Tim tôi đập thình thịch như chạy nước rút 100 mét, chợt nghe anh ấy thở dài một hơi, nói: “Kim Xán Xán, sau này đừng mang đồ cho tôi nữa, thời đại học tôi không định yêu đương.”
“Vậy… em có thể xếp hàng trước không, anh phát cho em số một được không?” Tôi rụt rè giơ một ngón tay hỏi.
Anh ấy không trả lời, đôi mắt như đá quý lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi hiểu rồi!
Không yêu chỉ là cái cớ, không yêu tôi mới là sự thật tàn khốc.
Góc hộp chocolate đ.â.m sâu vào lòng bàn tay tôi, cơn đau nhói lan ra đến tận ngực.
Tôi cúi đầu, quay người vào phòng tự học.
Tống Gia Trạch gọi tôi lại, vẻ mặt có phần ngạc nhiên: “Em còn định tiếp tục học sao?”
07
Tôi uể oải đáp: “Em học không vô nữa rồi, nhưng một lát nữa sườn chua ngọt mở bán, em phải đi tranh một phần.”
Thật ra tôi chưa từng học vô được, chỉ toàn lén liếc nhìn thôi.
Anh ấy chậm hiểu quá, tôi đã lén nhìn 360 độ không góc c.h.ế.t suốt bấy lâu, vậy mà anh vẫn không phát hiện.
Khóe miệng Tống Gia Trạch giật giật, liếc tôi một cái thật sâu rồi quay về chỗ ngồi.
Thư viện cách căn tin số 3 rất gần, lần trước tôi nợ Tiểu Mễ phần sườn, cô ấy không chịu nhận tiền, nói quá khó xếp hàng, nhất định bắt tôi mua phần giống hệt trả lại.
Tôi gửi tin vào nhóm ký túc xá, Tiểu Mễ mắng tôi một trận te tua.
“Cậu sao lại trả lời thế? Tống Gia Trạch là học bá đấy, lúc này phải nói là muốn tiếp tục học, thể hiện chí tiến thủ chứ!”
Tôi ấm ức nói: “Nhưng như vậy là đang lừa người mà.”
“Tình yêu chính là được xây dựng từ những lời nói dối thiện ý!”
Thật sao?
Tôi có chút nghi ngờ, nhưng vì mình vẫn là F.A từ trong bụng mẹ nên không có tư cách phản bác.
Cuối cùng cũng tới giờ, tôi thu dọn rồi lao khỏi phòng tự học.
Bên ngoài lại mưa như trút nước, Tống Gia Trạch đứng ở cửa thư viện, tóc ngắn đen nhánh phủ một lớp sương mờ.
Anh hơi ngẩng đầu, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, yết hầu trên chiếc cổ thanh tú trượt lên một cái.
Trái tim tôi cũng theo đó mà lăn vài vòng.
Nam thần ngay cả khi phiền não cũng đẹp đến lay động lòng người.
Tôi lấy hết can đảm, đưa ô cho anh rồi cắm đầu lao vào mưa lớn.
Hôm nay tôi hơi yếu lòng, không chịu nổi thêm lần từ chối nào nữa.
Tôi vẫn quá ngây thơ.
Mới chạy được vài bước, một gáo mưa như dội thẳng vào đầu, làm mái tóc mái không khí của tôi ướt bẹp.
Đúng lúc đó, Tống Gia Trạch che ô đuổi theo, nhẹ nhàng kéo tôi lại: “Em chạy gì thế?”
Tôi vội lấy tay che trán, hoảng loạn nói: “Tống Gia Trạch, anh mau nhắm mắt lại!”
Tống Gia Trạch tai hơi đỏ, thần sắc phức tạp: “Kim Xán Xán, chẳng lẽ em định đánh úp anh?”
08
Mặt tôi đỏ bừng, liên tục xua tay: “Anh hiểu lầm rồi, em không định hôn anh đâu. Em chỉ không muốn để anh thấy trán 4D to đùng của em thôi.”
Mặt anh cứng lại, ánh mắt rơi lên trán tôi.
Xong rồi, mải giải thích mà quên giấu điểm yếu.
Tôi tiêu đời rồi, các chị em ơi.
Giờ tôi thấy mình như bị nam thần bắt gặp đang mặc đồ ngủ, mắt còn dính ghèn mà nhảy chân sáo ra khỏi cửa.
Dù sao thì hiện tại chúng tôi đang cùng che một chiếc ô.
Anh không cười nhạo cái trán to của tôi, trong lòng tôi lại nhen nhóm chút hy vọng mong manh.
Có lẽ để xua tan sự ngượng ngùng, Tống Gia Trạch mở lời: “Có ảnh hưởng đến việc em mua sườn chua ngọt không?”
Rút kinh nghiệm vừa nãy, tôi suy nghĩ rồi nói một câu sến súa: “Sườn chua ngọt sao bằng anh được, anh còn ngon hơn cả sườn chua ngọt.”
Tống Gia Trạch hình như cảm động thật, chân suýt trượt.
Hôm nay tôi mang theo ô che nắng, vốn đã nhỏ, vậy mà anh còn nghiêng hết về phía tôi, như vậy thì anh sắp đội mưa tới ướt não mất rồi.
Tôi phải kéo gần khoảng cách, như vậy anh sẽ bị ướt ít hơn.
Tôi nhích gần về phía anh, chạm vào cánh tay anh.
Cứng đanh!
Anh ấy có cơ bắp tay!
Hơn nữa còn có thuộc tính ngại ngùng, dù người đứng rất thẳng, nhưng tai lại đỏ hơn lúc nãy.
Mưa càng lúc càng to, tôi nhích một chút, anh lùi một chút, tôi nhích nữa, anh lại lùi nữa.
Hii cả nhà iu
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cuối cùng, anh dẫm vào bồn cây.
Giày trắng dính đầy bùn, vai anh loang lổ vệt nước, tóc cũng bám đầy giọt mưa.
Tôi cũng chẳng khá hơn.