Bạch Thanh vui sướng trong lòng, đến sớm không bằng đến đúng lúc, không nghĩ tới ôm cây đợi thỏ thật đúng là có tác dụng. Nhưng hắn cũng không lập tức mạo hiểm tiến lên, tới giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ, lần trước chính là cô gái này, giải quyết hai thủ hạ của hắn rất dễ dàng.
Hiện tại, hắn đành phải đợi thủ hạ dưới lầu lên.
Nhưng mọi chuyện thường không phát triển theo chiều hướng dự tính, nếu không thì đã không có từ thế sự vô thường rồi. Lãnh Tâm Nhiên vừa nhìn đã đoán được đối phương chỉ có một người. Là một người thông minh, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi. Bạch Thanh không hề động đậy, không nhúc nhích nhưng không có nghĩ là Lãnh Tâm Nhiên cũng sẽ ngu ngốc mà đứng chờ như thế.
Bước một bước dài đến, Bạch Thanh vừa chuẩn bị hô to một tiếng, đã cảm nhận được một vật sắc bén đang đặt trên cổ. Vóc người Bạch Thanh rất cao, so với chiều cao một mét sáu mươi mấy của Lãnh Tâm Nhiên thì hơn khoảng nửa cái đầu, muốn kề dao vào cổ hắn đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói là một gánh nặng không nhỏ.
"Câm miệng!"
Hạ giọng lạnh lùng nói một tiếng, sau đó đấm một quyền vào thắt lưng đối phương. Bạch Thanh bị đau theo bản năng cúi người, chiều cao chênh lệch giữa hai người liền được rút ngắn không ít, động tác đặt lưỡi dao lên cổ đối phương của Lãnh Tâm Nhiên cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Cô đừng có làm xằng bậy. Nơi này là địa bàn của tôi, nếu tôi mà xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng hòng thoát được."
Bạch Thanh cố tỏ ra nghiêm khắc uy hiếp, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, nếu hắn không run rẩy khi nói ra lời uy hiếp đó, có lẽ cô còn có chút lo lắng đối với lời uy hiếp của hắn, nhưng hiện tại......., tay dùng lực một chút, lưỡi dao cứa vào càng sâu, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh: "Anh cảm thấy thủ hạ của anh lên đây nhanh hơn, hay là động tác của tôi nhanh hơn? Nếu muốn biết đáp án, có thể thử một lần."
Bạch Thanh căn bản không thèm để lời uy hiếp của Lãnh Tâm Nhiên vào mắt. Tuy hiện tại tánh mạng bản thân đang bị người khác nắm giữ, nhưng hắn cũng không nghĩ một con nhóc có đủ quyết đoán để giết người. Hắn thậm chỉ còn tưởng tượng đến cảnh khi Lãnh Tâm Nhiên rơi vào tay mình, phải làm thế nào để tra tấn con nhóc không biết trời cao đất rộng này!
Vừa nhìn thấy biểu cảm đối phương thì Lãnh Tâm Nhiên đã biết hắn suy nghĩ cái gì. Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, bàn tay không giơ ra nắm lấy tay Bạch Thanh, hơi dùng sức, một tiếng "rắc" vang lên, tay phải Bạch Thanh cứ như vậy mà bị bẻ gãy.
Bạch Thanh theo bản năng chuẩn bị kêu đau, nhưng tiếng la còn chưa ra khỏi yết hầu đã cảm giác được một trận đau đớn từ cổ truyền đến. Một thứ chất lỏng ấm áp sềnh sệch từ trong cơ thể chảy ra khiến cho vẻ kiêu ngạo cuồng vọng trên mặt hắn trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Tùy ý để cái tay kia lung lay giữa không trung, tuy rằng vô cùng đau đớn, nhưng không dám phát ra chút tiếng động nào. Hắn thề, đợi lát nữa khi con nhóc này rơi vào tay mình, hắn tuyệt đối sẽ khiến nó muốn sống không được muốn chết không xong! Lãnh Tâm Nhiên thấy Bạch Thanh không thèm để ý, con ngươi đen bị phủ bởi một tầng sáng đỏ, sau đó thì cánh tay còn lại của Bạch Thanh cũng bị vặn gãy dưới cái nhìn chăm chú không dám tin của hắn. Thấy thế, cho dù Bạch Thanh có không muốn hét lên cũng không được, đây căn bản không phải là chuyện có thể khống chế được. An Nhiên ngoan ngoãn trốn xuống gầm gường, khi nghe thấy tiếng kêu thám thiết từ ngoài vọng vào thì rụt cổ lại theo bản năng. Em rất muốn biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhớ tới lời dặn của chị TâM Nhiên, liền nháy nháy mắt rồi tiếp tục ngoan ngoãn nằm xuống. Tuy rằng em không thông minh, nhưng một ít đạo lý thường tình thì vẫn biết. Em biết tình huống hiện tại của mình rất nguy hiểm, mà điều duy nhất có thể làm, chính là an phận tử tế, không gây thêm phiền toái cho chị Tâm Nhiên.
Trong khu vực yên tĩnh này, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Những thủ hạ được gọi đến của Bạch Thanh, nhìn thấy cảnh trước mắt thì hơi dại ra, không biết nên làm thế nào.
Thiếu gia Bạch Thanh của bọn họ đang bị một cô gái nhỏ không chế, trên cổ đặt một lưỡi dao sắc bén, hai tay lại cong cong quẹo quẹo một cách kỳ quái.
"Thiếu gia, đã xảy ra chuyện, ở sân sau tìm được Tiểu Lưu đang bị thương nặng. Hiện tại cần phải cấp cứu cho Tiểu Lưu, nhưng những bác sĩ trấn trên đều là lang băm, phải làm sao bây giờ?" Đột nhiên, một người xông lên, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trước mặt đã kêu rên thảm thiết.
Bạch Thanh cảm thấy phía sau lưng đang lạnh dần đi, bị thương nặng đang gặp nguy hiểm? Chẳng lẽ..... quay cái cổ cứng ngắc nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên, khi nhìn thấy trên gương mặt tinh xảo kia hiện lên một nụ cười quỷ dị thì trong lòng đã đoán ra được hơn phân nửa. Lại nghĩ đến con dao đang đặt trên cổ mình, cả khuôn mặt đã hoàn toàn trắng bệch!
Lúc trước sở dĩ hắn có thể bình tĩnh, là vì hắn tin chắc rằng cô gái này chỉ mạnh miệng uy hiếp mình, không dám ra tay thật. Nhưng mà hiện tại, hắn cũng không còn chắc chắn như thế nữa. Nếu chuyện của Tiểu Lưu thật sự là do cô ta làm, vậy thì...
Càng nghĩ càng cảm thấy lạnh người, Bạch Thanh luôn luôn cuồng ngạo không xem ai ra gì, giờ đã thật sự sợ hãi.
"Này, còn nhóc nhà ngươi đang làm gì đó? Mau thả thiếu gia của chúng tao ra, nếu không, đừng trách bọn tao không khách khí!" Có vài người chưa hiểu rõ tình huống vẫn cố tỏ ra kiêu ngạo.
Bạch Thanh hận không thể tát một cái vào đứa ngốc đang la lối kia, hắn muốn hại chết mình sao? Hiện tại tình huống đã thế này rồi, cư nhiên còn dám đứng kia la lối, thật sự là, óc heo mà.
Một người la lối, những người khác cũng phụ họa theo, ồn ào uy hiếp Lãnh Tâm Nhiên mau thả Bạch Thanh ra, nếu không sẽ không khách khí với cô! Lãnh Tâm Nhiên quét mắt một vòng nhìn những người đó, thấy không có ai cầm súng trên tay thì yên tâm, khóe miệng hơi cong lên, tay cầm dao chém một nhát lên người Bạch Thanh khiến hắn ngất đi, sau đó bay lên đá một cước vào hai người cách mình gần nhất, dùng cả hai chân, chỉ trong một phút, đã giải quyết xong bốn người chưa kịp đề phòng.
Không thể nói là thủ hạ của Bạch Thanh vô dụng, dù có kém cỏi thì vẫn có thân thể cường tráng, mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Huốn chi trong đó còn có một số người luyện võ, đều là những nhân vật lợi hại so với người bình thường. Nhưng mà, mấy tên bình thường luôn cho rằng mình tài giỏi hơn người này, lúc này đây mới nhận ra, đột nhiên mình trở nên yếu đuối giống như con thỏ nhỏ, chỉ có thể mặc sức cho cô gái trước mặt này chà đạp. Bên Lãnh Tâm Nhiên chỉ có một người, mà bên kia có mười mấy người. Tuy rằng ngay từ đầu đã lén giải quyết vài người, nhưng đối phương với số lượng nhiều vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, đặc biệt là khi nhiều người đồng loạt ra tay thì tình cảnh càng trở nên hỗn loạn.
Trước kia Lãnh Tâm Nhiên cũng đã gặp qua không ít tình huống lấy ít địch nhiều thế này, tuy rằng mỗi lần đều thắng nhưng cũng không phải thắng dễ dàng gì, bị chút thương tích ngoài da là chuyện nhỏ, có đôi khi ngay cả nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưng mà lần này không giống, sau khi học võ đạo gì đó với sư phụ Lôi, lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy được thực lực của mình tăng lên đột biến. Trước kia, cô thường dựa vào trực giác và động tác nhanh nhẹn của mình để ứng phó với những trường hợp đánh lén. Nhưng mà hiện tại, sau khi học được cách dung hòa với thiên nhiên, cô có thể cảm nhận được sự lưu chuyển của không khí xung quanh để phán đoán có đánh lén hay không. Tuy rằng mọi người đều nói hai quyền không đánh lại được bốn tay (song quyền nan địch tứ thủ), nhưng mà hiện tại, sau lưng của cô cũng có mắt, cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình huống từ bốn phía, cho nên nhiều người hay ít người đối với cô mà nói căn bản không khác gì nhau.
Hai mươi phút sau, nhìn những người té ngã kêu rên trên đất, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên nâng lên, sau đó bước đến đá vào Bạch Thanh đang hôn mê, gọi hắn tỉnh lại.
Lúc Bạch Thanh bị đá cho tỉnh lại thì định chửi ầm lên, nhưng vừa thấy người trước mặt là Lãnh Tâm Nhiên thì trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt. Quả nhiên, khi hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện những thủ hạ bình thường luôn đi cùng hắn đã bị diệt toàn quân rồi.
"Cô......."
Bạch Thanh kinh ngạc đến ngẩn người.
Hắn biết rất rõ thực lực của nhóm người trong tay mình. Nhưng mà hiện tại, đám người này cư nhiên lại bị một con nhóc mười bảy mười tám tuổi giải quyết, này......
Lãnh Tâm Nhiên rất hứng thú đứng nhìn vẻ mặt biến hóa không ngừng của hắn, sau đó cong khóe miệng lên: "Lần trước tôi đã cho anh cơ hội......."
Không đợi Lãnh Tâm Nhiên nói xong, Bạch Thanh đã rất thức thời bổ sung thêm: "Tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ làm ra chuyện thế này nữa. Tha cho tôi đi, tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, là tôi mắt mù mạo phạm đến tiểu thư, tôi...."
Đến lúc này, nếu hắn còn xem Lãnh Tâm Nhiên là người thường thì thật ngu ngốc rồi. Một người bình thườn, sao có thể có thân thủ lợi hại như vậy? Bạch Thanh háo sắc, nhưng không có bị t*ng trùng lên não. Hắn tự biết mình đã tính sai rồi. Cho rằng hai cô bé bộ dạng không tệ này chỉ là thôn nữ, nhưng hiện tại xem ra, tuyệt đối không phải như thế.
Đứa nhóc kia không nói, còn cô gái này. Thân thủ của cô, khí chất của cô, còn thái độ bình thản ung dung từ đầu tới cuối của cô nữa, đều chứng minh một chuyện cô không phải là người bình thường.
Hận bản thân đến giờ mới nghĩ đến chuyện này, Bạch Thân hối hận đến xanh ruột rồi. Nhưng trên đời lại không có thứ gọi là thuốc hối hận, cho nên việc duy nhất mà hắn có thể làm lúc này chính là tận lực cứu chữa, hi vọng có thể bảo vệ cái mạng của mình.
Nhìn thấy Bạch Thanh thức thời như vậy, đáy mắt Lãnh Tâm Nhiên thoáng hiện lên nét cười. Xem ra tên này, tuy rằng háo sắc nhưng cũng không đến mức không có đầu óc. Biểu cảm trên mặt hắn có thể gạt người, nhưng tia sáng nơi dáy mắt kia lại không lừa người được.
Nghĩ vậy, Lãnh Tâm Nhiên có chút tò mò. Tên Bạch Thanh này cuối cùng là có thân phận gì? Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là sinh ra trong nhà phú quý, vậy thì, sao có thể xuất hiện ở nơi này?
"Tôi có mấy chuyện muốn hỏi anh."
Vừa nghe thấy câu này Bạch Thanh liền biết chuyện đang chuyển biến theo chiều hướng tốt, tâm Bạch Thanh dần thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng hắn bất cần đời, nhưng lại rất xem trọng tính mạng. Dù sao, đại đa số những thứ trên đời này đều có thể dùng tiền dùng quyền để đổi, chỉ riêng mạng sống, chỉ có một, mất đi rồi sẽ không lấy lại được.
"Anh tên gì?"
Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày.
"Bạch Thanh." Bạch Thanh thành thật trả lời.
"Bạch Thanh?" Sau khi suy nghĩ hồi lâu xác định mình chưa từng nghe qua tên này. Lãnh Tâm Nhiên đắn đo, vẫn thấy lo lắng. Trong lòng như có một giọng nói nói với cô, trong chuyện này có gì đó rất quan trọng cần cô tìm hiểu. Chỉ là vấn đề nằm ở đâu chứ? Cô rất mơ hồ.
"Vì sao anh lại đến trấn An Tường?" Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp.
Vừa nghe thấy vấn đề này mặt Bạch Thanh liền trở nên vặn vẹo. Nếu không phải vì tên kia, sao hắn có thể bị người nhà đưa đến cái nơi chim không đẻ trứng này để tị nạn?
"Đắc tội với một người, bị người nhà đưa tới."