Sau khi bàn giao đơn giản, Trình Tấn Sơn nhanh chóng nắm bắt công việc.
Khách hàng đến từng đợt, lúc thì bận rộn, lúc thì nhàn nhã.
Đợt chín giờ sáng, chủ yếu là nhân viên văn phòng từ tòa nhà đối diện, nhanh chóng xếp thành hàng dài trước quầy thu ngân.
"Có bánh bao nhân thịt bò tiêu đen không?"
"Lấy tôi hai bánh bao cải củ, một bắp ngô!"
"Lấy một bao thuốc, thêm cái bật lửa."
...
Trình Tấn Sơn lần lượt xếp bánh bao đông lạnh vào máy hâm nóng, gắp một chiếc bánh từ tủ trưng bày trong suốt, cho vào lò vi sóng hâm nóng.
Trứng trà đã được luộc sẵn từ trước, ngâm qua đêm, hoàn toàn ngấm gia vị, hắn xé túi bảo quản, nhanh nhẹn đóng gói, đồng thời miệng lẩm nhẩm giá tiền tương ứng.
Toán học là điểm yếu của hắn, cần phải kiểm tra lại nhiều lần, nếu không được thì dùng máy tính.
Bắp luộc gần hết, người cũng dần tản đi.
Liếc nhìn góc quầy bar, thấy Hạng Gia nằm bò ra bàn ngẩn người, Trình Tấn Sơn lau mồ hôi, bắt đầu chuẩn bị Oden.
Tổng cộng mười hai ngăn sắt xếp thành bốn hàng ngang ba hàng dọc, không thông nhau, đảm bảo nguyên liệu không bị lẫn mùi vị.
Đổ nước dùng vào từng ngăn, bật nút hâm nóng, cho các nguyên liệu bán thành phẩm lấy ra từ tủ lạnh vào, ninh nhỏ lửa cho chín.
Các loại rau củ như khoai tây lát, rong biển cuộn, đậu phụ đông lạnh, khoai mỡ… thì một tệ rưỡi một xiên, các loại thịt như thịt viên, thanh cua... thì ba tệ một xiên.
Cách mua giống như tự phục vụ.
Lấy một bát giấy bên cạnh, tự do lựa chọn món muốn ăn, có thể chọn vị nguyên bản, hoặc thêm tương cà, tương ớt hoặc mù tạt.
Cuối cùng mang đến quầy thu ngân, tính tổng giá tiền theo màu sắc và số lượng xiên, quét mã thanh toán.
Lúc đến đã ăn sáng rồi, đến hơn mười giờ, Trình Tấn Sơn chọn vài xiên Oden cho Hạng Gia làm đồ ăn vặt.
Chả cá là món không thể thiếu, thịt cá, hải sản và bột mì trộn lẫn tạo nên hương vị mặn ngọt, chấm thêm tương cà, rất ngon miệng.
Tên gọi "bò viên tiểu tiện" tuy không hay nhưng lại rất sinh động, cắn một miếng nhỏ, nước thịt đậm đà lập tức bắn ra, nếu không cẩn thận sẽ làm bẩn quần áo.
Thêm một xiên đậu hũ cá, một xiên cá viên, một xiên trứng cút, cuối cùng thêm một xiên rong biển cuộn để đỡ ngán. Trình Tấn Sơn thêm hai loại tương, đưa đến trước mặt Hạng Gia.
"Mai mang sạc điện thoại đến, tôi tải cho em vài trò chơi." Trong cửa hàng có wifi, dù chơi điện thoại hay xem video đều rất tiện.
Đáng tiếc, Hạng Gia không hứng thú với việc chơi game, không giống Trình Tấn Sơn, gà mờ mà lại nghiện.
"Không cần." Cô dụi mắt, cầm xiên cá viên ăn một viên, chỉ ra ngoài, "Tôi muốn ra ngoài đi dạo."
"Không được." Trình Tấn Sơn không đồng ý, "Đợi tôi xong việc, chúng ta cùng đi."
Hạng Gia vốn cũng không hy vọng nhiều.
Nhưng khác với sự phản kháng và chống đối ban đầu, bây giờ tâm trạng của cô đã lặng lẽ thay đổi.
Cô biết Trình Tấn Sơn thật sự lo lắng cho cô.
Tuy không thừa nhận, nhưng cô lại có chút hưởng thụ sự quan tâm này.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Ăn xong Oden, Hạng Gia lấy điện thoại ra xem phim.
Cả hai đều không nỡ nạp VIP, cũng cảm thấy không cần thiết.
Cô xem một bộ phim cũ của thế kỷ trước, người đàn ông tha phương cầu thực, phong trần mệt mỏi, người phụ nữ long đong lận đận, hương tàn ngọc nát, hồn xiêu phách lạc, đầy tiếc nuối và bất lực.
Yêu hận tình thù, cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài.
Buổi trưa, lại một đợt khách hàng nữa đến.
Những nữ nhân viên văn phòng ngồi trong phòng làm việc cả buổi sáng cùng nhau đến, mỗi người lấy một hộp đồ ăn nhẹ, vừa ăn vừa than phiền về cấp trên ác độc.
Một bà mẹ trẻ dẫn con trai học tiểu học đến mua sữa, cậu bé chỉ vào bộ sưu tập thẻ bài Ultraman trên kệ hàng, mặc cả với mẹ, tay chân múa may.
Một trạch nam xách giỏ hàng càn quét khu đồ ăn vặt, chất đầy nửa giỏ đồ ăn nhanh, đi đến tủ đồ uống, lấy liền năm sáu chai coca lạnh, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn về phía Hạng Gia đang ngồi.
Trong nhà mà đội mũ, đúng là hơi kỳ lạ.
Nhưng trên đời người kỳ lạ nhiều như vậy, cũng không tính là quá hiếm.
Trình Tấn Sơn tranh thủ lúc rảnh rỗi, chạy sang quán ăn vặt Sa Huyện bên cạnh mua cho Hạng Gia một phần bánh bao hấp, một bát canh sườn nấm trà.
Còn mình chỉ mua một phần mì trộn hành mỡ rẻ nhất, tạm cho qua bữa.
"Sau này chúng ta có thể mang cơm đến ăn, có lò vi sóng cũng tiện." Hắn nhìn Hạng Gia uống canh từng ngụm nhỏ, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, phát hiện đuôi tóc quá dài, đã bắt đầu chẻ ngọn, "Chiều nay anh dẫn em đi cắt tóc."
Ăn xong, Hạng Gia vừa tắm nắng vừa ngủ trưa, còn Trình Tấn Sơn thì không thể ngồi yên, kiểm kê số lượng hàng hóa trong cửa hàng, liên hệ với nhà cung cấp theo số điện thoại ông chủ đưa cho.
Ba giờ chiều, đồng nghiệp đến bàn giao.
Là một chàng trai trẻ trạc tuổi Trình Tấn Sơn, tính cách hấp tấp, không có tâm cơ.
Nhìn thấy khuôn mặt của Hạng Gia, cậu ta “oa” lên một cách khoa trương, khi nhìn Trình Tấn Sơn, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, nóng lòng muốn học hỏi kinh nghiệm từ hắn.
Hạng Gia không thoải mái gật đầu, đi ra ngoài cửa đợi Trình Tấn Sơn.
Vài phút sau, hắn ra ngoài nắm lấy tay cô: "Cậu ta không có ác ý, đừng giận."
Hạng Gia "ừ" một tiếng.
"Vào hiệu sách xem thử không?" Hắn phát hiện Hạng Gia đã nhìn sang bên kia mấy lần trong ngày, định mượn vài cuốn sách cho cô giải khuây.
Hạng Gia quả nhiên không từ chối.
Hiệu sách lớn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Ngoài phần trên mặt đất, còn có một tầng hầm khá rộng rãi, nghe nói được cải tạo từ bãi đậu xe bỏ hoang.
Khu vực được phân chia rất rõ ràng, vào cửa là sách bán chạy, bên trái là tiểu thuyết và truyện tranh được giới trẻ yêu thích, bên phải là sách luyện thi rất hữu ích, tầng hầm thì đủ loại sách.
Còn có một khu vực đọc sách riêng biệt, bày đầy bàn ghế và cây xanh.
Bên cạnh khu vực đọc sách là một quán cà phê nhỏ, mùi thơm chua đắng của cà phê thoang thoảng trong không khí.
"Nơi này không tệ." Trình Tấn Sơn đến quầy thu ngân làm thẻ mượn sách, nhét vào tay Hạng Gia, "Mượn vài cuốn sách, mai mang đến cửa hàng đọc."
Hạng Gia cũng thích nơi này, chọn hai cuốn tiểu thuyết mình quan tâm, ngẩng đầu lên thấy Trình Tấn Sơn đang nhìn chằm chằm vào bộ đề thi cấp hai trên kệ sách đối diện, cũng ngẩn người ra.
Vì cô, cuộc sống bình thường khó khăn lắm mới ổn định của hắn lại bị gián đoạn, kế hoạch học tập cũng bị hoãn vô thời hạn.
"Hay là..." Cô định nói lại thôi, cảm xúc buồn bã lại trỗi dậy.
Khi hết thời kỳ bốc đồng, chắc chắn hắn sẽ hối hận.
"Không cần." Trình Tấn Sơn trả lời rất nhanh, "Đợi em khỏe lại rồi tính."
Bây giờ hắn không có tâm trí lo cho bản thân.
Thật sự... sẽ khỏe lại sao?
Hạng Gia lẽo đẽo theo Trình Tấn Sơn xuống tầng hầm, lật xem sách một cách vô định.
Đọc được gần nửa cuốn tiểu thuyết, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Trình Tấn Sơn ngồi đối diện đang đọc còn chăm chú hơn cả cô.
Tò mò đẩy gáy sách lên, nhìn rõ tên sách, cô dở khóc dở cười.
"Hướng dẫn sử dụng máy xúc".
Trình Tấn Sơn có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Hay lắm, anh muốn mượn cuốn này."
Không có cậu con trai nào có thể từ chối máy xúc.
Cuộc sống cứ thế tạm thời đi vào quỹ đạo.
Hai người gắn bó với nhau 24/7, đi đâu cũng có nhau.
Tan làm, họ hoặc đọc sách ở hiệu sách, hoặc đi chợ mua đồ ăn, đôi khi thuê một chiếc xe đạp công cộng, Hạng Gia đạp xe chậm rãi trên con đường gạch xanh gập ghềnh, Trình Tấn Sơn chạy theo phía sau.
Gặp bậc thang, công chúa xuống xe, hiệp sĩ không chút tốn sức nhấc chiếc xe đạp lên, "lộc cộc" mang sang bên kia.
Nửa tháng sau, thấy tâm trạng Hạng Gia ổn định, Trình Tấn Sơn tạm thời nới lỏng việc giám sát cô.
Nói là nới lỏng cũng có hạn, chỉ cho cô đặc quyền tự mình đến hiệu sách.
Hắn đã kiểm tra kỹ, hiệu sách chỉ có một lối ra vào, cửa sổ đều có chấn song chống trộm, cũng không có nhà vệ sinh, không có khả năng cô chạy thoát khỏi tầm mắt của hắn.
"Nếu xảy ra chuyện gì ở hiệu sách, người ta sẽ truy cứu trách nhiệm liên đới của tôi." Trình Tấn Sơn vẫn không yên tâm, cảnh cáo Hạng Gia nhiều lần, "Tôi là kẻ nghèo rớt mồng tơi, không có tiền bồi thường cho họ đâu, bị ép quá thì chỉ có chết chung với em thôi."
Hạng Gia bị hắn lải nhải đến nỗi chai cả tai, gật đầu qua loa: "Ừ."
"Nửa tiếng nhắn tin một lần, một tiếng gọi điện một lần." Trình Tấn Sơn dặn dò kỹ lưỡng, đưa cô đến cửa hiệu sách, "Nếu không nghe máy, tôi sẽ lập tức xông vào."
Hạng Gia thở dài, an ủi hắn: "Sẽ không đâu."
Cô vẫn chọn góc khuất nhất, ngồi xuống đọc sách.
Những dòng chữ rất nặng nề, đặc biệt dễ đồng cảm, đọc được một lúc, Hạng Gia đã nhíu mày, mắt đỏ hoe muốn khóc.
Một gói khăn giấy mùi hoa nhài đưa đến trước mặt cô.
Một chàng trai cao gầy ngồi xuống bên cạnh, đội mũ lưỡi trai, từ áo phông đến quần jean, rồi đến giày thể thao, đều rất sạch sẽ.
Cậu ta nhìn sang, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, vừa phải, không khiến người ta khó chịu.
Đưa một tay che miệng, cậu ta hạ thấp giọng, nói nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy:
"Chị ơi, em quan sát chị lâu rồi, bạn trai chị... có phải là kẻ thích kiểm soát không?"
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17