Nữ Vương Đại Nhân

Chương 67

Đến căn nhà ở khu nam của Trần Trì và Chu Tiểu Ngư.

Chỗ này cách nơi ở của Ân Thiên Lãng và Hoa Chiêu rất xa, vừa đi vừa về cũng mất hết ba bốn tiếng đồng hồ.

Lúc đó Ân Thiên Lãng đặc biệt tặng cho Trần Trì một căn nhà ở khu bắc, muốn để anh làm nhà tân hôn, Trần Trì không muốn, ngược lại chọn một căn ở phía nam Thương Thành.

Cậu ta không chọn căn hộ cao cấp, lại đi chọn một căn hộ rồi sửa sang lại, chính là vì có thể kéo Chu Tiểu Ngư đang trong trạng thái cuồng nhiệt có thể cách xa Hoa Chiêu một chút.

May là Chu Tiểu Ngư đến hiện tại vẫn chưa biết chuyện, nếu như biết vốn dĩ có thể làm hàng xóm của Hoa Chiêu, còn không náo loạn với Trần Trì!

Ân Thiên Lãng ngừng xe xong, muốn cầm giúp Hoa Chiêu túi giấy trong tay, Hoa Chiêu lui lại, không đưa cho anh, còn kéo theo Xuân Lệ đi vào về phía cổng.

Ân Thiên Lãng cười khổ đi phía sau.

“Chị Âm Âm, Xuân Lệ!”

Chu Tiểu Ngư đừng ở cổng vẫy tay, cực kỳ nhiệt tình, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của một bà bầu.

Trần Trì lại là một bộ dáng cẩn thận lo lắng đứng bên cạnh.

Chu Tiểu Ngư khoảng thời gian này bị gò bó tay chân, bị Trần Trì quản khắp nơi, đi chỗ nào cũng phải báo cáo, còn phải bắt buộc có người đi cùng, biết mấy người Hoa Chiêu muốn tới, đã nhìn về phía cửa không biết bao nhiêu lần.

Hoa Chiêu nhìn dáng vẻ hồng hào dầy đặn của cô, cẩn thận sờ lên chiếc bụng bằng phẳng đó, cảm thấy rất thần kỳ, “Thực sự có một baby sao?”

“Không sao!” Chu Tiểu Ngư tư thế chuẩn bị vỗ bụng một cái, Trần Trì nhanh tay lẹ mắt bắt lại tay cô, hung dữ trừng cô một cái.

Chu Tiểu Ngư một bộ dáng vẻ bất mãn, “Em cũng nghi ngờ, một chút cảm giác cũng không có, cùng với bình thường không có gì khác biệt.”

Hoa Chiêu kinh ngạc, “Không phải nói ba tháng đầu sẽ hay nôn, không có khẩu vị, cái gì cũng không muốn ăn sao?”

Chu Tiểu Ngư lắc đầu, “Mấy cái tình trạng đó hoàn toàn không có, bản thân em còn hoài nghi có phải thực sự có hay không, làm cả siêu âm, bác sĩ nói đã có tim thai rồi.”

Xuân Lệ luôn nhìn chằm chằm vào bụng của Chu Tiểu Ngư, cô cũng nâng tay lên sờ, hiếu kỳ, “Có phải là giống một con cá nhỏ bơi trên mặt hồ?”

Trần Trì lo lắng đứng bên cạnh quan sát, sợ Xuân Lệ dùng lực mạnh, lại giúp Tiểu Ngư xoa bụng.

Chu Tiểu Ngư haha cười lớn, “Đợi số tháng lớn một chút lại là có thể bơi tự do rồi.”

Giản Dịch tới sớm vài phút đang đứng phía sau Trần Trì buồn bực, Xuân Lệ cái đứa không tâm này hiện tại còn không nhìn thấy mình.

Lại thấy vị hôn thê bị người ta ghét bỏ, vội vàng kéo Trần Trì sang một bên, vẫy tay gọi “Xuân Lệ”.

Xuân Lệ lúc này mới phát hiện ra hắn, ngoài ý muốn lên tiếng, “Anh cũng ở đây.”

Chỉ có ba chữ đơn giản như vậy, trong lòng Giản Dịch đã ngọt không thể tả, bé con đáng yêu nhà hắn chính là có năng lực như vậy, có ý vô ý đều có thể khiến hắn lâng lâng, hắn lập tức đưa ra quyết định phải giành lấy cơ hội tham gia chương trình thực tế, cùng bé đáng yêu hưởng thụ thế giới hai người.

Trần Trì đỡ Chu Tiểu Ngư, “Đừng đứng ở đây nữa, để đại ca và Âm Âm vào trong ngồi đi.”

Chu Tiểu Ngư tránh tay Trần Trì, đi qua nắm tay Hoa Chiêu.

Ân Thiên Lãng không hó hé một tiếng, đang cùng Giản Dịch nói cái gì đó.

Trần Trì nhìn đại ca một cái, việc đầu tư hạng mục trong cuộc điện thoại hôm đó, hắn sau đó có đi hỏi Giản Dịch, biết được đại ca vì ghen tị nên mới nói lời đó.

Đã mấy ngày trôi qua, sao vẫn là bộ dáng không vui như vậy?

Dì giúp việc đã làm xong cơm.

Mọi người tự mình rửa tay rồi ăn cơm.

Chu Tiểu Ngư nhịn đã nhiều ngày, lời nói nhét đầy bụng, ở trên bàn ăn nói không ngừng.

Trần Trì tuy rằng luôn đặt sự chú ý lên người vợ mình, nhưng hiển nhiên đã nhận ra không khí kỳ quái giữa Ân Thiên Lãng và Hoa Chiêu, sắc mặt đại ca khó coi, Hoa Chiêu tuy rằng sắc mặt bình thường, cùng Tiểu Ngư nói cười, nhưng hai người lại không hề nhìn đối phương.

Chuyện này đến cả Chu Tiểu Ngư cũng nhìn ra, nghi hoặc nhìn Trần Trì. Cảm tình của hai người này luôn rất tốt, cực kỳ ít khi cãi nhau.

Giản Dịch hiện tại đã cùng Ân Thiên Lãng đạt thành nhận thức, mục tiêu thống nhất.

Ăn xong cơm, hắn kéo Xuân Lệ sang một bên nói nhỏ vào tai, “Có muốn đi du lịch không?”

Xuân Lệ buồn bực, vuốt tóc, “Du lịch gì?”

Giản Dịch nghiêm túc nói công việc, “Đại ca có nhiệm vụ mới giao cho em.”

“Nhưng em đang rất thích nhiệm vụ hiện tại.”

Giản Dịch quyết định đổi cách nói, “Chị Âm Âm của em qua hai ngày nữa tham gia chương trình thực tế. Chuyện này em biết chứ?”

Xuân Lệ gật đầu.

“Chương trình này cần phải có thể lực và sự nhẫn nại tốt. Chị Âm Âm của em đang chuẩn bị có em bé, hơn nữa nói không chừng đã có rồi, không thích hợp tham gia chương trình kiểu đó.”

Xuân Lệ kinh ngạc, “Vậy phải làm sao?”

“Vậy nên, em có nguyện ý thay cô ấy tham gia chương trình này không?”

“Em…. có thể không? Một mình?”

Giản Dịch bày ra thái độ đang bàn công việc, nắm lấy tay cô, “Còn có anh.”

Xuân Lệ triệt để bị dọa ngốc, cô từ trước tới nay chưa từng nghĩ bản thân sẽ tham gia chương trình tivi.

Ông chủ sao lại đem công việc quan trọng như vậy đưa cho cô, hơn nữa còn có thể giúp được chị Âm Âm, nội tâm cô vừa mong đợi vùa sợ không thể hoàn thành tốt được nhiệm vụ.

Nhìn thấy biểu tình ngỡ ngàng của Xuân Lệ, Giản Dịch quyết định đặt cô sang một bên, để cô chậm rãi tiêu hóa lượng tin tức vừa rồi.

Hoa Chiêu và Chu Tiểu Ngư đang ngồi ở sô pha ăn trái cây.

Hắn đi tới chỗ Hoa Chiêu và Chu Tiểu Ngư.

Lúc đó, Trần Trì cùng nhìn ra được đầu mối, tìm cách kéo Tiểu Ngư rời đi.

Giản Dịch dáng vẻ tùy tiện nói, “Âm Âm, chương trình thực tế kia khi nào cậu bắt đầu quay?”

Hoa Chiêu lấy một trái cherry bỏ vào miệng, “Tuần sau, sao thế?”

“Cậu có biết đại khái hoàn cảnh như thế nào không?”

“Không biết. Không phải là chơi vài trò chơi sao?”

“Nghe nói độ khó rất cao. Hơn nữa thời tiết nóng như vậy, cậu cảm thấy chịu nổi không? Với sự hiểu biết của tớ về cậu, cậu khẳng định kiên trì không nỗi. Còn không bằng tập trung vào diễn xuất.”

Hoa Chiêu híp mắt lại, việc cô làm, Giản Dịch từ trước tới nay đa phần đều ủng hộ, cách nói này cũng quá có ý tứ, không nhịn được hỏi hắn, “Ý cậu là gì?”

Giản Dịch cũng không nói lòng vòng nữa, hôm nay hắn bắt buộc phải đứng ra, một bên giúp bản thân, một bên giúp đại ca.

“Có thể nhường cơ hội lại cho tớ không?”

Hoa Chiêu thực sự nghi hoặc, “Cậu muốn tham gia chương trình làm gì?”

Giản Dịch khụ mọt tiếng, “Hai người đã là vợ chồng lâu năm rồi, cả ngày dính lấy nhau không ngán sao?”

“Nói trọng điểm.”

Giản Dịch nhích tới, “Tớ muốn cùng Xuân Lệ tham gia chương trình thực tế này, xem như lần hẹn hò đặc biệt, có thể kéo mối quan hệ của tụi tớ tiến thêm một bước, phải xem ở cậu rồi.”

Cái lý do này cũng xem như có lý, nhưng mà trong lòng Hoa Chiêu vẫn cảm thấy hoài nghi, “Có phải là Thiên Lãng cùng cậu nói cái gì rồi không?”

Giản Dịch dư quang nhìn Ân Thiên Lãng đang nói chuyện với Trần Trì, lắc đầu, “Không có.”

Hoa Chiêu không tin, “Đừng nói với tớ là chương trình không thông qua ý kiến của tớ đã đổi người rồi?”

Giản Dịch ánh mắt ánh lên vẻ trốn tránh, không có trả lời. Tuy nói không có ngừng chương trình, nhưng kết quả cũng không khác là mấy.

Hoa Chiêu sắc mặt nháy mắt khó coi, ai có thể thay cô đưa ra quyết định? Đương nhiên là Ân Thiên Lãng.

Giản Dịch nhìn cô cúi đầu, liền ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên, “Đại ca cũng là vì muốn tốt cho cậu, cậu từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu khổ bao giờ, đến cả trời nắng lớn cũng chưa từng phơi qua. Đây cũng không phải là du lịch, là thi đấu, cậu khẳng định không chịu nỗi, đại ca lúc đó còn phải chăm sóc cậu, cậu lúc đó sẽ thành gánh nặng cho anh ấy, đúng không?”

Hoa Chiêu chơi viền bao gối, trong lòng cười lạnh, không nói gì.

Thời gian không còn sớm.

Giản Dịch lại quay đầu nhìn Xuân Lệ bên cạnh nói, “Em tối nay đi chỗ anh ở đi.”

Xuân Lệ nghi ngờ nhìn hắn.

Giản Dịch cười vô tội, “Em cũng nhìn thấy rồi, hai người đại ca đại tẩu đang có mâu thuẫn, cần có thế giới hai người để dễ dàng bộc lộ, em không cần phải tới làm bóng đèn.”

Xuân Lệ lúc này mới chậm chạp hiểu được không khí hiện tại, “Vậy em quay về võ quán cũng được.”

Giản Dịch nhẫn nại dỗ cô, “Đã rất khuya rồi, võ quán xa như vậy. Chương trình sắp lên máy, em có muốn giúp Âm Âm thắng giải lớn mang về không?”

“Muốn.” Xuân Lệ quyết đoán gật đầu.

“Chương trình cần phải có hai người phối hợp ăn ý, còn có sự tin tưởng hoàn toàn. Em cho rằng với tình hình hiện tại của chúng ta thực sự đạt đủ yêu cầu sao?”

Xuân Lệ do dự lắc đầu.

“Chúng ta cần phải có nhiều thời gian tiếp xúc hơn, đúng không.”

Xuân Lệ tiếp tục gật đầu.

“Vậy nên, bắt đầu từ hôm nay, em chuyển đến nhà anh, chúng ta cần phải tiếp xúc nhiều hơn, cần phải hiểu nhau hơn.”

Xuân Lệ xem xét một lúc, cuối cùng vẫn bị Giản Dịch kéo đi.

Hoa Chiêu và Ân Thiên Lãng cũng chuẩn bị rời đi.

Chu Tiểu Ngư đứng ở cửa luyến tiếc không nỡ, “Đợi qua ba tháng đầu em sẽ đi thăm ban.”

“Được, nhưng mà phải để Trần Trì đưa em đi.”

“Dạ, chị Âm Âm chị nếu như cũng nhanh có em bé thì tốt quá, như vậy sau này bảo bảo sẽ có thể chơi cùng nhau rồi!”

Ân Thiên Lãng nhanh chóng lướt qua bụng của Chu Tiểu Ngư, rồi lại dời đi.

Ánh mắt đó lại không tránh được tầm mắt của Hoa Chiêu, cô cười kéo tay Chu Tiểu Ngư, “Đi đây!”

Hai người trước sau lên xe.

Ân Thiên Lãng giúp cô thắt dây an toàn.

Hoa Chiêu không nhìn anh, mím chặt môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ân Thiên Lãng khởi động xe, nghĩ một chút vẫn là trước cúi đầu, đánh vỡ không khí trầm mặc, “Giản Dịch nói với em rồi?”

Hoa Chiêu đang nghĩ đến việc này, nghe anh hỏi, lửa giận trong lòng bùng bùng tăng lên, “Là anh kêu cậu ấy tới khuyên em rời chương trình sao?”

Ân Thiên Lãng nhìn cô một cái, trầm giọng đáp, “Đúng.”

Hoa Chiêu trong lòng tức giận, “hiu” một tiếng ném điện thoại, điện thoại “bang” một tiếng đập vào tấm kinh trước xe, rơi xuống, nện thẳng vào đầu gối của cô.

Vừa đau vừa tức, nước mắt đã dâng đầy khóe mắt, cô tức giận lớn tiếng hỏi, “Anh tại sao không bàn bạc trước với em một tiếng, lại tự tiện thay em đưa ra quyết định? Anh xem em là cái gì?”

Ân Thiên Lãng không ngờ cô sẽ vì chuyện này tức giận như vậy, tâm can nhất thời căng thẳng, “Anh không muốn em chịu khổ.”

Hoa Chiêu cười lanh, khống chế không được tâm tình, “Sợ rằng không chỉ có như vậy đi? Anh vẫn là muốn có con nhanh hơn thôi!”

“Đúng!” Ân Thiên Lãng thừa nhận, đây cũng là nguyên nhân trong số đó.

“Ân Thiên Lãng! Em trước đó đã đáp ứng với anh đợi công việc hoàn tất lại lên kế hoạch! Anh vẫn còn thừa nước làm tới!” Nói xong câu này, nước mắt của Hoa Chiêu đã rơi ra, trong lòng rối loạn, lại hối hận vì sao lại nổi giận với anh, nhất thời không khống chế được bản thân, ôm mặt hức hức khóc lên.
Bình Luận (0)
Comment