Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 39





Đường Lê nhận ra giọng Hạng Gia, mắt sáng lên. Hứa Du Ninh vừa mừng vừa lo, không dám biểu lộ gì trước mặt tên kia, quay mặt đi che giấu ánh mắt dao động. “Cô cứ để ở cửa, lát tôi ra lấy.” Tên kia cảnh giác, đi về phía phòng khách vài bước nhưng không dám mở cửa ngay. Tuy nhiên, theo lý mà nói, nếu lời cảnh báo của Đường Lê khiến người khác chú ý thì cũng không nên đợi lâu như vậy mới đến. Biết đâu đúng là nhân viên giao hàng. Như để chứng minh suy đoán của hắn ta, người phụ nữ bên ngoài cất giọng sốt ruột: “Tôi đã nói để trong tủ đồ rồi mà các anh không chịu, còn đòi khiếu nại, để ở cửa mất thì ai chịu trách nhiệm?” “Ồ.” Tên kia nhặt con dao găm trong túi ni lông giấu ra sau lưng, quay lại đóng cửa phòng ngủ, che giấu hiện trường vụ án. Giọng hắn ta rất bình tĩnh: “Đợi chút.” Nói rồi, hắn ta còn giấu đi vết máu dính trên tay áo lúc đánh Đường Lê. Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đen, cúi đầu, tay ôm một thùng giấy lớn. Tên kia mất cảnh giác, đưa tay ra nhận thì bị đối phương đẩy mạnh một cái, loạng choạng suýt ngã. Hạng Gia rút từ trong túi áo khoác ra một lọ xịt hơi cay, xịt thẳng vào mắt hắn ta. Hắn ta kêu gào thảm thiết, nhận ra bị lừa, trong cơn thịnh nộ, hắn ta vung dao loạn xạ, rạch một nhát dài trên bụng Hạng Gia. Da thịt rách toạc, máu phun ra. Tiếp đó, hắn ta giáng một cú đá mạnh vào vết thương. Cơn đau dữ dội khiến Hạng Gia suýt bị đá văng ra khỏi cửa. Những ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh bám chặt vào khung cửa. Lúc này, cô vẫn còn cơ hội chạy trốn. Trên thực tế, thay vì đối đầu trực tiếp, cô còn có thể nghĩ ra nhiều cách khác để cứu Đường Lê và Hứa Du Ninh. Nhưng, sự cám dỗ của cái chết đã chiến thắng tất cả. Nếu “tình cờ” chết dưới tay hắn ta thì không coi là tự sát, phải không? Vừa đạt được mong muốn của mình, vừa đổ tội giết người cho hắn, giúp Hứa Du Ninh thoát khỏi gọng kìm, đúng là một mũi tên trúng hai đích. Cái kết này cũng coi như chết có ý nghĩa, tạo ra một chút giá trị. Cô còn gì không hài lòng? Hạng Gia nghiến răng, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, nhặt cây gậy gỗ bên cạnh cửa lên, đối mặt với kẻ thù. Cô hùng hổ xông tới, nhưng lại vụng về, vung gậy đánh loạn xạ vào tay hắn ta, bị hắn túm lấy cổ áo quật ngã xuống đất. Hai tay theo bản năng che đầu, khi hắn ta ngồi lên eo cô, cảm giác nghẹt thở quen thuộc ập đến, mí mắt Hạng Gia giật giật, đầu óc choáng váng. Không được ngất xỉu. Cô nghiến chặt răng, nếm thấy mùi máu tanh nồng nặc, chịu đựng vài cú đấm, thừa lúc hắn ta không để ý, há miệng cắn vào tay hắn, dùng sức. Xé ra một mảnh thịt đẫm máu. Tên kia hét lên một tiếng, càng thêm tức giận, vung tay tát mạnh vào mặt cô. “Chát” một tiếng. Đầu óc quay cuồng, những hình ảnh đáng sợ hiện lên. Vết máu khô, vết tinh dịch loang lổ, dây xích nặng nề, và cả căn phòng đầy những dụng cụ rùng rợn… Gần như là phản xạ có điều kiện, giữa hai chân cô trào lên một luồng hơi nóng. Chất lỏng màu vàng nhạt âm thầm chảy ra, tước đoạt chút nhân phẩm cuối cùng mà cô cố gắng duy trì. Tên đó cười nói: Xinh đẹp thế này, thích hợp làm chó cái nhất, làm người phí quá! Một câu nói nhẹ tênh. Đẩy cô từ vực sâu này xuống vực sâu khác. Vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không siêu sinh. Đồng tử bắt đầu giãn ra, Hạng Gia im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giận dữ của tên kia. Dưới những cú đấm như mưa rơi xuống người, cô buông xuôi, thả lỏng tứ chi. Máu chảy ròng ròng, hơi thở cuối cùng còn sót lại trong lồng ngực từ từ dâng lên, sắp sửa trào ra. Cuối cùng cũng kết thúc rồi… Thật tốt. Nhưng, đúng lúc này, chàng trai trẻ hấp tấp xông vào. Nhìn thấy tình trạng của cô, hắn như phát điên, lao vào tên kia như một con bò tót, giằng co với gã. Trong phòng ngủ, Đường Lê và Hứa Du Ninh vẫn đang cố gắng tự cứu. Đường Lê chịu đựng cơn đau khắp người, lăn lộn hai vòng, ngã xuống đất. Đường Lê gắng gượng ngồi dậy, cọ xát cổ tay vào cạnh giường. Nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, cô lo lắng Hạng Gia gặp chuyện, càng lúc càng sốt ruột, da bị cọ xát đến chảy máu cũng không cảm thấy gì. Hứa Du Ninh thấy miếng băng dính đen trên miệng Đường Lê bị bong ra một góc, liền lật người nằm sấp trên giường, áp sát vào chiếc má sưng đỏ của cô cọ xát. Nhìn cô gái đầy thương tích, trong lòng cô ấy dâng lên nỗi hối hận khôn nguôi. Giá như, năm đó không trốn tránh tình cảm chân thành ấy. Giá như, không mù quáng gả cho tên súc sinh đội lốt người. Thì tất cả những bất hạnh này đã không xảy ra. Làm sao có thể không thích được chứ? Đôi mắt sáng long lanh của em khi hỏi bài, dáng người uyển chuyển khi làm đội trưởng đội cổ vũ, dáng vẻ nũng nịu dựa vào vai cô, và… và chiếc đèn chiếu sao đẹp nhất mà cô từng thấy. Tên của hai người gần gũi thân mật, chứng minh cho dự đoán vừa hoảng sợ vừa rung động của Hứa Du Ninh. Nhưng cô quá yếu đuối. Cô không biết phải đối mặt với sự trách móc của cha mẹ, ánh mắt tò mò xen lẫn ác ý của hàng xóm như thế nào. Cô không biết một người phụ nữ lớn tuổi chưa kết hôn sẽ phải đối mặt với bao nhiêu lời gièm pha, vu khống ở nơi làm việc và xã hội. Ngày Đường Lê hẹn gặp cô, cô vừa bối rối vừa đau khổ, nhốt mình trong bếp, nấu một nồi cháo đậu đỏ hạt ý dĩ. Hồi còn ở trường, cô cũng từng nấu trong ký túc xá. Chiếc nồi hầm điện công suất nhỏ lén lút giấu sau rèm cửa, hầm đủ tám tiếng mới có thể nấu được món cháo mềm dẻo, thơm ngon này. Mỗi lần đưa cho Đường Lê, cô luôn nói dối là đặt đồ ăn thừa một phần. Nhưng sáng hôm đó, cô lại nấu quá lửa, trong nồi bốc lên mùi khét khó chịu. Cuối cùng cô đến buổi hẹn với hai bàn tay trắng, nhẫn tâm làm ngơ trước tấm lòng của cô gái. Mối tình đầu của cô là như vậy. Ngọt ngào xen lẫn cay đắng, trong hồi ức luôn có sự tiếc nuối. Lấy lại được giọng nói, Đường Lê ngẩn người nhìn Hứa Du Ninh một cái, rồi hét lớn cầu cứu. Miếng băng dính trên cổ tay bị mài đứt, cô bò lên giường cởi trói cho Hứa Du Ninh, bỗng nhiên biến sắc. Vạt váy dưới tà váy không biết từ lúc nào đã ướt sũng, toàn là chất lỏng trong suốt và ấm áp. Nước ối vỡ, cơn đau chuyển dạ ngay sau đó ập đến. “Chị… chị Ninh Ninh…” Cô sợ đến run rẩy, đột nhiên không nhớ nổi Hứa Du Ninh đang mang thai tháng thứ mấy. Đã được bảy tháng chưa? Sinh con lúc này, đứa bé có thể sống sót không? Cô lăn lê bò lết ra ngoài cầu cứu, thấy Trình Tấn Sơn đang đánh tên kia bầm dập, vẫn không ngừng đấm đá. Hạng Gia nằm thoi thóp dưới đất, không biết sống chết ra sao. Đường Lê hét lên: “Trình Tấn Sơn, đừng đánh nữa! Chị Ninh Ninh sắp sinh non rồi, còn chị Hạng Gia phải mau đưa đến bệnh viện!” Trình Tấn Sơn bừng tỉnh khỏi cơn thịnh nộ, ánh mắt lướt qua con dao găm dưới đất, nổi lên sát ý. Nhưng Hạng Gia rên rỉ một tiếng đau đớn, kìm hãm cơn điên cuồng của hắn. Lần đầu tiên ôm một người phụ nữ vào lòng, hai tay hắn run rẩy, giọng nói lắp bắp: “Hạng Gia, cố lên, cô đừng chết…” Đầu Hạng Gia mềm nhũn dựa vào ngực hắn, hơi thở yếu ớt: “Trình Tấn Sơn, cảnh sát sắp đến rồi, mau chạy đi…” Tiếng ồn ào quá lớn, hàng xóm dần dần tụ tập lại, tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ dưới lầu. “Tôi không chạy!” Trình Tấn Sơn ôm cô xuống lầu, trong lòng hoảng loạn, “Cô cũng đâu có trong sạch gì? Cô chạy không nổi, tôi ở lại với cô.” Mẹ kiếp, chết thì chết chung. Hắn quay đầu gầm lên với những người hàng xóm: “Nhìn cái gì mà nhìn! Gọi xe cấp cứu đi!” Hạng Gia không nhẹ, Trình Tấn Sơn đi đến con đường lầy lội vì nước mưa, hai chân khuỵu xuống. Hắn gắng gượng ôm chặt Hạng Gia, giọng nói nghẹn ngào: “Xe cấp cứu sắp đến rồi, Hạng Gia, cô đừng chết! Nghe thấy không, cô đừng chết!” Đừng bỏ lại hắn một mình. Hắn muốn cưới cô làm vợ. Tầm nhìn trở nên mờ mịt, hắn lau chất lỏng trên mặt. Trên tay toàn là máu của cô, ấm nóng, dính nhớp, lem luốc cả mặt hắn. Người phụ nữ này lúc nào cũng lạnh lùng, khiến người ta quên mất rằng cô cũng có thất tình lục dục, cũng biết đau, cũng biết chảy máu. Trình Tấn Sơn cúi đầu nhìn Hạng Gia đang hôn mê bất tỉnh, định gọi cô dậy. Ánh mắt hắn bỗng nhiên dừng lại. Hắn run rẩy đưa tay nhẹ nhàng lau đi chất lỏng màu vàng đậm trên mặt cô. Làn da bên dưới trắng như tuyết. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment