Qua thời gian dài qua lại, Hạng Gia dần phát hiện Kiều Kim thực chất là một cô gái hoạt bát đáng yêu.
Cậu ta thường chống cằm ngồi bên cạnh cô lải nhải, nói về những hướng đi trong tương lai.
"Chờ em phẫu thuật xong, nhất định phải tìm một anh chàng lực lưỡng làm bạn trai."
Cậu ta nhăn mũi, thiếu điều nói thẳng tên Trình Tấn Sơn: "Kiểu gầy gò đó nhìn thì được chứ không dùng được, chị ôm không thấy cấn à?"
Hạng Gia không tiện nói Trình Tấn Sơn mặc quần áo thì trông gầy, nhưng cởi ra thì có cơ bắp, ôm rất thích, chỉ khẽ lắc đầu: "Mỗi người một sở thích."
Kiều Kim bĩu môi, than thở: "Em chỉ thấy anh ta không xứng với chị."
Hạng Gia ngẩn người, cười khổ: "Cậu có từng nghĩ... có lẽ là tôi không xứng với cậu ấy không?"
Con người đôi khi kỳ lạ như vậy, lạnh nhạt với người thân nhưng lại tâm sự với người lạ.
Sống chung với nhau bấy nhiêu ngày, nếu nói không có chút cảm giác nào với Trình Tấn Sơn, không hề động lòng trước sự chân thành của hắn, thì thật là không thành thật.
Thực tế, chưa từng có ai đối xử tốt với cô như hắn.
Ngây thơ nhiệt tình, không vụ lợi, không màng hậu quả.
Người từng trải luôn dễ dàng bị sự ngây thơ lay động.
Nhưng cô càng rung động thì lại càng sợ hãi.
Giống như lời cô từng khuyên Ngu Nhã, "vô dục tắc cương".
Chỉ khi không hy vọng, không mong cầu, mới không đặt mình vào tình thế khó xử, không phải gánh chịu hậu quả bị đối phương ruồng bỏ.
Mới có thể mãi mãi không bị tổn thương.
Ngu Nhã may mắn, đã hồi sinh từ cõi Niết Bàn, nên duyên vợ chồng với Vạn Kim Nguyên.
Nhưng tình huống của cô và Ngu Nhã không giống nhau.
Cô đã mục ruỗng đến tận xương tủy, vô phương cứu chữa.
Hơn nữa, cô và Trình Tấn Sơn, dù xét trên phương diện nào thì cũng không phù hợp.
Cô là bóng tối thăm thẳm, là sa đọa, là điên cuồng, là tuyệt vọng, là nỗi đau mà người thường khó có thể tưởng tượng;
Hắn là sự tinh khiết không vướng bụi trần, là ngây thơ, là chân thành, là si mê, là dũng cảm liều lĩnh dù biết không nên.
Ánh sáng và bóng tối làm sao có thể yêu nhau?
Cảm xúc lẫn lộn giữa tự ti, nghi ngờ, sợ hãi, một mớ hỗn độn không hề thuần khiết cũng chẳng đẹp đẽ như vậy, có thể gọi là tình yêu sao?
Hơn một năm qua, Hạng Gia thường cảm thấy mình đã mất đi ngũ cảm của một con người, dần dần biến thành một hố đen đáng sợ.
Bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh là những yếu tố bất an đang cuộn trào, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Sẽ có một ngày, cô sẽ mang theo dục vọng phá hủy và hủy diệt đáng sợ, nuốt chửng tình cảm quý giá mà Trình Tấn Sơn dành cho cô, nuốt chửng chút hơi ấm ít ỏi trong cuộc đời, hủy diệt tất cả.
Sau đó hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Vì vậy, cô không dám bước đi bước đó.
Cô sợ chủ động kể lại quá khứ nhục nhã và xấu xí hơn, ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ, lại bắt gặp ánh mắt ghê tởm của hắn.
Cô sợ những giai đoạn suy sụp không định kỳ và nằm ngoài tầm kiểm soát của mình nhanh chóng làm tiêu tan sự kiên nhẫn của hắn, nghe những lời cay nghiệt thốt ra từ cái miệng từng nói lời yêu thương.
Cô càng sợ những cơn ác mộng đeo bám sẽ biến thành sự thật, kéo hắn vào rắc rối lớn hơn.
Cô còn không biết sống tiếp như thế nào.
Lấy đâu ra sức lực để học cách yêu một người?
Hạng Gia chọn cho Kiều Kim bộ mỹ phẩm phù hợp với làn da của cậu ta, dạy cậu ta trang điểm trong căn hộ nhỏ.
Cô có đôi tay khéo léo, thoa đều kem nền, đánh highlight và tạo khối ở đúng vị trí, che đi những đường nét nam tính, làm nổi bật những đường nét mềm mại.
Ngoại trừ chiều cao hơi vượt trội, khung xương hơi lớn, người trong gương không khác gì một cô gái trẻ xinh đẹp.
Kiều Kim thích thú soi gương hồi lâu, chụp ảnh tự sướng đủ mọi góc độ, lần đầu tiên xuất hiện ở nơi công cộng dưới hình dạng phụ nữ giữa ban ngày ban mặt.
Nỗi lo lắng và căng thẳng của cậu ta là dư thừa, bước vào trung tâm thương mại, ánh mắt của đàn ông đều đổ dồn vào Hạng Gia, thỉnh thoảng có người đến làm quen, cũng là xin số liên lạc của Hạng Gia.
"Chị ơi, chị xinh thế này, nên trang điểm đi, cho bọn họ lóa mắt!" Kiều Kim không hiểu tại sao kỹ thuật trang điểm của Hạng Gia lại thành thạo như vậy mà lại luôn để mặt mộc.
Hạng Gia không có hứng thú, kéo thấp vành mũ, ăn một bữa cơm đơn giản với cậu ta, rồi vội vàng quay lại cửa hàng tiện lợi.
Mùa hè sắp kết thúc, Trình Tấn Sơn thuê một chiếc thuyền nhỏ, đưa Hạng Gia ra hồ hái sen.
Chèo thuyền quanh hồ vài vòng, hắn nhanh chóng nắm được kỹ thuật, chèo thuyền vào sâu trong đám lá sen.
Lá sen cao ngang người, to bằng chiếc ô, phần lớn hoa sen đã tàn, một số cánh hoa đỏ trắng rơi rụng trên nền xanh đậm xanh nhạt, như một bức tranh sơn dầu nhã nhặn.
Trình Tấn Sơn hái một bông sen to, bóc ra nhai thử hai miếng, vị ngọt thanh mát, đưa cho Hạng Gia: "Thử xem, vị cũng được đấy."
Không lâu sau, Hạng Gia đã đựng đầy một túi nilon, tay còn ôm vài bông sen.
Cô cúi đầu ngửi hương thơm ngào ngạt, rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt rám nắng của chàng trai và hàm răng trắng sáng chói, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.
"Nóng không?" Trời không quá nắng, nhưng trong đám lá sen lại khá bí, Trình Tấn Sơn ngồi xổm xuống dùng tay quạt cho Hạng Gia, "Sao mặt em đỏ vậy? Cẩn thận say nắng đấy!"
"Tôi không sao." Hạng Gia kéo hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, một tay thò xuống nước hồ mát lạnh, khuấy động gợn sóng lăn tăn.
Ánh hoàng hôn dần nhuộm đỏ mặt nước, tông màu của bức tranh sơn dầu trở nên dịu dàng và tĩnh lặng, giữa trời đất dường như chỉ còn lại cô và hắn.
Nếu là thật thì tốt biết mấy?
Hạng Gia dựa vào vai Trình Tấn Sơn, từ từ nhắm mắt lại.
Hơi thở của Trình Tấn Sơn cũng nhẹ nhàng theo, vuốt ve mái tóc dài của cô.
Khoảnh khắc yên bình hiếm hoi như vậy, hắn lại nói những lời phá hỏng bầu không khí: "Mai tôi lĩnh lương rồi, em muốn gì?"
"..." Hạng Gia mở mắt ra, thẳng lưng, "Tôi đói rồi, về thôi."
"Nói đi, em muốn gì?" Trình Tấn Sơn tiếp tục hỏi, đứng dậy chèo thuyền trở lại, "Chỉ cần không quá đắt, tôi đều mua cho em."
Hạng Gia hơi tức giận quay mặt đi, nhìn những chiếc lá sen đung đưa theo nhịp chèo trong ánh hoàng hôn dần tắt.
Một lúc sau, khóe miệng lại cong lên một nụ cười khó nhận thấy.
Họ ăn tối ở một quán ăn nhỏ ven bờ.
Hạt súng tươi đã vào mùa, thứ này còn được gọi là khiếm thực, còn có một cái tên mỹ miều là "sữa quý phi".
Hạt súng có hình dạng giống hạt sen, nhưng cách chế biến lại khác.
Một bát rượu nếp trộn với ba bát nước lọc đun sôi, thêm chút đường phèn để điều vị.
Cho hạt súng tươi vào luộc trong ba mươi giây, giữ lại hương thơm đặc trưng và độ giòn dai, sau đó cho trứng gà vào, khuấy nhanh tay.
Thêm chút bột năng, cho kỷ tử vào, múc ra ngay, là một món chè ngọt ngào thơm ngon.
Ở Tô Châu có một câu nói rất hình tượng để miêu tả độ ngon của hạt súng:
"Ngon dai dai".
Dẻo dẻo mềm mềm, dai dai giòn giòn, hơi giống lúa mạch đen, nếm kỹ, hương thơm lan tỏa.
Đồ ngọt nên kết hợp với món cay, Trình Tấn Sơn gọi một bát lớn tiết canh vịt, một đĩa thịt xào cay kiểu Tứ Xuyên, lại gọi thêm một bát cơm đầy.
Ăn được nửa bữa, Hạng Gia đột nhiên lên tiếng: "Mua cho tôi một chiếc vòng tay đi."
Cô dừng lại một chút rồi bổ sung: "Bạc là được rồi, đừng quá đắt."
Cô hiếm khi chủ động đòi hỏi thứ gì.
Cũng là muốn lưu lại một kỷ niệm cho mình.
Nhỡ đâu một ngày nào đó, vì những lý do khách quan mà chia tay...
Có một món đồ kỷ vật, ít nhất có thể chứng minh rằng, khoảng thời gian êm đềm này thật sự đã tồn tại trong cuộc đời đáng thương của cô.
"Được thôi." Trình Tấn Sơn lập tức đồng ý.
Hắn hào phóng, đầy khí chất của kẻ mới giàu: "Mua mua mua, mai đi mua!"
Cô không biết, một chiếc nhẫn vàng từng tiêu tốn toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn đã được giấu trong túi quần từ lâu.
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17