Công việc phổ thông không yêu cầu bằng cấp và kỹ thuật quá nhiều, nhưng Hạng Gia không hiểu tại sao Trình Tấn Sơn tìm kiếm liên tục năm sáu ngày mà vẫn chưa tìm được công việc phù hợp.
"Có phải cậu đòi hỏi mức lương quá cao không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Hắn có kinh nghiệm làm việc, lại trẻ trung đẹp trai, sức khỏe tốt, không lý nào lại liên tục gặp khó khăn như vậy.
"Không phải đâu." Trình Tấn Sơn cúi đầu xới cơm, tâm trạng hoàn toàn không bị ảnh hưởng, "Hai nghìn tệ mà cũng cao sao?"
"Chiều nay còn một buổi phỏng vấn nữa, ngủ trưa dậy rồi đi." Hắn thấy Hạng Gia đặt đũa xuống, liền đổ phần nước canh còn lại vào bát, trộn đều, ăn sạch sẽ trong chớp mắt.
Dạo này trời cứ mưa mãi.
Trời như thủng lỗ chỗ, mưa từ sáng đến tối, thỉnh thoảng ngừng một lúc, cũng oi bức đến khó thở.
Lưng luôn ướt đẫm mồ hôi, một ngày phải thay quần áo mấy lần.
Hai giờ chiều, Hạng Gia bị Trình Tấn Sơn gọi dậy.
"Tôi không muốn đi..." Cô trùm chăn kín mặt, buồn ngủ đến mức mắt cũng không mở nổi, "Cậu tự đi đi."
"Đã nói rồi mà..." Trình Tấn Sơn thấy cô không chịu hợp tác, ánh mắt tối lại, đưa một tay vào trong chăn giúp cô tỉnh táo.
Cô không quá hợp tác, nhưng cũng không tỏ ra phản kháng mạnh mẽ.
Hắn cắn đầu lưỡi, nuốt xuống sự căng thẳng và hưng phấn, nhẹ nhàng xoa bóp một lúc, rồi cúi đầu chui vào trong chăn.
Mười mấy ngày không thân mật, động tác có chút vụng về.
Nhưng đồng thời, sự kích thích mang lại cũng tăng lên theo cấp số nhân.
"Đừng mà..." Hạng Gia bị hắn hôn đến rối tung, trong lòng càng rối loạn hơn, giơ chân đạp thẳng vào bờ vai rắn chắc của hắn, "Trình Tấn Sơn... đừng mà..."
Trình Tấn Sơn không hiểu sự lạnh nhạt của cô trong thời gian này, nóng lòng muốn dùng cách này để quay trở lại cuộc chơi.
Hắn khàn giọng nói: "Thả lỏng."
Bị hắn nửa ép buộc nửa dụ dỗ, hơn nửa tiếng sau, Hạng Gia nằm vật ra giường thở dốc.
"Cậu sắp muộn giờ phỏng vấn rồi." Cô nhìn giờ trên điện thoại, nói ra sự thật.
"Không sao, tôi nhắn tin báo một tiếng." Trình Tấn Sơn ngồi bên giường lau mồ hôi.
Những giọt mồ hôi từ gáy rơi xuống, men theo sống lưng nhô lên, trượt xuống eo.
Hạng Gia đưa tay hứng lấy, thoa vào eo bên phải của hắn, rồi lại chọc chọc vào mép quần lót màu xám lộ ra.
"Chưa đủ à?" Trong lòng Trình Tấn Sơn vui vẻ, cả ánh mắt cũng giãn ra, nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, giọng nói mang theo ý cười, "Khiêu khích tôi nữa, tôi sẽ thật sự không đi phỏng vấn đâu."
Hạng Gia chợt nhận ra bầu không khí mờ ám này, vội vàng rút tay về, đứng dậy thay quần áo.
Ngoài trời vẫn đang mưa.
Với gu thẩm mỹ của trai thẳng, Trình Tấn Sơn mua cho cô một chiếc ô gấp, mặt ô trong suốt, in đầy hoa anh đào màu hồng.
Hắn còn chu đáo chuẩn bị cả bọc giày chống nước, ngồi xổm xuống bọc cho cô, còn mình thì chẳng hề quan tâm lội thẳng vào trong nước.
"Dạo này tạm thời đừng động vào tôi." Hạng Gia hối hận vì sự mềm lòng vừa rồi, cố gắng tạo khoảng cách một lần nữa, "Tôi không thích như vừa rồi."
"Thật sự không thích?" Trình Tấn Sơn rõ ràng không tin, nhướng mày nhìn xuống cô, "Hay là có lý do khác?"
Hắn chưa bao giờ hiểu được Hạng Gia, nhưng hắn có trực giác nhạy bén.
Cô hẳn là thích.
Bởi vì, cơ thể cô như muốn nuốt chửng hắn.
"... Không có." Hạng Gia có chút lúng túng, quay đầu nhìn vào tủ kính bên đường, giọng điệu cứng rắn, "Chỉ là không thích."
Cô bịa ra một lý do vụng về: "Phụ nữ... phụ nữ đều như vậy, lúc này thì muốn, một thời gian sau lại không muốn."
Lông mày hắn dần nhíu lại.
Trình Tấn Sơn không phân biệt được cô nói thật hay giả, do dự một hồi, bèn gật đầu đồng ý: "Vậy được, khi nào em muốn, cứ nói với tôi."
Hắn cũng không muốn cô nghĩ rằng mình chỉ thèm muốn cơ thể cô.
Tạo khoảng cách một chút, về lâu dài có lẽ là chuyện tốt, có thể giúp cô nhìn rõ tấm lòng của hắn.
"Vậy... vậy còn chơi trò đó nữa không?" Trình Tấn Sơn sờ mũi, chóp tai hơi đỏ lên, "Chính là... chính là trò... trò chơi nuôi chó ấy."
Hắn vừa nói, Hạng Gia liền nhớ đến dáng vẻ hắn ngậm quả bóng trong miệng, đeo dây xích trên cổ, ngồi xổm trước mặt cô.
Vừa hung dữ vừa đáng yêu, ánh mắt ẩn chứa sự hoang mang, nhưng lại không dám trái lời cô dù chỉ một mệnh lệnh ngớ ngẩn, khiến cô rất muốn sờ.
Cô nắm chặt hai tay, móng tay cào vào lòng bàn tay khiến cô ngứa ngáy.
Im lặng một lúc, cô vẫn kiềm chế mà từ chối hắn: "Cũng không chơi nữa, đạo cụ có thể cất đi."
Trình Tấn Sơn có chút thất vọng.
Cũng không phải hắn thích trò chơi kỳ quái và có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào đó.
Chỉ vì người chơi cùng hắn là cô.
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được, sau khi nhập vai, tâm trạng tiêu cực của cô ít nhiều cũng được giải tỏa, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
"Được thôi." Hắn nắm tay cô qua đường, sau đó không buông ra nữa, "Nghe em hết."
Hắn đồng ý dễ dàng, lại khiến Hạng Gia không vui.
Cảm xúc kỳ lạ khi hắn nói muốn ra ngoài tìm việc lại trỗi dậy.
Cô cũng không nói rõ được mình muốn gì.
Nếu hắn cứ đeo bám, nhất quyết duy trì quan hệ thể xác thân mật với cô, cô sẽ đồng ý sao?
Đương nhiên là không.
Nhưng hắn lại dễ dàng nhượng bộ, khiến cô cảm thấy cái thứ tình cảm mãnh liệt thích cô đến mức không thể thiếu cô kia cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sẽ có một ngày, hắn sẽ chuyển ánh mắt tò mò sang người khác, hắn sẽ giao phó dục vọng không nơi phát tiết của mình cho một người phụ nữ khác.
Hắn sẽ phát hiện ra, những người phụ nữ khác thú vị, đáng yêu, ngây thơ, trong sáng hơn cô, cũng có thể mang lại cho hắn sự hồi đáp tương tự, thậm chí là nhiều hơn.
Không ngờ, buổi phỏng vấn muộn màng này lại diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Cửa hàng tiện lợi ở cổng khu chung cư cao cấp, quy mô không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, vừa có đủ loại hàng hóa, vừa cung cấp bánh bao, trứng trà, bánh cá hầm, đồ uống và đồ ăn nhanh.
Nhân viên cửa hàng trước đó vội về quê kết hôn, ông chủ sau khi xác nhận nhiều lần rằng Trình Tấn Sơn có thể đi làm ngay, nhanh nhẹn, lại biết sử dụng máy tính tiền, liền nhắm mắt làm ngơ chuyện hắn dẫn người nhà đi làm cùng.
Lương ba nghìn tệ một tháng, cao hơn dự kiến của hắn một nghìn.
Cửa hàng tiện lợi có một quầy bar dài, đối diện là một hiệu sách khá nghệ thuật, trước cửa trồng đầy hoa cỏ, khung cảnh cửa sổ rất đẹp.
Rất phù hợp cho Hạng Gia ngồi, cũng tiện cho hắn giám sát chặt chẽ.
Trình Tấn Sơn mừng rỡ, kéo Hạng Gia vào cảm nhận môi trường làm việc.
Hạng Gia ngơ ngác, sau khi hiểu được ý đồ của hắn, vẻ mặt trở nên ngây dại.
"Trình Tấn Sơn, cậu..." Sự ngỡ ngàng mấy ngày nay biến thành chua xót, cô nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, hồi lâu mới thốt ra một câu, "Não cậu có vấn đề à?"
Cô đâu phải trẻ mẫu giáo không thể rời xa bố mẹ, ai lại dẫn người lớn đi làm cùng chứ?
Trình Tấn Sơn "chậc" một tiếng, tự động bỏ qua lời công kích cá nhân của cô, hào hứng nói: "Tôi hỏi rồi, ca sáng từ chín giờ sáng đến ba giờ chiều, ca tối từ ba giờ chiều đến chín giờ tối, tôi và một đồng nghiệp khác luân phiên. Như vậy rất tốt, còn có thể dành thời gian đưa em đi chơi."
Tìm được việc làm mới, nên ăn mừng cho đàng hoàng.
Hạng Gia hiếm khi có hứng thú nấu nướng, mua một cân thịt ba chỉ, dặn Trình Tấn Sơn băm nhỏ.
Cô không thích thịt băm bằng máy xay, luôn cảm thấy không ngon bằng thịt băm tay.
Trình Tấn Sơn rất có động lực, băm thịt đến nỗi thớt kêu "cộp cộp".
Thịt băm cho thêm muối, dầu hào, xì dầu, hắc xì dầu, hạt tiêu, rượu nấu ăn, đường trắng, hành gừng băm nhỏ, trộn đều theo chiều kim đồng hồ.
Để tránh thịt bị khô, đập thêm một quả trứng, rồi cho thêm một thìa dầu ăn.
Chọn những quả ớt chuông dài, dày thịt, cắt bỏ phần đầu, bỏ hạt ớt bên trong, rửa sạch.
Tiếp theo, dùng đũa nhồi thịt vào ớt từng chút một.
Quá trình này đòi hỏi sự kiên nhẫn, Trình Tấn Sơn cũng làm cùng, hai người bận rộn mười mấy phút.
Ở phần miệng ớt, nhúng một ít bột khô để tránh thịt rơi ra ngoài.
Muối, đường trắng, rượu nấu ăn, xì dầu, nước, pha thành một bát nước xốt lớn.
Đun nóng dầu, chiên ớt chuông bằng lửa nhỏ cho đến khi hai mặt đều hơi vàng hơi đen, nhưng chưa đến mức cháy khét.
Mùi thơm của thịt và vị cay nồng dần lan tỏa trong nồi.
Lúc này, đổ nước sốt đã pha vào, đậy vung, ninh nhỏ lửa trong mười phút, thỉnh thoảng đảo ớt để đảm bảo ngấm đều gia vị.
Đợi đến khi nước sốt sền sệt là có thể múc món ớt chuông nhồi thịt này ra thưởng thức.
Dù ăn với cơm hay bánh màn thầu đều rất đưa cơm.
Vì miệng đã không còn chức năng khác, Trình Tấn Sơn liền thoải mái ăn ớt.
Hắn ăn liền một hơi mười mấy quả, cay đến mức phải uống trà lạnh liên tục.
Hắn bật quạt điện, mở tốc độ cao nhất, thè lưỡi ra trước cánh quạt đang quay tít, vừa ngốc nghếch vừa buồn cười.
Hạng Gia không nhịn được, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh của hắn.
"Tách" một tiếng, quên tắt âm thanh.
Hai người nhìn nhau trân trối.
Hạng Gia kìm nén kích động bỏ chạy, thản nhiên quay điện thoại về phía khu vườn nhỏ đầy hoa hướng dương, "tách" thêm một bức ảnh nữa.
Sáng hôm sau, Trình Tấn Sơn dẫn "vợ sắp cưới" đi làm.
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17