Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 132

Hỏi xong câu này, Lãnh Tâm Nhiên cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Cô không hỏi, ngược lại khiến cho Bạch Thanh thấy không được tự nhiên. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn nữ sinh cao không bằng mình trước mặt, rõ ràng thoạt nhìn thì mảnh mai, nhưng lại mạnh hơn tất cả mọi người. Chính là một người như vậy, đơn thương độc mã xông vào nhà mình, giải quyết đám thủ hạ miệng cọp gan hổ của mình. Đến cùng là hoàn cảnh thế nào, mới bồi dưỡng ra một người tài năng như vậy?

Hắn sinh ra trong nhà hào môn, từ nhỏ đã làm cậu chủ sống an nhàn sung sướng. Cho tới bây giờ chưa ai dám đối xử với hắn như vậy, những người cùng lớn lên từ nhỏ, đều vì thân phận người thừa kế của hắn mà nhường nhịn nịnh bợ hắn. Lần này bị đưa đến trấn An Tường, có thể xem như lần đầu tiên chịu nhục nhã trong đời hắn. Hắn đã nghĩ rất kỹ, chỉ cần hắn trở lại thành phố Đức, hắn nhất định sẽ khiến cho cái đứa tố giác hắn không sống nổi.

Hắn luôn luôn ngu ngốc, trước giờ chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ thế nào. Người làm đã sắp xếp toàn bộ thời gian biểu cho hắn, tiền, quyền, phụ nữ, chỉ cần hắn muốn, thì không có gì là không chiếm được. Hắn không cần phải nỗ lực, để giành lấy thứ gì, những thứ hắn có, đều là người khác nâng trong lòng bàn tay đưa đến tận mặt hắn.

Hắn luôn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thiếu cái gì. Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy cô gái không phải người bình thường trước mặt này, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác xúc động mãnh liệt. Còn xúc động về chuyện gì, đến hiện tại, hắn vẫn chưa rõ lắm.

"Cô...." Bạch Thân cảm thấy hiện tại mình là một kẻ vô cùng đần độn. Lúc trước còn thề sẽ cho đối phương biết tay, bây giờ lại phải khuất phục, chân chó muốn lấy lòng cô.

Lãnh Tâm Nhiên tất nhiên là không đọc được những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu hắn. Cô chỉ nhận ra được cảm xúc của người trước mắt này có sự biến hóa rất lớn, giống như vừa nhảy vọt trong nháy mắt.

Bạch Thanh cẩn trọng nuốt một ngụm nước bọt, hắn sợ sẽ trở thành một kẻ tâm thần. Trên thực tế hắn cũng cảm thấy mình bị điên rồi, ít nhất, hiện tại trong đầu hắn đang có ý niệm này.

"Cô tên gì?"

Lãnh Tâm Nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, nhưng cô cũng không thèm che giấu thông tin bản thân, cô không sợ người trước mặt này có thể làm gì được mình, nên lạnh lùng nói: "Lãnh Tâm Nhiên."

Bạch Thanh nhẹ giọng nhắc lại cái tên này, mắt thấy Lãnh Tâm Nhiên xoay người định đi, liền chạy nhanh tới, không sợ chết muốn giữ chặt cô lại.

"Bốp!" Một giây sau, cả người hắn đều bị ném ra ngoài.

Bạch Thanh té trên đất, phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết, nhưng khác với lúc trước, tâm tình của hắn bây giờ trở nên rất phấn khởi. Hắn cảm thấy, có lẽ mình thật sự phải làm thật tốt một chuyện gì đó.

"Tôi tên là Bạch Thanh, là người nhà họ Bạch ở thành phố Đức. Cái kia......"

Dưới ánh mắt đột nhiên trợn to nhìn tình huống trước mắt của Lãnh Tâm Nhiên, Bạch Thanh trực tiếp tiến lên quỳ rạp xuống trước mặt cô, nắm hai tay lại ngửa đầu nhìn lên: "Lão đại, nhận tôi đi!"

Lãnh Tâm Nhiên giật mình, khóe miệng hơi run rẩy theo bản năng.

Sự xuất hiện của Bạch Thanh, chỉ là một khúc nhạc đệm ngoài lề đối với Lãnh Tâm Nhiên. Chuyện cần phải lo trong cuộc sống có rất nhiều, hiện tại việc quan trọng nhất mà cô phải làm là nhanh chóng nâng cao thực lực, khiến cảnh giới võ thuật của bản thân nâng lên một bước nữa, sau đó mởi có năng lực để đối mặt với những nguy hiểm và sự khiêu chiến.

Công ty nhỏ dưới danh nghĩa của Thẩm Quân đang từ từ phát triển lớn mạnh, được đặt gần đại học Yến Kinh và một tòa cao ốc thương mại, tên đã được đặt, giống như công ty của anh ta, toàn bộ đều chịu sự quản lý của công ty UW.

Tên này là do Lãnh Tâm Nhiên quyết định, UW, Underworld, tên gọi tắt. Tương lai của cô, nhất định là sẽ đi theo con đường hắc đạo, chỉ là không phải hắc đạo truyền thống, nhưng cái tên này có ý nghĩa không hề bình thường đối với cô.

Đến trấn An Tường, cô cho mình nửa tháng. Sau nửa tháng, Trung tâm thương mại UW sẽ khai trương. Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên cũng không định công bố thân phận ông chủ đứng sau của mình trong lúc này, nhưng cho dù thế nào thì công ty khai trương cô cũng nên có mặt một chút. Nếu không, khẳng định sẽ bị Thẩm Quân làm phiền đến chết.

Hộ tống An Nhiên về thôn an toàn, cam đoan với những người khác sẽ không xuất hiện chuyện như thế nữa. Xong xuôi mọi việc, mới có thể lấy những thứ mình muốn mang vào núi.

"Lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động, âm dương lưỡng cực, ngũ hành bát quái, những thứ này, con đều đã biết hết rồi. Vậy thì, tiếp theo, con có thể dựa theo quyển sách này mà tu luyện được rồi." Lôi sư phụ lấy từ dưới gối ra một cái gói bằng vải bố, cẩn thận mở lớp vải gói bên ngoài ra, bên trong lộ ra một quyển sách ố vàng. Sách đã rất cũ, trang sách đều đã ố vàng, một vài trang còn bị hỏng. Nhưng từ bộ dáng của Lôi sư phụ, Lãnh Tâm Nhiên biết chắc chắn quyển sách này rất trân quý. Bởi vì động tác nâng quyển sách của ông dè dặt cẩn trọng như vậy, giống như là sợ làm hỏng quyển sách vậy.

"Diệt Thần?"

Nhìn hai chữ phồn thể mạnh mẽ có lực bên ngoài bìa sách, Lãnh Tâm Nhiên có chút nghi hoặc nhìn về phía Lôi sư phụ.

"Đây được xem như một quyển võ công bí tịch của Trung Hoa chúng ta rồi. Chia làm ba bản thương, trung, hạ, phần này vốn là phần thượng, cũng là trụ cột nhập môn. Còn lại hai bản, trong lúc kháng chiến bởi vì cuộc sống chiến loạn phải lang bạt đầu đường xó chợ nên đã bị mất. Đây là bảo vật trấn phái của môn phái ta, vốn muốn truyền lại cho Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ thiên tư không tốt, đến bây giờ vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn nhập môn. Hiện tại, ta giao cái này cho con. Ở trong này có ghi lại phương pháp tu luyện, con có thể bắt đầu học theo rồi. Mấy ngày nay, đều là đặt nền tảng cho con, cho con biết những cái cơ sở về võ đạo, xem như là một quá trình dịch cân tẩy tủy(là quá trình học cách co duỗi gân, có trong sách dịch cân kinh và tẩy tủy kinh). Nếu con muốn học bản bí tịch này cần phải gia nhập môn phái chúng ta, con phải suy nghĩ cho kỹ về chuyện này."

Lôi Quốc An trịnh trọng nói.

Lãnh Tâm Nhiên nghĩ nghĩ, nhìn bản bí tịch có lực hấp dẫn rất lớn đối với cô, lại nhìn ông lão trước mắt: "Môn phái nào?"

Ông lão nghe xong câu này thì chần chờ hồi lâu, như kiêng kị gì đó. Sau nửa ngày, mới ngượng nghịu nói ra ba chữ: "Phái tiêu dao!"

Nếu không phải lúc này trời đang trong xanh, Lãnh Tâm Nhiên khẳng định sẽ cho rằng mình bị sét đánh. Cái cảm giác cả người bị điện giật này, thật đúng là mất hồn mà!

Hiển nhiên ông lão cũng biết tên môn phái rất mất hồn, nhìn thấy khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên lộ ra vẻ bị sét đánh thì cảm khái vạn pần. Trước kia cũng thế, ai nghe được tên môn phái của bọn họ cũng sẽ lộ ra biểu cảm như vậy, ai, thanh danh bên ngoài quả thật có áp lực rất lớn nha...... Cho dù thế nào, Lãnh Tâm Nhiên vẫn theo ý muốn trong lòng thành thật dập đầu ba cái trước mặt ông lão, chính thức bái ông ta làm thầy. Đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên bái sư. Tuy rằng tên môn phái này thật mất hồn, nhưng không thể không thừa nhận, ông lão đã dạy cô rất nhiều. Hiện tại cô cảm giác khí chất cả người mình đều biến đổi. Lệ khí trên người đã bị khống chế ở một mức độ nhất định, hiện tại tuy rằng không thể nói rõ là điềm đạm hòa nhã ở chỗ nào, nhưng ít nhất nếu cô muốn, vẫn có thể trở nên tương đối giống với người bình thường.

"Sư phụ!"

Bái lạy xong, Lãnh Tâm Nhiên tôn kính gọi một tiếng, ông lão liền cười đến hai mắt đều híp lại thành một đường nhỏ. Ông nhận hai đồ đệ, một là An Nhiên một là Lôi Vũ. An Nhiên thì, ông chỉ mong nó có thể bình an trải qua một đời, đến bây giờ cũng chưa từng chỉ nó tu luyện võ công gì. Về phần Lôi Vũ, mặc dù trong mắt người thường là một võ giả rất lợi hại, nhưng mà, nếu xét theo yêu cầu của ông, Lôi Vũ bây giờ còn kém rất xa. Mà Lãnh Tâm Nhiên, là người trẻ tuổi có tư chất tốt nhất mà ông từng gặp qua, luyến tiếc tài năng là đặc điểm lớn nhất của ông. Cho nên, có thể nhận Lãnh Tâm Nhiên làm đồ đệ thu vào nội môn, là chuyện khiến ông đắc ý nhất.

"Bản bí tịch này giao cho con. Tiếp nhận bản bí tịch này rồi, con sẽ có thể hoàn thành được nhiệm vụ lớn nhất."

Không biết có phải cảm giác sai hay không, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy lúc sư phụ nói lời này trên mặt mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa.

"Lúc trước Diệt Thần có tất cả ba bản, giờ bị thiếu mất hai bản. Là người có được Diệt Thần, nhiệm vụ của con chính là tìm được hai bản bị mất kia, chí có hoàn thành việc tu luyện Diêt Thần, con mới có thể trở thành kẻ mạnh thật sự."

Ông lão cười tủm tỉm nói.

Lãnh Tâm Nhiên không chút do dự liền gật đồng đáp ứng. Có được tất có mất, không có chuyện tự nhiên có bánh mì từ trên trời rớt xuống, mọi chuyện đều tuân theo một nguyên tắc như nhau. Cô có được bản Diệt Thần này thì nhân tiện tìm hai bản khác vốn cũng là chuyện tất nhiên. Huống chi, chuyện này còn có quan hệ mật thiết với chính mình.

Sau khi hoàn thành nghi thức bái sư, ông lão bắt đầu chỉ cho cô một số phương pháp tu luyện cơ bản. Cho tới bây giờ, Lãnh Tâm Nhiên mới biết được, thì ra từ "linh khí" trong những quyển tiểu thuyết kia nói là có thật. Sư phụ luôn luôn tu luyện ở ngọn núi này, chính bởi vì ngọn núi này có nhiều linh khí nhất, thích hợp cho việc tu luyện nhất.

Cách thời hạn nửa tháng của Lãnh Tâm Nhiên cũng còn ba ngày. Nhưng chưa đợi đến kỳ hạn, Lãnh Tâm Nhiên đã nhận được một cú điện thoại, sau khi nhận điện thoại, hôm đó Lãnh Tâm Nhiên đã từ biệt sư phụ tân nhậm (vừa nhận chức) rời khỏi trấn Tường An.

Bên này Lãnh Tâm Nhiên vừa rời khỏi, bên kia Bạch Thanh liền đi theo đường nhỏ uốn lượn tìm được đến thôn. Hắn không phải đến để tra xét, mà thật sự muốn đi theo Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà, bất hạnh thay, hắn đã bị hụt rồi, chỉ có thể gặp gỡ thoáng qua với Lãnh Tâm Nhiên. Bất quá, nếu mọi chuyện đều được số mệnh sắp đặt sẵn, vậy gì, không cần lo lắng, đến lúc thì tự nhiên sẽ được như ý nguyện thôi!

Người gọi điện cho Lãnh Tâm Nhiên là Triệu Nghị, nam sinh luôn cười đùa khi nói chuyện kia lúc này lại mang theo tiếng khóc nức nở, khẩn cần Lãnh Tâm Nhiên về sớm một chút, có chuyện lớn rồi.

Ngay khi quyết định sẽ lập tức trở về, đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên gọi điện cho Thẩm Quân, nhờ anh ta đặt vé máy bay cho mình. Sau đó lại gọi cho Dạ Mộc Thần, nói chuyện mình sẽ về. Dạ Mộc Thần tỏ vẻ rất vui sướng với tin này, bất quá thật hiển nhiên, đối với chuyện xảy ra với nhóm Triệu Nghị, anh không cảm kích chút nào. Chuyện này cũng không lạ đối với anh, chuyện của anh vốn đã rất nhiều không thể lo hết mọi chuyện được.

Từ Vân Nam về Yến Kinh, ngồi máy bay khoảng năm tiếng. Nhưng vì Lãnh Tâm Nhiên ở trấn, phải ngồi xe thêm gần một dặm. Vậy nên, khi Lãnh Tâm Nhiên thật sự đến được sân bay Yến Kinh, đã hơn mười một giờ đêm rồi.

Sân bay buổi tối rất ít người, ngoài đại sảnh ngẫu nhiên có thể bắt gặp vài bóng, phần lớn đều là cảnh tượng vội vàng, không chút ngừng nghỉ.

Lãnh Tâm Nhiên chỉ lấy một cái balô đơn giản, bên trong là giấy tờ của cô. Gần như là vừa ra tới, cô liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên ngoài.

Không chỉ bởi vì tâm linh tương thông gì đó, mà quan trọng hơn là người đó thật sự rất chói mắt. Cho dù anh đang đeo kính, chỉ đứng yên một chỗ như vậy, cũng giống như ánh đèn flash vậy, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Những nhóm người đi lại vội vàng này, khi đi ngang qua người anh cũng sẽ theo bản năng mà tạm dừng lại, tò mò nhìn ngắm mấy giây rồi mới rời đi.

"Hoan nghênh trở về!"

Nhìn thấy cô gái dáng người mảnh mai kia, Dạ Mộc Thần tiến lên, không chút do dự đã đưa tay kéo đối phương vào lòng mình. Ôm rất chặt, không lưu lại một khe hở nào. Trong cái tiết trời gần thu mang theo hơi lạnh này, chiếc ôm này mang lại sự ấm áp dị thường. Ấm áp đến ỗi Lãnh Tâm Nhiên luyến tiếc không muốn rời khỏi lồng ngực anh.

Cũng may Dạ Mộc Thần chỉ ôm Lãnh Tâm Nhiên một chút rồi buông cô ra, dắt tay cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ vui sướng không thể che giấu: "Xe ở bên ngoài. Anh đã sai người chuẩn bị bữa ăn rồi. Chuyện của nhóm Triệu Nghị, anh cũng đã phái người đi thăm dò rồi. Nói tới, chủ yểu cũng chỉ là chuyện đoàn trao đổi kia. Tiếp đó, cái cậu Lôi Vũ kia bị thương, thương thế rất nghiêm trọng, ngay cả KING, cũng rơi vào khốn cảnh bị trường học giải tán."

Những chuyện phức táp quấy nhiễu mấy người Triệu Nghị , khiến cho bọn họ luống cuống tay chân ăn không ngon, ngủ không yên này, lại bị người đàn ông tuấn mỹ như đế vương trước mắt này dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ không chút để tâm để nói ra.

Nghe được lời nói của Dạ Mộc Thần, Lãnh Tâm Nhiên cũng cả kinh. Bất quá cái giật mình này cũng kéo dài không lâu, anh đã có thể lạnh nhạt như thế, vậy thì chứng minh chuyện này còn chưa xấu đến mức không thể cứu chữa.

Một khi đã như vậy, vậy thì không cần phải quá lo lắng rồi.

Để mặc đối phương dẫn mình ra khỏi sân bay. Ngoài phi trường, một chiếc Lamborghini chói mắt đậu ở ven đường. Chói mắt giống chiếc xe, chính là Ninh Trí Viễn với khuôn mặt baby đáng yêu và dáng người lực lưỡng đầy cơ bắp.

Chỉ mới hơn mười ngày, thế nhưng khi gặp lại người quen, Lãnh Tâm Nhiên thậm chí còn có cảm giác như đã trải qua mấy đời.

"Lãnh tiểu thư."

Nhìn thấy hai người đi tới, Ninh Trí Viễn lại khác thường mà nở nụ cười với Lãnh Tâm Nhiên.

Lãnh Tâm Nhiên liền phát hoảng, cô nhớ, Ninh Trí Viễn luôn bài xích thân phận sau khi trọng sinh của mình mà, sao hiện tại lại đột nhiên thay đổi giống như trở thành một người mới thế?

"Khu rừng kia nghiên cứu thế nào rồi?"

Bên trong xe, hai người cùng trò chuyện. Lãnh Tâm Nhiên quan tâm nhất chính là khu rừng già kia. Hiện tại, sau khi biết chuyện có thể tu luyện võ công, cô đột nhiên có ý nghĩ. Nếu nơi kia thật là một chỗ thần kỳ có từ trường khác lạ, vậy thì, có phải sẽ chứng minh lấy nó làm chỗ tu luyện sẽ có kết quả không nhỏ đâu? Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình cô mà thôi. Mọi chuyện không có thuận lợi như vậy, cô cũng sẽ không nghĩ mình có vận khí tốt đến nỗi mỗi ngày đều nhặt được tiền: "Còn đang trong giai đoạn khai phá, tiến độ không lớn. Hiện tại chỉ có thể xác định nơi đó không tầm thường." Dạ Mộc Thần tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của anh, Lãnh Tâm Nhiên hơi nghi hoặc. Trong ấn tượng, người đàn ông này chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt mệt mỏi này, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao? Nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà quan tâm hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?"

Dạ Mộc Thần mở mắt ra, trong con người màu lục vẫn mang theo vẻ nhu tình như trước, nhưng mà hiện tại, mơ hồ, lại xen lẫn một tia phức tạp. Phát hiện này, khiến tâm Lãnh Tâm Nhiên cũng run theo. Chẳng lẽ, thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?

"Không có gì, chỉ là gần đây nghỉ ngơi ít hơn, hơi mệt. Yên tâm đi, sẽ không gặp chuyện không may đâu."

Chú ý tới sắc mặt biến hóa của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần cười nhẹ. Gương mặt vốn đã tuấn mỹ cộng thêm nụ cười tươi tắn càng làm tăng thêm phần mị hoặc. Ít nhất, Lãnh Tâm Nhiên đã bị mê hoặc, đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, môi mình đã dán lên đôi môi ấm áp này rồi.

Anh đã không muốn nói, Lãnh Tâm Nhiên cũng không muốn miễn cưỡng anh. Đây là nguyên tắc sống chung của bọn họ, dù sao, chị cần kiên nhẫn chờ đợi, nếu thật sự là chuyện lớn, sớm muộn gì anh cũng sẽ nói.

Dạ Mộc Thần tất nhiên là sẽ không buông tha món ngon đưa đến trước mặt này, đảo khách thành chủ ôm lấy Lãnh Tâm Nhiên, răng môi giao nhau. Sau một hồi triền miên nóng bỏng, cánh môi hai người vẫn kề nhau, Dạ Mộc Thần mút nhẹ môi cô, hành động vô cùng thân thiết thế này, mang đến cho hai người một cảm giác an toàn rất riêng biệt.

Đợi đến khi hai người tách ra, trên khuôn mặt luôn tái nhợt của Lãnh Tâm Nhiên đã nhuộm một tầng ửng đỏ say lòng người, tròng mắt xanh lục của Dạ Mộc Thần hơi mờ ảo, mang theo vẻ tà mị nói không nên lợi.

"Đêm nay đến ở nhà anh?"

Dạ Mộc Thần hỏi. Lãnh Tâm Nhiên chần chờ hồi lâu, tuy rằng nhìn thấy người đàn ông này đến đón mình, cô đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng mà, từ sau khi trọng sinh, bọn họ luôn giữ khoảng cách nhất định, bỗng nhiên phải đến ở nhà anh, hành động nghe thế nào cũng thấy ái muội này khiến cô có chút không thích ứng. Nhưng mà, tuy rằng không thích ứng, nhưng tình cảm đối với người trước mặt này vẫn luôn sâu đậm. Cho nên, chỉ chần chờ một lát, sau đó, Lãnh Tâm Nhiên nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, được."

Trong nháy mắt, trên mặt Dạ Mộc Thần nở ra một nụ cười còn xán lạn hơn cả khói hoa (ý nói đến cảnh sắc tươi đẹp của mùa xuân).
Bình Luận (0)
Comment