Hạng Gia gần như từ bỏ ý định bỏ trốn.
Trình Tấn Sơn canh chừng nghiêm ngặt, trói cô vào người hắn như hình với bóng, lại nắm rõ mọi thủ đoạn của cô, giãy giụa cũng chỉ uổng công vô ích.
Vậy thì cứ giữ thái độ lạnh nhạt, không từ chối, không đáp lại, đợi hắn biết khó mà lui.
Tình cảm một phía, lâu dần, kiểu gì cũng có lúc chịu không nổi.
Ngày hôm sau trời âm u, nhiệt độ dễ chịu, rất thích hợp để leo núi.
Trình Tấn Sơn mua cho Hạng Gia một đôi giày thể thao mới, trong túi đeo vài chai nước, hai túi đồ ăn vặt, một hộp bánh mì, dẫn cô lên núi.
Vừa vào núi, cây cối xanh tươi rợp bóng, lập tức mát mẻ hơn rất nhiều.
Vài người bạn trẻ đi bộ đường dài đi ngang qua, liếc nhìn Hạng Gia vài lần, tìm cớ bắt chuyện với Trình Tấn Sơn.
Trước mặt bọn họ, Trình Tấn Sơn khóa móc của vòng tay đôi lại, nắm chặt tay Hạng Gia.
Hạng Gia khẽ giãy giụa, không thắng được hắn, bèn kéo thấp vành mũ che nắng xuống, quay đầu chăm chú ngắm cảnh đẹp ven đường.
Đối phương ngượng ngùng, bước nhanh hơn vượt qua họ.
Trình Tấn Sơn dễ ra mồ hôi, vừa mới leo đến lưng chừng núi, lưng đã ướt đẫm.
Trên bãi đất trống có một khu nghỉ ngơi, vài quán ăn nhỏ nằm liền kề nhau, dưới những chiếc ô che nắng là khách du lịch ngồi kín mít.
"Nghỉ một chút." Trình Tấn Sơn tìm được chỗ trống, vội vàng kéo Hạng Gia chạy tới.
Hắn lấy nước khoáng ra tu "ừng ực" gần hết một chai, cởi áo thun lau mồ hôi.
Khi quay người lại, làn da màu lúa mì trên lưng ướt đẫm mồ hôi như đang lấp lánh.
Cơ bắp cuồn cuộn thành từng múi nhỏ, đường nét gợi cảm ở giữa kéo dài đến eo, hai bên có hai vết lõm nông, tạo nên vẻ đẹp đối xứng.
Hạng Gia cảm thấy cổ họng khô rát, cũng uống vài ngụm nước.
Trình Tấn Sơn lau mồ hôi xong, vắt khô áo thun thành một vũng nước.
Theo tính cách của hắn, cởi trần chạy nhảy khắp núi là thoải mái nhất, nhưng vì "lễ phép" và "giáo dục" mà Hạng Gia đã dạy, hắn vẫn ngoan ngoãn lấy áo thun dự phòng trong túi đeo ra, mặc vào.
"Ăn bánh mì không?" Hắn xé một gói khoai tây chiên vị cà chua, đưa đến trước mặt Hạng Gia.
Bột cà chua chua ngọt dính vào đầu ngón tay, hắn theo thói quen liếm sạch, lại lấy một nắm cho vào miệng.
"Không ăn." Hạng Gia lắc đầu, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, quay đầu nhìn bàn bên cạnh.
Cô bé bảy tám tuổi đang ôm bát thạch rau câu ăn ngon lành.
Chỉ cần nhìn một cái, Trình Tấn Sơn đã hào phóng nói: "Đợi đấy, tôi mua cho em!"
Nguyên liệu làm thạch rau câu rất rẻ.
Hai ba tệ một gói, mua về đổ vào nước sôi, khuấy nhanh cho tan, cho vào tủ lạnh khoảng hai ba tiếng, sẽ thành một nồi lớn.
Ngoài ra còn nấu thêm một nồi nước đường nâu.
Khi có khách đến, múc nửa bát thạch rau câu vào bát giấy dùng một lần, dùng dao dài cắt thành miếng nhỏ, rưới nước đường nâu, mè, đậu phộng rang, ô mai, nho khô lên trên, thêm vài miếng hoa quả, bán với giá mười lăm tệ.
Lãi to.
Trình Tấn Sơn bưng thạch rau câu đến, vừa nhìn Hạng Gia ăn, vừa lẩm bẩm mắng người bán hàng tham lam.
Hạng Gia ăn gần hết nửa bát, đẩy phần còn lại cho hắn.
"Ăn ít vậy sao?" Trình Tấn Sơn khuyên nhủ vài câu, thấy cô không muốn ăn nữa, cũng không chê, vui vẻ đổ cả thạch lẫn nước đường vào bụng.
Mát lạnh, lại ngọt ngào, quả thực là thần khí giải nhiệt.
Đỉnh núi thực ra không có gì đẹp, một ngôi miếu thờ thần núi được xây dựng theo phong cách cổ, thờ vài pho tượng đất sét, mang đậm hơi thở nhái, giá vé vào cửa cũng không rẻ.
Hạng Gia không muốn vào, đứng ở đình nghỉ mát trước cửa hóng gió một lúc, bị Trình Tấn Sơn kéo đi ước nguyện.
Cây ước nguyện đã có từ lâu đời, tán cây rộng lớn, cành lá sum suê, trên đó treo đầy những tấm thẻ gỗ bằng dây đỏ, đung đưa theo gió, nhìn thoáng qua rất hoành tráng.
"Tôi không có ước nguyện gì." Lòng Hạng Gia như giếng cổ, lạnh lùng từ chối.
"Vậy tôi ước thay em." Trình Tấn Sơn mua hai tấm thẻ gỗ, lén lút viết gì đó ra sau lưng cô, đưa tay treo lên cành cây cao.
Sợ buộc không chặt, hắn buộc đi buộc lại, còn lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh.
Hạng Gia nghĩ, tám chín phần là hắn ước mong hai người thành đôi, sống hạnh phúc bên nhau.
Tuyệt đối không thể thành hiện thực.
Còn điều hắn ước thay cô là gì thì cô không đoán ra, cũng không quan tâm.
Xuống núi, hai người tìm chỗ nghỉ ngơi.
Đúng vào mùa du lịch, chạy vài khách sạn đều hết phòng, khách sạn cuối cùng chỉ còn một phòng, lại còn là phòng đôi chủ đề tình nhân.
Trình Tấn Sơn thấy Hạng Gia có vẻ mệt mỏi nên cũng không kén chọn nữa, sảng khoái trả tiền.
Ánh đèn mờ ảo màu hồng đào, giường đôi hình trái tim to lớn, trong phòng tắm còn có bồn tắm đôi.
Hạng Gia vào tắm trước, Trình Tấn Sơn bật điều hòa, nằm xuống giường, bất ngờ phát hiện trên trần nhà dán một tấm gương lớn.
Người thành phố đúng là biết hưởng thụ.
Hạng Gia quấn khăn tắm đi ra, đến lượt Trình Tấn Sơn tắm.
Hắn tắm rất nhanh, vài phút là xong, thấy Hạng Gia đã chui vào trong chăn, chiếc khăn tắm ướt một nửa vứt trên ghế.
Chắc chắn là không mặc gì.
Trình Tấn Sơn nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi trên mép giường nghịch điện thoại, phân tán sự chú ý.
"Tối nay muốn ăn gì?" Hắn hắng giọng, hỏi ý cô, "Ăn thịt hay ăn thanh đạm?"
Đáp lại hắn là tiếng thở dốc khe khẽ.
Trình Tấn Sơn giật mình, quay đầu lại thấy phần chăn dưới eo đang rung nhẹ.
Khuôn mặt nhỏ lộ ra bên ngoài đỏ bừng, Hạng Gia nhắm mắt lại, vẻ mặt nhẫn nhịn.
Cô... cô đang...
Trình Tấn Sơn kìm nén chạy trốn, do dự một lúc, nằm nghiêng ra sau lưng cô, dang tay ôm lấy cô.
"Có cần... tôi giúp em không?" Hắn biết nhu cầu của cô rất lớn, nhưng sự chấn động khi tận mắt chứng kiến vẫn mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của cô, một tay từ từ luồn vào trong, đặt lên eo cô.
Lòng bàn tay chàng trai rất nóng, Hạng Gia rút bàn tay ướt át ra, vuốt ve ngực mình, giọng khàn khàn: "Không cần, cậu không biết làm đâu."
Chàng trai chưa trải sự đời không có kinh nghiệm, xen vào chỉ làm cô khó chịu.
Lòng tự trọng bị tổn thương, ánh mắt Trình Tấn Sơn hơi tối lại nhưng không nổi giận.
Hắn dịu dàng vuốt ve eo cô, không được cô cho phép, cũng không dám tùy tiện di chuyển xuống dưới, chỉ cố gắng khuyên nhủ: "Em dạy tôi đi, tôi sẽ học thật giỏi."
Hắn dùng lời nói lúc cô tức giận để làm khó cô: "Không phải nói coi tôi như đồ chơi sao? Sao bây giờ lại không dùng nữa?"
Hạng Gia bị dục vọng hành hạ đến khó chịu.
Đều tại hắn.
Đều tại hắn suốt ngày cởi trần lượn lờ trước mặt cô, bị cô sờ mó đùa giỡn, hình ảnh khi cô mơ màng cũng ngày càng rõ nét.
Cô buông xuôi: "Được."
Cô nắm tay hắn, chạm vào nơi kín đáo nhất của mình.
Trình Tấn Sơn sờ thấy toàn là nước.
Hắn che giấu mọi sự kinh ngạc và hưng phấn, cố gắng giữ bình tĩnh, thử chấp nhận toàn bộ con người cô.
Mặc dù hắn vẫn chưa thể tưởng tượng được con người thật sự hoàn chỉnh của cô rốt cuộc là như thế nào.
Hắn học rất nhanh.
Trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi, thứ đó cọ vào chăn, cứng đến mức đau nhức.
Tay phải ôm chặt cô gái vào lòng, tay trái luồn sâu vào trong, chọc ngoáy, xoa nắn.
Nghe tiếng thở dốc ngày càng gấp gáp của cô, nhịp tim của hắn cũng tăng tốc, máu toàn thân sục sôi.
Hạng Gia không chịu thừa nhận hắn có thể mang lại khoái cảm cho cô.
So với phản ứng sinh lý, sự phản kháng về tâm lý lại nổi lên trước.
Cô đột nhiên lật người lại, kẹp chặt tay hắn, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm hắn, trong đó bùng lên ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả.
"Khó chịu." Cô dối lòng, phủ nhận hoàn toàn nỗ lực của hắn.
"Kỹ thuật của cậu rất kém, làm tôi mất hứng." Cô lạnh lùng thao túng tâm lý hắn, khiến hắn hoảng hốt, sắc mặt trở nên khó coi.
Trình Tấn Sơn cứng đờ người vì bối rối, im lặng mười mấy giây mới khó khăn xin lỗi: "Xin lỗi, tôi..."
"Hay là…" Cô đột nhiên nhướn mày, nghĩ ra cách mới để sỉ nhục hắn, "Cậu dùng miệng liếm cho tôi đi?"
Cô rất chắc chắn, hắn sẽ không đồng ý.
Thậm chí còn có thể bị cô chọc tức bỏ đi, không bao giờ quay lại nữa.
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17