Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 67





Giọng nói của cậu ta trong trẻo êm tai, rất dễ nghe. Mắt hai mí, độ cong rất đẹp, đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ. Sống mũi cao, môi hồng hào, da trắng mịn, trông tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác với Trình Tấn Sơn. Hạng Gia ngạc nhiên, lắc đầu nói: "Không, cậu ấy không có." Chàng trai trẻ tỏ vẻ không tin: "Em đã nhìn ra rồi, chị còn bênh vực anh ta." Kiều Kim làm việc ở quán cà phê bên cạnh khu vực đọc sách, đã sớm chú ý đến cặp đôi kỳ lạ này. Người đàn ông luôn bám sát, bảo vệ người phụ nữ thái quá, có người vô tình chạm vào cô, hắn còn nhe răng trợn mắt dọa nạt, rất mất lịch sự. Còn người phụ nữ thì rất yên tĩnh, dáng vẻ cam chịu, trốn trong góc đọc những cuốn sách tình cảm nhẹ nhàng. Cứ đến giờ cố định buổi tối, cô lại ngoan ngoãn để người đàn ông dắt về nhà. Kiều Kim chưa bao giờ thấy cô cười. Cũng phải thôi, ngày nào cũng đối diện với một người bạn trai một lời khó nói hết như vậy, ai mà cười nổi? Hiếm khi thấy cô đến đây một mình, ngồi một lúc đã khóc rồi sao? "Cậu ấy thật sự không có." Hạng Gia cố gắng giải thích hiểu lầm, chưa nói xong, màn hình điện thoại đã sáng lên. Liên tiếp bảy tám tin nhắn Wechat, sau đó lại gọi điện thoại. Kiều Kim càng thêm chắc chắn, nhíu mày nói: "Chị ơi, nhẫn nhịn một chiều sẽ không có kết quả tốt đâu. Thích kiểm soát thái quá là một loại bệnh, em khuyên chị nên đưa anh ta đi khám bác sĩ tâm lý." Vừa nói thì thấy có khách đến, cậu ta đứng dậy pha cà phê, chỉ vào quầy bên kia: "Em tên là Kiều Kim, ngày nào cũng ở đây, nếu cần giúp đỡ gì, cứ tìm em." Người khác giới giữ khoảng cách khiến Hạng Gia lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô nghe máy, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?" "Mẹ kiếp, em muốn dọa chết tôi à? Sao gọi điện mà không nghe máy?" Tiếng gầm rú của Trình Tấn Sơn vang lên từ đầu dây bên kia, khiến người đi đường liếc nhìn, "Ông đây suýt thì bỏ cửa hàng chạy đi tìm em đấy!" "Tôi đang đọc sách." Hạng Gia nhẹ nhàng giải thích, trông đúng là một người cam chịu bị bắt nạt, "Cậu cứ làm việc của cậu đi..." Má vô tình chạm vào loa ngoài, phát ra giọng nói thô lỗ của Trình Tấn Sơn: "Ngoan ngoãn cho ông nghe chưa, ông đây còn muốn sống thêm vài năm nữa!" Hạng Gia luống cuống cúp máy, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Kiều Kim. Cậu ta vừa xay cà phê, vừa lắc đầu đầy thương cảm với cô. Thôi xong, lần này thì không thể giải thích được nữa rồi. Vì được người ta giúp đỡ, Hạng Gia thỉnh thoảng cũng ủng hộ quán của Kiều Kim, mua một cốc cà phê để uống. Nghe cậu ta nói quán này là của bạn cậu ta mở, bạn cậu ta bỏ vốn, cậu ta bỏ công sức và kỹ thuật, ngoài lương cơ bản, cuối năm còn được chia lãi. Cũng coi như là một ông chủ nhỏ. Món bán chạy nhất của quán là Latte sữa béo đường đen. Không biết từ đâu mà năm nay trà sữa không còn chuộng trân châu nữa, mà xuất hiện đủ loại "dị giáo". Trân châu nhỏ, trân châu nổ, thạch trà, thạch dừa, khoai môn nghiền, sốt bánh ngọt... Các loại topping và đồ uống kết hợp tự do, tạo ra vô vàn hương vị kỳ diệu. Cà phê cũng học theo cách kết hợp này, dùng trân châu đen làm lớp nền, thêm nửa cốc sữa tươi lạnh, cà phê xay tại chỗ, đá viên. Sau đó, bơm một vòng siro đặc sánh dọc theo thành cốc. Đường đen hòa vào cà phê, chảy xuống qua khe hở của đá, giống như một cơn mưa đen giáng xuống giữa trời đất trắng xóa. Những viên tròn màu đen nằm im dưới đáy cốc, như những người lính đang chờ tiếp nhận sức mạnh tà ác. Sự kết hợp này khá là phóng khoáng. Vị sữa béo ngậy, vị caramen rõ nét và vị đắng của cà phê hòa quyện vào nhau, kết hợp với đá viên làm mát, là thức uống giải khát tuyệt vời cho mùa hè nóng bức. Qua lại vài lần, hai người dần thân nhau. Kiều Kim không ngừng khuyên cô rời bỏ người bạn trai thích kiểm soát, thương cho số phận của cô, giận cô không biết tự trọng. Khi Trình Tấn Sơn có mặt, cậu ta lại trở nên ít nói, lạnh lùng cho thêm thật nhiều trân châu vào cà phê của Hạng Gia, còn cà phê của Trình Tấn Sơn thì cho thêm thật nhiều đá. "Cái thứ gì đây?" Trình Tấn Sơn thấy ống hút không cắm vào được, lắc mạnh cốc cà phê, đá nhiều đến mức không lắc nổi, mặt mày lập tức hiện lên vẻ hung dữ, "Làm ăn kiểu gì vậy?" "Làm ăn kiểu này đấy, muốn uống thì uống, không muốn uống thì thôi." Kiều Kim thấy hắn lộ rõ vẻ hung dữ, trong lòng hơi sợ nhưng vẫn không chịu thua, cũng lên giọng. "Mẹ kiếp..." Trình Tấn Sơn đập cốc cà phê xuống quầy, bị Hạng Gia kịp thời ngăn lại, những lời chửi thề còn lại không thốt ra được. "Được rồi, đang ở hiệu sách, nhỏ tiếng thôi." Cô áy náy gật đầu với Kiều Kim, kéo Trình Tấn Sơn ngồi xuống, nhỏ giọng giải thích nguyên nhân dẫn đến sự thù địch của Kiều Kim. Trình Tấn Sơn nghe mà mặt mày tái mét, muốn đập bàn nhưng lại cố nhịn, tức đến mức mất kiểm soát biểu cảm: "Tôi kiểm soát em? Tôi coi em như bà cô tổ tông mà cung phụng, còn làm chó cho em, khốn kiếp! Nếu tôi có bản lĩnh đó thì cần gì phải ngày nào cũng lo lắng, sợ hãi?" Hạng Gia liếc nhìn hắn: "Cậu không vui à?" "... Vui." Trình Tấn Sơn dịu xuống, nghĩ một lúc vẫn không nuốt trôi cục tức này, "Không được, tôi phải nói chuyện với cậu ta." "Càng giải thích càng rối, dù sao... cách chúng ta chung sống hiện tại đúng là hơi kỳ lạ." Hạng Gia uống được nửa cốc cà phê, thấy hắn nhăn nhó vì cốc cà phê trước mặt quá đắng, liền đẩy cốc của mình sang, "Tôi không uống nổi nữa." "Quan tâm em thì có vấn đề gì? Sao lại thành kẻ thích kiểm soát rồi?" Trình Tấn Sơn vẫn không hiểu được mạch não của Kiều Kim, tiện tay cầm cốc cà phê uống hai ngụm, đầy miệng trân châu nổ tung vị caramen đậm đà. Hắn chợt hiểu ra: "Khốn kiếp, tôi hiểu rồi, cậu ta có ý với em!" Hạng Gia run rẩy trong lòng, sắc mặt cũng tái đi. Cũng không phải là không có khả năng. Trình Tấn Sơn nhắc nhở đúng. Cô gật đầu: "Tôi biết rồi, sau này sẽ giữ khoảng cách với cậu ta." Mấy ngày liền, Hạng Gia không mua cà phê nữa. Kiều Kim chặn cô lại, vẻ mặt có chút tủi thân: "Chị ơi, sao dạo này chị không để ý đến em? Chị giận em sao?" "Không có." Hạng Gia lùi lại nửa bước, ôm chặt cuốn sách trong tay, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, "Tôi còn có việc, làm ơn tránh đường." "Vì em khuyên chị rời xa anh ta sao?" Kiều Kim bĩu môi, hàng mi dài phủ bóng xuống nốt ruồi nhỏ, "Anh ta có gì tốt mà khiến chị si mê như vậy?" "Cậu ấy rất tốt." Hạng Gia cảm thấy câu này có chút trà xanh, nghe rất chói tai, không nhịn được phản bác, "Cậu không hiểu cậu ấy, nhưng tôi hiểu." Kiều Kim nhất thời nghẹn lời. "... Có phải chị hiểu lầm em rồi không?" Cậu ta nhạy bén nhận ra sự xa cách và thù địch của cô, cố gắng giải thích, "Em không có ý đồ gì với chị, em không có ý đồ gì với con gái cả. Chỉ là... chỉ là một mình quá cô đơn, thấy chị rất thân thiện nên muốn làm bạn với chị." Câu này nghe càng kỳ lạ hơn. "Cậu có thể kết bạn với bạn cùng giới." Hạng Gia cúi đầu nhìn điện thoại, "Tôi không kết bạn với bạn khác giới." Thêm ba phút nữa mà không ra ngoài, Trình Tấn Sơn sẽ xông vào cắn người mất. Cô nói thẳng như vậy, khiến Kiều Kim nhất thời khó xử. Cậu ta do dự một lúc, nghiến răng nói: "Chị ơi, em cho chị xem một thứ." Lấy chiếc balo cậu ta đeo hàng ngày ra từ phía sau quầy. Nhìn trái nhìn phải như ăn trộm, cậu ta kéo khóa balo một nửa, nhỏ giọng nói: "Chị... chị nhìn vào trong đi, nhìn một cái là hiểu tại sao em muốn làm bạn với chị." Hạng Gia nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ. Cô quay đầu lại, thấy phía sau là camera, cách đó không xa còn có vài khách hàng. Xác định giữa ban ngày ban mặt, cậu ta không dám làm gì mình, cô mới khẽ gật đầu. Đến lúc này, Kiều Kim lại nắm chặt balo, giọng nói khàn khàn: "Nếu chị thấy thứ gì kỳ lạ, không thể chấp nhận được, xin chị đừng la hét, cũng đừng mắng em là biến thái." Cậu ta dường như đã từng gặp phải tình huống khó xử tương tự, có chút ám ảnh tâm lý, nhưng vẫn dũng cảm kéo balo ra, đưa về phía cô. Hạng Gia nghiêng người, nhìn vào trong balo. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment