Chuyển ngữ: Lam
Chỉnh sửa: Nao / Trần
Lê Diểu ngồi ở mé giường, lúc này mới thấy lạnh cả người. Nhớ lại chuyện xảy ra ven đường khi đó, anh thật sự hối hận muốn chết. Cũng may Chu Chí Cần tỉnh táo hơn anh nhiều, bằng không xảy ra chuyện gì thật thì biết phải làm sao. Bản thân đã là ông bố của cô con gái sáu tuổi rồi mà còn xốc nổi như vậy, Lê Diểu quả thực chỉ muốn tự bóp chết mình quách đi cho xong.
Anh vốn định thăm dò Chu Chí Cần, mà thế nào lại chọn ngay cách ngu si nhất. Giờ thì tự mình hại mình rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, Lê Diểu cảm thấy mọi thứ đều rối tinh rối mù. Thậm chí anh còn chẳng hiểu nổi bản thân lúc đó nghĩ gì nữa. Có lẽ là vì gần đây nhiều chuyện không được thuận lợi, khiến anh sắp sửa phát điên tới nơi rồi.
Điếu thuốc trên tay đã cháy hơn phân nửa, Lê Diểu cũng quên luôn không hút. Đầu óc anh bây giờ không tài nào ngừng lại được dù chỉ là trong một phần mười giây. Anh thử thay đổi góc nhìn, suy nghĩ kỹ hơn về những lời Chu Chí Cần đã nói lúc trước.
Từ thái độ của Chu Chí Cần có thể thấy, chuyện giám đốc tài chính có lẽ tầm cuối năm là sẽ có thông tin cụ thể, bằng không Chu Chí Cần đã chẳng phun ra câu "thăng chức, phát tài, góa vợ" kia. Nhưng hễ nhớ lại ánh mắt thèm thuồng ham muốn của Chu Chí Cần, Lê Diểu lại cảm thấy sợ đến phát run. Có hèn đến mấy thì anh vẫn là đàn ông đích thực. Không phải bắt anh hiến thận mà là hiến cái mông mình lên. Đối với anh, đây là chuyện cực kỳ hoang đường.
Trên đường về nhà, Chu Chí Cần cứ toét miệng cười suốt.
Bởi gã thừa biết, với loại "nhãi ranh" như Lê Diểu, chỉ cần đủ kiên nhẫn thì ắt có thể muốn gì được nấy. Lê Diểu đã ngong ngóng chuyện giám đốc Tài chính này suốt nửa năm, hiện giờ đại khái là nỏ mạnh hết đà, đợi đến mòn mỏi rồi. Nhưng Chu Chí Cần cũng không thể hứa hẹn gì với anh cả. Đây là một miếng mồi béo bở, dùng nó để câu lấy con cá nào, gã quyết định phải tiếp tục quan sát thêm. Có điều ngó thấy Lê Diểu chó cùng rứt giậu như thế, lòng Chu Chí Cần khấp khởi mừng thầm.
Tâm trạng phấn khởi này của gã cứ thế kéo dài cho đến khi kết thúc buổi họp sáng hôm sau. Lúc tan họp, trưởng phòng Giám sát Kỷ luật mặc bộ âu phục xám đi theo sau Chu Chí Cần, nom chẳng khác gì một con chuột to từ dưới cống chui lên. Bộ âu phục xám nhìn kiểu gì cũng rõ dị hợm. Quan hệ giữa ông ta và Chu Chí Cần cũng rất nhạy cảm. Người này không thuộc phe Chu Chí Cần mà là người của Cục trưởng Vương, thế nên mỗi khi giáp mặt với ông ta, Chu Chí Cần luôn cực kỳ thận trọng.
Vào đến phòng làm việc, Chu Chí Cần chủ động rót nước mời trưởng phòng Cung. Trưởng phòng Cung khom lưng nhận ly giấy, trưng ra bộ mặt hết sức khó ưa, giống như đã nắm được thóp người ta. Có thể ngồi được lên cái ghế lãnh đạo phòng Giám sát Kỷ Luật đều rặt một kiểu cung cách này cả, Chu Chí Cần không muốn dông dài với ông ta, lập tức vào thẳng vấn đề.
"Trưởng phòng Cung có việc gì sao?"
"Cục phó Chu, tôi có chút việc cần báo cáo với anh."
"Ngồi xuống hẵng nói."
"Dạo này bên tôi thường hay nhận được mấy lá thư nặc danh, thiết nghĩ trước khi xử lý, tôi nên đưa sang cho anh thì tốt hơn. Anh xem qua nhé?"
Chu Chí Cần cầm xem ba lá thư, có hai lá viết tay, một lá đánh máy. Nội dung đều giống với những thư nặc danh mà trước giờ phòng Giám sát Kỷ luật nhận được, tới lui cũng chỉ quanh quẩn mấy thứ "dân kiện cán bộ", tham nhũng nhận hối lộ vây thôi, cùng lắm thì thêm vào tội dối trên lừa dưới. Những lá thư này đều không nhắm vào gã, mà lại nhắm vào Lê Diểu.
Chu Chí Cần tỏ ra rất đỗi dửng dưng, xem xong thì mỉm cười nói với trưởng phòng Cung: "Trước mắt cứ tạm thời để thư ở chỗ tôi, tôi sẽ đi trao đổi với trưởng phòng Lê một chút. Mai mốt sẽ trả lời anh sau."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Có Cục phó Chu anh đứng ra giải quyết, chúng tôi cũng dễ xử lý hơn nhiều."
Chu Chí Cần cũng không khách sáo thêm nữa, chỉ lẳng lặng tiễn khách ra khỏi phòng làm việc của gã. Đợi đến khi cửa đóng hẳn lại, Chu Chí Cần mới mở ngăn kéo bàn, lấy điếu thuốc Panda cao cấp ra châm lửa hút. Đây là loại thuốc xịn mà Lê Diểu "cống nạp" cho gã, thường ngày không tiện bày ra bàn, tránh cho thiên hạ thấy được lại đi đồn đãi lung tung. Lúc này đây, Chu Chí Cần lại cực kỳ muốn hút điếu thuốc Lê Diểu tự tay biếu gã.
Hút hết nửa điếu, gã mới với tay nhấc điện thoại bàn lên nhấn số nội bộ, gọi Lê Diểu đến phòng làm việc của mình. Lê Diểu còn đang bận cãi nhau với cấp dưới về chuyện khấu trừ hóa đơn, nhận được điện thoại liền cảm thấy như được giải thoát, ba chân bốn cẳng chạy sang phòng làm việc của Chu Chí Cần.
"Tìm tôi có việc gì thế, Cục phó Chu?" Lê Diểu còn chưa kịp ngồi vào ghế đã vội vàng hỏi.
"Cậu đã bàn với vợ xong hết chưa?"
Vừa nghe nhắc tới chuyện này, mặt Lê Diểu tức khắc xụ xuống một đống, đầy vẻ ai oán.
"Không phải tôi tọc mạch chuyện riêng của cậu, chỉ là cậu nên sớm dứt điểm cho xong những chuyện cần thiết luôn đi. Cậu đã ở khách sạn nửa năm rồi, cũng nên nhanh chóng giải quyết chuyện trong nhà, muốn thì dọn về, bằng không, muốn mua nhà mới thì cứ mua, đừng giùng giằng nữa. Mặc dù chi phí khách sạn đều được tính vào phí công tác của cậu, nhưng những kẻ chỉ trỏ sau lưng cậu đầy ra đó, lại nhận được thư nặc danh nữa rồi đây này."
Lê Diểu nhíu mày, nào ngờ được lại có người đang dòm ngó mình, vịn vào việc này gửi thư nặc danh lên phòng Giám sát Kỷ luật những ba lần. Hai lần đầu đều nhờ có Chu Chí Cần che đậy giúp. Đến lần thứ ba này, có lẽ ngay cả gã cũng đã nhận thấy sự việc có phần nghiêm trọng, nên mới bảo anh phải rốt ráo xử lý.
Lê Diểu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: "Cục phó Chu, tôi có thể xem thư được không?"
"Cậu tự đi tìm trưởng phòng Cung mà đòi..."
"Cục phó Chu, tôi biết chắc chắn thư đang ở chỗ anh. Ban nãy lúc tan họp, không phải Cung Tề Sơn đã theo anh về phòng làm việc sao? Cho tôi xem đi mà, để tôi xem xem là tên khốn nào đang muốn thọc gậy bánh xe tôi."
Chu Chí Cần liếc Lê Diểu một cái, thoạt nhìn có vẻ như đang nổi cáu, nhưng thực chất gã thích nhất là bộ dạng ăn vạ này của Lê Diểu.
"Đưa tôi đi, tôi thấy cả rồi!". Lê Diểu rướn cổ nhìn, sớm đã tia thấy ba lá thư được Chu Chí Cần gấp gọn, nhét dưới sổ ghi chép công việc.
"Cho dù có nhận ra nét chữ đi chăng nữa, cũng đừng có mà ra ngoài gây chuyện ngu ngốc. Những chuyện như này chẳng chóng thì chày cũng sẽ qua cả thôi, có biết chưa?"
"Anh nghĩ tôi thiểu năng chắc, đương nhiên là tôi biết chứ. Tôi chỉ muốn xem thử có phải là người lần trước không thôi."
Chu Chí Cần để mặc cho Lê Diểu quơ lấy ba lá thư trên bàn làm việc của gã. Anh lướt qua rất nhanh, tay lật liên tục, nội dung cũng chẳng có gì đáng bận tâm. Sau khi xem xong hết cả, Lê Diểu không nói năng gì mà chỉ đưa mắt nhìn Chu Chí Cần, như muốn hỏi gã định xử lý thế nào đây. Chu Chí Cần chồm người ra phía trước, lấy lại mấy lá thư trong tay Lê Diểu, sau đó dùng điếu thuốc sắp cháy hết trong tay châm lửa đốt.
Lê Diểu há hốc mồm nhìn gã. Thư từ của hai lần trước đều phải giao lại cho phòng Giám sát Kỷ luật lưu trữ, nhưng sao lần này Chu Chí Cần lại dám tự ý quyết định, đem thư đi đốt hết cả? Lúc này đây, Lê Diểu thực sự không dám tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
"Cục phó Chu..."
"Tôi không thích chuyện bé xé ra to."
Lê Diểu hoàn toàn không biết nói gì hơn, chỉ đành lí nhí cảm ơn.
"Những chuyện cần giải quyết, cậu mau chóng giải quyết cho tôi đi."
"Tôi biết rồi. Vậy tôi về trước nhé, Cục phó Chu."
"Đi đi." Chu Chí Cần quẳng mấy tờ giấy còn đang cháy dở xuống sàn, đợi khi cháy được kha khá rồi mới lấy chân dẫm vài cái, tránh để lửa lan ra.
Chiều hôm đó Lê Diểu gọi điện thoại cho một ông chủ nhà đất là người quen của anh, nói chuyện rất lâu. Lê Diểu cũng chẳng phải loại ngờ nghệch. Ý của Chu Chí Cần là muốn anh nhanh chóng dọn khỏi khách sạn, nhưng căn nhà chung với Đàm Lệ Vân kia anh vẫn nhất quyết không muốn quay về, nếu vậy thì đi đâu tìm nhà đây? Tất nhiên là phải tìm đến chỗ tay chủ nhà đất luôn muốn cầu cạnh anh rồi.
Kể ra thì Lê Diểu đưa ra đòi hỏi quá mức thế này cũng ngại gần chết, thành thử lúc nói rằng mình đang tìm một căn hộ cỡ nhỏ tầm bảy mươi, tám mươi mét vuông với đầy đủ nội thất, anh có vẻ hơi gượng gạo một chút. Tay chủ nhà đất nọ nghe xong, mặc dù trong bụng nhức nhối từng cơn, song ngoài mặt thì vẫn xởi lởi đáp, cái gì mà căn hộ cỡ nhỏ chứ, mấy căn hộ đủ sẵn nội thất bên công ty tụi tôi trưởng phòng Lê cứ chọn thỏa thích.
Đến cuối tuần, Lê Diểu đã giải quyết xong xuôi chuyện nhà cửa, mà Chu Chí Cần cũng vừa khéo lại hỏi anh về chuyện này.
Mặt mày tươi tắn hẳn ra, anh đáp: "Tôi đã chuẩn bị xong hết, có thể dọn đi được rồi."
"Dọn về nhà à?"
"Nhà vẫn do Đàm Lệ Vân đứng tên, tôi mắc gì phải dọn về đó chứ. Tôi tìm được một căn mới, sửa sang lắp ráp ổn thỏa cả rồi."
Chu Chí Cần cũng hiểu rõ bên phía bộ phận Tài chính quyền lực đến cỡ nào, bèn cười cười trêu lại: "Nhãi ranh cậu giờ sành sõi quá nhỉ, khá phết đấy. Căn hộ khu nào vậy?"
"Khu Đại Duyệt, có hơi xa một chút, nhưng tự lái xe đến cục vẫn khá thuận tiện."
"Cũng ổn. Thế còn chuyện ly hôn thì sao?"
"Đó là chuyện riêng của tôi, thưa Cục phó Chu."
"Ờ, giờ lại thành ra chuyện riêng rồi cơ đấy. Sao tôi cứ nhớ là có ai đó..."
Lời còn chưa dứt, Lê Diểu đã tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, quay mông đi như thỏ chê cà rốt. Chu Chí Cần tủm tỉm cười, không chọc anh nữa, cũng chẳng đả động gì tới chuyện ly hôn của anh. Sau đó, cả hai cùng gạt hẳn chuyện này sang một bên. Ban đầu Lê Diểu cứ tưởng Chu Chí Cần không vui vì việc anh cho rằng gã đang can thiệp vào chuyện ly hôn của mình, thế nhưng ngày qua tháng lại, Lê Diểu phát hiện ra Chu Chí Cần thực chất chả thèm đếm xỉa gì tới chuyện này cả.
-
Hôm anh và Đàm Lệ Vân ký đơn ly hôn, ngoài trời đổ mưa tầm tã. Đàm Lệ Vân nhớ, khi đó chị ta cùng Lê Diểu đến Cục Dân chính là vào một ngày tháng năm đẹp trời, ánh nắng chói chang. Chị ta cảm thấy khát, Lê Diểu liền chạy tìm khắp hai con phố mua về được một que kem.
Sau cùng quyền nuôi con vẫn thuộc về Lê Diểu, bởi lẽ Đàm Lệ Vân sinh được một đứa con trai, coi như toại nguyện. Ban đầu khi sinh bé Tịch, cha mẹ chị ta trông ngóng mãi một đứa con trai để rồi thất vọng tràn trề. Giờ đây khai hoa nở nhụy lần hai đạt được mong ước bấy lâu, thành thử sau đó chị ta cũng chẳng khăng khăng làm gì nữa, giao lại quyền nuôi con cho Lê Diểu. Có điều trong thỏa thuận ly hôn ghi rõ, người mẹ mỗi tháng có thể ở cùng con gái ít nhất một tuần, Lê Diểu nghĩ bản thân trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không tái hôn ngay, nên cảm thấy như vậy cũng ổn.
Hai người vẫn ngồi ở quán cà phê hẹn nhau hôm trước. Quán nay đã đổi chủ, vị cà phê Blue Mountain cũng khác. Lê Diểu chợt cảm thấy bản thân đã già rồi. So với anh, Đàm Lệ Vân ngược lại trông càng lúc càng trẻ ra. Vừa hết tháng ở cữ, gương mặt chị ta tròn trịa hơn hẳn, da dẻ cũng trắng trẻo lên nhiều. Cặp mắt to tròn vốn có hơi đáng sợ kia giờ lại trông rất hài hòa với tổng thể khuôn mặt, cứ phải gọi là xinh đẹp rạng ngời. Nhưng Lê Diểu lòng dạ nào mà ngồi ngắm nhan sắc vợ cũ. Chẳng qua ngẫm kỹ lại thì... Có lẽ Đàm Lệ Vân đã chán ngấy chuyện chung sống với anh từ lâu. Chị ta là người không thiếu thứ gì, ý chí mạnh mẽ, khác hẳn loại phụ nữ sống ăn bám đàn ông. Có thể là vì Lê Diểu thua kém chị ta về mọi mặt, nên chị ta mới chọn cách ly hôn cũng nên.
Vốn quen với cảnh trước giờ luôn bị Đàm Lệ Vân tùy ý sai bảo, ở trước mặt chị ta, Lê Diểu luôn cảm thấy mình thấp cổ bé họng. Kể cả bây giờ, anh ít nhiều gì cũng đã có cái ghế quan chức rồi, ấy vậy mà vẫn chẳng thấy tự tin thêm được chút nào khi đối diện với Đàm Lệ Vân. Ít nhất là khi đối diện với một Đàm Lệ Vân sức sống ngời ngời, thì anh ta rất tự ti.
Lần này Đàm Lệ Vân tự mình lái xe, không thấy gã trai trẻ kia đến đưa đón chị ta. Hai người họ hẹn nhau thứ hai tuần sau ra Cục Dân chính làm thủ tục, đợi sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn là thật sự đường ai nấy đi. Lê Diểu cầm theo giấy tờ ngồi trên xe một lúc lâu. Anh cứ ngỡ bản thân sẽ không còn vì chuyện hôn nhân lẫn tôn nghiêm đổ vỡ mà âu sầu thêm nữa, nhưng anh đã lầm. Ngồi một mình trong xe, anh lại lần nữa rơi nước mắt. Ở chốn không người qua lại, Lê Diểu trở về với bộ dạng yếu đuối của bản thân.
Kỳ thực trong suốt quá trình trưởng thành, Lê Diểu luôn là một người mít ướt. Anh là em út trong nhà, trước có bốn người chị. Cũng không khó để hình dung ra việc anh được bố mẹ cực kỳ yêu chiều, nhưng lại thường xuyên bị các chị bắt nạt sau lưng, giành mất đồ đạc. Những lúc như vậy, Lê Diểu chỉ biết trốn một mình trong phòng sách của bố khóc rấm rứt. Cũng giống như bây giờ, chỉ cần không ai nhìn thấy, Lê Diểu thậm chí còn yếu đuối hơn cả đàn bà con gái nữa! Anh cũng căm ghét bản thân thế này, nhưng không tài nào khống chế được.
-
Cuối năm bận bịu đủ thứ chuyện, vậy mà đúng ngay cái hôm Lê Diểu mặc chiếc áo khoác lông bản thân anh thực ra rất thích nọ lên cơ quan, thì lại đụng ngay Chu Chí Cần. Gã xoa cằm, nói với anh: "Cố ý mặc cho tôi xem đó hả?"
Giờ Lê Diểu đi cùng Chu Chí Cần, đã ngang ngược hơn hẳn hồi trước. Anh liếc gã bằng nửa con mắt rồi bỏ đi. Thế nhưng Chu Chí Cần lại đuổi theo, chen vào trong thang máy.
"Cục phó Chu, trong này có camera đó!"
"Cậu cho rằng tôi muốn làm gì sao?"
"Ngó anh như đang định chấm mút tôi vậy."
"Tôi là muốn..." Chu Chí Cần sáp lại gần, nhẹ giọng nói: "Húp em."
Mặt mũi Lê Diểu lập tức đỏ bừng, trong đầu thậm chí còn liên tưởng đến hình ảnh Chu Chí Cần khỏa thân, trong khi anh chưa từng nhìn thấy bao giờ. Lê Diểu nghĩ, nhất định là hồi cấp ba thành tích học tập tốt quá, chứ không thì làm sao hễ người khác nói gì, anh đều lập tức suy diễn như phản xạ có điều kiện như vậy? Lắm lúc còn suy diễn quá đà nữa.
Chu Chí Cần cười nhăn nhở khiến Lê Diểu chỉ muốn đấm cho gã một phát, nhưng anh vốn nhát gan, thành ra chỉ có thể nhịn.
Ban sáng vừa trêu đùa Lê Diểu xong, Chu Chí Cần chẳng thể ngờ được rằng đến tối đã bị Lê Diểu trả đũa liền một vố. Buổi chiều cả hai có cuộc họp, cho nên không thể được như mọi khi, chuyển hết công việc buổi chiều sang bàn mạt chược. Khi Chu Chí Cần xong xuôi mọi việc, Lê Diểu đã đợi sẵn. Hai người bọn họ cũng không muốn lại cùng một đám người tụ tập bù khú, nên đã tìm đại một nơi uống trà, ăn qua loa bữa tối. Đang bàn bạc nửa chừng về vấn đề công tác tài chính, Chu Chí Cần bỗng nhận được điện thoại từ Chu Bằng Phi, con trai gã.
Cuộc đời Chu Chí Cần có thể nói là đánh đâu thắng đó, hai lăm hai sáu tuổi được thăng chức cán bộ, ba mươi bảy tuổi trở thành giám sát trưởng công trình, đến năm bốn mươi tuổi leo lên vị trí Phó cục trưởng tỉnh ủy, tiền đồ vô cùng xán lạn. Gia đình cũng coi như êm ấm, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, hai mươi năm không chung giường cũng không mâu thuẫn xung đột. Thế nhưng khắc tinh duy nhất của cuộc đời gã lại chính là đứa con trai Chu Bằng Phi này. Cũng không biết Chu Bằng Phi đã nói gì với ba mình, chỉ thấy gương mặt vốn chẳng mấy trắng trẻo của Chu Chí Cần mỗi lúc một tối sầm lại.
Đợi Chu Chí Cần cúp máy rồi, Lê Diểu liền tỏ vẻ lo lắng cho sếp ra mặt, nhưng cũng chẳng đậy được hết sự hóng hớt trong lòng: "Cục phó Chu, có chuyện gì sao?"
Chu Chí Cần thở dài, cũng không xem Lê Diểu như người ngoài nữa, rủ rỉ kể cho anh nghe.
Gã hãy còn chưa kể hết "thành tích" tuổi nổi loạn đặc sắc của con trai, thì Chu Bằng Phi đã mò tới được chỗ uống trà của Chu Chí Cần và Lê Diểu ở lầu ba khách sạn. Hắn nhìn quanh một lượt, bắt gặp một anh chàng đẹp trai liền cảm thấy hưng phấn, còn đang định bụng sau khi đối phó với ba hắn xong sẽ lại chỗ anh đẹp trai bắt chuyện. Ai dè, vừa nhìn sang hướng khác liền phát hiện ra, người đang ngồi đối diện với anh đẹp trai kia lại chính là ba hắn.
Chu Bằng Phi là kẻ theo trường phái hành động, không nói không rằng bước tới trước mặt ba hắn, thẳng thừng sờ mông gã tại chỗ. Dĩ nhiên không phải hắn muốn quấy rối Chu Chí Cần ở nơi công cộng, mà chỉ là muốn móc ví tiền của gã. Chu Chí Cần đang định bẻ phứt cái tay kia đi thì nghe thấy thằng con trời đánh của gã nói: "Ba, đây là ai thế? Trông bảnh phết. Giới thiệu cho tôi làm quen đi."
Lê Diểu lúc này còn đang bận nhìn hai cha con, cảm thấy rất thú vị.
Không phải vì sự láo toét của Chu Bằng Phi, mà là vì hai người bọn họ trông rất giống nhau. Đều có làn da màu nâu đồng, vóc dáng cao lớn, săn chắc khỏe mạnh. Sống mũi thẳng, khuôn mặt chữ giáp*, thoạt nhìn dễ nhầm thành người Đông Bắc. Lê Diểu thật sự rất muốn cạo đầu đinh cho Chu Chí Cần như con trai gã, nói không chừng hai tay đực rựa này sẽ giống nhau y xì đúc luôn cho mà xem.
(*Mặt chữ giáp: Gần giống chữ điền, nhưng thuôn dài, gò má cao, cằm nhọn.)Chu Bằng Phi rõ ràng là gay. Bất kể hắn có ăn mặc giống với một học sinh cấp ba bình thường tới cỡ nào, thì chiếc khuyên màu đỏ bên tai trái kia cũng đã vạch trần hắn. Hơn nữa, Lê Diểu đã có "hồ sơ tiền án" với Chu Chí Cần, từ đó suy ra, anh lại càng thêm phần chắc chắn về xu hướng tính dục của Chu Bằng Phi.
"Sao chỉ có ba nghìn hơn? Thẻ của ba tôi cầm đi luôn nhé!"
"Bỏ xuống!"
Lê Diểu cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai cha con, biết thế nào Chu Bằng Phi chả làm gỏi được Chu Chí Cần. Vậy nên anh cũng rất chi là vui vẻ trả đũa lại tiết mục ban sáng, nói xen vào: "Nào, cháu muốn bao nhiêu tiền, chú cho. Đừng làm khó ba cháu nữa."
"Tiểu Lê, đây là con tôi."
"Muốn bao nhiêu?"
"Một vạn."
Lê Diểu lôi ra từ trong cặp tài liệu một xấp nhân dân tệ, sau đó hai ngón tay thon dài đếm ra vừa đúng một vạn, không thừa không thiếu, đưa cho Chu Bằng Phi. Chu Bằng Phi còn chẳng buồn đếm lại, cười mờ ám với Lê Diểu: "Nên xưng hô với chú thế nào đây?" Hắn vừa nói vừa cuộn tiền lại nhét vào trong cặp, hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn giận dữ của ba hắn.
"Tôi họ Lê."
"À, chú là chú Lê ngày nào cũng đi đánh bài với ba tôi đấy hả? Mỗi lần mẹ tôi càm ràm ba tôi chuyện cuối tuần không chịu kèm tôi học phụ đạo, ổng đều trả lời đang bận chơi mạt chược với chú. Thật không đấy? Ba tôi không có ra ngoài thác loạn gì đó chứ?"
"Ba cháu quả thật chơi mạt chược với tôi."
"Hóa ra là đi la cà với chú Lê đây. Chú Lê, cho tôi số điện thoại của chú đi."
Từ lúc Chu Bằng Phi bắt đầu hiểu chuyện, bên cạnh ba hắn lúc nào cũng có cả đống lính lác luôn sẵn sàng nhét tiền tặng quà cho hắn. Lê Diểu cũng chẳng phải người đầu tiên, hắn thì vẫn cứ ngựa quen đường cũ. Mặc dù cũng muốn la liếm một Lê Diểu điển trai thế này, song hắn cũng chưa lớn gan tới độ dám làm xằng làm bậy với người trong cơ quan của ba hắn. Lê Diểu lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho hắn, Chu Bằng Phi liếc qua một cái rồi cất vào trong túi.
Chu Bằng Phi tán dóc với ba hắn thêm mấy câu, sau đó nghênh ngang rời đi. Chu Chí Cần quắc mắt nhìn Lê Diểu đầy vẻ trách cứ, ý muốn mắng anh ưa lo chuyện bao đồng.
"Con cái đã lớn vậy rồi, có muốn cũng chẳng quản nổi đâu. Cháu nó cũng đã nói rồi đấy thôi, dùng tiền cho việc lắp ráp mô hình máy bay còn gì. Có được sở thích đàng hoàng vẫn tốt hơn ăn chơi lêu lổng mà. Tiểu Bằng trông rất thông minh, Cục phó Chu, anh còn lo lắng gì cơ chứ?"
"Cậu thật sự cho rằng nó đi lắp ráp mô hình? Đám ranh thời nay giả ngu lừa người còn giỏi hơn cậu nhiều đấy."
Lê Diểu cười sượng trân, hoàn toàn không ngấm nổi cách nói có hơi "thân mật" quá mức này.
"Tối nay anh có dự định gì không?"
"Tối nay không được, tôi có việc bận, lát nữa phải đi rồi." Chu Chí Cần giơ tay xem đồng hồ. Đến lúc này, Lê Diểu mới phát hiện ra gã đang đeo chiếc đồng hồ anh tặng nửa năm trước.
Lê Diểu vờ như không thấy, thế nhưng trong lòng lại thoáng chút rung động. Anh vốn đã quá quen với việc được Chu Chí Cần ưu ái mọi bề, nhưng hễ lần nào phát hiện ra cũng đều cảm thấy khác lạ. Không biết những kẻ hái được quả ngọt từ việc ra sức nịnh bợ cấp trên có cảm thấy giống anh hay không. Bởi đôi bên thực chất là một kiểu quan hệ có qua có lại, như chủ nuôi chó vậy. Chẳng qua nhiều người không dám thừa nhận, Lê Diểu cũng không dám, và cũng sẽ không làm thế.
Lúc tạm biệt Chu Chí Cần, Lê Diểu vẫn mải suy đoán xem rốt cuộc là gã đang có cuộc hẹn thần bí gì. Bởi lẽ ngoài anh ra, không hề thấy gã mang theo tài xế hay bất kỳ ai khác. Lẽ nào là nhân vật quan trọng được cấp trên phái xuống? Lê Diểu lập tức nghĩ tới vị trí mà anh thèm thuồng bấy lâu.
Tắm rửa xong xuôi, Lê Diểu cảm thấy hơi mệt, chơi cờ Domino với con gái một lúc, sau đó lại phải dỗ dành cô nhóc đi ngủ. Vào đến phòng sách rồi anh lại chợt nhớ đến Chu Bằng Phi, thế là ngồi cười đắc chí một mình. Chu Chí Cần ăn phải trái đắng này đủ khiến anh vui vẻ cả tháng. Đây gọi là con giun xéo lắm cũng quằn thôi.
Tắt máy tính, Lê Diểu mở tủ quần áo, lấy sẵn áo sơ mi trắng và âu phục đen theo quy định của cuộc họp ngày mai ra. Trong đầu anh chợt nghĩ đến chiếc đồng hồ đeo trên tay Chu Chí Cần.
Trước khi đi ngủ, Lê Diểu sẽ theo thói quen kiểm tra lại một lượt chìa khóa xe, đồng hồ, chìa khóa nhà và điện thoại di động, thế nhưng lục tìm khắp nhà lẫn trong túi quần áo bẩn cũng không thấy điện thoại đâu. Anh lập tức bắt đầu hoang mang. Trong điện thoại mặc dù không có lưu ba thứ ảnh khiêu dâm, nhưng lại có lịch trình làm việc trong thời gian tới của anh. Cán bộ doanh nghiệp nhà nước như anh làm gì có thư ký đa năng như mấy ông lớn bên doanh nghiệp nước ngoài chứ, đều là tự lo lấy thân mình cả. Giả như mất điện thoại thật, vậy thì phen này anh gặp gặp rắc rối to rồi, phải đi sắp xếp lại toàn bộ lịch trình làm việc hằng ngày, mà chủ yếu là giờ giấc họp hành các thứ.
Sau cùng, Lê Diểu vẫn không tìm thấy điện thoại trong nhà, xuống xe tìm thêm lần nữa cũng không thấy, đành phải tự gọi vào điện thoại của chính mình. Đầu bên kia nhấc máy rất nhanh, đối phương vừa nghe Lê Diểu xưng tên xong liền nói rằng, bọn họ là nhân viên lễ tân của quán trà XX, trước đó dọn dẹp bàn thì nhặt được nhưng không biết là của ai, đành phải đợi người đến nhận lại. Lê Diểu nghe vậy thở phào một cái, rồi lập tức phóng xe đi lấy điện thoại về.
-
Mọi sự trên đời đều tóm gọn vào hai chữ duyên phận. Có là trùng hợp thì cũng là từ thứ duyên phận ảo diệu này mà ra cả thôi.
Lê Diểu vội vội vàng vàng lao vào khách sạn, đang đứng đợi thang máy lên quán trà lầu ba. Cửa thang máy vừa mở, lại gặp ngay Chu Chí Cần. Hai người vừa chạm mặt nhau, lập tức đứng hình. Lê Diểu không ngờ được rằng Chu Chí Cần vẫn còn ở lại khách sạn, còn Chu Chí Cần thì giật mình chột dạ, sợ Lê Diểu bám theo gã tới tận đây. Đêm hôm khuya khoắt sao có thể trùng hợp gặp nhau thế này được chứ.
Cả hai im lặng nhìn nhau. Bỗng từ sau lưng Chu Chí Cần xuất hiện thêm một người nữa.
Lê Diểu mắt tinh như cú vọ, tức khắc nhìn ra điều mờ ám. Người này chắc chắn trăm phần trăm chính là tình nhân được Chu Chí Cần bao nuôi. Ngó bộ dạng của người kia, là đàn ông nên Lê Diểu hiểu rất rõ cái gọi là trên giường hùng hục, xuống giường bủng beo. Điệu bộ chân tay nhũn cả ra đó thật khiến Lê Diểu không thể không suy nghĩ lung tung mà.
Nhưng thứ khiến Lê Diểu bối rối nhất lại là nét mặt của Chu Chí Cần, bởi lẽ trông gã như đang muốn với anh, tôi không quen biết gì với người này cả.
Anh có phải vợ gã đâu, cần gì chối đây đẩy thế chứ.
Chu Chí Cần lúc này thật sự hối hận gần chết. Gã đã bảy tám tháng trời không gặp Triệu Ninh, ban sáng chính Triệu Ninh chủ động nhắn tin nói nhớ gã, mà gã nghĩ dạo gần đây đúng thật đã nhịn đến phát rồ, nhắm chừng từ giờ tới cuối năm cũng chẳng có cửa này nọ gì với Lê Diểu. Dù cho cả hai ngày nào cũng dính nhau như sam, song xung quanh vẫn còn nhiều người khác, lại còn là lúc nào cũng có người khác nữa chứ! Thành thử ý chí vừa thoáng lung lay đã ngay lập tức bị ham muốn đánh gãy. Đằng nào buổi tối cũng không có tiệc tùng gì quan trọng, thế là Chu Chí Cần bèn đồng ý với lời mời mọc của Triệu Ninh. Sau đó hai người ở trong phòng khách sạn làm tình cuồng nhiệt suốt ba tiếng đồng hồ.
Chu Chí Cần không nghĩ rằng bản thân đang làm chuyện có lỗi với Lê Diểu. Gã và anh hiện tại đâu là gì của nhau. Gã chỉ là đang nghĩ, liệu chuyện này có khiến một người đầu óc ưa nhảy số lung tung như Lê Diểu suy diễn đến tận đẩu đâu luôn không. Gã liếc nhìn Triệu Ninh một cái, cậu ta lập tức hiểu rằng người đang đứng trước mặt nhìn họ trân trối đây là đồng nghiệp của Phó cục trưởng Chu, đành phải ủ rũ bỏ đi, ngoài mặt vờ như chỉ là một người đi cùng thang máy, không hề quen biết. Thế nhưng Lê Diểu còn khướt mới tin. Chưa bàn tới việc anh nhìn thấy Chu Chí Cần đánh mắt ra hiệu, chỉ dựa vào cảm giác và kinh nghiệm tự thân thôi thì anh cũng chẳng tin hai người bọn họ là người dưng nước lã.
"Sao lại đến đây thế, Tiểu Lê?"
"À... Tôi để quên điện thoại trên lầu, giờ lên đó lấy."
"Tôi đi cùng cậu."
"Không cần phiền anh vậy đâu, Cục phó Chu."
Chu Chí Cần không đáp, trở vào trong thang máy, Lê Diểu cũng theo sau. Lúc này đây anh thậm chí còn thấy căng thẳng hơn cả Chu Chí Cần, nhưng căng thẳng cái quái gì thì anh lại không biết. Chủ yếu là vì Lê Diểu không muốn thừa nhận cảm giác mất mát đang dâng lên trong lòng. Là một thằng đàn ông, thứ Lê Diểu sợ nhất chính là phải đối mặt với cảm giác muốn "tranh sủng" của bản thân. Hệt như khi ghen tức với Chu Nghị, anh thật sự không dám nghĩ đến cùng là tại sao.
"Cục phó Chu..."
"Hửm?"
Lê Diểu hít một hơi, nói: "Cục phó Chu, nhiều người trong cục chúng ta thích đến đây dùng cơm uống trà lắm, nếu hôm nay để người khác bắt gặp thì không hay chút nào."
"Sao cơ?"
Lê Diểu muốn đảo mắt hết sức, nhưng cửa thang máy có gắn gương. Cho dù có đang đứng sóng vai nhau, hễ nhúc nhích ho he gì cũng sẽ bị người kia trông thấy hết. Thang máy lên tới lầu ba, Lê Diểu liền vọt ra ngoài, tới chỗ quầy lễ tân nhận lại điện thoại và cảm ơn nhân viên trực quầy. Anh còn vô cùng hào phóng boa thêm cho họ chút đỉnh. Chu Chí Cần đứng đằng xa nhìn anh chăm chú, khiến Lê Diểu cảm thấy lưng mình sắp sửa bị khoét ra một lỗ.
Cuối cùng, Lê Diểu lấy hết can đảm vào lại thang máy với Chu Chí Cần. Anh xoắn xuýt muốn tìm cách tống khứ gã đi cho nhanh, thế nhưng trong đầu cứ vang lên một giọng nói bảo với anh rằng: Mau hỏi xem đó có phải là bạn tình của anh ta không!
Cửa thang máy khép lại, Lê Diểu liền bị Chu Chí Cần đẩy người áp sát lên cửa. Cả hai cảm thấy thoáng chút lơ lửng khi thang máy dần đi xuống, cũng hiểu rất rõ với khoảng cách cao ba tầng lầu này sẽ chỉ tốn vẻn vẹn có mười mấy giây. Lê Diểu nghiêng đầu né sang một bên. Anh tưởng Chu Chí Cần đang định hôn mình. Nhưng rồi nụ hôn anh muốn trốn tránh đó lại không xảy ra. Hơi thở của Chu Chí Cần lướt trên mặt anh, ấm áp đến ngẩn ngơ. Nhịp tim đập rộn của người kia tựa tiếng trống dồn, khiến Lê Diểu thoáng ngỡ như mình quay trở về thời đi học, ba chân bốn cẳng chạy cho kịp chuông vào lớp.
"Sắc mặt cậu không được tốt, nghĩ vẩn vơ đi đâu đấy?"
"Tôi... không có."
"Tôi với cậu ta nửa năm không gặp. hôm nay cũng chỉ là tình cờ thôi. Câu trả lời này đủ khiến cậu hài lòng chưa, hả trưởng phòng Lê?"
Lê Diểu mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn gã, vẻ mặt kiểu... tin được chết liền.
Thang máy xuống tới lầu một kêu tinh một tiếng, Chu Chí Cần không nói thêm gì nữa, cũng chẳng đợi Lê Diểu trả lời, buông tay xuống, thả người đang bị nhốt trong lòng mình ra, sau đó ung dung rời khỏi thang máy. Lê Diểu điều chỉnh lại hô hấp, rồi cũng theo gã ra ngoài. Tim anh giờ đang đập loạn xạ ngầu, trong đầu cứ văng vẳng câu nói của Chu Chí Cần. Anh chợt nhận ra, Chu Chí Cần là vì nhìn thấy biểu hiện của anh cho nên mới hành xử khác thường như thế. Còn điểm khác thường này là tức giận hay gì đó khác, tạm thời anh vẫn nghĩ không ra.
Nhưng mà rõ ràng anh có làm gì sai quấy đâu, người nên tức giận phải là anh mới đúng chứ. Ở đâu ra chuyện Chu Chí Cần anh đi giận ngược lại người ta vậy?
Chu Chí Cần tỉnh như không đứng trước chiếc Volkswagen của Lê Diểu, tỏ ý muốn quá giang xe anh. Lê Diểu không lên xe, đứng chôn chân bên cạnh cửa, nói với gã: "Cục phó Chu bảo Tiểu Tề đến đón anh đi, nhà tôi với nhà anh không tiện đường đâu."
"Cậu chở tôi về."
Lê Diểu vẫn đứng yên một chỗ, cười khổ đáp: "Cục phó Chu, anh hay thật đấy. Tôi không chơi lại được anh. Tôi nhận thua, được chưa?"
"Khỏi làm trò vờ vịt nữa, tôi biết cậu đang nghĩ gì trong đầu. Nếu cậu đã bỏ xuống được, tôi có gì mà phải dây dưa?"
"Tôi chỉ là một thằng đàn ông bình thường. Tuy đúng là tôi rất muốn được thăng chức, nhưng cũng chưa tới mức vứt hết liêm sỉ. Anh tha cho tôi đi, Cục phó Chu."
"Tôi không tha cho cậu bao giờ? Tôi có làm gì cậu sao? Là tự cậu không buông tha cho chính mình đó chứ." Cuối cùng cũng nói ra được câu dồn ép Lê Diểu này, Chu Chí Cần tự thấy trong lòng trở nên nhẹ nhõm. Mặc dù sớm đã lường được phản ứng của Lê Diểu, chắc chắn anh sẽ trốn tránh chứ không xuôi theo, nhưng chính gã cũng cảm thấy mệt rồi. Trái tim gã cũng giống như cơ thể suốt nửa năm trời không được nếm vị dục tình kia, nghẹn ứ đến phát điên.
Lê Diểu cúi đầu nhìn chìa khóa xe trong tay. Anh rất muốn ngay lập tức lớn tiếng quát bảo Chu Chí Cần cút ra càng xa càng tốt, anh tuyệt đối sẽ không để cho đàn ông chịch. Thế nhưng, giữa cả hai vẫn còn đó một mối ân tình khác. Chu Chí Cần dù gì cũng đã có ơn nâng đỡ cho anh. Nói khó nghe hơn, thì chính Chu Chí Cần đã cho anh cơ hội được nịnh bợ gã. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã chẳng được như vậy. Anh chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào việc Chu Chí Cần là người đồng tính, lại còn tia trúng anh, cho nên mới dám lên mặt đến vậy. Chỉ mới nghĩ tới cảnh từ giờ anh và Chu Chí Cần đường ai nấy đi, Lê Diểu lập tức cảm thấy sợ hãi, sợ bị đạp về trạng thái ban đầu. Suốt những ngày tháng sống trong sự khinh miệt không ngừng nghỉ từ Đàm Lệ Vân, anh đã từng thề rằng chỉ cần có thể trèo lên cao, thì dù có là núi đao biển lửa cũng chẳng ngần ngại. Giờ đây có Chu Chí Cần bao bọc anh đủ đường, còn bật đèn xanh khắp nẻo, anh càng không nỡ đạp đổ chỗ dựa tốt đến nhường này.
Cho nên, câu hỏi của Chu Chí Cần, anh không dám, cũng không muốn trả lời. Trên đời nào có bữa ăn miễn phí. Trừ phi là nhịn đói.
Hai người cứ đứng giữa gió rét như vậy, tóc Lê Diểu bị thổi bay tứ tung. Chu Chí Cần thì lại cảm thấy Lê Diểu lúc này mới chân thực đẹp đẽ làm sao, vô cùng hợp ý gã, tốt đẹp hơn chán đám người lúc nào cũng cố ra vẻ đon đả nói cười. Chợt nghe thấy tiếng chìa khóa xe kêu bíp bíp, Chu Chí Cần biết Lê Diểu đã mở cửa xe. Gã khom người ngồi vào bên ghế lái phụ. Lê Diểu cũng lên xe, nhanh chóng khởi động máy.
"Cục phó Chu không còn chỗ nào khác muốn đi nữa phải không. Vậy tôi đưa anh về nhà."
"Tôi vẫn chưa ghé qua xem nhà mới của cậu."
Nội tâm Lê Diểu lập tức chửi thề loạn xạ, cay cú nghĩ, ông đây còn chưa có nói muốn bán thân hay không đâu nhé, anh lại còn muốn được voi đòi tiên!
"Bé Tịch ngủ rồi, bữa khác đi."
Chu Chí Cần cân nhắc một chốc, không cưỡng ép Lê Diểu nữa. Đúng lúc vừa rẽ vào khu biệt thự nhà Chu Chí Cần thì điện thoại của gã đổ chuông. Không ngờ đã mười hai giờ đêm rồi mà vẫn còn có người tìm gã. Lê Diểu bèn dỏng tai lên nghe lỏm điện thoại của sếp mình một chút.
Rốt cuộc, Chu Chí Cần chỉ hỏi đúng một câu: "Con đang ở đâu?", ậm ừ mấy tiếng rồi cúp máy.
Lê Diểu bận lái xe, không nhìn thấy Chu Chí Cần mặt mày tối sầm. Xe đang chạy băng băng trên đường quốc lộ không bóng người, Chu Chí Cần chỉ yêu cầu ngắn gọn: "Quay xe lại, đến đồn cảnh sát Kim Hòa một chuyến."
"Sao lại đến đó?" Ngoài miệng thì hỏi vậy, nhưng Lê Diểu vẫn giảm tốc độ quay đầu xe. Những lúc thế này, cho dù có là chuyện vô lý tới đâu, chỉ cần chính miệng Chu Chí Cần nói ra thì anh đều sẽ làm theo. Tỷ như nếu giờ Chu Chí Cần khen nắng đẹp, Lê Diểu sẽ nhịn không phun ra câu trên trời vẫn còn mặt trăng kia kìa.
"Bằng Phi lại gây chuyện rồi." Chu Chí Cần vừa nói vừa lướt tìm trong danh bạ số điện thoại của người có thẩm quyền phụ trách, định bụng chủ động liên lạc để thả người ra trước. Rồi sau có xảy ra tranh chấp gì thì cứ tùy cơ ứng biến đi vậy.
Khi còn ngồi trên xe, Chu Chí Cần đã tận dụng các mối quan hệ của bản thân để đạt được "thỏa thuận" với trưởng đồn trực ban tại đồn cảnh sát. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì gã quả thực cũng rất mù mờ. Lê Diểu bụng bảo dạ, thật đúng là cha nào con nấy, đi đêm lắm rồi cũng có ngày gặp ma.
Đến đồn cảnh sát Kim Hòa rồi, người ra tiếp đón bọn họ là trưởng đồn trực ban và viên cảnh sát phụ trách xử lý vụ Chu Bằng Phi tụ tập đánh nhau. Chu Chí Cần ra dáng lãnh đạo nhà nước cấp cao, thân tình chào hỏi những sĩ quan cảnh sát luôn đặt nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho nhân dân lên hàng đầu, còn cho họ vài điếu thuốc loại tốt lấy từ xe của Lê Diểu. Tóm lại là, thứ gì xài được cứ xài, nói một tràng mát lòng mát dạ, khiến cho hai đồng chí cảnh sát xử lý vụ việc cảm thấy bản thân đột nhiên có giá hẳn lên.
Lúc nhìn thấy Chu Bằng Phi, cả người Chu Chí Cần từ đầu tới chân như phả ra luồng khí lạnh toát. Lê Diểu còn tưởng gã sẽ bước qua dần cho thằng con một trận, nhưng xem ra Chu Chí Cần hãy còn giữ được lý trí, chỉ hỏi con trai mấy câu về những chuyện đã xảy ra, không mắng không chửi. Điều này khiến Lê Diểu phải thay đổi cách nhìn về gã.
Làm thủ tục với trưởng đồn xong xuôi, rồi lại sang thăm hỏi đứa nhóc bị đánh tơi tả nhất đám, Chu Chí Cần nhờ Lê Diểu gọi điện thoại cho bệnh viện trực thuộc cơ quan, nói rằng sẽ có bác sĩ trực tiếp tới đây băng bó cho chúng nó. Đám lưu manh choai choai thấy Chu Chí Cần chủ động chi tiền đền bù, cũng như sẵn sàng thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, hơn nữa thấy dáng vẻ gã như thế, chúng cũng chẳng dám bắt bẻ thêm gì. Cuối cùng mọi chuyện kết thúc ở đó, toàn bộ được thả khỏi đồn, không sứt mẻ miếng nào.
Lê Diểu mở cốp xe lấy chai nước khoáng đưa cho Chu Bằng Phi, còn phần của Chu Chí Cần là một chai nước ngọt có ga.
Thấy bản thân bị phân biệt đối xử, Chu Bằng Phi liền trở nên khó ở, la lối om sòm: "Tại sao tôi lại không được uống nước ngọt có ga?"
"Ba cậu thích uống món này, cậu thì chỉ có nước lọc thôi. Người bị thương đừng có mà ăn uống bậy bạ."
Chu Bằng Phi hừ lạnh một tiếng, lầm bầm: "Hừ, đúng là đồ bợ đít."
Lê Diểu không nghe rõ lời hắn nói, nhưng cũng thừa sức đoán được là chẳng tử tế gì.
Chu Chí Cần rít thuốc, lòng bực bội cùng cực. Thằng con trai này của gã, ngoại trừ khoản học hành tàm tạm, còn lại thật không khiến gã bớt lo được chút nào. Hồi đầu yêu đương nhăng nhít trong trường bị giáo viên mời phụ huynh lên nói chuyện không biết bao nhiêu lần, lên đến cấp ba lại đi lang chạ với đám trai mới lớn, bị gã bắt tại trận. Là thằng ăn tạp thì cũng đành, đằng này vừa mới vào cấp ba đã ra ngoài giao du với đám lưu manh, suốt ngày ăn chơi đàn đúm, vung tiền như rác lại còn thích kết giao anh em với đám đầu trâu mặt ngựa, chưa đủ mười tám tuổi đã rượu chè thuốc lá chả thiếu món nào. Chu Chí Cần cảm thấy đầu gã sắp nổ tung luôn rồi.
Gã cũng đâu phải kiểu ưa dùng bạo lực dạy dỗ con cái, thế nhưng có trò chuyện răn đe hết lần này tới lần khác thì đối với Chu Bằng Phi cũng đều là nước đổ đầu vịt. Bảo hắn yêu đương tử tế với một đứa con gái đi, có phải là không được đâu, ấy vậy mà hắn bật ngay lại rằng, ba đi kiếm đàn ông được thì cớ gì tôi lại không được, chọc cho Chu Chí Cần tức run người, không thốt lên nổi câu nào.
Đây đã là lần thứ hai phải đến đồn cảnh sát hốt hắn về rồi. Chu Chí Cần nghĩ, phải mà có trường giáo dưỡng nào đó dành cho thanh thiếu niên không cần phải phạm tội vẫn có thể nhập học, gã sẽ lập tức tống thằng con này vào đó.
Lê Diểu chỉ nắm được sơ sơ tình hình, riêng anh lại cảm thấy Chu Bằng Phi không làm gì sai, chủ yếu là độc mồm quá thôi. Với lại ai mà chẳng có một thời trẻ trâu cơ chứ. Mười tám tuổi không đi đánh nhau, thế chả lẽ đợi tới năm bốn mươi tuổi để bị người ta đánh cho à. Chính vì thế, Lê Diểu cho rằng Chu Chí Cần không trách mắng con trai có lẽ là vì có cùng suy nghĩ với mình. Anh nào biết Chu Bằng Phi tiền án đầy mình, đến Chu Chí Cần cũng phải cạn lời với hắn.
Hai cha con cứ thế giằng co, mà giờ đã là một giờ khuya rồi. Lê Diểu đứng một bên ngáp ngắn ngáp dài. Chu Chí Cần trông bộ dạng Lê Diểu mệt mỏi như vậy, bèn nói: "Tiểu Lê, cậu về trước đi."
"Rồi hai người về bằng cách nào?"
"Tôi gọi xe, còn nó tự đi bộ về." Nói đoạn, Chu Chí Cần vứt toẹt điếu thuốc xuống đất, không thèm nhìn mặt Chu Bằng Phi lấy một cái.
"Thôi bỏ đi, tôi đưa hai người về, cũng muộn lắm rồi."
Chu Chí Cần nhìn đồng hồ, lại nhìn hai bên đường xung quanh, cuối cùng vẫn quyết định để Lê Diểu chở mình về. Gã gật đầu với Lê Diểu, sau đó quay sang nói với Chu Bằng Phi: "Mày tự đi về cho tao! Ngày mai khỏi cần vác cái bản mặt mày lên trường nữa, chỉ tổ mang nhục! Lớp mười hai rồi, mấy tháng nữa phải thi đại học mà còn không biết bản thân đang làm cái gì!"
Chu Bằng Phi cũng tức sôi cả máu. Hai cha con cái nết y hệt nhau, thành thử hắn vênh váo quay lưng bỏ đi trong đêm, không thèm ngoảnh đầu lại. Lúc lái xe ngang qua Chu Bằng Phi, Lê Diểu còn cố ý đi chậm lại, hạ cửa xe xuống hỏi han hắn. Nhưng Chu Bằng Phi không thèm đếm xỉa gì tới Lê Diểu, bước hai bước leo lên vỉa hè, tiếp tục đi một mình.
Chu Chí Cần ngồi trong xe nói: "Cậu lo cho nó làm gì, chúng ta đi..."
Lê Diểu biết rằng chỉ dựa vào sức của một mình anh, tạm thời không tài nào thay đổi tình trạng này được. Với lại anh cũng buồn ngủ lắm rồi, nên cũng không đợi Chu Bằng Phi nữa mà lái xe về nhà Chu Chí Cần.