Đồ trong balo không có gì kỳ lạ.
Một bộ tóc giả màu xám đậm, một chiếc váy trắng in hình quả anh đào nhỏ, một đôi giày cao gót quai mảnh.
Hạng Gia suy tư, bình tĩnh đánh giá lại Kiều Kim.
Có yết hầu, tuy chiều cao không bằng Trình Tấn Sơn nhưng cũng không kém là bao.
Đúng là đàn ông.
"Thích mặc đồ nữ?" Sự bực bội dần tan biến, thái độ của cô ôn hòa hơn rất nhiều, vì nghĩ cho đời tư của cậu ta, cô cố tình hạ thấp giọng, "Hay là... GID?"
Gender Identity Disorder. Rối loạn nhận dạng giới.
Thấy cô có khả năng tiếp nhận tốt, Kiều Kim thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại nở nụ cười.
"GID." Cậu ta trả lời nhỏ nhẹ, kéo Hạng Gia đến chỗ khuất sau quầy để nói chuyện.
Từ nhỏ Kiều Kim đã cảm thấy mình nên là con gái.
Lén lút cài kẹp tóc xinh xắn, quấn khăn tắm quanh ngực làm váy, ghét những cậu bé trai thò lò nước mũi, thích nói chuyện nhỏ to với những cô bé xinh xắn.
Lên cấp hai, vì ngoại hình và cử chỉ quá nữ tính mà bị bạo lực học đường, bị các bạn học mắng là "ẻo lả", cậu ta dần nhận ra vấn đề của mình.
Tìm đọc rất nhiều sách chuyên ngành ở thư viện, lại bỏ tiền nhờ một số bác sĩ tâm lý trên mạng tư vấn, Kiều Kim đưa ra một quyết định quan trọng – cậu ta muốn chuyển giới, trở thành phụ nữ thực sự.
Quyết định này vấp phải sự phản đối kịch liệt của bố mẹ, để uốn nắn hành vi của cậu ta, họ thậm chí còn đưa cậu ta đến trường học đặc biệt, can thiệp bằng biện pháp cưỡng chế.
Trải qua ba tháng dày vò đau khổ, Kiều Kim giả vờ trở lại bình thường, che giấu bản chất của mình, quay lại trường học, khó khăn lắm mới thi đậu vào cấp ba.
Tính cách của cậu ta ngày càng khép kín, khó khăn lắm mới kết bạn được với một người bạn nữ, lấy hết can đảm chia sẻ bí mật, lại bị đối phương coi là biến thái, khiến mọi người đều biết.
Thế giới hoàn toàn sụp đổ.
Kiều Kim liều lĩnh, mang theo vài trăm tệ tiền tiêu vặt ít ỏi, lên chuyến tàu đến miền Nam, từ đó không quay đầu lại nữa.
Đổi chỗ ở, cậu ta tiếp tục giả làm con trai bình thường, làm đủ mọi việc, nỗ lực kiếm tiền.
Cậu ta đã tìm hiểu, phẫu thuật chuyển giới rất phức tạp, cần rất nhiều tiền.
Thoát khỏi chiếc lồng giam cầm, tính cách của Kiều Kim dần trở nên lạc quan, vui vẻ, cũng tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Cậu ta không dám để lộ bộ mặt thật nữa, sau vài năm lăn lộn ngoài xã hội, cũng kết bạn được vài người bạn nam, cùng nhau mở quán cà phê này.
Trong mắt người khác, cậu ta là một chàng trai tích cực, lạc quan, mọi hành động đều phù hợp với nhận thức thông thường, không có gì kỳ quặc.
Thực ra, cậu ta chỉ giỏi che giấu mà thôi.
Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Hạng Gia, cậu ta đã cảm thấy có duyên.
Có lẽ là vì trên người cô cũng ẩn chứa nhiều bí mật nặng nề và áp lực, có chung một loại khí chất, khiến cậu ta cảm thấy gần gũi.
Vì vậy, cậu ta lấy hết can đảm, một lần nữa đánh cược cuộc sống ổn định của mình, mở lòng với cô.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Hạng Gia ghi lại số liên lạc của cậu ta, vì những cuộc gọi liên hồi của Trình Tấn Sơn, cô vội vàng rời đi: "Ngày mai nói chuyện tiếp."
Cô có ấn tượng tốt về Kiều Kim, cũng không muốn phụ lòng tin của đối phương.
Cậu ta muốn học cách làm phụ nữ, có lẽ cô thật sự có thể giúp đỡ được rất nhiều.
Tối hôm đó, Trình Tấn Sơn không ngừng nói xấu Kiều Kim: "Hôm nay cậu ta có quấy rối em không? Tên nhóc đó chắc chắn có ý đồ xấu, em phải đề phòng cậu ta đấy! Có gì bất thường, lập tức nói cho tôi biết, được không?"
Thái độ của Hạng Gia lại thay đổi 180 độ, ngược lại bênh vực đối phương: "Không có chuyện đó, là cậu hiểu lầm rồi, cậu ấy rất tốt."
Trình Tấn Sơn ngẩn người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong lòng mắng Kiều Kim là trà xanh, là hồ ly tinh đội lốt đàn ông.
Kiều Kim dạo này đang lén uống estrogen, ngực bắt đầu phát triển, hào hứng chia sẻ với Hạng Gia.
Hạng Gia không tán thành, nghiêm mặt nói: "Nội tiết tố có nguy cơ gây ung thư, tốt nhất nên uống theo chỉ dẫn của bác sĩ. Ngoài ra, tôi không biết cậu có biết rõ cậu sẽ phải đối mặt với những khó khăn gì sau khi bước đi bước này hay không."
Cô kể cho cậu ta nghe về những khó khăn của phụ nữ, sự phân biệt đối xử và áp bức ở khắp mọi nơi.
Trong đó, hoàn cảnh của người chuyển giới càng khó khăn hơn.
Bị cả hai nhóm giới tính bài xích, không tìm được cảm giác thuộc về, một khi thân phận bị bại lộ, còn phải đối mặt với vô số ánh mắt tò mò.
Muốn yêu đương kết hôn bình thường lại càng khó khăn hơn.
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, không phóng đại, cũng không tô hồng sự thật, xua tan màn sương mù luôn che khuất trước mặt Kiều Kim, khiến đôi mắt cậu ta trở nên sáng suốt, tầm nhìn trở nên xa rộng.
Kiều Kim suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chọn nghe theo trái tim mình.
Bộ đồ nữ trong balo vẫn chưa dám mặc, cậu ta nhờ Hạng Gia cùng mình bước đi bước đầu tiên.
Vượt qua sự canh chừng nghiêm ngặt của Trình Tấn Sơn không phải là chuyện dễ dàng.
Hạng Gia thay bộ đồ rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai của Kiều Kim trong phòng thay đồ của nhân viên hiệu sách, hai người lén lút chuồn ra ngoài.
"Thích kiểm soát như vậy, chị chịu đựng giỏi thật đấy. Chẳng lẽ anh ta yểm bùa chị rồi sao?" Kiều Kim cũng không ngừng nói xấu Trình Tấn Sơn.
"Không phải cậu ấy kiểm soát tôi, mà là quan tâm tôi." Hạng Gia dẫn Kiều Kim vào trung tâm thương mại gần đó, tìm được cửa hàng đồ lót.
Cô chọn hai chiếc áo ngực chất liệu thoải mái, đưa cho Kiều Kim xem.
Kiều Kim lần đầu tiên vào cửa hàng đồ lót, mặt hơi đỏ, không biết là vì xấu hổ hay hưng phấn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bộ ren gợi cảm màu đỏ rượu, nhỏ giọng nói: "Em thích cái đó."
Nhân viên bán hàng khen ngợi: "Bạn trai chị thật có mắt nhìn, mẫu ren này là bán chạy nhất cửa hàng chúng tôi, chị có muốn thử không?"
Cô ấy thấy kích cỡ Hạng Gia đang cầm không phù hợp lắm, lấy ra một chiếc cup lớn hơn từ phía sau: "Chị ơi, ít nhất chị phải mặc cỡ này."
"Tôi tự chọn được rồi, cảm ơn." Hạng Gia cảm ơn lời đề nghị của cô ấy, nhưng không buông hai chiếc ban đầu.
Dẫn Kiều Kim vào phòng thay đồ, nhìn cậu ta mặc thử, cô điều chỉnh độ rộng chật, gật đầu nhẹ: "Ban đầu sẽ không quen, mặc nhiều sẽ quen thôi, loại ren đó không thoải mái bằng loại này."
Kiều Kim đặc biệt nghe lời cô, thanh toán tiền, xách túi đồ ra ngoài, như một người bạn trai hoàn hảo chiều chuộng bạn gái hết mực.
Buổi tối, Hạng Gia đang xem tivi thì nhận được tin nhắn của Kiều Kim.
"Em vừa mặc nguyên bộ đồ nữ ra ngoài đi dạo một vòng, hồi hộp đến mức toát cả mồ hôi." Từ chữ viết cũng có thể thấy sự phấn khích của cậu ta, "May là không có ai chú ý đến em."
"Tối đi đường cẩn thận." Hạng Gia nhắn lại ngắn gọn.
"Nhắn tin với ai vậy?" Trình Tấn Sơn đột nhiên xuất hiện phía sau, khiến cô giật mình.
"Không... không có ai." Hạng Gia bỗng nhiên chột dạ, úp điện thoại xuống ghế sofa.
Trình Tấn Sơn cau mày, nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu.
Rốt cuộc cô đang liên lạc với ai? Sao vẻ mặt lại thoải mái như vậy?
Giá mà biết mật khẩu điện thoại của cô thì tốt rồi...
Trình Tấn Sơn giật mình vì suy nghĩ của mình.
Mẹ kiếp, sao hắn lại thật sự giống kẻ thích kiểm soát vậy?
Đều tại cái miệng quạ đen của Kiều Kim.
"Ăn gì? Tôi đi chuẩn bị." Trình Tấn Sơn chuyển chủ đề, trong lòng đã ghen lồng ghen lộn.
"Không phải cậu mua cá rồi sao? Ăn cá nấu chua cay đi." Hạng Gia trả lời.
Cho hắn chua chết luôn đi.
Trình Tấn Sơn mặt mày khó đăm đăm, đi vào bếp xử lý nguyên liệu.
Cá trắm đen vừa mổ, bỏ đầu bỏ đuôi, phi lê từ sống lưng, xương cá chặt khúc.
Đặt dao nghiêng 40 độ, thái thịt cá thành từng lát mỏng, rửa sạch nhiều lần rồi cho muối, hạt tiêu trắng, lòng trắng trứng, một ít bột năng vào, dùng tay trộn đều, ướp trong hai mươi phút.
Rửa sạch cả gói dưa chua, cắt sợi nhỏ, chần qua nước sôi để loại bỏ vị mặn chát, để sang một bên.
Cùng với hành, gừng, ớt khô, tần bì gai, tỏi, chuẩn bị sẵn sàng, rồi rửa thêm một bát giá đỗ.
Hạng Gia đeo tạp dề, cho dầu vào nồi, phi thơm hành gừng tỏi, cho đầu cá, đuôi cá và xương cá vào, xào lửa lớn trong một phút.
Cho dưa chua vào xào thêm một phút nữa, đổ nước sôi vào, cho giá đỗ vào, ninh nhỏ lửa trong nửa tiếng.
Đợi nước canh chuyển sang màu trắng, nêm muối cho vừa ăn, vớt tất cả nguyên liệu trong nồi ra, xếp xuống đáy bát lớn.
Lúc này mới cho cá phi lê vào, đậy vung, ninh nhỏ lửa trong hai ba phút.
Cá phi lê rất nhanh chín, ninh lâu quá sẽ bị dai, khi chuyển sang màu trắng thì phải vớt ra ngay.
Rưới nước canh cá lên bát, đun nóng một muôi dầu ăn, phi thơm hạt tiêu và ớt khô, rưới lên trên, "xèo" một tiếng bốc khói, thơm ngon chua cay, vô cùng hấp dẫn.
Trình Tấn Sơn gắp phần lớn cá phi lê vào bát Hạng Gia, ăn hai bát cơm với dưa chua, chua đến mức nhăn nhó cả mặt.
Ban đêm, hắn ôm Hạng Gia từ phía sau, nũng nịu hôn hai cái.
Nửa tỉnh nửa mê, mơ màng cảm thấy Hạng Gia lại đang ôm điện thoại nhắn tin, hắn khó chịu cọ cọ vào cô hai cái, thúc mạnh vào eo cô, đưa tay giật điện thoại: "Ngủ đi, chơi điện thoại ban đêm hại mắt."
Hạng Gia quả nhiên ngoan ngoãn nằm im, gối đầu lên cánh tay hắn, tìm một tư thế thoải mái.
Nửa đêm, đột nhiên mất điện.
Trình Tấn Sơn nhanh chóng tỉnh giấc vì nóng, sờ vào lưng Hạng Gia, thấy toàn là mồ hôi.
"Chết tiệt!" Hắn chửi thề một tiếng, mặc quần đùi chạy ra ngoài xem xét tình hình, là mất điện diện rộng, xung quanh tối đen như mực.
Trình Tấn Sơn sợ nóng nhất, bực bội gọi điện phàn nàn với bộ phận cung cấp điện, lại chạy đi mua một chiếc quạt mo cau.
Hắn quay về phòng, Hạng Gia cũng bị tỉnh giấc vì nóng, thay sang một chiếc váy ngủ, ngồi trên chiếu trúc ngáp ngắn ngáp dài.
Trình Tấn Sơn ngáp một cái, lật người lên giường, ấn cô nằm xuống: "Tôi hỏi rồi, sớm nhất phải sáng mai mới có điện, em ngủ đi."
Hắn quạt tay "vù vù vù", phe phẩy chiếc quạt như cái quạt điện, mang đến từng cơn gió mát.
Hạng Gia ngẩn người, không hiểu sao mắt lại cay cay.
Cô áp sát vào thân thể nóng rực của hắn, ngửi mùi mồ hôi thoang thoảng trên người hắn, thế mà lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trình Tấn Sơn đổi tay liên tục, quạt suốt ba bốn tiếng đồng hồ.
Trời dần sáng, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa, đầu nghiêng sang một bên, gục lên mái tóc của Hạng Gia ngủ thiếp đi.
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17