Bầu không khí có chút ngưng trệ.
Hạng Gia liếc nhìn người phụ nữ đang kinh sợ vài lần, vẻ mặt suy tư.
Cô quay đầu dùng ánh mắt kiềm chế Trình Tấn Sơn, dẫn hắn đi xuống cầu thang bên phải, chừa ra đủ khoảng không gian.
Khi đi ngang qua họ, người phụ nữ hơi run rẩy, cơ thể dính sát vào tường, hận không thể cuộn tròn lại thành một cục.
Cô gái vội vàng ôm lấy bờ vai gầy gò của người phụ nữ, tạo thành tư thế bảo vệ, khẽ an ủi: “Chị Ninh Ninh, không sao không sao, có em ở đây rồi.”
Cô ấy lại khẽ thở dài: “Chị như vậy em làm sao yên tâm được? Buổi phỏng vấn chiều nay, em không đi nữa đâu.”
Ra khỏi cầu thang, Trình Tấn Sơn oán trách: “Thần kinh à? Không trêu chọc cô ta, không đụng chạm cô ta, trừng mắt tôi làm gì?”
“Bớt lo chuyện bao đồng.” Việc thu nhận hắn đã mang đến cho cô không ít rắc rối, Hạng Gia không có ý định tạo thêm bất kỳ sự giao thiệp dư thừa nào với người khác.
Nhưng ở gần như vậy, cách âm lại không tốt, khó tránh khỏi việc bị động biết được không ít bí mật của đối phương.
Ví dụ, cô gái nhỏ hơn thì tên Đường Lê, người phụ nữ kia tên Hứa Du Ninh.
Đường Lê đang tìm việc, dường như có ý định an cư tại đây, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, bận rộn như con quay.
Còn Hứa Du Ninh thì không bao giờ ra ngoài, coi căn phòng trọ chật hẹp như cái vỏ để ẩn nấp chính mình.
Cuộc sống gặp phải những khó khăn tương tự, không bao lâu, Đường Lê đã chủ động bắt chuyện với Hạng Gia, hỏi cô chợ bán đồ ăn vừa rẻ vừa tươi gần đây nằm ở đâu.
Trong điện thoại có một danh sách dài dằng dặc, cô gái trẻ gặp phải vấn đề khó, nhíu mày nhẹ, cố gắng giải mã những bí ẩn trong đó: “Xì dầu hấp cá… đây là loại dầu gì? Đường phèn vàng… mua ở đâu?”
Nhìn là biết mười ngón tay chưa từng chạm nước, lại nhận nhiệm vụ của Hứa Du Ninh, quyết tâm vượt qua khó khăn, làm cho thật hoàn hảo.
Hạng Gia nể mặt, dẫn cô ấy đến Giai Hảo.
Gặp ngay đợt khuyến mãi lớn thực phẩm đông lạnh, mua mười cân trở lên thì được giảm hai mươi phần trăm, để tiết kiệm tiền, hai người dự định mua chung.
“Chị Hạng Gia, sau này có những hoạt động như này, chúng ta vẫn mua chung nha.” Mua sắm là thú vui của phụ nữ, Đường Lê vừa chọn chả cá viên cho vào túi nilon, vừa thương lượng với Hạng Gia.
Hạng Gia cân chút chả giò tam sắc, còn chưa kịp trả lời, Trình Tấn Sơn đã hăm hở chạy tới.
“Đậu đỏ đậu đỏ, tôi thích ăn đậu đỏ.” Hắn múc một muỗng lớn chả giò nhân đậu đỏ đổ vào túi của Hạng Gia, nhìn rõ nội dung hoạt động thì có chút coi thường bĩu môi, “Một mình tôi có thể ăn mười cân, còn cần mua chung sao?”
Đường Lê và hắn không hợp nhau, sắc mặt lập tức lạnh đi, vừa mới mở miệng cũng phải ngậm lại, cúi đầu lựa chả viên.
“Không bận hả?” Hạng Gia nhích sang bên cạnh một bước, tạo khoảng cách với Trình Tấn Sơn, cố gắng đuổi hắn về, “Chú Lâm mấy ngày nay không khỏe mà? Đừng có chạy lung tung, để ý đến sạp hàng nhiều vào.”
Đã có tuổi, luôn có chút bệnh vặt tìm đến, cánh tay chú Lâm tái phát vết thương cũ, mấy ngày nay không thể làm việc nặng được.
Vì vậy, gánh nặng nhập hàng rơi lên đầu Trình Tấn Sơn, trời chưa sáng đã phải ra ngoài, cưỡi chiếc xe ba bánh cũ nát, mang theo vài cái thùng nhựa lớn, đến chợ đầu mối thủy sản cách đó năm sáu dặm.
“Tôi biết, chẳng phải là thấy cô đến rồi sao?” Trình Tấn Sơn ghét nhất nghe người khác dạy đời, vì đối phương là Hạng Gia nên chỉ có thể nhẫn nhịn nghe hết.
Hắn trừng mắt nhìn đỉnh đầu đen mượt của Đường Lê, dường như cảm thấy cô ấy đặc biệt chướng mắt, ngay sau đó lấy từ trong túi áo khoác ra một hộp kẹo hỷ đặt trước mặt Hạng Gia: “Hôm nay nhà dì Vương bán bánh bột lọc gả con gái đi lấy chồng, mời mọi người ăn kẹo hỷ, tôi xin giúp cô thêm một hộp.”
Thì ra là đặc biệt đến đưa kẹo.
Hắn thích động không thích tĩnh, lúc nào rảnh rỗi lại chạy khắp chợ, giúp nhà này chút việc, nói chuyện phiếm với nhà kia, còn quen thuộc hơn cả Hạng Gia.
Hạng Gia “ừ” một tiếng, giọng có hơi dịu xuống: “Mau về đi, ngày mai chiên chả giò.”
Trình Tấn Sơn “ừ” một tiếng, lại múc thêm một muỗng chả giò nhân đậu đỏ vào túi, chỉ vào bánh rán vừng và bánh bí ngô ở không xa: “Cân thêm chút nữa, tuần sau tôi lãnh lương, mời cô một bữa thịnh soạn!”
Hạng Gia lắc đầu, lấy thêm một túi nilon, cho bánh rán vừng tròn trịa và bánh bí ngô vàng ươm vào.
Cô quay mặt đi, bắt gặp ánh mắt ngưỡng mộ của Đường Lê.
“Sao vậy?” Hạng Gia không hiểu ý nghĩa của ánh mắt này, nghi hoặc hỏi.
“À, không có gì, không có gì.” Đường Lê ý thức được mình lỡ lời, mặt hơi đỏ lên, cùng cô đi đến quầy thu ngân cân đồ.
Không nhiều không ít, vừa đúng mười cân.
Với sự giúp đỡ của Hạng Gia, Đường Lê đã mua được một đống rau củ quả gia vị, cuối cùng cũng hoàn thành danh sách mà Hứa Du Ninh đưa ra.
Đường Lê thở phào nhẹ nhõm, mua hai chai nước, đi vào tiệm bán đồ khô của Hạng Gia nghỉ chân.
“Cảm ơn chị Hạng Gia, nếu không có chị, em thật sự không biết phải làm sao.” Cô gái có làn da trắng trẻo, tràn đầy sức sống, nhìn thì chưa trải qua giông bão gì, gia cảnh cũng không tệ, không biết vì sao lại lạc bước đến nơi này.
“Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo.” Hạng Gia đối diện với người cùng giới ít nhiều gì cũng tự nhiên hơn, mở hộp kẹo hỷ ra mời cô ấy ăn kẹo lạc.
Đường Lê tán gẫu vài câu, lấy hết can đảm hỏi dò: “Chị Hạng Gia, bạn trai chị nhìn… có vẻ nhỏ hơn chị, cũng không được trưởng thành cho lắm, anh ấy đã làm cách nào để chinh phục chị vậy?”
Hạng Gia vừa uống một ngụm nước, nghe vậy thì bị sặc, ho dữ dội vài tiếng, liên tục xua tay.
Mãi mới bình tĩnh lại được, cô vội vàng phủ nhận: “Cậu ấy là em họ của tôi, không phải bạn trai.”
Đường Lê mắc cỡ đỏ bừng cả mặt.
“Xin lỗi xin lỗi, là em hiểu lầm rồi.” Cô ấy đứng dậy xin lỗi, vẻ mặt hối lỗi, “Em thấy anh ấy đối với chị… còn tưởng… xin lỗi!”
“Không sao.” Hạng Gia tâm tư nhạy bén, đoán được điều gì đó từ câu hỏi vừa rồi của cô ấy, nhưng lại có chút không chắc chắn.
Lúc sắp đi, Đường Lê nhắc đến một chuyện khác: “Chị Ninh Ninh trước đây gặp chuyện không hay, mấy ngày nay cứ gặp ác mộng, làm ồn đến nhà chị đúng không?”
Nói thật, đúng là rất ồn.
Tiếng hét và tiếng khóc đột ngột vang lên giữa đêm khuya thanh vắng đủ để khiến người ta bất an, kinh hãi.
“Cô bảo cô ấy trước khi đi ngủ uống chút sữa nóng, rồi ngâm chân, cũng có thể sẽ đỡ hơn đấy.” Hạng Gia có chút kinh nghiệm, lên tiếng gợi ý.
Đường Lê vội vàng cẩn thận ghi vào điện thoại.
Hạng Gia đi vào chợ, do dự một lát, rốt cuộc vẫn không đành lòng, lại đuổi theo gọi Đường Lê đang mua táo tàu ở cửa.
“Chuyện đó…” Cô từng bước đến gần, vượt qua khoảng cách xã giao bình thường, ghé vào tai cô gái, nói nhỏ một câu.
“Phụ nữ có thai tốt nhất không nên ăn táo tàu, dễ gây co thắt tử cung.”
Đường Lê căng thẳng đến mức suýt nhảy dựng lên.
“Sao… sao chị biết?!” Cô ấy vừa nói xong liền bụm miệng lại, ánh mắt đề phòng, ngay sau đó lại cảm thấy sợ hãi, vội vàng lên mạng tìm kiếm.
“Có nhiều thứ không nên ăn, cô để ý một chút.” Hạng Gia nói hết ý rồi quay người rời đi.
Tối hôm đó làm món giao bạch xào chay.
Giao bạch để trong tủ lạnh quá lâu, không ăn thì sẽ bị hỏng mất.
Bóc bỏ lớp vỏ, gọt bỏ gốc già, chỉ còn lại phần trắng nõn nà.
Trình Tấn Sơn đã rất biết ý, chủ động bóc vài tép tỏi, rồi gọt vỏ cà rốt theo chỉ dẫn của cô.
Bốn cây giao bạch thái thành từng lát mỏng, rồi thái thành sợi nhỏ, nửa củ cà rốt cũng thái sợi, cho vào đĩa để riêng.
Phi thơm tỏi băm, cho sợi giao bạch và sợi cà rốt vào xào sơ qua, thêm nửa thìa dầu hào, chút muối, chút đường.
Sau khi xào mềm, thêm chút nước nấu lửa liu riu, rồi rắc thêm chút hành lá xanh mướt, không cần thêm bất cứ công đoạn thừa nào.
Non mềm mặn ngọt, tươi ngon đến mức đầu lưỡi như muốn rớt ra.
Có lẽ sự chỉ dẫn của Hạng Gia có tác dụng, đêm đó, nhà bên cạnh chỉ làm ồn một lần, động tĩnh cũng nhỏ hơn nhiều.
Hứa Du Ninh khóc “hu hu”, giống như đã chịu nhiều ấm ức, nước mắt có rơi thêm cũng không thể giải tỏa hết.
Đường Lê hạ giọng, không hề mất kiên nhẫn an ủi cô ấy, cuối cùng cất lên một bài hát không rõ tên.
Giọng cô gái rất ngọt rất mềm, xoa dịu hiệu quả những sợi thần kinh đang căng như dây đàn, kéo người ta từ ác mộng vào giấc mộng đẹp yên bình.
Hạng Gia trở mình, chậm rãi thở ra một hơi.
Tuy rằng quá trình rất khó, nhưng Hứa Du Ninh sẽ từng chút một tốt lên thôi.
Đứa trẻ trong bụng, người thật lòng yêu thích cô ấy, có lẽ còn có bố mẹ đang nhớ đến cô ấy… rất nhiều người và sự việc sẽ kéo cô ấy lại, giúp cô ấy quay trở lại đúng quỹ đạo.
Nhưng Hạng Gia lại không có gì cả.
Bầu trời đã tối đen từ nhiều năm trước.
Ánh bình minh vĩnh viễn sẽ không đến.
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17