Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 92

Ngoại truyện 6: Hứa Phù x Trì Kính Đình (2)

Mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện tràn ngập trong phòng bệnh. Cửa sổ hé mở một khe hở, làn gió xuân se lạnh thổi tung tà áo của Trì Kính Đình, để lộ cơ bụng lấp ló.

Ánh mắt chạm nhau, Trì Kính Đình nhận ra vị hôn thê của mình tuyệt đối không phải đang giả vờ, không muốn để bản thân lép vế trong cuộc trò chuyện, mới nói ra câu như vậy.

Cô thật sự muốn nhìn cơ bụng của anh.

"..."

Tuyệt.

Thật tuyệt vời.

Trì Kính Đình dừng động tác, giữ cho tà áo rũ xuống.

Thấy hành động này của anh, trên mặt Hứa Phù hiện rõ vẻ thất vọng, "Sao lại không cởi? Cho tôi kiểm tra hàng một chút chứ."

Kiểm tra hàng.

Mí mắt Trì Kính Đình giật giật: "Kiểm tra hàng gì? Chúng ta chỉ là hôn nhân thương mại, quan hệ rất thực dụng."

Hứa Phù thắc mắc: "Sau này anh định ly hôn à?"

Trì Kính Đình: "Hửm?"

"Nếu không ly hôn, mấy chục năm sau, anh định ngủ cùng giường với tôi chỉ để tán gẫu thôi sao?" Hứa Phù rất buồn bã, mặc dù cô không có tình cảm nam nữ với Trì Kính Đình, nhưng cô không ngại hôn trai đẹp, càng không ngại lên giường với trai đẹp có cơ bụng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Phù đưa ra một phỏng đoán, nhưng phỏng đoán này lại khác xa với những gì mọi người bàn tán về Trì Kính Đình.

Cô cảm thấy đã là vợ chồng thì không có gì phải giấu giếm, nên hỏi: "Anh vẫn còn là trai tân ngây thơ nhỏ sao?"

Trai tân.

Ngây thơ.

Nhỏ.

Trì Kính Đình tặc lưỡi: "Nói ai nhỏ hả?"

"Ồ," Hứa Phù phản ứng lại, "Vậy là trai tân già ngây thơ?"

Mặt Trì Kính Đình đen lại, "Năm chữ này, không một chữ nào liên quan đến tôi."

Hứa Phù tỏ vẻ kinh hoàng: "Anh không phải đàn ông?"

"..." Biểu cảm Trì Kính Đình cứng đờ, khóe miệng anh giật giật, "Bốn chữ, bốn chữ đó không liên quan gì đến tôi."

Còn anh có ngây thơ hay không, Hứa Phù không quan tâm.

Bản thân cô có nhiều bạn trai cũ, nên cô cũng không nghĩ rằng vị hôn phu từ nhỏ đã được sắp đặt cho mình sẽ giữ mình như ngọc vì cô. Hơn nữa, ba tuổi đã biết già, từ nhỏ Hứa Phù đã biết, với tính cách này của anh, chắc chắn sẽ rất được con gái yêu thích, số bạn gái anh từng hẹn hò chắc chắn không ít hơn số bạn trai cô từng có.

Hứa Phù cảm thấy có nhiều chuyện vẫn nên nói rõ trước: "Những vấn đề cụ thể của cuộc hôn nhân này, anh hiểu được bao nhiêu?"

Trì Kính Đình ngồi xuống sofa, tư thế lười biếng tùy ý, giọng điệu cà lơ phất phơ, lười nhác nói: "Tôi hiểu không nhiều lắm, đại khái là, sau khi tôi kết hôn, nhà tôi sẽ giao cổ phần công ty cho tôi, rất nhiều quyền sở hữu..."

"Tôi không muốn biết nhà anh cho anh những thứ gì." Hứa Phù không quan tâm đến điều đó, thứ cô quan tâm là, "Bệnh viện định mua mảnh đất bên cạnh, nhưng vẫn còn thiếu chút vốn."

Trì Kính Đình khẽ hất cằm: "Chuyện này tôi biết, cưới vợ mà, dù sao cũng phải có chút thành ý, mảnh đất đó chính là sính lễ tôi tặng em."

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ.

Hứa Phù thở phào nhẹ nhõm.

"Tuy nhiên…"

"Hả?"

Trì Kính Đình chậm rãi nói: "Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ sống chung, em có ý kiến gì không? Dù sao chúng ta đã chọn hôn nhân thương mại chứ không phải tình yêu tự do, trong giới này không thể xuất hiện tin tức vợ chồng chúng ta bất hòa. Nếu tôi cần vợ xuất hiện ở những dịp nào đó, em phải đi cùng tôi."

Hứa Phù: "Chuyện này không vấn đề gì."

Trì Kính Đình: "Trước mặt bố mẹ tôi, em phải thể hiện ra dáng vẻ rất yêu tôi, điều này có thể hơi khó."

Hứa Phù chớp mắt: "Chuyện này không khó, tôi còn có thể gọi anh là "cục cưng" trước mặt bố mẹ anh, tôi chỉ sợ anh và bố mẹ anh không chấp nhận được kiểu người nhiệt tình, phóng khoáng và bám người như tôi."

Trì Kính Đình nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu, bỗng nhiên cười thành tiếng: "Em cũng biết phối hợp đấy."

"Xung quanh có không ít người kết hôn thương mại, đối tượng kết hôn của họ, ai cũng xấu theo một kiểu riêng," Hứa Phù nghiêm túc nói, "Tôi có thể có một người chồng đẹp trai như anh, đương nhiên tôi có thể phối hợp mọi thứ."

"Em nói vậy," Trì Kính Đình hơi lâng lâng, cũng hơi vênh váo, "Vậy tôi quả thật rất đẹp trai."

"Vậy anh thật sự có cơ bụng sao?" Hứa Phù vòng vo trở lại chủ đề.

Trì Kính Đình lâng lâng, không chút do dự: "Nói nhảm, từ năm mười sáu tuổi tôi đã có sáu múi, những năm này vẫn luôn kiên trì tập luyện, dáng người gọi là chuẩn không cần chỉnh, vai rộng eo thon, mặc đồ thì trông gầy cởi đồ thì có thịt. Dù là ngoại hình hay vóc dáng, tôi đều không chê vào đâu được, trai đẹp thì phải đẹp từ đầu tóc đến móng chân."

Hứa Phù nghe mà phát chán: "Anh biết điều quan trọng nhất của trai đẹp là gì không?"

Trì Kính Đình khiêm tốn hỏi: "Là gì?"

Hứa Phù: "Đẹp mà không tự biết, không tự khen mình là trai đẹp."

Trì Kính Đình không đồng ý: "Tôi đẹp trai là chuyện ai cũng biết, nếu người khác khen tôi đẹp trai, mà tôi nói tôi không đẹp trai, người khác sẽ nghĩ tôi đang khiêm tốn, khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo."

Hứa Phù: "Nhưng khi anh tự nói mình đẹp trai, cũng rất kiêu ngạo."

Trì Kính Đình: “Đẹp trai thì phải nói to ra chứ! Ngoại hình của đàn ông là niềm tự hào của phụ nữ. Sau này em dẫn tôi đi gặp đám bạn bè kết hôn thương mại của em, nói thật nhé, em có thứ để khoe rồi đấy, với khuôn mặt đẹp trai này của tôi, trong giới này, người giàu hơn tôi thì không đẹp trai bằng tôi, người đẹp trai hơn tôi thì không giàu bằng tôi...”

Hứa Phù cười lạnh một tiếng: "Đoàn Hoài Ngạn vừa giàu hơn anh vừa đẹp trai hơn anh."

Trì Kính Đình cứng họng, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, "... Mỗi người có gu thẩm mỹ khác nhau, tôi vẫn luôn cảm thấy tôi đẹp trai hơn cậu ta. Con gái các em chỉ thích kiểu ít nói như cậu ta, nói thật, nếu tôi mà lạnh lùng thì cũng rất tổng tài bá đạo đấy.”

Hứa Phù đã lười tranh cãi: "... Đợi anh xuất viện rồi dọn dẹp chuẩn bị cho đám cưới."

Trước khi rời đi, cô không thể che giấu vẻ chán ghét: "Chỉ bị gãy ngón tay thôi mà cũng phải nằm viện, yếu ớt vậy? Có được không đấy?"

"Hứa! Phù!" Trì Kính Đình nghiến răng nghiến lợi, "Em là con gái, nói chuyện có thể tế nhị một chút không?"

"Không thể nhé," Hứa Phù mỉm cười, "Ông già yếu ớt, tạm biệt."

Nói xong.

Hứa Phù trực tiếp đóng cửa phòng bệnh, rời đi như bỏ chạy.

Để lại Trì Kính Đình trong phòng bệnh, tức đến nghẹt thở.

2.

Ban đầu, Hứa Phù và Trì Kính Đình dự định đính hôn trước, kết hôn sau.

Tuy nhiên, thời gian gấp rút, cộng thêm việc chuẩn bị cho cả đính hôn và kết hôn đều quá nhiều, sau khi bàn bạc, cả hai đều xác định không thích những nghi lễ này, nên quyết định hủy bỏ đính hôn, trực tiếp tổ chức lễ cưới.

Cuối tháng Sáu, Hứa Phù và Trì Kính Đình tổ chức lễ cưới.

Dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè, hai người nở nụ cười hạnh phúc, hoàn thành nghi lễ.

Đêm tân hôn.

Hứa Phù và Trì Kính Đình còn tổ chức một bữa tiệc, mời bạn bè thân thiết đến quán bar của Trì Kính Đình uống rượu, nhảy nhót, chúc mừng hai người chính thức trở thành vợ chồng.

Trong bữa tiệc hôm đó, mọi người tự chơi riêng.

Hứa Phù và bạn bè của cô ngồi một bàn; Trì Kính Đình và bạn bè của anh ngồi một bàn khác.

Hứa Phù trò chuyện với bạn bè, nghe họ nói: "Thật không ngờ chồng cậu lại là Trì Kính Đình."

"Cậu út nhà họ Trì, người ít có tiếng nói nhất trong nhà, A Phù à, rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy?"

"Có thể nghĩ gì chứ? Trì Kính Đình tuy không có địa vị trong nhà họ Trì, nhưng dù sao những thứ nên có đều có, cổ phần đầy đủ cả. Hơn nữa, cậu thật sự nghĩ anh ta là kẻ ngốc chỉ có mã bề ngoài sao? Người ta dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp Đại học Giao Thông, từng khởi nghiệp cùng Đoàn Hoài Ngạn, công ty của Đoàn Hoài Ngạn cũng có cổ phần của Trì Kính Đình."

Hứa Phù lần đầu tiên biết chuyện này.

"Trì Kính Đình đầu tư vào rất nhiều dự án, chỉ là lười khởi nghiệp, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh ta kiếm tiền."

"Thật hay giả vậy? Tớ cứ tưởng anh ta là công tử bột ăn chơi trác táng."

"Chỉ cần anh ta có chút tham vọng, người kế nhiệm nhà họ Trì bây giờ chính là anh ta."

"Vậy anh ta còn kết hôn với A Phù sao?"

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Hứa Phù.

Ánh đèn laser đầy màu sắc trên sàn nhảy cũng chiếu lên khuôn mặt Hứa Phù, khuôn mặt cô yêu kiều tự nhiên, chỉ cần nở một nụ cười nhẹ nhàng cũng vô cùng quyến rũ.

Hứa Phù: "Anh ấy không kết hôn với tớ thì kết hôn với ai? Với một trong số các cậu sao?"

Tuy là bạn bè từ thuở nhỏ, nhưng về bản chất, đều là những người bị ràng buộc với nhau vì lợi ích gia tộc.

Bạn bè thật sự của Hứa Phù có lẽ chỉ có Hoài Niệm. Nhưng Hoài Niệm không xuất hiện ở đây, cô ấy không thích những nơi như thế này.

Trước đây Hứa Phù rất thích những nơi như thế này, tự do tự tại hòa mình vào đó, nhưng hôm nay lại cảm thấy mệt mỏi.

Giọng cô không lớn cũng không nhỏ, nhưng tính công kích trong lời nói lại rất rõ ràng, mọi người sững sờ, nhanh chóng cười trừ.

"Bọn tớ chỉ nói đùa thôi."

"Bọn tớ chỉ thấy cậu may mắn, đối tượng kết hôn vừa đẹp trai vừa giàu có."

Hứa Phù lười biếng nói: "Sao không nói Trì Kính Đình may mắn? Trình độ học vấn của tớ cao hơn anh ta, anh ta chỉ là cử nhân, còn tớ là tiến sĩ. Anh ta trông cũng đẹp trai, nhưng tớ cũng rất xinh đẹp mà."

Không khí dường như ngưng đọng trong giây lát.

Ánh mắt của mọi người dường như đều tập trung vào một chỗ.

Theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, Hứa Phù bắt gặp một đôi mắt hoa đào như cười như không.

Không biết từ lúc nào, Trì Kính Đình đã đứng bên cạnh cô.

Trì Kính Đình khẽ cười một tiếng, vỗ vai người ngồi cạnh Hứa Phù, ra hiệu cho anh ta nhường chỗ, sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh Hứa Phù.

"Vợ à."

"..."

"Bạn bè của em đều biết sự ưu tú của em, nhưng có thể mọi người không hiểu rõ anh lắm." Trì Kính Đình cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm, giọng nói được rượu làm ướt trở nên trầm ấm, lười biếng, nghe có vẻ vênh váo và đáng ghét, "Em có thể khoe khoang anh nhiều hơn trước mặt bạn bè của em không?"

"..." Hứa Phù liếc nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

Như thể đang nói với anh - "Anh không nói thì không ai coi anh là câm."

Trì Kính Đình là người giỏi khuấy động bầu không khí, vì sự xuất hiện của anh, không khí lại nóng lên, chủ đề trò chuyện cũng không phải là những chủ đề liên quan đến anh trước đó, mà là những chủ đề khác.

Sau đó, Trì Kính Đình cũng không rời khỏi Hứa Phù nửa bước, cho đến khi tàn tiệc.

Tay trong tay, quấn quýt, không giống vợ chồng kết hôn không có tình cảm, mà giống như cặp vợ chồng son đang yêu đương nồng nhiệt.

Đợi đến khi bạn bè đều rời đi, hai người không nhìn nhau, nhưng lại rất ăn ý buông tay ra.

Hứa Phù đút hai tay vào túi: "Tối nay cảm ơn anh.”

Trì Kính Đình hỏi cô: "Không có gì, việc nên làm thôi."

Hứa Phù nhìn anh, anh vẫn mang vẻ mặt thờ ơ, hành động vừa rồi đối với anh chỉ là việc nhỏ.

Hứa Phù nghĩ, có lẽ kết hôn với anh thật sự là một lựa chọn không tồi, mặc dù anh rất tự luyến, nhưng anh có vốn liếng để tự luyến. Và, anh sẽ không để vợ mình chịu ấm ức, sẽ bảo vệ cô.

Tối hôm đó, cả hai đều uống rượu, nên tài xế đưa họ về nhà.

Về căn nhà của Trì Kính Đình, đồng thời cũng là nhà tân hôn của hai người.

Đã kết hôn rồi, cả hai cũng không ngại ngùng mà ngủ chung giường.

Bận rộn cả ngày, Hứa Phù nghĩ rằng mình vừa tắm xong, chạm vào giường thì sẽ ngủ ngay. Nhưng sau khi đèn tắt, cô mãi vẫn chưa ngủ được.

Giường rất rộng, nệm rất êm, hai người cách nhau một khoảng không gần không xa.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, mơ hồ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của nhau.

Hứa Phù trở mình.

Cùng lúc đó.

Trì Kính Đình cũng trở mình.

Trong nháy mắt, họ trở thành nằm nghiêng đối mặt với nhau.

Trong bóng tối, hai người nhìn nhau.

Trì Kính Đình phá vỡ sự im lặng này: "Chưa ngủ à?"

Hứa Phù: "Anh cũng chưa ngủ mà."

Trì Kính Đình: "Đây là lần đầu tiên tôi nằm trên giường này với phụ nữ."

Thực ra anh cũng mắc bệnh sạch sẽ, sẽ không đưa phụ nữ về nhà qua đêm.

Hứa Phù: "Vậy tôi có nên nói tiếng "cảm ơn" không?"

Trì Kính Đình: "Nói đi, tôi nghe."

Hứa Phù trợn mắt: "Mơ đi."

Im lặng một cách khó hiểu.

Hứa Phù: "Anh có buồn ngủ không?"

Trì Kính Đình: "Bình thường."

Hứa Phù: "Hôm nay thấy anh uống khá nhiều rượu."

Trì Kính Đình: "Với tửu lượng của tôi, chỉ hơi say thôi."

Hứa Phù: "Ồ."

Trì Kính Đình hỏi cô: "Những người đến hôm nay là chị em cây khế của em sao?"

Hứa Phù: "Cũng gần như vậy."

Trì Kính Đình: "Trong giới này, em không có người bạn nào thật lòng sao? Tôi còn có Đoàn Hoài Ngạn và Trần Cương Sách."

Hứa Phù: "Anh và Đoàn Hoài Ngạn thật lòng kiểu gì? Chẳng lẽ Đoàn Hoài Ngạn sẽ ôm anh khóc, ôm anh tâm sự chuyện tình cảm của anh ta?"

Trì Kính Đình thầm nghĩ, anh còn từng đóng giả Trì Hoài Niệm, Đoàn Hoài Ngạn còn gọi anh là "bé cưng".

Đây nếu không phải là thật lòng thì đâu mới là thật lòng?

Nhưng anh không nói ra được.

Quá mất mặt.

Trì Kính Đình nói: "Dù sao thì chúng tôi là anh em tốt, còn em, em có chị em tốt nào không?"

Hứa Phù: "Không có, sao hả, chẳng lẽ anh còn muốn chế giễu tôi?"

Trì Kính Đình tặc lưỡi: "Em coi tôi là loại người gì vậy?"

Hứa Phù mỉa mai: "Anh là chồng yêu của tôi."

Trì Kính Đình cạn lời: "Nói chuyện đàng hoàng được không?"

Hứa Phù: "Tôi nói chuyện kiểu vậy đấy."

Trì Kính Đình: "Trước đây em cũng nói chuyện như vậy với những người đàn ông nằm chung giường sao?"

Hứa Phù: "Không phải."

Cũng vì câu nói này của anh, Hứa Phù cười một tiếng khó hiểu, giọng điệu mờ ám: "Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc nằm chung giường, anh muốn tôi nói gì với anh đây?"

"Hôn?"

"Nắm tay?"

"Hay là làm tình?"

"Anh chưa từng đưa phụ nữ về nhà, nhà anh có bao cao su không?"

Câu này nối tiếp câu kia, căn bản không cho Trì Kính Đình cơ hội nói chuyện.

Đặc biệt là câu cuối cùng Hứa Phù nói, Trì Kính Đình nghe giống như đang khiêu khích mình.

Trì Kính Đình lập tức nổi lên dục vọng chiến thắng: "Đầu giường có, mấy hộp."

Hứa Phù thản nhiên nói: "Làm không?"

Trì Kính Đình: "Hả?"

Dưới lớp chăn, Hứa Phù giơ chân đá Trì Kính Đình một cái: "Làm không? Dù sao cũng không ngủ được, chẳng lẽ đêm tân hôn mà chúng ta đắp chăn chỉ để tán gẫu? Anh thật sự muốn làm trai tân nhỏ ngây thơ sao?"

Mặt Trì Kính Đình lập tức đen lại: "Đã nói rồi, năm chữ đó, bốn chữ đó không liên quan gì đến tôi."

Hứa Phù: "Vậy thì làm đi? Dù sao cũng rảnh."

"..."

Cái quái gì vậy, dù sao cũng rảnh.

Nhưng vẫn làm.

Hơi thở nóng bỏng cuồn cuộn, tiếng thở dốc liên tục, Hứa Phù có nét đẹp yêu kiều, ngay cả giọng nói cũng quyến rũ mê người.

Trì Kính Đình bị cô quyến rũ đến mức thần kinh căng thẳng.

Và Hứa Phù cũng nhận ra, Trì Kính Đình quả thật không liên quan gì đến trai tân nhỏ ngây thơ.

Anh không nhỏ.

Mà là to.

Rất to.

Cô sắp bị anh làm chết.

Sau cơn mây mưa mãnh liệt qua đi, Hứa Phù vỗ mông Trì Kính Đình một cái.

Trì Kính Đình:?

Trì Kính Đình chưa từng bị trêu ghẹo như vậy, anh sững sờ, "Không phải chứ, em bị cái tật xấu gì vậy?"

Hứa Phù bình tĩnh nói: "Chỉ là khen anh một chút thôi."

Khóe mắt Trì Kính Đình giật giật: "Cảm ơn, vừa rồi em đã khen rất nhiều rồi, tôi cũng nghe thấy rồi. Những lời như quá to, đâm thật sướng thật thoải mái, như vậy là đủ rồi. Xin em đừng vỗ mông tôi, như vậy sẽ khiến tôi có cảm giác như em đến để chơi tôi."

"Sao nói chuyện khó nghe vậy?" Hứa Phù duỗi người, cười nói, "Anh là chồng yêu của em mà."

"..." Trì Kính Đình túm tóc, "Em đừng gọi tôi là chồng thì hơn, nghe rất kỳ."

"Tôi thích gọi anh là chồng, chồng chồng chồng."

"..." Trì Kính Đình cạn lời, "Có giỏi thì em cũng gọi tôi là chồng trước mặt người ngoài đi."

"Anh tưởng tôi không dám?" Hứa Phù vén chăn xuống giường, cô không mặc gì, đi về phía phòng tắm ngay trước mặt Trì Kính Đình. Phòng tắm ở bên phía Trì Kính Đình, khi đi, đường cong cơ thể mảnh mai, gợi cảm đến mức khiến người ta chảy máu mũi. Cô như không hề hay biết, chậm rãi nói, "Anh vốn dĩ là chồng tôi, có giấy chứng nhận kết hôn mà, tôi gọi anh là chồng thì sao? Hợp tình hợp lý."

Trì Kính Đình đã không còn nghe thấy cô nói gì nữa.

Hình ảnh trước mắt chiếm hết tâm trí anh.

Không chút do dự, Trì Kính Đình nhặt lấy vật dụng bằng nhựa đã mở ra, chỉ còn lại một cái trên tủ đầu giường, sải bước đi đến bên cạnh Hứa Phù.

Anh đột nhiên cúi người, vác Hứa Phù lên vai, đi vào phòng tắm.

Hứa Phù không giãy giụa, cô thản nhiên mỉm cười: "Lần này nhẹ nhàng một chút, được không chồng yêu?"

"Yên tâm, vợ yêu." Trì Kính Đình bật vòi sen, nước ấm phun ra, dội lên người hai người, làm ướt cả hai, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười bất cần đời, "Anh nhất định sẽ mạnh hơn một chút."

"..."

-

Đêm tân hôn hôm đó, Hứa Phù rút ra hai kết luận.

Trì Kính Đình trước mặt người ngoài vẫn rất giống một người chồng, rất bảo vệ người vợ này của mình.

Trì Kính Đình trên giường, vô cùng phù hợp với yêu cầu của cô về bạn tình, thậm chí là hoàn toàn phù hợp.

Tóm lại.

Trì Kính Đình chính là một người chồng vừa trưng ra được vừa dùng được.

Tỷ lệ hiệu quả chi phí cao ngất ngưởng.

Tuy nhiên, sau đêm tân hôn, họ không còn ngủ chung giường nữa.

Trì Kính Đình không vì có gia đình mà thay đổi tính tình. Anh vẫn là kẻ ăn chơi trác táng, những nơi thường lui tới không phải quán bar thì là câu lạc bộ.

Đến mức Hứa Phù bắt đầu nghi ngờ, anh đã đầu tư vào rất nhiều dự án mà mọi người nói là thật hay giả?

Cô khó có thể tin một người vô công rỗi nghề như vậy lại làm chuyện nghiêm túc, dù sao ngay cả mở cửa hàng anh cũng chọn mở quán bar.

Nhưng cô không hỏi.

Bệnh viện bận muốn chết.

Đấu đá nội bộ không ngừng, đều coi thường cô gái nhỏ này.

Hứa Phù vào bệnh viện là vì Hứa Ẩn Niên về hưu, nhường chức vụ của mình cho con gái. Những thành viên cấp cao cậy già lên mặt đã nhắm vào vị trí của Hứa Ẩn Niên từ lâu, đương nhiên không có thiện cảm gì với cô gái trẻ Hứa Phù.

Cho dù cô đã giải quyết được vấn đề cấp bách của bệnh viện thông qua hôn nhân thương mại.

Nhưng cậu út nhà họ Trì kia, tai tiếng lẫy lừng.

Đám cấp cao này không ai là người dễ đối phó, Hứa Phù bận rộn đấu đá với họ, còn phải bận rộn với việc mở rộng bệnh viện.

Trong một thời gian dài sau đó, cô không về căn nhà tân hôn của cô và Trì Kính Đình, mà sống ở căn nhà của mình, gần bệnh viện hơn.

Lâu ngày không gặp, cộng thêm việc hai người không có nền tảng tình cảm gì.

Đến mức Hứa Phù đã quên mất thân phận đã kết hôn của mình.

Đầu tháng Chín, để tạo dựng mối quan hệ, Hứa Phù ăn tối với con trai của một thành viên cấp cao - người mà cô gọi là chú Hà.

Chú Hà này lớn hơn Hứa Ẩn Niên gần hai mươi tuổi, nhưng chỉ có một đứa con trai, già mới được mụn con, đương nhiên rất coi trọng đứa con trai này. Lôi kéo được con trai ông ta thành công cũng tương đương với việc lôi kéo được chú Hà thành công.

Người con trai này tên là Hà Chí Kiêu, nhỏ hơn Hứa Phù hai tuổi, năm nay vừa du học trở về.

Nơi Hứa Phù ăn tối với anh ta là ở một câu lạc bộ.

Tính riêng tư rất cao.

Hà Chí Kiêu cao gầy, ăn mặc lịch sự, trên mặt có lúm đồng tiền, mang đến cảm giác vô cùng ôn hòa.

Giọng anh ta cũng rất dễ nghe: "Hứa Phù, đã lâu không gặp."

Hứa Phù: "Trước đây chúng ta đã gặp nhau sao?"

Hà Chí Kiêu nói: "Chúng ta học cùng trường cấp ba, tôi đã nhìn thấy ảnh của cô trên bảng xếp hạng trăm người."

Hứa Phù cười: "Vậy cậu phải gọi tôi là ‘đàn chị’ mới đúng."

Hà Chí Kiêu: "Tôi có quá nhiều đàn chị, vẫn là gọi tên cô nhé? – A Phù? Tôi nghe bạn bè của cô đều gọi cô như vậy."

Hứa Phù vốn không phản cảm với sự thân thiết này, lập tức nói: "Được chứ."

Nhưng vừa nói xong, cô lại vô cớ hắt hơi một cái, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác bất an.

Vừa dứt lời.

Ở chỗ rẽ, họ đụng mặt một người.

Ánh đèn trong câu lạc bộ là ánh sáng ấm áp mờ ảo, người đàn ông trước mặt như được phủ một lớp ánh sáng lấp lánh. Ngoại hình xuất sắc đến mức gần như rực rỡ, anh cao ráo, mặc bộ vest được cắt may vừa vặn, toát lên vẻ phong trần cao quý.

Anh đi một mình, thờ ơ liếc nhìn, sau đó, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Phù.

Ánh mắt như cười như không, là phong thái lười biếng thường thấy của anh.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Phù là.

Người đàn ông này thật đẹp trai.

Phản ứng thứ hai là.

Ồ, anh chàng đẹp trai này là chồng cô.

Dưới ánh mắt dò xét của anh, Hứa Phù cuối cùng cũng hiểu được cảm giác bất an vừa rồi là vì sao - Cảnh tượng này chẳng phải giống như vợ ngoại tình bị chồng bắt quả tang tại trận sao?

Hứa Phù mím môi: "Chào?"

Hà Chí Kiêu bên cạnh ngạc nhiên: "Phù, bạn của cô à?"

Trì Kính Đình không nói gì, rõ ràng là muốn nghe Hứa Phù giới thiệu anh như thế nào.

Hứa Phù nói: "Chồng tôi."

Hà Chí Kiêu chợt hiểu ra: "Hóa ra anh ấy chính là đối tượng kết hôn thương mại của cô."

Trì Kính Đình: "Ừm, tôi chính là đối tượng kết hôn thương mại của A Phù."

Nhất thời im lặng.

Đúng lúc quản lý câu lạc bộ đi ngang qua, Trì Kính Đình gọi an ta lại.

Quản lý: "Cậu Trì."

Trì Kính Đình khẽ hất cằm, chỉ Hứa Phù: "Tiền phòng của cô gái xinh đẹp kia, tính cho tôi."

Quản lý: "Vâng, cậu Trì."

Hứa Phù không có ý kiến gì, ngược lại là Hà Chí Kiêu nói: "Hôm nay là tôi mời A Phù ăn cơm, không làm phiền cậu Trì nữa."

Quản lý lập tức khó xử.

Có người trả tiền, Trì Kính Đình vui vẻ đồng ý, anh đáp rất thoải mái: "Vậy được, cậu thanh toán đi."

"..." Hứa Phù cạn lời.

Trì Kính Đình còn có việc phải làm, sau khi ba người chào tạm biệt ngắn gọn, liền đi vào phòng riêng của mình.

Trở về phòng riêng, Hứa Phù và Hà Chí Kiêu ngồi xuống. Khi Hứa Phù gọi món, nghe thấy Hà Chí Kiêu đột nhiên hỏi cô: "Hai vợ chồng cô có vẻ không tốt lắm?"

"Đối tượng kết hôn thương mại có thể tốt đến mức nào?" Cảm giác xa cách vừa rồi của hai người rất rõ ràng, cộng thêm việc hai người kết hôn thương mại là chuyện ai trong giới cũng biết, Hứa Phù cũng lười che giấu, "Nói thật, sau khi đám cưới kết thúc, tôi và anh ấy chưa gặp lại nhau."

"Vậy lúc trước tại sao cô lại kết hôn với anh ta? Tìm một người mình thích để kết hôn không tốt sao?"

"Tôi rất thích anh ấy mà." Hứa Phù gọi món xong, liếc nhìn Hà Chí Kiêu, "Chồng tôi đẹp trai biết bao, tôi cảm thấy nhìn khuôn mặt của anh ấy cả đời cũng không chán."

Hà Chí Kiêu im lặng.

Qua một lúc.

Hà Chí Kiêu buồn bã hỏi: "Cô chỉ thích đẹp trai thôi sao?"

Hứa Phù: "Đúng vậy."

Hà Chí Kiêu nói: "Nhiều người đẹp trai như vậy, nhất thiết phải chọn Trì Kính Đình làm gì? Tiếng tăm của anh ta không tốt, anh ta đã quen biết biết bao nhiêu bạn gái."

Hứa Phù thản nhiên nói: "Tôi cũng đã có rất nhiều bạn trai, tiếng tăm của tôi cũng không tốt."

Hà Chí Kiêu lập tức luống cuống: "Tôi không có ý đó, A Phù... Ý tôi là, cô xứng đáng có người tốt hơn."

Hứa Phù mỉm cười dịu dàng: "Trong mắt tôi, Trì Kính Đình đã rất tốt rồi, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều. Nếu không có anh ấy, tôi không thể giành được mảnh đất bên cạnh bệnh viện, hơn nữa anh ấy không giống người khác, người khác luôn muốn báo đáp, nhưng anh ấy chưa từng đòi hỏi tôi một đồng nào."

Hà Chí Kiêu vội vàng nói: "Nếu tôi cũng có thể làm được thì sao?"

Hứa Phù đã gặp quá nhiều đàn ông rồi, Hà Chí Kiêu đối với cô giống như đại thần max level xâm nhập vào làng tân thủ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp anh ta, Hứa Phù đã biết anh ta thích mình, là kiểu thích của đàn ông đối với phụ nữ.

Hứa Phù biết rõ nhưng không nói ra, cô mỉm cười, nói: "Anh muốn làm như thế nào? Bảo bố anh đứng về phía tôi trong cuộc họp hội đồng quản trị sao? Bố anh sẽ nghe lời anh sao?"

"Bố tôi sẽ nghỉ hưu, vị trí của ông ấy sẽ là của tôi." Ánh mắt Hà Chí Kiêu trong veo và chân thành, "Tôi sẽ đứng về phía cô, A Phù."

Điều Hứa Phù chờ đợi chính là câu nói này.

Cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

Cô nâng ly rượu vang trước mặt lên, hướng về phía Hà Chí Kiêu: "Vậy tôi xin cảm ơn anh trước."

Hà Chí Kiêu có vẻ mặt vừa kiềm nén vừa cam tâm tình nguyện, anh ta nói: "Không cần cảm ơn, việc tôi nên làm."

Bữa cơm hôm đó rất hài hòa.

Sau khi ăn xong, Hứa Phù và Hà Chí Kiêu rời khỏi câu lạc bộ. Hà Chí Kiêu nói muốn đưa cô về nhà, Hứa Phù từ chối: "Nhưng tài xế của tôi đang đợi tôi ở bãi đậu xe."

Hà Chí Kiêu nhìn cô chằm chằm: "Cô có thể bảo tài xế tự về."

Hứa Phù thầm nghĩ, nếu mình chưa kết hôn thì tốt biết mấy, Hà Chí Kiêu trước mặt thật trong sáng, biết đâu còn là trai tân nữa chứ.

Nhưng thực ra cô không thích trai tân lắm.

Trai tân quá vụng về.

Vẫn là người chồng tỷ lệ hiệu quả chi phí cao ngất ngưởng nhà cô phù hợp với ý cô hơn.

Như linh cảm mách bảo, giây tiếp theo, Trì Kính Đình xuất hiện ở sảnh lớn.

Khác với lúc trước, anh không đi một mình, bên cạnh có không ít người. Nhìn qua, Hứa Phù lại phát hiện ra những người bên cạnh anh đều là những ông lớn trong giới tài chính, họ trò chuyện rất vui vẻ với Trì Kính Đình, gọi anh là "Kính Đình", giọng điệu thân thiết, như thể đã quen biết từ lâu.

Liếc thấy Hứa Phù, Trì Kính Đình đột nhiên nhìn về phía cô.

Ánh mắt anh nhìn thẳng sang, khiến những người xung quanh đều phát hiện ra sự khác thường của anh.

"Nhìn ai vậy?"

"Kính Đình à, cậu đã có gia đình rồi, như vậy có được không?"

"Là đang nhìn chàng trai kia sao?"

Trì Kính Đình cười: "Tôi đang nhìn vợ tôi."

Mọi người ngạc nhiên.

Ngay sau đó, Trì Kính Đình bỏ lại mọi người, đi thẳng đến trước mặt Hứa Phù.

Anh khẽ gật đầu với Hà Chí Kiêu coi như chào hỏi, sau đó nhìn Hứa Phù: "Qua đó nói chuyện một chút không?"

Hứa Phù đã hẹn gặp một trong số những ông lớn đó vài lần nhưng đều bị trợ lý từ chối, không ngờ Trì Kính Đình lại quen biết ông ta, Hứa Phù đương nhiên gật đầu lia lịa.

Trước khi rời đi, Trì Kính Đình nhìn Hà Chí Kiêu, ánh mắt bình tĩnh: "Mượn vợ tôi một chút, hy vọng cậu đừng để bụng."

Vẻ mặt Hà Chí Kiêu phức tạp, vừa muốn ở bên Hứa Phù, nhưng lại không thể thoát khỏi thân phận "vợ" này.

Đúng vậy.

Hứa Phù dù sao cũng là vợ của Trì Kính Đình.

Hà Chí Kiêu gượng cười: "Vậy tôi đi trước nhé? A Phù."

Hứa Phù một lòng muốn gặp vị đại gia kia, đương nhiên không quan tâm lắm đến Hà Chí Kiêu, đáp qua loa: "Ừm được, vậy anh đi đường cẩn thận."

...

Nhờ có Trì Kính Đình, Hứa Phù đã hẹn gặp thành công vị đại gia kia.

Sau khi tiễn mọi người, Hứa Phù và Trì Kính Đình đứng bên ngoài sảnh lớn của câu lạc bộ, Trì Kính Đình không lái xe, hai người đợi tài xế của Hứa Phù đến.

Cuối hè đầu thu, gió đêm se lạnh, Hứa Phù bị gió thổi đến run người, cô nhìn Trì Kính Đình, do mối quan hệ vợ chồng khách sáo của hai người, Hứa Phù cũng không tiện chủ động xin anh áo khoác để mặc.

Sau một hồi suy nghĩ, Hứa Phù quyết định từng bước một, cô nói: "Buổi tối khá lạnh, tôi chỉ mặc một chiếc váy, cảm giác sắp bị cảm lạnh rồi."

Trì Kính Đình liếc nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười vênh váo, tùy ý chỉnh lại khuy măng sét, giọng điệu khoe khoang, lười biếng nói: "May mà hôm nay tôi mặc nhiều."

Hứa Phù: "..."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang
Bình Luận (0)
Comment