Ngoại truyện 7: Hứa Phù x Trì Kính Đình (3)
Hứa Phù chưa từng gặp người đàn ông nào khô khan như Trì Kính Đình.
Có lẽ do ánh mắt oán trách của cô quá rõ ràng, Trì Kính Đình cuối cùng cũng hiểu ra: "Em muốn tôi cởi áo khoác cho em mặc à?"
Hứa Phù nhớ lại dáng vẻ vênh váo của mình lúc nãy, bỗng nhiên không muốn mượn áo của anh nữa, giọng lạnh nhạt: "Không cần, cảm ơn."
Trì Kính Đình vẫn ung dung: "Vậy thì thôi, tôi cũng sợ lạnh mà cảm."
"..." Hứa Phù nhịn không được: "Anh có ga lăng không vậy?"
"Tôi đâu phải quý ông."
Câu này Hứa Phù không thể phản bác.
Lúc này, tài xế mới đến.
Hứa Phù mở cửa xe, ngồi vào.
Trì Kính Đình vòng qua bên kia, cũng ngồi vào. Anh gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Hứa Phù: "Về nhà tôi?"
Vì ngày mai là cuối tuần nên Hứa Phù không có ý kiến: "Được."
Xe từ từ rời khỏi câu lạc bộ, xuyên qua những ánh đèn rực rỡ, Trì Kính Đình dường như nhìn thấy một chiếc xe, đèn trong xe đang bật sáng, anh nhìn thoáng qua người trên ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng rời đi, anh thu hồi tầm mắt, tư thế thoải mái, giọng điệu thong thả hỏi Hứa Phù: "Hôm nay tôi phá hỏng chuyện của em à?"
Hứa Phù khó hiểu: "Chuyện gì?"
Trì Kính Đình: "Người bên cạnh em, trông khá đẹp trai."
Hứa Phù nhớ ra: "Hà Chí Kiêu?"
Trì Kính Đình: "Nhà họ Hà ở Bắc Thành? Bố cậu ta cũng gần bảy mươi rồi nhỉ."
Hứa Phù: "Cỡ đó, anh nghe ở đâu vậy?"
Trì Kính Đình: "Cái giới này chỉ lớn như vậy, mọi người nói qua nói lại, ít nhiều cũng nghe được vài điều. Nhưng mà..."
Anh cố tình dừng lại, Hứa Phù ngước mắt lên: "Nhưng mà sao?"
Trì Kính Đình nói nốt nửa câu sau: "Gần đây em không về nhà, là ở cùng Hà Chí Kiêu?"
"..." Hứa Phù nghe lấy làm lạ: "Ý anh là, người vợ mới cưới của anh, tức là tôi, đang bao nuôi một anh chàng phi công trẻ bên ngoài. Và tôi cũng vì anh ta mà không về nhà suốt đêm?"
"Phi công trẻ?" Trì Kính Đình dường như thấy từ này rất thú vị, bỗng nhiên cười phá lên, cả người run lên, khóe mắt mày chau đều chứa đầy vẻ xuân sắc. Dù cười phóng khoáng như vậy, khuôn mặt có chút méo mó, nhưng vẫn đẹp trai không tưởng.
Hứa Phù không hiểu có gì đáng cười: "Cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi, không phải phi công trẻ thì là gì?"
Trì Kính Đình: "Được rồi, phi công trẻ. Gần đây em thích kiểu này à?"
Hứa Phù cảm thấy cuộc trò chuyện này càng kỳ lạ hơn, làm gì có cặp vợ chồng mới cưới nào có thể thảo luận hòa thuận về đối tượng ngoại tình của vợ như vậy?
Không đúng.
Cô không ngoại tình.
"Tôi và cậu ta chỉ là quan hệ công việc, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt." Hứa Phù giải thích: "Hơn nữa gần đây tôi bận việc bệnh viện, nên mới không có thời gian về nhà."
"Ra là vậy." Trì Kính Đình bình thản nói.
Hứa Phù cảm thấy khó hiểu: "Không phải, lúc nãy ở câu lạc bộ, anh cho rằng tôi ngoại tình sao? Vậy tại sao anh lại chủ động tìm tôi? Lẽ nào anh không nên tức giận sao?"
"Có gì mà tức giận? Giữa tôi và em không có ràng buộc tình cảm, hơn nữa..." Trì Kính Đình có phong thái của chính thất: "Em và bọn họ chỉ là chơi bời bên ngoài, cuối cùng chẳng phải vẫn phải về nhà sao?"
Hứa Phù nghẹn lời, cũng bị chọc cười: "Anh cũng rộng lượng thật đấy."
Trì Kính Đình cong môi, không nói gì.
Hứa Phù: "Trong mắt anh, tôi là người không chịu được cô đơn sao? Hay là, thật ra anh đang lén lút qua lại với người phụ nữ khác?"
Trì Kính Đình lười biếng nhướng mí mắt: "Nếu tôi thực sự muốn chơi bời thì đã không cần kết hôn với em."
Nghe vậy, Hứa Phù hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước anh bị gãy ngón út phải nhập viện, chẳng phải là để trốn tránh chuyện kết hôn sao?"
Trì Kính Đình khựng lại.
Hứa Phù mỉm cười: "Tôi nói sai sao?"
Trì Kính Đình nhìn cô, không nói gì.
Không khí trong xe bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Cả hai đều là người giỏi khuấy động không khí, giờ phút này không ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.
Không lâu sau, xe chạy vào hầm để xe của khu chung cư. Trì Kính Đình và Hứa Phù xuống xe trước, trở về nhà, căn hộ của Trì Kính Đình được trang trí lộng lẫy, tinh xảo, toát lên vẻ xa hoa. Tuy nhiên, khắp nơi đều toát lên vẻ lười biếng của chủ nhân, trên bàn trà bày la liệt ly rượu, đồ ăn vặt, trên bàn bếp còn để vài hộp đồ ăn mang về.
Hứa Phù đi được vài bước, giẫm phải thứ gì đó, cô nhặt lên xem, hóa ra là một bản hợp đồng đầu tư.
Hứa Phù đứng thẳng dậy, thấy Trì Kính Đình đã đi đến bàn bếp, rót một ly nước.
Anh cởi áo khoác vest, nới lỏng cà vạt, hai cúc áo sơ mi trắng trên cùng được cởi ra, cả người toát lên bốn chữ "buông thả phóng túng".
Hứa Phù ném hợp đồng lên bàn bếp: "Đừng vứt đồ lung tung."
Trì Kính Đình tùy ý liếc nhìn: “Tôi còn đang tìm, hóa ra bị tôi vứt dưới đất như rác."
Thái độ của anh quá thờ ơ, Hứa Phù không nhịn được, cuối cùng cũng hỏi anh: "Người ta nói anh đầu tư rất nhiều dự án bên ngoài, là chơi đùa hay nghiêm túc?"
"Tất nhiên là nghiêm túc rồi,” Trì Kính Đình cũng rót cho Hứa Phù một ly nước, cười cợt nhả, “Chồng em giàu lắm đấy."
"Tôi thật tốt số, có được người chồng vừa giàu vừa đẹp trai nhu anh." Hứa Phù liếc mắt, giọng nói không chút ấm áp khen ngợi anh.
Trì Kính Đình: “Chính xác.”
"..."
Hứa Phù lười để ý đến anh, đi vào nhà tắm tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong cô mới nhận ra mình quên mang đồ ngủ vào. Căn hộ của cô, ra khỏi phòng tắm là phòng thay đồ nhỏ, bên trong treo đầy đồ ngủ và áo choàng tắm của cô. Nhưng nhà Trì Kính Đình thì không phải vậy. Cô đã sơ suất điều này.
Hứa Phù cũng không phải người e dè, quấn khăn tắm, bước ra khỏi phòng tắm.
Điều bất ngờ là, trong phòng ngủ chính không có ai.
Đến phòng thay đồ, cô đụng phải Trì Kính Đình đang đi ra từ hướng phòng ngủ phụ.
Trên tay Trì Kính Đình đang cầm một chiếc bịt mắt, ánh mắt nhìn Hứa Phù rất thiếu đứng đắn, còn huýt sáo trêu ghẹo cô: "Người đẹp nào đây, dáng người đẹp thế."
Hứa Phù không chịu thua kém: "Anh tắm rửa xong thì lên giường đợi tôi."
"Không được đâu." Trì Kính Đình nói giọng cợt nhả: "Tôi thấy chúng ta vẫn nên ngủ riêng thì hơn."
"..." Hứa Phù ngẩn ra: "Tại sao?"
"Dù sao cũng là quan hệ hôn nhân thương mại, chúng ta không cần thiết phải có quá nhiều tiếp xúc thân mật."
Hứa Phù cảm thấy thật lố bịch: "Chúng ta đâu phải chưa từng làm."
Trì Kính Đình nói: "Em cứ coi như tôi say rượu, rượu vào lời ra."
Hứa Phù: "Chính anh đã nói, chút rượu đó chỉ là hơi men."
Trì Kính Đình nhướng mày cười nhạt: "Tóm lại, vẫn là ngủ riêng thì hơn."
Hứa Phù cũng không hiểu anh rút ra kết luận này từ đâu, cảm thấy hai người vẫn nên ngủ riêng thì hơn. Cô cũng không rõ tại sao Trì Kính Đình đột nhiên lại muốn ngủ riêng? Theo cuộc trò chuyện của hai người tối nay, sau khi kết hôn anh không còn đụng đến phụ nữ nào khác, nhưng đêm tân hôn cô đã cảm nhận rõ ràng, nhu cầu của anh rất mạnh mẽ, dục vọng cũng rất lớn.
Vậy là tại sao?
Không lẽ là cho rằng khoảng thời gian này cô không về nhà, là đang bao nuôi đàn ông bên ngoài.
Nhưng cô đã giải thích là mình đang bận công việc rồi mà.
"..."
Không hiểu nổi.
Hứa Phù cảm thấy tâm tư của đàn ông cũng rất khó đoán.
Thôi vậy.
Cô ngủ một mình càng tốt, một mình chiếm cả giường, không gì tuyệt vời hơn.
Từ ngày xác định căn hộ hôn nhân của hai người là căn hộ của Trì Kính Đình, Hứa Phù đã cho người chuyển đồ đạc của mình đến đây.
Phòng thay đồ của cô và Trì Kính Đình là riêng biệt, cô đến phòng thay đồ của mình, tìm thấy một vật nhỏ bằng cao su màu hồng.
Ban đầu cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho một đêm dài khó ngủ như đêm tân hôn, không ngờ Trì Kính Đình lại muốn ngủ riêng.
Hứa Phù không bao giờ ngược đãi bản thân, cô luôn là người phụ nữ thành thật đối mặt với dục vọng của mình. Không có đàn ông nào có thể giúp cô giải tỏa, vậy thì cô tự tìm kiếm niềm vui cho mình.
Trở về phòng ngủ chính, cô nằm trên giường, mở điện thoại, tìm một bộ phim để tạo không khí.
Điện thoại được kết nối với màn chiếu, hiệu ứng chiếu sáng xanh cực kỳ tốt, mang lại cảm giác như đang ở trong đó.
Hứa Phù bật công tắc đồ chơi, đồ chơi có nhiều mức độ mạnh yếu, từ yếu đến mạnh, rung động nhấp nhô.
Thông thường khi làm những việc này, trong đầu cô sẽ có một đối tượng tưởng tượng, phần lớn là bạn trai mà cô vừa mới quen, thường thì những lúc này, cô đều vừa video call với bạn trai vừa làm những việc này.
Rất ít khi, người chiếm giữ tâm trí cô không phải là bạn trai, mà là anh chàng đẹp trai mà cô gặp tối nay, là người đàn ông đang có mối quan hệ mập mờ với cô.
Nhưng người xâm nhập vào khu rừng cấm của cô tối nay.
Là người chồng mới cưới của cô.
Trì Kính Đình.
Cô đột nhiên mở mắt ra - lại chính là người đàn ông ngủ riêng với cô, lại chính là người không nên xuất hiện vào lúc này nhất - cô muốn dừng lại suy nghĩ ngớ ngẩn và lố bịch này.
Tuy nhiên, đồ chơi trên đầu ngón tay không vì bộ não mất kiểm soát của cô mà ngừng hoạt động.
Cảm giác cận kề cái chết và khoái cảm đan xen trong não cô, cũng xâm nhập vào cơ thể cô.
Rất lâu sau, Hứa Phù đối mặt với màn đêm hỗn độn ẩm ướt, lần đầu tiên trong đời không có cảm giác thỏa mãn.
Đối với Hứa Phù mà nói, đàn ông trên thế giới được chia thành hai loại.
Một loại là cô không có hứng thú, loại còn lại nhất định sẽ trở thành người nằm dưới váy của cô.
Chỉ xét riêng về ngoại hình, Trì Kính Đình tuyệt đối không thuộc loại trước.
Mà chỉ hơn hai tháng trước, bọn họ đã có một cuộc mây mưa nồng nhiệt trên chiếc giường này. Vậy mà hôm nay, anh lại tự dưng muốn ngủ riêng với cô.
Cảm giác hụt hẫng và lạnh nhạt này là một sự sỉ nhục lớn đối với Hứa Phù.
Là sự sỉ nhục mà cô chưa từng trải qua trong đời.
Cô nhất định, nhất định sẽ trả thù.
-
Hôm sau là ngày nghỉ.
Cả Hứa Phù và Trì Kính Đình đều ngủ đến chiều mới dậy.
Hứa Phù phát hiện, nhà đã trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, ngay cả thùng rác cũng không có một chút rác nào.
Hứa Phù tìm thấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, vừa uống nước vừa suy nghĩ xem lát nữa mình sẽ ăn gì.
Đang suy nghĩ thì bên cạnh xuất hiện thêm một người.
Trì Kính Đình lên tiếng: "Tối mai bận gì không?"
Hứa Phù ngước mắt lên: "Làm gì?"
Trì Kính Đình: "Bố mẹ tôi muốn ăn tối với em."
Không thể từ chối yêu cầu của bố mẹ, Hứa Phù chậm rãi ừ một tiếng, sau đó lại hỏi: "Ăn ở đâu?"
"Nhà tôi." Trì Kính Đình dừng lại một chút, bổ sung: "Mẹ tôi xuống bếp."
"..." Hứa Phù giật mình: "Nhà anh không có người giúp việc sao?"
Trì Kính Đình nói bâng quơ: "Đây không phải là vì em sao? Con dâu hiếm khi đến nhà ăn cơm, để thể hiện sự coi trọng đối với em, mẹ tôi phải tự mình xuống bếp chứ sao."
Hứa Phù nghe mà đau đầu: "Mẹ anh đặc biệt xuống bếp vì tôi thật sao?"
Trì Kính Đình: "Thật mà."
Anh lại nói: "Mẹ tôi rất thích em."
Hứa Phù có thể cảm nhận được, mẹ của Trì Kính Đình rất thích cô.
Dù sao lúc trước khi bàn bạc về chuyện hôn lễ, mẹ Trì Kính Đình là người đứng ra làm chủ, bà nắm tay Hứa Phù, cười rạng rỡ, tình cảm yêu mến không cần che giấu. Bà hào phóng, cũng không có tính khí kiêu ngạo của các phu nhân nhà giàu mà rất dễ gần.
Gia đình của Trì Kính Đình có thể nói là không có gì để chê.
Bố mẹ đầy đủ, hạnh phúc viên mãn, gia cảnh giàu có.
Mẹ Trì Kính Đình cũng từng nói với Hứa Phù một câu: "A Phù, con không chỉ là con dâu của mẹ mà cũng là con gái của mẹ, từ nay về sau phải đổi cách xưng hô, gọi mẹ là "mẹ" đi."
Nghĩ đến đây, Hứa Phù cụp mắt: "Mẹ còn nói gì nữa không?"
Trì Kính Đình: "Không biết, không phải hai người có WeChat sao? Hai người không thể nói chuyện, nhất định phải để tôi chuyển lời?"
Lời nói toát lên sự thiếu kiên nhẫn, Hứa Phù cũng mất kiên nhẫn: "Mẹ nói chuyện với anh, anh còn không vui nữa à?" Cô cũng muốn nói chuyện với mẹ mình, nhưng cô sinh ra đã không có cơ hội này.
Trì Kính Đình: "Vui lắm, mười câu bà ấy nói thì tám câu hỏi về em."
Hứa Phù không nhịn được mỉm cười: "Vậy còn hai câu còn lại thì sao?"
Trì Kính Đình: "Hai câu còn lại là mắng tôi."
Lần này, Hứa Phù thực sự cười thành tiếng.
Thấy cô cười, Trì Kính Đình không vui: "Tôi bị mắng, em vui lắm sao?"
Hứa Phù: "Anh đáng bị mắng."
Đặc biệt là tối qua, tên đàn ông khốn nạn để cô độc thủ phòng không. Cô muốn mắng anh là tên liệt dương, nhưng nghĩ đến anh là chồng mình, nếu thực sự bị liệt dương, người chịu khổ vẫn là cô.
Mắng cũng không được, Hứa Phù càng tức hơn.
"..." Trì Kính Đình khịt mũi cười một tiếng, anh mở tủ lạnh, cũng lấy ra một chai nước khoáng, chuyển chủ đề: "Tối nay em ngủ ở đây, hay về nhà em?"
"Có gì khác nhau sao cậu Trì?" Hứa Phù chậm rãi nói: "Dù sao cũng đều là ngủ một mình."
"Tôi còn tưởng nhà em giấu một anh chàng phi công trẻ."
"Đã nói là tôi bận công việc, không có bao nuôi đàn ông bên ngoài." Hứa Phù như phát hiện ra điều gì mới mẻ, kinh ngạc nói: "Không lẽ là anh đang ghe?"
"Tôi ghen?" Trì Kính Đình nhướng mày, vẻ mặt đặc biệt kiêu ngạo: "Ông đây sống đến giờ, chưa từng ghen bao giờ."
"Vậy tại sao anh cứ nhắc đến Hà Chí Kiêu?"
"Đây không phải là tình cờ gặp sao? Lỡ như lần sau bên cạnh em lại xuất hiện một anh chàng sói con, anh sẽ không nhắc đến phi công trẻ nữa, mà sẽ nhắc đến sói con."
"Theo ý anh, chỉ cần bên cạnh tôi xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông đó đều có ý đồ với tôi, đúng không?"
"Không phải chứ Hứa Phù, chẳng lẽ em không nhìn ra phi công trẻ thích em sao?" Trì Kính Đình nói với giọng điệu trêu chọc.
Hứa Phù khựng lại: "Nhìn ra được, nhưng tôi đâu thể kiểm soát được tình cảm của cậu ta, tôi sinh ra đã xinh đẹp, được người khác thích."
Trì Kính Đình nói: "Không thể phủ nhận, em đúng là rất được đàn ông yêu thích."
Hứa Phù: "Anh biết là được rồi."
Trì Kính Đình: "Vậy thì phiền vợ yêu được đàn ông yêu thích của tôi, có thể giữ khoảng cách với người khác giới một chút, em biết tại sao mẹ tôi lại đột nhiên bảo tôi đưa em về nhà ăn cơm không? Vì chuyện của em và phi công trẻ, tối qua đã truyền đến tai bố mẹ tôi rồi."
Hứa Phù: "..."
Một lúc sau, Hứa Phù chớp mắt: "Hóa ra là vậy, nhưng tôi thực sự là đang bàn công việc với cậu ta."
"Em là đang bàn công việc, nhưng cậu ta thì không." Nói xong, Trì Kính Đình nhét điện thoại vào tay Hứa Phù: "Tự xem đi."
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, Trì Kính Đình đi lấy đồ ăn, Hứa Phù dựa vào tủ lạnh, khó hiểu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước mặt.
Giao diện điện thoại hiển thị hộp thoại trò chuyện của Trì Kính Đình và Trần Cương Sách.
Trần Cương Sách: [Nghe nói vợ cậu và cậu út nhà họ Hà ở Bắc Thành dan díu với nhau?]
Trì Kính Đình: [Tin tức lan truyền cũng nhanh thật.]
Trần Cương Sách: [Không phải chứ, thật hay giả?]
Trì Kính Đình: [Cậu thấy có cô gái nào sau khi qua lại với tôi còn qua lại với cậu út nhà họ Hà kia? Buồn cười thật, cậu ta có đẹp trai bằng tôi không? Dáng người có đẹp bằng tôi không?]
Trần Cương Sách: [Cậu ta cao một mét tám bảy, cao hơn cậu một centimet.]
Trần Cương Sách: [Cậu ta còn nhỏ hơn cậu hai tuổi.]
Trần Cương Sách: [Quan trọng nhất là, cậu út nhà họ Hà định tán vợ cậu.]
Trì Kính Đình: [Cứ tán đi.]
Trì Kính Đình: [Làm bé ba mà cũng phô trương thật.]
Trì Kính Đình: [Để hôm nào tôi và vợ tôi hôn nhau trước mặt cậu ta, xem cậu ta còn muốn tán nữa không.]
Trần Cương Sách: [?]
Không chỉ Trần Cương Sách gửi dấu hỏi chấm, mà trong đầu Hứa Phù cũng hiện lên một dấu hỏi chấm.
Vô cùng kinh ngạc, sau khi lấy đồ ăn trở lại phòng ăn, Trì Kính Đình lần lượt đặt hộp đồ ăn lên bàn bếp.
Đồ ăn rất nhiều, hiển nhiên là có phần của Hứa Phù.
Để tỏ ra lịch sự, Hứa Phù vẫn khách sáo hỏi một câu: "Có phần của tôi không?"
Trì Kính Đình rất bất lịch sự: "Người phụ nữ ngoại tình không xứng được ăn cơm."
Hứa Phù vừa tức vừa buồn cười, cô đặt điện thoại trước mặt Trì Kính Đình, nghĩ một chút, lại đưa điện thoại của mình cho Trì Kính Đình: "Mật khẩu điện thoại là 0327, anh muốn xem điện thoại của tôi lúc nào cũng được."
Trì Kính Đình không chạm vào điện thoại của cô, lời nói bóng gió chê bai người bạn thân của mình: "Cầm lấy đi, tôi không thích kiểm soát giống Đoàn Hoài Ngạn, tôi là người rất tôn trọng quyền riêng tư cá nhân."
Hứa Phù nói: "Tôi và Hà Chí Kiêu sẽ không có nhiều liên lạc, ngày mai ăn cơm với bố mẹ anh, tôi cũng sẽ giải thích rõ chuyện này."
Trì Kính Đình: "Bố mẹ tôi?"
Hứa Phù sửa lại: "Bố mẹ chúng ta."
Trì Kính Đình: "Được."
Hứa Phù hỏi anh: "Vậy tôi có thể ăn cơm chưa?"
Trì Kính Đình nói bâng quơ: "Gọi một tiếng "anh đẹp trai", anh đẹp trai sẽ cho em ăn."
Hứa Phù đảo mắt: "Không ăn nữa."
Trì Kính Đình: "?"
...
Bữa ăn này không biết là bữa sáng hay bữa trưa, hoặc là bữa trà chiều.
Dù sao ăn xong cũng đã ba giờ chiều.
Sau khi ăn xong, Trì đại thiếu gia ung dung đi vào phòng chơi game, Hứa Phù dọn dẹp bát đũa. Toàn là hộp đồ ăn mang về, dọn dẹp rất nhanh, chỉ cần vứt vào thùng rác là được.
Dọn dẹp xong, Hứa Phù cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn bếp, màn hình điện thoại sáng lên, hình nền khóa màn hình không phải là ảnh tự sướng của cô mà là mặt biển mù sương.
Cô và Trì Kính Đình dùng cùng một loại điện thoại.
Lấy nhầm điện thoại rồi.
Cùng lúc đó.
Trong lúc chờ trò chơi bắt đầu, Trì Kính Đình cầm lấy điện thoại muốn lướt Wechat, màn hình điện thoại sáng lên, đập vào mắt là bức ảnh tự sướng rạng rỡ của Hứa Phù. Trì Kính Đình nhướng mày, vợ của anh đúng là rất bắt mắt.
Anh đang định đứng dậy đổi lại điện thoại thì điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Anh vô thức liếc nhìn.
Hà Chí Kiêu: [A Phù, tối mai có rảnh không?]
Hà Chí Kiêu: [Có vài bộ phim chiếu rạp công chiếu ngày mai.]
Hà Chí Kiêu: [Tôi muốn hẹn em đi xem phim.]
Trì Kính Đình không đổi sắc mặt, trong mắt thậm chí còn hiện lên nụ cười trêu chọc.
Trong phút chốc, anh cũng quên mất chuyện tôn trọng quyền riêng tư cá nhân, mở khóa điện thoại dựa theo mật khẩu điện thoại mà Hứa Phù cho, mở hộp thoại trò chuyện với Hà Chí Kiêu.
Anh nhướng mày, nhấn vào nút ghi âm, trả lời một tin nhắn thoại: "Không được đâu, ngày mai A Phù của cậu phải đi ăn tối với bố mẹ chồng. Nếu không thì tôi giúp cậu hỏi bố mẹ chồng cô ấy xem có phiền thêm một đôi đũa không?"
Nói xong, nhìn giao diện trò chuyện im lặng, Trì Kính Đình cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Một cái xoay người.
Cạnh cửa.
Hứa Phù nhìn anh với vẻ mặt khó tả.
Trì Kính Đình không hề lúng túng, anh thản nhiên nói: "Trả điện thoại cho em, tôi vừa trả lời tin nhắn cho em rồi, không cần cảm ơn."
Hứa Phù cũng trả lại điện thoại cho anh. Ngập ngừng một lúc, cô không nhịn được hỏi: "Tối nay anh định hỏi bố mẹ có phiền thêm một đôi đũa không à?"
"..." Khóe miệng Trì Kính Đình giật giật, "Chắc chắn là phiền rồi, dù sao cũng có một thằng con trai đang định cắm sừng con trai của họ. Tôi sợ mẹ tôi sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn."
Hứa Phù: "Không sao, anh cho Hà Chí Kiêu thử độc trước."
Trì Kính Đình thực sự chịu thua, "Em cho chồng mình thử độc thay người khác?"
Hứa Phù: "Hình như hơi không ổn?"
Trì Kính Đình: "Em cũng biết."
Hứa Phù chân thành hỏi: "Hay anh muốn cho bố anh thử độc?"
Trì Kính Đình: "?"
...
Cuối cùng, trong cuộc trò chuyện với Trì Kính Đình, Hứa Phù đã chiếm thế thượng phong. Cô ung dung cầm điện thoại của mình rời khỏi phòng game của anh.
Cô chán chường nghịch điện thoại, đến tối, mơ hồ nghe thấy tiếng đóng cửa, cô ngẩng đầu lên, bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Hứa Phù lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trì Kính Đình: [?]
Trì Kính Đình trả lời rất nhanh, cũng trả lời cô bằng một dấu hỏi chấm, như thể không hiểu tại sao cô lại hỏi. Nhưng dấu hỏi chấm của anh lại khiến Hứa Phù cảm thấy khá hách dịch, ngông cuồng, như một lời chất vấn.
Hứa Phù: [Anh đi đâu?]
Trì Kính Đình: [Quán bar.]
Hứa Phù tức giận: [Anh đi uống rượu mà không rủ tôi?]
Trì Kính Đình: [...]
Trì Kính Đình: [Tôi đang ở bãi đậu xe, nếu em muốn đi uống rượu thì tôi sẽ đợi em.]
Hứa Phù: [Thôi khỏi.]
Hứa Phù: [Tôi lười trang điểm.]
Lúc này, Trì Kính Đình trả lời bằng một tin nhắn thoại.
Hứa Phù mở lên.
Bãi đậu xe rộng rãi, giọng nói của anh du dương, mang theo ý cười, mơ hồ nghe thấy tiếng vọng, giọng điệu lười biếng, nghe vào tai lại có vẻ phóng túng vô cùng, như đang tán tỉnh cô: "Vợ anh vốn đã xinh đẹp tự nhiên, không cần trang điểm cũng đã đẹp đến kinh người rồi mà."
Mà…
Kỳ quái khó hiểu.
Nếu không có chữ "mà" cuối cùng, Hứa Phù thực sự sẽ nghĩ anh đang khen mình.
Hứa Phù cũng trả lời bằng tin nhắn thoại: "Vậy tôi vẫn nên ở nhà thì hơn, anh đang cất giấu vợ đẹp mà."
Sau khi trả lời tin nhắn, Hứa Phù ném điện thoại sang một bên, không thèm để ý đến Trì Kính Đình nữa. Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô ra quầy bar pha một ly rượu. Một trong những lợi ích của việc có chồng mở quán bar chính là ở nhà có rất nhiều rượu ngon, cô muốn uống gì thì uống.
Cô vừa xem phim vừa uống rượu, không biết từ lúc nào đã uống hết một chai rượu vang đỏ. Tửu lượng của cô không kém Trì Kính Đình, một chai rượu vang đỏ cũng chỉ khiến cô hơi say. Cô thích trạng thái hơi say, đứng dậy đi đến phòng thay đồ, lấy một bộ đồ ngủ và một món đồ chơi nhỏ, sau đó vào phòng tắm ngâm mình.
Bồn tắm đầy nước, cô từ từ nằm xuống, nước dâng lên, không khí tràn ngập hơi nước nóng.
Xung quanh như chốn ảo mộng.
Cô cầm món đồ chơi nhỏ, bắt đầu quá trình tự thỏa mãn đêm nay.
Hứa Phù bắt đầu yêu đương từ rất sớm, cô nhận thức rất rõ ràng rằng tình cảm của mình dành cho đàn ông thiên về tình dục hơn so với yêu đương. Sau này xuất hiện một cụm từ, diễn tả một cách hoàn hảo về tình cảm của cô.
– Yêu đương sinh lý.
Nhu cầu của cô rất cao, việc yêu đương không ngừng nghỉ cũng là vì lý do này.
Trong khoảng thời gian không yêu đương, cô đều tự mình giải quyết.
Nói về tình dục không có gì đáng xấu hổ, thành thật đối mặt với nhu cầu sinh lý của bản thân càng không đáng xấu hổ.
-
Tối nay Trì Kính Đình đến quán bar không phải để uống rượu, mà là để giải quyết công việc.
Trước khi mở quán bar, anh nghiện rượu, nhưng một khi biến sở thích thành công việc, mức độ say mê rượu của anh dần giảm xuống. Bây giờ, trừ khi cần thiết, anh tuyệt đối sẽ không đụng đến một giọt rượu nào.
Có người gây rối ở quán bar, lại còn là một cậu ấm cô chiêu nổi tiếng trong giới, nhân viên không dám đắc tội với đối phương, vội vàng gọi ông chủ.
Trì Kính Đình đến nơi, người đó biết ông chủ là Trì Kính Đình, cũng không hề kiềm chế, vênh váo nói: "Cậu út nhà họ Trì, gần đây tôi còn ăn cơm với anh tư của cậu, nghe anh tư nói cậu đã kết hôn, chúc mừng nhé."
Mối quan hệ của Trì Kính Đình với các anh em họ trong nhà xưa nay không tốt, nhưng ra ngoài làm ăn thì luôn phải tươi cười với mọi người.
Trì Kính Đình: "Cảm ơn."
"Tôi nghe nói đối tượng kết hôn của cậu họ Hứa, nhà họ Hứa nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe nói đến? Chị dâu tư của cậu là tiểu thư nhà họ Uông, chị dâu ba lại càng có điều kiện tốt hơn. Vị phu nhân này của cậu là nhân vật nào vậy?"
Lời nói mang theo sự thù địch quá rõ ràng.
Trì Kính Đình cũng không phải là người nhẫn nhịn, đang định hắt ly rượu trên tay vào mặt đối phương thì có người nhanh tay hơn, cầm ly rượu hắt vào mặt hắn ta.
"Mẹ kiếp! Thằng chó nào?" Hắn ta nổi giận, đứng phắt dậy, tức giận nhìn về phía thủ phạm, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó, tất cả khí thế đều biến thành nụ cười nịnh nọt, "Đoàn Hoài Ngạn... vừa rồi cậu run tay phải không? Tôi biết cậu không phải cố ý."
Vẻ mặt Đoàn Hoài Ngạn lạnh nhạt, thái độ cao ngạo: "Lần sau còn để tôi nghe thấy những lời này nữa, thứ hắt vào mặt cậu sẽ không phải là rượu mà là axit sunfuric."
Nói xong, Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn Trì Kính Đình: "Còn không đi?"
Trì Kính Đình bất đắc dĩ: "Tôi còn chưa thanh toán."
Nghe vậy, hắn ta vội vàng đưa thẻ ngân hàng, thanh toán hóa đơn.
Đợi anh thanh toán xong, Trì Kính Đình mới cùng Đoàn Hoài Ngạn rời đi.
Ra khỏi quán bar, Đoàn Hoài Ngạn cau mày: "Sao cậu lại ra nông nỗi này? Ai cũng có thể leo lên đầu cậu ngồi?"
Trì Kính Đình cười khinh bỉ: "Ra ngoài làm ăn, đâu có nhiều thể diện như vậy, bị người ta chế giễu thì bị chế giễu thôi, kiếm được tiền là được rồi."
Đoạn Hoài Ngạn càng cau mày hơn: "Cậu và hắn ta có thù oán gì?"
"Không." Trì Kính Đình nói, "Tôi hoàn toàn không quen biết hắn ta."
"Vậy chắc chắn là anh tư nhà cậu lại giở trò sau lưng." Đoàn Hoài Ngạn hỏi anh, "Cậu nghĩ sao?"
"Còn nghĩ sao được nữa? Tôi đã nói là tôi sẽ không tranh giành với bọn họ, bọn họ cứ nhất quyết coi tôi là đối thủ tưởng tượng." Trì Kính Đình bực bội, "Tôi đã bị bọn họ ép kết hôn rồi, bọn họ còn muốn thế nào nữa?"
Đoàn Hoài Ngạn biết rõ mấy người anh họ của anh không ai là kẻ dễ chơi, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà, dù quan hệ của hai người có tốt đến đâu, cũng không thể xen vào chuyện nhà người khác.
Thấy anh ấy có vẻ oán hận, Trì Kính Đình cười: "Thôi được rồi, đừng lo lắng cho tôi nữa được không? Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ tôi là người chịu thiệt thòi à? Ai làm tôi khó chịu, tôi nhất định sẽ làm cho hắn ta cũng không dễ chịu, cậu đừng lo."
Đoàn Hoài Ngạn liếc anh: "Tôi không lo cho cậu."
Trì Kính Đình: "Vậy tại sao vừa rồi cậu lại cau mày?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Hoài Niệm đã hai tiếng không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không biết cô ấy đang làm gì? Khoa của họ vừa có một nhóm thực tập sinh mới, toàn là nam."
"..." Trì Kính Đình tức đến mức thái dương giật giật, "Cút."
Giải quyết xong người gây rối, Trì Kính Đình mang theo một bụng tức giận trở về nhà.
Anh thực sự không hiểu nổi mấy người bạn thân của mình, sao lại cuồng yêu đương như vậy?
Anh vừa lẩm bẩm vừa đi về phía phòng ngủ chính, nhất thời quên mất trong nhà còn có người, khi đi đến cửa phòng tắm của phòng ngủ chính, nhìn thấy cửa phòng tắm đóng kín, mới nhớ ra Hứa Phù vẫn còn ở nhà.
Anh quay người định đi, bỗng nhiên, một âm thanh níu chân anh lại.
Cách một bức tường.
Từ phòng tắm truyền ra tiếng phụ nữ, nhỏ nhẹ mềm mại, như tiếng mèo kêu.
Nhận ra đối phương đang làm gì bên trong, yết hầu Trì Kính Đình khó kìm nén được mà lên xuống. Khả năng tự chủ của anh vốn dĩ rất kém, nếu không cũng sẽ không thay bạn gái liên tục.
Người ở bên trong không phải là bạn gái qua đường của anh, mà là vợ mới cưới của anh.
Ngay cả khi anh xông vào bây giờ, cũng không sao cả.
Nhưng anh lại ga lăng rời đi, trở về phòng khách.
Trong phòng khách không bật đèn, anh ngồi dựa vào ghế sofa, ngón tay lúc ẩn lúc hiện ấn bật lửa, ngọn lửa lúc sáng lúc tối. Anh ngẩng đầu nhìn màn đêm bao la ngoài cửa sổ sát đất, ánh mắt như màn đêm đen kịt sâu thẳm.
Bỗng nhiên.
Trong đầu hiện lên những lời nói hỗn tạp.
"Điều kiện nhà họ Hứa thực sự rất bình thường, lại là gia đình đơn thân, nhà chúng ta dù sao cũng không đến mức phải kết hôn thương mại với nhà họ Hứa."
"Tiếng tăm của con gái lớn nhà họ Hứa không tốt lắm, nhưng cậu út nhà họ Trì chúng ta cũng không phải là người hiền lành gì."
"Câu nói đó nói thế nào nhỉ? Nồi nào úp vung nấy."
"Nhìn khắp Nam Thành, có mấy người bằng lòng gả cho cậu ấm nhà họ Trì chúng ta?"
"Vì đã định hôn ước từ nhỏ, bây giờ đến tuổi kết hôn thì kết hôn thôi."
- - "Tách" một tiếng.
Nắp chiếc bật lửa trong tay anh bật lên.
Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, anh cầm điện thoại lên xem tin nhắn mới.
Là mẹ anh gửi đến: [Ngày mai các anh họ của con cũng về, hay là hai đứa về nhà vào ngày khác?]
Nhà họ Trì là một gia đình lớn, ông bà, cô bác, chú thím đều sống chung dưới một mái nhà.
Thấy mẹ anh cẩn thận như vậy, khóe miệng Trì Kính Đình hiện lên nụ cười không hề có chút hơi ấm nào, anh trả lời: [Con và A Phù khó khăn lắm mới có thời gian về nhà một chuyến, không sao đâu mẹ.]
[Mẹ sợ các anh họ của con sẽ nói những lời khó nghe với A Phù.]
[Yên tâm, con dâu của mẹ không phải người dễ bị bắt nạt.]
[?]
[Mai con và A Phù sẽ về nhà, cứ quyết định như vậy đi.]
Sau khi trả lời tin nhắn, Trì Kính Đình day day thái dương.
Vì tất cả mọi người đều cho rằng hai người là trời sinh một cặp, vậy anh nhất định phải dẫn Hứa Phù về nhà dạo một vòng, thể hiện tình cảm mặn nồng.
-
Chiều hôm sau.
Hứa Phù trang điểm nhẹ nhàng, trang phục thường ngày của cô đều rất tôn dáng, hôm nay lại ăn mặc rất nữ tính.
Cách ăn mặc nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng vì khuôn mặt cô quá mức yêu kiều nên lại thêm một chút vẻ yếu đuối đáng thương.
Trên đường đi, biết được cả gia đình lớn sống chung với nhau, Hứa Phù cũng không quá ngạc nhiên.
Hứa Phù hỏi: "Vậy mẹ anh nấu cơm cho anh, hay là nấu cơm cho cả nhà?"
Trì Kính Đình: "Mẹ tôi không vào bếp, tôi đùa em thôi."
Hứa Phù im lặng.
Trì Kính Đình gõ nhẹ lên vô lăng, suy nghĩ một lúc, anh nói: "Nhưng tôi phải nhắc nhở em một chút."
Hứa Phù: "Chuyện gì?"
Trì Kính Đình: "Họ hàng nhà tôi, không ai là dễ chọc cả."
"Thật sao?" Hai mắt Hứa Phù sáng lên.
"..." Thấy cô như vậy, Trì Kính Đình liếc mắt cười, "Sao em có vẻ không sợ chút nào?" Không chỉ không sợ, mà còn có vẻ rất mong chờ.
Hứa Phù nói: "Tôi không sợ chuyện gì, ai làm tôi khó chịu, tôi cũng sẽ không để họ dễ chịu."
Trì Kính Đình: "Bọn họ nói chuyện rất khó nghe."
Hứa Phù cười: "Tôi nói chuyện cũng không dễ nghe."
Trì Kính Đình: "Em định chuẩn bị cãi nhau sao?"
Hứa Phù sửa lại: "Không phải cãi nhau, chúng tôi chỉ tiến hành giao tiếp bằng ngôn ngữ thôi."
Hứa Phù sợ nhất là cô đơn, cô ghét ở một mình. Cô thích môi trường đông người, cũng thích giao tiếp với mọi người, dù có xung đột với người khác cũng không sao, cô mắng người ta luôn rất uyển chuyển, người không có đầu óc thì không nghe ra được. Mà đại đa số mọi người đều không có đầu óc.
Hứa Phù hào hứng đến nhà họ Trì.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ của Trì Kính Đình.
Hứa Phù ngọt ngào gọi: "Mẹ."
Mẹ Trì cười hiền từ: "A Phù đến rồi à."
Hứa Phù gật đầu: "Vâng ạ, dạo này mẹ đang bận gì ạ?"
Mẹ Trì nói: "Dạo này mẹ ở nhà, không có việc gì, còn con, dạo này con đang bận gì?"
Hứa Phù nói: "Đi làm ạ, mẹ ơi con nói cho mẹ nghe…"
Cô rất giỏi khuấy động không khí, kéo mẹ Trì sang một bên nói chuyện rôm rả.
Trì Kính Đình không chen vào được, anh rảnh rỗi không có việc gì làm, lên lầu về phòng. Phòng của đám trẻ đều ở tầng hai, Trì Kính Đình vừa đến hành lang tầng hai đã đụng phải Trì Cảnh.
Trì Cảnh đứng thứ tư trong nhà, hơn Trì Kính Đình hai tuổi, nhưng Trì Kính Đình chưa từng gọi anh ta một tiếng anh.
Thực tế, Trì Kính Đình chưa từng gọi bất cứ ai là "anh".
Trì Cảnh: "Ồ, đây không phải là cậu út nhà họ Trì sao, hôm nay sao lại có tâm trạng về nhà? Không đi cùng vợ à?"
Trì Kính Đình: "Tôi đưa vợ tôi về nhà."
Trì Cảnh: "Vợ chú vậy mà lại chịu về cùng chú? Anh nghe nói, chú đụng phải vợ chú và Hà Chí Kiêu ở câu lạc bộ. Mới kết hôn bao lâu, vợ chú đã không nhịn được mà ngoại tình rồi sao?"
Trì Kính Đình thở dài, giọng điệu vô cùng bất lực: "Đâu phải ngoại tình, vợ tôi anh cũng đã gặp qua rồi, quá xinh đẹp, tùy tiện đi ra ngoài dạo một vòng cũng có mười mấy người đàn ông đuổi theo hỏi xin số điện thoại của cô ấy. Tên nhóc Hà Chí Kiêu đó bị sắc đẹp của vợ tôi mê hoặc, cứ bám lấy vợ tôi, khiến vợ tôi cũng khá phiền. À đúng rồi, tên nhóc đó còn hẹn vợ tôi đi xem phim, vợ tôi trực tiếp đưa điện thoại cho tôi, bảo tôi trả lời tin nhắn cho cô ấy."
"Vợ tôi ngoài xinh đẹp ra còn có một ưu điểm nữa, đó là chuyện gì cũng nghe lời tôi." Trì Kính Đình nhún vai, vẻ mặt như chìm đắm trong hạnh phúc không thể tự kiềm chế được, nhưng lại rất khó xử, "Vợ quá xinh đẹp cũng không tốt, quá nhiều người theo đuổi, khiến tôi lúc nào cũng có cảm giác nguy cơ, không biết anh có cảm giác này không?"
Trì Cảnh tuy hơn Trì Kính Đình hai tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn.
"Ồ, tôi quên mất, anh theo đuổi cô ấy cũng gần năm năm rồi, cô ấy cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái." Trì Kính Đình tự hỏi tự trả lời, "Năm đó cô ấy còn xin số điện thoại của tôi, cũng theo đuổi tôi một thời gian."
Mối thù giữa Trì Cảnh và Trì Kính Đình chính là bắt đầu từ đây.
Người phụ nữ mà Trì Cảnh theo đuổi không ngừng nghỉ lại theo đuổi Trì Kính Đình không ngừng nghỉ.
Lý do rất đơn giản, Trì Cảnh có ngoại hình cực kỳ bình thường, còn ngoại hình của Trì Kính Đình thì dù có ném vào giới giải trí cũng có thể nổi tiếng.
Quả nhiên, vừa nói ra đã chọc giận Trì Cảnh, anh ta xông lên, túm lấy cổ áo Trì Kính Đình: "Cậu đừng có được voi đòi tiên, loại người như cậu cũng xứng đáng được cô ấy thích sao?"
"Tôi không xứng? Vậy ai xứng?" Trì Kính Đình nắm lấy cổ tay Trì Cảnh, dùng một chút kỹ xảo, bẻ cổ tay Trì Cảnh ra, Trì Cảnh đau đớn không thôi, nửa người gập xuống, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Trì Kính Đình nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn con giòi dưới cống, anh khinh thường hất tay Trì Cảnh ra.
Trì Kính Đình: "Bớt giở trò mèo đi. Cử người đến quán bar của tôi gây rối thì được tích sự gì? Chỉ giỏi bắt nạt những người đi làm thôi sao? Nếu anh còn dùng những chiêu trò lén lút, bỉ ổi đó nữa, có tin tôi tâm trạng không tốt sẽ tranh giành tài sản với anh không?"
"Cậu lấy gì mà tranh với tôi?" Trong ánh mắt Trì Cảnh đầy khinh miệt, "Trong nhà này, ngoài mẹ cậu ra, còn ai coi cậu ra gì?"
"Tôi có thể tranh giành với anh nhiều thứ lắm, vì anh đã biết tôi đụng phải vợ tôi ở câu lạc bộ, sao anh không tìm hiểu kỹ hơn, hỏi xem hôm đó tôi ăn cơm với ai?" Trì Kính Đình cười khẩy, "Sao anh không nghĩ xem, dự án sắp bàn xong rồi, sao qua một đêm, đối phương lại đột nhiên nói không hợp tác với anh nữa."
Nghe vậy, sắc mặt Trì Cảnh đột nhiên trở nên u ám: "Là cậu…"
Trì Kính Đình không thừa nhận, cũng không phủ nhận, anh thản nhiên nói: "Tôi đã nói rồi, đừng có chọc tôi. Anh nên biết, không phải tôi tranh không lại anh, mà là tôi lười tranh với anh."
Nói đến đây, Trì Kính Đình không muốn lãng phí lời nói nữa, anh quay người về phòng.
Cửa đóng lại.
Trên hành lang, Trì Cảnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, cười lạnh: "Cậu có giỏi đến đâu thì sao? Cuối cùng vẫn không thể ngẩng mặt lên được, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự của mình cũng không thể tự quyết định, chỉ có thể kết hôn với cô cả tai tiếng nhà họ Hứa."
...
Buổi tối ăn cơm, là tiệc gia đình.
Thường thì trong những bữa tiệc gia đình như thế này, việc sắp xếp chỗ ngồi thể hiện địa vị trong nhà.
Hứa Phù và Trì Kính Đình được sắp xếp ở vị trí ngoài rìa.
Hứa Phù thì thầm với Trì Kính Đình, giọng điệu khá chán ghét: "Địa vị của anh ở nhà cũng kém quá đi."
Trì Kính Đình: "Địa vị của em ở nhà em cao lắm sao?"
Hứa Phù im lặng: "... Chồng ơi, chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, đừng công kích lẫn nhau nữa."
Trì Kính Đình cười: "Em biết là tốt, vợ à."
Có lẽ vì ngồi ở vị trí ngoài rìa, nên suốt cả buổi không ai hỏi han. Hứa Phù rất thất vọng, cô đã chuẩn bị tinh thần để bị mỉa mai, châm chọc, nhưng kết quả lại không có ai đến gây sự.
Ăn cơm xong, cả nhà lại nói muốn ra ngoài đi dạo, Hứa Phù và Trì Kính Đình cũng bị kéo ra ngoài.
Hứa Phù và Trì Kính Đình đi sau mọi người, Hứa Phù phàn nàn: "Tôi là người có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, Trì Kính Đình, làm vợ anh thật vất vả."
Trì Kính Đình: "Sao em lười như vậy?"
Hứa Phù: "Chỉ là ghét vận động thôi."
Trì Kính Đình cười như không cười.
Hứa Phù lập tức hiểu anh muốn nói gì - vận động trên giường cũng ghét sao?
Giọng điệu Hứa Phù bình tĩnh: "Anh đừng quản, hôm nay tôi đã cố gắng diễn vai người vợ hiền dâu thảo như vậy rồi, anh nhất định phải mua túi cho tôi.”
Trì Kính Đình: "Trong tủ đầu giường có một cái thẻ, mật khẩu là mật khẩu điện thoại của em, em cầm đi quẹt thoải mái."
"Oa." Giọng Hứa Phù rất khoa trương, "Chồng ơi, anh tốt với em quá đi mất, em thật sự rất rất cảm động."
"..." Khóe miệng Trì Kính Đình giật giật, vừa định nói cô bớt diễn đi thì liếc thấy một bóng dáng mang theo vẻ dâm đãng, lập tức ôm eo Hứa Phù, giọng điệu tán tỉnh nói, "Em là vợ anh, anh đương nhiên phải đối xử tốt với em rồi."
Hứa Phù chớp mắt, lại chớp mắt, như thể nhận ra điều gì đó, cô gượng cười, nghiến răng nói: "Anh sến quá đi."
Trì Kính Đình hạ giọng: "Học em đó."
Nói xong, Trì Kính Đình nhướng mày, nhìn về phía Trì Cảnh không xa: "Nhìn cái gì? Chưa từng thấy vợ chồng người ta tình tứ à?"
Trì Cảnh cười gượng: "Giả vờ cái gì? Ai mà không biết hai người kết hôn thương mại."
Trì Kính Đình: "Chúng tôi gọi là cưới trước yêu sau, thôi, loại người có ngoại hình như anh chỉ có thể cưới trước ghét sau."
Mặt Trì Cảnh lập tức đen lại.
Hứa Phù cố nhịn cười, cô giả vờ hòa giải: "Anh đừng nói như vậy, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ưu điểm của anh là đẹp trai lại còn giàu có hào phóng, Trì Cảnh cũng có ưu điểm, ví dụ như…"
Dừng lại vài giây, Hứa Phù nói ra mấy chữ: "Anh ấy trông rất trưởng thành."
"..."
Trông rất trưởng thành.
Không phải là nói trông rất già sao?
Mặt Trì Cảnh càng đen hơn, anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Hai vợ chồng các người thật sự là xứng đôi vừa lứa."
Trì Kính Đình: "Đương nhiên."
Hứa Phù: "Cảm ơn đã khen."
Tiễn Trì Cảnh đi, Hứa Phù dùng khuỷu tay huých vào eo Trì Kính Đình: "Lúc ăn cơm tôi đã cảm thấy anh và anh ta hình như không hợp nhau lắm, anh ta còn cứ nhìn tôi, ánh mắt đó không biết là tức giận hay là gì. Tôi còn tưởng tôi đã từng từ chối anh ta, nên anh ta mới ghi hận trong lòng."
"Cũng gần như vậy," Trì Kính Đình nói, "Anh ta theo đuổi một cô gái rất nhiều năm, cô gái đó đã theo đuổi tôi."
"Oa," Hứa Phù hóng hớt, "Anh và cô gái đó đã từng yêu nhau chưa?"
"Chưa," Trì Kính Đình nói, "Nếu tôi thực sự yêu đương với cô gái đó, anh ta còn không hận tôi đến chết sao? Tôi sợ anh ta nửa đêm lẻn vào phòng tôi ám sát tôi."
Hứa Phù cười không ngừng, "Nhưng bây giờ anh đã kết hôn rồi, anh ta vẫn còn tức giận, có phải là anh ta quá nhỏ nhen rồi không?"
Trì Kính Đình nói: "Anh ta luôn coi tôi là đối thủ tưởng tượng, hết cách rồi, ai bảo tôi đẹp trai, mọi người đều biết, không thể phản bác."
"..."
Có lẽ là do đã nghe quá nhiều, Hứa Phù vậy mà lại quen với cái tính tự đại "ông đẹp trai nhất thế giới" của anh.
Đi dạo xong, cả nhà ào ạt đông đúc trở về.
Đây là lần đầu tiên Hứa Phù ngủ lại nhà họ Trì, cô ngắm nhìn căn phòng mà Trì Kính Đình lớn lên, nhìn thấy những bức ảnh treo trên tường, có Trì Kính Đình ở các độ tuổi khác nhau.
Trì Kính Đình hai ba tuổi, trần truồng ngồi trong bồn tắm, cười rất tươi.
Lớn hơn một chút, anh mặc đồng phục mẫu giáo, đứng bên cạnh là một cậu bé không có biểu cảm gì, không cần nghĩ cũng biết là Đoàn Hoài Ngạn. Hai người tạo thành sự tương phản rõ rệt, trên mặt anh còn dính bùn đất, cười rất ngông cuồng.
Sau đó là Trì Kính Đình thời tiểu học, khuôn mặt còn non nớt, chưa phát triển hết, nhưng cái vẻ lưu manh đã bắt đầu hình thành.
Tiếp theo là Trì Kính Đình thời trung học.
Thật đẹp trai.
Vẻ đẹp trai ngông cuồng của một cậu thiếu niên ập đến.
Hứa Phù không nhịn được cảm thán, ánh mắt chọn chồng của cô thật tuyệt vời.
Cho dù anh có phá sản, cô cũng có thể cho anh đi làm người mẫu nam kiếm tiền nuôi mình.
Đang suy nghĩ, trong phòng vang lên giọng nói của Trì Kính Đình: "Em tắm trước hay tôi tắm trước?"
Hứa Phù: "Anh tắm trước đi."
Trì Kính Đình: "Được."
Nhân lúc Trì Kính Đình đang tắm, Hứa Phù mở túi xách mà cô mang từ nhà đến ra.
Trong túi có đồ ngủ của cô, và cả bộ đồ ngủ gợi cảm mà cô đặc biệt mang theo.
Để trả thù cho việc anh ngủ riêng, Hứa Phù quyết định mặc đồ ngủ gợi cảm quyến rũ anh, sau đó khi anh không thể kiềm chế được thì dứt khoát từ chối anh.
Giống như sự tự tin của Trì Kính Đình đối với khuôn mặt của mình, Hứa Phù cũng vô cùng tự tin về vóc dáng của mình.
Đây không gọi là tự tin, mà là có nhận thức rõ ràng về bản thân.
Ngay cả bản thân cô đôi khi nhìn mình mặc đồ ngủ gợi cảm ở trong gương cũng không kìm nén được, cô không thể tin được lại có đàn ông từ chối cô. Mà người đàn ông đó lại là chồng cô.
Còn là người chồng đã làm tình với cô bốn lần trong đêm tân hôn.
Đợi Trì Kính Đình tắm xong ra ngoài, Hứa Phù dùng đồ ngủ bình thường bọc bộ đồ ngủ gợi cảm lại rồi vào phòng tắm.
Quá trình tắm rửa của cô vô cùng dài dòng và tỉ mỉ, sau khi tắm xong còn thoa đủ thứ lên người.
Cô nhìn mình qua gương trong phòng tắm.
Làn da trắng nõn, bộ đồ ngủ gợi cảm màu đen tương phản rõ rệt với làn da, vừa dịu dàng vừa quyến rũ, gợi cảm đến cực điểm. Kín đáo mà hở hang, tạo nên hiệu ứng thị giác cực kỳ tốt.
Cô mặc đồ ngủ bình thường lên người, lẩm bẩm: "Tôi không tin như vậy mà vẫn không hạ gục được anh."
Kết quả khi cô mở cửa phòng tắm.
Cảnh tượng đập vào mắt là Trì Kính Đình đang trải chăn dưới đất.
Hứa Phù khó hiểu: "Anh đang làm gì vậy?"
Trì Kính Đình nói: "Em ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất."
Hứa Phù: "Hả?"
Trì Kính Đình: "Cá nhân tôi vẫn cảm thấy chúng ta ngủ riêng thì hơn, dù sao em cũng không có cảm giác gì với tôi, cho nên tôi sẽ tôn trọng em, sẽ không động vào một sợi tóc của em."
Nghĩ đến đêm qua, phòng anh gần cô như vậy, cô thà tự mình giải quyết cũng không muốn đến tìm anh. Trì Kính Đình nhận ra, hóa ra cô thà dùng đồ chơi, cũng không muốn để anh chạm vào.
Anh không giống Đoàn Hoài Ngạn, anh sẽ không ép buộc người khác, anh rất tôn trọng phụ nữ.
"Hôm nay ở nhà tôi, không thể ngủ riêng," Trì Kính Đình suy đi nghĩ lại quyết định, "Tôi ngủ dưới đất vậy."
Cũng không phải là không muốn ngủ trên giường, Trì Kính Đình chỉ là sợ mình không kiềm chế được, vóc dáng người vợ này quá đẹp, trên người lại rất thơm, dù tắt đèn, không nhìn rõ mặt và vóc dáng của cô, Trì Kính Đình cũng sẽ không kiềm chế được mà...
Anh cũng mới hai mươi bảy tuổi.
Vẫn còn là độ tuổi sung mãn.
Rất nhạy cảm.
Đặc biệt là sau khi ngủ với cô, Trì Kính Đình nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những hình ảnh của đêm tân hôn.
... càng sung mãn hơn.
Mấy hôm trước ngủ riêng với cô cũng có một phần lý do này, anh không cho rằng Hứa Phù lâu như vậy không về nhà là vì công việc. Có lẽ là không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh.
Dù sao cũng không có nền tảng tình cảm.
Trì Kính Đình có thể hiểu được.
Hứa Phù nhìn mọi thứ trước mắt, xác nhận lại: "Anh ngủ dưới đất?"
Trì Kính Đình: "Ừ."
Anh đã trải xong chiếu dưới đất, nằm xuống, "Muộn rồi, tôi ngủ đây, ngủ ngon."
Hứa Phù: "?"
Không phải chứ.
Cô đã lên kế hoạch lâu như vậy, còn đặc biệt mặc đồ ngủ gợi cảm muốn quyến rũ anh, kết quả anh lại không cho cô cơ hội quyến rũ?
Cái gì vậy?
Không phải nói là trai hư sao?
Sao trai hư này lại bảo thủ như vậy?
Trong cơn mơ màng, Hứa Phù cũng đã leo lên giường, cô gần như tê liệt.
Đèn trong phòng đã tắt, Hứa Phù trằn trọc trên giường, vẫn không thể chấp nhận sự thật.
Hứa Phù đưa tay kéo kéo bộ đồ ngủ gợi cảm của mình, một lúc sau, cô cảm thấy mình cũng không phải là không thể cúi đầu, dù sao đồ ngủ gợi cảm cũng đã mặc rồi, không thể lãng phí.
Cô nằm nghiêng về phía Trì Kính Đình, quay mặt về phía anh, hắng giọng, "Này."
"Trì Kính Đình."
"Chồng ơi."
"..." Không ai trả lời.
Tiếp theo, trong căn phòng tối đen vang lên tiếng ngáy như sấm.
Hứa Phù: "..."
-
Người trên giường cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Tiếng ngáy của Trì Kính Đình cũng dần nhỏ đi.
Anh nằm nghiêng, quay lưng về phía Hứa Phù, thở phào nhẹ nhõm.
Anh cảm thấy sau này vẫn là đừng về nhà thì hơn, ngủ dưới đất cũng không được, khắp phòng đều là mùi hương trên người Hứa Phù. Đây là phòng ngủ mà anh lớn lên, sao lại không có chút hơi thở nào của anh mà toàn là mùi của cô?
Nói cũng lạ, hai người giả vờ gọi nhau "chồng ơi", "vợ à" bao nhiêu lần.
Nhưng tối đến cô lại nhẹ nhàng gọi như vậy.
Trì Kính Đình đè nén sự kích động của mình.
Anh hai mươi bảy tuổi rồi, không phải mười bảy tuổi, đừng có cứng lên lung tung, cảm ơn.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang