Lê Diểu dắt bé Tịch đẩy hành lý ra khỏi cổng. Chu Chí Cần thế mà lại không ra sân bay đón, khiến Lê Diểu hậm hực bặm môi.
Tiểu Mông – tài xế của Chu Chí Cần niềm nở chào hỏi Lê Diểu, còn nói giọng địa phương của bọn họ, Lê Diểu lập tức cảm thấy gần gũi bội phần. Hỏi vài câu mới biết Tiểu Mông là tài xế riêng được điều đến cho Chu Chí Cần, bởi vì tiếng phổ thông của gã không tốt, đơn vị chỉ định hẳn một tài xế có thể giao tiếp thuận lợi với gã.
Lê Diểu nhớ đến giọng trả lời điện thoại bằng tiếng phổ thông kỳ quái của Chu Chí Cần mà chỉ muốn lăn ra xe cười một trận đã đời. Hôm nay anh quyết định lúc gặp Chu Chí Cần sẽ đem chuyện này ra dập tắt cái oai của gã.
Lê Diểu là một người rất hẹp hòi, vụ không đến đón này anh đã âm thầm ghim vào trong lòng rồi.
Trên đường đi, Tiểu Mông giới thiệu với Lê Diểu tình hình ở Bắc Kinh, nhưng thật ra chủ yếu là để trả lời các loại câu hỏi của bé Tịch. Doanh nghiệp nhà nước là vậy, tài xế xe không những phải cúc cung tận tụy với lãnh đạo, ngay cả với bồ nhí của lãnh đạo, bạn bè hay con gái của lãnh đạo đều phải đối xử như nhau, cúc cung tận tụy.
Không chỉ thái độ của Tiểu Mông rất tốt, khả năng lái xe cũng không tồi.
Lúc đầu Lê Diểu vẫn còn cảm nhận được phương hướng, nhưng qua mấy giao lộ, nhiều cầu vượt hơn, anh cũng mù mờ luôn.
Cuối cùng, xe dừng lại trước cổng một khu dân cư không lớn lắm, thoạt trông cũng chẳng có gì đặc biệt, dùng một từ khá ‘mốt’ để miêu tả thì chính là khiêm tốn.
Lê Diểu vừa cảm ơn với Tiểu Mông vừa dắt tay con gái đi, còn hành lý thì tất nhiên là chẳng cần anh phụ trách.
Chu Chí Cần vốn đã chuẩn bị đi đón Lê Diểu, có điều cục đột nhiên họp khẩn, thành thử gã không đi được. Đến lúc gã sắp xếp công việc xong xuôi trở về thì lại trúng giờ cao điểm buổi tối.
Đến Bắc Kinh được nửa năm, Chu Chí Cần cảm thấy mình quả thực không sợ trời chẳng sợ đất, chỉ sợ tắc đường. Gã gọi một cuộc về nhà, lúc Lê Diểu bắt máy nghe thở phì phò, rất dễ hiểu lầm thành đang làm việc không đứng đắn. Chu Chí Cần biết, với tính cách người đàn ông nội trợ của Lê Diểu, chắc chắn là đi thu dọn phòng ốc của con gái, không chịu để chân tay yên rồi. Gã cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ dặn Lê Diểu đừng nhọc mình quá, để chốc nữa Bằng Phi về giúp.
Hình ảnh Lê Diểu kẹp điện thoại bên vai vừa gấp quần áo vừa cằn nhằn quanh quẩn trong đầu Chu Chí Cần lâu thật lâu. Gần bảy giờ gã về đến nhà, phát hiện phần lớn hành lý của Lê Diểu còn chưa dỡ ra, chỉ có cái vali hồng be bé của bé Tịch đã được thu dọn. Mà lúc này, Lê Diểu cùng con gái, một đã thiếp đi vì mệt, một thì đang xem Cừu vui vẻ và Sói xám.
Bé Tịch ngẩng đầu lên, gọi một tiếng ngọt xớt: “Bác Chu đã về!”
Khoảnh khắc đó, Chu Chí Cần chợt cảm thấy hết sức ấm lòng, tâm can bé nhỏ đã “xơ cứng” từ lâu cũng chợt mềm nhũn.
Gã bước tới xoa đầu bé Tịch, lại liếc sang Lê Diểu ngủ giạng tè he chẳng ra cái thể thống gì. Bé Tịch đặt ngón trỏ lên trước miệng, thầm thì: “Ba con ngủ rồi, mà ba còn chưa ăn cơm nữa.”
“Thế con thì sao?”
“Con ăn bánh rồi!” Nhóc con chỉ vào chiếc bánh ngọt cỡ vừa còn thừa một nửa trên bàn.
“Vậy tắm rửa rồi ngủ sớm đi. Hôm nay cũng mệt rồi, ngủ sớm chút, sáng mai kêu anh Bằng Phi đưa con ra ngoài chơi.”
“Bác Chu, con không muốn đi Thiên An Môn.”
Chu Chí Cần nghe vậy, không nhịn được lầu bầu, sao con gái Lê Diểu giống anh thế không biết, chẳng có lòng yêu nước gì cả, tới Bắc Kinh cũng không thèm đến quảng trường Thiên An Môn.
Nhưng gã vẫn kiên nhẫn hỏi: “Thế con muốn đi đâu nào?”
“Tây Đơn ạ…”
(*Khu trung tâm thương mại nổi tiếng Bắc Kinh)Chu Chí Cần cạn lời gật đầu, dỗ con quỷ nhỏ tinh ranh này đi ngủ.
Gã tắt hết đèn trong phòng khách đi, chỉ để lại hai chiếc đèn bàn, cầm lấy tờ báo, ngồi xuống từ tốn lật xem. Ai dè vừa xem được một trang Lê Diểu đã giật mình tỉnh dậy.
Chắc là lại mơ vớ vẩn gì rồi, Chu Chí Cần nhích lại gần, nắm lấy tay anh.
“Lão Chu, về rồi đấy à. Mấy giờ rồi?” Lê Diểu dụi dụi mắt như một đứa con nít.
“Bản tin thời sự còn chưa chiếu xong, có đói không?”
Lê Diểu vòng tay qua cổ gã, Chu Chí Cần mặt già dày dạn sáp lại hôn lên đôi môi mềm mại của Lê Diểu, như thể ăn kẹo bông gòn.
Lê Diểu cũng gần một tháng không được gặp gã rồi, tự nhiên trong lòng thấy nhơ nhớ.
Anh ta không khước từ, để Chu Chí Cần mút lưỡi mình.
Dưới ánh đèn vàng sáng trong, hai người hôn nhau đến có chút hứng tình, tuy chẳng đẹp đẽ được như thời trai trẻ, nhưng lúc này, khi hơi thở của hai người phả lên gò má đối phương, cảm giác sở hữu này khiến cả Chu Chí Cần lẫn Lê Diểu đều thỏa mãn. Họ từng trải qua không ít thử thách cam go, giờ đã không còn lòng tham như xưa nữa. Buông bỏ những thứ dục vọng, con người ta cũng dễ đạt được hạnh phúc giản đơn.
Giữa nụ hôn nồng cháy, bụng của Lê Diểu bỗng kêu “ọt” một tiếng.
Chu Chí Cần thoáng nhếch miệng cười, buông Lê Diểu ra.
“Có phải buổi trưa không thích đồ ăn trên máy bay, nên chưa ăn gì không? Chí ít cũng phải ăn miếng bánh mì chứ, nhỡ bệnh dạ dày tái phát thì tha hồ mà đau.”
“Chậc, đừng có lên mặt nữa, mình đã đến tuổi mãn kinh đâu, mau làm gì đó cho tôi ăn đi.”
“Trong nhà chẳng có gì ngon cả, hay đi ăn ngoài?”
“Chả muốn nhúc nhích.”
“Thế… tôi úp mì cho ăn nhé?”
“Được đấy.”
Lê Diểu ngây thơ gật đầu, chẳng hề phát giác nụ cười bỉ ổi trên mặt Chu Chí Cần là vì đâu.
(‘úp mì ăn’ trong tiếng Trung còn có nghĩa là ‘ăn cái bên dưới’:]]])Mì trứng chiên nóng hổi được bưng ra, Lê Diểu quả thực có chút cảm động. Chu Chí Cần nấu ăn cũng không tệ, phải nỗi ba ngày không nấu đã lạ tay, huống chi là một người xấp xỉ hai mươi năm chẳng nấu nướng gì. Có thể làm ra một bát thức ăn trọn vẹn đủ sắc hương vị, cho dù chỉ là mì chiên trứng thì Lê Diểu cũng hài lòng lắm rồi.
Anh hít hà một hơi, xắn tay áo lên bắt đầu ăn. Chu Chí Cần ở bên cạnh nhìn anh, ánh mắt dịu dàng chảy nước. Chu Bằng Phi vừa bước vào đã suýt đứng không vững, còn tưởng mình bước nhầm vào phim trường khung chiếu tám giờ.
“Bố, chú.”
“Sao về muộn thế? Không phải bố bảo mày về sớm để giúp chú sắp xếp đồ đạc sao?”
Miệng Lê Diểu nhét đầy mì, chỉ có thể gật đầu với Chu Bằng Phi, dùng đũa trỏ vào một túi đồ trong góc nhà.
Chu Bằng Phi lập tức bước nhanh tới, lục mở chiếc túi đó ra, bên trong toàn là các món ăn vặt quê nhà mà hắn thích. Chu Bằng Phi thèm cay, nhưng lại chẳng tìm được bất cứ thứ gì hợp khẩu vị của mình ở Bắc Kinh cả. Lần này Lê Diểu mang lên nhiều như vậy, có thể trụ được một thời gian rồi. Hắn phải giấu đi, kẻo Giang Sơn nhìn thấy lại kêu thời tiết hanh khô không cho hắn ăn nhiều ớt.
“Cảm ơn chú, thế Tịch đâu ạ?”
“Ngủ rồi… Con nhỏ tiếng chút, uống rượu đấy à?”
Chu Bằng Phi có uống một xíu, nhưng trước khi về đã ăn không ít kẹo cao su, nào ngờ vẫn bị mũi chó của Lê Diểu ngửi ra được. Hắn nghiêng mũi không dám nhìn bố, lặng lẽ ngồi ở chỗ xa nhất trên sô pha. Chu Chí Cần đang vui vì hôm nay được thấy Lê Diểu, cho nên phá lệ không lên lớp Chu Bằng Phi, chỉ khịt mũi, sau đó giũ tờ báo, làm ra vẻ đang đọc.
Lê Diểu chỉ mất khoảng mười phút để giải quyết xong một bát mì to. Thật ra theo tiểu chuẩn của người miền Nam thì đấy là một nồi mì, chẳng qua với tiểu chuẩn của miền Bắc mà nói, đó chỉ là một cái bát tô mà thôi.
Lê Diểu vỗ cái bụng căng tròn của mình, vô cùng thỏa mãn. Anh tự giác định đi rửa bát, lại bị Chu Chí Cần cản lại: “Để Bằng Phi đi rửa, mình nghỉ đi.”
Lúc này Lê Diểu mệt rã rời cũng cứ thế tát nước theo mưa. Bằng Phi vừa cà lơ phất phơ cầm bát đi vào bếp, Chu Chí Cần liền lộ nguyên hình một lão lưu manh, nắm tay Lê Diểu kéo về phía nhà tắm.
Lê Diểu nén lại sự khó chịu, không muốn tắm, ăn vạ: “Vừa ăn xong, để muộn rồi tắm?”
“Tắm đi rồi còn đi ngủ sớm…”
“Anh hấp tấp cái khỉ gì!” Mặc dù không cam lòng, nhưng Lê Diểu vẫn bị ngọn lửa dâm tà nhen nhóm trong lòng thúc giục, nhanh chóng theo Chu Chí Cần bước vào phòng tắm.
Tiếng đóng sầm cửa phòng tắm của Chu Chí Cần khiến Chu Bằng Phi nhận thức được rằng hôm nay hắn về rất phải lúc.
Rất nhanh Lê Diểu đã bị Chu Chí Cần lột sạch, anh cười hềnh hệch, bị sờ soạng ngứa ngáy hết cả người: “Lão Chu, tháng này mình không thủ dâm luôn đấy à? Mắc gì vội thế, đi mở nước cái đã, mở nước đã!”
Chu Chí Cần bức thiết ngậm lấy trái ô mai trên cổ Lê Diểu, rồi mới đi mở nước, điều chỉnh nhiệt độ.
Lê Diểu chạm vào chỗ nước bọt trên cổ, lầm bầm một câu: “Mình cầm tinh con chó đấy à…”
Chu Chí Cần điều chỉnh nhiệt độ nước lên 42. Da Lê Diểu nhạy cảm nên không tắm được nước quá nóng, nhưng hôm nay sau khi ngủ say anh lại đổ mồ hôi lạnh, Chu Chí Cần sợ anh sẽ bị cảm, nên tăng nước lên một hai độ.
Lê Diểu cởi quần lót của mình, luống cuống nhảy tới. Gã còn chưa cởi xong đồ bên dưới đã bị anh nhào qua, cả hai người đều bị vòi hoa sen xối ướt sũng. Chu Chí Cần oán trách liếc Lê Diểu một cái, cởi quần quăng lên nắp bồn cầu.
“Diểu Diểu, nhớ chết tôi rồi.”
“Bớt sến sẩm đi. Mỗi lần mình sến là tôi lại tắt n*ng đấy!” Mặc dù nói thế, nhưng đôi má đỏ hây hây cùng dương v*t ngóc đầu vẫn bán đứng anh.
Lê Diểu lấy bông tắm xuống, đưa cho Chu Chí Cần. Gã quay người, hai người ngầm ăn ý chà lưng cho nhau, càng chà càng nóng, hễ bất cẩn liền chà vào chỗ nào đó nửa thân dưới.
Chu Chí Cần cầm lấy vật nhỏ của Lê Diểu, sau vài bận kích thích đã hoàn toàn phình to lên. Lê Diểu xoay người lại, thứ kia của hai người cọ vào nhau, vừa ma sát đã hừng hực chẳng khác gì đánh đá lửa.
“Nhìn thế này là đủ biết ngày nào mình cũng được ‘sướng’, phải không?”
Lê Diểu gục đầu vào hõm cổ Chu Chí Cần, nửa buổi chẳng nói gì, anh thực sự muốn nói: Ngần này tuổi rồi làm sao mà ngày nào cũng ‘tự sướng’ được. Nhưng xét thấy nếu nói ra trước mặt Chu Chí Cần, nhất định sẽ bị cười nhạo bước vào tuổi trung niên gì đó, vì thế Lê Diểu tinh tế chọn cách im lặng.
Chu Chí Cần nắm thứ kia của hai người vào cùng nhau, mỗi lần nắn hạ thân của Lê Diểu, gã đều vô cùng tự tin.
Mọi người đều hiểu, đàn ông luôn có thể tìm được sự tự tin khó hiểu từ một vài thứ. Cho dù là Chu Chí Cần đã già đầu rồi cũng không thể tránh khỏi.
Lê Diểu cảm nhận được từng đợt khoái cảm do mát sát phần quy đầu, anh ngắc ngứ rên rỉ, áp miệng mình lên cổ Chu Chí Cần hôn, hôn hít một hồi mới ấp úng hỏi: “Sao mình lại đen đi nữa rồi?”
“Chạy ngoài trời nắng nhiều. Đến mùa đông rồi sẽ về bình thường thôi.”
Lê Diểu rất hưởng thụ câu trả lời của Chu Chí Cần, giọng điệu cực kỳ mang tính “vợ quản nghiêm” khiến Lê Diểu vô cùng hài lòng. Anh chẳng hề có cảm giác mình bị ẻo lả về mặt tinh thần, kể cả về mặt thể xác thì anh vẫn giữ được phong độ của một người đàn ông thực thụ.
Chu Chí Cần nâng cằm anh, vươn lưỡi liếm lên chóp mũi Lê Diểu. Tình ý trong mắt tràn ra, khiến hội chứng xấu hổ tổng hợp của Lê Diểu theo thói quen bùng phát, lập tức quay mặt đi chỗ khác.
“Nhìn tôi này…”
Lê Diểu chầm chậm quay đầu lại, tưởng Chu Chí Cần chuẩn bị nói mấy câu sến súa nữa. Mỗi lần bọn họ chia cách một thời gian dài là y như rằng Chu Chí Cần sẽ “phát bệnh”, quăng ra cả tá lời ngon tiếng ngọt như thể hàng cho không.
Ấy thế mà Chu Chí Cần lại quăng ra một câu: “Thổi kèn cho tôi đi.”
Lê Diểu thộn mặt nhìn Chu Chí Cần, cũng không phải vì việc thổi kèn khiến anh cạn lời, mà là Chu Chí Cần lại đưa ra một yêu cầu đâm bang như vậy giữa lúc không khí lãng mạn như thế này.
Lê Diểu trề môi hậm hực, bực bội hỏi: “Này! Tụi mình bao lâu không gặp như vậy, sao mình không thổi cho tôi?”
“Mình vừa đồng ý với tôi xong…” Giọng điệu Chu Chí Cần chợt mang vẻ hờn dỗi, Lê Diểu mềm lòng, không tự chủ được muốn nhượng bộ.
“Tôi đồng ý với mình hồi nào! Vớ vẩn!”
“Tôi bảo… ‘bên dưới’ của tôi cho mình ăn nhé, mình nói… được đấy.”
Lê Diểu nghe Chu Chí Cần nói xong, lập tức máu dồn lên não, tâm trạng định nhượng bộ lúc trước lập tức tan theo hơi nước.
“Mình không được lật lọng, lẹ lên! Tôi đã làm mì cho mình ăn rồi, giờ mình cũng nên ăn… bên dưới của tôi chứ…” Chu Chí Cần nửa đẩy nửa dỗ, muốn Lê Diểu hạ mình thổi kèn cho gã.
Dĩ nhiên Lê Diểu ra sức chống cự, mặt hầm hè, mệt mỏi gì cũng tan biến sạch.
“Diểu Diểu, tôi đã nhịn cả tháng rồi, giúp tôi chút đi. Chốc nữa sẽ làm mình sướng.”
“Mình xấu tính như gì ấy, có ma mới tin.”
“Bằng Phi còn ở bên ngoài, tụi mình đánh nhanh thắng nhanh đi, nha?”
Đương nhiên Lê Diểu vẫn không chịu, cả hai người đều làm căng. Chu Chí Cần hết cách, đành cố ý nói: “Vậy mình cứ từ từ mà tắm, mệt thì nghỉ sớm đi. Tôi ra ngoài đây.”
“Này! Mình đến kỳ mãn kinh đấy à! Muốn tôi thổi cho mình thì thổi! Lão già vô lại!” Lê Diểu vội vàng túm lấy Chu Chí Cần, không thể để hạnh “fuck” cứ thế mà bay đi được, giờ anh là tên đã lên dây, không bắn không được.
Kỳ thật Chu Chí Cần cũng thèm muốn phát điên, còn khướt gã mới nỡ đi. Miếng mỡ Lê Diểu đã ở trong miệng rồi, chẳng nghĩa lý gì lại nhả ra, có điều Lê Diểu còn hấp tấp hơn cả gã.
Lê Diểu ngồi xổm xuống, má kề sát đùi Chu Chí Cần, nước dọc theo đùi chảy xuống miệng. Đến khi thân dưới được ngậm vào, Chu Chí Cần mới thỏa mãn hít sâu. Gã túm tóc Lê Diểu, mái tóc bị nước xối hơi trơn thành thử có chút khó nắm. Kỹ thuật của Lê Diểu tiến bộ vượt bậc, chẳng mấy chốc đã khơi dậy ngọn lửa dâm tà trong người Chu Chí Cần. Gã tựa lên tường, siết chặt cơ đùi, ấn đầu Lê Diểu, muốn tiến vào nơi càng sâu càng ấm hơn.
“Sướng quá… Mút mạnh vào…”
Lê Diểu bị nhấn đến trợn trắng mắt, có điều anh cũng bị lây nhiễm sự hưng phấn của Chu Chí Cần, dẫu không có khoái cảm anh cũng vẫn ra sức làm.
Anh biết lòng mình để ý đến lão già này nhiều nhường nào, dù không có khoái cảm anh cũng sẵn sàng để gã hưởng “quả ngọt” trước.
Chu Chí Cần nhận ra Lê Diểu đang nắm chặt lấy đùi mình, tránh khỏi tay gã. Chu Chí Cần tưởng rằng phúc lợi đến đây là kết thúc rồi, không ngờ Lê Diểu chỉ nhích ra một chút, ngậm một nửa dương v*t của Chu Chí Cần, khẽ lúc lắc đầu. Phần đầu mẫn cảm cọ vào hàm trên và vách miệng Lê Diểu, rất nhanh đã khiến Chu Chí Cần sướng đến độ rên ư ử.
Nếu không phải sợ con trai ở bên ngoài có thể nghe thấy, gã thật muốn rên một phen vang trời dậy đất.
Lê Diểu chưa ngậm được bao lâu đã không chịu nổi, chỉ đành nhả cây hàng khủng bố kia ra, thở gấp. Đây gọi là “tay ngang nửa mùa”, chỉ biết được chiêu thức chứ chưa nắm chắc được tâm pháp nội công, nhưng vậy đã đủ để Chu Chí Cần hài lòng lắm rồi.
Gã sờ lên mặt Lê Diểu, dịu dàng hỏi: “Học đâu ra đấy?”
Lê Diểu một lần nữa đỏ mặt, Chu Chí Cần lập tức nghĩ ngay đến… Mẹ kiếp, tên này chắc chắn lại trộm lên mạng xem GV rồi!
Lê Diểu ngắc ngứ giải thích: “Tôi có xem, nhưng không có vừa xem vừa thủ dâm đâu! Tôi toàn nghĩ tới mình mới thủ dâm thôi!”
Mặc dù Chu Chí Cần không biết rốt cục những lời này có bơm điêu tí nào không, nhưng chí ít nghe rất lọt tai, vậy nên gã cúi người xuống hôn lên má Lê Diểu một cái. Anh tiện thể muốn đứng dậy luôn, ai dè ngồi xổm quá lâu, hai chân tê rần, loạng choạng thế nào liền sà vào lòng Chu Chí Cần.
Chu Chí Cần kéo eo nhỏ của Lê Diểu lại, sờ tới sờ lui, ngón tay bất cẩn lập tức sượt qua vùng cấm.
“Bao đâu?”
“Ở ngoài rồi, để tôi đi lấy. Mình đúng là tên chuyên gia phá hoại bầu không khí mà.”
Lê Diểu cười xấu xa, ngón tay nhanh nhẹn sờ vào cửa sau của Chu Chí Cần: “Có phải mình đang nói đến phá hoại không khí kiểu này không?”
“Đùa với lửa đấy à?”
“Thôi, tôi chẳng có hứng thú ăn thịt heo, cứ để heo tới ăn tôi đi vậy.”
“Thối mồm!” Sau đó Chu Chí Cần chặn cái miệng hư hỏng ấy lại, thực không muốn buông ra. Trong lúc triền miên gặm cắn, Lê Diểu phát ra những âm thanh “ê a” hệt như hươu con, dương v*t cứng ngắc cọ xát với cơ bụng đang dần mất hút của Chu Chí Cần. Thân dưới hai người chốc chốc lại chà sát vào với nhau đầy cám dỗ.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Bằng Phi lập tức nhón tay nhón chân bước ra mở cửa. Đứng ngoài quả nhiên là Giang Sơn tay xách một túi cam.
“Sao em còn mang cả trái cây sang nữa vậy?”
“Này là để biếu chú anh.”
“Mẹ kế của anh dễ gần mà, chả cần mấy thứ này đâu, mau vào đi.”
“Anh làm gì mà hớn ha hớn hở thế?”
“Rình trộm…”
Giang Sơn lập tức ngộ ra cái tên Chu Bằng Phi không có liêm sỉ này đang rình nghe bố hắn làm chuyện người lớn cùng với bồ mình. Cậu có chút ngượng ngùng kéo Chu Bằng Phi lại, hỏi: “Thế hay là bọn mình đi dạo một vòng rồi về?”
“Em là người già à? Tản bộ sau bữa tối… Qua đây nghe cùng đi, chú với bố anh gay cấn lắm đó…”
Giang Sơn lắc lắc đầu, có lúc cũng thật hết cách với Chu Bằng Phi. Thay dép lê rồi vào nhà, cậu quen cửa quen nẻo xách cam xuống bếp.
Chu Chí Cần loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhưng giờ gã chẳng có hơi sức phân tâm đi nghĩ về chuyện khác. Lúc này khắp người gã chỉ còn có mỗi thân dưới là còn có sức sống sôi nổi mãnh liệt.
Lê Diểu bị Chu Chí Cần đẩy dí lên tường, hai chân tách hờ, mông mút chặt lấy dương v*t của gã.
Thể lực của cả hai đều không được tốt như trước đây, tuy nhiên sự cuồng nhiệt lại không hề suy giảm. Lê Diểu cảm nhận được tim mình đang đập dồn dập, hệt như có con thỏ cố gắng nhảy ra khỏi khỏi lồng ngực. Dẫu vậy, anh cũng không muốn dừng lại, giờ mà có chết giữa lúc lên đỉnh thì anh cũng vui vẻ bằng lòng.
Chu Chí Cần không ngừng nhấp vào người anh, hết lượt nọ đến lượt kia, lúc sâu lúc nông, chốc chốc lại chọc đến tuyến tiền liệt của Lê Diểu.
dương v*t Lê Diểu cọ lên những đường hoa văn gạch men trên tường, loáng thoáng đau rát, cùng với cảm giác rõ ràng khi phía sau bị tấn công truyền đến khiến anh phải ra sức kìm nén, nhưng vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ nỉ non. Dưới âm thanh của nước lại càng trở nên gợi tình.
“Tôi muốn ra…”
“Nhịn chút, cùng nhau. Tôi sắp rồi, còn muốn nữa… Phê quá…”
Chu Chí Cần rải những nụ hôn không theo quy luật lên thắt lưng mẫn cảm của Lê Diểu. Tay Lê Diểu bị gã nâng dậy, ấn lên gạch men sứ, dáng vóc mảnh mai nuột nà phô bày trọn vẹn, tấn công vào thị giác của Chu Chí Cần. Cơ thể tìm thấy cảm giác thân thuộc, adrenaline lập tức tăng vọt.
“Sâu quá… Sắp bị chọc thủng rồi! Chí Cần! Chậm lại!”
“Không phải mình muốn ra sao! Nếu tôi không nhanh thì làm sao mình bắn hết ra được?”
Những lời tục tĩu của Chu Chí Cần trái lại càng khiến Lê Diểu hưng phấn. Anh ưỡn người, đẩy cao mông, ngậm chặt lút cán hung khí của Chu Chí Cần. Gã đành phải buông tay Lê Diểu ra, hai tay nắm lấy eo anh, dập mạnh mấy cái.
Phía trước của Lê Diểu cũng theo đó bị đẩy cụng vào tường, đau đến mức gần như không thể bắn. Cũng may Chu Chí Cần đưa tay ra xoa nắn túi dái của anh, kích thích một hồi, khiến cả người anh mềm oặt, quy đầu nhả ra tinh dịch.
Lợi ích của việc hai người cùng bắn chính là sẽ không có ai phải gánh trách nhiệm chăm sóc người chưa đạt cực khoái cả.
Lê Diểu lập tức men theo thành tường trượt xuống, cũng chẳng quan tâm thằng nhỏ của Chu Chí Cần có còn ở trong mông mình hay không.
–
Mông Chu Bằng Phi vểnh lên, áp tai lên cửa, vẫn có thể loáng thoáng nghe được động tĩnh ở bên trong, kỳ thật hắn cũng chẳng nghe rõ được tiếng gì. Nhưng chỉ vỏn vẻn hành vi rình trộm này thôi đã đủ khiến hóc môn ở tuyến thượng thận của hắn bừng bừng lên rồi.
Giang Sơn hết nhìn nổi nữa, nằng nặc lôi kéo mới lôi được Chu Bằng Phi ra ngoài đi dạo với cậu.
Chu Chí Cần nửa xách nửa bế, vệ sinh cho Lê Diểu một lượt. Cả người anh mềm oặt như là không xương. Chu Chí Cần cũng mệt rồi, chẳng qua lúc này, với tư cách là top, gã nhất định phải chứng minh cho Lê Diểu thấy rằng gã vẫn còn rất nhiều thể lực. Vì vậy gã kiên quyết bắt Lê Diểu phải nũng nịu trong lòng mình. Hai người lại tắm rửa thêm hai mươi phút nữa mới tự ai lau người đó, mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Lê Diểu vốn tưởng sẽ phải đối diện với mấy câu đùa nhây của Chu Bằng Phi, rốt cuộc lại phát hiện trong nhà không một bóng người.
“Đi đâu rồi?”
“Chắc nãy Tiểu Giang tới nên hai đứa nó xuống dưới nhà tản bộ rồi.”
Mấy việc đi dạo dành cho người già này thực sự không hợp với Chu Bằng Phi và Giang Sơn. Lê Diểu đại khái cũng biết được nguyên nhân do đâu, không nhịn được cằn nhằn một câu: “Đều tại mình đấy, ồn ào như thế kiểu gì hai đứa nó cũng nghe thấy hết rồi.”
“Không sao, sau này tôi cho phép mình nghe trộm tụi nó.”
“Này! Có ông bố nào như mình không hả?”
“Hầy, mình nhiễu thật đấy. Mấy chuyện này thì có gì mà phải xấu hổ nhỉ. Mình cũng có phải cây trinh nữ đâu… Chịu mình luôn đấy…”
“Đúng là không giao tiếp nổi với người mặt trơ trán bóng như mình.”
Chu Chí Cần nghe vậy thì vờ giận: “Tối nay mình ngủ phòng khách đi!”
“Ok, để tôi ngủ phòng khách, sáng mai dậy xem mình ăn nói với bé Tịch thế nào. Con bé nhất định sẽ không thích mình nữa.”
Được rồi, Chu Chí Cần bị nắm thóp, chỉ có thể cam chịu hầu hạ ông tướng Lê Diểu vào phòng nằm.
Lúc vừa nằm lên giường, tôi rờ mình, mình mó tôi, hai người họ còn có ý muốn làm thêm hiệp nữa, công tác chuẩn bị gần như đã xong xuôi, cũng đang dạo đầu rồi. Đương lúc Chu Chí Cần siêng năng “cày bừa” trên người Lê Diểu, đột nhiên gã nghe được vài âm thanh không thích hợp với tình cảnh này cho lắm.
Lúc này, đôi môi hồng phớt của Lê Diểu hơi hé mở, lộ ra một phần răng nhỏ trắng tinh. Một bên khuỷu tay kê dưới tai, bộ dạng lười nhác như một chú chó Labrador biếng nhác phơi nắng. Nhưng phơi nắng thì phơi nắng, chứ sao lại còn phát ra cả nhạc đệm nữa vậy! Anh ta ngáy o o rồi!
Chu Chí Cần nhìn thằng em đã chào cờ của mình mà không nói nên lời.
Nhẹ gảy phần đầu phía trước một cái, gã tự độc thoại: Mày đúng là đồ ngu, em ấy vào giấc xừ rồi, mày còn ở đấy ủn tới ủn lui làm cái khỉ gì, tắt nguồn đi!
Cũng chẳng biết là bị lây nhiễm Lê Diểu hay thế nào mà “thằng nhỏ” vừa rồi còn dồi dào sinh lực giờ đã lại về nguyên trạng rồi.
Chu Chí Cần nghiêng người nằm xuống cạnh Lê Diểu, chống đầu nhìn anh một lúc. Khuôn mặt này thực sự nhìn mãi không chán. Sau cùng, gã đắp chăn cho Lê Diểu, vốn định hôn lên khóe mắt anh, nhưng rồi lại không muốn quấy giấc Lê Diểu đang ngáy đều đều, thế là đành trở mình xuống giường, xỏ dép ra khỏi phòng ngủ.
Vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy đèn trong phòng khách sáng trưng. Nhìn kỹ lại thì thấy thằng con giời đánh của mình đang nằm chổng vó trên đùi Giang Sơn, mà cậu bé thì đang tách một múi cam, đút vào miệng hắn. Chu Bằng Phi bị miếng cam bất thình lình rơi vào mồm làm cho nghẹn, ho sặc sụa một trận. Lúc này, nội tâm Chu Chí Cần chỉ có hai chữ để nói với Chu Bằng Phi: Đáng đời.
“Bố? Sao chưa gì đã ra đây rồi? Lúc tụi con vừa về thấy hai người mới vào phòng mà…”
“Ngồi dậy mà ăn cam đi, từ nhỏ mày đã bị hẹp khí quản rồi đấy.”
Nói đến đây, mặt Chu Bằng Phi liền sa sầm, xẵng giọng nói: “Bố, để đợt tới con mua Ích Thận Vương về cho bố nhé.”
“Biến!”
Giang Sơn mím môi không dám cười thành tiếng, hai cha con nhà này là chuyên gia đi cà khịa nhau.
“Bố đứng có lo, về già nó thế ấy mà.”
Chu Chí Cần hít vào thật sâu. Nếu không phải Giang Sơn vẫn đang ngồi đây, gã thật sự sẽ quẳng hết hình tượng đi mà cầm dép lên chọi thằng nhãi mất dạy Chu Bằng Phi này! Nghi ngờ sức bền của bố mày! Còn sớm một trăm năm đấy con ạ!
Chu Chí Cần tự đại mù quáng quay người bước vào thư phòng, sập cửa đánh “rầm” một tiếng.