Núi Đao Biển Lửa - Đường Na

Chương 6

Cuối năm là thời điểm phòng Tài vụ bận rộn nhất. Tết Nguyên Đán vừa qua đi, bọn họ gần như không được nghỉ Tết âm, mỗi ngày đều có vô số việc phải làm. Tất nhiên lãnh đạo là ngoại lệ. Lãnh đạo mỗi ngày đều có tiệc rượu liên miên vô tận. Chu Chí Cần lại càng bận. Hễ đến liên hoan cuối năm, một buổi tối gã phải đi tiếp rượu ba bữa, tất nhiên cũng nhận phòng bì đến mỏi cả tay.

Lê Diểu nhận được điện thoại từ mẹ vợ cũ, nói là muốn đón bé Tịch về quê ăn Tết. Lê Diểu vốn định từ chối nhưng đây là cái Tết đầu tiên sau khi ly hôn, anh cũng sợ con gái không nhìn thấy mẹ thì không quen, dù khó chịu vẫn đành phải đồng ý.

Hôm Đàm Lệ Vân đến đón con gái, Lê Diểu còn phá lệ xin nghỉ phép, sửa soạn cho bé Tịch đến là xinh xắn gọn gàng, không hề giống một đứa trẻ không có mẹ chút nào. Lê Mẫn Tịch thấy Lê Diểu không đưa cô bé xuống lầu, liền nắm lấy tay Lê Diểu hỏi: “Ba không gặp mặt mẹ một chút sao?”

“Không cần đâu, con ngoan ngoãn nghe lời ông bà nhé.”

“Mẹ có em trai rồi, con muốn cùng ba đón Tết.” Cô bé đột nhiên bật khóc, khiến Lê Diểu trở tay không kịp.

“Ngoan nào, ba đã đồng ý với bà rồi. Lần này con cùng ông bà về quê nha, sẽ nhận được rất nhiều lì xì đó!”

Cô bé không biết được thêm nhiều lì xì thì có thể làm được gì, nhưng vẫn gật đầu. Lê Diểu lại dỗ dành một thôi một hồi, sau mới tiễn cô bé ra cửa. Đứng bên cửa sổ, anh nhìn theo con gái kéo một chiếc vali nhỏ màu hồng, mặc chiếc áo khoác màu xanh da trời, tựa như một củ cà rốt nhỏ xinh xắn, bước tới bên một chiếc SUV màu đen. Đàm Lệ Vân lập tức xuống xe đón bé. Lê Diểu không muốn nhìn thấy người phụ nữ này, bèn nhanh chóng kéo rèm lại.

Những ngày sau đó trôi qua hết sức buồn tẻ, mỗi ngày ngoài uống rượu tiếp khách thì Lê Diểu cũng chẳng có việc gì khác để làm. Các phòng ban sẽ cùng nhau ăn tất niên. Các cơ quan bên dưới thì phải mời bên trên, phòng ngoại giao phải đi mời lãnh đạo các cục cấp tỉnh, cùng với cơ quan chính phủ lần lượt từ Công an tới Kiểm sát rồi tới Tư pháp. Hễ Tết đến là hệt như một bài kiểm tra khắc nghiệt dành cho cán bộ. Như một ông chủ tai to mặt lớn có câu danh ngôn: Uống rượu cũng không biết thì làm lãnh đạo kiểu gì?

Từ lâu Chu Chí Cần đã nổi tiếng là ngàn ly không say. Gã không chỉ biết uống rượu mà còn thích chuốc rượu người khác. Tóm lại, gã hễ mời là uống, chẳng bao giờ bày trò vờ vịt, là đàn ông đích thực trên bàn nhậu. Vốn dĩ tiếp rượu đối với gã đã sớm trở thành nghiệp vụ quen thuộc nhất, vậy nhưng ngày Tết hàng năm vẫn cứ là một cuộc khảo hạch khốc liệt. Trong ngành cũng không phải không có trường hợp lãnh đạo uống rượu đến chết, để tránh đạp phải vết xe đổ, Chu Chí Cần rất chú ý giữ gìn sức khỏe. Uống say rồi thì gã sẽ không uống nữa, cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo để rút lui, cũng tuyệt đối không bao giờ lái xe lúc say rượu, buổi sáng nắng mưa cũng không bao giờ bỏ việc chạy bộ. Thế nên toàn bộ lãnh đạo trong cục đều trông như mắc chứng liệt dương, chỉ có Chu Chí Cần vẫn sung mãn phơi phới.



Đến ba mươi Tết, Chu Chí Cần gọi điện thoại cho Lê Diểu, kêu anh đến khách sạn. Lê Diểu bèn ton tót chạy tới.

Nội thành đã cấm đốt pháo hoa nhiều năm nay, có điều, đến dịp Tết thì những người thích náo nhiệt khắc sẽ tìm ra cách khác. Chẳng hạn như Chu Chí Cần, gã là một tay mê tín, rất nghiêm túc tuân theo những tục lệ cũ. Vậy nên Giao thừa nhất định là phải đốt pháo hoa. Khách sạn này tuy chỉ có bốn sao, nhưng mà được cái vị trí đẹp, vừa là khách sạn nghỉ dưỡng, lại nằm trên một khu đất khá rộng rãi ở giữa lưng chừng đồi. Mấy năm nay nếu Chu Chí Cần không về quê thì sẽ đặt chỗ để đốt pháo hoa ở đây.

Năm trước Lê Diểu cũng tham gia, tất nhiên năm nay sẽ không bỏ qua. Có điều anh vẫn còn tiệc rượu phải tiếp, chưa thể rời đi được, thành thử khiến Chu Chí Cần sốt ruột phải gọi điện thoại tới giục. Có thể đốt pháo cùng Cục phó Chu tất nhiên còn có cả Chu Nghị. Anh ta đã đến khách sạn, ngồi tán gẫu với Chu Chí Cần từ lâu rồi.

Mười giờ, Chu Nghị đã chuẩn bị sẵn sàng để đốt dây pháo đầu tiên, ấy thế mà Chu Chí Cần vẫn ngồi bình chân như vại ở gian riêng, chẳng ra hiệu gì cả. Chu Nghị không thể không qua nhắc nhở: “Anh, đã mười giờ rồi, em kêu người chuẩn bị pháo hoa đâu ra đấy hết rồi.”

“Vội gì mấy phút, đợi Tiểu Lê đến rồi hẵng đốt.”

Nghe đến Lê Diểu, Chu Nghị lập tức mất hứng, cự lại: “Đằng nào dây pháo đầu cũng là bọn mình đốt, cậu ta đến thì đốt lại là được mà.”

“Tiểu Dịch, năm nay chú đốt riêng một dây đi.”

Chu Chí Cần đã nói đến vậy, Chu Nghị chỉ đành nhịn. Anh ta buồn bực ngồi xuống, lòng thầm hỏi thăm một lượt tổ tông nhà Lê Diểu.

Lê Diểu hớt hải chạy đến phòng VIP khách sạn. Liếc thấy cơ man là người, da đầu liền tê rần, thầm nhủ đêm nay lại phải uống thêm tăng nữa rồi. Mọi người chúc nhau năm mới, còn có người lén nhét phong bao lì xì, Chu Chí Cần đều làm như không thấy. Theo lý mà nói, Lê Diểu nhận phong bì là cực kỳ không phải phép, nhưng mà Lê Diểu lại là kẻ gã muốn bao che, vậy nên gã cũng làm thinh. Thấy Lê Diểu tới, gã lập tức đứng dậy, gọi Lê Diểu với mọi người ra ngoài. Thể hiện thái độ chờ anh ra mặt như vậy khiến cho những kẻ muốn xu nịnh Chu Chí Cần nắm được hướng đi, biết được ai mới là người đang được lãnh đạo coi trọng. Đương nhiên, điều này cũng khiến cho Chu Nghị càng thêm bất mãn. Đây có lẽ là cái Tết không vui nhất trong mấy năm nay của anh ta.

Anh ta đi sau Chu Chí Cần với Lê Diểu, mặt mũi sa sầm. Những con ruồi lúc trước luôn vo ve quanh anh ta giờ này đều chuyển sang bâu quanh miếng bánh ngọt Lê Diểu, có thể tưởng tượng anh ta quẫn bách và tức giận đến cỡ nào.

Lúc Lê Diểu cầm lấy mồi lửa châm pháo đốt, Chu Chí Cần nói nhỏ bên tai anh: “Năm mới đến rồi, năm nay chúng ta đều sẽ thuận lợi…”

Kể từ khi vợ Lê Diểu chạy theo người khác, bên cạnh cũng chẳng còn ai nói lời này với anh nữa. Vì thế anh cảm thấy câu nói này của Chu Chí Cần quả như chậu than hồng giữa đêm đông, vô cùng ấm áp. Lê Diểu gật đầu, cùng Chu Chí Cần châm pháo, sau đó mỉm cười lùi lại, nghe tiếng nổ lách tách, thầm gửi gắm hi vọng thăng quan phát tài, mọi sự thuận lợi vào tương lai tươi đẹp.



Đốt xong một xe pháo hoa, cả đám đàn ông lại kéo nhau vào vào phòng VIP hát karaoke. Lê Diểu không đặc biệt ham hố ca hát gì cả, nhưng giọng của anh khá hay. Đám người xung quanh đều ưa ồn ào, hô tướng lên: “Anh đẹp trai thêm bài nữa đi!” Anh cũng ngại đặt micro xuống, cuối cùng đành chọn bài “Không có cái số đó” của Trần Tiểu Xuân. Lúc hát đến câu “anh hùng và mỹ nhân mới thuộc về nhau”, Chu Chí Cần lén chọc vào eo anh từ đằng sau, khiến Lê Diểu suýt nữa thì lạc nhịp.

Đương nhiên tối đó quả nhiên đúng như dự đoán của Lê Diểu, anh uống đến bất tỉnh nhân sự. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mình ở trong phòng khách sạn, Lê Diểu lập tức kiểm tra xem trên người có dấu vết bị lợi dụng hay không, sau đó phát hiện trong phòng trừ bản thân nồng nặc mùi rượu thì chẳng có gì khác nữa. Chu Chí Cần chắc hẳn đã về quê cùng vợ và con trai. Lê Diểu nghĩ vậy, bèn kéo lê cơ thể nặng nề vào phòng tắm, gội rửa qua loa. Lần đầu tiên trong đời mùng một đầu năm tỉnh dậy trong khách sạn, bên cạnh không có ai, lại càng rầu rĩ. Vả lại, rầu nhất là Lê Diểu chẳng biết mình nên làm gì cho qua cái Tết này. Kể cả Chu Chí Cần có sắp xếp gọi anh ra ngoài, như vậy chí ít cũng phải sau mùng ba Tết.

Lần đầu tiên kể từ sau khi li hôn, Lê Diểu phát hiện cuộc sống của mình trống rỗng bết bát, chỉ đành nấu cháo điện thoại với con gái, tìm chút ít hòa hoãn an ủi. Vốn cho rằng mùng ba Tết, Chu Chí Cần sẽ liên lạc với mình, thế mà đến tận mùng năm vẫn bặt vô âm tín, đến cả những cuộc điện thoại bình thường cũng ít. Lê Diểu cũng không muốn chủ động dính vào, anh quyết định ở nhà một mình mấy ngày, mỗi ngày ăn há cảo, bánh trôi hoặc bánh mỳ, tóm lại là hơi nhàm chán. Mùng Tám là phải đi làm, Lê Diểu dành thời gian để đi cắt tóc và mua một đôi giày mới.

Mấy ngày nghỉ, Chu Chí Cần chủ yếu dành phần lớn thời gian ở Bắc Kinh để gặp gỡ mấy vị lãnh đạo cấp trên, tất nhiên, mấy ngày đầu vẫn cùng người nhà đi thăm hỏi họ hàng. Kỳ thực, Chu Chí Cần cảm thấy phiền nhất là họ hàng bên vợ, mười người tới cửa, tám người muốn thăng quan, còn lại hai người là muốn kiếm tiền, hơn nữa da mặt còn vô cùng dày, mở miệng đòi hòi như lẽ đương nhiên. Chu Chí Cần vốn đã quen được bợ đỡ tâng bốc làm sao chịu cho thấu. Cứ cho là mắc nợ thì gã cũng chỉ mắc nợ vợ gã chứ chẳng nợ nần gì mấy tên họ hàng vô liêm sỉ này. Nhưng Chu Chí Cần vẫn luôn phong độ ngời ngời, năm nào cũng mỉm cười tít mắt đối phó đám người ấy, lúc có thể dùng tiền đuổi đi thì gã cũng vung tay coi như là mua lấy sự bình yên.



Ngày đầu đi làm gặp Lê Diểu, sắc mặt của Chu Chí Cần không được tốt lắm. Lê Diểu đặt văn kiện cần ký xuống rồi hỏi: “Sao vậy? Ăn Tết hư hao quá độ à?”

“Này, cậu ra khóa cửa lại đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Chí Cần, Lê Diểu cũng căng thẳng đứng bật dậy, lập tức rảo bước đi ra khóa cửa lại.

“Chuyện gì thế?”

“Sáng nay tôi cũng mới biết. Một người anh em bên Viện Kiểm sát gọi điện cho tôi, nói rằng có người gửi vài tập bản sao sổ sách của chúng ta đến đó. Cụ thể là những hạng mục nào thì giờ vẫn chưa rõ. Tôi không quen quản lý bên đó, hiện tại chỉ có thể nhờ quan hệ nghe ngóng. Chuyện này nhắm vào cậu, hơn nữa tôi cũng đã biết là ai giở trò rồi.”

Lê Diểu mím chặt môi, lạnh hết sống lưng. Viện Kiểm sát khác xa với Phòng Giám sát Kỷ luật của cục, không cẩn thận dây vào là bóc lịch như chơi. Sắc mặt anh tái nhợt, ấy vậy mà Chu Chí Cần lại thấy hấp dẫn lạ.

“Chuyện này không thế làm lớn, tôi đã nhờ người giải quyết. Nhưng có hai người cậu phải giải thích một chút. Một là bên phía Cục trưởng Vương. Ông ấy đã biết chuyện, cũng vô cùng tức giận. Tôi biết không phải cậu làm, nhưng cậu phải khiến ông ấy cũng tin điều đó, hơn nữa, không được để cho ông ta cảm thấy cậu có dính líu gì đến việc này. Tôi và ông ta không phải cùng hội cùng thuyền đâu. Còn nữa, lát cậu đi ăn cơm với Chu Nghị, có khúc mắc gì thì nói chuyện hòa giải với nhau. Đừng có mà làm ra những chuyện thế này sau lưng tôi, tôi không có kiên nhẫn đi thu dọn hậu quả cho các cậu đâu.”

Sau khi nghe Chu Chí Cần nói, Lê Diểu mới nhận ra cái mớ rắc rối này là Chu Nghị dựng lên cho mình. Nhưng sao lại vậy chứ, anh đối xử với Chu Nghị rất tôn trọng kia mà? Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lê Diểu cũng đoán là có liên quan đến việc đốt dây pháo đầu trong dịp năm mới.

Chu Chí Cần bực bội đuổi Lê Diểu ra ngoài, cũng không bảo anh nên xử trí việc này thế nào, khiến cho Lê Diểu chưa trải sự đời ngơ ngơ ngác ngác. Đương nhiên Lê Diểu không chủ động tìm Chu Nghị, bởi vì anh còn chưa nghĩ ra cách đối phó với tên Chu Nghị lưu manh giả danh trí thức ấy. Chu Nghị không đi theo kiểu mô-típ nhàng nhàng. Lê Diểu ngẫm nghĩ về người này suốt cả một ngày nhưng vẫn chẳng đâu vào với đâu. Mấu chốt ở chỗ hiện giờ việc gì Chu Chí Cần cũng đều để anh xử lý, không để Chu Nghị mó tay vào. Đổi lại là ai thì cũng sẽ khó chịu, chẳng qua Chu Nghị theo trường phái hành động dứt khoát mà thôi. Nếu thái độ của Chu Chí Cần không thay đổi, dù anh có nỗ lực thế nào cũng khó xoay chuyển nổi thái độ của Chu Nghị. Lê Diểu cũng đâu thể chia một nửa số tiền mình kiếm cho anh ta được. Mà kể cả giải quyết được theo cách này thật đi nữa, Lê Diểu cũng chẳng bằng lòng.



Tối hôm sau, Chu Chí Cần sắp xếp bữa cơm, để Lê Diểu nói chuyện với Cục trưởng Vương. Tất nhiên không chỉ có ba người họ, Cục phó Lâm, trưởng phòng Kim cũng đều đến để hóng hớt. Thật ra có Chu Chí Cần nói đỡ trước mặt Cục trưởng Vương, ông ta cũng chẳng đành làm khó Lê Diểu nữa. Chỉ là Cục trưởng Vương vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo ra làm sao, nên hãy còn cho rằng đây là trò Lê Diểu bày ra để đấu đá với ai đó, chứ nào có hay vấn đề lần này thực ra là nhắm đến Lê Diểu đâu.

Trong cục xảy ra chuyện như vậy, cũng may mà Chu Chí Cần có quan hệ rộng đứng ra giải quyết, nếu để Viện Kiểm sát vào điều tra thì rắc rối to. Cục trưởng Vương không phải dân bản địa, chẳng có chút quan hệ hay người quen trong đội ngũ Công an, Kiểm sát, Tư pháp ở đây, vậy nên ông ta rất sợ để lộ những sơ hở này ra ngoài. Đến lúc không xử lý được, ghế quan chức của mọi người đều lung lay. Cho nên trước mặt Chu Chí Cần, ông ta quyết định chỉ quở trách Lê Diểu đôi câu rồi thôi. Lê Diểu cũng rất biết điều, hết tươi cười lại bợ đỡ, đảm bảo hay hơn cả hài đối thoại, không quên vỗ ngực thề thốt các kiểu. Cục trưởng Vương cũng bày tỏ tin tưởng anh, cổ vũ anh, yêu cầu anh trở về tra ra tên nội gián.

Còn có Chu Nghị ở bên cạnh xem trò vui. Vốn dĩ Chu Chí Cần không để anh ta đến, ngờ đâu anh ta đến cùng với Bí thư Dương, Chu Chí Cần cũng đâu thể không cho anh ta ngồi vào bàn.

Ngay lúc Lê Diểu chuẩn bị thuận lợi vượt ải thì Chu Nghị bèn tới gây sự. Anh ta bước đến chiếc tủ nhỏ trong góc gian riêng, lấy một chiếc cốc thủy tinh uống trà loại to đặt trước mặt Lê Diểu, tay cầm chai rượu ngũ lương rót đến ộc một phát vào cốc, miệng thì nói: “Cục trưởng Vương, anh xem trưởng phòng Lê là người thế nào, sao có thể làm ra chuyện hại mình hại người như vậy được? Cậu ấy còn là quản lý chính nữa, đúng không nào? Thôi thì anh đừng nói cậu ấy nữa, cạn hết ly rượu này, mọi tâm ý đều trong đây hết cả.”

Lê Diểu thầm nghĩ nếu không ở trong tình cảnh này, nếu hiện giờ chỉ có ba người là anh, Chu Chí Cần và Chu Nghị thì chắc chắn anh phải dần cho thằng chó này một trận thừa sống thiếu chết. Nhìn cái ly gần như đầy ắp trước mặt, Lê Diệu muốn lên tiếng ngăn Chu Nghị đang tiếp tục rót, nhưng liếc nhìn vẻ mặt của Cục trưởng Vương, anh lại không dám mở miệng. Chu Chí Cần ở bên cạnh không thể tiếp tục bàng quan được nữa: “Tiểu Dịch, trưởng phòng Lê không uống được, rót nhiều như thế làm gì?”

“Này gọi là đối với bản thân không thể tự mãn, đối với người khác không thể ‘bất mãn’. Em rót rượu cho trưởng phòng thì nhất định phải đầy rồi.” (Bất mãn còn có nghĩa là không đầy)

Lê Diểu ở bên cạnh cười khan mấy tiếng, lòng thì đã quyết tâm thấy chết không sờn, nhất định không được để bản thân mất mặt, càng không thể để Chu Chí Cần mất mặt. Bàn nhậu hôm nay Chu Chí Cần còn là người giảng hòa, nếu không phải vì thể diện của gã, chỉ cần ngày nào mà Viện Kiểm sát còn chưa đưa ra kết quả, thì mỗi một phút Lê Diểu đều có thể bị cách chức hoặc đình chỉ ngay tắp lự.

Chu Nghị rót cả nửa chai rượu ngũ lương vào cốc. Lê Diểu hít sâu một hơi, bắp thịt trên mặt gần như co giật. Anh cầm ly rượu lên, cảm thấy tay hơi run run, tiếp đó bèn cung kính nói với Cục trưởng Vương: “Mượn lời của Chu Nghị, tất thảy tâm ý đều trong rượu cả. Cảm ơn Cục trưởng Vương đã tin tưởng tôi, cho tôi cơ hội này.”

Dứt lời, Lê Diểu ngửa đầu nốc cạn, lẩm bẩm trong bụng: Đây là nước đây là nước mẹ kiếp đây là thứ nước khoáng chết tiệt!

Chu Chí Cần cau mày nhìn Lê Diểu uống một hơi cạn sạch ly rượu trắng, ly này không nặng đến tám lạng thì cũng phải nửa cân. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lê Diểu, trông chờ có thể nhìn thấy biểu hiện đặc sắc uống được một nửa lăn quay ra đất của anh. Kết quả lại khiến mọi người đều thất vọng, Lê Diểu có tiếng là công tử bột không biết uống rượu, ấy thế mà lại dám tài lanh giả danh anh hùng, nốc cạn ly rượu chết người đó.

Lúc anh đặt ly rượu xuống, Cục trưởng Vương cũng cảm thấy ái ngại. Mình là người, gã trẻ tuổi đối diện đây cũng là người. Thấy hai mắt Lê Diểu dại cả ra, ông ta vội vàng nói: “Làm gì mà phải uống vội thế, mau ngồi xuống ăn chút lót dạ đi.”

Lê Diểu gật đầu, sau đó dùng chút sức tàn còn lại quay đầu ba mươi độ, liếc xéo Chu Nghị một cái.

Sau khi ngồi xuống, để bớt lúng túng, mọi người bèn tán gẫu về chủ đề khác, anh một câu tôi một câu, cà kê dê ngỗng. Lê Diểu gắp mấy đũa gắp thức ăn, nhưng bỏ vào miệng chả nếm được vị gì. Lúc này trừ mùi rượu ra thì ăn gì cũng chẳng thấy vị. Vốn dĩ trước đó anh đã nốc hơn hai lạng rượu trắng rồi, giờ lại làm thêm nửa cân nữa, bụng đã căng tròn, chỉ thấy ấm ách, chẳng nuốt nổi cái gì cả.

Chưa đến mười phút sau, đồ ăn đã được bày hết lên, người thì kính rượu, người thì chuốc rượu, đang ăn ăn uống uống đến là say sưa. Chợt thấy Lê Diểu ngã cái tọt xuống khỏi ghế, cả người trượt xuống dưới gầm bàn, chỉ còn có mỗi cái đầu nhô lên. Chu Chí Cần lập tức nhận ra hồi nãy chỉ là Lê Diểu tỏ vẻ ta đây, giờ tám phần là ngấm hơi men, gục rồi.

Gã gọi ngay phục vụ đến, kêu người khiêng Lê Diểu ra ngoài. Vì mọi người đang đều đang mở to mắt ra nhìn chòng chọc, Chu Chí Cần cũng không tiện để lộ vẻ sốt sắng, tự lấp liếm cho mình: “Tiểu Lê này thật đúng là không biết uống rượu mà, mới nửa hiệp đã ngã rồi.”

Bí thư Dương tiếp lời: “Như Tiểu Lê của chúng ta, những đồng chí tửu lượng hai lạng mà dám uống nửa cân, ấy là những người xứng đáng được thăng chức.”

Mọi người cười lớn, không để ý đến Lê Diểu nữa.

Nhấm nháp thêm mười phút, Chu Chí Cần lấy cớ nghe điện thoại, giả bộ đi khỏi gian riêng, thấy Lê Diểu đã nôn một bãi ra sàn. Hai cô nhân viên phục vụ đang dọn dẹp hiện trường. Gã đi qua, vỗ nhẹ Lê Diểu đang nằm trên sô pha, khẽ hỏi: “Khó chịu à? Có cần đi viện không?”

Lê Diểu lắc đầu quầy quậy, khó nhọc nhả ra mấy chữ: “Tôi… đau đầu…”

“Hay cứ vào viện khám xem, kẻo ngộ độc rượu đấy.”

“Không… sao, tôi muốn đi ngủ…”

Chu Chí Cần ngẫm một chốc, dăm ba lạng rượu ngũ lương chắc sẽ chẳng có chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ tại uống nhanh quá, với lại Lê Diểu cũng đã nôn ra rất nhiều rồi, thế là gã bèn đứng dậy dặn quản lý đưa Lê Diểu ra ngoài, giao cho tài xế Tiểu Tề. Sau đó, gã lại đích thân gọi điện cho Tiểu Tề, lệnh cho cậu ta sắp xếp đưa người đến khách sạn Shangri-La.



Đến đêm, đám người đánh mạt chược chán rồi mới giải tán. Chu Chí Cần vội vàng chạy đến khách sạn, may mà Tiểu Tề khôn khéo, luôn ở bên cạnh Lê Diểu, sợ anh có gì bất trắc. Chẳng may mà có bất trắc gì thật thì cũng có người kịp thời đưa đến bệnh viện. Chu Chí Cần cảm ơn rồi khen Tiểu Tề mấy câu, làm cho cậu tài xế thuê ngoài này vừa mừng vừa sợ.

Đợi Tiểu Tề đi rồi, Chu Chí Cần vào vệ sinh tắm rửa. Lúc đánh mạt chược vì nhiệt độ trong phòng để quá cao, gã đổ mồ hôi khắp người, cảm giác đến là khó chịu. Lúc này Lê Diểu đã ngủ say, bộ dạng rất an tĩnh, xem ra chưa cần người khác chăm sóc. Chu Chí Cần quyết định đi tắm cho đã trước, nói không chừng lại phải hầu hạ Lê Diểu cả đêm.

Lê Diểu đang ngủ mê man, cảm thấy bụng ấm ách. Tuy rằng không hẳn là có kinh nghiệm chinh chiến sa trường gì, nhưng vấn đề cỏn con thế này, bản năng cơ thể vẫn thích nghi được. Đột nhiên cảm thấy có thứ gì ấm nóng sáp tới gần, anh rũ vai, muốn tránh khỏi người bên cạnh để được an giấc. Thế nhưng kẻ đó lại đột nhiên ôm lấy anh, cho dù cách một tấm chăn dày của khách sạn, Lê Diểu vẫn bị đánh thức.

“Hửm?”

“Có đổ mồ hôi không?”

“Khó chịu…”

“Còn buồn nôn không?” Chu Chí Cần vừa hỏi vừa kéo Lê Diểu lại đối diện với mình. Lê Diểu uốn éo dưới chăn bông như một con sâu bướm no kễnh, quay mặt đi. Lần đầu thấy dáng vẻ lo lắng, hay có thể nói là đau lòng trong ánh mắt của Chu Chí Cần, anh chợt giật mình, vừa cười vừa chửi thầm trong bụng, lẽ nào đây là sự dịu dàng của con người sắt đá trong truyền thuyết, thật là đáng sợ mà. Tuy rằng trong lòng khấp khởi, nhưng ngoài mặt Lê Diểu vẫn tỏ vẻ khó chịu, mệt rũ ra, cũng chẳng nói chẳng rằng gì. Chủ yếu là sợ mở miệng nói sẽ để lộ sự hớn hở.

“Tiểu Lê, đừng giận Chu Nghị. Nó không hiểu chuyện, tôi sẽ nói nó sau.”

“Tôi nào dám giận Tiểu Chu, không dám không dám…”

“Tôi sẽ loại nó ra khỏi hệ thống Tài chính…”

Lê Diểu nghe xong, tâm tình tốt hẳn lên. Kiểm toán cũng thuộc về hệ thống Tài chính, trong tương lai, Chu Nghị nhất định sẽ trở thành đối thủ lớn cạnh tranh vị trí giám đốc Tài chính với anh. Giờ Chu Chí Cần sớm hất cẳng cái tên đó đi, cũng không uổng công anh liều mạng uống hết nửa chai rượu ngũ lương.

“Thật ra tôi cũng không muốn làm khó anh đâu, Cục phó Chu.”

Chu Chí Cần đưa tay còn lại lên xoa đầu Lê Diểu, động tác vô cùng ám muội. Lê Diểu đánh hơi được mùi dục vọng nồng nặc ập tới, liền bắt đầu căng thẳng.

“Những lúc thế này khỏi cần nói mấy lời giả lả đấy với tôi, giờ chắc đang mở cờ trong bụng rồi ấy chứ nhỉ.”

Lê Diểu không khỏi xấu hổ khi bị gã vạch trần tâm tư, lập tức cười lấy lệ một cái, coi như là thừa nhận. Anh biết hiện giờ Chu Chí Cần muốn làm gì, vì vậy chẳng hề sợ rằng gã sẽ nuốt lời. Lòng Chu Chí Cần thì hãy còn chút lo lắng. Tuy rằng gã đã thèm muốn Lê Diểu từ lâu, nhưng dẫu lúc này Lê Diểu đang vẫy đuôi đồng ý, cũng khó có thể đảm bảo lúc bị gã cắm vào sẽ không gà bay chó sủa. Gã ngập ngừng ôm Lê Diểu vào lòng, sau đó đặt môi lên giữa lông mày anh, khẽ giọng quyến rũ nói: “Chúng ta cứ từ từ. Nếu em không muốn nữa thì kêu dừng lại, nhé.”

Lê Diểu sững sờ vài giây trước khi gật đầu, xem ra quyết tâm rất lớn.

Thân thể vạm vỡ được bọc trong áo choàng tắm của Chu Chí Cần rúc vào trong ổ chăn của Lê Diểu. Bên trong rất ấm, giống như một cái nồi hấp bánh bao. Chu Chí Cần nhanh chóng vươn tay cởi cúc áo sơ mi của Lê Diểu, sau đó mơn trớn hôn lên mặt anh.

Lê Diểu đã lâu không quan hệ, ngoại trừ thủ dâm ra, cho dù đã ly hôn với Đàm Lệ Vân, anh cũng chưa từng đi ra ngoài lộn xộn. Bởi vì anh có bệnh sạch sẽ, luôn cảm thấy Đàm Lệ Vân đã làm chuyện đó với người khác sau đó về nhà làm với mình thì thật là ghê tởm, vì vậy theo bản năng khước từ việc quan hệ với phụ nữ bên ngoài.

Chu Chí Cần thong thả khơi dậy dục vọng đang say giấc trong cơ thể anh. Lê Diểu cũng phó mặc cho bản thân bị khuất phục. Những nụ hôn rải rác từ má đến môi, từ răng đến cổ, Lê Diểu cảm thấy tê dại, eo hông cũng mềm nhũn. Không phải anh chưa từng nghĩ Chu Chí Cần sẽ làm đến cùng, nhưng lúc này anh không muốn cân nhắc nhiều đến vậy. Đương nhiên là đàn ông, anh cũng chẳng tin câu “nếu em không muốn nữa thì kêu dừng lại nhé” của Chu Chí Cần, có thể dừng thì đều không phải đàn ông.

Chu Chí Cần dần dần cảm nhận được phản ứng của Lê Diểu, lòng kích động không thôi. Động tác tay của gã không còn nhẹ nhàng khắc chế nữa mà bắt đầu trở nên thô bạo. Lòng bàn tay lướt qua eo Lê Diểu, chẳng mấy mà đã chạm đến hàng phòng ngự cuối cùng của anh. Lúc này Chu Chí Cần chẳng cần nhìn cũng vẫn cảm thấy Lê Diểu gợi cảm chết đi được. Cơ thể quyến rũ cuộn trong chiếc áo sơ mi dài, bên dưới chỉ có quần lót, rất căng, sờ rất sướng. Độ đàn hồi cùa làn da hãy còn rất tốt, ngón tay nhấn mạnh thêm chút, vén mép quần lót, vèo một cái đã cởi bỏ được lớp rào cản này.

Lê Diểu thoáng lùi về phía sau, nhưng rất nhanh đã bị bàn tay to lớn của Chu Chí Cần cản lại. Gã hùng hổ xông thẳng vào khoang miệng Lê Diểu, bắt đầu một nụ hôn triền miên. Lê Diểu cảm thấy rất dễ chịu, nhưng đầu óc vẫn luôn tỉnh táo, biết rõ người đang hôn mình là ai, vậy nên thân dưới chẳng có lấy một chút phản ứng.

Chu Chí Cần từ phía sau nắm lấy vật nhỏ không có phản ứng của Lê Diểu, vừa định bắt đầu xoa nắn thì bị Lê Diểu ngăn lại: “Cục phó… Chậm thôi…” Vừa nói, Lê Diểu vừa xấu hổ cúi đầu, nhìn thấy áo choàng hở ra, để lộ làn da màu bánh mật và vóc dáng được duy trì khá tốt của Chu Chí Cần. Thực sự rất nam tính đó nha! Lê Diểu gào thét trong lòng, không biết làm sao mới có thể khiến mình quên hết mọi sự đi chỉ để mà tận hưởng khoái cảm tình dục. Anh biết cơ thể mình không bài xích đụng chạm ve vuốt từ Chu Chí Cần, cũng chẳng phải chưa từng bắn tinh vào tay gã, nhưng mà tâm trí lại vẫn chưa thể chấp nhận được.

“Tiểu Lê, gọi tên tôi.”

Cảm thấy gọi cả họ và tên thì quá xa lạ lại còn bất lịch sự, Lê Diểu nín nhịn hồi lâu, cuối cùng gọi một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Chí Cần…”

Chu Chí Cần nhận được sự kích thích mà gã mong đợi, khắp cơ thể là ham muốn tiến công gào thét sục sôi, tựa như mưa rơi gõ lên người Lê Diểu. Gã kéo tay Lê Diểu qua tuốt cho mình. Lê Diểu cứng nhắc làm theo chỉ dẫn của Chu Chí Cần. Chu Chí Cần cũng cảm nhận được điều đó. Vì thế gã dùng ngón tay nhéo hai chấm hồng trên ngực Lê Diểu, ra sức lấy lòng một chập. Mười thằng đàn ông thì có đến tám tên đầu v* đều mẫn cảm, Lê Diểu cũng không ngoại lệ, rất nhanh anh đã cảm thấy một luồng khoái cảm xông thẳng lên đầu. Miệng không thể khống chế được phát ra một tràng rên rỉ. Chu Chí Cần ôm lấy mông anh, hưng phấn dán sát cơ thể mình vào với Lê Diểu, để bụng dưới của anh cảm nhận được sự cuồng nhiệt của gã.

“Chậm…. Chậm chút…”

“Tôi đã rất chậm rồi!” Chu Chí Cần mút lưỡi của Lê Diểu, cuốn vào trong miệng mình. Kỹ năng hôn của gã rất điêu luyện, nhưng lúc này Lê Diểu đang choáng váng còn đâu tâm trí mà so đo.

Chu Chí Cần với tay lấy bao cao su ở trong ngăn kéo, sau đó dùng miệng xé vỏ ra đến là chuyên nghiệp. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo của khách sạn, Lê Diểu nhìn Chu Chí Cần trùm lớp bao mỏng tang lên vũ khí hung tợn của gã. Anh chớp mắt, đầu vẫn có chút ong ong, cơ mà lại thấy vô cùng tò mò, cảm giác như lần đầu tiên nhìn thấy lợn chạy vậy.

Chu Chí Cần đã đeo bao xong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lê Diểu, nghiêng người rồi tiếp tục để lại vô số dấu vết trên làn da anh. Mặc dù Lê Diểu hoàn toàn bị động, nhưng chẳng khiến hứng thú của Chu Chí Cần vơi đi chút nào. Cũng giống như đầu tư chứng khoán, tuy rằng tăng đến giá kịch trần rồi thì không giao dịch được, nhưng đối với một vài người thì cứ chỉ cần tăng giá, bán tống bán tháo được đã là hạnh phúc lắm rồi. Gã chẳng trông mong lần này Lê Diểu có thể khêu gợi đến nhường nào, chỉ cần anh từ từ “trưởng thành” là tốt rồi!

Lê Diểu bị hôn đến ngứa ngáy, vặn vẹo lẩn tránh cái miệng lún phún râu ria của Chu Chí Cần, đương nhiên khó chịu nhất vẫn là Chu Chí Cần cứ liếm láp khắp người anh. Bản thân Lê Diểu vốn là người hay ngượng, mặc dù đã có kinh nghiệm chung sống mười năm vợ chồng, thoạt nhìn tưởng hung mãnh lắm, thực chất thì cùi bắp. Lúc nào cũng chỉ biết xài một tư thế, đã vậy còn xài suốt mười năm, chỉ có bản thân anh không biết rằng như thế nhàm chán đến mức nào.

Chu Chí Cần cảm thấy trạng thái của Lê Diểu cũng hòm hòm rồi, cơ thể vừa mềm mại vừa nhạy cảm, phía dưới đã chào cờ, vì vậy gã thử bôi một ít nước bọt lên ngón tay, sau đó không ngừng thăm dò quanh lỗ nhỏ, rồi đâm vào. Lê Diểu cảm nhận được dị vật xâm nhập vào cấm địa, lập tức toàn thân căng cứng, co rúm lại như một con nhím.

“Sướng không?”

Lê Diểu thành thật cảm nhận lại một lần nữa, sau đó lầu bầu nói: “Hình như không.”

Chu Chí Cần vuốt ve đùi Lê Diểu, như xoa dịu mèo con bị giật mình, sau đó bắt đầu khua khoắng mở rộng. Lê Diểu cứ thấy kỳ kỳ, không đau, nhưng giống bị trĩ rồi lại còn đi ỉa vậy, rất khó chịu!

“Khó chịu, rút ra đi…”

Lời phản đối này đương nhiên không có giá trị, Chu Chí Cần lập tức quay sang an ủi cây hàng của Lê Diểu, ngậm vào trong miệng. Lê Diểu đã bị nỗi kinh hãi bao phủ khắp tâm trí, hoàn toàn quên mất từng đợt khoái cảm đang kéo đến dồn dập. Trước giờ Lê Diểu chưa từng cảm thấy căng thẳng lẫn kỳ quái đến vậy, bị một gã đàn ông khác kiểm soát việc lên đỉnh. Anh dần dần phó mặc bản thân cho Chu Chí Cần, nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn những gì đang diễn ra nữa.

Trong lúc Chu Chí Cần nhả mút, Lê Diểu từ từ thả lỏng cơ thể, bắp chân mềm nhũn không nhấc lên nổi. Chu Chí Cần cũng có thể cảm nhận được trạng thái của Lê Diểu, cảm thấy thời cơ đã chín muồi rồi. Gã không nhịn được nữa, dùng bàn tay thô ráp tách hai chân Lê Diểu ra, nôn nóng liếm láp miệng nhỏ chặt cứng kia. Lần đầu tiên trong đời Lê Diểu bị người khác liếm chỗ đó, anh xấu hổ đến độ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, tay siết chặt chăn bông. Chu Chí Cần lại không hề chùn bước, từng bước một dùng đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích vùng nhạy cảm của Lê Diểu. Hai tay ôm lấy bờ mông tròn trịa của anh, lại dùng ngón tay nới rộng thêm mấy cái, Chu Chí Cần bèn đỡ hung khí của mình thâm nhập vào cấm địa của quân địch.

Lê Diểu lúc trước còn đang vừa nghênh đón, vừa chống cự. Cơ thể đấu tranh giãy giụa xem có nên phóng túng một bận hay không, đầu óc thì lại tự an ủi bản thân rằng đây là kinh nghiệm thực tiễn xã hội vĩ đại. Đột nhiên, Chu Chí Cần cắm thẳng vào khiến anh giật mình bật ngồi cả dậy. Tuy mới ngồi dậy được nửa người nhưng thứ hung khí trong mông kia lại đã bị kéo xê dịch theo, khiến Lê Diểu đau đến độ cảm thấy mình như khúc gỗ bị xẻ làm đôi.

Đầu mày anh cau xoắn lại, trừng mắt nhìn Chu Chí Cần đang trưng ra vẻ mặt vô tội. Hai người họ cứ nhìn nhau tóe ra tia lửa điện như vậy.

“Rút ra!” Lê Diểu yếu ớt quát lên.

Chu Chí Cần không cam lòng, nhìn Lê Diểu, lộ vẻ mặt vừa đói khát vừa nhẫn nhịn: “Tôi không cử động, em làm quen một chút, đừng có giãy, làm vậy rất dễ bị thương.”

“Mẹ kiếp… tôi… đã… bị thương rồi đấy! Khốn nạn! Phía sau đau quá, bao anh dùng bôi dầu ớt vào đấy à?”

Chu Chí Cần không nhịn nổi nữa, cười thành tiếng, nhưng cây hàng căng cứng của gã vẫn không rời khỏi cái miệng nhỏ chật chội của Lê Diểu. Thấy Lê Diểu thở hổn hển, phía trước có vẻ mất đi sức sống, Chu Chí Cần cũng bắt đầu sốt sắng, màn dạo đầu khó khăn lắm mới làm xong mà giờ lại có nguy cơ hóa công dã tràng. Gã thử di chuyển, hy vọng có thể may mắn chạm trúng tuyến tiền liệt của Lê Diểu.

Lê Diểu lúc này như sợi thun bị kéo căng hết cỡ, dùng sức kéo thêm nữa là đứt cái phựt. Thế nên Chu Chí Cần vừa thoáng di chuyển, hai người lập tức như núi sụp đất lở. Lê Diểu chó cùng dứt giậu lùi đến chân giường, hai chân quơ quào đá vào người Chu Chí Cần. Chu Chí Cần nhanh chóng bắt được mắt cá chân của anh. Ấy vậy mà Lê Diểu giãy giụa như thế, chỗ giao hợp của hai người cũng chẳng hề tách ra. Nhìn hung khí bặm trợn của Chu Chí Cần, Lê Diểu đột nhiên tỉnh cả người: “Mẹ kiếp thứ này làm sao chui vào được! To như vậy!” Anh chẳng thèm suy nghĩ gì đã rống lên.

Chu Chí Cần vuốt ve bắp chân của anh an ủi, nói đùa: “To hơn của em một chút thôi!”

Lê Diểu xệ cái mặt ra, hệt như một con chuột già bị kẹp vào bẫy, nín nghẹn không nói được lời nào.

“Để tôi– ” Chu Chí Cần còn chưa nói hết câu, Lê Diểu đã vùng khỏi tay gã, dứt khoát trở mình xuống giường.

Chu Chí Cần sững sờ, từ trước đến nay chưa thấy ai trên giường làm ra chuyện như vậy, khiến người luôn giữ được bình tĩnh như gã cũng phải ngơ ngác. Gã vội vàng trần truồng rời giường đuổi theo Lê Diểu đang ôm mông mà chạy.

Đây đúng là tối năm mới đặc sắc nhất, Chu Chí Cần khoái trá cười thầm.

Lê Diểu khỏa thân trốn vào phòng tắm, vừa định khóa cửa lại thì thấy một gã to như con gấu xông vào. Anh tuyệt vọng lùi bước, chẳng hề cảm thấy bản thân mình hiện tại vô cùng nực cười chút nào hết. Chu Chí Cần giống như đô vật sumo trên sàn đấu, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện — phải quật được con gà luộc đối diện kia xuống

“Cục phó Chu… Anh bảo tôi có thể kêu dừng kia mà! Thật sự rất đau đó!”

“Ý tôi là em có thể kêu dừng, em kêu rồi nhưng tôi cảm thấy tôi không dừng được, tôi đánh giá cao bản thân rồi.” Chu Chí Cần cười, áp sát tới bên Lê Diểu, nhìn khuôn mặt nhăn nhó như mướp đắng vẫn vô cùng đẹp trai của anh mà cả người rục rịch.

“Đừng như vậy… Chúng ta… chúng ta…” Lê Diểu cảm thấy quá khó để suy nghĩ khi mà trên người không một mảnh vải che thân, hơn nữa anh cũng chẳng biết mình đang định nói gì nữa.

Chu Chí Cần tuy không cơ bắp cuồn cuộn nhưng mà tướng tá đô con hơn hẳn Lê Diểu, nhìn là biết ngay kết quả của cuộc chiến chênh lệch sức mạnh này. Lê Diểu thật sự hối hận, không phải vì cho rằng quan hệ bằng “cửa sau” làm tổn thương đến lòng tự trọng của mình. Kể từ lúc đồng ý để Chu Chí Cần sờ soạng, những thứ đó đã bị giẫm nát hết rồi, hơn nữa còn là anh tự nguyện. Nhưng quan hệ bằng “cửa sau” thực sự không phải thứ con người có thể chịu được mà, kỳ quặc hết sức, làm sao mà nảy sinh khoái cảm được chứ. Lê Diểu vừa tự hỏi vừa chuyển hướng suy nghĩ, sau đó nghĩ đến một vấn đề rất đáng sợ – Liệu Chu Chí Cần đã từng bị người khác cắm vào chưa.

Nghĩ đến đây, cả người Lê Diểu đỏ lựng. Bởi vì khoảng cách không lớn, Chu Chí Cần rảo bước đến trước mặt anh, sau đó bế người đến trước bồn tắm. Lê Diểu chớp chớp mắt, lúc nhìn thấy bộ dạng của mình và Chu Chí Cần trong gương, tự nhiên thấy đắng lòng ghê gớm. Đây rốt cuộc là chuyện khỉ gió gì vậy!

Bị Chu Chí Cần túm eo nhích vài bước, Lê Diểu cảm giác thắt lưng của mình cọ vào vật gì đó to lớn nóng bỏng, chướng ngại tâm lý càng lớn thêm. Hồi còn đi học cũng không phải chưa từng thả rông với bạn học trong kí túc xá, anh chẳng còn xa lạ gì với “của quý” của đám đàn ông. Nhưng bản thân là tên đàn ông hơn ba mươi tuổi, lại bị bế lên trong tư thế dâm dật này, đầu óc của Lê Diểu như có vô số quả lựu đạn đang phát nổ.

“Cục phó Chu! Tôi rất nhiệt tình với công việc! Nhưng! Nhưng mà… Tôi cũng không thể ‘nhiệt tình’ với cả lãnh đạo được! Anh đừng cưỡng ép tôi! Lúc trước tôi say rượu! Đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, được không!”

“Nhân tiện ‘nhiệt tình’ với lãnh đạo luôn cũng là chuyện tốt.” Chu Chí Cần bóp một ít nước rửa tay trong lọ trên bồn rửa mặt vào lòng bàn tay, sau đó bôi dọc lên khe mông Lê Diểu.

Cảm giác lành lạnh khiến cho Lê Diểu chợt nín thinh, tâm trạng xao động rối bời cũng dần bình tĩnh trở lại. Chắc chắn Chu Chí Cần không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì – Lê Diểu đang lo rằng trong nước rửa tay có tính ăn mòn, sẽ bào mòn luôn cả đóa cúc nhỏ của mình, vậy nên anh hết sức lo lắng, thầm nghĩ lát nữa có nên gọi cấp cứu hay không.

Sự kiên nhẫn của Chu Chí Cần đối với phản ứng như người ngoài hành tinh của Lê Diểu từ nãy đến giờ đã gần như cạn kiệt rồi. Thế nên động tác của gã rất nhanh gọn. Vuốt ve mấy cái liền đưa nước rửa tay nhầy nhụa từ ngón tay vào cửa sau của Lê Diểu. Lỗ nhỏ còn chưa hoàn toàn thích nghi với chất lỏng lạnh lẽo, “cây gậy th*t” to oành nóng hổi đã theo đó chen vào.

Lê Diểu bị nắc lùi một khoảng dài về phía bồn rửa mặt, suýt chút nữa đập đầu vào tấm kính trên tường. Anh muốn quay đầu nhìn xem cơ thể mình rốt cuộc đã bị Chu Chí Cần bày ra tư thế gì, nhưng rồi lại sợ sẽ nhìn thấy hình ảnh mình không kham nổi. Trong lúc đấu tranh tư tưởng, chỉ cảm thấy mình bị dộng tới dộng lui. Tuy là không đau như lúc trước nữa, nhưng mà cũng chẳng sung sướng gì. Lê Diểu khóc không ra nước mắt, siết chặt nắm đấm, không thấy căm giận, không thấy hối tiếc, chỉ thấy buồn tủi.

Sau khi tiến sâu vào “căn cứ bí mật”, Chu Chí Cần bắt đầu bày ra đủ loại tư thế, túm lại là kiểu nào sướng thì làm kiểu đó. Trong lòng âm thầm quyết định quay về sẽ bảo bộ phận cung ứng mua thêm một lô nước rửa tay như vậy về để trong nhà vệ sinh của cục. Đương nhiên, Chu Chí Cần cũng nhận ra cả người Lê Diểu căng cứng, nhưng dương v*t lại không hề có phản ứng gì cả. Gã rút cái tay đang xoa nắn mông Lê Diểu về phía trước, khiêu khích vùng cấm địa thứ hai thưa thớt lông của Lê Diểu. Chú chim nhỏ chỗ đó như thiếu nước, dẫu vuốt ve kiểu gì cũng chẳng chịu thức tỉnh. Cuối cùng, Chu Chí Cần vì muốn cùng Lê Diểu lên đỉnh nên giảm dần tốc độ, tập trung “chăm sóc” cho anh. Lê Diểu trông thấy tay Chu Chí Cần hồi nãy vừa chạm vào mông và họa mi của mình, thế mà giờ lại định đưa lên miệng mình. Bệnh sạch sẽ bùng phát, Lê Diểu cắn chặt răng.

Chu Chí Cần dỗ dành: “Ngoan, há mồm ra, tôi làm cho em sướng.”

“Sướng cái rắm! Là tôi làm cho anh sướng thì có!” Lê Diểu nghiến răng nghiến lợi, một giọt nước mắt cá sấu khả ái rưng rưng nơi hốc mắt.

Chu Chí Cần từ phía sau nắc mạnh vài cái, chạm đến một điểm hơi gồ lên. Lê Diểu lập tức cảm nhận được phản ứng kỳ lạ chạy khắp cơ thể, hai chân mềm nhũn, quy đầu cũng run rẩy dựng thẳng. Anh cũng không đến nỗi ngu ngốc, biết nơi kì diệu đó gọi là tuyến tiền liệt, bèn nhắm mắt lại, ngẩng đầu, hít sâu một hơi, xấu hổ thấp giọng hô: “Thêm nữa đi…”

Chu Chí Cần cười ngoác đến tận mang tai, sau đó theo yêu cầu của Lê Diểu rất nhanh lại dập vào điểm đó, cố gắng kích thích cái công tắc nhỏ khiến đàn ông phát cuồng này.

Lê Diểu chỉ có lúc xấu hổ thì õng ẹo như gái mới lớn, hễ mà mọi rào cản bị đánh sập rồi thì chợ búa chao chát đến đâu cũng dám nói. Ví như lúc này cả hai đang mây mưa cuồng nhiệt, anh đột nhiên chửi đổng lên: “Mẹ kiếp đừng có cắm sâu như vậy hoài đi ba! Có phải cái máy xúc đâu…”

Chu Chí Cần cố gắng hết sức để bỏ qua những gì gã nghe thấy, tập trung vào lao động cày cuốc.

Hai người bò rạp trên bồn rửa mặt rõ lâu. Chu Chí Cần vốn định đổi tư thế, muốn để cho Lê Diểu trải nghiệm thế nào là đàn ông có kỹ thuật giường chiếu. Nhưng gã cũng lo hễ mà thả ra thì con hàng Lê Diểu này sẽ trốn mất, không thể đi theo vết xe đổ được. Thế là gã cứ giữ nguyên tư thế máy xúc ấy chịch một đường tới tiên cảnh trần gian.

Lê Diểu chống đỡ hết nổi, đầu hàng dưới sự vuốt ve mơn trớn của Chu Chí Cần. Chu Chí Cần cũng thừa dịp ưỡn mông đâm mạnh một cái, rồi bắn vào tận sâu bên trong Lê Diểu. Gã thở hổn hển, sờ soạng tấm lưng bóng nhẫy của Lê Diểu, như đang vuốt ve thú cưng vừa được đút no.

Lê Diểu biết bên Chu Chí Cần đã đình chiến rồi, mới thầm thở phào một cái, cảm thấy thắt lưng bủn rủn hết cả. Mà Chu Chí Cần đang thở hồng hộc, cũng lạ thay, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Cả hai nhanh chóng tiến vào trạng thái tinh thần và thể xác thả lỏng hết nấc, đến cả một ngón chân cũng không buồn nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment