Chuyển ngữ: Lam
Biên tập: Trần
Gần đây Lê Diểu phát hiện Chu Chí Cần ngày càng trái tính trái nết, còn có chút lập dị.
Đương nhiên, khi mới phát hiện tình trạng này, anh vẫn còn tích cực suy nghĩ xem có phải do công việc không thuận lợi hay không? Hay là do Bằng Phi lại chọc tức gã? Hay sinh hoạt tình dục nhiều quá, lực bất tòng tâm? Tóm lại, Lê Diểu rất nghiêm túc nghiền ngẫm chuyện này, thậm chí còn tự hỏi liệu có phải bước tới cột mốc bảy năm cam go rồi không, nhưng rõ ràng không phải. Tình cảm của bọn họ không nảy sinh vấn đề gì, sinh hoạt giường chiếu càng không phải vấn đề gì to tát, Bằng Phi cùng Giang Sơn tuy có chút trắc trở nhưng cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Tóm lại, vấn đề này cuối cùng được Lê Diểu quy kết lại là: Nhất định là gần đây việc thăng chức của Chu Chí Cần gặp trở ngại.
Nhân hôm thứ sáu Chu Chí Cần không phải ra ngoài xã giao, Lê Diểu đưa con gái qua nhờ Bằng Phi và Giang Sơn dẫn tới khu giải trí chơi. Sau đó, anh chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn chờ Chu Chí Cần đi làm về.
Chu Chí Cần đúng giờ tan sở, gã vừa mở cửa vào nhà đã ngửi thấy mùi cá tuyết nướng giấy bạc thơm nức mũi. Ban đầu gã còn tưởng là thằng con ác bá của mình đang bóc lột con dâu ngoan, bắt thằng bé làm cả bàn đồ tây cho nó, nhưng đổi giày xong đi ngang qua phòng bếp thì phát hiện bóng lưng mảnh khảnh của Lê Diểu.
Vừa định mở miệng chửi Chu Bằng Phi ham ăn biếng làm, kết quả nhìn qua nhìn lại mới thấy trong nhà chỉ có hai người bọn họ. Chu Chí Cần đặt túi xuống, xắn tay áo bước vào phòng bếp.
Lê Diểu la to: "Ra ngoài, ra ngoài, đứng một hồi cả người bị ám mùi bây giờ."
"Mình đừng có nữ công gia chánh như vậy, tôi không nhịn được muốn ăn mình luôn đấy."
"Cút!"
Gần đây Lê Diểu nhả ra từ "cút" ngày càng chửi hay hơn hát. Lúc thì bởi bực Chu Chí Cần mặt dày trơ tráo, lúc thì lại để trợ hứng. Tựu chung, từ này đã trở thành câu cửa miệng, nhưng tới tận bây giờ Chu Chí Cần vẫn chưa cút thật lần nào.
Chu Chí Cần vẫn cứ ở lì trong bếp, rất có phong thái chỉ huy, Lê Diểu không thể làm gì khác, đành nhờ gã cắt cà chua.
"Nào nào nào, cắt xong thì bày ra đĩa đi."
Chu Chí Cần cầm dao không quen tay nhưng gã cũng đã cố gắng cắt hai trái cà chua thành lát tròn. Ngặt nỗi chẳng biết có phải cà chua để lâu quá rồi không mà đều mềm oặt, vừa cắt xuống là hạt phun tung tóe. Chu Chí Cần mất kiên nhẫn lạch cạch vài cái cắt qua loa cho xong.
"Úi, sao mình cắt cà chua dày thế?"
"Tôi cắt dày thì nhét không vừa miệng chắc?"
Lê Diểu cứng họng, không biết giải thích ra làm sao, có điều thấy đồ ăn cũng chín rồi anh cũng chẳng buồn so đo với Chu Chí Cần nữa.
Quả thực, gần đây Chu Chí Cần cứ toàn nói chuyện kiểu vậy. Rõ ràng là một chuyện cỏn con vô cùng đơn giản nhưng lại bị gã làm rình rang cả lên, nói chẳng lựa lời gì sất. Lê Diểu cởi tạp dề, rửa tay rồi vội vàng dọn cơm, không nhắc đến hai quả cà chua bị cắt như chó gặm của Chu Chí Cần nữa.
"Sao hôm nay mình tự làm nhiều việc thế? Bọn nhỏ không có nhà à?"
"Bọn nhóc tới khu giải trí chơi. Bé Tịch cứ nháo nhào đòi tôi dẫn đi. Tôi từng này tuổi rồi, đi chơi ngang bằng đi giỡn mạng. Thế nên tôi bảo Giang Sơn với Bằng Phi dẫn con bé đi rồi."
"Có phải mình lại lén đưa tiền cho thằng phá của đó sau lưng tôi không?"
Chu Chí Cần vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm Lê Diểu, khiến anh muốn qua loa cho xong chuyện cũng không được.
"Tôi... Này chẳng phải cho thằng bé ít kinh phí thôi sao..."
"Nó đã là người đi làm rồi, sau này đừng cho tiền nó nữa. Quen vung tiền qua cửa sổ riết không biết kiếm tiền khổ cỡ nào."
Lê Diểu suýt nữa buột miệng nói không phải do mình nuông chiều thành thói à, ở đó mà đổ cho tôi, có điều "tâm sự" nãy giờ cũng coi như là một khởi đầu tốt nên anh nhịn.
Chu Chí Cần thừa hiểu Lê Diểu, nhìn khóe miệng anh hơi dẩu xuống liền biết anh phản đối lời gã nói, thế là lại hậm hực bảo: "Mình muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có để trong lòng rồi ấm ức."
"Tôi ấm ức trong lòng hồi nào? Tôi làm cả bàn đồ ăn cho mình, không phải vì gần đây tâm trạng mình không tốt, muốn mình phấn chấn lên chút hay sao! Mình đó, chẳng có chút cảm kích gì sất! Tôi tất bật suốt cả buổi chiều, hết mua rồi nấu, tôi rửng mỡ chắc!"
"La lối cái gì! Ăn cơm đi!"
"Mình..."
Lê Diểu nghiến răng nghiến lợi hùng hổ nhét thịt xông khói đầy mồm, hai má phồng lên như cáo trộm đùi gà. Chu Chí Cần rốt cuộc không nhịn nổi nữa, "phụt" một tiếng phun hết súp rau củ ngậm trong miệng ra ngoài, may mà gã còn kịp thời lấy khăn giấy che lại.
"Mình cứ từ từ mà ăn... Tôi có giành với mình đâu..."
"Hừ." Lê Diểu ném một cuộn giấy ăn về phía gã.
Chu Chí Cần chán nản cúi đầu, chuẩn bị xực món cá tuyết, lúc này mới nhận ra trên đĩa của gã có thêm một khúc cá. Lê Diểu rất hay có những hành động nhỏ này, khiến người ta cảm động tới độ muốn gia nhập Thiên Chúa giáo.
Chu Chí Cần cũng lập tức bắt đầu kiểm điểm lại xem có phải vừa rồi gã nặng lời rồi không. Nhất thời, hai người cùng im lặng ăn, không nói lời nào, bầu không khí rất quỷ dị. Bình thường, lúc ăn cơm, Lê Diểu hay nói nhiều, hận không thể khua chiêng múa trống ngay trên bàn ăn, vậy nên Chu Chí Cần càm thấy an tĩnh thế này cực kỳ khó chịu.
Thế là gã đành tự tìm chủ đề nói chuyện: "Gần đây mình có vẻ rảnh rỗi nhỉ?"
"Quả thực không quá bận..." Giọng điệu sặc mùi móc mỉa.
"Sao vậy? Tôi lại nói gì sai rồi à?"
"Đúng là tôi không có bận bằng mình, nhưng cũng đâu thể nói là nhàn rỗi chứ? Tôi đã nghỉ hưu đâu?"
"Này, sao lúc nào mình cũng vặn lời tôi thế nhỉ? Tôi chỉ quan tâm mình một chút, mình mà bận tôi không gặp được thì tôi cũng có vui vẻ gì đâu."
Lời này cũng coi như là vỗ về thành công, Lê Diểu lập tức dễ chịu hẳn ra, vào chủ đề chính: "Dạo gần đây có phải bên mình chuẩn bị điều động nhân sự không?"
"Chắc sẽ có thay đổi nhân sự, hiện giờ mới đồn vậy thôi, chứ chưa biết có thật hay không. Nhưng chắc là không liên quan tới tôi đâu."
Lê Diểu nghe Chu Chí Cần nói vậy, cảm thấy không khí xung quanh lập tức lạnh xuống hai độ. Cuộc đời Chu Chí Cần có thể coi như thuận buồm xuôi gió, vào độ trung niên vẫn chí khí bừng bừng. Thế nhưng hiện giờ lại như thể đã chạm tới ngưỡng cực, có cố thế nào cũng không bò lên nổi nữa, khiến gã rơi vào khủng hoảng tuổi trung niên mà đàn ông nào cũng phải trải qua. Để mà nói thì cơn khủng hoảng này còn tới hơi muộn với gã ấy chứ.
"Mình cũng đừng sốt ruột, mình mới tới hai ba năm, trước phải dựng nền móng cho vững đã."
"Mình không biết thì đừng có nói."
"Không phải đang muốn giúp mình tháo gỡ khó khăn đây sao, có tay nào khó chơi à?"
"Đã bảo là đừng có hỏi nữa rồi! Ban ngày tôi đi làm đã đủ mệt, tối về còn phải báo cáo công tác với mình nữa à?"
Nghe đến đây, Lê Diểu cũng nổi xung. Anh đập bàn, đứng dậy nhìn Chu Chí Cần, tức tối nói: "Báo cáo công việc? Ngài đâu cần? Cứ từ từ mà ăn, tôi nuốt không trôi nữa rồi."
"Mình tới kỳ mãn kinh đấy à, Lê Diểu!"
"Mình mới mãn kinh, cả nhà mình đều mãn kinh!" Vừa dứt lời, Lê Diểu mới chợt nhận ra, Chu Chí Cần gần đây kỳ quái như vậy bởi vì tới kỳ mãn kinh thật rồi.
Anh đi được hai bước, lại quành về.
Chu Chí Cần vốn tưởng rằng Lê Diểu sẽ cho gã cơ hội làm hòa, đương nhiên hai người cãi nhau cũng không cần nghiêm trọng hóa vấn đề đến vậy. Nếu Lê Diểu thật sự mở lối thì gã cũng sẽ lập tức nương theo mà xuống nước.
Ai dè Lê Diểu lại nói: "Tôi còn đang băn khoăn không biết gần đây có phải mình gặp chuyện phiền toái gì không, hóa ra là tới kỳ mãn kinh! Mãn kinh là bệnh đấy, mình đi khám đi, phải uống thuốc..."
Trong thâm tâm, Chu Chí Cần vốn dĩ đã bài xích những từ như "người có tuổi", hiện giờ "mãn kinh" cũng đã thành công bị liệt vào danh sách đen của gã.
Gã một tay nắm lấy cánh tay Lê Diểu, cương quyết nói: "Ngồi xuống ăn đi, mình bị đau dạ dày."
Mặc dù Lê Diểu vẫn sừng sỏ như gà chọi, nhưng đã không định bỏ đi nữa. Sự ân cần của Chu Chí Cần vẫn khiến anh cảm thấy được quan tâm. Anh miễn cưỡng quay lại ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Chu Chí Cần gắp cho Lê Diểu một miếng thịt xông khói trên đĩa. Lê Diểu cũng không từ chối, đó là món anh thích nhất.
Bữa cơm được chuẩn bị đặc biệt này tức khắc bị hai người xâu xé, ngốn hết hơn phân nửa, chỉ thừa lại chút ít. Salad vẫn còn nguyên. Lê Diểu rầu rĩ định dọn dẹp bát đĩa, nhưng Chu Chí Cần đột nhiên kéo anh, nói: "Mình ngồi nghỉ một lát rồi đi tắm đi. Không phải mình ghét nhất vừa mới cơm nước xong đã phải rửa chén sao?"
Mở TV lên chỉ thấy bản tin thời sự, hai người ngồi cạnh nhau, chẳng có gì để nói, cũng đều còn có chút hờn dỗi. Lê Diểu lấy điện thoại ra, bắt đầu chơi Puzzle.
Chu Chí Cần còn đang nghĩ về chuyện mãn kinh, đột ngột quay ra hỏi một câu: "Hay là hai ta đi khám đi? Tôi nghĩ tụi mình đều mãn kinh."
"Cút... Mình mãn kinh ấy, tôi mới bao nhiêu tuổi hả? Tôi còn trẻ chán!" Lê Diểu cố tình nói vậy để chọc giận Chu Chí Cần.
Quả nhiên anh đã thành công. Chu Chí Cần dịch mông sang bên cạnh ngồi, từ chối ngồi gần Lê Diểu. Gã cầm điều khiển từ xa lên liên tục đổi kênh, nhưng cuối cùng đổi qua đổi lại vẫn toàn thời sự.
Lê Diểu đột nhiên nhớ tới một câu chuyện cười. Anh rất muốn kể Chu Chí Cần nghe, nhưng lại không muốn tỏ vẻ bản thân đang mở lối cho Chu Chí Cần xuống nước. Thế là anh nhịn nửa ngày, tay run mấy lần, chơi Puzzle cũng không qua màn được.
Lê Diểu chốc chốc lại uốn éo mông trên ghế sô pha. Chu Chí Cần vẫn luôn liếc nhìn anh qua khóe mắt, thấy anh vặn vẹo như bị táo bón, không biết là tức giận hay là đang làm gì. Có điều, gã cũng chẳng muốn nói, chuyện bị "sỉ nhục" phũ phàng mới nãy vẫn còn quẩn quanh trong đầu gã.
Hai người kiên trì đến năm phút cuối của bản tin thời sự, Lê Diểu rốt cục cũng tức nước vỡ bờ: "Mình đừng có đổi kênh nữa! Chí có người già bị Alzheimer mới đổi kênh liên tục thế thôi!"
Chu Chí Cần cười đểu nhìn Lê Diểu. Giọng anh quả thực tức anh ách, không biết đang nghĩ gì, thế là gã lạnh lùng ném cho anh một câu: "Tôi là ông già lẩn thẩn đấy, đi lấy cho tôi chậu nước rửa chân đi."
"Cút..."
Chu Chí Cần quay đầu lại đối mặt với Lê Diểu, đột nhiên làm bộ liệt cơ mặt lè lưỡi không rụt về được, Lê Diểu lập tức bị gã đánh bại. Anh bổ nhào tới, đè lên người Chu Chí Cần, cười văng cả nước miếng. Chu Chí Cần vừa lau miệng cho anh vừa nói: "Mình xem, mình cười không tiết chế được nước bọt mới giống ông già lẩn thẩn ấy, biết không hả?"
"Mới rồi tôi định kể mình nghe chuyện cười, nhịn lâu quá, nên miệng mới đầy nước miếng không!"
"Mình kể đi... Chuyện cười của mình là nhạt nhẽo nhất đấy."
Lê Diểu bật người ngồi thẳng dậy, khoanh chân nói: "Trước kia có một người nước ngoài chuyển đến sống ở Trung Quốc. Sau đó, anh ta mua một cái tivi, hứng chí bừng bừng đi dò kênh, nhưng mà vặn tới vặn lui một hồi mới phát hiện tất cả các kênh đều giống nhau. Anh ta rất tức giận gọi điện thoại cho trung tâm thương mại, yêu cầu cửa hàng đổi cái ti vi mới. Cửa hàng thấy còn trong chính sách bảy ngày đổi trả nên sáng sớm ngày hôm sau liền mang một cái mới sang đổi cho anh ta."
Chu Chí Cần gật đầu, bày tỏ gã đang nghiêm túc lắng nghe. Thấy Lê Diểu mặt mày hớn hở, gã thực sự cảm thấy mình già rồi, mà Lê Diểu hãy còn trẻ tuổi. Loại không cam tâm này khiến thân tâm Chu Chí Cần đều bị dày vò nghiêm trọng. Ngoại trừ lúc trên giường là còn dẻo dai ra, những chỗ khác dường như gã quả thực đều có chút lực bất tòng tâm. Có hôm không mở được hũ còn phải nhờ Lê Diểu vặn giúp. Trước kia, ở trong nhà gã vẫn luôn sắm vai "người đàn ông" đích thực, loại chuyện khui hộp mở lon này nào tới phiên Lê Diểu đụng tay.
Lê Diểu không biết Chu Chí Cần đang rầu rĩ trong lòng, vẫn tiếp tục kể chuyện cười nhạt nhẽo của mình: "Người của trung tâm mua sắm còn tốt bụng giúp anh ta thử điều khiển TV. Ai dè đến tối, về nhà xem TV, anh ta phát hiện TV lại thế, kênh nào cũng giống kênh nào. Lúc đầu anh ta rất tức giận, lát sau thì đành chịu, chỉ biết đi gõ cửa nhà hàng xóm hỏi tại sao kênh TV nào nhà mình cũng giống nhau, nhà anh có giống vậy không? Người hàng xóm liếc nhìn anh ta nói, bây giờ là bảy giờ hai mươi phút, TV cả nước đều như vậy! Anh người nước ngoài kinh hãi hỏi tại sao, hàng xóm bảo anh cứ quen dần đi, tôi cũng chẳng biết rốt cuộc là vì sao."
Nói xong, Lê Diểu cười ha hả, Chu Chí Cần thộn mặt nhìn anh, chậm rãi đỡ trán, nói: "Diểu Diểu này, tôi thực sự mong chờ nhìn thấy bộ dạng của mình lúc đến kỳ mãn kinh đó."
"Không buồn cười hả?"
"Nhạt như nước ốc..."
Lê Diểu quay mặt đứng dậy: "Hừ, mình đúng là chẳng có dây thần kinh cười gì cả, tôi không thèm nói chuyện với mình nữa."
Chu Chí Cần không bám theo Lê Diểu, gã biết thế nào Lê Diểu cũng lên mạng tra giá trị tài sản thuần. Lòng bàn tay vẫn còn nước bọt Lê Diểu văng ra, gã xoa hai lòng bàn tay lại với nhau, bất đắc dĩ cười trừ.
Buổi tối, Chu Bằng Phi đưa bé Tịch về nhà sau khi cả đám đã ăn uống no nê, Giang Sơn thì về phòng trọ nhỏ của mình.
Lúc vào cửa, Chu Bằng Phi vẫn đang cõng bé Tịch trên vai. Dù hắn rất muốn bế công chúa nhìn cho ngầu nhưng vóc người bé Tịch chẳng còn bé nhỏ nữa, cân nặng cũng không nhẹ, ngủ say bế càng nặng hơn. Nếu không có thang máy, hắn nghĩ mình thật sự không vác nổi cô bé lên mười lăm tầng lầu.
Đặt bé Tịch xuống ghế sô pha, liếc thấy chỉ có một mình cha hắn đang ngồi đó đọc báo, không thấy bóng dáng Lê Diểu đâu. Hắn ngờ vực hỏi: "Chú Lê đâu rồi? Hai người sao vậy? Bộ cãi nhau à?"
Chu Chí Cần đưa mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không muốn trả lời vấn đề rõ như ban ngày đó, bèn ra lệnh con trai đi rửa bát.
Chu Bằng Phi rửa bát loảng xoảng trong bếp, Chu Chí Cần định đi qua kêu hắn nhẹ tay thôi, ấy thế mà vừa quay đi đã trông thấy Chu Bằng Phi ngồi trên bàn nhai salad.
Gã bực bội vỗ vào tay con trai, cả giận nói: "Đây là đồ chú Lê mày làm cho ba! Không được ăn!"
"Con mà không ăn thì cũng đổ, tiếc lắm. Ba đừng có keo kiệt vậy chớ!"
"Ba bảo không được ăn là không được ăn, mày ở bên ngoài ăn chưa đã à? Bụng to như cái trống còn chưa no?"
Chu Bằng Phi xua tay, khinh thường liếc nhìn ba mình. Trong mắt ánh lên vẻ thông cảm xen lẫn giễu cợt, lập tức khiến Chu Chí Cần chịu không thấu. Có điều gã vẫn nhịn lại, không nổi cáu. Tối nay gã đã ăn tức no cả bụng rồi.
Lê Diểu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đoán rằng Bằng Phi đã về, bèn mặc đồ ngủ bước ra phòng khách, tình cờ thấy Chu Chí Cần mặt đen như đít nồi từ trong bếp đi ra.
Lê Diểu nhanh mồm hỏi: "Mình sao đấy? Lại bị giẫm phải đuôi rồi à?"
Chu Chí Cần bắt lấy cánh tay Lê Diểu, ôm anh lại rồi hôn một cái. Lê Diểu không ngờ gã động tay động chân ở đây, nhất thời bị hôn không kịp trở tay. Chu Bằng Phi chạy ra hóng hớt, lập tức đứng sau lưng Chu Chí Cần huýt sáo. Lê Diểu xấu hổ đẩy Chu Chí Cần ra, hệt như cha mẹ xấu hổ khi gần gũi trước mặt con cái.
"Bọn ba đang làm lành. Chỉ vậy thôi..."
"Sao mình không thẳng thắn thừa nhận đang tới kỳ mãn kinh đi?"
"Mình còn dám nhắc tới ba chữ đó nữa, tôi cho mình tới kỳ mãn kinh sớm luôn đấy nhé!"
Lê Diểu liền nở nụ cười tươi như hoa, Chu Chí Cần vẫn luôn vậy, hễ có chuyện không muốn thừa nhận là lại loanh quanh bịa ra một lý do. Được cái là Lê Diểu cũng đã quen với cách thể hiện ỡm ờ của gã.
Lê Diểu vỗ vỗ lưng Chu Chí Cần, đột nhiên nghiêm túc nói: "Gần đây mình không tập thể dục đúng không, tôi thấy lưng mình càng lúc càng dày ra rồi đấy?"
"Tôi mặc áo bó giữ nhiệt..."
"Mới cuối tháng mười thôi mà!"
"Mùa đông năm nay lạnh lắm, cuối tuần này khu mình thử nghiệm cung cấp nước ấm đấy. Mình cũng thế, mặc thêm quần áo vào, đừng có thời trang phang thời tiết mãi."
Chu Chí Cần vừa dứt lời, Chu Bằng Phi đã nhảy vào tiếp lời. Hắn cười cười nói với Lê Diểu: "Chú Lê thuộc tạng người ăn hoài không mập. Chú không biết đâu, để gần với hình mẫu lý tưởng trong lòng chú mà ba cháu ăn ít hơn hẳn hồi trước đấy! Ba cháu sợ bị mỡ bụng. Nhà cháu trước giờ di truyền gen bụng phệ, chú nhìn bụng ba cháu là biết, rốn phình ra ngoài nè."
"Mày cút đi rửa chén đi!"
"Không tin thì ba để chú tự nhìn đi."
Chờ cho Chu Bằng Phi vào bếp, Lê Diểu mới vén áo Chu Chí Cần lên xem thử, quả nhiên dạng rốn là kiểu sau này sẽ phát tướng. Anh lập tức nhăn mặt, oán giận nói: "Mình mà béo bụng là nghỉ, không chịch xoạc gì nữa đâu đấy nhé."
"Tại sao?"
"Tôi không thích... Trông mất thẩm mỹ... tắt n*ng..."
Chu Chí Cần tưởng tượng cảnh gã bụng phệ ôm lấy Lê Diểu lăn giường, quả thực rất tắt n*ng.
"Đi thôi, mình về phòng nào."
"Về phòng làm gì?"
Xét thấy Chu Bằng Phi rất có thể sẽ nghe thấy hai người nói chuyện, Chu Chí Cần bèn nói lái đi: "Tôi kiểm tra thử xem sau này mình có bụng phệ không."
"Hừ! Nhà tôi di truyền mình dây, trừ phi chửa đẻ, chứ không thì bụng chẳng bao giờ phát tướng hết!"
Chu Bằng Phi đang nghe lén đột nhiên bị lời này của Lê Diểu làm cho nhũn hết cả người. Hắn ngồi phịch xuống, không kìm nổi ngửa mặt lên trời hận đời vô đối. Hắn vô cùng thắc mắc, rốt cuộc sao ba hắn có thể chịu được chú Lê vậy.
Chu Chí Cần dở khóc dở cười trước lời này của Lê Diểu, quyết định dùng "ngôn ngữ cơ thể" để nói chuyện với anh, kéo Lê Diểu đi về phòng. Hai người đều máu nóng dồn xuống, cơn n*ng dồn lên.
Chu Chí Cần đá văng dép lê, ôm Lê Diểu lăn lên giường. Lê Diểu lo lắng nói: "Cẩn thận eo mình đấy!"
"Tôi nào đã già như vậy."
"Được, được, mình chưa già, tôi già, được chưa!"
"Mình cũng không được già. Mình mà già, khác nào tôi còn già hơn."
"Giờ cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao nhà có mười người cao tuổi cũng không khó chịu bằng một người mắc chứng Alzheimer rồi! Mình nhanh cởi quần áo đi, tôi đi mở điều hòa."
"Nhiễu trò!"
"Mình mà cảm lạnh lại chả phiền đến tôi à!"
"Lại đây..."
Chu Chí Cần ôm chặt lấy Lê Diểu, dán miệng lên cổ anh, không vội hôn xuống mà vờn cho cõi lòng Lê Diểu ngứa ngáy.
"Tôi biết ai rồi cũng phải già đi, nhưng lại cứ không muốn già. Mỗi tội thời gian thì chẳng dừng lại được. Mình nói xem biết làm sao đây?"
"Mình muốn nghe câu trả lời thế nào? Nhẹ nhàng tình cảm hay thực tế phũ phàng?"
"Cứ nói đi!"
"Sến súa mà nói, thì tôi sẽ cùng mình già đi, mình cũng chẳng phải đơn độc một mình! Còn thực tế thì, dù tôi có già cũng vẫn trẻ hơn mình!" Dứt lời, Lê Diếu biết ý lùi ra xa, nhưng vẫn bị Chu Chí Cần nhào tới bắt lấy cổ chân.
"Dù sao già cả rồi thì không làm ăn được gì nữa, thế nên giờ mình tranh thủ làm nhiều thêm mấy bận. Ngày mai mình đừng hòng xuống được giường!"
"Này, đâu ra cái kiểu công kích trả thù vậy chứ! Tự mình muốn nghe cả cơ mà!"
Chu Chí Cần bỏ ngoài tai mấy lời ngụy biện của Lê Diểu, gã tự cởi quần mình rồi tiện tay lột luôn quần ngủ của Lê Diểu.
"Lão lưu manh này, bé Tịch còn chưa đánh răng rửa mặt, làm cái gì vậy! Đợi bọn nhóc đi ngủ đã..."
"Đời người được mấy lần bốc đồng đâu, mình chiều tôi đi." Chu Chí Cần hào hứng nói.
"Cút! Á!" Lê Diểu cảm nhận được Chu Chí Cần cắn vào bắp chân anh, lập tức rùng mình. Cách cắn càng ngày càng giống mình, Lê Diểu đột nhiên ngộ ra thí dụ này không đúng lắm, liền thôi không nghĩ nữa.
Hai chân anh còn đang đạp loạn xạ đã nhanh chóng bị Chu Chí Cần bắt lấy, gác lên hông gã.
Thấy chiếc quần dài đã cởi ra một nửa của mình lại sắp bị Chu Chí Cần ngược đãi, Lê Diểu vội vàng đè tay gã lại, nói: "Để tôi tự cởi. Mình kích động như vậy, chốc nữa lại xé hỏng quần tôi mất, để Bằng Phi nhìn thấy nó lại bảo đây là hiện trường án mạng hiếp dâm."
"Mình để ý nó làm gì? Rặt một nòi độc miệng y hệt mình."
"Tôi độc miệng hồi nào chứ?"
"Không, không có, tuyệt đối không có!" Chu Chí Cần vì món hời mà nói trái lòng, ra sức phe phẩy đuôi với Lê Diểu.
"Tôi là người có gì nói nấy, sao có thể nói là độc miệng được! Bằng Phi cố tình ăn không nói có, ấy mới là độc miệng."
Chu Chí Cần thầm nhủ, biểu hiện không nhìn nhận được con người mình ấy mới là tới kỳ mãn kinh đó! Nhưng cuối cùng gã vẫn khuất phục trước dục vọng của mình, một lần nữa nịnh bợ Lê Diểu: "Đúng vậy, Bằng Phi là do tôi dạy chưa tốt, phách lối quá rồi."
"Thật ra nó đối ngoại cũng không đến nỗi nào, chỉ độc mồm với mình đấy thôi."
Chu Chí Cần rất muốn biết khi nào Lê Diểu mới có thể bỏ qua chủ đề này. Gã xoa nắn đầu v* Lê Diểu, dày xéo nó một hồi hy vọng có thể di dời sự chú ý của anh.
Kết quả là gã đã thất bại!
Lê Diểu chinh chiến sa trường đã lâu, chẳng hề thở gấp, còn dùng hai mắt tỉnh queo nhìn gã, nói: "Nhưng mà nhóc Giang giỏi phết đấy chứ, lúc nào cũng có thể chỉnh đốn Bằng Phi nín re. Khéo tôi phải học tập nó mới được."
"Im miệng! Nghiêm túc làm tình đi, mình nói chuyện bọn nhóc làm gì hả, cụt cả hứng..."
Chu Chí Cần quay đầu ngạo nghễ như một con gấu hung bạo, bắt đầu ầm ĩ cự nự anh trên giường.
Lê Diểu thấy Chu Chí Cần đưa tấm lưng rộng về phía anh, cũng nhận ra mình đã làm gã tắt n*ng, thế là chuẩn bị mở lời cho gã xuống nước. Nhưng nhớ tới bé Tịch còn chưa ngủ, là một người cha, anh không thể nào yên tâm được, cũng như buổi tối chưa đánh răng mà đã lên giường đi ngủ là cứ bồn chồn lo lắng không yên.
Anh lay cánh tay Chu Chí Cần, nói: "Hay là, chờ bé Tịch đánh răng rửa mặt đi ngủ trước đã?"
"Đi đi." Hai chữ này hậm hực chẳng hề giống phát ra từ miệng Chu Chí Cần mà như thể phọt ra từ mông gã vậy.
"Tôi quay lại ngay."
Sau khi Lê Diểu ra ngoài, Chu Chí Cần mất hứng cầm ipad lên coi báo điện tử, mặt đen thùi lùi như Bao Công. Thật ra gã không phản đối Lê Diểu chăm sóc con gái, nhưng gã kịch liệt phản đối Lê Diểu thấy cây xúc xích của gã trướng lên rồi mà vẫn cứ thế phủi mông bỏ ra ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ, Lê Diểu phát hiện hai ánh mắt phát ra tia lửa điện phóng tới, anh khựng lại một chốc, nghi hoặc nhìn Bằng Phi cùng bé Tịch đang ngồi chơi cờ vây.
"Hai đứa đang làm gì đấy?"
Bằng Phi cười: "Không phải đang "giờ vui vẻ" sao? Sao đã lại ra rồi? Cháu còn tưởng chí ít phải đến giờ thời sự khuya chứ..."
Lê Diểu làm lơ trước lời chòng ghẹo của Bằng Phi, đi qua nắm lấy tay con gái, hỏi: "Hôm nay con đi chơi vui không?"
"Dạ vui lắm! Nhưng mà anh Giang Sơn lại không về nhà cùng với bọn con. Ba, khi nào anh ấy mới dọn tới ở với chúng ta? Không phải anh ấy với anh Bằng Phi là một cặp sao?"
Lê Diểu liếc Chu Bằng Phi một cái, biết tỏng chắc chắn thằng ranh này lại mớm lời cho con gái mình thám thính rồi.
Anh ngẫm một chút, rồi trả lời bé Tịch: "Chuyện này ba cũng không biết, con đi hỏi bác Chu ấy."
"Sao bác Chu không cho anh Giang Sơn với anh Bằng Phi ở cùng nhau ạ? Mọi người ở cùng nhau tốt biết bao, có thể tiết kiệm tiền xe nè, tiền điện thoại nè, tiền cước mạng nữa!"
Lê Diểu rốt cuộc không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Chu Bằng Phi, nói: "Không phải tôi chưa đề cập chuyện này với ba cháu, nhưng mà ba cháu không muốn để cậu ấy dọn đến."
"Cháu đảm bảo sẽ không có vấn đề gì hết. Giang Sơn rất ngoan. Lúc chú với ba cháu "ấy ấy" trừ phi to tiếng quá không thì bình thường cũng chẳng nghe thấy gì đâu. Cháu biết ba cháu có hơi cẩn thận thái quá, chú giúp cháu khuyên ba chút đi."
Nghe Chu Bằng Phi nói vậy, Lê Diểu vô thức làu bàu: "Chẳng phải ổng cẩn thận đâu, ổng nhỏ nhen thì có."
"Hả?"
"Ghé tai qua đây..."
Chu Bằng Phi răm rắp ghé sát tai lại, Lê Diểu quay đầu liếc nhìn cửa phòng ngủ của bọn họ một cái. Thấy cửa vẫn đóng kỹ, anh mới yên tâm nói: "Ba cháu không muốn nhìn bọn cháu huyết khí phương cương, còn ổng thì lực bất tòng tâm."
"Úi chà chà chà!"
"Cháu nhỏ giọng chút! Ba cháu mà biết chú nói thật cho cháu nghe là chú toi đời đấy."
Chu Bằng Phi đột nhiên cười ranh mãnh, rồi lại thấp giọng hỏi: "Giờ ba cháu thật sự bất lực à? Có cần tìm ít rượu thuốc tráng dương hay gì không?"
"Thôi, chữa ngọn chẳng trị được gốc!"
"Lê Diểu!"
Chu Chí Cần xỏ dép đứng trước cửa phòng ngủ, tức giận hét lớn.
Lê Diểu đang nói xấu sau lưng người khác lập tức sợ vỡ mật.
Bé Tịch nhìn biểu cảm trên mặt ba mình thì cũng biết ba mình lại chọc tức bác Chu rồi, thế là học theo Chu Bằng Phi hả hê trên nỗi đau của người khác. Con bé hất tay ba mình ra rồi nói: "Ba, hôm nay con mệt quá, con đi rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ nha. Bác Chu ngủ ngon, anh Bằng Phi ngủ ngon."
Chu Chí Cần mặc dù vẫn hằm hè với ba con bé, nhưng đối đãi con trẻ vẫn rất ôn hòa, lập tức nói: "Được, bé Tịch ngủ sớm mai dậy sớm, đừng ngủ nướng đấy."
"Dạ, rõ rồi ạ!"
Nhìn con gái lon ton vào phòng tắm, Lê Diểu cảm thấy nhất định anh đã bị thằng ranh Chu Bằng Phi bán đứng rồi.
Hắn nhất định đã thấy ông bô mình mở cửa!
Lê Diểu oán hận trừng mắt nhìn Chu Bằng Phi, sau đó quay sang nhìn Chu Chí Cần.
Chu Chí Cần đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc, Lê Diểu lập tức ngoan ngoãn đi theo, cố gắng bào chữa. Nhưng lời nói ra như nước đổ đi, khó mà hốt lại được.
Lê Diểu cảm thấy toàn thân trên dưới Chu Chí Cần tản ra một luồng khí lạnh.
"Tôi không cố ý nói vậy... tôi chỉ đùa chút thôi... Sao tự dưng mình nhỏ mọn thế!"
Nụ cười gượng gạo của Lê Diểu không si nhê gì với tâm tình chó gặm của Chu Chí Cần. Gã mất hứng đi đến ngồi bên mép giường, hệt như cấp trên nói chuyện với cấp dưới. Lê Diểu vội vàng đi theo, không chút ngại ngùng ngồi lên đùi Chu Chí Cần.
"Leo xuống, tôi là người cao tuổi, xương cốt rã rời".
"Tôi nói mình cao tuổi hồi nào!"
"Mới vừa nãy."
"Đã bảo là đùa rồi mà, tại Bằng Phi nó nhử tôi đấy chứ."
"Đi xuống!"
"Chí Cần, mình đại nhân rộng lượng, so đo với tôi làm gì."
"Tôi là ông già lẩn thẩn."
"Được rồi, được rồi, tôi đã nhận sai rồi mà sao mình cứ so đo mãi thế! Mình không thể bao dung tôi như bao dung Chu Nghị được sao? Sao đãi ngộ của tôi thấp quá vậy?"
Chu Chí Cần đẩy cái móng heo của Lê Diểu đang sờ tay gã ra, đủng đỉnh nói: "Đừng có làm bộ làm tịch, gái già hết thời rồi còn đòi giở mỹ nhân kế."
"Đệt! Mình nói lại lần nữa xem!" Lê Diểu không khách khí đẩy Chu Chí Cần xuống giường, huơ huơ tay giả bộ định đánh. Anh siết chặt nấm đấm, cụm "gái già hết thời" còn tổn thương chí mạng hơn ông lão lẩn thẩn nhiều. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao bao năm qua Chu Bằng Phi vẫn không lần nào thắng được trong công cuộc đấu tranh giai cấp với Chu Chí Cần.
"Này, này, đè lên xương tôi rồi. Diểu Diểu, bớt hâm đi."
Lê Diểu nào có nghe lọt tai lời Chu Chí Cần nói, anh vừa xé quần áo gã vừa cù lét nách gã.
Hai người vui vẻ vờn nhau trên giường, vừa cười vừa tức. Dùng cách người xưa nói thì là, vừa khóc vừa cười ăn mười cục cứt.
"Lão Chu, mình nghiêm túc cân nhắc, đi khám bác sĩ đi, kê ít thuốc uống là được."
"Mình nói nữa xem? Mình nói nữa tôi lên taobao đặt cái rọ mõm cho mình đeo! Dùng Alipay của mình..."
"Mình biết nạp tiền vào Alipay không? Thôi xài làm chi, đồ công nghệ cao không hợp với mình đâu."
Chu Chí Cần không nể nang gì sút cho "thằng nhỏ" của Lê Diểu một cước. Tuy không mạnh nhưng vẫn khiến Lê Diểu lập tức cuộn người như con tôm co rúc trên giường, la to: "Mình được lắm!"
Chỉ khi bị lột quần lót, sự phóng đãng của anh mới bị vạch trần. "Thằng nhỏ" đã cương cứng lên, vậy mà nãy giờ vẫn làm bộ đứng đắn bao lâu. Chu Chí Cần cười khinh khỉnh, sờ soạng "hàng họ" của Lê Diểu, chọc ghẹo: "Chỗ này của mình là công tắc mạch điện à, ấn công tắc một cái là cứng lên."
"Á! Đừng có bóp! Tổ sư, chó chê mèo lắm lông."
Chu Chí Cần cúi đầu ngậm lấy dương v*t của Lê Diểu. Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ.
Gã đã quá quen với cơ thể của Lê Diểu, cũng quen với tính độc mồm của anh, càng quen thuộc mùi hương của anh. Gã tham lam mút mát, đầu lưỡi thăm dò vào trong đám lông rậm rạp, khơi gợi khoái cảm của Lê Diểu.
Lê Diểu nhạy cảm không phải dạng vừa, chẳng mấy chốc đã bị Chu Chí Cần kích thích, chủ động giạng chân, hai tay bấu cổ Chu Chí Cần. Hai người nhanh chóng lật người, làm tư thế 69.
Trên người Chu Chí Cần vẫn còn mặc quần vướng víu, Lê Diểu loay hoay mấy lần không cởi được liền mất hứng. Chu Chí Cần từ bỏ tư thế 69, súng thật đạn thật lên nòng.
Lúc này, dù Lê Diểu lắm lời cũng thức thời ngậm miệng, chớp chớp mắt nhìn Chu Chí Cần đeo bao, bóp gel bôi trơn ra tay.
Mỗi lần khuếch trương, Lê Diểu còn căng thẳng hơn lúc làm thật, bao lâu nay vẫn vậy không thay đổi được. Vậy nên Chu Chí Cần ngày càng học được tính kiên nhẫn, thận trọng trêu đùa đóa cúc nhỏ của Lê Diểu. Những nếp gấp màu nâu nhạt nơi đó bị kéo căng ra, trông vô cùng hấp dẫn. Mãi đến khi Lê Diểu hoàn toàn thả lỏng, gã mới vác cây hàng ra cọ lên cửa mình của anh.
Đương lúc chuẩn bị cắm vào, ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa
Lê Diểu nhíu mày, nghe thấy Chu Bằng Phi ngoài cửa nói: "Ba, con ra ngoài một lúc. Bé Tịch ngủ rồi, hai người cứ từ từ mà chơi nhé!"
Chu Chí Cần tức giận, bật ra câu cửa miệng của Lê Diểu: "Cút!"
Lê Diểu đợi tiếng bước chân của Chu Bằng Phi đã đi xa rồi mới cà khịa: "Mình nhìn xem, hồi đó mình cắn nhiều Viagra quá mới sinh ra thằng con quý hóa thế đấy!"
Chu Chí Cần nghe Lê Diểu nhắc lại chuyện xưa, khuôn mặt già nua không nén nổi bất bình, thình lình ưỡn hông thúc hung khí của gã vào bên trong Lê Diểu, cày cuốc hùng hục.
Lê Diểu bị gã nắc liên tục cụng vào đầu giường, vừa chóng mặt vừa sướng.
Ngay lúc Chu Chí Cần gian nan kiên trì ba mươi phút mới bắn ra, Lê Diểu ôm chặt lấy gã, cũng bắn tinh. Đây đã là lần thứ ba anh bắn trong tối nay, quả thực lúc này cảm thấy mình như vòi cạn nước.
Chu Chí Cần vòng tay ôm Lê Diểu, xoa ót anh, thở hổn hển hỏi: "Có đau... đau không?"
"Hỏi trên hay dưới?"
"Đầu!"
"Hơi hơi... Có khi ngày mai bé Tịch lại hỏi có phải tôi biến thành sư gõ chuông rồi không cũng nên."
Chu Chí Cần nguýt mắt. Lê Diểu quả thực khiến gã chẳng thể dùng bất cứ từ nào để hình dung hay bật lại được. Gã thua hẳn, thua cả cơ thể lẫn trái tim.
Kết thúc.Lời kếtTuy chỉ có hai chục chương nhưng chương nào cũng dài ơi là dài, vậy nên lê lết gần một năm, cuối cùng cũng hoàn thành được. Đây là một trong những bộ đầu tiên mình đào kể từ khi bắt đầu quay lại nghiêm túc làm truyện chữ. Trước đó cũng đã cày nguyên tác hết một lượt rồi nên mình cũng biết đây là một câu chuyện rất kén người đọc. Nhân vật chính là bồ nhí, gay cưới vợ, quan lại tham nhũng hối lộ, cảnh sát cấu kết với du côn. Xuyên suốt câu chuyện, không có phản diện hay chính diện, không có vả mặt thăng cấp, chỉ có những con người với bộ mặt xấu xí tầm thường nhất, bôn ba giữa guồng quay tiền tài, địa vị, danh vọng. Tình yêu của họ cũng là thứ tình yêu hèn mọn vị kỷ đầy mưu mô toan tính chứ chẳng hề cao cả vĩ đại. Rốt cuộc, bồ nhí có được tình yêu, vợ sống trong tiền tài danh vọng mà chồng làm ra, kẻ cặp bồ thăng quan tiến chức, mỗi người đều đạt được thứ ban đầu họ đã lựa chọn. Kết cục này có lẽ không hả hê, không đáng được tán tụng nhưng lại là kết cục viên mãn nhất.
Cuối cùng, cảm ơn vì đã theo dõi và ủng hộ mình, hẹn gặp lại mọi người ở những dự án tiếp theo!