Chuyển ngữ: Phanh
Biên tập: Nao / Trần
Tay Lê Diểu bị giữ cứng ngắc, cây hàng nóng hừng hực bên dưới như thể đang kêu gào ầm ĩ.
Anh không dám nhúc nhích, còn Chu Chí Cần thì nhìn anh lăm lăm, ánh mắt như sói đói. Lê Diểu chưa gặp phải sói bao giờ, nhưng ngay lúc này đây anh dám khẳng định, Chu Chí Cần đích thị là một con sói hung ác đang muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Chu Chí Cần khóa chặt cổ tay Lê Diểu, giữ ở trên không, sau đó gã dùng tay trái kéo khóa quần mình xuống.
Nội tâm Lê Diểu khóc thét, ông đây chỉ đánh nhau với anh thôi, có trêu đùa mẹ gì anh đâu chứ! Anh cương lên làm cái quần què gì! Ngực anh hết đau con mẹ nó rồi à?
Lúc này, chỗ bàn tay anh đặt lên không còn là quần tây nữa, mà là lớp quần lót bằng vải cotton trắng của Chu Chí Cần. Phần quần bó sát làm lộ ra hình dạng món hung khí được giấu bên trong, Lê Diểu ngồi trong xe tối om mà nuốt nước bọt. Lần đầu tiên anh ý thức được việc lỗ hậu của mình bị cái thứ to vật vã này nhét vào, má ơi thật sự là đáng sợ quá mà! Giới hạn của con người rốt cuộc nằm ở đâu chứ hả?
Áp lực vô hình tỏa ra từ Chu Chí Cần khiến toàn thân Lê Diểu mềm nhũn, không có lấy chút sức lực phản kháng.
Tất nhiên phần lớn là vì vết máu trên ngực Chu Chí Cần cứ khiến anh chột dạ mãi không thôi. Lỡ như gã đi tố cáo anh tội cố ý gây thương tích thì phải làm sao? Mặc dù tất cả những suy nghĩ này của Lê Diểu hoàn toàn lạc quẻ với những gì đang có trong đầu Chu Chí Cần, song cả hai đều hiểu rõ một điều: Cục phó Chu nổi điên rồi, phải chữa cháy gấp.
Nét mặt Lê Diểu cứng đờ, nhưng đôi mắt đen láy lại giống hệt một con chó phốc.
Chu Chí Cần vốn không muốn dùng cách này để chiếm lấy Lê Diểu, nhưng anh mời gọi quá rồi! Gã nhịn không nổi nữa!
"Cục phó Chu, hay... hay, hay là đến bệnh viện băng bó trước đã nhé. Chảy nhiều... nhiều máu quá."
"Em mút nó cho tôi trước đi!"
Lê Diểu trợn mắt, mặc dù anh không phủ nhận chuyện Chu Chí Cần khi ở trên giường là một gã đàn ông rất gì và này nọ, nhưng trước giờ anh chưa từng đánh đồng gã với hai từ bỉ ổi.
Câu nói này của gã thật sự khiến Lê Diểu sốc đến tận óc.
Anh thua trắng rồi!
Lê Diểu hẳn nhiên cực kỳ bài xích chuyện này. Đối với anh mà nói, việc bị Chu Chí Cần nhét hàng vào mông cũng chỉ có thể xem như bị chó táp qua đường. Nhưng bảo anh đi cắn trả lại con chó ư, gan ở đâu ra mà to được thế cơ chứ?
Vết thương trước ngực Chu Chí Cần đau khủng khiếp, giờ đây gã chẳng thèm đếm xỉa gì tới việc tiến triển từng bước với Lê Diểu nữa, gã chỉ muốn anh vạch quần cho mình làm ngay lập tức.
Thứ ham muốn điên cuồng này một khi đã biến thành hành động thực tiễn thì lại càng đáng sợ, gã thậm chí cứ như thể đã mất hết lý trí.
Đầu Lê Diểu bị gã ấn xuống, mặc dù cách một lớp quần lót, nhưng thứ đang đập vào mắt kia cũng đủ khiến cho chỉ số phản kháng trong Lê Diểu tăng vọt. Cổ bị siết lấy, còn môi bị cưỡng ép phải dán chặt lên cây hàng nóng rực. Nội tâm Lê Diểu thoáng qua một chốc sợ hãi đầy tuyệt vọng. Anh cảm thấy Chu Chí Cần như đang từng bước lôi anh rơi xuống vực sâu – nơi anh đã từng tự mình bò lên khỏi.
"Nhanh lên! Bằng không tôi chơi em ngay giờ đấy!"
Nội tâm Lê Diểu giãy đành đạch: Anh có ngon thì chơi tôi đi! Ngực anh còn đang tóe máu kia kìa, ngon thì cứ tới!
"Há miệng ra!"
Miệng của Lê Diểu bị ép sát trên quần lót, anh lóng nga lóng ngóng đáp: "Anh không sợ tôi cắn anh à!"
"Cho mười lá gan thách em dám đấy! Há miệng ra, ngậm nó vào!"
Quạ đen lũ lượt bay qua bay lại trong đầu Lê Diểu. Quả thật kể cả khi Chu Chí Cần có cho anh ăn gan hùm mật gấu đi chăng nữa, anh cũng còn khướt mới dám tấn công thẳng vào chỗ hiểm chí mạng của cấp trên. Lê Diểu vùng vẫy thêm gần cả phút, đến khi cảm nhận được bàn tay Chu Chí Cần đặt trên cổ mình siết càng chặt hơn, anh mới lừng khừng há miệng ra.
Dẫu trước đây đã từng được người khác khẩu giao, nhưng để mà dùng miệng mình mơn trớn hung khí gây án của một gã đàn ông khác, Lê Diểu trăm phần trăm phải mang theo tinh thần ôm bom cảm tử xông pha.
Cách một lớp quần lót, khoang miệng khô khốc của anh dần đắng ngắt. Cây hàng của Chu Chí Cần cảm nhận được đầu lưỡi ấm nóng kia đang liếm láp nó qua lớp vải, quả bom nguyên tử trong người lập tức phát nổ, đầu óc mịt mù những cột mây hình nấm.
Lê Diểu chợt có một loại ảo giác rất vi diệu, anh cảm thấy Chu Chí Cần bây giờ chắc chắn còn đang khó chịu hơn cả mình.
Răng của anh cọ hết lên của quý của gã, mài qua mài lại. Đều là đàn ông với nhau, anh biết rõ trong tình huống này, đa phần chẳng ai sướng nổi. Mà cho dù có sướng thật... thì cũng đi kèm với rất nhiều cái không sướng.
Nói chung, thứ ảo giác lạ lùng này cũng đã giúp Lê Diểu khá nhiều, nhờ có nó mà khi Chu Chí Cần một tay đè đầu anh, một tay móc của quý ra rồi thô lỗ nhét nó vào trong miệng anh, anh cũng chỉ cảm thấy như mình lỡ uống nhiều rượu đến nỗi lợm giọng, nhưng lại không thể nôn. dương v*t nóng hổi cứ đâm chọc lung tung trong khoang miệng anh. Chu Chí Cần quả thật có hơi nóng vội, gã hệt như một người đánh rơi ví tiền rồi loay hoay ở bến xe, vậy mà cái "sảnh chờ xe khách" Lê Diểu này lại chẳng thèm hợp tác tí nào. Hai bên hết giằng co lại hục hặc đủ kiểu, Lê Diểu đánh chết cũng không chịu chủ động liếm thứ kia, chỉ há miệng ra để mặc Chu Chí Cần đâm vào loạn xạ.
Cơn đau trước ngực càng dữ dội, Chu Chí Cần càng nắm chặt lấy tóc Lê Diểu, để họa mi của gã gắng gượng "hót vang" trong khoang miệng anh.
Sau khi chịu đựng tình cảnh bị lôi lôi kéo kéo như vậy suốt mười phút đồng hồ, Lê Diểu bắt đầu cảm thấy triệu chứng choáng váng buồn nôn các thứ của phụ nữ mang thai, bèn bắt đầu yếu ớt chống cự lại.
Chu Chí Cần thì lại đang lênh đênh giữa lúc tìm được khoái cảm, sao có thể buông tha cho Lê Diểu như thế.
Động tĩnh của hai người mỗi lúc một lớn, vang vọng khắp xe. Nếu không phải Lê Diểu vẫn còn sót lại một chút lý trí, e rằng đã ngay lập tức khiến Chu Chí Cần máu văng tung tóe luôn rồi.
Nhân viên quản lý Tiểu Trần trông thấy tình huống kỳ lạ, bèn gọi đội trưởng đội an ninh đến xem cùng. Ba tay bảo vệ lúc này đang hào hứng hóng mắt vào camera giám sát.
Ở bãi đất trống phía trước tòa nhà đậu một chiếc Volkswagen trông cực kỳ quen mắt, thân xe nhè nhẹ rung lắc. Đội trưởng Điền sành sỏi sự đời lập tức rút ra kết luận: Đây rõ ràng là một đôi cẩu nam nữ đang quất nhau trong xe!
Cả ba đều đang hóng xem nhân vật chính trong băng ghi hình xuống xe.
Kết quả hơn nửa tiếng sau, chẳng những không có ai xuống khỏi xe, trái lại đèn xe chợt sáng lên, quay đầu lái đi mất.
Đến được bệnh viện, Lê Diểu hệt như cô vợ nhỏ lẽo đẽo theo sau Chu Chí Cần. Gã có bác sĩ tư nhân, nhưng giờ cũng không phải lúc thích hợp để gõ cửa phòng khám của người ta, vậy nên cả hai bèn lái xe đến một bệnh viện công gần đó. Phòng cấp cứu hỗn loạn, trẻ con thì quấy, phụ nữ thì khóc, Chu Chí Cần lúc này mặt mày tái nhợt, không rõ là do đau hay do mất máu quá nhiều. Có điều Lê Diểu cho rằng, chỉ với răng của mình thôi thì không đủ gây ra thảm cảnh mất máu đẳng cấp đến thế đâu.
Bác sĩ bắt Chu Chí Cần cởi đồ, gã trừng mắt nhìn Lê Diểu, thấp giọng quát: "Ra ngoài!"
Vị bác sĩ đứng cạnh giường bệnh tuy không có vốn kiến thức phong phú như bác sĩ khoa hậu môn trực tràng, song cũng âm thầm phân tích một chút mối quan hệ giữa Chu Chí Cần và Lê Diểu. Ông cảm thấy cặp đồng tính nam này đúng kiểu tách ra thì hoàn toàn lệch pha, mà lúc ở cùng nhau rồi thì lại xứng đôi vừa lứa hết chỗ nói.
Nhưng khi nhìn thấy vị trí vết thương của người đàn ông lớn tuổi hơn, ông liền nghĩ, có lẽ cặp tình nhân nào trên đời cũng chẳng tốt đẹp mỹ mãn được như cái cách mà người ngoài nhìn vào họ.
Lê Diểu cũng không hẳn là vì áy náy, mà có thể là còn thêm cả chút hưng phấn nữa. Anh muốn xem vết thương của Chu Chí Cần, thế nên chân như dẫm trúng mặt đường mới trải nhựa xong, chẳng buồn nhúc nhích.
Chu Chí Cần trừng mắt với Lê Diểu thêm lần nữa, còn Lê Diểu vẫn trưng ra dáng vẻ anh cần phải ở lại đây chăm lo cho cấp trên.
Bác sĩ không muốn đợi thêm nữa, cái tiết mục yêu đương đòi sống đòi chết này diễn trong bệnh viện chẳng lãng mạn gì đâu. Ông cũng chẳng có hứng xem dân đồng tính phô trương chim chuột nên nhanh chóng bắt tay vào việc, cầm kéo lạnh lùng xoẹt xoẹt vài đường, cắt nát bươm chiếc áo sơ mi giá ba nghìn tệ
(cỡ hơn mười củ ;;v;;;) của Chu Chí Cần. Tất nhiên, món nợ này gã sẽ tính hết lên đầu Lê Diểu vốn còn đang nghèo rớt mồng tơi.
Lúc Lê Diểu nhìn thấy kiệt tác do chính mình tạo ra, hai chân anh bất giác mềm nhũn.
Trông thật gợi tình mà lại sặc mùi bạo lực.
Chủ yếu là do bọn họ đã lăn lộn trong xe nguyên một chập, thành thử lúc này những chỗ vết thương nông hơn đã kéo một ít vảy đen lốm đốm. Phần thịt chính giữa tuy chưa đứt lìa, song vẫn bê bết toàn máu là máu khiến Lê Diểu chỉ muốn bịt mắt lại. Trước giờ anh luôn là một người nho nhã, giờ nhìn cũng tự thấy ái ngại với những gì mình gây ra.
Nếu giờ mà Chu Chí Cần không ghi sổ món nợ to tướng này lại thì gã không còn là Chu Chí Cần nữa.
Bụng dạ Lê Diểu run lên như đánh trống bỏi.
Bác sĩ kẹp lấy một miếng bông gòn tiến hành sát trùng vết thương cho Chu Chí Cần. Lê Diểu nhận thấy đây là cơ hội tốt để lấy lòng cấp trên, cứu vãn một chút tình hình. Cũng không buồn so đo tính toán chuyện Chu Chí Cần cưỡng ép anh phải khẩu giao cho gã là phải ghim món nợ to đến cỡ nào, hiện tại xóa nợ của bản thân quan trọng hơn. Thế là anh tiến sát lại bên giường, khều khều lên cổ tay đang chống trên giường của Chu Chí Cần.
Chu Chí Cần vốn chẳng khác gì cầu dao sập nguồn. Lê Diểu vừa chạm vào, gã liền cảm thấy toàn thân như bị điện giật.
Gã lườm Lê Diểu đang ra sức lấy lòng, tỏ vẻ không thèm nhận chút ơn huệ mưa móc này.
Lê Diểu trông thấy vẻ ghét bỏ của Chu Chí Cần thì cũng hơi ngượng, bèn ngước mắt lên nhìn phản ứng của bác sĩ. Bác sĩ vẫn luôn tập trung vào phần ngực của Chu Chí Cần, chẳng rỗi hơi đâu mà để ý hai gã đồng tính tà lưa nhau.
Bác sĩ im lặng lo sát trùng vết thương cho Chu Chí Cần, rõ ràng gã đang đau muốn chết, đến mức muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ vừa nghĩ tới việc lỡ như sau này trở thành trò cười cho Lê Diểu thì thật không đáng, nên gã đành ép bản thân phải cố gắng nhịn, ra vẻ Quan Công cạo xương khoét thịt không kêu.
Ngón tay Lê Diểu cứ lượn qua lượn lại trên mu bàn tay Chu Chí Cần, không dám manh động lộ liễu.
Thực ra lúc này Chu Chí Cần đang nghĩ, nếu Lê Diểu dám bất chấp mà hôn đánh chụt lên má gã một cái thôi, gã sẽ ngay lập tức xí xóa cho anh cái tội dám cắn người lung tung. Rốt cuộc Lê Diểu lại quá xấu hổ, sờ mỗi mu bàn tay thôi mà mặt đã đỏ tưng bừng.
Chu Chí Cần quả thực sắp chịu hết nổi nữa, chẳng màng nhìn đến tay Lê Diểu. Gã nhấc tay lên, chụp cái bộp lấy bốn ngón tay của Lê Diểu ấn xuống giường, sau đó ra sức bóp chặt. Coi như chuyển dời bớt cơn đau khi sát trùng vết thương.
Nhưng gã vừa mới cử động, bác sĩ đã bực bội mắng: "Cựa quậy cái gì? Vết thương của anh còn phải khâu lại đấy!"
Chu Chí Cần nghe tới khâu vết thương, lại quay sang nhìn Lê Diểu bằng con mắt oán hận.
Lê Diểu lập tức bày ra vẻ mặt bản thân là tội nhân thiên cổ, sẽ lập tức ra ngoài lấy cái chết tạ tội. Chu Chí Cần giả vờ bình tĩnh, hỏi lại: "Bác sĩ, vết thương này phải khâu thật sao?"
"Sao? Sợ hả?"
"Không phải ý đó..."
"Đợi khâu xong rồi thì đi chích ngừa một mũi chó dại đi."
Lê Diểu nghe xong, không nhịn được muốn xông lên đá thẳng vào mông bác sĩ.
Ấy thế mà Chu Chí Cần lại bị chuyện này chọc cười, hai vai gã rung cả lên.
Bác sĩ cầm cây kim hình vòng cung, dùng một thứ trông như dây câu bắt đầu khâu vết thương. Lê Diểu ngay lập tức quay đi. Thật tình anh có hơi sợ những cảnh thế này. Giả như lúc này người bị khâu là anh, anh nhất định sẽ yêu cầu bệnh viện gây mê toàn thân, tránh để lỡ nhìn thấy rồi lại phát bệnh tim đột quỵ thì chết dở.
Bàn tay đang giữ chặt lấy tay Lê Diểu của Chu Chí Cần buông lỏng đôi chút, nhưng nét mặt gã vẫn vô cùng nghiêm nghị. Lê Diểu phỏng đoán, Chu Chí Cần thực chất chỉ đang tỏ vẻ đàn ông thôi! Chứ gã cũng sợ chết khiếp cái món này chứ gì!
"Ngồi xuống đi."
Lê Diểu biết, Chu Chí Cần tuy mắt đang nhìn chằm chằm bác sĩ, nhưng câu này chắc chắn là nói với anh.
Anh chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn kê nửa mông ngồi lên giường, căng thẳng nhìn bác sĩ. Bác sĩ vốn định kêu "người không phận sự" đi ra ngoài giùm, nhưng thoáng trông thấy nét mặt của Lê Diểu thì ông lại quyết định làm trái với quy tắc chữa bệnh một lần, không tống cổ Lê Diểu đi. Ông cảm thấy đây hẳn là thú vui duy nhất trong ca trực đêm nay của mình.
Chu Chí Cần cảm nhận được lòng bàn tay Lê Diểu rịn đầy mồ hôi, có lẽ là đang sợ hãi cảnh tượng này. Gã bèn thả anh ra, đưa tay còn lại lên che mắt Lê Diểu.
Bác sĩ thấy cảnh này cũng giật hết cả mình.
Ông vừa khâu cho Chu Chí Cần vừa cười bảo: "Lát nữa đi chích ngừa uốn ván, uống thuốc kháng viêm. Miệng vết thương này chắc chỉ cần khâu tầm hai, ba mũi, sẽ nhanh khỏi thôi."
Chu Chí Cần đen mặt đáp: "Cảm ơn bác sĩ."
Bên dưới lớp khẩu trang, miệng bác sĩ giờ đây đã ngoác ra tới tận mang tai. Bởi trong tầm nhìn ngoại vi của mình, ông có thể nhìn thấy hai ngón trỏ của Lê Diểu đang đan chặt vào nhau, nét mặt cực kỳ căng thẳng, như thể chính anh mới là người bị khâu vậy.
Bác sĩ cảm thấy rất khó hiểu, tại sao một người đàn ông cao lớn đủ khả năng cắn tơi bời một người đàn ông khác thành ra bộ dạng thế này, mà lại có thể sợ xem cảnh khâu vết thương chứ nhỉ!
Đợi Chu Chí Cần tiêm ngừa, lấy thuốc xong thì đã hơn một giờ sáng. Cả hai người ai nấy đều mệt mỏi rã rời, mặt mày phờ phạc. Mái tóc được Lê Diểu chải chuốt gọn gàng giờ cũng đi tong, chỉ còn lại một cái tổ quạ rối nùi sau khi bị Chu Chí Cần túm lấy mà thôi.
Chu Chí Cần nhất quyết từ chối lời đề nghị muốn đưa về tận nhà của Lê Diểu. Gã lạnh te nhìn Lê Diểu, nói: "Tôi tự bắt xe về, em đi đường cẩn thận."
"Cục phó Chu..."
"Em còn muốn nói gì sao?"
Lê Diểu dán mắt xuống lớp gạch nền sặc sỡ đủ màu trên hành lang bệnh viện, tâm tình phức tạp: "...Xin lỗi, hôm nay tôi có hơi ngang ngược."
Chu Chí Cần nghĩ bụng, em ngày nào chả ngang ngược!
"Tiền thuốc và viện phí ngày mai tôi sẽ đưa trả cho anh."
"Em tự lấy thân ra mà trả!" Bỏ lại một câu lấp lửng như thế, Chu Chí Cần chui vào chiếc xe taxi màu xanh lá ra về mất dạng.
Lê Diểu đứng chôn chân tại chỗ, mùi thuốc sát trùng quanh quẩn nơi cánh mũi, trong miệng vẫn còn sót lại vị tinh dịch của Chu Chí Cần. Anh tự thấy bản thân đúng là ngu hơn bò! Chạy vòng quanh đủ kiểu, cuối cùng vẫn chẳng làm nên cơm cháo gì hết!
Anh châm một điếu thuốc, ngồi xổm bên lề đường rít vài hơi, đầu óc rối bời.
–
Trong cục có thêm một thanh tra thường sẽ kéo theo rất nhiều thay đổi. Hiện tại, những lời đồn về việc thuyên chuyển công tác của Cục trưởng Vương ai ai cũng biết, Lê Diểu hiểu rõ đây chính là thời cơ quan trọng để chia bè kết phái. Ở chốn công sở này, anh có cái bằng CPA trong tay thì sao chứ! Vẫn phải nhìn xem đặt mông vào cái ghế nào thôi. Bao giờ vị trí cái mông chả quyết định cái mũ.
Chu Chí Cần không dám về nhà, dù gã và vợ đã chia giường ngủ riêng nhiều năm, nhưng bị thương ở ngay vị trí thế kia thì còn khướt mới lấp liếm được. Hơn nữa, gã còn đang mặc một chiếc áo sơ mi thủng lỗ ngay trước ngực, trông quái đản hết chỗ nói. Gã nghĩ thầm, nếu bị bất cứ người quen nào bắt gặp, gã nhất định sẽ tiễn vong Lê Diểu ngay lập tức.
Gã gọi điện thoại cho Tiểu Ngô, một người quen ở phố đèn đỏ, bảo cậu ta sắp xếp phòng nghỉ cho mình. Chu Chí Cần quyết định tự lực cánh sinh để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn mang tên Lê Diểu này.
Lúc đến nơi, Chu Chí Cần trông đến là tàn tạ. Gã tự biết tình trạng sức khỏe bản thân không tốt, bác sĩ cũng đã bảo gã bị sốt nhẹ.
Nhưng lúc trước, ở bệnh viện, gã cứ luôn đắm chìm trong một vấn đề: Phải chăng gã đã phải lòng cái tên Lê Diểu chết dẫm này mất rồi?
Chu Chí Cần không phải chuyên gia trong chuyện tình cảm. Gã chỉ có thể nghĩ ra được một cách cực kỳ ngớ ngẩn, đó chính là thử xem cơ thể gã có phải chỉ muốn thân mật với người gã "yêu" hay không. Nếu như không phải, vậy thì vẫn còn rất an toàn. Còn nếu đúng là thật, gã sẽ phải nghĩ cách. Bởi lẽ, đối với một thằng đàn ông bốn mươi tư tuổi như gã, không gì quan trọng hơn sự nghiệp. Gã không thể chỉ vì một mối tình vô vọng mà tự đạp vào chân mình. Tình cảm là thứ rất dễ mất kiểm soát, mà Chu Chí Cần từ trước tới nay chưa từng dao động trong chuyện này bao giờ.
Tiểu Ngô là một cậu trai có tính cách tương đối hướng nội, vẻ ngoài xinh đẹp thu hút, chỉ mới hai mươi mốt tuổi, là sinh viên dự bị của một trường đại học tốp dưới ở địa phương. Chu Chí Cần cũng đã chiếu cố cậu ta khá nhiều, quan hệ đôi bên cũng rất tốt, không đơn thuần chỉ là khách làng chơi và trai bao với nhau. Chuyện học hành của Tiểu Ngô đều nhờ Chu Chí Cần ra mặt thu xếp. Có thể nói, thuở ban đầu mới quen biết, Chu Chí Cần từng rất thích Tiểu Ngô.
Nhưng Tiểu Ngô không phải của riêng mình gã, có hàng tá kẻ khác lên giường với cậu ta, miễn là có tiền. Điều này khiến cho quan hệ giữa Chu Chí Cần và Tiểu Ngô dần lạnh nhạt. Cũng chẳng phải Chu Chí Cần nổi tính chiếm hữu làm gì cho mất công, gã chỉ là không nuốt được chuyện phải chung chạ với thể loại trai bao bạ ai cũng ngủ cùng.
Sau khi đến nơi, Chu Chí Cần dùng tờ báo che trước ngực mình suốt cả đường đi. Gã cảm thấy mất mặt chết đi được. Cũng may khách sạn mà gã thường đến cùng Tiểu Ngô là khách sạn tình yêu, không quá cao cấp, cũng ít chạm mặt người quen.
Lúc trước thường hay hẹn ở đây cũng vì lý do này.
Chu Chí Cần vừa gõ cửa đã nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ của Tiểu Ngô vọng ra từ bên trong: "Không khóa... Em đang tắm!"
Gã vào tới trong phòng liền vớ lấy áo choàng tắm khoác lên người, tức tối nhìn chiếc áo sơ mi nắm chặt trong tay. Mùi máu tanh khiến gã nhớ lại cặp đùi thon dài trắng nõn lẫn cái miệng nhỏ với bờ môi mỏng của Lê Diểu.
Sau cùng, Chu Chí Cần vẫn vứt áo sơ mi vào sọt rác.
Gã đâu phải một tên đàn ông thích phiêu lưu, càng nguy hiểm càng thêm hưng phấn. Gã chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng, vì muốn cuộc sống thuận buồm xuôi gió hơn mà phải luôn thận trọng từng bước.
Tiểu Ngô tuy không cao, nhưng vóc dáng lại rất cân đối, thoạt nhìn đã biết là một người rất biết chăm sóc bản thân và luôn luyện tập chăm chỉ. Da dẻ mịn màng, cơ bắp săn chắc vừa phải. Với một khách làng chơi mà nói, Chu Chí Cần lẽ ra phải rất hài lòng mới đúng. Nhưng thế quái nào trong đầu gã chỉ toàn hiện lên hình ảnh Lê Diểu trần như nhộng. Dưới con mắt dân gay, cơ thể Lê Diểu thật sự chẳng có gì hấp dẫn cả, ngoại trừ cặp mông. Lần đầu thấy anh khỏa thân, Chu Chí Cần suýt tưởng anh bị ngực lồi. Về sau sờ mó chán chê rồi mới biết đó là do quá gầy, đã thế lại còn chẳng có tí cơ bắp nào, cho nên mới gây ra hiệu ứng thị giác như vậy. Nhưng Tiểu Ngô thì khác. Cậu ta toàn thân lõa lồ, trên người vẫn còn vài vệt nước chưa lau khô, trông vô cùng mời gọi bước ra khỏi nhà tắm. Cửa nhà tắm đối diện ngay giường. Nơi đây là khách sạn tình yêu, thiết kế phòng như thế cũng là rất bình thường.
Chu Chí Cần vẫy tay với cậu ta, ngoài mặt trông có vẻ đang thèm khát dữ lắm, trong khi thực chất đang sầu héo ruột. Bởi lẽ, gã ấy thế mà lại chẳng có lấy tí ham muốn nào đối với một thanh niên có thân hình tuyệt vời đến nhường này cả. Bình thường phản xạ của gã đâu có chậm rề rề thế này bao giờ đâu!
Tiểu Ngô vô cùng tự nhiên trèo lên giường. Mông cậu ta tuy không to, nhưng phần cơ lại rất đẹp, nhét hàng vào chắc chắn sẽ vừa khít. Chu Chí Cần nhìn cậu ta bò tới, cổ họng hơi nghẹn lại. Gã nghĩ, có cảm giác rồi, nhưng cảm giác này khiến cho gã muốn khóc trong lòng nhiều chút. Bởi lẽ trong đầu gã bây giờ chỉ toàn là hình ảnh Lê Diểu không mảnh vải che thân đang nhoài người bò sang, liếc mắt sóng sánh đưa tình với gã.
Chu Chí Cần kéo Tiểu Ngô vào lòng. Vì trước ngực có vết thương nên gã chỉ có thể để người kia tựa lên vai mình.
Bàn tay hư hỏng của Tiểu Ngô luồn vào trong áo choàng tắm của Chu Chí Cần, sau đó thính mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trên người gã, bèn nhỏ giọng hỏi: "Cục phó Chu, ngài đến bệnh viện sao? Trong người không khỏe ở đâu à? Có cần em mát xa đầu giúp ngài không?"
Trước giọng nói dịu dàng mềm mỏng của Tiểu Ngô, Chu Chí Cần chỉ lắc đầu, chẳng buồn trả lời. Gã nhắm mắt lại, để mặc cho cậu ta mơn trớn của quý của mình.
Bên dưới dần hứng lên, nhưng Chu Chí Cần tự biết mọi thứ đều đang rất rất sai. Vì gã vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng dâm loạn về Lê Diểu, và rất muốn tống cổ anh ra khỏi suy nghĩ của mình. Gã từng cảnh báo bản thân, đã ngoài bốn mươi thì đừng nên đùa với lửa, nhưng cũng chỉ là công toi. Chu Chí Cần mặt mày lạnh tanh, thật sự rất muốn thẳng tay tiễn vong Lê Diểu. Nếu như người này biến mất, có lẽ gã sẽ không còn cảm thấy phiền phức như vậy nữa.
Tiểu Ngô thủ dâm rất thành thạo khéo léo, không nhanh không chậm, kích thích Chu Chí Cần. Sau đó, bờ môi cậu ta cũng áp lên cổ gã rồi dần dà lướt xuống phía dưới. Áo choàng tắm được cởi ra, cả miệng lẫn tay cậu ta đều khựng lại, ngây đơ như phỗng.
Chu Chí Cần từ từ mở mắt, biết Tiểu Ngô đã nhìn thấy lớp băng trên ngực trái của mình rồi.
"Sao lại ra nông nỗi này? Là đàn anh hay đàn em của em làm thế?"
Hiếm khi thấy Tiểu Ngô đùa giỡn, Chu Chí Cần cũng chỉ thuận miệng đáp bừa một câu: "Đàn em của cậu."
"Chẳng trách lâu vậy rồi ngài không đến tìm em. Bị bắt nạt sao? Cục phó Chu, ngài muốn xây phòng nuôi báo đấy à? Sung sức thế?"
"Hôm nay cậu lắm lời quá đấy, mau làm đi."
Tiểu Ngô thấy Chu Chí Cần không muốn mang người đã làm gã bị thương ra cười cợt, liền hiểu được rằng người đó đối với Chu Chí Cần rất khác biệt, ít nhất là so với mình. Thành thử Tiểu Ngô cũng cảm thấy có chút tủi thân, cúi đầu xuống, định dùng miệng phục vụ gã.
Nào ngờ, miệng chỉ vừa chạm, đến cả lưỡi cũng còn chưa kịp phô diễn kỹ thuật, Chu Chí Cần đã nắm tóc, lôi cậu ta xuống giường một cách phũ phàng.
Tiểu Ngô hoảng hốt nhìn Chu Chí Cần, gã thuận tay xoa đầu cậu ta, vuốt lại phần tóc đã bị mình nắm lấy.
"Hôm nay chỉ vậy thôi, cậu đi về đi." Nói rồi, Chu Chí Cần với tay lấy xấp tiền đặt trên tủ đầu giường, lấy ra khoảng hai nghìn tệ nhét cho Tiểu Ngô. Tiểu Ngô không dám nhận, cậu còn chưa kịp làm gì hết, dù cho tay đang rất muốn đưa ra.
Chu Chí Cần thấy cậu ta chần chừ, lại tiếp tục đẩy về phía trước: "Cầm lấy, mua cho tôi một cái áo sơ mi trắng sạch sẽ đem lên đây, xong rồi về nghỉ ngơi đi."
Được dặn dò như vậy Tiểu Ngô mới dám nhận, nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, rời khỏi phòng để đi chạy việc cho Chu Chí Cần.
Ra quầy nhờ chị gái lễ tân mua giúp mình một chiếc áo sơ mi cao cấp một chút, Tiểu Ngô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, quay về với Chu Chí Cần. Những tưởng sau khi ra ngoài một chuyến, nói không chừng Chu Chí Cần sẽ có hứng trở lại, thế nhưng gã vẫn tỏ ý muốn cậu đi về, không cần ở lại với gã nữa. Trước lúc ra khỏi cửa, Tiểu Ngô muốn hôn cũng bị Chu Chí Cần tránh né. Cậu nhận ra hôm nay Chu Chí Cần thật sự rất khác thường, mà cậu thì chẳng thích như vậy chút nào. Cậu luyến tiếc một Chu Chí Cần luôn vồ vập lấy cậu trên giường, cho đến khi toàn thân rã rời mới thôi.
–
Lê Diểu phát hiện ra hôm sau Chu Chí Cần không lên cơ quan, lập tức hoang mang. Gọi điện thoại thì gã vẫn khóa máy.
Sau đó, anh bèn lượn lờ sang văn phòng của Cục phó Lâm để nghe ngóng. Cục phó Lâm tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên nhìn anh: "Cậu không biết gì à? Hôm nay là ngày đấu thầu, Cục phó Chu đi dự rồi."
Lê Diểu vội trưng ra biểu cảm ngáo ngơ như kiểu "Thôi chết, tôi quên béng mất chuyện này." Cục phó Lâm trêu anh: "Sao cậu không đi? Rình mò ở đây làm gì?"
"Tôi rình mò gì chứ?"
"Nghe đâu dạo này có rất nhiều người muốn đầu quân cho Cục phó Chu đấy, sao cậu chẳng để tâm gì hết vậy?"
Lê Diểu bĩu môi, thản nhiên như không đáp lại Cục phó Lâm sắp sửa về hưu: "Đâu phải nghe nói không đâu, tận mắt trông thấy luôn ấy chứ! Văn phòng anh ta mấy ngày nay cứ lũ lượt người ra kẻ vào."
"Sao thế? Thất sủng rồi hả?"
"Cuối tuần này không đi câu cá với ông nữa đâu!"
"Tiểu Lê, cậu không thể cho tôi ra rìa như vậy được. Đã hẹn cuối tuần xong xuôi cả rồi, đi xuống huyện phía Nam đấy. Cậu đừng có mà bùng kèo tôi."
"Tôi hứa điêu đó... Ông xem, tôi gầy đét thế này cơ mà!"
Lão Lâm bật cười, tiện tay vỗ bộp lên eo Lê Diểu. Lê Diểu tức khắc căng thẳng, anh bị cái gã Chu Chí Cần trời đánh kia xoay tới độ cứ luôn sợ bóng sợ gió.
Rời khỏi văn phòng của Cục phó Lâm, Lê Diểu bỗng cảm thấy Chu Chí Cần làm như vậy là để dằn mặt mình, không thèm báo cho anh tiếng nào về chuyện bỏ phiếu. Lúc trước cho dù có là chuyện cỏn con đến đâu gã cũng luôn nói cho Lê Diểu biết, giống như đang báo cáo với vợ vậy.
Tối qua xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc Lê Diểu giờ đây rối tinh rối mù, lại thêm Chu Chí Cần hôm nay đánh phủ đầu như vậy khiến cho anh thật sự hoang mang.
Chuyện thành ra thế này, tất cả đều bắt đầu từ sau khi Lê Diểu lỡ mồm cắn Chu Chí Cần. Thoạt đầu, Lê Diểu vẫn tung tăng tiếp cận các kiểu, muốn tìm hiểu thêm về lý do Chu Chí Cần lạnh nhạt với anh. Nhưng cứ đụng phải vẻ mặt lạnh lùng đó suốt, dần dà anh cũng đâm ra cáu. Nửa tháng sau, Lê Diểu bắt đầu quay sang o bế Bí thư Dương, xì gà cao cấp biếu ông ta còn dài hơn loại anh từng tặng cho Chu Chí Cần. Loại người như Chu Chí Cần thoạt nhìn thì rất "thanh cao", không hay sân si tầm thường, nhưng trên thực tế, sau khi gã nhìn thấy Lê Diểu biếu thuốc cho Bí thư Dương đã âm thầm ghim nợ anh trong bụng rồi.
Chu Chí Cần cố ý làm màu không phải vì tức giận như Lê Diểu lầm tưởng. Phải nói rằng, Lê Diểu quả thực không hiểu hết được tay cấp trên Chu Chí Cần dung tục lại ưa suy diễn này.
Không phải Chu Chí Cần e ngại việc bản thân động lòng với Lê Diểu. Gã chỉ sợ tình cảm này sẽ hủy hoại cả hai.
Lê Diểu là kiểu người không giỏi giấu diếm. Vui buồn, đắc ý hay thất vọng đều phơi hết cả lên mặt, chẳng qua bản thân anh không nhận ra mà thôi, lại còn tưởng mình rất khéo che đậy nữa. Mà Chu Chí Cần thì lại không muốn tình cảm của gã làm ảnh hưởng đến một Lê Diểu như thế. Đến óc heo còn hiểu, tình cảm càng cưỡng ép càng không có kết quả. Vậy nên gã mới quyết định chiến tranh lạnh với Lê Diểu. Xét từ một góc độ khác, gã cũng không muốn anh nghĩ rằng vì gã ham muốn cơ thể anh mà bất cứ thứ gì cũng đều có thể cho anh được. Gã hy vọng Lê Diểu có thể hiểu được rằng, tất cả những gì anh có được không chỉ đơn thuần xuất phát từ dục vọng của gã, mà còn là trao đi tình cảm. Nhưng xem chừng rất khó để Lê Diểu có thể hiểu ra. Bởi vì anh là một thằng đần! Chu Chí Cần biết rõ, nên dù trong lòng có nhung nhớ bao nhiêu, chờ mong thế nào, thì ngoài mặt vẫn cứ tỏ ra lạnh lùng thờ ơ với anh.
Kể từ khi chuyển sang bộ phận Tiếp thị, đường công danh của Chu Nghị càng lúc càng rộng mở. Mặc cho Chu Chí Cần đã năm lần bảy lượt cảnh báo gã rằng phòng Tiếp thị là nơi phức tạp khó lường nhất, bảo gã đừng nên huênh hoang quá. Thế nhưng những lời khuyên răn ân cần ấy sao cản bước nổi anh hùng hảo hán!
Chiến tranh lạnh giữa Lê Diểu và Chu Chí Cần chỉ có hai người tự biết với nhau. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ có thể đoán được đại khái, nhưng không cảm nhận được rõ ràng sự xa cách mà Chu Chí Cần dành cho Lê Diểu. Cả hai vẫn cùng nhau tiệc tùng, cùng nhau chơi mạt chược, chỉ là Chu Chí Cần không còn gọi điện thoại tâm sự đêm khuya với Lê Diểu nữa, còn Chu Nghị thì lại thường xuyên được đi cùng đến các hội nghị mà lúc trước chỉ dắt Lê Diểu theo.
Chu Chí Cần vốn còn hẹn Lê Diểu đến sân golf mới xây tại thành phố C thử trò giải trí phương Tây này một chút, nhưng khi Lê Diểu năm lần bảy lượt mời thì gã lại viện cớ không có thời gian để từ chối. Về sau, Lê Diểu nghe ngóng từ những người xung quanh mới biết được, gã đã đi cùng cái tên Chu Nghị bụng phệ kia rồi!
Lê Diểu thực sự không nhìn ra được mục đích của Chu Chí Cần, hơn nữa quyết định thuyên chuyển Cục trưởng Vương mãi chẳng thấy đưa xuống. Bầu không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm khắp cả cục.
Người trong cuộc như Lê Diểu rất khó tránh né, chưa kể xung đột trong công việc giữa anh và Điền Hiểu Diễm cũng chẳng mấy khả quan.
Và rồi vào một ngày đầu hè nóng đến phát rồ, Lê Diểu chạm mặt Chu Bằng Phi – thằng con trai luôn để lại cho người khác ấn tượng khó phai của Chu Chí Cần.
Hôm đó là ngày mười sáu tháng bảy, Lê Diểu vốn nhạy bén với những con số nên nhớ rất rõ. Vì con gái đã được nghỉ hè, hơn nữa bé con cũng không thích bảo mẫu, thành thử hầu như ngày nào Lê Diểu cũng phải từ chối nhậu nhẹt để về nhà làm người đàn ông của gia đình. Chiều hôm đó, trời mưa to như trút nước, vốn đã hứa với bé Tịch buổi tối sẽ ra ngoài ăn pizza, nhưng rồi thời tiết buổi chiều quá tệ nên đành phải khất hẹn. Lê Diểu đang ở nhà làm bánh gạo chiên cho con gái thì Chu Bằng Phi đến đập cửa.
Là đập cửa đúng nghĩa đen. Đến nỗi dọa cho bé Tịch phát hoảng, tưởng có người xấu tới đây ăn cướp.
Lê Diểu vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Chu Bằng Phi tay vác vali lỉnh kỉnh, chẳng rõ đầu cua tai nheo thế nào. Quan trọng hơn cả là không có bóng dáng Chu Chí Cần đứng lù lù phía sau.
Chu Bằng Phi chen qua cửa bước vào, hất văng đôi giày thể thao, đi chân không kèm mùi hôi thum thủm vào nhà. Lê Diểu chưa bắt kịp tình hình nên tạm thời không để ý đến vụ hôi chân.
"Tôi nói này Chu Bằng Phi, cháu chạy sang nhà tôi làm gì đấy?"
"Ở nhờ mấy ngày..."
"Ba cháu có biết không?"
"Không biết."
"Từ từ, cháu đợi một chút. Chuyện này là sao?"
Thấy Lê Diểu đeo tạp dề, Chu Bằng Phi thật sự kinh ngạc. Người này dường như khác hẳn với lần gặp trước. Hắn luôn cho rằng anh là một người lanh lợi tháo vát. Tuy Lê Diểu lúc bình thường tạo cho người khác cảm giác không được nhanh nhẹn mấy như những gì Chu Bằng Phi nghĩ, nhưng tuyệt đối cũng không phải là một kẻ đầu óc rỗng tuếch. Vậy nên có thể nói, ấn tượng ban đầu của Chu Bằng Phi cũng không đến nỗi lệch pha.
Nhưng vẻ bề ngoài thì thường mang tính chất lừa đảo.
Ví như chuyện một Chu Chí Cần luôn nhã nhặn lịch thiệp hễ cởi đồ ra liền hóa thành cầm thú chẳng hạn, có mấy ai biết đâu.
Riêng đối với Lê Diểu, thực ra gã có cởi hay không thì vẫn cứ là đồ cầm thú.
"Chú Lê, nhà chú có mấy phòng? Tôi nghe nói chú ly hôn rồi, nếu không có phòng dư thì hai chúng ta ngủ chung đi. Ấy, bé con xinh xắn này là con gái chú hả?"
Thấy Chu Bằng Phi tự nhiên như không muốn đi qua bế bé Tịch, Lê Diểu nhíu mày, không lấy làm vui vẻ gì tiến lên một bước, nhưng rồi cũng không ngăn Chu Bằng Phi lại.
Anh biết Chu Chí Cần cưng chiều Chu Bằng Phi, nên kinh ngạc ban đầu qua đi, anh nhận ra ngay đây chính là cơ hội tốt để hàn gắn lại quan hệ với Chu Chí Cần. Mặc dù ngoài mặt trông Lê Diểu như thể có ý muốn tống cổ tên nhóc kia ra ngoài, nhưng rốt cuộc anh lại không làm vậy.
Máy tính trong đầu Lê Diểu bắt đầu nhảy số lách cách, anh nghĩ nếu hôm nay gọi điện thoại báo cho Chu Chí Cần, gã chắc chắn sẽ đến nơi hốt người đi ngay và luôn, cơ hội cho anh thể hiện cũng theo đó mà đi tong. Anh không ngu ngốc tới mức đó. Chưa kể thời kỳ nổi loạn tuổi dậy thì đâu dễ xử lý, rủi như tên ngốc Chu Bằng Phi này đứng trước mặt Chu Chí Cần nói quàng nói xiên về anh, e rằng mối quan hệ vốn đã rạn nứt của họ sẽ lại càng khó hàn gắn.
Lê Diểu thấy Chu Bằng Phi chơi đùa cực kỳ vui vẻ với con gái mình, bèn hỏi cậu ta: "Cháu ăn tối chưa?"
"Chưa. Nhà chú ăn gì tôi ăn nấy, không cần nấu riêng cho tôi đâu."
Lê Diểu đảo mắt, chửi như tát nước trong bụng: "Nấu riêng cái quần què!"
Thế là bữa tối phải chuẩn bị thêm món, Lê Diểu tức tối trổ hết tài nghệ nấu ăn cùi bắp của mình ra. Dù cho Chu Bằng Phi ghét bỏ ra mặt, nhưng vẫn cố tỏ vẻ tâng bốc tới tận mây xanh. Hắn ăn như hạm.
Tối đến, con gái ngồi xem phim hoạt hình, còn Chu Bằng Phi thì bị Lê Diểu gọi vào phòng sách nói chuyện riêng.
Phòng sách nhà Lê Diểu chất đầy sách, bước vào không khéo lại tưởng nhầm thành thư viện trường học nào đó. Khắp ba mặt tường đều là những kệ đầy ăm ắp, không có lấy chút khe hở nào.
"Nhà chú nhiều sách thật đấy..."
"Vì sao cháu lại... bỏ nhà đi bụi?"
"Chẳng gì cả. Mấy hôm nữa tôi có chỗ ở rồi sẽ dọn đi ngay."
"Cháu cho rằng tôi sẽ giúp cháu giữ bí mật, không báo cho ba cháu à?"
"Chắc chắn là không rồi. Nhưng mà tôi nghe nói dạo này ba tôi không dính lấy chú nữa, có phải hai người chia tay rồi không? Nếu vậy, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, chú phải giúp tôi chứ."
Lê Diểu phục sát đất thứ logic mang tầm vĩ mô này của Chu Bằng Phi. Nhưng anh vẫn nắm được điểm mấu chốt, rốt cuộc dạo gần đây Chu Chí Cần hay đi cùng ai?
Con người Lê Diểu có tật ghen ăn tức ở, thường ngày vì để giữ hình tượng nên luôn cố sức kiềm chế với người ngoài, chỉ khi ở trước mặt Chu Chí Cần mới tùy tiện bung xõa. Giờ Chu Bằng Phi thả ra mồi nhử như vậy, anh đang băn khoăn liệu có nên thử dò hỏi hay không. Cuối cùng Lê Diểu vẫn dằn lại được, ra vẻ người lớn nghiêm túc đổi chủ đề: "Ba cháu dạo này rất bận, công việc chồng chất, cháu cũng đừng cứ chọc tức ông ấy mãi thế. Sắp hết kỳ tuyển sinh Đại học rồi còn gì, cháu vào trường nào?"
"Đại học Vũ Hán."
Lê Diểu chớp mắt, trong đầu lập tức nhớ tới những lời Lý Mục từng nói với anh: Chu Chí Cần muốn đến làm lãnh đạo ở Hồ Bắc.
Thấy Lê Diểu không nói năng gì, Chu Bằng Phi lại tiếp lời: "Thông báo nhập học gửi tới rồi. Tôi có bạn trai. Ba mẹ tôi vì chuyện này mà cãi nhau. Tôi ra ngoài ngủ bụi hai hôm."
"Sao lại ầm ĩ cả lên thế?"
"Đây là chuyện riêng nhà tôi..."
Ngó Chu Bằng Phi cười đểu, Lê Diểu vô cùng ngứa ngáy. Mẹ nó chứ cái thứ gen di truyền này.
Nhìn chung anh cũng đã nắm được tình hình rồi, nên chỉ dặn dò thêm vài câu về chuyện nhà cửa xong thì bỏ đi rửa chén. Về phần Chu Bằng Phi, hắn tức tốc lao vào nhà tắm.
Lê Diểu vừa nghe thấy tiếng Chu Bằng Phi mở nước trong nhà tắm liền vội vàng lau tay lên người, lấy điện thoại gọi cho Chu Chí Cần. Ở đầu dây bên kia, Chu Chí Cần đợi mấy giây sau mới chịu bắt máy.
"Cục phó Chu, là tôi, Tiểu Lê đây."
"Ừm, có chuyện gì..."
"Tôi thấy dự báo thời tiết nói rằng cuối tuần này trời nắng đẹp, hay chúng ta đi đánh golf đi."
"Cuối tuần? Để đến cuối tuần rồi tính."
"Cục phó Chu, ra ngoài tán gẫu một chút cũng tốt mà. Đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau."
Chu Chí Cần nhìn đồng hồ đeo tay, thầm nghĩ giờ này Lê Diểu bị chập mất dây thần kinh nào vậy. Không phải giờ ăn tối, đánh mạt chược hay đến khu spa nghỉ dưỡng mà anh lại gọi đến hẹn gã cuối tuần cùng đi chơi golf. Chu Chí Cần nghĩ Lê Diểu đang có âm mưu gì đó, nên cuối cùng vẫn đồng ý. Cả hai hẹn xong xuôi giờ giấc, Lê Diểu còn ân cần niềm nở bảo rằng sẽ đến đón gã.
Chu Chí Cần không phản đối, cứ ậm à ậm ừ. Lê Diểu vui mừng cúp máy, dạo này để có thể hẹn riêng được Chu Chí Cần thế này quả thật còn khó hơn lên trời.
Vốn dĩ bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, hơn nữa lời đồn xoay quanh việc thuyên chuyển của Cục trưởng Vuơng mỗi lúc một nhiều. Chu Chí Cần vì để tránh hiềm nghi, hầu như ai mời mọc gì gã đều thả ra một chữ: Không đi.
–
Tình trạng Chu Bằng Phi ở lại nhà Lê Diểu chỉ có thể được miêu tả chính xác bằng một từ: Loạn cào cào.
Buổi sáng Lê Diểu đi làm, đến tối trở về, nhìn vào trong còn tưởng mình vào nhầm nhà. Đây mà là nhà ở cái nỗi gì, là bãi chiến trường của cuộc chiến thành Troy thì có.
Đến bé Tịch cũng bị hắn lôi vào nhập hội, Lê Diểu nhìn gương mặt nhỏ lấm lem như mèo của con gái, tức đến run người.
Lê Diểu là người mắc chứng ám ảnh sạch sẽ. Tuy nhiên anh đã che đậy tật này rất tốt. Anh không thích bị người khác cho rằng anh có tính đàn bà chỉ vì thích dọn dẹp nhà cửa.
Lê Diểu thấy Chu Bằng Phi nằm ngủ sải lai trên sô pha cũng mặc xác hắn, quay sang bế con gái mình về phòng. Đợi bé Tịch ngủ rồi, anh mới xuống lầu, lê thân xác mệt mỏi rã rời của mình đi dọn dẹp.
Lê Diểu cực kỳ khó ở. Anh cảm thấy Chu Bằng Phi quá không biết điều, nhưng lại không dám dựng đầu thằng oắt thối tha này dậy để sạc cho hắn một trận.
Đến sáng, khi Lê Diểu tỉnh giấc thì phát hiện Chu Bằng Phi đã dậy trước, còn dùng cả máy pha cà phê của anh pha một cốc cà phê thơm lừng, ngồi đó tận hưởng tỉnh bơ như không.
"Chào buổi sáng, chú Lê. Phòng ốc gọn gàng sạch sẽ tới nỗi làm tôi giật hết cả mình luôn ấy."
Lê Diểu sầm mặt, hai mắt nheo lại, nom y hệt một con Mashimaro.
Trong lúc đi làm, Lê Diểu đã phải nhịn hết mức mới không đi thẳng tới chỗ Chu Chi Cần khiếu nại chuyện sắp bị thằng con gã hại cho tức chết.
Lê Diểu đợi chờ mòn mỏi, cuối cùng cũng đợi được đến cuối tuần. Anh cố sống cố chết lôi cho bằng được Chu Bằng Phi lên xe. Kỳ thực Lê Diểu biết Chu Bằng Phi không đần, hẳn là hắn cũng đoán được chuyện mình sắp sửa bị đóng gói trả về nơi sản xuất, nên không hề cam tâm tình nguyện một chút nào.
"Cháu thắt dây an toàn vào đi."
Chu Bằng Phi giận dỗi không thèm nhúc nhích. Cuối cùng vì để tiết kiệm thời gian, Lê Diểu chỉ còn cách nhoài người sang bên, giúp hắn thắt dây vào.
Chu Bằng Phi thực sự không ngờ Lê Diểu sẽ làm thế. Trong lòng hắn có phần coi thường anh, luôn cho rằng người này vì để lấy lòng người nhà cấp trên, quả thực cái gì cũng làm được. Nhưng cũng chẳng hề gì, loại người này hắn đã gặp quá nhiều rồi. Từ khi ba hắn bắt đầu làm quan chức nhà nước, kiểu người giống vậy nhan nhản cả ra. Có chăng chỉ là khác biệt nhau về trình độ mà thôi.
Đến trước cửa nhà mình, Chu Bằng Phi vẫn ngồi lì ra đó, tỏ vẻ không muốn xuống xe.
Lê Diểu lấy điện thoại gọi cho Chu Chí Cần, nói mình đã đến nơi rồi.
Đợi anh cúp máy xong, Chu Bằng Phi mới hỏi: "Chú định đưa tôi đi đâu đấy?"
"Đi ra ngoài vận động với ba cháu một chút. Tôi biết cháu đã vứt sim điện thoại cũ rồi, nhưng trao đổi với ba cháu về chuyện khuynh hướng giới tính của mình chắc sẽ dễ hơn chứ. Cháu cần gì phải quậy ầm lên tới mức này. Tôi có nghe nói, cháu cũng không phải hoàn toàn bất lực với người khác giới, lỡ như sau này xuất hiện cô gái khiến cháu thấy thích thì sao? Con người ta ai cũng cần chừa đường lui cho mình. Cứ phá phách cho lắm vào, cháu nhắm mình gánh được bao nhiêu phần trách nhiệm?"
Chu Bằng Phi có vẻ nghe ra được ý của Lê Diểu, nhưng hắn chẳng mấy bận tâm, cũng không hề suy diễn những lời này của anh còn có ý ám chỉ ba hắn.
Chu Chí Cần nhanh chóng rời biệt thự. Gã mặc thường phục, trông như trẻ ra vài tuổi.
Ba người ngồi cùng nhau trong một chiếc xe nhưng yên bình đâu chẳng thấy, chỉ thấy toàn mùi thuốc nổ nồng nặc.
Chu Chí Cần vừa lên xe đã mắng Lê Diểu xơi xơi: "Sao cậu không nói sớm với tôi là nó đang ở chỗ cậu? Mấy ngày nay tôi tìm nó muốn điên hết cả lên đây này!"
Lê Diểu gãi đầu, thầm nghĩ mới có hai ngày rưỡi chứ mấy, nhưng anh cũng không thể trả lời như vậy được, chỉ đành ngồi yên chịu trận.
Dù sao anh cũng biết thừa Chu Chí Cần sẽ không tức giận vì chuyện anh biết mà không báo. Chỉ cần là người đứng ra trông chừng hộ gã, hoàn thành mọi thứ trơn tru, không gây ra rắc rối gì thì đều được xem là có công. Hơn nữa, đợi qua một hai ngày đầu để có thời gian bình tĩnh lại, giờ chính là cơ hội tốt để hai cha con họ tâm sự với nhau. Lê Diểu cảm thấy mình coi như đã dốc hết tâm huyết, không biết liệu Chu Chí Cần có chịu biết ơn anh hay không đây.
Lúc xe đi vào khu vực sân golf, Chu Chí Cần mới sực nhớ hôm nay gã không mang theo gậy đánh bóng.
Thiết nghĩ Lê Diểu có lẽ cũng không biết đánh, nên gã định bụng hôm nay sẽ dạy dỗ lại thằng con cho đàng hoàng, dẹp vụ chơi bóng sang một bên.
Thế mà sau khi xe dừng lại, Lê Diểu mở cốp sau ra, bên trong là nước ngọt có ga mà gã thích, thêm vào hai ba bộ gậy đánh golf và găng tay, đầy đủ mọi thứ. Chu Chí Cần thầm khen ngợi tính tỉ mỉ chu đáo này của Lê Diểu.
Nhân viên nữ xinh đẹp trông thấy nhóm ba người liền lập tức chạy sang chào hỏi, thấy Chu Chí Cần có thẻ thành viên VIP lại càng niềm nở nhiệt tình hơn, mời họ vào trong phòng chờ, còn pha thêm một ấm trà thanh yên, sau đó rời đi chuẩn bị sân tập.
Chu Bằng Phi và Chu Chí Cần trừng nhau tóe lửa, giữa hai cha con như bị ngăn cách bởi bức tường Berlin, có mà trò chuyện tâm sự với nhau bằng niềm tin.
Lê Diểu nhận ra đây là lúc để mình tỏa sáng. Anh hừng hực khí thế, bởi đây là một trong những điểm mạnh của mình. Chu Chí Cần đã lâu rồi không được dịp "gần gũi" với Lê Diểu thế này. Gã có chút tham lam hít ngửi mùi hương trên người anh, hòa vào nhịp điệu trong từng lời anh nói, tưởng tượng ngay lúc này đây chỉ còn lại thế giới tuyệt đẹp của riêng hai người, hoàn toàn không có sự tồn tại của thằng con trai.
Đợi khi nét mặt Chu Chí Cần dần trở nên hòa hoãn hơn, cuối cùng Chu Bằng Phi cũng chịu nói chuyện với ba hắn.
Hai cha con coi như vẫn còn giữ được bình tĩnh, thấy bọn họ có vẻ đã mở lòng được với nhau, Lê Diểu biết điều kêu ra ngoài xem xe con đã chuẩn bị xong chưa, lánh mặt cho cha con người ta trò chuyện riêng tư.
Chu Chí Cần gật đầu, rồi lại không kiềm được mà tia vào bờ mông căng tròn của Lê Diểu, cứ thế dõi mắt nhìn theo anh ra khỏi phòng.
Lê Diểu đứng hút thuốc bên ngoài trông rất có phong thái. Dáng người gầy gò dong dỏng cao, tóc rối nhẹ. Tóm lại Chu Chí Cần ngắm bóng lưng người kia qua lớp cửa kính sẽ cảm thấy tâm tình phơi phới hẳn ra, nhờ vậy cũng hòa nhã với con trai hơn.
Hai cha con tranh luận cả buổi với nhau về vấn đề xã hội một cách vô cùng nghiêm túc, rằng liệu người đồng tính có thể có được hạnh phúc hay không.
Thật tình thì Chu Chí Cần không đồng ý để con trai chơi gay cũng là xuất phát từ tình thương dành cho hắn. Các bậc phụ huynh ở Trung Quốc ai cũng mắc cái tật này. Kiểu như bản thân đã chịu nhiều thiệt thòi thì sẽ tìm đủ mọi cách để con mình không phải giẫm vào vết xe đổ ấy nữa. Kỳ thực, cuộc sống rất công bằng, không ngã chỗ này thì cũng vấp chỗ khác. Người không vấp ngã không hoàn toàn là nhờ vào vận may, mà bởi luôn có những bí quyết khác nhau để không phạm sai lầm, cũng như luôn có những cố gắng đã bỏ ra mà chẳng ai hay. Mặc dù Chu Chí Cần hiểu rõ đạo lý phải để cho con cái tự mắc sai lầm, để chúng tự mình đối mặt, song gã vẫn là một bậc phụ huynh Trung Quốc điển hình, gã không muốn đứa con trai ưu tú Bằng Phi này vấp ngã trên con đường tình cảm. IQ cao chưa chắc EQ đã cao, hơn nữa tình yêu đồng giới hiện giờ vẫn chưa được xã hội chấp nhận. Gã đã từng phải ngậm đắng nuốt cay, giấu đi những mệt mỏi chán nản sâu trong lòng. Gã không muốn con trai mình sẽ phải trải qua tình cảnh giống như vậy.
Nhưng Chu Bằng Phi thì lại cho rằng con người nên tự do theo đuổi hạnh phúc của bản thân, thích một người là nam hay nữ không quan trọng, quan trọng là phải thật sự cảm nhận được hạnh phúc. Còn về việc có phải chịu đựng những thử thách khắc nghiệt hay không, Chu Bằng Phi suy nghĩ rất đơn giản. Hắn nói với Chu Chí Cần: "Chỉ cần có thể bên cạnh nhau, cùng nhau vượt qua thử thách đương nhiên là tốt, còn nếu không thể kiên trì đến cùng thì đành chịu. Miễn cưỡng làm chi? Miễn cưỡng cũng đâu nghĩa lý gì. Hôm nay chú Lê còn bảo con rằng, lựa chọn của hôm nay không nhất thiết sẽ theo ta cả đời. Đã cảm thấy không hạnh phúc, vậy còn ôm khư khư nỗi bất hạnh đó để làm gì. Đến lúc con không thể chịu đựng được áp lực và khổ sở nữa, tự khắc sẽ biết từ bỏ thôi."
"Nhưng có những nỗi đau sẽ không vì con từ bỏ mà biến mất được."
"Giống hai người ấy hả?" Chu Bằng Phi hất cằm khiêu khích, chỉ về phía Lê Diểu đang đứng ngoài cửa sổ.
Chu Chí Cần bực bội lườm thằng con, ý bảo đời sống cá nhân của ông đây chưa tới lượt nhãi ranh như bây chõ mõm vào. Chu Bằng Phi thì lại không biết điều, tiếp tục hỏi: "Con thấy chú Lê rất tốt, cũng rất thẳng thắn, chỉ là quá... Ba, ba đừng có để cho chú ấy lợi dụng đấy."
Chu Chí Cần biết đằng sau chữ "quá" đó đại khái là gì. Nhưng gã cũng không thể cứ thế mà gật đầu với suy đoán của Chu Bằng Phi. Trong số những kẻ đi theo nịnh bợ gã, Lê Diểu không hẳn là loại người lì lợm cứng đầu, nhưng tuyệt đối không sẽ không vì miếng cơm manh áo mà chấp nhận luồn cúi.
Tất nhiên quan điểm này của Chu Chí Cần mang tính chủ quan cá nhân trầm trọng.
"Trẻ con bớt lo chuyện người lớn đi..."
"Chú Lê thực ra không phải gay đúng không?"
"Ranh con, tự lo lấy chuyện của bản thân đi. Lúc ba đi làm, mày cũng nên tỏ ra ngoan ngoãn đàng hoàng với mẹ một chút, đừng có chọc giận bả nữa được không?" Thật ra gã còn muốn chêm thêm một câu "Mày biết thừa bả dốt", nhưng lại không muốn dìm hàng mẹ nó trước mặt con trai, nên đành nuốt ngược vào trong.
"Con sẽ ráng hết sức."
"Chuyện này mà còn làm không xong thì trông mong gì được ở mày nữa hả."
Chu Chí Cần trưng ra bộ dạng thất vọng não nề. Gã biết tự tôn của Chu Bằng Phi cao ngất, chỉ cần gã tỏ ra thất vọng chút thôi, thằng oắt này nhất định sẽ quay về miệt mài nỗ lực, để gã phải nhìn nó với ánh mắt khác.
Thấy Lê Diểu vẫn đang đứng đợi bên ngoài, Chu Chí Cần nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại, cùng con trai đi ra.
Cảnh tượng ba người đánh golf trông cứ kỳ quặc thế quái nào. Chu Bằng Phi lực đánh mạnh, tư thế chuẩn, nhìn vào là biết ngay không phải lần đầu tiên ra sân. Mặc dù chưa thể gọi là giỏi, nhưng tay chân thành thạo nhuần nhuyễn. Lê Diểu ngược lại rất ngáo, đánh bóng hụt lên hụt xuống, khiến Chu Chí Cần cảm thấy bất lực toàn tập. Có những lúc Chu Bằng Phi quay đầu lại, thấy dáng vẻ ông bô nhà mình đỡ gậy cho Lê Diểu mà lòng thầm ngưỡng mộ. Nhưng ngưỡng mộ xong hắn lại nhớ tới kết quả có được trong hai ngày quan sát Lê Diểu. Người này rõ ràng là trai thẳng, thẳng tăm tắp! Giờ thì hắn lại cảm thấy tội nghiệp giùm ba mình, một trong ba bi kịch của đời người chính là gay yêu trai thẳng.
Đối với những người đi theo nịnh bợ ba hắn tiện thể o bế luôn cả hắn, Chu Bằng Phi đều có đôi chút thành kiến. Thành ra Lê Diểu hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn mẹ kế trong lòng hắn. Thậm chí, hắn còn chẳng thấy yên tâm nổi với việc Lê Diểu làm người tình của ba hắn nữa kìa.
Nhưng ba hắn đã bằng lòng chấp nhận, vậy thì đối tượng yêu đương là ai hắn cũng không có quyền ý kiến.
Tâm hồn Chu Bằng Phi có đôi chút nghệ sĩ bay bổng, hắn luôn cảm thấy tình yêu đích thực vốn hiếm có khó tìm. Nếu đúng là tình yêu đích thực, thì dù có "you jump, I jump" cũng chẳng hề gì.
Có lẽ do khoảng thời gian bị Chu Chí Cần làm lơ quá lâu, nên khi được gã tay cầm tay hướng dẫn, Lê Diểu chợt cảm thấy phấn chấn lạ lùng.
Tất nhiên khi nhận ra nụ cười trên môi mình trông hơi bị nham nhở, cả người anh nghệch hết cả ra.
Sức ảnh hưởng của Chu Chí Cần lên cảm xúc của anh đã lớn đến độ khó mà đong đếm được. Lê Diểu bắt đầu lo lắng bất an, anh thậm chí còn tự chửi mình, Lê Diểu cái thằng thần kinh rung rinh này, mày đừng có tỏ ra đắc ý như thế nữa được không?
Cảm giác được cấp trên ưu ái này quả thật cứ như một liều thuốc độc, mang theo cám dỗ quyền lực.
Có lẽ tất cả ngựa tốt trên đời đều hòa hợp một cách kỳ lạ với Bá Nhạc như vậy nhỉ.
Chu Chí Cần hoàn toàn không biết nụ cười của Lê Diểu xuất phát từ sự ân cần của gã. Gã còn tưởng anh đang qua loa cho có, nên không có hứng đánh bóng mấy, phong độ thể hiện cũng khá bình thường. Chỉ là đánh bóng hỏng ít hơn Lê Diểu mà thôi. Nhờ thế mà chơi bóng suốt cả buổi chiều, Chu Bằng Phi giành thắng lợi hoàn toàn trước hai ông chú.
Bữa tối hẳn nhiên là do Lê Diểu chuẩn bị, mọi thứ dường như đã quay trở lại khoảng thời gian mà quan hệ giữa anh và Chu Chí Cần tốt đẹp nhất. Ai nấy đều vui vẻ, nói chuyện không cần giữ kẽ trước sau, càng chẳng phải dò xét xem liệu Chu Chí Cần có đang khó ở nữa hay không, cần phải suy xét cân nhắc gì thêm không, bản thân nên nói năng thế nào, làm việc ra sao.
Một bữa ăn thảnh thơi hiếm hoi, nhưng rồi lại trở nên căng thẳng vì sự xuất hiện của vợ Chu Chí Cần.
Lê Diểu vốn không lường trước được việc vợ Chu Chí Cần sẽ đến, mà thật ra ngay cả Chu Bằng Phi còn không ngờ tới sự xuất hiện của mẹ hắn cơ mà. Chỉ có Chu Chí Cần là biết đến chuyện này ba phút trước đó, vì vợ gã cũng ăn cơm ở đây. Buổi chiều thấy gã ra ngoài, bà ta liền hẹn bạn đi gầy sòng mạt chược. Nhà hàng này gần chỗ bọn họ chơi, nên tiện thể ghé qua để giải quyết luôn vấn đề bữa tối. Nào ngờ ngồi ngay ở sảnh lớn, bắt gặp chồng con mình đi cùng một thanh niên vào gian riêng. Vợ Chu Chí Cần cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều liền đi qua xem thử.
Tuy rằng bà ta không nhận nhầm Lê Diểu thành bạn trai của con mình, nhưng cũng không nhận ra anh là cấp dưới của chồng mình.
Bà ta có chút giác quan thứ sáu, cảm thấy tên đàn ông đẹp mã thế kia không hề đơn giản, nên bước chân lại càng nhanh hơn. Nhưng để tránh làm mất mặt Chu Chí Cần, bà ta vừa đi vừa gọi điện thoại cho gã.