Trình Tấn Sơn vốn từ hạn hẹp, khó mà miêu tả chính xác ngoại hình của người khác. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy dung nhan thật của Hạng Gia, hắn bỗng hiểu rõ cụ thể thế nào là “xinh đẹp”.
Hắn nghĩ.
Ngay cả những nữ minh tinh nổi tiếng nhất showbiz cũng chưa chắc đã đẹp bằng cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế, chiếc cằm thon gọn.
Nét đẹp cổ điển, giống như một chiếc bình hoa quý giá được lưu truyền từ hàng trăm năm trước, vừa xinh đẹp vừa mong manh.
Vừa dễ dàng khơi dậy ham muốn che chở của đàn ông, lại vừa dễ dàng thu hút sự dòm ngó và ác ý.
Hèn chi…
Hắn vô thức che mặt cô vào ngực mình, như một kẻ nghèo khó nhặt được vàng, tim đập thình thịch.
Sắc đẹp bình thường đương nhiên là một điểm cộng tuyệt vời, dù trong cuộc sống hay công việc đều có thể nhận được không ít đặc quyền.
Nhưng cái gì quá cũng không tốt.
Xinh đẹp đến mức như Hạng Gia không phải là may mắn, mà là tai họa.
Hắn vén mái tóc ướt mưa của cô, che đi gò má tái nhợt.
Xe cấp cứu và xe cảnh sát cùng lúc đến nơi, cả người gây án lẫn nạn nhân đều bị thương ở các mức độ khác nhau, trong đó còn có một sản phụ sắp sinh, nên phải đưa đến bệnh viện trước.
Đường Lê được người tốt bụng giúp đỡ đưa Hứa Du Ninh xuống lầu, lên xe cấp cứu.
Cô hoảng loạn, nắm chặt tay Hứa Du Ninh, nhìn thấy máu chảy ở vùng kín của cô ấy, sợ hãi bật khóc.
Hứa Du Ninh vẫn còn tỉnh táo, nhẹ nhàng nắm lại tay cô gái, há miệng muốn nói gì đó.
Đường Lê ghé tai sát vào, nghe thấy lời xin lỗi của cô ấy:
“Tiểu Lê, xin lỗi…”
“Còn nữa, thật ra… chị rất thích em…”
Từ rất lâu rất lâu rồi, đã lặng lẽ giữ em trong tim.
Nhưng cô quá nhút nhát, quá yếu đuối, do dự không dám đối mặt với tình cảm thật của mình.
Xa lánh em, trốn tránh em, ép buộc bản thân đi theo con đường “bình thường”, gả cho một người đàn ông có vẻ ngoài ổn định, tự thôi miên rằng như vậy có thể sống một cuộc đời bình yên.
Sau khi phát hiện ra bản chất của người đàn ông đó, cô không phải là không nghĩ ra cách đối phó, nhưng lại bị cảm xúc tự ti đánh gục.
Những trận bạo hành lạnh lùng, những cú đánh đập và ngược đãi sau này, cô đều coi như là quả báo cho việc mình đã phụ bạc Đường Lê.
Bản thân việc là một thành viên của cộng đồng LGBT không được xã hội công nhận đã rất khó khăn rồi.
Là phụ nữ, lại càng khó khăn hơn.
Họ bị xã hội, bạn bè, thầy cô, thậm chí cả cha mẹ giam cầm trong một nhà kính thoải mái, lớn lên thành những bông hoa yếu ớt theo khuôn mẫu chuẩn mực.
Dễ thương, dịu dàng, ngoan ngoãn, biết điều.
Một khi có ai đó cố gắng vượt qua ranh giới làm điều gì đó khác biệt, sẽ bị chỉ trích, bị hàng ngàn bàn tay xé toạc, kéo trở lại “con đường đúng đắn”.
Làm sao có thể gọi đây là phân biệt giới tính?
Cô gái ngốc nghếch, chúng tôi đang bảo vệ em đấy.
Hứa Du Ninh hiểu rõ tất cả, nhưng vẫn bị con rắn độc quấn lấy.
Cô không biết lần này mình có thể vượt qua cửa tử hay không.
Cô sợ có những lời nếu không nói ra bây giờ, sẽ mãi mãi không có cơ hội.
“Chị Ninh Ninh, em cũng thích chị!” Đường Lê mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, khóc lớn.
Cô run rẩy lấy hộp nhẫn trong túi ra, nhét vào tay Hứa Du Ninh, khóc nức nở: “Đều là lỗi của em… là em đã không bảo vệ tốt cho chị… chị và con sẽ không sao đâu… đợi chị khỏe lại, đợi chị khỏe lại… chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau…”
“Nếu chị…” Hứa Du Ninh siết chặt năm ngón tay, nắm chặt chiếc hộp trong lòng bàn tay, nước mắt rơi xuống. “Nếu chị có mệnh hệ gì…”
“Không có nếu như!” Đường Lê cuồng loạn hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô, nước mắt hòa lẫn vào nhau, mái tóc cũng quấn quýt lấy nhau. “Một mình em làm sao chăm sóc con được? Chúng ta cùng nhau, chúng ta cùng nhau nhìn con lớn lên…”
Một buổi chiều hỗn loạn, Trình Tấn Sơn gần như đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết.
Cảnh sát luôn ở bên cạnh giám sát, hắn không dám dùng giấy tờ giả, chứng minh thư thật đã bị thu giữ để đăng ký.
Biết đâu chưa kịp đợi Hạng Gia tỉnh lại, hắn đã phải vào tù.
Còn Hạng Gia, rốt cuộc cô đã phạm tội gì?
Nếu cũng là án mạng…
Trình Tấn Sơn cười cay đắng, thầm nghĩ, hay là làm một đôi vợ chồng ma dưới suối vàng.
Nhưng hắn vẫn hy vọng cô sống tốt.
Đường Lê mặc kệ vết thương trên người, kiên quyết vào phòng sinh cùng Hứa Du Ninh.
Trình Tấn Sơn đưa Hạng Gia vào phòng cấp cứu, sau đó gọi điện cho chú thím Lâm, nhờ họ ứng trước viện phí.
Hắn lo lắng đi đi lại lại trên hành lang, đợi hơn nửa tiếng mới nhận được tin tốt.
May mắn thay, nhát dao đó không làm tổn thương nội tạng của Hạng Gia, sau khi truyền hai túi máu, cô đã qua cơn nguy kịch, theo dõi thêm 24 tiếng nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thường.
Tuy nhiên, những vết thương ngoài da khác vẫn cần được xử lý, để tránh nhiễm trùng, việc chăm sóc cũng không thể lơ là.
Trình Tấn Sơn kéo thím Lâm cùng nghe dặn dò của bác sĩ, lẩm bẩm hỏi: “Ai thay quần áo cho cô ấy? Y tá đều là nữ đúng không? Đừng để đàn ông chạm vào cô ấy.”
Hắn không giấu được nỗi buồn, dặn dò thím Lâm như dặn dò hậu sự: “Mẹ, con e là không gặp được Hạng Gia nữa rồi, mẹ nhớ chuyển lời giúp con, kiếp này không có duyên, kiếp sau con sẽ đến tìm cô ấy sớm hơn.”
Thím Lâm không hiểu chuyện gì, bị hắn làm cho sợ hãi, cứ hỏi có phải hắn bị sốt không.
Nhưng đến tối, cảnh sát lại trả lại chứng minh thư cho hắn, bình tĩnh lấy lời khai như không có chuyện gì xảy ra.
Trình Tấn Sơn nghĩ mãi không ra, muốn hỏi cũng không dám hỏi, cúi đầu khai báo toàn bộ sự việc.
“Người khác xông vào nhà bắt cóc là sai, nhưng cậu nên dùng biện pháp pháp luật để giải quyết vấn đề chứ không phải là hành hung người khác.” Đường Lê đã lắp camera trong nhà trọ, cảnh sát đã điều tra rõ sự thật, lời nói có phần bênh vực hắn. “May mà cậu chưa có tiền án, nếu không cũng phải vào tù, hãy rút kinh nghiệm!”
Mắt Trình Tấn Sơn sáng lên, lặp lại: “Chưa có tiền án?”
Không thể nào, chẳng lẽ…
Tên khốn đó mạng lớn chưa chết?
Hèn chi lão Hà cứ chây ì không chịu trả nốt số tiền còn lại, sau đó còn mất tích.
Cùng đường gặp lối thoát, hắn lập tức phấn khích, nhảy cẫng lên tại chỗ, mặt mày hớn hở.
Chỉ tiếc là Hạng Gia không có mặt ở đây, không có ai cùng chia sẻ tin vui này.
Trình Tấn Sơn chạy sang khoa sản một chuyến, đứa bé đã chào đời, là một bé gái.
Vì sinh non nên vừa lọt lòng đã được đưa vào lồng kính.
Hứa Du Ninh bị băng huyết, vẫn đang cấp cứu.
Đường Lê ngồi bệt dưới đất trước cửa phòng cấp cứu, khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Trình Tấn Sơn kéo cô dậy, dạy dỗ như người lớn: “Chị Ninh Ninh sẽ không sao đâu, cô tự lo cho mình đi, đừng để chị ấy lo lắng.”
Hạng Gia không sao, hắn đã tìm lại được chỗ dựa tinh thần, ép Đường Lê để y tá băng bó vết thương, xử lý chỗ sưng tấy.
Mãi đến sáng hôm sau, Hứa Du Ninh mới qua cơn nguy kịch.
Đường Lê chỉ chợp mắt một lúc, rồi lại biến thành hòn vọng phu, mong chờ Hứa Du Ninh tỉnh lại.
Trình Tấn Sơn còn có hy vọng hơn cô ấy, đếm từng ngón tay, còn mấy tiếng nữa là được gặp Hạng Gia.
Hắn không chịu ngồi yên, chạy về nhà nấu cháo.
Trứng xào cà chua là món cơ bản của những người mới học nấu ăn.
Đập năm quả trứng vào bát, dầu nóng lên, đổ vào cái “ào”, xẻng nấu ăn còn dính nước, lửa bùng lên cao nửa người.
Trình Tấn Sơn la oai oái, tóc trên đầu cũng bị cháy xém một mảng, luống cuống tay chân rắc thêm muối.
Những miếng cà chua to tướng và những miếng trứng vàng đen lẫn lộn vùng vẫy trong biển muối, hắn nếm thử một miếng, “ọe” một cái nôn vào thùng rác.
Tra cứu một loạt công thức nấu ăn trên mạng, làm hỏng hai mươi quả trứng, cuối cùng mới nấu được một đĩa tạm gọi là ăn được.
Bới cơm nóng hổi cho vào hộp cơm inox mới mua, đỏ mặt tìm hai bộ đồ lót nữ, chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân, hắn xách một đống đồ đến bệnh viện.
Y tá vừa thông báo cho người nhà đến đón bệnh nhân.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh di động, Trình Tấn Sơn có cảm giác như vừa trải qua một kiếp nạn, vừa xúc động lại vừa thấy xa lạ.
Không biết tại sao, hai chân hắn bủn rủn, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạng Gia.
Hạng Gia đang buồn bã vì mình chưa chết, bất ngờ bị hắn làm cho giật mình.
Chàng trai túm lấy thành giường di chuyển đến bên cạnh cô, nhỏ giọng báo tin vui: “Hạng Gia, cô biết không? Tôi không giết người…”
Hắn không thể chờ đợi thêm được nữa, vội vàng hỏi câu hỏi vô cùng quan trọng đối với hắn: “Còn cô? Cô phạm tội gì?”
Nếu không phải là án mạng thì tốt biết mấy?
Dù bị phạt ba hay năm năm, hắn cũng bằng lòng đợi cô, đều đặn gửi tiền, gửi quần áo cho cô.
Trải qua một lần thập tử nhất sinh, hắn đã nhận thức sâu sắc rằng cuộc sống lén lút khó chịu đến nhường nào.
Nếu có cách, ai mà không muốn sống một cuộc đời quang minh chính đại, yêu người mình muốn yêu, làm việc mình muốn làm?
Hạng Gia yếu ớt chớp mắt.
Biết hắn không sao, cô có chút vui mừng.
Cô đã sớm nhìn ra hắn không có bản lĩnh gì, không làm nên chuyện lớn được.
Hiểu rõ bộ mặt thật của mình đã bị bại lộ, cô cũng không định giấu hắn nữa.
Dù sao cũng chỉ còn vài ngày, không còn gì phải sợ nữa.
Cô chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Tôi không phạm tội.”
Chỉ là đang trốn tránh người khác thôi.
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17