Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 18





Hắn theo bản năng che đầu, nhảy dựng lên phản đối: "Ông đây không cắt!" Giọng quá lớn làm anh thợ cắt tóc bên cạnh run tay, suýt chút nữa cạo trúng tai khách hàng. "Không cắt thì đừng hòng tìm được công việc tử tế." Hạng Gia bình tĩnh nói, ra hiệu cho hắn nhìn mình trong gương xem bộ dạng ra sao. Mái tóc vàng mà Trình Tấn Sơn lấy làm tự hào đang dựng đứng, trên xương lông mày phải có một vết sẹo mờ, bên ngoài áo phông trắng khoác một chiếc áo hoa văn đỏ trắng đen, quần jean rách phối với đôi giày thể thao nhái của hắn. Đúng chuẩn dân anh chị, tấm gương lưu manh. "Còn định đến quán karaoke?" Hạng Gia cố tình chọc đúng chỗ đau của hắn, "Không thể tự mình kiếm cơm?" Chiêu khích tướng này quả thực cao tay. Dù miệng la hét muốn giàu to, trong lòng Trình Tấn Sơn cũng hiểu rõ, tiền tự mình kiếm được tiêu mới thấy an tâm. Hắn rất ngưỡng mộ những người thầu, ông chủ nhỏ, tay trắng gầy dựng sự nghiệp, bỏ sức ra cày cuốc vài năm, xây được nhà cao tầng ở quê. Ôm vợ béo, bế con ngoan, cuộc sống sung túc, ngày càng có tương lai. Nhưng vận may của hắn luôn không được tốt. Học đến lớp 8 đã bỏ học, không biết được mấy chữ. Đi theo thợ mộc học việc, vì ăn quá nhiều mà bị đuổi; không cẩn thận lại sa vào ổ đa cấp, ngày nào cũng tiêm máu gà hô khẩu hiệu, còn chưa kịp phát triển tuyến dưới đã bị cảnh sát ập vào bắt gọn. Khuân gạch gặp chủ bỏ trốn; vất vả lắm mới hạ quyết tâm đâm một nhát vào bụng một thằng khốn, chủ thuê lại giở trò quỵt tiền… "Ai nói tôi không thể?" Trình Tấn Sơn nghểnh cổ, "Cắt thì cắt, tôi sợ chắc?" Ngồi vào ghế, quấn khăn che, kéo chạy qua trán "tách tách", mái tóc vàng rơi xuống trước mặt. Trình Tấn Sơn vo thành một cục, cúi đầu nhìn hồi lâu, đau lòng muốn chết. Kiểu tóc làm hết hơn trăm tệ ở quê cứ thế mà đi tong. Nếu không xảy ra chuyện đó, hắn còn định năm mới thay đổi diện mạo, nhuộm thành màu bạc nữa chứ. Hơn mười phút sau, tóc cắt xong sấy khô, đầu nhẹ bẫng, rất không quen. Hắn ngẩng đầu nhìn mình trong gương, ngẩn người. Kể từ khi nhớ chuyện, chưa bao giờ hắn thấy mình có tinh thần như vậy. Tóc vàng biến mất, chỉ còn lại những sợi tóc đen nhánh, cứng cáp. Kiểu tóc đầu đinh gọn gàng làm lộ ra khuôn đầu đẹp vốn bị che giấu, đường chân tóc rõ ràng, tóc hai bên mai ngắn hơn trên đỉnh. Loại bỏ những trang sức rườm rà, vì thế mà ưu thế ngũ quan vô hình trung được phóng đại, trở nên đậm nét. Mày kiếm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, khi không biểu cảm thì có chút hung dữ, khóe môi nhếch lên thì lại trở nên tinh nghịch. Là kiểu mà các cô gái rất thích. Cắt tóc xong ra ngoài, Hạng Gia dẫn hắn rẽ trái rẽ phải, đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ, tăm tối. Giống như lâu năm không thấy ánh mặt trời, gạch đá hai bên đầy rêu phong. "Lại làm gì nữa?" Trình Tấn Sơn lẩm bẩm, thái độ đã không còn kháng cự như trước. Chó hoang cũng có bản năng, thậm chí còn nhạy bén hơn chó nhà, biết phân biệt sự khác biệt nhỏ nhặt giữa thiện ý và ác ý. Hạng Gia gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm, đợi người bên trong lên tiếng, khẽ nói: "Ông chủ Lưu, làm giấy tờ." Không lâu sau, Trình Tấn Sơn ngồi trong căn phòng ẩm thấp lạnh lẽo, chiếc đèn phụ trước mặt vừa bật lên, hắn vô thức nheo mắt lại. "Kéo khóa lên, ngồi thẳng, à, đầu hơi nghiêng về bên trái một chút, tốt." Người đàn ông gầy gò chỉ huy, ở đối diện nhấn nút chụp. Chiếc máy tính cũ kỹ kêu ầm ĩ, vận hành một cách khó khăn, ông ta ngậm điếu thuốc, vài phút đã chỉnh sửa xong ảnh thẻ, hỏi: "Tên gì?" Trình Tấn Sơn mơ hồ có dự cảm, lại không dám tin, giọng căng thẳng: "Trình Tấn Sơn." Không biết từ khi nào mà hắn đã qua giai đoạn vỡ giọng. Giọng trầm xuống, khi không la hét ầm ĩ còn có chút dễ nghe. Cầm giấy tờ giả vừa làm xong, hắn không giấu nổi sự phấn khích, liên tục nói: "Sao tôi không nghĩ ra chiêu này nhỉ?" Hạng Gia không để ý đến hắn, thành thạo nói: "Làm thêm một giấy khám sức khỏe." "Dễ thôi dễ thôi." Ông chủ khá nể mặt, làm nhanh gọn, đóng dấu giả, còn cung cấp dịch vụ ép plastic, "Khách quen giảm 20%." Tổng cộng hai trăm tệ, rất có tâm. Trình Tấn Sơn giật mình nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Hạng Gia. Hạng Gia dẫn hắn ra ngoài, dặn dò ngắn gọn: "Giả vẫn là giả, không quét được chip, bình thường chú ý một chút." Không thể đi máy bay, tàu cao tốc, tàu hỏa, cũng không thể đi làm ở những nơi quản lý nghiêm ngặt. Những địa điểm như "Gia Hảo" vẫn thích hợp hơn. Hỗn tạp, thoải mái tùy tiện. Đến quầy bán cá đông khách nhất, Hạng Gia kìm nén sự bài xích trong lòng, gọi người đàn ông đang cúi người bắt cá: "Chú Lâm." Người đàn ông quay đầu, da đen nhẻm, mặt mày cứng nhắc, trán nhăn quanh năm, để lại vết hằn rõ rệt. Ông ta đánh giá cô một lát, nhận ra thân phận của cô, mặt không biểu cảm gật đầu. "Nghe nói chỗ chú tuyển người." Hạng Gia nghiêng người, chỉ Trình Tấn Sơn đang đi phía sau, "Em họ tôi ở quê lên, muốn học chút nghề, kiếm chút cơm ăn." Chú Lâm "ừ" một tiếng, bảo hai người vào phòng nhỏ phía sau đợi, thái độ có chút lạnh lùng: "Tôi đang bận lắm." "Không vội." Hạng Gia khách khí nói, thấy một con cá đang giãy chết trên mặt đất, bị chú Lâm cho một gậy đau điếng, đầu suýt nữa bẹp dúm, tim cô giật thót, vội vàng quay mặt đi. Trình Tấn Sơn nhớ cô sợ máu, nhanh chân bước lên trước, dùng thân hình cao lớn che đi miếng thịt ba ba bị xẻ làm tám mảnh trong chậu inox. Phòng nhỏ rất hẹp, diện tích chưa đến hai mét vuông. Trình Tấn Sơn kéo chiếc ghế đẩu màu xanh quân đội, ngồi bên mép cửa, thỉnh thoảng thò đầu nhìn tình hình bên ngoài, chân phải liên tục run rẩy. Hạng Gia nhặt tờ báo, cuộn thành ống, dùng sức gõ vào đầu gối hắn: "Chú Lâm thích người có quy củ, không thích thấy người khác rung chân." Lời còn chưa dứt, lại chọc vào cái lưng hơi khom của hắn: "Thẳng lưng lên." Trình Tấn Sơn ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, lần đầu tiên ngồi thẳng thắn như vậy khó chịu muốn chết, chậc lưỡi một tiếng: "Phiền phức!" "Cậu còn muốn kiếm tiền không?" Hạng Gia nắm chắc điểm yếu của hắn, "Phụ việc một tháng ít nhất hai nghìn tệ." "Nhiều vậy sao?" Trình Tấn Sơn lập tức ngồi ngay ngắn. Hạng Gia tiếp tục vẽ bánh cho hắn: "Hơn nữa, nghề bán cá có nhiều bí quyết lắm đấy, mùa nào nhập hàng gì, đi nhập ở đâu, chọn cá thế nào, giết cá ra sao… toàn là kiến thức cả." "Tôi biết tôi biết!" Trình Tấn Sơn rõ ràng đã từng mơ mộng đủ kiểu làm giàu, nghe vậy hai mắt sáng lên, "Tôi theo chú Lâm học vài năm, dành dụm chút vốn, sau này biết đâu cũng mở được một cửa hàng nhỏ!" Chú Lâm bỏ mặc hai người hồi lâu, đợi đến khi khách hàng dần tản đi mới lau đôi bàn tay đầy vết chai sạn, hỏi tình hình của Trình Tấn Sơn. Trình Tấn Sơn nửa thật nửa giả trả lời, người khá lanh lợi, thấy chú Lâm vô ý bị đứt tay, liền xắn tay áo lên hào hứng: "Chú, chú đừng vội đồng ý, cứ xem tôi làm việc thế nào rồi tính!" Hạng Gia thấy hắn hiểu chuyện, liền đứng dậy cáo từ, về cửa hàng bận rộn. Bữa trưa ăn cơm hộp bán ở khu ẩm thực phía sau chợ. Mấy ngày nay chắc là có thù với gà, cô mua một phần trứng rán ớt chỉ thiên, ăn cùng một hộp cơm, ngồi ở góc khuất nhai kỹ nuốt chậm. Ớt chỉ thiên khác với ớt xanh, vừa nhỏ vừa dài, vị cay nồng. Cắt thành những vòng ớt nhỏ, trộn cùng trứng đã đánh tan, thêm chút muối, rán chậm với lửa nhỏ. Rán như vậy, trứng và ớt xen kẽ, vừa cay vừa thơm, rất đưa cơm. Trứng gà thật là một loại thực phẩm kỳ diệu, vừa rẻ lại giàu dinh dưỡng, kết hợp với các loại rau khác nhau có thể tạo ra hương vị muôn hình vạn trạng. Hôm đó tan làm, Trình Tấn Sơn xách theo một túi nilon đen, đắc ý nói: "Chú Lâm cho một cân tôm sống, coi như tiền công buổi chiều hôm nay, ngày mai bắt đầu đi làm chính thức!" Hạng Gia gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trên đường về, Trình Tấn Sơn đột nhiên hỏi: "Hạng Gia, chứng minh thư của cô cũng là giả đúng không? Tên thật của cô là gì?" Thảo nào cô luôn không báo cảnh sát, thảo nào cô xử lý vết máu cẩn thận như vậy, thảo nào trong tủ thuốc ở nhà cô lại chuẩn bị nhiều thuốc men thông thường đến vậy. Trong một lúc, nhiều nghi vấn được giải đáp. Kéo theo đó là sự thật càng thêm mơ hồ khó đoán. Vấn đề này vượt quá phạm vi an toàn, sắc mặt Hạng Gia lạnh đi, không nói một lời. Trình Tấn Sơn tự chuốc lấy bực mình, sờ mũi, không hỏi nữa. Trong lòng lại dâng lên sự tò mò. Rốt cuộc cô ấy có lai lịch gì? Chân gà om đã ngấm gia vị, cho vài cái vào nồi hấp, thơm nức mũi, cay tê tươi ngọt. Trình Tấn Sơn nhanh chóng quét sạch, vừa liếm nước sốt trên tay vừa nhìn Hạng Gia làm tôm sống. Hàng chú Lâm cho không tệ, con nào con nấy đều to, để xa nước nửa ngày mà vẫn chưa chết. Một con tôm trong tay Hạng Gia giãy giụa, cong lưng một hơi nhảy xa, nằm trên thớt lật người. Một người luôn làm việc ung dung tự tại, đối mặt với sinh vật sống nhảy nhót lại tỏ ra luống cuống, hai tay run nhẹ, hồi lâu không dám đến gần. "Cô… sợ sao?" Trình Tấn Sơn không chắc chắn hỏi. Cũng không biết dây thần kinh nào bị chập, hay là hiếm khi thấy cô có bộ dạng lúng túng, hắn cười phá lên chẳng hợp thời điểm, làm quá lên: "Không phải chứ, cái này có gì mà sợ? Ha ha ha..." Còn chưa cười xong, Hạng Gia đã xị mặt xuống, rửa sạch tay về phòng, đóng sầm cửa lại. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment