Chuyển ngữ: Lam
Biên tập: Tuhu / Trần
Vợ Chu Chí Cần bằng tuổi gã, tướng mạo tương đối chất phác, phong cách ăn mặc cũng khá thời thượng. Chỉ tiếc rằng, khí chất hơi bị nhà quê lên tỉnh, nên dù có dát quần áo đắt tiền đến mấy lên người cũng chẳng khác gì hàng mua qua mạng.
Lê Diểu không dám nhìn chòng chọc soi xét Trương Linh. Từ khi bà ta bước vào cửa, đầu óc anh đã bắt đầu căng lên.
Thấy Lê Diểu xun xoe bước tới kéo ghế cho Trương Linh, Chu Chí Cần cảm tưởng như đang xem diễn trực tiếp bộ phim "Đèn lồng đỏ treo cao"[1].
([1]Bộ phim lấy bối cảnh những năm 1920, nội dung chính xoay quanh cô gái Tùng Liên, một cô sinh viên 19 tuổi phải bỏ học để làm vợ lẽ cho một gia đình giàu có.)Trương Linh biết ở chốn này chồng bà là kẻ "quyền cao chức trọng", thế nên trước mặt người ngoài, bà ta thường giữ mặt mũi cho Chu Chí Cần. Nếu bản thân đã không biết mạnh vì gạo, bạo vì tiền thì cứ im lặng là vàng cho nhanh, chí ít còn ra dáng đoan trang, quý phái.
Bà ta không rõ Lê Diểu là người thế nào, đành chỉ âm thầm quan sát chứ không lên tiếng. Lê Diểu kéo ghế giúp bà ta xong, bà ta chỉ nói "khách sáo quá" rồi ngồi xuống.
Chu Chí Cần cũng mặc kệ Lê Diểu bận tối mắt tối mũi, mở miệng nói với vợ: "Đây là Tiểu Lê, trưởng phòng Tài vụ cục chúng ta."
"Ồ, Tiểu Lê à, đúng là tuổi trẻ tài cao."
"Chị Trương quá khen. Chị Trương thích ăn gì, tôi gọi người đi làm ngay."
"Gì cũng được..."
Thấy Trương Linh mặt mày sa sầm nhìn chồng con, đột nhiên Lê Diểu cảm thấy rất áp lực. Anh lại hỏi thêm vài câu, nhưng từ đầu tới cuối Trương Linh đều rất kiệm lời. Cuối cùng, anh rời khỏi gian riêng đi tìm bếp trưởng, dặn họ chuẩn bị thêm vài món. Cũng coi như trả lại không gian riêng cho ba người nhà họ Chu.
Dặn dò xong xuôi, Lê Diểu phát hiện tay mình đang run.
Mặc dù vợ của Chu Chí Cần không khác mấy với tưởng tượng của anh, vẻ ngoài tầm thường, nói khó nghe chút thì là quê mùa, quả thực không xứng với Chu Chí Cần tẹo nào. Tuy Chu Chí Cần nói giữa bọn họ chưa từng tồn tại sinh hoạt vợ chồng, nhưng dẫu sao hai người cũng là vợ chồng hợp pháp. Hễ nhớ đến bản thân từng trần truồng lăn lộn trên giường với Chu Chí Cần, Lê Diểu liền cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Trước đây, anh vẫn luôn đứng từ góc độ lòng tự trọng và nhân cách của mình để khinh bỉ việc lên giường với Chu Chí Cần. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh nhận thức được, xét về mặt đạo đức, anh chính là một tên cặn bã vô liêm sỉ.
Lê Diểu phát hiện kể từ ngày làm quan đến nay, hay nói cách khác, kể từ lúc vợ anh đòi ly hôn với anh, đạo đức của anh ngày càng xuống cấp, càng lúc càng không biết xấu hổ, giới hạn mập mờ.
Điều này khiến cho người có học thức cao như Lê Diểu cảm thấy rất sợ hãi. Anh giống như đang bị hố đen nuốt chửng từng chút một, không cách nào kháng cự. Khi đã quen với chốn quan trường thật giả lẫn lộn, mưu mô xảo quyệt, ai nấy đều mặt dày vô liêm sỉ, anh phát hiện bản thân cũng trở thành hạng người như thế.
Lê Diểu rất sợ vợ Chu Chí Cần, chí ít lúc này anh vẫn còn chút liêm sỉ.
Lúc Chu Bằng Phi lao khỏi gian riêng, Lê Diểu đang định mở cửa bước vào, thế là hắn vừa xông ra khỏi phòng lập tức đâm sầm vào người Lê Diểu, khiến anh loạng choạng. Chu Bằng Phi vội vàng đỡ lấy cục cưng của ba hắn, Lê Diểu nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Thực ra chuyện này cũng dễ đoán, chắc chắn Chu Bằng Phi lại cãi nhau với mẹ hắn rồi. Trẻ con thích nhất là làm mình làm mẩy, phủi đít bỏ đi. Lê Diểu nghĩ đến việc sắp phải hầu hạ hai người "bị tổn thương" là Chu Chí Cần và vợ gã, lòng lại thấy phiền muộn, cứ như có bầy chuột nhảy loạn cào cào trong lòng.
Lê Diểu làm ra vẻ không biết, không liên quan rồi đi tới cạnh chỗ ngồi của mình.
Sau khi Chu Bằng Phi rời đi, Lê Diểu mới nhận ra chỗ ngồi của anh khéo đến nhường nào. Anh kẹp giữa Chu Chí Cần và Trương Linh. Mẹ kiếp, đây đúng là bia đỡ đạn chuyên dụng mà! Lê Diểu thầm lau mồ hôi.
Chu Chí Cần bắt đầu nói mấy lời xã giao: "Kệ nó đi, trẻ con bây giờ chẳng đứa nào chịu nghe lời người lớn cả."
"Hầy, đúng vậy thật..."
"Hai người cứ ăn đi, có đám bạn chơi mạt chược còn đợi tôi ở ngoài."
Trương Linh đột nhiên đề nghị muốn rời cuộc, Lê Diểu chỉ mong sao tiễn được bà hoàng này đi, nhưng Chu Chí Cần lại nói: "Ngồi ăn đi, Tiểu Lê đã thu xếp cả rồi."
Chân Lê Diểu ở dưới gầm bàn rất muốn đạp cho Chu Chí Cần một phát.
Ăn có bữa cơm thôi mà Lê Diểu phải gồng đến đau cả vai. Anh cực kỳ căng thẳng, vô cùng sợ Trương Linh sẽ nhìn ra được gì đó.
Chu Chí Cần cũng không quá dè chừng, gã còn thân mật thảo luận món này món kia với Lê Diểu, khiến Trương Linh ngồi một bên có phần cô quạnh. Lê Diểu vội vàng chuyển chủ đề sang mấy sở thích của phái nữ. Cuộc trò chuyện trở nên khô khan, nhạt nhẽo, ai cũng mong bữa cơm này mau mau kết thúc.
Nhưng mà Trương Linh vẫn nhìn ra được, Lê Diểu và Chu Chí Cần không chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, chí ít cũng phải là quan hệ bạn bè.
Tính nết của chồng mình ra sao, Trương Linh cũng phần nào nắm được. Bình thường nhìn rất nghiêm túc, không thích cười nói với người khác, chỉ khi ở cùng bạn bè mới trở nên dễ gần hơn. Hiển nhiên là Lê Diểu đang được hưởng đãi ngộ dễ gần đó. Thấy chàng trai này tuổi còn trẻ, lại rất có tài, ấn tượng của Trương Linh về Lê Diểu chẳng những thay đổi theo chiều hướng tích cực, còn phải nói là Lê Diểu đã có chỗ đứng trong lòng bà ta.
Trương Linh lái xe tới đây, nhưng Chu Chí Cần cứ nhất quyết mời Lê Diểu đến nhà gã ngồi chơi. Thế là gã không ngần ngại bước lên xe Lê Diểu, để vợ gã lái xe ở phía trước, làm như Lê Diểu không biết đường tới nhà gã thế nào.
Lần này Trương Linh càng để mắt đến Lê Diểu hơn. Chu Chí Cần hiếm khi chủ động mời ai đến nhà, có mời cũng là mời cấp trên chứ chẳng bao giờ mời cấp dưới.
Rốt cuộc quan hệ giữa Lê Diểu và Chu Chí Cần tốt đến đâu? Trương Linh vừa lái xe vừa suy nghĩ. Thậm chí, bà ta còn nghĩ, người này phụ trách mảng tài chính, liệu có phải cũng giúp chồng bà ta quản lý quỹ đen ở ngoài hay không?
Lê Diểu lái xe, giọng điệu có phần trách móc: "Cục trưởng Chu, anh mời tôi đến nhà ngồi chơi có phải có chuyện gì muốn nói không?"
"Có gì đâu, em cũng chưa tới nhà tôi lần nào, vào ngồi chút đi."
"Sau này còn có cơ hội mà, hôm nay trông chị Trương không được vui cho lắm."
"Bà ấy tới kỳ mãn kinh rồi, ngày nào chả không vui."
Lê Diểu cạn lời, làm gì có ai nói vợ mình như thế? Nhưng ngẫm kĩ lại thì, có vẻ như rất nhiều người đàn ông đều nói với người ngoài về vợ mình bằng giọng điệu như vậy. Có điều Lê Diểu cho rằng, chưa chắc trong lòng họ đã thật sự nghĩ thế. Tâm lý của đàn ông rất kỳ lạ, dường như chỉ có hạ thấp vợ mình mới chứng tỏ được mình là đàn ông đích thực.
"Không để hôm khác được à?"
"Tiểu Lê này, tôi thấy lúc ăn cơm em không được thoải mái, đang nghĩ gì thế?"
"Không... không có gì..." Lê Diểu rất ghét cái thói biết thừa còn hỏi của Chu Chí Cần, đúng cái kiểu nắm đuôi chuột rồi còn hỏi sao mày không chạy?
"Em không cần căng thẳng quá đâu. Em với tôi chẳng có quan hệ gì, em cũng đâu phải bồ bịch của tôi, việc gì phải sợ vợ tôi?"
Lê Diểu căng thẳng, không ngờ lúc này Chu Chí Cần lại giở cái giọng bạc bẽo ấy ra. Gì mà em không phải bồ bịch của tôi? Lên giường không phải bồ bịch thì là quay phim giáo dục giới tính à?
"Không phải sợ, mà là chột dạ."
Chu Chí Cần cười khà khà, đặt tay lên đùi Lê Diểu, vỗ vài cái nói: "Như này mới phải chột dạ này..."
"Đừng quậy, tôi đang lái xe."
"Cảnh sát không thấy đâu." Miệng thì nói vậy nhưng Chu Chí Cần vẫn rút tay về.
Những thay đổi nhỏ trong một vài tiểu tiết này, Lê Diểu đều tinh ý nhận ra. Không phải anh thấy đột nhiên Chu Chí Cần không còn ham muốn gì với anh, mà anh nghĩ có lẽ Chu Chí Cần ngày càng biết cách kiềm chế cảm xúc của bản thân khi ở cạnh anh. Điểm này khiến Lê Diểu càng khó nắm bắt Chu Chí Cần.
Trò chơi giữa hai người vẫn chưa kết thúc. Dù rằng Chu Chí Cần không còn đòi hỏi Lê Diểu phải thế này thế nọ nữa, nhưng cũng không có nghĩa hai người hoàn toàn khôi phục lại mối quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường.
"Chị Trương... có biết anh... là kiểu đó không?"
"Không biết." Tuy nói vậy, nhưng Chu Chí Cần đoán Trương Linh ít nhiều gì cũng biết đôi chút. Nhìn phản ứng của bà ta khi biết xu hướng tính dục của con trai mình là đủ hiểu bà ta biết chồng mình cũng thế. Chỉ là, vợ chồng bên nhau nhiều năm, việc giữ khoảng cách và không gian riêng dường như đã thành thói quen, cũng như Chu Chí Cần chẳng bao giờ hỏi bà chơi mạt chược với ai, tại sao đi cả đêm không về, đã tiêu tốn bao nhiêu hay nhà còn bao nhiêu. Là vợ chồng thì hỏi mấy câu như vậy là việc hết sức giản đơn, nhưng hai người luôn tìm cách né tránh. Con trai chính là tiếng nói chung duy nhất giữa hai người, trước giờ Trương Linh chưa từng nhúng tay vào chuyện của Chu Chí Cần. Tương tự, dù Chu Chí Cần chưa từng bị bà ta hỏi gã có phải đồng tính không, nhưng không đồng nghĩa với việc cái gì bà ta cũng không biết.
Ba mươi phút sau, hai chiếc xe dừng trước cửa nhà họ Chu.
Chu Chí Cần nhìn Lê Diểu bằng ánh mắt trấn an, Lê Diểu càng rén tợn. Anh đang gặp phải chuyện quái gì đây!
Lê Diểu cắn răng, vừa bước vào nhà vừa tán ngẫu với bà Chu.
Vừa vào cửa, Lê Diểu liền ngơ ngác.
Căn nhà được trang hoàng chẳng khác gì phim trường. Lê Diểu vốn cho rằng con người Chu Chí Cần khá thực tế, có lẽ không phải dạng người theo đuổi mấy thứ phù phiếm, nhưng cách bài trí này quả thực có cho cũng chẳng dám nịnh. Cả căn nhà giống như sân vườn của quân phiệt thời Trung Hoa Dân Quốc. Chai lọ chất thành chồng, ghế làm từ gỗ gụ, bình phong bằng gỗ chạm khắc sau bức tường đặt TV cùng với những vật trang trí chạm rỗng, trông đều rất đắt tiền.
Nhìn hết một lượt, Lê Diểu đã muốn liệt kê Chu Chí Cần vào danh sách những kẻ không bao giờ qua lại.
"Cục phó Chu, nhà anh bày trí nhìn sang ghê!"
Chu Chí Cần gắng hết sức để không nguýt mắt. Trương Linh hiếm khi thấy người khác khen cách bài trí nhà mình, bèn vui vẻ tiếp lời: "Tôi làm chơi chơi cả ấy mà, lão Chu còn không thích cơ."
"Đó là bởi anh ấy không biết thưởng thức. Chị Trương, với trình độ này thì chị mở công ty trang trí nội thất được rồi đấy."
Chu Chí Cần ho khan một tiếng, nhắc nhẹ Lê Diểu rằng gã không chịu nổi cái kiểu nịnh bợ của anh nữa.
Trương Linh liếc nhìn nhất cử nhất động của hai người, bà ta càng thêm chắc nịch rằng trưởng phòng Tài vụ này chính là chìa khóa quỹ đen của chồng mình. Thái độ bỡn cợt bâng quơ của Chu Chí Cần càng chứng minh mối quan hệ giữa Lê Diểu và gã rất bất thường.
Trương Linh đoán hôm nay Chu Chí Cần gọi người đến nhà, chắc chắn lại bàn chuyện liên quan đến việc "rửa tiền".
Dù bà ta chỉ là một người đàn bà bình thường, chẳng biết rửa tiền là thế nào, nhưng trước đây bà đã từng thấy một anh nhân viên tài chính khác thường xuyên đến nhà bà, xách chiếc cặp đi đi về về một cách bí ẩn.
Hẳn Lê Diểu này là người "thay ca".
Mặc định như vậy xong, Trương Linh nhen nhóm ý định kết giao với Lê Diểu, thái độ thay đổi rất rõ ràng, không dưng dọa Lê Diểu sợ mất mật. Chu Chí Cần đứng ngoài xem kịch, cảm thấy cuộc sống này tràn ngập điều kỳ thú.
Sau khi tán gẫu với vợ Chu Chí Cần về kinh nghiệm nuôi dạy con cái được một lúc, thì Lê Diểu cũng chẳng biết nói gì thêm, bèn lia tín hiệu cầu cứu bằng mắt qua cho Chu Chí Cần.
Chu Chí Cần nhấp một hớp trà Ô Long đông lạnh mà vợ vừa pha, sau đó từ tốn dặn dò: "Tiểu Linh à, tôi có một vài chuyện muốn bàn bạc với trưởng phòng Lê, bà lên lầu xem ti vi trước đi."
"Được rồi, nước ở trong ấm trà, hết thì tự thêm vào nhé. Tiểu Lê đừng khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà."
Lê Diểu bị lời này đột kích, nửa ngày chưa phản ứng lại được. Mãi đến khi Trương Linh đứng dậy, anh mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Tôi không khách sáo... Chị Trương vất vả rồi."
"Hai người nói chuyện đi." Trương Linh vừa nói vừa lê dép xuống sàn gỗ, phát ra tiếng lộp cộp, Lê Diểu biết bà ta đã lên lầu.
"Vào phòng sách nói, tôi thật sự có chuyện cần nói với cậu."
Lê Diểu rất muốn nhăn mặt khiếu nại với Chu Chí Cần – vợ anh bảo tôi xem đây như nhà mình!
Chu Chí Cần bê tách trà đứng lên trước, Lê Diểu đành phải lẳng lặng đi theo gã. Hai người đi ngang qua hành lang phong cách hoài cổ tối om om, đến trước phòng làm việc rất có phong cách thời Mạc phủ của Nhật Bản.
Lần đầu tiên Lê Diểu muốn đồng tình với cách đánh giá của Chu Chí Cần về vợ gã – không có học thức quả là đáng sợ.
(Chú thích của biên tập: Phong cách hoài cổ không có tội, chồng làm quan mà trang trí nhà như phát xít mới có tội =]]])Phòng làm việc thiết kế tọa bắc hướng nam[2], trang trí cũng không phô trương như bên ngoài, nhưng vẫn khiến Lê Diểu cảm thấy anh đang xuyên không. Anh thầm nghĩ nếu hôm nào có định quay phim điệp viên, anh có thể đề nghị đoàn làm phim đến nhà Chu Chí Cần lấy cảnh.
([2]Tọa bắc hướng nam: theo phong thủy thì Bắc là âm Nam là dương, nên thường cửa hướng Nam đón nắng.)Chu Chí Cần rất có phong phạm ông chủ ngồi vào chiếc ghế mây, đặt tách trà lên chiếc bàn gỗ lê.
Lê Diểu sờ cái bàn gỗ lê đắt tiền kia, thở dài nói: "Cái này mà bán chắc được không ít tiền nhỉ?"
"Sao nào? Cậu muốn đến giúp tôi tân trang lại nhà à?"
Lê Diểu cảm giác bị móc mỉa, bèn dài mặt ra như cái thuổng cho Chu Chí Cần coi.
Đùa tới đây thôi, hôm nay Chu Chí Cần quả thực có chuyện rất quan trọng cần nói với Lê Diểu. Nếu không có thằng ranh con Chu Bằng Phi thì gã đã đưa Lê Diểu về nhà từ đời nào rồi.
Sau khi ngành Điện lực đưa vào dưới sự quản lý của Ủy ban Cải cách và Phát triển hồi năm ngoái, cơ cấu nội bộ của công ty Mạng lưới điện Nhà nước đã dần thay đổi. Điểm này đã bị Chu Chí Cần nhìn ra. Toàn bộ hệ thống không chỉ thu hẹp khoảng cách giữa các miền, mà công ty Mạng lưới điện Nhà nước cũng dần thu hồi quyền lực, nâng cao thị phần công nghiệp hạng ba[3] của các công ty trong tỉnh. Tình hình trước mắt xem ra là muốn chia chác miếng bánh này từ gốc lên. Nhìn những thay đổi này, Chu Chí Cần cũng rất sốt sắng. Hiện giờ, công nghiệp hạng ba là trụ cột kinh tế của gã, kiếm lợi từ ngành công nghiệp chính[4] rủi ro quá lớn, phân chia lợi nhuận quá nhiều, dính líu lợi ích các bên lại rất lớn.
([3]Công nghiệp hạng ba gồm dịch vụ và thương mại. [4] Công nghiệp chính: nông lâm ngư nghiệp.)Trước mắt, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Chu Chí Cần là Bí thư Dương - đang muốn lãnh đạo Đảng và Chính phủ cùng đứng ra nâng đỡ. Thực chất thì tình huống này khá hiếm, hơn nữa cũng không thể kéo dài được, thế nên Chu Chí Cần cũng chẳng thấy Bí thư Dương có uy hiếp gì quá lớn. Gã biết trong cục vẫn còn đối thủ ẩn núp rất kỹ, chính là Thang Kiện cùng là Phó cục trưởng nhưng xếp vị trí hàng chót. Anh trai của Thang Kiện là Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh HN, trong nhà còn có mấy ông anh rể là giám đốc cục Công nghiệp Than tỉnh AH. Có chống lưng như vậy, đối với Chu Chí Cần mà nói thực chất chính là uy hiếp rất lớn. Có điều tay Thang Kiện này bình thường không thích tiệc xã giao, đánh giá của người trong cục về ông ta đa phần là hành tung bí ẩn, hơn nữa cũng chẳng thích nhúng tay vào việc gì bao giờ, có mặt cũng như không. Tay này nhỏ hơn Chu Chí Cần một tuổi, trước mắt chính là cục phó trẻ tuổi nhất cục.
Lần này Chu Chí Cần chỉ sợ com cóp cho cọp xơi, cuối cùng kẻ thăng chức lại là tên Thang Kiện "tấm ngẩm tầm ngầm" kia.
Mặc dù Lê Diểu cũng biết sơ sơ lai lịch của bảy, tám vị Phó cục trưởng trong cục, nhưng chắc chắn không chi tiết bằng Chu Chí Cần. Thế nên khi Chu Chí Cần yêu cầu anh đi tra xem mấy ban ngành dưới trướng Thang Kiện có quỹ đen hay không, Lê Diểu có phần ngạc nhiên.
Anh cười chẳng hề để tâm, nói: "Có ai trong cục mà không có quỹ đen chứ, còn cần phải kiểm tra sao? Đến cả cái chốn nha môn thanh liêm như ban Giám sát An ninh còn có nữa là."
"Cậu đi tra giúp tôi đi, có thể nắm được chứng cứ thì càng tốt."
Giọng điệu Chu Chí Cần rất hòa nhã, nhưng Lê Diểu vẫn nắm bắt được ý của gã. Cũng tức là cần phải gây phiền phức cho Thang Kiện, để ông ta mải lo thân chẳng xong một đợt cho đến khi Cục trưởng Vương rời đi.
Trong lòng Lê Diểu vẫn luôn ngờ vực, suy đi tính lại một hồi anh vẫn không dám hỏi Chu Chí Cần: Rốt cuộc gã có tới Hồ Bắc không, hay là ở lại cục?
Chu Chí Cần cũng không muốn bàn sâu chuyện Thang Kiện với Lê Diểu. Bảo gã không có chút phòng bị nào với Lê Diểu là điều không thể. Hiện giờ Lê Diểu không phải chỉ có một mình gã, anh còn rất thân với Bí thư Dương, gã biết rõ điều đó.
Chu Chí Cần mở ngăn kéo lấy ra mấy cuốn sổ kế toán dày cộp đưa cho Lê Diểu.
"Hiện giờ phía trên đang giám sát các ngành công nghiệp hạng ba rất chặt, sau này có thể sẽ cắt giảm mấy dự án thủy điện nhỏ. Cậu xem giúp tôi những khoản này, nếu được thì đưa qua công ty kiểm toán, đem đi khai thuế."
Chuyện khai thuế đối với Lê Diểu không khó, nhưng để cân đối một khoản tiền lớn như vậy thì cũng khá là hóc búa.
Khoản thu nhập bất chính của anh không chỉ có nhận hối lộ, phần nhiều là giở mánh vặt trên mỗi một hạng mục. Mỗi năm các khoản chi trong cục nhiều như mây, liếc mấy khoản vụn vặt thôi cũng đã lên đến hàng chục triệu tệ, anh tùy tiện động tay một chút là được. Giờ Chu Chí Cần lại muốn anh tìm cách cân đối khoản chi phí lớn như vậy, anh thực sự luống cuống tay chân. Tuy không phải lưu động tiền mặt, mà chỉ là hạch toán các nghiệp vụ phát sinh, nhưng đó cũng không phải chuyện đơn giản.
Cơ mà để lấy lại lòng tin của Chu Chí Cần, Lê Diểu vẫn vỗ ngực nói: "Ừm, chuyện này cứ giao cho tôi đi, Cục phó Chu, tôi sẽ gắng sức làm xong."
Chu Chí Cần nhìn Lê Diểu bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Những chuyện này phải làm cẩn thận. Đừng để lại bất cứ sơ hở nào, Tiểu Lê, tôi chỉ tin tưởng cậu thôi đấy."
Dù biết câu "Tôi chỉ tin tưởng cậu" cũng cũng chẳng khác gì mấy câu xạo lòi "Anh muốn ở bên em mãi mãi" mà trai gái yêu đương hay tỉ tê với nhau. Nhưng Lê Diểu vẫn bị những lời này làm cho xúc động. Anh nhìn sổ kế toán trong tay, lại nghĩ đến những lời Chu Chí Cần nói, cảm thấy Chu Chí Cần vẫn chưa đến độ loại anh khỏi danh sách "cùng phe" của gã, những việc này vẫn giao cho anh làm. Mặc dù rất mạo hiểm, không cẩn thận khéo nửa đời sau ăn cơm tù như chơi. Tất nhiên, Lê Diểu vẫn rất ngây thơ nghĩ rằng – Tôi mà ăn cơm tù thì anh cũng chẳng thoát được.
"Cục phó, có mấy cái dấu mộc của công ty không?"
"Ồ, tôi quên mất. Còn có sổ chi phiếu, cậu cũng cầm đi đi."
"Người đứng tên trên chi phiếu là..."
"Vợ tôi."
Lê Diểu khẽ cau mày, sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười, không để Chu Chí Cần thấy anh để ý chuyện kia. Anh chỉ có hơi ngạc nhiên, cứ tưởng quan hệ vợ chồng của Chu Chí Cần rất tệ như gã nói, nhưng có vẻ không hoàn toàn là vậy. Người Chu Chí Cần tin tưởng nhất vẫn là người thực sự chung một mái nhà với gã.
Hôm đó, mãi đến khi Lê Diểu rời khỏi nhà Chu Chí Cần, gã cũng không còn tỏ ra thân thiết vượt quá phạm vi đồng nghiệp hay bạn bè với Lê Diểu nữa.
Cho dù hai người bọn họ ở trong phòng làm việc, vợ gã ở trên lầu, Chu Chí Cần cũng không thừa cơ xơ múi gì cả.
Lê Diểu rất khó hiểu, nhưng cảm giác này khiến anh thoải mái hơn chút. Anh hy vọng Chu Chí Cần coi trọng anh, nhưng không phải vì muốn lên giường với anh, mà là vì thực sự cần anh.
Nhìn xe của Lê Diểu lái ra khỏi đường riêng trong khu biệt thự, Chu Chí Cần nhấc ly trà đã cạn lên miệng, nhấp một ngụm mới phát hiện đã hết từ lâu, bèn đặt xuống.
Gã là người đàn ông có năng lực tự kiềm chế rất mạnh, mặc dù lòng không kìm hãm được tình cảm dành cho Lê Diểu, nhưng đã không cùng Lê Diểu bước lên cầu độc mộc, thì kiềm chế hành vi cùng cử chỉ của mình, gã vẫn có thể làm được. Loại đau khổ này khó lòng nói rõ. Nghĩ đến con trai, Chu Chí Cần cảm thấy nếu phải để con trai trải qua cảm giác đau khổ này lần nữa, vậy đó sẽ lỗi của gã.
Có điều, mấy ngày nay, có Lê Diểu chăm sóc Bằng Phi, Chu Chí Cần cũng an tâm. Gần đây gã bận nhiều việc, thực sự không thể phân thân ra để ý đến thằng con trai đang trong thời kì phản nghịch của mình.
Ngày nào mà lệnh điều chuyển của Cục trưởng Vương chưa được ban xuống, ngày đó gã vẫn còn mất ăn mất ngủ.
-
Về đến nhà, Lê Diểu phát hiện hôm nay Chu Bằng Phi rất ngoan ngoãn, không bày bừa khắp nhà, cửa phòng đóng chặt, lọt ra một tia sáng.
Đầu tiên, Lê Diểu ghé qua coi con gái đang đọc truyện tranh trên giường. Chơi búp bê với con bé một hồi, anh mới gõ cửa phòng Chu Bằng Phi.
Lúc lâu sau, Chu Bằng Phi mới ra mở cửa.
Lê Diểu có chút nghi ngờ nhìn vào phòng, không có cảnh tượng giấy vệ sinh vứt đầy sàn như anh nghĩ. Mô hình máy bay của Chu Bẳng Phi bày đầy đất, không còn chỗ nào có thể đặt chân.
Lê Diểu cẩn thận né mấy thứ dễ hỏng kia, nghĩ thầm, không chừng cái đống này được mua bằng tiền anh đưa cho lần trước.
Tâm trạng Chu bằng Phi hình như rất tệ, môi khô nứt, không còn phong thái giặc giời như mọi khi.
"Đang giận ai à?"
"Tôi thì giận ai được chứ?"
"Mẹ cháu cấm cản cháu yêu đương à?" Lê Diểu uyển chuyển hỏi, vốn dĩ anh định nói là, mẹ cháu không cho cháu trổ bóng như ba cháu hả?
"Mẹ tôi không cho tôi tới Vũ Hán học."
Nghe đến đây, lỗ tai của Lê Diểu lại dựng lên. Những lời Lý Mục nói lúc trước đã để lại ấn tượng quá sâu với anh, đến giờ anh vẫn còn nghi ngại, anh luôn cảm thấy Chu Chí Cần không đơn giản như vậy. Nói không chừng gã sẽ rời đi mà không nói một lời, ném anh lại chỗ này tự sinh tự diệt.
"Mẹ cháu muốn giữ cháu ở bên..."
"Không phải, bà ấy muốn đưa tôi ra nước ngoài. Bà ấy cảm thấy bị tôi làm cho bẽ mặt. Mấy người bạn chơi bài cùng bà ấy đều biết chuyện của tôi."
"Cháu đừng giận, người sống ở đời ai chả cần thể diện, cháu cũng phải thông cảm chút."
"Người sống cần thể diện?"
Lê Diểu có cảm giác Chu Bằng Phi đang cười khẩy, nhưng hai người ngồi cạnh nhau, anh không thấy được.
"Đi ngủ sớm đi, hơn mười giờ rồi."
"Chú là người già à, mười giờ đã ngủ? Mười hai giờ đi ngủ mới là bình thường, ok?"
Lê Diểu bị nói là người già, mất hứng xụ mặt, nhìn qua cứ như con gấu nhỏ bị gấu lớn cướp mất trái bắp, chỉ còn thiếu nước bĩu môi thôi. Chu Bằng Phi vừa quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt này của Lê Diểu, cõi lòng bất cẩn rung rinh ngay tắp lự.
Lê Diểu không cảm giác được nguy hiểm gần kề, hãy còn đang vẩn vơ nghĩ "mình là người già".
Chu Bằng Phi đột nhiên đưa tay sờ lên mặt Lê Diểu.
Lê Diểu bị động tác này dọa sợ ngửa đầu ra sau. Chu Bằng Phi không ngờ Lê Diểu lại phản ứng dữ dội như vậy, có chút ngượng ngùng. Hắn cầm một sợi tóc trong tay đưa cho Lê Diểu xem: "Chú xem, mặt chú dính tóc nè."
"Ồ, cảm ơn..."
Chu Bằng Phi vẫn không thay đổi thành kiến với Lê Diểu, vì thế vẫn luôn muốn thử thăm dò Lê Diểu. Vả lại, hắn càng muốn biết tên trai thẳng này ôm ấp tâm trạng gì khi bò lên giường với ba hắn.
Thấy biểu hiện của Chu Bằng Phi có chút kỳ lạ, Lê Diểu còn đang nghĩ xem có phải anh phản ứng quá lố rồi, làm tổn thương trái tim thủy tinh yếu đuối của con trẻ hay không. Bên này Chu Bằng Phi tự ảo tưởng mình đẹp trai, chu mỏ thổi bay cọng tóc trên tay, sau đó đột nhiên tiến lại gần Lê Diểu, mắt hai người chỉ cách nhau một hai phân. Hàng mi dài của Lê Diểu nhìn gần rất đẹp, Chu Bằng Phi ngẩn người nửa giây suy tính bước tiếp theo phải làm gì.
Phía sau Lê Diểu là lưng ghế, anh không còn đường lui. Lúc này Chu Bằng Phi đã lượn đến trước mặt anh như con totoro, dẫu cảm thấy Chu Bằng Phi không thể làm gì mình, nhưng cơ thể vẫn có chút e dè.
"Cháu định làm gì?"
"Ngắm chú chút..."
Chu Bằng Phi lần nữa ảo tưởng sức mạnh phun ra giọng nói hắn cho là trầm thấp quyến rũ, khiến Lê Diểu hết sức mắc ói. Tại sao hai cha con lại khác biệt nhiều như vậy, hay là vấn đề tuổi dậy thì?
"Chú Lê, chú thích điểm nào ở ba tôi vậy?"
Lê Diểu cảm thấy bàn tay của Chu Bằng Phi như rắn hổ mang chậm rãi trườn lên bắp đùi mình.
Lê Diểu không chịu nổi cảm giác này, quát lớn: "Buông ra! Chu Bằng Phi!"
Chu Bằng Phi tùy tiện thành thói, hoàn toàn mặc kệ làm vậy có phải đang hạ nhục Lê Diểu hay không, chỉ nghĩ một tên trai thẳng như Lê Diểu chịu để cho ba hắn chơi thì nhất định là một kẻ mặt dày vô liêm sỉ. Ba hắn chơi được thì hắn cũng được.
Lê Diểu đã ôm sẵn một bụng tức với Chu Chí Cần, giờ còn bị con trai gã bỡn cợt nữa thì thánh nào chịu cho được.
Thế nên anh chẳng hề nghĩ nhiều, lúc tay Chu Bằng Phi tiếp tục lần mò đến gốc đùi, anh dồn lực vào hai tay đẩy mạnh một cái. Chu Bằng Phi có lẽ cũng đoán được anh sẽ giãy giụa, cho nên hai tay cũng ra sức đè Lê Diểu xuống. Lê Diểu lập tức chớp lấy thời cơ, tuy rằng đấu tay đôi anh thua, nhưng chân thì không thua được, anh nâng gối, không nể nang gì mà cho "thằng em" đang trỗ mã của Chu Bằng Phi một bài học.
Lần đầu tiên trong đời Chu Bằng Phi bị người khác đá vào chỗ hiểm, hắn cảm thấy đau đớn không tưởng tượng nổi, lấy tay che thân dưới, lăn lộn trên sô pha.
Nhìn Chu Bằng Phi lăn lộn như thể bị phế đến nơi, Lê Diểu độc địa nhủ bụng, hắn cũng chẳng cần dùng thứ này nối dõi tông đường mà, muốn chơi gay thì chỉ cần phía sau là đủ rồi, như nhau cả!
Vốn tưởng Chu Bằng Phi sức dài vai rộng chỉ đóng kịch một chút, nhưng mà hắn lăn lộn trên đất lâu hơn Lê Diểu nghĩ.
Lê Diểu sợ đó là thủ đoạn lưu manh nên không dám tới gần, chỉ mở miệng quan tâm hỏi: "Cháu sao rồi? Còn đau không?"
"Đệt mẹ!"
Lúc này, Chu Bằng Phi chỉ có thể nghiến răng phun ra hai chữ, hận không thể nói với Lê Diểu rằng, chú không đá trúng của quý của tôi, mà đá vào trứng dái tôi đấy!!!
Lê Diểu một lần nữa xác nhận rằng Chu Bằng Phi đã kiệt sức, cũng sắp cạn máu luôn rồi, chắc chắn không thể giở trò gì nữa, lúc này anh mới sáp tới, xoay vai hắn lại, nhẹ nhàng hỏi: "Cháu không sao chứ... Tôi đá mạnh quá à?"
"Đệt mợ..." Chu Bằng Phi nói tục không thành còn bị Lê Diểu gõ một phát vào đầu.
Chu Bằng Phi trợn to đôi mắt hí di truyền từ Chu Chí Cần trừng Lê Diểu, tức giận nói: "Chú dám đánh tôi?"
"Sao tôi lại không dám..."
"Chú không sợ tôi mách lại với ba tôi à?"
"Cháu nói cho ba biết đi, ông ta còn thay tôi đánh cháu nữa đấy."
Vừa dứt lời, Chu Bằng Phi đang kêu đau đột nhiên nín bặt, Lê Diểu quay đi ngẫm lại lời mình vừa nói, cảm thấy nghe cứ như lời tình nhân được bồ chiều hư lên mặt vậy. Anh lập tức phân bua: "Đây là lỗi của cháu mà, ai bảo cháu không có xíu tôn trọng người lớn gì hết?"
Chu Bằng Phi không đáp lại, trong lòng thầm bình phẩm tên Lê Diểu quái gở trước mặt.
Hắn chắc chắn một điều rằng gu của hắn hoàn toàn không phải cái tên ẻo lả mà ba mình thích này. Người này ngoài mặt thì giả bộ đứng đắn, chứ ai biết được trên giường dâm cỡ nào! Chu Bằng Phi bắt đầu dùng đủ loại ngôn từ hằn học thầm rủa xả Lê Diểu, mắt lườm anh tóe khói.
Lê Diểu dẫu gì cũng sống lâu hơn Chu Bằng Phi hai mươi mấy năm, lúc này cũng chẳng sợ hắn chó cùng rứt giậu.
Anh cũng chẳng ưa Chu Bằng Phi gì cho cam, mặc dù trước kia anh cảm thấy thằng oắt này có thể làm ba hắn đầu hai thứ tóc, thú vị ra trò, nhưng giờ xem ra hắn không chỉ đơn giản là thiếu niên xốc nổi, mà còn là một tên nhóc tư tưởng có chút cực đoan. Chắc là do từ nhỏ đã thấy lắm chuyện trắng đen bất phân nơi quan trường nên mới hình thành nên tính cách và tâm lý u ám như vậy.
Hai người bất mãn nhìn nhau, lúc này chẳng biết phải giải quyết ra sao.
Chu Bằng Phi cuộn mình trên sô pha chẳng nói chẳng rằng. Lê Diểu quyết định tự mình xuống nước trước: "Bằng Phi, vừa rồi chú phản ứng hơi quá, nhưng cháu cũng có phần không đúng. Đừng có thích gì làm nấy, trái đất này không có xoay quanh ai đâu. Cháu cứ nông cạn như vậy sau này dễ gặp chuyện lớn khó giải quyết đấy."
Nghe Lê Diểu nhẹ nhàng thuyết phục, Chu Bằng Phi khinh thường nói: "Tôi cần chú chõ mũi vào chắc! Chú cũng chẳng phải ba tôi!"
Lê Diểu nhíu đôi mày thanh tú, rốt cuộc cũng cảm nhận được thế nào là "lòng hướng về trăng, trăng soi cống rãnh".
Tên đầu heo Chu Bằng Phi không chừa chút mặt mũi nào cho Lê Diểu, anh chỉ đành nói: "Chú xin lỗi, nếu cháu còn đau, chú đưa cháu đi bệnh viện nhé."
Chu Bằng Phi lắc đầu, không thèm nhìn Lê Diểu.
Tự thấy mình đã tận tình tận nghĩa, Lê Diểu xoay người rời khỏi phòng làm việc, khịt mũi mạnh tới độ Chu Bằng Phi nghe rõ mồn một.
Chu Bằng Phi nằm một hồi cũng thấy hết đau, bèn vào phòng tắm cởi quần ra, kiểm tra hồi lâu. Hắn thầm thề rằng nếu Lê Diểu đá hỏng hắn, hắn nhất định phải tìm một đám đực rựa tới đè Lê Diểu ra "hấp diêm" tập thể. Cái tên ẻo lả thối thây!
Lê Diểu cũng nằm ra giường tức xì khói, lăn qua lộn lại nửa buổi vẫn trằn trọc thao thức.
Chu Chí Cần vẫn chưa hay con trai gã lại gây chuyện, lúc này vẫn cùng vợ gã tâm sự, hy vọng Trương Linh có thể từ từ tiếp nhận chuyện con trai họ đồng tính luyến ái.
Hồi tối Trương Linh cãi nhau với Chu Bằng Phi, cục tức vẫn chưa nuốt trôi, lúc này tiện thể xả giận lên người Chu Chí Cần.
Chu Chí Cần chưa kịp nói xong, bà ta đã đứng dậy chỏ thẳng vào mặt Chu Chí Cần mắng xối xả: "Sao ông cứ thích dung túng cho nó vậy? Nó cũng đâu phải không thể thích đàn bà! Bộ thích đàn bà thì chết à? Đàn ông khắp thế giới này không phải đều thích đàn bà đấy sao! Nó cũng là đàn ông cơ mà, sao cứ phải chọn đường khó mà đi? Nó không biết xấu hổ nhưng tôi biết, thật chẳng hiểu là giống ai nữa!"
Chu Chí Cần nghe xong mặt đen thùi lùi, gã đặt lại ly nước lên bàn trà, đứng dậy bỏ về phòng.
-
Sáng sớm Lê Diểu lại phải ngáp ngắn ngáp dài làm bữa sáng cho thằng oắt hỗn láo Chu Bằng Phi. Hôm nay con gái anh phải đi nhà trẻ, Lê Diểu sáng sớm đã dậy chuẩn bị đồ cho cô bé, sau đó đưa con đi học.
Buổi trưa anh còn có hẹn ăn cơm, trưởng phòng kế toán cục cấp điện bên dưới mời. Chỉ là một bữa ăn nịnh bợ bình thường, anh vốn không muốn đi, nhưng không biết chừng còn thu thập được tin gì đó, nên là cuối cùng vẫn quyết định đi.
Lê Diểu ngà ngà say, lái xe chầm chậm đưa con gái tới học lớp vẽ buổi chiều, sau đó hẹn con gái anh sẽ tới đón cô bé trước giờ cơm tối.
Buổi chiều anh định về nhà làm nốt "bài tập" mà Chu Chí Cần giao cho, xong sớm rồi giao sớm là vừa đẹp.
Đến nhà vừa hay gặp Chu Bằng Phi đang chống đẩy trong phòng khách, Lê Diểu nhìn bắp thịt cuồn cuộn trên người Chu Bằng Phi mà có chút chột dạ. Anh cứ nơm nớp lo sợ tên điên này còn nhớ mối thù hôm qua. Nhân lúc bốn bề vắng vẻ, đập anh ra bã là chuyện dễ như trở bàn tay.
Anh nào dám đánh bạo đến gần hỏi thăm "Chỗ kia còn đau không?" chỉ có thể lườm hắn một cái, nói: "Bằng Phi, buổi trưa ăn gì rồi? Tôi cứ tưởng cháu ra ngoài chơi rồi chứ."
"Tôi ăn đại tô mì gói."
"Đừng có ăn mì gói hoài, chất bảo quản không tốt cho sức khỏe. Ăn no chưa, tôi làm cơm chiên cho ha?"
"Cơm chiên xúc xích?" Nhắc đến ăn một cái là Chu Bằng Phi hệt như một đứa con nít. Lê Diểu thấy hắn rõ ràng chưa no bụng đã vội vàng vận động mạnh nên mới nhũn cả người ra, thấy hắn như vậy lại cảm thấy hắn cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.
"Còn muốn ăn gì nữa không? Chú làm cho."
"Không cần đâu, cho tôi thêm chút đồ ngâm chua nhà chú đi. Món gừng ngâm chua ngọt đó ngon đấy."
"Buổi tối ăn gừng không tốt."
"Trời chưa tối... mới chiều!"
Lê Diểu phì cười, vươn tay lấy tạp dề, quấn ngang người, nhanh chóng tiến vào bếp.
Chu Bằng Phi ngừng tập thể dục, chai mặt theo vào. Chỉ có mỗi gói mì, hắn đã tiêu hóa xong từ lâu, giờ đói meo. Ngoài trời nóng muốn chết, hắn không muốn ra ngoài ăn. Lê Diểu về nhà quá đúng lúc.
Chu Bằng Phi ở trong bếp có hơi vướng tay vướng chân Lê Diểu, nhưng anh cảm thấy đây có thể là một cách thằng bé lấy lòng anh, hơn nữa anh cũng không muốn quá lúng túng về những gì đã xảy ra đêm qua. Dưới góc độ của anh, Chu Bằng Phi dù có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một thằng bé mười bảy tuổi ít nhiều gì luôn tự cho mình là đúng. Nhưng tính tình ương ngạnh ấy khiến người khác khá khó chịu. Lê Diểu quyết định sau này phải giáo dục con gái thật tốt, không thể để cô bé trở thành một cô nàng chanh chua, tùy hứng, không hiểu chuyện được. Đây gọi là dạy con từ thuở còn thơ!
Lê Diểu ở trong bếp múa chảo một hồi làm cơm cho con trai lãnh đạo. Chu Bằng Phi nhìn anh, bỗng nhớ đến ánh mắt lưỡng lự của ba hắn, luôn cảm thấy kết cục của hai người này đã định sẵn là bi kịch. Nếu không phải Lê Diểu lợi dụng tình cảm của ba hắn, thì là ba hắn lừa gạt Lê Diểu, chơi chán rồi bỏ.
Sau khi cơm chiên xúc xích thơm phức được dọn lên bàn, Chu Bằng Phi bèn ném đống suy nghĩ hỗn độn này ra sau đầu.
Lê Diểu nhìn Chu Bằng Phi ăn ngấu nghiến như hổ đói thì nhớ tới hồi học đại học, ngày nào anh cũng thấy đói, mỗi ngày đều nghĩ xem nên kiếm cái gì ăn. Thời trai trẻ sức dài vai rộng, có lẽ ai cũng vậy, bụng lúc nào cũng réo. Chu Bằng Phi dùng tốc độ ánh sáng nhai nuốt bát cơm chiên. Lê Diểu vừa xoay người dọn dẹp đống nguyên liệu vừa bày ra, đem chảo chiên đi rửa, rửa sạch giá và dao, hắn đã ngốn hết nửa bát, gừng ngâm chua trên bàn cũng bị chén sạch.
Lê Diểu rửa tay, lau tay lên tạp dề cho khô nước, lúc nãy chiên cơm nóng quá nên trên trán anh đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Chu Bằng Phi ăn chậm lại, Lê Diểu có chút tò mò hỏi: "Cuối tuần sao không đi chơi?"
Hàm ý của anh là – tại sao không đi tìm bạn trai của mình?
Chu Bằng Phi không hiểu ẩn ý của Lê Diểu, chỉ đáp qua loa: "Nóng quá, ra ngoài làm chi."
"Không đi chơi với bạn à?"
Chu Bằng Phi ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính hạt cơm, phát hiện Lê Diểu đứng đối diện bàn ăn, mặt đầy vẻ hóng hớt chuyện vui nhà người khác. Hắn có hơi cạn lời, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Chú Lê, chiều nay chú có bận không? Lái xe ra ngoài với tôi một chuyến được không?"
"Thực ra cháu muốn tôi làm tài xế cho cháu chứ gì?"
"Ha ha, chú lái xe tài như vậy..."
"Năm trăm tệ một ngày!"
"Chiều nay coi như nửa ngày thôi, tôi đưa chú hai trăm rưỡi, dẫn chú tới thăm Giang Sơn."
Sẵn máu hóng chuyện, Lê Diểu gác lại công việc sửa sổ sách, lái xe chở Chu Bằng Phi ra ngoài.
Hai người ngồi trên xe tán gẫu đầu đuôi mối tình điên đảo lòng người này. Nghe xong, Lê Diểu cảm thấy Chu Bằng Phi cũng khá can đảm, giống ba hắn, chứ không đơn giản chỉ là thanh thiếu niên xốc nổi. Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua. Giang Sơn vốn dĩ rất thẳng, gần đây vì bị dụ dỗ đã bắt đầu a dua xằng bậy, nếm thử hương vị trái cấm với Chu Bằng Phi.
Giang Sơn không phải bạn học của Chu Bằng Phi, tất nhiên cậu cũng không phải là du côn du kè. Cậu là học sinh của một trường trung học trọng điểm khác trong địa phương, hơn nữa còn là cán bộ của trường. Họ gặp nhau trong một cuộc đua xe đạp của học sinh trung học toàn thành phố. Lê Diểu bất giác bắt đầu mường tượng bộ dạng của Giang Sơn trong đầu. Hẳn là một cậu học sinh trắng trẻo sạch sẽ, học hành giỏi giang.
Sau khi đến một khu phức hợp ở Đông Thành, Chu Bằng Phi để Lê Diểu gửi xe ở bãi đậu xe gần nhất, sau đó hai người cùng nhau đi vào khu tập thể đông đúc, đâu đâu cũng là người, nhìn một cái liền hoa mắt ù tai kia.
Mới đi chưa được ba trăm mét, Lê Diểu đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc.
Anh đi chậm lại, nheo nửa con mắt cận độ rưỡi của mình, nhìn kỹ hơn. Ô, người quen! Không phải là Điền Hiểu Diễm và Bí thư Dương đấy sao?
Hai người nắm tay nắm chân đi tới, Điền Hiểu Diễm không còn mặc bộ đồ công sở tối màu mà khoác lên người bộ đồ rất "mốt", chân đi giày cao gót sáu bảy phân. Không biết là do giày đi không quen chân hay uống quá chén mà bà ta bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Tóm lại, nhìn kiểu gì đi nữa, bộ dạng loạng choạng ngất ngư kia chắc chắn không phải đi làm chuyện đứng đắn gì.
Lê Diểu thầm nghĩ đây đúng là ý trời, nhìn xem, muốn ngưới khác không biết trừ phi mình không làm.
Anh lập tức kéo lấy Chu Bằng Phi đang rảo bước đến gặp người yêu, khom lưng rón ra rón rén, hệt như một kẻ bám đuôi chuyên nghiệp.
"Chú làm cái gì vậy? Thấy vợ cũ hả?"
Lê Diểu nguýt mắt, không chút do dự nắm lấy cổ tay Chu Bằng Phi, hoàn toàn chẳng để ý động tác này khiến nội tâm một tên xơi được cả nam lẫn nữ như Chu Bằng Phi gào thét đầy kích động.
"Cháu thấy tên đàn ông mặc áo sọc kia không?"
"Tên đầu hói á?"
"Suỵt! Nói nhỏ thôi, người đó cấp bậc còn cao hơn ba cháu đấy!"
"Điều này cũng chẳng thể che đậy sự thật ông ta là tên đầu hói còn ba tôi là một người đàn ông đẹp trai."
"Nhìn ả đàn bà bên cạnh ông ta đi."
"Vợ cũ của chú à?"
Lần này, Lê Diểu không chút do dự đá vào bắp chân của Chu Bằng Phi: "Tôi giống người có vợ cũ già vậy sao?"
"Vậy bà ta là ai?"
"Giám đốc Tài chính cục bọn chú."
"Ồ... Họ là một cặp sao?"
"Sao cháu ngốc vậy! Có cặp vợ chồng nào phải len la lén lút thế không? Này không phải vụng trộm thì còn là gì nữa!"
"Chú Lê, chú hơi bị lớn tiếng đấy..."
Lê Diểu núp nửa người sau lưng Chu Bằng Phi cao lớn, sau đó lấy con điện thoại Google cục gạch của mình ra mở máy ảnh, nhanh tay chụp vài tấm hình. Nhưng góc chụp không tốt lắm, không có toàn cảnh chính diện, chỉ có thể chụp góc mặt sáu mươi độ. Bí thư Dương rõ mặt, nhưng Điền Hiểu Diễm thì lại hơi mờ.
Hai người kia nhanh chóng bước vào một căn hộ, coi bộ cũng chẳng phải lần đầu tiên, chọn nơi vụng trộm cũng siêu ra phết. Nếu không phải hôm nay cùng Chu Bằng Phi tới thăm bạn trai, thì có cho anh thêm mười năm nữa cũng chẳng mò được tới chỗ này.
"Đơn vị của chú thật lộn xộn..."
"Đúng vậy! Nhìn ba cháu là rõ!"
"Này, ba tôi là chính nhân quân tử nhá? Chú là đĩa thịt xào tỏi đặt trên bàn, ba tôi thấy chú bảo mình không phải thịt, ổng cũng chẳng dám động đũa đâu! Đây là tư tưởng gì! Là tư tưởng cách mạng xã hội chủ nghĩa đó!"
Lê Diểu đẩy Chu Bằng Phi đang khua môi múa mép sang một bên, thầm nghĩ ba cậu còn chê đĩa thịt chưa tự dâng tới miệng ổng thì có!
"Chú định xử lý mấy tấm hình này thế nào?"
"Con nít không hiểu thế giới của người lớn đâu."
Chu Bằng Phi hừ lạnh, kéo Lê Diểu đang muốn ở lại đó nằm vùng chờ "tập tiếp theo" đi. Lê Diểu không cam lòng, ngoảnh đầu lại nhìn căn phòng Bí thư Dương và Điền Hiểu Diễm vừa bước vào, âm thầm ghi nhớ số phòng.
Suốt đường đi, mặt Lê Diểu lúc nào cũng hớn hở hưng phấn, Chu Bằng Phi có hơi lo rằng việc dẫn theo Lê Diểu tới đây là quyết định sai lầm. Lỡ dọa sợ Giang Sơn thì sao? Mặc dù trong lòng Chu Bằng Phi, trên đời này chẳng thứ gì có thể khiến Giang Sơn mạnh mẽ của hắn khiếp sợ.
Bước lên cầu thang đen thui bốc mùi ẩm mốc, Lê Diểu cảm thấy chắc phải chục năm rồi anh chưa nếm trải cảm giác leo cầu thang bộ dài ngoằng của mấy khu nhà tập thể này.
Leo một lèo bảy tầng lầu khiến Lê Diểu thể lực yếu xìu bắt đầu há miệng thở dốc.
"Tới chưa vậy?"
"Leo đến lầu cao nhất đương nhiên là tới rồi, cậu ấy cũng đâu có sống trên sân thượng."
Lê Diểu theo Chu Bằng Phi quen cửa quen nẻo tới trước cửa một căn hộ. Hắn gõ cửa, còn gõ theo kiểu ra ám hiệu – ba nặng hai nhẹ, rồi lại ba nặng hai nhẹ thêm phát nữa.
Lê Diểu luôn rất kính trọng những đồng chí làm công việc bí mật này.
Trong cửa vọng ra tiếng một cậu con trai: "Vào đi!"
Ngay khi cửa mở ra, Lê Diểu đã nháo nhào rướn cổ coi cậu bé sau cửa. Cậu có chiều cao xấp xỉ Chu Bằng Phi, làn da không ngăm đen như hắn, sống mũi cao thẳng, dáng mặt có nét giống với Vương Lực Hoành, tuy nhiên, khí chất quả thực có chút chân chất mộc mạc, nhìn thế nào cũng thấy không cùng thế giới với Chu Bằng Phi cả người dát toàn đồ hiệu.
Đôi mắt cậu trầm tĩnh và sâu lắng, Lê Diểu vừa nhìn thấy đã thích. Cậu hẳn là một cậu bé ngoan, hiểu chuyện hơn Chu Bằng Phi gấp vạn lần.
Giang Sơn tò mò nhìn Lê Diểu, sau đó lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Chu Bằng Phi: "Chú này là?"
"Bồ nhí của ba anh."
Lê Diểu vừa nghe câu trả lời hùng hồn của Chu Bằng Phi, lập tức muốn lăn từ cầu thang xuống đất chết quách đi cho rồi.
Giang Sơn dường như đã quá quen với cách đáp trả kinh người của Chu Bằng Phi, quay đầu lại dùng ánh mắt trấn an nhìn Lê Diểu, khiến anh rất thoải mái. Lê Diểu sắp trúng tiếng sét ái tình với đứa nhỏ này luôn rồi.
Thật đáng tiếc, hoa nhài lại cắm bãi phân trâu, sao Giang Sơn có thể thích Chu Bằng Phi chứ nhỉ?
"Vào nhà ngồi đi chú."
Nhà của Giang Sơn có một cái quạt điện lồng thép, trên bàn còn thức ăn thừa từ trưa. Lê Diểu hít ngửi thử, đoán bữa trưa có món dưa góp. Chu Bằng Phi vừa đặt mông xuống sô pha đã kêu nóng. Giang Sơn lấy một cây kem tự làm từ tủ lạnh ra đưa cho hắn, hỏi Lê Diểu: "Chú uống gì không?"
"Nước lọc là được."
"Nước thường được không ạ? Nước lạnh nãy cháu uống hết rồi."
"Được mà, không sao."
Lúc Giang Sơn quay người đi chuẩn bị nước, Chu Bằng Phi đưa tay gõ một cái lên đầu gối Lê Diểu, cảnh cáo nói: "Chú Lê, đó là bạn trai của tôi."
"Thì sao?" Lê Diểu cũng có phần gây hấn, chủ yếu là bởi vẫn còn tức chuyện hắn bảo anh là bồ nhí của ba hắn.
"Tôi rất thích Giang Sơn. Mặc dù tôi không thể cam đoan sẽ sống cùng em ấy cả đời, nhưng hiện giờ tôi rất thích em ấy. Chú đừng có mà ngắm em ấy si mê như thế. Em ấy không phải gay đâu."
"Tôi thì phải chắc?"
"Bố ai mà biết được..."
Lê Diểu rất muốn đấm cho Chu Bằng Phi một phát, có điều ngẫm lại đây không phải nhà mình, đành phải nhịn.
Giang Sơn bưng một ly thủy tinh đựng nước lọc đun sôi tới, còn thả hai cục nước đá. Lê Diểu vội vàng nói cảm ơn, đưa hai tay ra lấy.
Giang Sơn ngồi xuống băng ghế đối diện bọn họ, vừa vặn chặn gió quạt thổi thẳng vào Chu Bằng Phi. Chi tiết này khiến Lê Diểu bất chợt nhớ lại lần Chu Chí Cần giúp anh chặn nước lạnh từ vòi hoa sen. Lỗ tai bỗng nóng phừng phừng.
"Chú họ gì?"
"Chú họ Lê, chữ lê trong bình minh."
"Chú Lê trông trẻ thật đấy."
Lê Diểu không biết đây có phải kết luận từ câu "bồ nhí của ba anh" mà Chu Bằng Phi nói hồi nãy hay không, tóm lại là khiến anh có hơi mắc cỡ, vì vậy chỉ cười cười, không đáp.
Chu Bằng Phi ở giữa huyên thiên không ngừng, Giang Sơn và Lê Diểu chẳng tán gẫu được mấy câu. Nhưng ấn tượng về nhau rất tốt.
Chu Bằng Phi ăn hết đống kem tự làm liền xử nốt luôn gói khoai tây chiên ở nhà Giang Sơn. Lê Diểu nhìn ra gia cảnh nhà cậu bé không phải nát bình thường. Rất nhiều đồ dùng ở nhà đều là đồ từ những năm tám, chín mươi, quần áo của cậu đều rất cũ. Đôi dép dưới chân là đôi dép nam màu xanh lam để đi trong nhà tắm, có điều chân của Giang Sơn rất đẹp. Từng ngón chân đều như người mẫu, nhỏ nhắn chỉnh tề, móng cắt gọn gàng.
Lê Diểu vừa mới nhìn chằm chằm cậu được ba giây đã bị Chu Bằng Phi vỗ lưng.
"Chú Lê, chúng ta đi thôi, buổi tối Giang Sơn còn phải đi làm."
Từ cuộc đối thoại lúc trước, Lê Diểu biết buổi tối Giang Sơn phải cùng mẹ bày sạp ở chợ đêm, nên năm giờ cậu sẽ xuất phát. Lê Diểu cũng không tiện ngồi miết ở đây, nhanh chóng đứng dậy, lại ân cần dặn dò Giang Sơn mấy lời, kiểu như nếu có khó khăn gì thì cứ đến tìm chú. Giang Sơn nghe vậy, hờ hững mà lễ phép nói cảm ơn.
Lê Diểu vừa bước ra, liền bắt đầu khen đứa trẻ này ngoan ngoãn thông minh như vậy, thật đúng là không nên cắm đầu vào Chu Bằng Phi.
Chu Bằng Phi bĩu môi, gắng tìm ra một vài điểm mạnh của bản thân để chứng tỏ mình là một thanh niên tiềm năng đáng tin cậy thế hệ mới, thế nhưng càng tìm lại càng ẩn.
-
Buổi tối, sau khi Lê Diểu đón con gái về nhà, lập tức chuyển ảnh của Bí thư Dương và Điền Hiểu Diễm vào máy tính xách tay, săm soi rất lâu, trong đầu dự trù vô số kế hoạch đánh úp Điền Hiểu Diễm.
Chu Bằng Phi ăn chực kem ở nhà bạn trai về thì biết điều hơn hẳn, nhốt mình trong phòng táy máy máy tính của hắn.
Xem ảnh xong, Lê Diểu lấy sổ sách mà Chu Chí Cần đưa ra xem, chuẩn bị ngó nghiêng qua xem thế nào. Có lẽ bởi xem quá nhập tâm, bất giác đến tận mười hai rưỡi mới giật mình nhìn lên đồng hồ. Anh bước ra khỏi phòng làm việc, vươn vai nhìn cửa phòng con gái. Cô bé đã ngủ say, thế nên anh vội tắt điều hòa. Chu Bằng Phi còn chưa ngủ, đèn trong phòng vẫn sáng. Lê Diểu muốn mặc xác hắn, nhưng lúc chiều hai người cùng ra ngoài một chuyến, xem chừng mối quan hệ có vẻ đã dịu đi nhiều, Giờ Lê Diểu cũng đã nhận ra, Chu Bằng Phi không phải kẻ thù dai, nên anh cảm thấy mình cũng không nên làm mình làm mẩy, phải ra dáng quan tâm con trẻ một chút.
Gõ cửa, bên trong không phản ứng, Lê Diểu xoay nắm cửa, mở ra.
Chu Bằng Phi thấy ngoài cửa có tiếng động, lề rề ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn Lê Diểu.
"Hơn mười hai giờ rồi, đi ngủ sớm đi."
"Hả, à, được."
Lê Diểu cảm thấy Chu Bằng Phi cứ kỳ kỳ, vì vậy lòng hiếu kỳ thôi thúc anh đi về phía chiếc máy tính khởi nguồn của mọi tội lỗi kia.
Anh vừa thò đầu qua định nhìn màn hình máy tính, Chu Bằng Phi lập tức vươn tay đóng máy tính xách tay lại.
"Chú làm gì thế? Tôi đi ngủ ngay đây."
"Tôi chỉ định xem xem cháu đang làm gì thôi..."
"Không làm gì hết, chú đi tắm trước đi, chú tắm xong tới tôi."
Lê Diểu vẫn không chịu từ bỏ, giả bộ không nhìn máy tính Chu Bằng Phi nữa, gật đầu một cái, miệng còn nói: "Vậy tôi đi tắm trước đây."
Chờ Chu Bằng Phi buông lỏng tay, anh đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, giật lấy máy tính. Mở máy tính lên nhìn, Lê Diểu lập tức hối hận. Màn hình đang phát một bộ GV không che. Nút tạm ngưng còn đang dừng ở một tư thế rất chi là dâm đãng.
Mặt Lê Diểu hết trắng lại đỏ, Chu Bằng Phi cũng có chút lúng túng. Dù sao thì hắn cũng chỉ mới mười bảy tuổi, bị người lớn bắt gặp đang xem thứ này cũng thấy xấu hổ. Nhưng mà phần mềm kiểm soát nội dung dành cho thanh thiếu niên cũng chẳng ngăn nổi trai tráng mười bảy dồi dào tinh lực.
Lê Diểu có thể thông cảm được với tình huống này, nhưng anh không thể tiếp nhận được việc tận mắt chứng kiến một màn khỏa thân đầy kích thích như vậy. Trong đầu như có cuốn phim tua chậm từng li từng tí hình ảnh anh và Chu Chí Cần lăn lộn trên giường, từng chút một xông thẳng lên não.
Lê Diểu ì ạch trả lại máy tính cho Chu Bằng Phi, nhỏ giọng nói: "Nửa đêm coi mấy cái này hại sức khỏe, cháu mau tắm đi rồi đi ngủ. Tắm trước đi."
Dưới cái nhìn "nghiêm khắc" của Lê Diểu, Chu Bằng Phi dõng dà dõng dẹo đứng lên, nhanh chóng kéo khóa quần rồi lao ra khỏi phòng.
Nghe thấy cửa phòng tắm đóng sầm lại, Lê Diểu đứng trong phòng Chu Bằng Phi, đi lòng vòng tại chỗ. Đi thêm mấy bước, rốt cuộc không kìm được, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ấn phím cách trên máy tính của Chu Bằng Phi.
Hình ảnh ngưng một lúc, sau đó liền bắt đầu chuyển động.
Hai người đàn ông da trắng cường tráng, dáng người cao lớn, động tác mạnh mẽ, tư thế làm tình cũng khá khó. Phần lông bên dưới được cạo sạch sẽ, hiệu quả tác động thị giác rất mạnh. Lê Diểu nhìn màn hình trước mặt, chợt thấy trong lòng có chút ngứa ngáy.
Không được! Anh là trai thẳng chất lượng cao chỉ có phản ứng với các em gái ngực bự!
Coi tiếp vài phút, Lê Diểu không kìm lòng được, cầm chiếc tai nghe mà Chu Bằng Phi vừa sử dụng lên, nhét vào một bên tai. Tiếng ưm, ưm, a, a, lập tức truyền tới.
Lê Diểu sợ điếng người, nhanh chóng nhấn tạm dừng.
Sau khi bình tĩnh lại vài giây, anh nhanh chóng nhấn phím Space lần nữa...
Lê Diểu càng xem càng thấy từng đợt sóng nhiệt tập kích cơ thể, siết chặt nắm tay. Liếc nhìn thời gian và tên của đoạn video, Lê Diểu sợ Chu Bằng Phi tắm ào một cái liền quay lại, vội vàng dùng chuột kéo màn hình trở lại chỗ dừng lúc anh giật laptop của hắn. Sau đó đặt tai nghe trở lại như cũ khi Chu Bằng Phi rời đi, rồi nhanh chóng chuồn khỏi phòng.
Anh nằm trên giường, quấn chăn quanh người rồi mở to mắt nhìn trần nhà, đầy sợ hãi.
Bởi vì anh "chào cờ" rồi.
–
Ngày đầu tiên đi làm quá bận rộn, Lê Diểu cũng quên mật báo cho Chu Chí Cần hay chuyện hóng hớt được của giám đốc Điền.
Đợi tới ngày hôm sau, anh bí mật chạy vào phòng làm việc của Chu Chí Cần, gã còn tưởng con trai gã lại gây chuyện, bèn nhíu chặt mày nhìn Lê Diểu... Làm Lê Diểu kể chuyện hóng hớt mà cứ nơm nớp lo sợ.
"Cậu chạy đến mạn đông thành phố làm cái gì?"
Lê Diểu xấu hổ không dám bảo rằng tôi muốn coi con dâu của anh, bèn qua loa đáp: "Bằng Phi nói muốn đến nhà bạn lấy đồ, nên là tôi chở nó đi một chuyến."
"Đừng chiều nó quá."
"Tôi biết chừng mực mà."
"Đưa hình đây tôi xem."
Lê Diểu vội vàng dâng điện thoại lên cho gã, thầm nghĩ đây quả là ông ăn chả bà ăn nem, trời sinh một cặp.
Chu Chí Cần liếc qua, không nói gì.
Gã không kích động như Lê Diểu, mà âm thầm suy tính mạng lưới quan hệ phức tạp đằng sau chuyện này. Bí thư Dương đang âm mưu cái gì, liệu Điền Hiểu Diễm có phải là muốn lên chức Cục phó hay không, hàng loạt câu hỏi đập vào mặt gã.
Lê Diểu thấy Chu Chí Cần im lặng quá lâu, bèn ngập ngừng hỏi: "Cục phó Chu, hay là dùng cái này bốc phốt bọn họ đi."
Thấy vẻ mặt tính toán nhỏ nhen của Lê Diểu, Chu Chí Cần nhẹ nhàng lắc đầu, còn tiện tay xóa luôn ảnh đi.
Lê Diểu cuống cuồng chộp lấy điện thoại, mặc dù trong máy tính vẫn còn bản sao lưu, nhưng việc Chu Chí Cần xóa hình vẫn khiến anh giật mình sửng sốt.
"Sao lại xóa?"
"Tiểu Lê, những thứ này sẽ gây phiền toái cho cậu."
"Cục phó Chu, anh chẳng tin tưởng sức mạnh của đám đông gì cả. Chỉ cần mỗi người mở miệng nói một câu, nước bọt văng ra cũng đủ dìm chết bọn họ."
"Chuyện này không đơn giản như vậy đâu."
Lê Diểu bất mãn nhìn Chu Chí Cần, như thể một đứa trẻ không được người lớn cho phép ra ngoài chơi.
Hôm đó, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Chu Chí Cần, Lê Diểu vẫn quyết định không nghe theo lời gã nói. Khoảng thời gian này anh thật sự nhịn Điền Hiểu Diễm lắm rồi, thật sự muốn bóc mẽ vụ gian dâm của hai người này ra. Thế là trong tình huống Chu Chí Cần không hề hay biết, anh tìm đổi một địa chỉ IP khác, lại dùng địa chỉ mail nước ngoài gửi ảnh đến email của từng viên chức lãnh đạo một.
Loại tin đồn thất thiệt này lây lan nhanh như vi rút SARS.
Nội trong một ngày, tất cả mọi người trên dưới khắp cục đều thảo luận chuyện này.
Dĩ nhiên, hôm sau Chu Chí Cần đi làm biết được, gã tức đến độ muốn nhốt Lê Diểu lại, đập cho một trận.
Lúc Lê Diểu bị gọi đến phòng làm việc của Chu Chí Cần, suốt dọc đường hãy còn thảo luận với người khác về mối tình tuổi xế chiều giữa lão hói đầu và mụ răng vẩu.
Chu Chí Cần lùa tất cả nhân viên trong phòng ra ngoài. Đến lúc Lê Diểu tới, gã chẳng khác gì núi lửa Phú Sĩ hoạt động trở lại.
Lê Diểu bị Chu Chí Cần chửi cho đần cả người.
Anh không nghĩ sự việc sẽ nghiêm trọng đến vậy. Dù sao cũng dùng IP ẩn danh, trong cục có đến hơn ngàn người, Điền Hiểu Diễm bản lĩnh lớn tới đâu cũng khó mà tra ra được.
Trái lại, Chu Chí Cần ý thức rất rõ sự tàn khốc trong cạnh tranh chính trị. Anh giẫm lên chân đau của người khác, tự khắc họ sẽ đào bới ngọn nguồn. Kể cả cuối cùng không tra ra được, vậy thì tất cả đối thủ chính trị đều sẽ trở thành mục tiêu trả thù.
Chu Chí Cần không muốn Lê Diểu bị tóm, cũng không muốn mình trở thành con chốt thí.
Thế nên mới giận đến điếng người.
Lê Diểu ảo não bước ra khỏi phòng làm việc của Cục phó Chu, may mắn thay không bị ai nhìn thấy, nếu không có khi lại được thêm quả tin đồn khác rắc ngập trời. Trong cục dạo này nhàn rỗi quá, lắm chuyện đồn đãi, có lẽ do ảnh hưởng bởi tin Cục trưởng Vương sắp bị điều đi.
Lê Diểu vốn cho rằng Chu Chí Cần chuyện bé xé ra to, nhưng sau đó lại nghe nói Bí thư Dương đang tìm người điều tra triệt để, anh cũng có xíu chột dạ.
Chu Bằng Phi nhanh chóng được Chu Chí Cần đón về, Lê Diểu bĩu môi tưởng Chu Chí Cần đang giận anh. Cuối cùng Chu Bằng Phi lại nhắn tin báo cho anh biết rằng hắn bị ép thu dọn đồ đac sang Úc.
Lê Diểu vừa nghe liền biết có lẽ hắn vẫn chưa tìm được tiếng nói chung với "bà chủ nhà" kia.
Tận trong thâm tâm, Lê Diểu vẫn hy vọng Giang Sơn và Chu Bằng Phi sẽ hạnh phúc ở bên nhau. Mặc dù hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng có vẻ hoa nhài rất vui lòng, vậy không phải là đủ rồi sao?
Vốn dĩ lời đàm tiếu trong cục đã dần một lắng xuống, Lê Diểu cho rằng pha hít drama căng phổi này cũng sẽ cứ thế qua đi.
Cái tính vô ưu vô lo của anh quả là lực cản rất lớn tại chốn quan trường đầy chông gai này, thứ mà anh cần phải học hỏi thêm là tính phòng bệnh hơn chữa bệnh của Chu Chí Cần.
-
Lễ Quốc Khánh, cuối cùng Chu Bằng Phi cũng gây gổ với mẹ hắn đến độ khó lòng hòa giải, đến cả Lê Diểu còn được chứng kiến một màn khóc lóc vật vã đòi treo cổ. Chu Chí Cần vì chuyện gia đình không muốn về nhà, mà bên này phiền toái Lê Diểu gieo ra cũng kết thành "hậu quả".
Bí thư Dương vẫn còn bận giải quyết việc nhà, không có động tĩnh gì cụ thể. Điền Hiểu Diễm – bà chị chua ngoa gốc Trùng Khánh này thì khác.
Lê Diểu sống một ngày mà dài tựa một năm. Chu Chí Cần cũng mất ăn mất ngủ.
Điềm Hiểu Diễm hai chục năm làm tài chính, có thể nói bà ta còn rành rọt các mánh khóe hệ thống hơn cả Lê Diểu.
Mặc dù bà ta không chắc ai đã tung ảnh ra, nhưng chỉ cần là đối thủ của Bí thư Dương – người của Chu Chí Cần, đều là mục tiêu tấn công của bà ta. Cho dù Lê Diểu bên này luôn duy trì quan hệ với Bí thư Dương, nhưng Điền Hiểu Diễm có đôi mắt rất tinh tường. Ngay từ lần đầu tiên mọi người ăn cơm với nhau, bà ta đã nhìn ra lập trường của Lê Diểu. Do đó, phòng Tài vụ cũng trở thành mục tiêu đối phó chủ chốt của Điền Hiểu Diễm.
Gần như tất cả ba quỹ riêng mà Lê Diểu đã giấu rất kỹ đều bị lôi ra.
Suốt tháng mười một, Lê Diểu túng quẫn cầm cự sống qua ngày, đến cả sinh nhật cũng chỉ tổ chức qua quýt cho xong. Mỗi ngày đi làm, Chu Chí Cần đều quắc mắt lườm anh, cứ như Lê Diểu nợ gã ba triệu tệ không bằng ấy.
Mỗi ngày Lê Diểu mở mắt ra đều có cảm giác như sắp nghẹt thở chết tới nơi.
Anh không phải bị nụ cười âm hiểm của Điền Hiểu Diễm ép đến nghẹt thở, mà bởi biết chuyện này rốt cuộc vẫn phải nhờ Chu Chí Cần ra mặt, Điền Hiểu Diễm mới có thể tha cho anh.
Có điều, anh đi nhờ Chu Chí Cần, chẳng qua cuối cùng Chu Chí Cần lại phải đi tìm Điền Hiểu Diễm cầu hòa. Anh biết tình thế hiện giờ lành ít dữ nhiều, khả năng quá nửa là Chu Chí Cần sẽ chẳng đoái hoài gì đến anh.
Giùng giằng suốt hai tuần, Lê Diểu cảm thấy anh mà còn chưa chịu đến tìm Chu Chí Cần, thì Điền Hiểu Diễm chắc chắn sẽ tiễn anh đi hầu tòa một vố.
Một ngày đầu tháng mười hai, thời tiết vô cùng lạnh giá. Đã là thứ bảy, Lê Diểu lái xe đến cục. Hôm nay Chu Chí Cần tăng ca, anh định tranh thủ thời gian đến xin Chu Chí Cần giúp đỡ.
Chu Chí Cần đang xem đề cương Giám sát An toàn của công ty Mạng lưới điện Nhà nước.
Lần này gã có tên trong danh sách thi. Đã lâu không đi thi, không khỏi cũng căng thẳng hồi hộp. Công ty Mạng lưới điện Nhà nước rất khắt khe, tuyên bố công tác an toàn không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Vậy nên kỳ thi Giám sát An toàn này không thể sai, không có điểm sàn, bắt buộc phải làm đúng hết.
Loại nhân viên phòng Tài vụ như Lê Diểu không thể thấu được nỗi đau đó.
Thử hỏi anh công tác an toàn được chia làm mấy loại, anh cũng chẳng biết.