Cơn mưa lạnh xối vào mặt, khiến tôi – kẻ chậm hiểu – chợt nhận ra: anh đang cố tình né tránh tôi, tránh tiếp xúc thân thể.
Lời bắt chuyện vừa rồi chỉ là phép lịch sự, chứ không phải có tình cảm gì.
Tôi siết chặt quai cặp, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Ô em tặng anh rồi, anh tự cầm đi.”
Nói xong, tôi phóng như bay vào cơn mưa.
Về đến ký túc xá, tôi uể oải đi tắm nước nóng, vừa cầm điện thoại lên đã thấy bài đăng của Bạch Vi trên vòng bạn bè.
“Mưa to như trút, may mà có anh che chở suốt đường!”
Trong hình là chiếc ô mà tôi vừa đưa cho Tống Gia Trạch, tôi có đánh dấu bằng một thỏi vàng nhỏ, không thể nhận nhầm được.
09
Chắc là hơi nước trong cốc trà nóng quá nồng, nên làm mắt tôi cay xè.
Tôi mở WeChat của Tống Gia Trạch, định nhấn từng chữ trách móc anh.
Tiểu Mễ giục giã: “Chửi c.h.ế.t thằng tra nam đó đi, cầm ô của cậu đi che cho con hồ ly Bạch Vi, đầu óc Tống Gia Trạch toàn phân chắc luôn?”
“Thôi vậy.” Tôi chán nản xoá từng chữ đi, “Tớ đã nói là tặng rồi, thì dùng sao là chuyện của anh ấy.”
Hii cả nhà iu
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nếu giờ tôi oán trách, thì khác gì Bạch Vi trong thư viện đâu.
Tiểu Mễ tức đến dậm chân: “Nói thì đúng, nhưng nuốt không trôi cục tức này!”
Vừa xoá xong, tin nhắn của Tống Gia Trạch tới: “Cảm ơn ô của em hôm nay. Anh tra rồi, mấy ngày tới vẫn mưa, em tiện không? Anh mang ô trả lại em.”
Cả phòng đồng thanh: “Kêu anh ta cút.”
Đã dùng cho Bạch Vi rồi, còn đòi trả tôi, tưởng tôi là trạm tái chế à?
Tôi gõ từng chữ: “Không cần trả đâu, ô em đã tặng anh rồi, nếu anh không thích thì cứ vứt đi.”
Giao diện hiển thị anh đang gõ, nhưng tôi đợi cả phút vẫn chưa thấy tin nhắn.
Tôi tức giận mà không trút được, liền cố tình gửi một câu: “Hoặc là anh có thể mua lại cái ô đó, mười tệ!”
Thật ra cái ô này tôi mua hơn trăm tệ.
Gửi xong thì tôi hối hận, nhưng lại bướng không chịu thu hồi.
Khoảng một phút sau, anh nhắn: “Vậy anh nhận nhé, cảm ơn em.”
May mà…
Anh không thật sự gửi tôi mười tệ.
Tôi thất tình rồi, rất buồn.
Từ đó trở đi, lớp chính trị tư tưởng tôi luôn ngồi hàng đầu, đến muộn nhất, đi sớm nhất.
Như vậy sẽ không phải tìm kiếm bóng dáng anh giữa đám đông nữa.
Có vài lần tôi gặp Bạch Vi đứng đợi Tống Gia Trạch tan học, cô ta chào tôi với tư thế kẻ chiến thắng, tôi đáp lại bằng hai cái trợn mắt.
Rất nhanh đã đến tháng Mười Một, mẹ tôi chuẩn bị lên mẫu mới cho cửa hàng, chủ đề là “phong cách gợi cảm mùa đông”, cuối tuần bảo tôi đi chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia lần này là hợp tác lần đầu, yêu cầu kỳ quái, quay đến tận hơn mười giờ tối mới xong, đồ tôi mặc bị bẩn nên chỉ có thể vội vàng mặc mẫu rồi bắt xe về trường.
Đúng là sao xui, xe bị nổ lốp giữa đường.
Tôi lỡ mất giờ đóng cổng lúc 11 giờ.
Tôi định thuê khách sạn gần trường ở tạm một đêm, không ngờ lại đụng mặt Vương Hàn.
Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc, sau vài câu chào hỏi thì biết tình hình hiện tại của tôi.
Anh lấy điện thoại ra: “Mình kết bạn WeChat nhé. Dạo này không thấy em lượn lờ trước mặt Tống Gia Trạch nữa?”
10
Tôi siết chặt dây quai túi, cúi đầu nói: "Em bị từ chối rồi."
Vương Hàn nhướn mày: "Không thể nào, cậu ta đối xử với em rất đặc biệt mà. Tôi đã hai lần xin cậu ta WeChat của em, cậu ta đều không cho. Nhất định là cách của em sai rồi!"
Vương Hàn nhìn thẳng vào mắt tôi: "Nghe tôi đi, thử lần cuối cùng nhé. Nếu lần này vẫn không được, thì em hãy từ bỏ hoàn toàn, đi xem những chàng trai ưu tú khác, được không?"
Một tia hy vọng nhỏ nhoi bùng lên trong lòng tôi, tôi gật đầu.
Vương Hàn đưa tôi ra trước tiệm net chụp ảnh, cố ý đặt tay lên vai tôi một cách mập mờ.
Chụp xong, anh ta còn cẩn thận chỉnh ảnh cho tôi. Sau đó dùng bức ảnh đó đăng một dòng trạng thái: "Đêm không ngủ."
"Đi thôi!" Anh ta cất điện thoại vào túi, "Tống Gia Trạch không ở ký túc, tôi sẽ nhắc cậu ta xem bài đăng này."
Tôi hồi hộp lo lắng, để giảm căng thẳng cũng mở tài khoản chơi game.
Người thì dở, nghiện thì nặng, thua hoài không chán.
Vương Hàn không chịu nổi nữa, đứng sau lưng ghế tôi, cúi người chỉ đạo, đến đoạn then chốt thì đặt tay lên mu bàn tay tôi.