Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 16





Trình Tấn Sơn mặc áo khoác đen, đội mũ len đen, bước vào trung tâm giới thiệu việc làm gần đó. Chưa qua rằm tháng Giêng, thì vẫn chưa hết Tết. Người tìm việc lác đác, những nhân viên ngồi ở bàn tuyển dụng bị ép làm việc, ai nấy đều uể oải. Hắn kìm nén sự căng thẳng trong lòng, đến trước một quầy hàng lòe loẹt. "Sơ yếu lý lịch?" Chàng trai trẻ thậm chí còn không thèm ngước mắt lên, hỏi theo lệ thường. "... Không mang." Trình Tấn Sơn liếc nhìn phần giới thiệu trên banner cuộn. Hắn ít học, không biết nhiều chữ, đại khái nhận ra là đang tuyển người mẫu nam. Mức lương khá hấp dẫn, lại còn trả theo ngày. Bản thân hắn đủ cao đủ gầy, ngoại hình cũng đạt yêu cầu. Trình Tấn Sơn tự cảm thấy mình rất tốt đẹp, theo bản năng ưỡn ngực. Chàng trai trẻ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ngay lập tức bị vẻ ngoài luộm thuộm của hắn làm cho nhức mắt. "Đi đi đi, không tuyển người như anh." Không có sơ yếu lý lịch, không có ngoại hình, không có khí chất, đến đây làm loạn cái gì? Nếu là tính khí trước đây, Trình Tấn Sơn có thể đập phá quầy hàng của anh ta ngay tại chỗ. Nhưng rồng đến nhà tôm cũng phải cúi đầu, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hắn suy nghĩ một chút, vẫn nuốt cục tức xuống. Công trường vẫn chưa hoạt động, ít việc chân tay. Hắn quay lại nghề cũ, ứng tuyển làm bảo vệ ở quán karaoke. Phụ trách tuyển dụng là một bà chị trang điểm đậm, phấn trên mặt còn dày hơn cả lớp bột trét tường, nhìn hắn vài lần, cười đầy ẩn ý, thậm chí còn không cần sơ yếu lý lịch đã gật đầu. Thỏa thuận lương một ngày hai trăm, trả theo tuần, tiền boa tự giữ. Tối nay có thể đi làm. Trình Tấn Sơn cảm thấy tương lai có hy vọng, trên đường về nhà, ghé vào khu chợ nơi Hạng Gia làm việc, vừa hay nhìn thấy cô đang cúi người bê hạt dẻ. Người cô không gọi là gầy, lại mặc nhiều quần áo nên trông hơi mập mạp. Cô ôm nửa bao tải hạt dẻ, động tác có chút khó khăn, nhưng môi lại mím chặt, không phát ra một tiếng động nào. Hắn đột nhiên nhớ đến mùi thuốc dán thoang thoảng trong nhà hai ngày nay. Theo bản năng đẩy cửa bước vào, dễ dàng cướp lấy bao tải hạt dẻ, Trình Tấn Sơn nhìn xung quanh, chỉ vào chiếc máy đang hoạt động ở góc phòng: "Đổ vào đó à?" Hạng Gia coi như là quen hắn, sự căng thẳng khi đối mặt với người khác giới cũng giảm bớt, lặng lẽ xoa xoa chiếc eo bị bong gân, hít một hơi. "Ừm, đổ hết vào đó." Cô vén gọn phần tóc mái bị mồ hôi dính vào một bên, tiếp tục ra quầy cân hàng tính tiền. Trình Tấn Sơn cũng không có việc gì làm, bèn đảm nhận công việc rang hạt dẻ, vừa tò mò nghiên cứu máy móc, vừa lén ăn vụng. Hạt dẻ mới rang nóng hổi, thổi "phù phù phù" cho nguội, "ực" một cái cho vào miệng, không cần phải nói cũng biết nó thơm ngọt đến mức nào. Người qua đường bị dáng vẻ ăn uống của hắn thu hút, lần lượt gọi mua, một cân hai cân, doanh số bán hàng tăng vọt. Trình Tấn Sơn bê hạt dẻ liên tục năm sáu lần, đợi đến khi không còn bận rộn nữa, hắn khoe khoang với Hạng Gia về công việc mới của mình. Hạng Gia có chút lo lắng, định nói lại thôi, cuối cùng nói: "Đi xem tình hình đã rồi hẵng nói, chỉ sợ không phải là nơi đứng đắn." "Đứng đắn hay không thì có liên quan gì?" Trình Tấn Sơn không quan tâm, "Tôi là đàn ông, sợ cái gì?" Có lẽ hắn không biết, thành phố lớn khác với thành phố nhỏ nơi hắn lớn lên, hệ sinh thái nghề nghiệp rất đa dạng. Ngoài gái mại dâm, còn có trai bao. Thiếu niên cảm thấy buồn chán khi ở trong cửa hàng nhỏ hẹp này, đợi đến gần giờ tan ca, liền quen đường chạy đến khu bán thịt sống mua hai cân chân gà. Hắn là người không có thịt thì không vui, khó có được dịp chi tiêu số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, tất nhiên phải đưa ra yêu cầu cao về cách chế biến: "Om tương nhé, cho nhiều đường một chút, tôi thích ăn ngọt." "Muốn ngấm gia vị thì phải đến sáng mai." Hắn chịu bỏ tiền ra, Hạng Gia cũng không có gì để nói, khóa cửa ra vào, cùng hắn đi ra ngoài, "Tối nay ăn đồ chay đi." Xào một đĩa cải bó xôi, một đĩa khoai tây bào sợi chua cay, ăn cùng cơm trắng, Hạng Gia bắt đầu xử lý chân gà. Dùng kéo cắt sạch móng, cho vào nước lạnh sạch, thêm hành lá, gừng, rượu nấu ăn rồi chần qua nước sôi. Tất cả các loại thịt sống đại khái đều không thể tránh khỏi bước chần qua nước sôi này. Luộc để loại bỏ máu và mùi tanh, đợi nước sôi thì vớt ra rửa sạch. Phết đều một lớp nước tương lên chân gà để có màu sắc đẹp mắt. Chân gà dần dần ráo nước, cho vào chảo dầu chiên nhỏ lửa, sau đó cho vào nước đá ngâm. Lớp da bên ngoài phồng lên nhăn nheo, tạo thành lớp da hổ, lúc này mới bắt đầu bước om nước tương. Trình Tấn Sơn được voi đòi tiên, kêu lên: "Om thêm vài quả trứng nữa, kẹp vào bánh bao ăn ngon nhức nách. Như vậy ngày mai không cần làm bữa sáng nữa, cô cũng đỡ tốn công." Nghe cũng có vẻ quan tâm đến cô. Hạng Gia keo kiệt, chỉ luộc hai quả trứng. Đun thêm một nồi nước sạch, cho hành gừng tỏi, ớt khô, hạt tần bì gai, hoa hồi, muối, đường, nước tương, xì dầu, dầu hào vào, sau khi nước sôi, cho chân gà đã ngâm và trứng đã bóc vỏ vào, đun lửa to năm phút thì chuyển sang lửa nhỏ, om nửa tiếng. Lúc này không được mở nắp vung, tận dụng nhiệt dư và nước dùng đậm đà, ngâm kỹ cả đêm, mới là tinh túy của món om. Hạng Gia chuẩn bị đi ngủ, Trình Tấn Sơn ra ngoài đi làm. Không may bị Hạng Gia nói trúng, "bảo vệ quán karaoke" này thật sự không phải là công việc đứng đắn. Trình Tấn Sơn thay đồng phục, nhìn mình trong gương, sắc mặt dần trở nên kỳ lạ. Áo choàng rộng màu đen dài đến mắt cá chân, theo yêu cầu của quản lý, bên trong thậm chí không được mặc quần lót. Đùa à, đi lại như vậy không bất tiện sao? Trình Tấn Sơn không phải là người nghe lời, kiên quyết giữ lại áo phông và quần thể thao dài. Hai vai đính ren trắng hình lá sen, tay áo thiết kế kiểu đèn lồng, dùng ren trắng thắt chặt lại. Sau lưng còn có dải ruy băng dài. Nếu có khách gây rối, bộ đồ này rất bất tiện để đánh nhau. Trình Tấn Sơn không hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Thôi kệ, nhập gia tùy tục. "Tôi đứng gác ở đâu?" Hắn buộc đại dải ruy băng sau lưng thành nút chết, quay đầu hỏi quản lý. Quản lý nhanh chóng đánh giá phong cách của hắn, bấm vài cái trên máy tính bảng. Phong cách nhân viên - chó sói nhỏ. Khách hàng phù hợp - nhân viên văn phòng, quý bà giàu có. Anh ta chỉ vào phòng riêng: "Bưng rượu vào trong." Trình Tấn Sơn "chậc" một tiếng. Rõ ràng đã nói là làm bảo vệ, vậy mà còn phải kiêm luôn phục vụ, nhà tư bản thật biết bóc lột người khác. Hắn bưng rượu ngoại và những chiếc ly đế cao đẹp mắt bước vào phòng riêng, nhìn thấy một đám nam nữ. Đàn ông mặc đồng phục giống hắn, phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trên sofa chất đầy áo khoác lông thú đắt tiền. Họ cười rất vui vẻ, có vài cặp đã ôm nhau. Một quý bà vẫy tay gọi hắn lại. Trình Tấn Sơn ngoan ngoãn đặt ly rượu xuống, rót rượu cho họ. Quý bà tuổi không còn trẻ nhưng vẫn còn phong độ, nhìn hắn đầy ẩn ý, nhận ra hắn là người mới, liền nảy sinh ý định trêu chọc. Trộn rượu trắng, rượu vang đỏ và bia thành một ly đầy, dùng ngón tay đeo nhẫn đá quý gõ gõ lên mặt bàn, bà ta cười nói: "Cậu em, biết uống rượu không? Uống hết ly này, cho cậu năm trăm tệ." Trình Tấn Sơn nghe vậy liền động lòng, hỏi: "Có tiền mặt không?" Quý bà sững sờ, cười phá lên cùng với hai người phụ nữ bên cạnh. Bà ta lấy năm trăm tệ từ trong ví ra, tiện nay ném lên bàn. Trình Tấn Sơn nổi máu liều, cầm ly rượu lên, ngửa cổ "ực ực" tu hết vào bụng. Kìm nén cơn đau rát trong cổ họng, hắn lau khóe miệng, đôi mắt phượng hơi khiêu khích: "Tiếp tục không?" Không khí trong phòng riêng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn hắn, như đang quan sát một con thú con lạc vào sở thú. Không biết trời cao đất dày, non nớt mà lại kiêu ngạo. Trình Tấn Sơn thắng được hai nghìn tệ. Khi rời khỏi phòng riêng, men rượu đã bắt đầu ngấm, trước mắt hắn xuất hiện bóng chồng, bước chân như đạp trên bông. Quản lý hớn hở chạy đến tìm hắn: "Bà Lâm thích cậu rồi, gọi cậu đi tiếp khách!" Hai chữ "tiếp khách" kích thích thần kinh của Trình Tấn Sơn, hắn trừng mắt: "Tiếp con mẹ anh, tôi đến đây là để làm bảo vệ!" "Chỗ của chúng tôi, bảo vệ và tiếp khách không khác gì nhau!" Quản lý thấy hắn không hiểu chuyện, chỉ vào xấp tiền đỏ rực trong tay hắn, "Cậu khôn hồn một chút! Ai lại đi gây khó dễ với tiền chứ?" Tiền? Trình Tấn Sơn lấy lại hai phần tỉnh táo. Hắn cúi đầu nhìn màu đỏ quyến rũ. Đúng vậy, hắn cần tiền. Không ai lại đi gây khó dễ với tiền. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment