Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 55





Sờ... sờ chỗ nào? Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, miệng đã nhanh nhảu trả lời: "Cho sờ." Nói rồi, bụng còn hơi ưỡn ra phía trước. Tay cô rất mềm rất mịn, như có như không vuốt ve cơ bụng hắn, miêu tả từng đường nét cơ bắp, lại dùng ngón tay vẽ vòng tròn quanh rốn hắn. Trình Tấn Sơn sợ nhột, không quen nên khi thì hít sâu, khi thì thở dài, cổ họng phát ra tiếng "ục ục" khó chịu. "Đã có ai sờ cậu như vậy chưa?" Cô hỏi như đang tán gẫu, giọng nói mềm mại như nước. "Chưa..." Trình Tấn Sơn thành thật trả lời. Hắn lấy hết can đảm vuốt ve mái tóc dài mượt mà của cô, thấy cô không phản kháng, liền vén những sợi tóc lòa xòa bên má ra sau tai. Hắn nói những lời ngây thơ: "Hạng Gia, ở bên tôi đi, ông đây đảm bảo sẽ đối xử tốt với em cả đời." Một đứa trẻ nhỏ như vậy, cứ mở miệng ra là “ông đây", toát lên vẻ ngông cuồng không biết trời cao đất dày. Cũng có thể hắn mơ hồ nhận ra khoảng cách giữa hai người, khát khao trưởng thành, thật lòng mong muốn có đủ sức mạnh để bảo vệ cô. Hạng Gia không trả lời. Cô thè đầu lưỡi ướt át liếm lên vết sẹo trên bụng hắn. Trình Tấn Sơn run lên, đầu óc trống rỗng, có một chỗ càng lúc càng cứng. Cứng đến mức đẩy khăn tắm lên cao, ngay sau đó lại bị tay cô luồn vào nắm chặt. Cô chậm rãi liếm, như mèo con uống sữa, say mê, phát ra tiếng nước nhỏ giọt. "Đừng... a..." Trình Tấn Sơn xấu hổ kêu lên, eo hông căng cứng ưỡn người trong tay cô. Mẹ kiếp, sướng quá. Sướng hơn tự xử cả trăm lần. Sao cô lại giỏi như vậy? Bàn tay nhỏ linh hoạt xoay tròn, xoắn ốc đi lên, thành thạo mang đến cho hắn sự kích thích khó tả và niềm vui sướng tột độ. Trình Tấn Sơn cố gắng hít vào, nhưng lại quên thở ra, vành tai càng lúc càng đỏ. Nếu có ánh sáng, bạn sẽ thấy ngay cả cổ và xương quai xanh cũng được bao phủ bởi một lớp đỏ mỏng. Hạt đậu nhỏ bằng phẳng không có tác dụng gì, không biết từ lúc nào đã nhô lên, sưng tấy, ngón tay trắng nõn của cô lướt qua, lập tức khiến hắn run rẩy. Không xem giờ, nhưng, nhiều nhất là năm phút, Trình Tấn Sơn đã đến bờ vực bùng nổ. Hắn dùng sức xoa xoa dái tai nóng bỏng của cô, khàn giọng nói: "Hạng Gia... tôi... ha a..." Hạng Gia lại chậm lại, dùng ngón tay bịt lỗ thoát. Cô dịu dàng "thương lượng" với hắn: "Nhịn thêm chút nữa, nhanh như vậy không được..." Như đang ám chỉ, hắn có cơ hội trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Nhưng mà, phải nhịn thêm chút nữa, chịu đựng thêm một thời gian. Phải chứng minh cho cô thấy. Trình Tấn Sơn rất muốn hôn cô thật mạnh. Hôn lên đôi môi như hoa của cô, cắn đầu lưỡi ướt át của cô, rồi vùi mặt vào ngực cô, liếm đến khi cô hét lên. Hắn cố gắng kìm nén khoái cảm tê dại, dưới sự dẫn dắt của cô, lúc nhanh lúc chậm, dần dần nắm bắt được kỹ thuật và nhịp điệu. Khăn tắm rơi xuống đất, cô vẫn mặc nguyên quần áo, hắn lại không còn mảnh vải che thân. Cảm giác xấu hổ tuy chậm chạp nhưng lại ập đến mãnh liệt, những nơi bị cô chạm vào đều được đóng dấu ấn riêng, in sâu vào da thịt. Khoảnh khắc cuối cùng đến, hắn như được bao bọc bởi làn sóng xuân ấm áp, như đứa trẻ trở về bụng mẹ, thoải mái đến mức duỗi thẳng từng thớ thịt. Hắn ôm cô nằm trên giường, để mặc cô vuốt ve bụng mình, nắm lấy những ngón tay ướt át, mút mát từng ngón một. Khăn giấy vứt đầy đất. Hạng Gia ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn. Cô ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn rõ đôi mắt sáng rực của hắn. Cô nghĩ, vượt qua bước này, hắn sẽ mãi mãi không quên được cô. Đợi đến khi cô chôn xuống đất, mục nát, hoặc bị thiêu thành tro bụi, hắn cũng sẽ luôn nhớ đến dáng vẻ quyến rũ của cô. Đối với cô, đó là sự an ủi mỏng manh nhưng hiệu quả. Đối với hắn, lại ích kỷ và tàn nhẫn. Kỳ lạ là, mặt xấu xa nhất, tùy hứng nhất của cô, sự mất kiểm soát đen tối dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô, đều phơi bày trước mặt hắn. Tuy không tin vào ma quỷ thần thánh, nhưng cô nghĩ, nếu thật sự có kiếp trước kiếp này, kiếp trước chắc chắn hắn nợ cô rất nhiều. "Thích không?" Cô lười biếng hỏi, giọng nói buồn ngủ, như sắp ngủ thiếp đi. "Thích." Trình Tấn Sơn toát mồ hôi, lại hao tổn tinh lực, ngáp một cái thật to. "Ngày mai dẫn em đi leo núi... phải mang theo nhiều nước, giày thể thao có nên đổi một đôi không..." Hắn nói những chuyện vụn vặt hàng ngày, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dựa vào đỉnh đầu cô chìm vào giấc ngủ. Chàng trai ngủ rất ngon, không lâu sau đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Hạng Gia khẽ nhắm mắt lại, kiên nhẫn đợi một lúc, xác định hắn đã ngủ say, mới nhẹ nhàng bò dậy. Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú và cá tính của hắn, khẽ thở dài, lặng lẽ đi ra ngoài. Như một linh hồn lang thang trong bóng tối vài trăm mét, nhìn thấy ánh đèn le lói. Nơi hẻo lánh, hai bên đường ray chỉ dựng hàng rào cao ngang người một cách tượng trưng. Hạng Gia dễ dàng trèo qua, giẫm lên những viên đá nhỏ gập ghềnh. Mười một giờ bốn mươi phút. Cô đã thử rất nhiều cách chết, cũng biết rất nhiều chi tiết. Ví dụ, cắn lưỡi tự tử không dễ dàng, mao mạch ở đầu lưỡi rất nhỏ, lượng máu chảy ra không nhiều, khó đạt đến mức độ gây tử vong. Ví dụ, khi uống thuốc ngủ tự tử, có một khoảng thời gian dài có thể cảm nhận được cơn đau dữ dội, nhưng cơ thể lại không thể kiểm soát được. Nếu gặp người tốt bụng cứu giúp, rửa ruột cứu sống, thì coi như chịu khổ một trận vô ích. Còn cách nằm lên đường ray, tuy hơi thảm khốc, nhưng có thể cho cô một cái chết nhanh chóng. Thân thể tan nát, chết ngay tại chỗ. Hạng Gia nằm trên đường ray, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt đã liếc thấy bóng đen xuất hiện. Hắn mặc áo phông trắng sạch sẽ, quần jean xanh nhạt, chống một tay trèo nhanh qua, ba bước làm hai đi đến bên cạnh cô. Hạng Gia ngẩng đầu, hắn cúi đầu. Bốn mắt nhìn nhau. Hắn đột nhiên cúi người xuống, nhét vào miệng cô một viên kẹo. Kẹo ô mai đường đen mà hồi nhỏ chỉ được ăn vào dịp lễ tết. Đường đen bọc ô mai chua chua ở giữa. Kẹo dần dần tan ra, vị giác ngâm trong nước đường ngọt ngào, thời gian quá lâu không khỏi nhàm chán. Lúc này, lưỡi lướt qua bề mặt gập ghềnh của ô mai, bị vị chua mặn kích thích run lên, khôi phục lại chút nhạy cảm. Đợi đến khi lớp đường đen bên ngoài tan hết, ô mai cũng được nước bọt làm mềm, kết thúc một cách đầy ẩn ý. Trình Tấn Sơn cũng ngậm một viên kẹo, một bên má hơi phồng lên, như một chú chuột hamster. Chú chuột hamster nằm xuống bên cạnh cô, không nổi giận, cũng không chất vấn, mà chỉ oán trách với giọng điệu bình tĩnh: "Lần nào cũng chiêu này, không biết đổi chiêu khác à?" "Đánh một gậy cho một củ cà rốt, tôi đúng là ngu ngốc, lần nào cũng mắc câu." Hắn khịt mũi một tiếng, nắm lấy tay cô. Hắn dần dần khôn ra, nắm được cách đối phó với cô, rốt cuộc là tốt hay xấu? Từ đơn thuần trở nên phức tạp, từ lỗ mãng trở nên thận trọng, chỉ người trong cuộc mới biết quá trình này đau khổ đến mức nào. Hạng Gia lặng lẽ nhìn bầu trời. Xa rời thành phố lớn, không khí trở nên trong lành, bầu trời đêm như rất thấp, những ngôi sao lấp lánh như tấm rèm châu treo trên trời. Cô và hắn nằm dưới bầu trời, được bao bọc bởi bóng tối vô tận, khoảnh khắc này dường như trút bỏ mọi ràng buộc, quên đi nơi đến và nơi về, trở nên thuần khiết và bình yên. Hạng Gia quay đầu lại, nhìn khuôn mặt góc cạnh của chàng trai. Cô đã nghe thấy tiếng còi tàu mơ hồ, cảm nhận được mặt đất rung nhẹ. Cô nghĩ - hay là cùng hắn làm bạn trên đường xuống suối vàng? Cô quen với sự cô đơn, gần như quên mất trước khi mọi bất hạnh ập đến, điều cô sợ hãi nhất chính là sự cô đơn. Nhưng Trình Tấn Sơn lại nói ra những lời phá hỏng bầu không khí. "Có phải em nghĩ, tôi sẽ chết cùng em không?" Hắn khẽ nhếch môi, đưa tay ra khẽ chạm vào hàng mi dài của cô, cảm nhận sự run rẩy nhỏ bé. "..." Hạng Gia mím chặt môi, không nói lời nào. Hắn lại nói: "Không phải bình thường em rất thích sạch sẽ sao? Vậy em có biết, trên đường ray toàn là..." "Câm miệng." Hạng Gia cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lên tiếng cắt ngang hắn. Hiếm khi thấy cô cứng họng, Trình Tấn Sơn tự cảm thấy gỡ lại một ván, khẽ cười thành tiếng. Hắn càng cười càng lớn, suýt chút nữa cười đến mức không còn sức lực, cuối cùng trước khi tàu hỏa chạy đến, hắn cúi người bế cô lên. Không sao, hắn vẫn còn rất nhiều sức lực. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment