Ân Thiên Lãng trước giờ chưa từng thấy cô khóc, cô bình thường rất ít khi không khống chế được mà khóc nháo như vậy.
Thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, tâm anh nháy mắt nhói đau lên.
Tâm rối bời, gấp gáp tháo dây an toàn, giơ tay muốn ôm cô.
Hoa Chiêu cũng không biết mình bị làm sao, chính là muốn tùy hứng khóc lóc một lần, nhìn thấy anh tới đây, lửa giận càng bùng thêm, vung vẫy không cho anh ôm.
Anh cũng không ngờ sức cô lại lớn như vậy, cánh tay bị cô quào trúng, lúc sau cô liền thoát ra, ngược lại làm bản thân đụng đầu vào cửa kính.
Anh phảng phất nghe được âm thanh đụng vào, chắc là rất đau.
Thấy cô khóc càng thêm lớn, nước mắt như hạt đậu lớn rơi xuống, tay vẫn như cũ náo loạn, đẩy cánh tay anh ra.
Ngoài miệng lại nói loạn, “Đi ra! Đáng ghét! Anh đánh em! Em không cần anh nữa!”
Ân Thiên Lãng nghe được vừa tức vừa đau lòng vừa áy náy, cẩn thận đỡ lấy gáy cô, ngoài miệng dỗ dành, “Anh làm gì đánh em? Anh sao nỡ đánh em!”
Cô lại không nghe, hôm nay chính là nhìn anh không thuận mắt, chính muốn cùng trời cuối đất hành hạ anh, không cho anh sống tốt.
Anh ôm chặt cô, tháo dây an toàn cho cô, ấn cô vào trong lòng ngực, không cho cô náo loạn, cô muốn thoát ra, cuối cùng chính là ở trong ngực anh quệt đày nước mắt nước mũi, thúc tha thúc thít.
Đợi cô từ từ bình ổn hơi thở, anh mới nhẹ thả lỏng vòng tay, nhìn mặt cô, hôn trán cô, than thở, “Sao thế, hôm nay sao lại nóng tính như vậy.”
Anh hối hận bản thân có phải hay không quá gấp gáp, vô hình gây ra áp lực quá lớn đối với cô.
Cô hung dữ ngẩng đầu.
“Thứ nhất, anh đánh em! Thứ hai, anh không cùng em thương lượng, liền tự mình thay đổi lịch trình! Ức hiếp trẻ nhỏ!” Hoa Chiêu lau nước mắt tố cáo.
Ân Thiên Lãng vừa giận vừa buồn cười, “Anh đánh em chỗ nào?”
“Ở đây.” Hoa Chiêu xoa xoa sau gáy mình, lại nâng chân trái lên, “Còn có ở đây.”
Ân Thiên Lãng nhìn nhìn, một bên mắt cá thực sự có chút đỏ lên, vội vàng dung tay xoa, trong lòng áy náy, “Đều là anh sai, sau này có tức giận thì không cần phải ném đồ, mắng anh là được. Còn có, không cho phép nói câu em không cần anh!”
Hoa Chiêu nhìn thấy trên cánh tay anh hiện rõ ba vết cào, so với chút đỏ trên mắt cá chân rõ ràng hơn nhiều, không khỏi chột dạ.
Cô chuyển tới điều thứ hai, “Em cũng không phải sống chết muốn đi quay chương trình thực tế, anh tại sao lại không cùng em thương lượng trước? Anh có thể tự mình thuyết phục em, nhưng không được ở sau lưng em lén lút thực hiện!”
Ân Thiên Lãng trầm mặc một lúc, cẩn thận thăm dò, “Xin lỗi, nếu không thì quay?”
Hoa Chiêu nhìn anh một cái, lắc đầu, “Em hiện tại không muốn quay, Xuân Lệ và Giản Dịch phù hợp hơn. Nhưng mà, chỉ một lần này thôi.”
Ân Thiên Lãng trong lòng thở phào một hơi, cô nếu như thực sự vẫn muốn đi quay, anh cũng chỉ có thể theo ý cô.
Hoa Chiêu sau khi phát tiết một trận, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cảm thấy cơ thể mệt rã rời, nhắm mắt dựa vào sau ghế.
Ân Thiên Lãng xoa đầu cô, thuận tiện giúp cô vuốt lại mái tóc loạn, nhỏ giọng hỏi, “Cảm thấy không thoải mái sao?”
Hoa Chiêu nhíu mày, “Không biết, em muốn ngủ.”
Ân Thiên Lãng không dám nói nữa, giúp cô thắt lại đai an toàn, chỉnh lại ghế ngồi, lấy một tấm chăn lông đắp lên.
Khởi động xe, về nhà.
Xe chạy được hơn mười phút, vào lúc anh cho rằng cô đã ngủ say, cô đột nhiên lên tiếng.
“Hôm nay có phải tới xem em diễn không?”
“Ừ.” Ân Thiên Lãng xoay đầu nhìn cô, cô vẫn còn nhắm mắt.
“Là thấy cảnh nắm tay? Còn có cảnh hôn?”
“Ừ.”
Hoa Chiêu mở mắt nhìn anh, “Chỉ là đóng phim, quay có một lần, cảnh hôn cũng là tá vị*. Anh …. không cần nghĩ nhiều.”
*Tá vị: là góc máy quay chếch
Ân Thiên Lãng thanh âm buồn bực, “Anh biết.” Nhưng vẫn không cao hứng.
“Chồng ơi,” Hoa Chiêu giơ tay ra, “Tay này nắm qua, cho anh nắm lại.”
Tâm tình buồn bực của Ân Thiên Lãng cuối cùng cũng tiêu tan, giơ tay phải ra, nằm lấy tay cô, mười ngón xen kẽ.
Về tới nhà, đi lên lầu hai.
Hoa Chiêu trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh, vừa rồi trên đường về bụng cứ ẩn ẩn đau.
Lại tới kỳ, cô mấy ngày nay trong lòng luôn cảm thấy căng thẳng, có loại dự cảm mãnh liệt, nôn nóng đợi bà dì cả tới, và cũng sợ bà dì cả thực sự sẽ tới.
Cô khoảng thời gian này rất mâu thuẫn, đặc biệt là hôm nay cảm giác vui vẻ khi nhìn thấy Tiểu Ngư mang thai, trong lòng cô đã sinh ra vài phần hâm mộ, cùng với ánh mắt cuối cùng trước lúc rời đi của Ân Thiên Lãng, cô cũng để trong lòng.
Kiểm tra một chút, quần lót có chút dính dơ, chắc chắn là bà dì cả vừa tới.
Thở phào một hơi, theo sau lại có một trận thất vọng.
Mở ngăn kéo tủ, băng vệ sinh và miếng lót đều không có, cô trước mặc lại quần rồi quay về phòng lấy, sau đó lại lần nữa quay lại nhà vệ sinh.
Ân Thiên Lãng vừa lúc đi vào phòng giúp cô lấy đồ ngủ, chuẩn bị thúc giục cô tắm rửa đi ngủ.
Anh mấy ngày nay đều lén lút chú ý tới tình trạng sinh lý của cô, lại không dám nhắc bất kỳ cái gì liên quan đến việc mang thai, vì sợ cô nghĩ nhiều, sinh ra áp lực.
Cô khoảng thời gian này tâm tình cực kỳ mẫn cảm, nếu không tối nay cũng sẽ không náo loạn lên như vậy.
Lén lút nhìn cô lấy băng vệ sinh, biết tháng này lại không thành công, trong lòng cũng khó tránh khỏi thất vọng.
Bộ phim vẫn đúng lịch bắt đầu quay, Giản Dịch và Xuân Lệ cũng đã bay tới thành phố A, bắt đầu bước vào tập một của chương trình thực tế.
Xuân Lệ một khi có thời gian sẽ chụp ảnh quay hình gửi cho cô, Giản Dịch thề thốt nhất định sẽ lấyy được giải quán quân.
Cô nhìn tấm hình hai người bị phơi nắng đen thui, thân mật dựa gần nhau, cùng làm ra tư thế tay chiến thắng, thực sự là một đôi trời đất tác thành.
Ngày mai là ngày minh châu được đưa vào chuỗi cửa hàng bách hóa An Thành Lệ Loan, công ty sẽ tổ chức hoạt động khai mạc lớn.
Hoa Chiêu với vai trò người phát ngôn ra mặt.
Hoa Chiêu luôn cảm thấy mấy ngày nay thời tiết không thuận, thân thể cũng nói không rõ chỗ nào không thoải mái, chính là không có khí lực, làm cái gì cũng không được, ăn cũng không có khẩu vị.
Bà dì lớn cũng không biết là bị làm sao, trừ vài ngày đầu có chút đỏ, mấy ngày nay như có như không, bụng vẫn còn có chút ẩn ẩn khó chịu.
Cô nghi là bản thân có phải hay không do gần đây đóng phim áp lực quá lớn, nội tiết có chút mất cân bằng, tâm tình cũng không tốt.
Lúc ăn cơm tối, Ân Thiên Lãng thấy cô không muốn ăn, múc một chén canh khuyên cô, “Ăn không được thì uống chút canh đi.”
Cô tiếp lấy chén, uống một ngụm liền muốn nôn ra.
Ân Thiên Lãng trong lòng kinh ngạc, lẽ nào có rồi?
Nghĩ lại thấy không đúng, kỳ kinh nguyệt của cô mới tới mấy ngày, hiện tại còn chưa hết, sáng nay anh còn thấy cô lấy miếng lót.
Sờ trán cô, cũng không nóng, không khỏi lo lắng, “Đầu có choáng không? Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Hoa Chiêu lắc đầu, “Không sao, chỉ là không muốn ăn thôi. Chắc là do trời quá nóng, mấy ngày này đều phải quay ngoại cảnh, chiều nay lúc quay ngoại cảnh chắc là bị cảm nắng.”
Cuối cùng uống một chút sữa tươi, Hoa Chiêu liền rửa mặt đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, lúc Hoa Chiêu còn nửa tỉnh nửa mơ, Ân Thiên Lãng nói cần phải đi thành phố D công tác.
Hoa Chiêu mới sáng sớm nghe được tin này không vui vẻ, “Sao hiện tại mới nói với em?”
Ân Thiên Lãng rời giường thay đồ, “Em tối qua ngủ sớm, nên không có nói với em. Chiều qua mới đưa ra quyết đinh, hôm nay đi, mai trở về rồi.”
Hoa Chiêu cũng muốn ngồi dậy.
Ân Thiên Lãng ấn cô lại, “Đừng ngồi dậy, ngủ thêm chút đi, sáng nay có phải Lệ Loan còn có một hoạt động?”
“Ừ, là minh châu, mười giờ.”
“Chỗ đó không xa, vẫn còn sớm, ngủ đi. Anh nhờ thím Trương tám giờ rưỡi gọi em dậy ăn sáng.” Hôn lên trán cô, giúp cô đắp lại chăn.
Sợ ồn tới cô, anh đi tới phòng khác rửa mặt, trước khi đi, không yên tâm, nhẹ nhàng mở cửa nhìn một lần mới xuất phát.
Hoa Chiêu đúng tám giờ thức giấc, cảm thấy trạng thái tốt hơn, tinh thần phục hồi, bụng cũng kêu đói.
Rửa mặt đánh răng xong, xuống lầu, nhìn thấy bữa sáng trên bàn, có món cháo và sủi cảo tôm cô thích nhất, nhấc đũa lên, lại không có chút khẩu vị.
Ép buộc bản thân uống hai ngụm sữa, càng cảm thấy buồn nôn không chịu được.
Chín giờ rưỡi, chú Trương chở Hoa Chiêu tới trước cửa Lệ Cảng.
Hai người phụ trách cấp cao về hàng hóa Thương Thành của đợt minh châu này đã tới sơm hơn nửa tiếng đồng hồ, tự nhiên là niềm nở ra tiếp đón bà chủ kiêm người phát ngôn.
Chị Vân qua vài phút cũng tới, giúp cô trang điểm.
Giản Dịch hoàn tất cảnh quay tập một, tối qua vừa về tới An Thành.
Bị tổ chương trình ép tới sức cùng lực kiệt, kế hoạch của hắn vốn là sáng sớm hôm nay cùng Xuân Lệ bay về.
Ai biết được tối hôm qua lão đại lại gọi điện thoại cho hắn, nói đã giúp bọn họ mua xong vé máy bay lúc tám giờ tối, muốn hắn hôm nay tới tham gia hoạt động, cơ thể Âm Âm không khỏe, muốn hắn chiếu cố một chút.
Hắn vốn định là trốn việc, sắp xếp hai quản lý cấp cao tới hiện trường, hiện tại đại ca trực tiếp hạ lệnh, còn mua hẳn vé máy bay, hắn có thể không bay sao? tối qua ngồi cả đêm bay về An Thành, sáng sớm lại ngoan ngoãn tới đây làm hộ vệ.
Hoa Chiêu nhìn thấy Giản Dịch vẫn là rất cao hứng.
“Quay thế nào? Thành phố A chơi vui không?”
Giản Dịch lắc đầu than thở, xắn ống tay áo lên cho Hoa Chiêu xem, “Tớ lớn thế này còn chưa từng bị đen như thế này bao giờ, phơi tới muốn đổ mỡ.”
Hoa Chiêu gật đầu, “Không tồi không tồi, tớ sao lại cảm thấy cậu mấy ngày nay so với trước đây cường tráng hơn nhiều. Sau này sẽ không có ai nói cậu là công tử bột nữa.”
Giản Dịch không vui, bắt đầu phơi bày cơ bắp của bản thân, “Trước đây cũng không ai nói tớ là công tử bột cả.” trừ bỏ con nhóc nào đó.
Hoa Chiêu nhíu mày, “Cậu không biết?”
“Biết cái gì?”
“Nhân viên của cậu đều sau lưng gọi cậu là công tử bột.”
Giản Dịch tức đến nói không ra lời, hắn cho rằng chỉ có mình Xuân Lệ gọi hắn như vậy, hắn còn cho rằng đó là biệt hiệu riêng mà cô đặt cho hắn.
Hoa Chiêu đột nhiên nhớ ra, “Ể? Xuân Lệ hôm qua không phải nói hai ngừng hôm nay mới về sao?”
Giản Dịch hừ một tiếng, biểu thị bản thân bất mãn, “Này phải hỏi hôn quân nhà cậu ấy.”
“Có ý gì?”
“Tối qua anh ấy bảo tớ ngồi máy bay nguyên đêm về, hôm nay chính mình lại đi công tác?”
“Gọi cậu về làm gì?”
“Nói cậu không khỏe,” Giản Dịch đánh giá cô, “Tớ cũng không nhìn thấy cậu chỗ nào không khỏe.”
Hoa Chiêu lúc này mới hiểu ra, trong lòng cảm thấy ấm áp, ngoài miệng lại nói: “Anh ấy thật là lo bò trắng răng!”
~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~