Không bao lâu sau, những bông hoa hướng dương đã xòe những cánh hoa vàng rực rỡ nở rộ.
Hạng Gia mặc chiếc váy vải lanh dài đến mắt cá chân, ngồi trên xích đu đung đưa nhẹ nhàng.
Trình Tấn Sơn đi dép lê lẹp xẹp đến, cúi người dùng tay so sánh kích thước đĩa hoa hướng dương, vui vẻ nói: "Sẽ thu hoạch được kha khá hạt hướng dương đấy."
So với chức năng thưởng ngoạn, rõ ràng hắn coi trọng giá trị thực dụng hơn.
Hạng Gia nhìn hắn ngẩn người một lúc.
Đi theo cô lăn lộn bấy lâu nay, hắn đã trầm ổn hơn nhiều, khi im lặng với vẻ mặt nghiêm túc trông cũng khá đáng sợ.
"Chúng ta ra ngoài mua đồ ăn nhé? Sau này ăn ở nhà nhiều hơn, vừa bổ dưỡng lại lành mạnh." Trình Tấn Sơn đề nghị.
Điều hắn không tiện nói ra là, hắn mới ngồi khoanh chân trong nhà đếm tiền hồi lâu, cứ ăn quán như thế này sẽ không trụ nổi một tháng.
Tự nấu ăn sẽ tiết kiệm được kha khá.
"Ừ." Hạng Gia kiễng chân xuống đất, đội mũ che nắng, sánh bước cùng hắn ra ngoài.
Cô dường như tạm thời gác lại ý định tìm cái chết, trạng thái khá bình thường, phần lớn thời gian lặng lẽ trốn trong thế giới nhỏ của riêng mình, không có tính công kích.
Nhưng không ai biết được sự bình yên này có thể duy trì bao lâu.
Vì giao thông không thuận tiện nên quá trình thương mại hóa ở đây diễn ra chậm, chợ vẫn giữ được nét mộc mạc và chân chất, những gian hàng ven đường cũng bán với giá cả phải chăng.
Những quả cà chua đỏ mọng vừa hái xuống từ giàn, bề mặt láng mịn còn đọng sương, đưa lên mũi ngửi, thoang thoảng hương thơm chua ngọt.
Tám hào một cân, Trình Tấn Sơn mua liền một mạch mười cân.
"Về nhà xào nấu canh, còn có thể cắt miếng trộn đường ăn." Trình Tấn Sơn theo chủ nghĩa đường trộn tất cả, một tay xách túi nilon, tay kia nắm chặt lấy Hạng Gia.
Mỗi khi có người đàn ông lạ mặt đi qua, cơ thể Hạng Gia lại hơi cứng lại.
Hắn đã rất quen thuộc với ngôn ngữ cơ thể của cô, đi được vài bước liền đổi vị trí, che chắn cho cô ở bên phải.
Đồng thời, hắn cũng tự mãn vì chỉ có mình mới có thể vượt qua khoảng cách xã giao với cô.
"Em có muốn ăn canh không?" Thấy Hạng Gia ủ rũ, biết cô không muốn nấu nướng, hắn liền lựa chọn món canh hầm duy nhất mình thành thạo, "Mua ít sườn nhé?"
"Mua nấm đi." Ăn thịt cá mấy ngày liền, Hạng Gia cảm thấy hơi ngán, chỉ vào những cây nấm sò to béo trên quầy hàng, "Nấu canh nấm cà chua."
Trình Tấn Sơn ngồi xổm xuống, chọn một cây nấm sò to, nửa cân nấm hương, một nắm nấm kim châm, một hộp nấm bào ngư, mặc cả với người bán hàng, còn xin thêm một ít hành lá.
"Còn thiếu gì nữa nhỉ?" Hắn cúi đầu xem công thức nấu ăn trên điện thoại, rồi lại nghĩ chi bằng hỏi thẳng Hạng Gia.
"Tương cà, trứng gà." Hạng Gia trả lời.
Hai người lại đến quầy hàng khô.
Hoa hồi, tần bì gai, dầu hào, nước tương, muối, đường, còn có táo đỏ khô, tôm khô, mộc nhĩ… đều là những nguyên liệu thường dùng, chẳng mấy chốc Trình Tấn Sơn đã mua một đống.
Về đến nhà, đã là mười một giờ rưỡi trưa.
Hắn đeo chiếc tạp dề mới mua, vải không dệt màu tím nhạt in đầy hoa lá sặc sỡ, khá quê mùa nhưng được cái rẻ.
Dưới sự hướng dẫn của Hạng Gia, Trình Tấn Sơn luống cuống chiên trứng bằng lửa nhỏ, cắt thành sợi mỏng, để sang một bên.
Đổ dầu vào nồi sạch, phi thơm tương cà bằng lửa nhỏ, cho cà chua tươi đã cắt miếng vào.
Rắc nửa thìa muối, đây là bí quyết để cà chua nhanh mềm ra nước.
Xào hòm hòm thì cho nửa nồi nước vào, đun sôi rồi cho các loại nấm đã chần qua nước sôi vào, hầm nhỏ lửa trong nửa tiếng.
Đợi vị chua ngọt của cà chua và vị tươi ngon của nấm hòa quyện vào nhau, nêm thêm chút muối cho vừa ăn, cho trứng sợi vào, rắc thêm hành lá xanh mướt để trang trí.
Một bát canh vừa ngon miệng lại giải nhiệt đã hoàn thành.
Ngoài ra còn trộn một đĩa trứng bắc thảo ớt băm, xào một đĩa cải thảo tươi ngon, hấp nửa nồi cơm, bày lên bàn, coi như bữa cơm đầu tiên tự nấu của họ.
Trình Tấn Sơn nếm thử canh, ngon đến mức híp cả mắt, ăn liền ba bát lớn.
Hạng Gia cũng ăn khá nhiều.
Buổi chiều, trời trở nên âm u, không lâu sau mưa lất phất rơi.
Hạng Gia nằm trên giường nhìn những hạt mưa li ti ngoài cửa sổ, lòng cũng như phủ một tầng mây mù, bức bối, rất muốn khóc.
May mắn thay, vòng tay ấm áp kịp thời áp sát.
Trình Tấn Sơn ngáp ngủ, giọng nói khàn khàn: "Ngủ một lát đi, đợi mưa tạnh, tôi dẫn em ra bờ sông ngắm cảnh đêm."
Cặp vợ chồng ân ái nhà bên lại đang làm ầm ĩ, chẳng hề biết giữ ý.
Hạng Gia quay đầu lại, thấy chàng trai đã ngủ say.
Lông mi của hắn thật dài, tất cả sự ngang ngược bướng bỉnh đều được cất giấu, trông thật ngây thơ và vô hại.
Không biết mơ thấy gì, hắn cười "hì hì" hai tiếng, rút một tay gãi bụng, gãi cả vào đáy quần.
Ngốc nghếch ngờ nghệch, sẽ không bao giờ nhe nanh vuốt với cô.
Nhận thức này khiến Hạng Gia tự dưng cảm thấy yên tâm lạ.
Cô đưa tay ra, chậm rãi chạm vào khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của hắn, khi sắp chạm vào thì đột nhiên hoàn hồn, rụt tay lại như bị điện giật.
Đôi mắt đẹp long lanh hơi nước, chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp.
Cuối cùng cô nhắm mắt lại, khẽ tựa trán vào ngực hắn, chìm vào giấc ngủ say trong tiếng mưa ngày càng lớn.
Thị trấn sau cơn mưa trở nên ẩm ướt, lũ trẻ vừa la hét vừa chạy qua những vũng nước, dẫm nát vô số hình ảnh phản chiếu của mặt trăng.
Trình Tấn Sơn nói chuyện với mấy học sinh một lúc, ghép được một chiếc thuyền chèo tay, nhảy lên trước, quay người lại kéo Hạng Gia.
Con thuyền nhỏ lắc lư, chậm rãi tiến về phía trước trên dòng sông lấp lánh, những chiếc đèn lồng đỏ treo hai bên bờ sông, càng về đêm càng sáng rực.
Người lái đò rất giỏi hát những điệu dân ca du dương, êm tai, nhưng phải trả thêm phí.
Trình Tấn Sơn bàn bạc với các học sinh, nhất trí cho rằng giá quá đắt, từ chối dịch vụ đi kèm.
Chưa hết, hắn còn tìm trên điện thoại một bản nhạc tương tự, bật loa ngoài để tạo không khí, khiến người lái đò tức đến mặt mày tái mét.
Họ lên bờ ở cây cầu nhỏ đầu kia, thong thả đi bộ dọc theo con phố dài về nhà.
Thấy có người đang tách trai lấy ngọc, một hơi tách ra được mười mấy viên ngọc trai, Trình Tấn Sơn hào hứng: "Chúng ta cũng tách một con đi? Ngọc trai tách được tôi sẽ làm vòng tay cho em."
Hạng Gia lắc đầu, nói ra sự thật phũ phàng: "Đó là người của ông chủ thuê đến, ngọc trai được nhét vào sẵn rồi, cậu mà tách, cùng lắm được hai ba viên."
Lại còn là hàng xấu xí, chẳng đáng giá.
Trình Tấn Sơn sờ mũi, lẩm bẩm: "Mánh khóe nhiều thật."
Ban đêm, hắn tắm rửa xong, cởi trần ngồi trên giường, thái độ khá nghiêm túc: "Hạng Gia, tôi bàn với em một chuyện."
"Ừ." Hạng Gia gật đầu, "Cậu nói đi."
"Tiền sắp hết rồi, tôi định tìm việc làm." Hắn vừa nói, vừa thấy cô ngồi xuống theo, liền di chuyển lại gần mát-xa vai cho cô, lực tay rất vừa phải.
Hạng Gia ngẩn người, nói: "Được thôi."
Nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Cô biết hắn không có nhiều tiền, ngày nào cũng theo cô ăn chơi, căn bản không phải kế lâu dài.
Nhưng mà… chẳng lẽ hắn không hiểu, một khi nới lỏng quản thúc, cô sẽ nghĩ cách tìm cái chết sao?
Hay là, cuối cùng hắn cũng chán ghét rồi, định mượn cớ này để mặc kệ cô tự sinh tự diệt.
Lẽ ra phải thấy nhẹ nhõm, nhưng nhìn bộ dạng vô tư lự của hắn, cô lại thấy chướng mắt.
Đã không thể kiên trì đến cùng, ban đầu tại sao lại phá hỏng chuyện tốt của cô?
Sáng hôm sau, Trình Tấn Sơn nhất quyết kéo Hạng Gia đi phỏng vấn cùng mình.
"Cậu đâu phải con nít." Hạng Gia không ngủ ngon cả đêm, sắc mặt không được tốt, vẻ mặt cũng thiếu kiên nhẫn, "Chắc không cần đâu? Hơn nữa, cũng sẽ gây ấn tượng không tốt với người khác."
"Vậy em ở ngoài đợi tôi." Trình Tấn Sơn dỗ dành mãi, dẫn cô đến một cửa hàng trái cây đang tuyển người.
Hạng Gia đứng đợi hắn bên ngoài cửa kính.
Cô không biết rằng, mới nói chuyện với chủ cửa hàng được vài câu, hắn đã hỏi một câu kỳ quặc:
"Lương thấp cũng không sao, nhưng tôi có thể dẫn vợ đi làm cùng không?"
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17