Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 20





Không biết từ khi nào mà những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bắt đầu đích thân đến chợ, đeo kính râm, xách túi LV, chân đi giày da cừu non, phía sau còn có hai người đi theo. Khác biệt với môi trường này, mỗi lần bước vào, luôn thu hút đủ ánh mắt nhìn lại. Nghe nói chị ta là chủ một khách sạn cao cấp nào đó ở trung tâm thành phố, chồng vừa chết không lâu, không con cái, gia sản hơn trăm triệu. Miệng thì nói là đến nhập hàng, nhưng lại có dụng ý khác, mười lần thì đến chín lần đều nhắm thẳng đến quầy bán cá của chú Lâm, nhìn chằm chằm vào Trình Tấn Sơn. Trình Tấn Sơn hoàn toàn không hay biết, thấy khách hàng lớn thì luôn hăm hở chạy lên trước, thể hiện tay nghề giết cá mới học. Hắn vung tay, cạo vảy cá văng tung tóe. Thời tiết dần ấm lên, cơ thể lại dễ đổ mồ hôi, phần trên chỉ mặc một chiếc áo phông cộc tay màu xanh nhạt in chữ cái, sau lưng vẫn bị mồ hôi làm ướt một mảng lớn. Vết ướt không đều, làm nổi bật lên vòng eo săn chắc, áo vì động tác quá mạnh mà bị xắn lên, hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên chiếc eo màu lúa mạch. Người phụ nữ đẩy kính râm, che đi ánh mắt thèm thuồng. "Chị, còn muốn lấy thêm gì nữa không?" Trình Tấn Sơn vui vẻ chặt cá thu thành từng khúc, bỏ vào túi nilon đen, nhìn chị ta như nhìn tiền nhân dân tệ, miệng cũng ngọt ngào hơn, "Tôm và cua mới nhập, lấy mấy cân không?" Hạng Gia từng dạy hắn, làm ăn phải biết nói chuyện tùy người, mới đổi được khách hàng quen. "Có chứ, có chứ." Người phụ nữ được hắn gọi mà lòng nở hoa, ra tay cũng hào phóng, "Mỗi thứ cho mười cân." Những cậu ấm được câu lạc bộ huấn luyện tuy thì đẹp trai đấy nhưng lại không có gì đặc biệt. Chó sói nhỏ hoang dã vẫn có sức hút hơn. Chỉ là không biết kỹ năng trên giường thế nào. Lúc trả tiền, người phụ nữ tặng thêm một tấm danh thiếp: "Nhà hàng buffet hải sản mới mở, mời cậu một bữa cơm." Tai bắt được thông tin "ăn cơm" liền lập tức động lòng, nhưng Trình Tấn Sơn vẫn giữ lại sự cảnh giác của loài dã thú, hỏi: "Sao lại mời tôi ăn cơm? Chị có chuyện vui gì à?" Thích cậu có tính là chuyện vui không? Người phụ nữ nhìn hắn đầy tình ý, móng tay đính đá lấp lánh vẽ một vòng mờ ám trên danh thiếp: "Muốn nói chuyện với cậu - chuyện hợp tác sâu sắc." Hợp tác sâu sắc, sâu kiểu gì? Đáng để suy ngẫm. Trình Tấn Sơn nhíu mày suy tư. Buffet hải sản cần một lượng lớn hải sản, mà chỗ hắn lại chuyên bán cá tôm tươi sống. Hắn tự cho rằng đã chiêu dụ được một khách hàng lớn cho chú Lâm, kích động nhận lấy danh thiếp, lớn tiếng đáp: "Được thôi!" Bữa tiệc được hẹn sau giờ làm. Trình Tấn Sơn nghĩ đi nghĩ lại, lại do dự, nói với chú Lâm: "Chú, hay là chú đi đi. Cháu chỉ là người làm thuê, chuyện làm ăn nửa hiểu nửa không, lỡ mà nói không tốt, hỏng mất tiếng tăm của chú." Chú Lâm nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn người bệnh. Từ từ lau khô tay, người đàn ông tóc hơi bạc muốn nói lại thôi, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Cậu nghĩ tối nay chỉ đơn giản là ăn cơm thôi à?" "Đương nhiên không chỉ là ăn cơm." Trình Tấn Sơn trả lời một cách dĩ nhiên, "Còn phải bàn chuyện làm ăn nữa!" "..." Chú Lâm cảm thấy không nói rõ được với thằng nhóc xui xẻo này, vung tay, "Đi hỏi chị cậu đi." Trình Tấn Sơn quả thực ngoan ngoãn hỏi ý kiến Hạng Gia. Hạng Gia ngược lại tỏ thái độ ủng hộ: "Ăn một bữa cơm thôi mà, không cần căng thẳng thế, thăm dò ý tứ rồi tính." Cô đã gặp người phụ nữ đó rồi, chăm sóc bản thân rất tốt, có tiền có sắc, lại không bị ràng buộc bởi hôn nhân. Nếu hai người vừa ý nhau, cũng không phải là chuyện xấu. Quen được phú bà đỡ phải phấn đấu ba mươi năm, biết bao nhiêu đàn ông mong muốn còn không được. "Có lý." Trình Tấn Sơn rất tán thành. Tuy nhiên, có lẽ là số mệnh nghèo khó. Hắn nhanh chóng phát hiện, cuộc sống của người giàu có không thoải mái như mình tưởng tượng. Nhà hàng buffet rất sang trọng, tọa lạc trên khu phố thương mại xe cộ tấp nập. Nhưng hắn phải đổi ba chuyến xe bus, lại gặp phải tắc đường, loay hoay đến gần chín giờ mới đến nơi. Người phụ nữ chuẩn bị phòng riêng tao nhã, ăn mặc lộng lẫy, rất coi trọng cuộc hẹn này. Trình Tấn Sơn đẩy cửa phòng riêng, bị mùi nước hoa xộc vào mặt làm cho choáng váng, nhíu mày: "Mùi gì vậy, khó ngửi thế?" Hắn vội mở cửa sổ cho thoáng khí, liên tục hắt hơi mấy cái, nụ cười của người phụ nữ thoáng chút cứng đờ. Lên món trước vậy. Nhím biển cao cấp vận chuyển từ Hokkaido, thích hợp nhất là ăn sống. Người phụ nữ đổ chút nước tương cao cấp vào bên trong nhím biển đã rửa sạch, dùng thìa nhỏ tinh xảo thưởng thức từ tốn, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, ra hiệu cho hắn cũng ăn đi. Trình Tấn Sơn nhíu mày càng chặt, dùng mũi chó ngửi ngửi. Hơi tanh. Còn sống. Người không kén ăn như hắn, lần đầu tiên gặp phải món ăn không thể chấp nhận. "Có món nào khác không? Tôi không thích ăn cái này." Hắn không biết cái gì gọi là khách theo ý chủ, lại càng không học qua quy tắc giáo dưỡng, trực tiếp mở miệng bày tỏ sự bất mãn. Người phụ nữ nhìn mặt hắn, âm thầm nuột cục tức xuống, vẫy tay dặn dò phục vụ. Cá sống, sò Bắc Cực, tôm ngọt... Trình Tấn Sơn không thể nhịn được nữa, xoa xoa cái bụng đói đến mức không ngừng phản kháng, chỉ vào quầy nướng teppanyaki bên cạnh: "Không thể làm món gì chín à?" Thật ra, nhà hàng này có dịch vụ nướng teppanyaki. Nhưng người phụ nữ muốn tạo không gian riêng tư nên đã sớm điều đầu bếp đi chỗ khác. Lúc này, đầu bếp trở lại vị trí, trổ tài. Thăn bò Tomahawk giàu chất béo, vừa chạm vào bơ đã kêu "xèo xèo", tỏa ra mùi thịt thơm lừng. Trình Tấn Sơn sắp chảy nước miếng đến nơi, mắt chăm chăm nhìn vào miếng thịt bò, hỏi: "Thịt này không rẻ nhỉ?" Người phụ nữ cuối cùng cũng đi đúng một nước cờ, mỉm cười: "Không rẻ, nhưng cậu xứng đáng." Liếc mắt đưa tình cho người mù xem, trong mắt Trình Tấn Sơn chỉ có miếng thịt lớn trước mặt. Vài phút sau, hắn dùng dao ăn không quen tay lắm cắt miếng thịt ra, thấy nước máu màu đỏ, tức giận quăng dao dĩa: "Chưa chín!" Không nuốt nổi cơm. Người phụ nữ bắt đầu hoài niệm những cậu ấm biết điều, nhỏ nhẹ quan tâm. Mức độ kính nghiệp của Trình Tấn Sơn cũng có hạn, nghi ngờ người phụ nữ này đang đùa giỡn mình, không có tâm trạng bàn chuyện làm ăn với chú Lâm, đứng dậy muốn đi. Hắn không phải là người chịu thiệt, đi được hai bước lại quay lại, chỉ vào thịt trên bàn và hải sản bày trên quầy bên cạnh: "Những thứ này vứt đi thì lãng phí quá, cho tôi gói mang về." Đồ thì là đồ tốt, đầu bếp thì không phải đầu bếp giỏi. Chi bằng mang về giao cho Hạng Gia xử lý. Đêm đó, nguyện vọng gửi Trình Tấn Sơn cho phú bà đã tan thành mây khói, Hạng Gia còn phải khoác thêm áo lên, dậy nấu cơm cho chàng trai đang đói meo. Toàn thân cô tỏa ra năng lượng tiêu cực, lấy hai quả cà chua đỏ au thái thành miếng nhỏ, cho vào nồi xào. Thêm chút muối, là bí quyết để cà chua nhanh ra nước. Ném hết thảy đống hải sản gồm mấy con Tôm tít, một bát thập cẩm hải sản gồm sò Bắc Cực, tôm ngọt, ốc móng tay, cá hồi vào nồi, thêm hành, gừng, rượu nấu ăn xào đến khi đổi màu. Nước sạch ngập hải sản, tôm hùm Boston cỡ lớn mạnh mẽ tham chiến, chiếm hơn nửa không gian. Không có bơ, không có hạt tiêu đen, cách nấu đơn giản thô bạo như vậy quả thực là phung phí của trời. Nhưng Hạng Gia cho rằng như vậy rất hợp với Trình Tấn Sơn. "Thịt, còn thịt nữa!" Trình Tấn Sơn lượn quanh cô, sốt ruột gãi đầu gãi tai. "Đợi một lát." Hạng Gia cụp mắt, có chút không vui. Không cần nước dùng, đã đủ tươi ngon rồi. Nồi bên cạnh luộc một vắt mì nhỏ, hơi cứng một chút, mới xứng với sự hào phóng của hải sản. Mì hơi vàng thì vớt vào bát lớn, đổ nước xốt và hải sản đã nấu chín vào cùng. Đỏ có, trắng có, lại trụng thêm vài cây cải thìa tươi xanh, góp đủ màu sắc rực rỡ. Thăn bò Tomahawk không thể áp chảo quá kỹ, lại phải chăm sóc cái dạ dày quê mùa. Hạng Gia cắt thăn bò thành từng lát mỏng, đun chút dầu nóng, áp chảo đến khi thịt hơi trắng thì vớt ra ngay, xếp chỉnh tề lên trên mặt mì. Cô áp chảo nhiều, Trình Tấn Sơn bẻ một cái màn thầu, ở bên cạnh nhận lấy, miệng nói: "Tôi ăn hết được." Hạng Gia đương nhiên biết hắn có thể ăn hết. Cố tình gây sự với hắn, cô cướp đi một nửa thịt bò, một bát mì nhỏ, coi như thù lao. Hai người ngồi hai bên bàn trà, vùi đầu ăn mì. Trình Tấn Sơn lặng lẽ quan sát động tác bóc tôm của Hạng Gia. Tôm tít giương nanh múa vuốt, dễ bị gai đâm, dùng kéo lại quá rườm rà. Hạng Gia lấy một đôi đũa, đâm từ khe hở ở đuôi tôm thẳng đến đầu, dùng nó làm điểm tựa, bẻ gãy chân tôm, lật cả vỏ ra. Tôm bóc ra như vậy rất hoàn chỉnh, lại không làm tay bị thương. Động tác của cô uyển chuyển nhẹ nhàng, như thể thường xuyên ăn món này vậy. Trình Tấn Sơn bắt chước theo, lại vụng về, không nắm được yếu lĩnh. Hắn ăn không còn một giọt nước, cầm tăm xỉa răng, vừa xỉa vừa rung chân. Hạng Gia lướt mắt qua, đôi chân thon dài theo bản năng khép lại, hắn lười biếng ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ. Sáng hôm sau, hai người cùng nhau ra ngoài, đụng phải hàng xóm mới chuyển đến. Là hai cô gái trẻ. Cô gái búi tóc tinh tế mặc một bộ đồ công sở, vừa nhanh nhẹn lại xinh đẹp, dìu chặt một người phụ nữ mặt tái mét, chỉ huy nhân viên chuyển đồ. Người phụ nữ đó ngũ quan thanh tú nhưng rất tiều tụy, rõ ràng là thời tiết đầu xuân nhưng vẫn mặc áo phao dày cộm. Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy người khác giới, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi khắc cốt ghi tâm, theo bản năng rụt người lại, hai tay che bụng dưới. Cô gái lập tức trừng mắt nhìn Trình Tấn Sơn, ánh mắt hung dữ. Trình Tấn Sơn không chịu thua kém, nhe ra cả hàm răng trắng hếu. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment