Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 17





Nhưng hắn vẫn chưa đến mức phải bán thân vì tiền. Hơn nữa, hai nghìn tệ này đủ cho hắn và Hạng Gia ăn uống một thời gian dài. Trình Tấn Sơn có chút tác phong an phận thủ thường của một người dân thành thị nhỏ, xua tay nói: "Không làm!" Quản lý đột nhiên thay đổi sắc mặt, vẫy tay gọi mấy tên "bảo vệ" cao to lực lưỡng ra, cười khẩy: "Không làm cũng phải làm!" Rõ ràng là đang ép buộc người khác. Trình Tấn Sơn nhíu mày, do ảnh hưởng của rượu, động tác cúi người né tránh có chút chậm chạp, suýt chút nữa thì bị bọn họ tấn công. Hắn chớp lấy thời cơ, co giò bỏ chạy. Bỏ chạy là kỹ năng sinh tồn được rèn luyện từ nhỏ, cộng thêm việc khi vào KTV hắn đã cẩn thận để ý đường thoát hiểm, quẹo rẽ mấy lần đã chạy vào cầu thang, thoát khỏi nguy hiểm. Bên tai là luồng gió trong lành và tự do, chiếc mũ đen viền trắng rơi xuống, mái tóc vàng hoe bồng bềnh bay phấp phới. Hắn cởi chiếc áo choàng đen ném vào thùng rác, nhét tiền vào túi quần, thắng lợi trở về. Bỏ lại một chiếc áo khoác, tính ra mất bốn mươi lăm tệ. Kiếm được hai nghìn. Vụ này không lỗ. Trình Tấn Sơn vui vẻ trở về nhà, không kìm được tâm trạng muốn khoe khoang, nhỏ giọng gọi trong bóng tối: "Hạng Gia? Hạng Gia?" Hạng Gia ngủ không ngon giấc, nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, khàn giọng nói: "Về rồi à?" Trình Tấn Sơn đứng ngoài cửa phòng ngủ, hơi cao giọng: "Cô đoán xem tôi kiếm được bao nhiêu tiền?" Lời còn chưa dứt, rượu pha mà hắn uống bắt đầu sôi sùng sục trong dạ dày, một chất lỏng cay nồng trào ngược lên thực quản, sắc mặt hắn tái nhợt, chạy vội vào nhà vệ sinh. "Ọe... ọe... ào ào ào..." Hạng Gia khoác áo choàng thức dậy, vẫn mặc chiếc áo khoác có mũ trùm đầu như thường lệ, đeo khẩu trang, mở đèn pin điện thoại, kiểm tra tình hình của hắn. Có lẽ hắn chưa bao giờ uống nhiều như vậy nên không biết sức mạnh của rượu, ngồi xổm bên cạnh bồn cầu một cách bất lực và chật vật, sắc mặt tái nhợt, đuôi mắt đỏ hoe, nghỉ một lúc lại nôn một hồi. Thảm hại như vậy mà vẫn không chịu yên phận, nhân lúc nghỉ ngơi, hắn lấy ra một xấp tiền nhàu nát từ trong túi quần, giọng khàn khàn: "Nhìn này, đã từng thấy nhiều tiền như vậy chưa?" Hạng Gia thở dài trong im lặng. Quả nhiên không phải là nơi đàng hoàng. "Tối mai còn đi nữa không?" Cô lấy một cốc nước máy đưa cho hắn súc miệng. "Không đi nữa." Trình Tấn Sơn nôn hết những thứ trong dạ dày ra, súc miệng, ôm bụng loạng choạng đứng dậy, giọng điệu vẫn đắc ý, "Một lần ăn cả, thấy đủ rồi thì nên dừng lại." Hạng Gia không hỏi hắn đã trải qua những gì. Hắn cũng không muốn kể cho cô nghe về mặt yếu đuối và nhục nhã của mình, nằm vật ra ghế sofa ngủ li bì. Hôm sau là rằm tháng Giêng. Chợ rau nghỉ bán nửa ngày. Cũng là ngày Ngu Nhã chuyển nhà. Buổi trưa Hạng Gia trở về, vừa mở cửa thì thấy Trình Tấn Sơn đang ngồi ngẩn người trên ghế sofa với mái tóc bù xù. Không phải bị đánh thức, mà là thức vì đói. Vượt qua cơn choáng váng sau khi say rượu, hắn lê dép đi ăn chân gà, phát hiện món ăn được Hạng Gia cất vào tủ lạnh, bề mặt đã đông lại thành thạch màu đỏ sẫm. "Tối qua vừa mới nôn, không được ăn đồ kích thích, ngày mai hẵng ăn." Hạng Gia mua một ít gan heo kho và lạp xưởng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhắc nhở hắn. Cô dừng lại một lát, rồi nói thêm: "Đều để dành cho cậu đấy." "... Ừm." Trình Tấn Sơn lưu luyến nhìn chân gà một lúc lâu rồi mới đóng cửa tủ lạnh, lấy số tiền vất vả kiếm được ra thanh toán cho Hạng Gia. Nợ ba trăm tệ tiền ăn, tiền thuê nhà chia đôi mỗi tháng ba trăm, hai tháng là sáu trăm, cộng thêm tiền điện nước, tổng cộng tròn một nghìn tệ. Hạng Gia nhận tiền, thái độ tốt hơn hẳn, vừa thái gan heo vừa nói: "Hôm nay Ngu Nhã chuyển nhà, cậu sang nhà bên cạnh phụ giúp một tay, ăn cơm xong chúng ta cùng qua đó." Trình Tấn Sơn nhét vài miếng gan heo vào miệng, lại lấy nửa cái bánh bao lót dạ, ra khỏi cửa đi sang nhà bên cạnh. Cũng không cần hắn giúp gì nhiều. Vạn Kim Nguyên bao trọn tất cả việc nặng nhọc, dẫn theo hai công nhân của công ty chuyển nhà bận rộn chuyển đồ lên xuống. Trình Tấn Sơn chạm mặt gã vẫn tỏ thái độ khó chịu, Vạn Kim Nguyên không so đo mà còn cười khà khà. Vài phút sau, Trình Tấn Sơn bế một đứa trẻ trở về. Trên tay còn xách một túi quýt đường. "Chị Ngu Nhã nói nhờ anh trông con giúp chị ấy một lát." Hắn giải thích. Cậu bé quả nhiên rất giống Ngu Nhã, chỉ là hơi hiếu động, ngồi trên ghế lắc lư qua lại, túm tóc Trình Tấn Sơn giật mạnh, khiến hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt. "Cháu tên gì?" Trình Tấn Sơn giải cứu mái tóc quý báu của mình, vụng về chơi đùa với cậu bé. Cậu bé cười khúc khích: "Hạo Hạo." Một lớn một nhỏ nhanh chóng tập trung vào túi quýt đường, mỗi người một quả ăn ngon lành. Gan heo được trộn với hành lá, rau mùi, nước sốt tỏi, nước tương, giấm trắng, muối, đường, lạp xưởng cũng được thái sẵn một đĩa, thêm ba món xào nóng hổi. Còn thiếu chút đồ ăn cho người bệnh và trẻ nhỏ. Hạng Gia lấy ra hai cái bát nhỏ, đập vào mỗi bát một quả trứng. Đun cách thủy một hộp sữa, đổ vào bát thứ ba, thêm đường trắng khuấy đều cho tan. Đánh tan trứng, vừa đánh vừa thêm sữa ngọt, tỉ lệ khoảng 1:2, như vậy trứng chưng ra mới mềm mịn và mọng nước. Sau khi trộn đều, dùng thìa hớt bỏ lớp bọt nhỏ trên bề mặt, bọc một lớp màng bọc thực phẩm, hấp cách thủy. Lửa lớn hai phút, lửa nhỏ tám phút, lấy ra khỏi nồi, bóc màng bọc, bề mặt mịn như gương, ăn vào miệng tan chảy, ngọt thanh dễ tiêu hóa. Ngu Nhã và Vạn Kim Nguyên bận rộn xong xuôi, đến ăn cơm. Vạn Kim Nguyên còn mua một con gà quay ở dưới lầu, vẫn còn nóng hổi, thịt mềm rục xương, xé bằng tay, bày đầy một đĩa. Trình Tấn Sơn và Hạo Hạo ăn hết quýt đường, móng tay đều chuyển sang màu vàng. Người đàn ông rót đầy một ly rượu trắng, xin lỗi Hạng Gia và Trình Tấn Sơn: "Trước đây là tôi hồ đồ, nói những lời khó nghe, hai người nể mặt Tiểu Nhã, đừng để bụng." Bây giờ nhìn thấy rượu là Trình Tấn Sơn sợ, tự rót cho mình một ly nước cam, hào sảng cụng ly với Vạn Kim Nguyên: "Không sao không sao, không đánh không quen mà." Bữa cơm diễn ra vui vẻ. Nhà mới của Ngu Nhã không xa, chỉ cách hai trạm xe buýt. Hạng Gia giúp dọn dẹp một lúc, nhét rèm cửa và khăn trải ghế sofa vào chiếc máy giặt cũ, nói: "Có máy giặt vẫn tiện hơn." Điều kiện ở đây tốt hơn một chút, đồ gia dụng mà chủ nhà trang bị cũng đầy đủ hơn. Hạo Hạo ngồi trên bụng Trình Tấn Sơn cưỡi ngựa, vô tình động vào vết thương cũ, thiếu niên nhe răng nhăn mặt kêu đau. "Trình Tấn Sơn, về thôi." Hạng Gia gọi hắn. "Ừ." Trình Tấn Sơn bế "ông tướng nhỏ" đặt sang một bên, sửa lại quần áo nhăn nhúm, vội vàng đi theo. Trời dần tối, trên đường vẫn rất náo nhiệt. Đội quản lý đô thị nghỉ lễ, những người bán hàng rong nhân cơ hội bày hàng dài trên phố. Bán đồ ăn vặt, đố đèn, ném vòng, bắn súng hơi, xem bói... đủ loại trò chơi, cái gì cũng có. Trình Tấn Sơn hoa cả mắt, chân không muốn bước đi. Hạng Gia lại theo bản năng tránh né những nơi đông người, đi nhanh về phía trước. Vài phút sau, Trình Tấn Sơn xách một chiếc đèn lồng đuổi theo, phàn nàn: "Cô đi nhanh như vậy làm gì?" Hắn giơ cao chiếc đèn lồng sặc sỡ, chiếu sáng con đường ngày càng tối phía trước: "Hồi nhỏ tôi cũng từng tự mình làm đèn lồng, nhưng không đẹp bằng cái này, bên trong là nến, gió thổi một cái là tắt." Không giống như bây giờ, công nghệ tiên tiến, chiếc đèn nhỏ có công tắc nằm yên bên trong, dù gió to đến đâu cũng không bị rung lắc. Cuộc sống sẽ luôn ngày càng tốt đẹp hơn. Hắn tràn đầy tự tin. Sáng hôm sau, suy nghĩ này đã bị Hạng Gia đập tan. Cô dẫn hắn đến tiệm cắt tóc bên cạnh chợ, nói với bà chủ: "Cạo trọc đầu tóc vàng hoe của cậu ấy đi." Mắt nhìn lướt qua những bức hình dán trên tường, cô chỉ vào kiểu tóc húi cua gọn gàng và sạch sẽ nhất: "Cắt kiểu này." Trình Tấn Sơn không dám tin vào tai mình. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment