Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 70





Khi chọn vòng tay, Trình Tấn Sơn liên tục đưa ra ý kiến. "Cái này quá mảnh, đâu phải không mua nổi cái to hơn, đeo cái này ra ngoài người ta cười tôi keo kiệt!" "Hay là mua luôn cái lắc tay đi! Nhìn cái này xem, vừa to vừa nặng, lại còn có hình hoa sen..." "Cái hình trái tim nhỏ cũng được, xếp thành một hàng! Ê, viên kim cương nhỏ này thật hay giả vậy?" ... Hạng Gia không để ý đến gu thẩm mỹ trai thẳng của hắn, cuối cùng chọn một chiếc vòng tay bạc mảnh. Sáu miếng bạc nhỏ hình vuông nối liền nhau, tinh xảo và thanh thoát, tràn đầy tính thẩm mỹ hình học. Trình Tấn Sơn vừa trả tiền vừa lẩm bẩm: "Chỉ có hơn một trăm tệ... đừng nói là tôi tặng nhé, mất mặt quá..." Nói thì nói vậy, hắn vẫn háo hức đeo vào tay cho Hạng Gia. Tuy cô có hơi mập lên một chút, nhưng cổ tay không hề to, có thể dễ dàng đeo vào ngón cái và ngón trỏ. Những mạch máu xanh nhạt ẩn hiện trên làn da trắng nõn, mong manh đến mức hắn vô thức nín thở. Cài khóa xong, hắn lắc nhẹ, trong lòng rất vui: "Đẹp thật đấy!" Hạng Gia cũng dán mắt nhìn một lúc, khẽ nói: "Cảm ơn." Cô đã nhận được rất nhiều món quà đắt tiền, đây có lẽ là món rẻ nhất trong số đó. Nhưng cô lại thích nhất. Cho đến khi mùa hè hoàn toàn kết thúc, Trình Tấn Sơn mới đột nhiên phát hiện ra: Hắn đang chiến đấu ngoài tiền tuyến, kẻ địch lại đột nhập vào hậu phương, đánh thẳng vào nhà chính. Chiều hôm đó, Tiểu Lưu đến thay ca sớm hơn nửa tiếng. Trình Tấn Sơn xách theo túi xúc xích vừa nướng xong, nhanh chóng bước về phía hiệu sách đối diện. Mùi thơm của tiêu đen từ xúc xích trong túi nilon tỏa ra nồng nặc. Hạng Gia thích ăn loại nướng kỹ một chút, hắn liên tục lật mặt, loay hoay mười mấy phút mới nướng được lớp vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mại. Hiệu sách ngày thường rất ít khách, tầng hầm càng vắng vẻ hơn. Hắn bước nhanh đến khu vực đọc sách, lại bắt gặp một cảnh tượng không ngờ. Hạng Gia và Kiều Kim ngồi cạnh nhau, vô cùng thân mật. Cả hai đều mặc áo phông màu vàng gừng, thoạt nhìn rất giống đồ đôi. Chàng trai trẻ da trắng với nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt đang nói gì đó, khóe miệng nở nụ cười. Hạng Gia im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu nhẹ. Một tia nắng vàng xuyên qua ô cửa kính sạch sẽ, chiếu qua mái tóc mềm mại của cậu ta, rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Trai tài gái sắc, đẹp mắt vô cùng. Mắt Trình Tấn Sơn tối sầm lại. Cây cải trắng do chính tay mình vất vả trồng trọt, xanh mơn mởn, sắp đến mùa thu hoạch, lại bị con heo nhà khác húc đổ. Hắn siết chặt túi xúc xích trong tay, định xông lên, ném hết vào đầu Kiều Kim. Vừa đi được hai bước, mũi chân lại đổi hướng. Thân hình cao lớn nấp sau giàn hoa, đầu đội một chậu cây trầu bà, miễn cưỡng che giấu tung tích. Sự tự ti ẩn sâu trong xương tủy dần nổi lên. Trình Tấn Sơn nhớ lại câu nói của Hạng Gia: "Tôi không thích cậu chút nào, ngay cả làm bạn tình tôi cũng không muốn." Ngoài việc ôm cô ngủ mỗi ngày, hầu hạ cô như bà hoàng, hắn chẳng nhận được lời hứa hẹn nào, cũng chẳng có danh phận gì. Hắn lấy đâu ra tư cách và lý do để đến chất vấn cô? Hơn nữa, Hạng Gia luôn chịu mềm không chịu rắn. Hắn không kiềm chế được cơn tức giận, chắc chắn sẽ nói những lời khó nghe, căn bản không đấu lại được tên trà xanh tâm cơ kia. Thậm chí còn có thể đẩy cô ra xa hơn. Trình Tấn Sơn ấm ức ngồi xổm xuống đất vẽ vòng tròn. Hắn biết bây giờ con gái đều thích kiểu "cún con", biết Kiều Kim đáng yêu hơn hắn, biết điều hơn hắn, biết cách lấy lòng người hơn hắn. Nhưng Hạng Gia dùng xong rồi bỏ, thật là vô tâm. Trong lòng ghen tuông đến chết đi sống lại, điều chỉnh tâm trạng nửa tiếng, khó khăn lắm mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đợi Kiều Kim rời đi, hắn mới xuất hiện như thường lệ. "Hôm nay không có chuyện gì chứ?" Hắn hất hàm về phía quán cà phê, "Tên nhóc đó có làm phiền em không?" "Không có." Hạng Gia dỗ dành hắn như thường lệ. Mẹ kiếp. Hai người đến chợ mua đồ ăn. Hai tệ đậu phụ non, một bó rau cải xanh, mua thêm một túi bánh quẩy đông lạnh, làm bữa sáng ngày mai. Trình Tấn Sơn khó chịu trong lòng, nhìn thấy màu xanh liền cảm thấy như đang chế giễu mình, lại trừng mắt với con ba ba sống ở quầy bán cá hồi lâu, miệng lẩm bẩm chửi rủa. Hôm nay làm đậu phụ Ma Bà. Đậu phụ non cắt thành miếng vuông một centimet, cho vào nước sôi chần qua, khử mùi tanh. Vớt ra, ngâm trong nước muối nhạt, tránh bị dính, cũng giúp định hình. Một miếng thịt ba chỉ nhỏ băm nhuyễn, phi thơm với dầu ăn, cho tương đậu cay Tứ Xuyên vào, xào cho đến khi ra dầu đỏ, rồi cho thêm một ít đậu đen lên men. Đổ nước sôi vào, đun sôi lại lần nữa rồi cho đậu phụ vào, nêm dầu hào, xì dầu, hắc xì dầu, một ít muối, đường. Sau khi cho bột năng vào, nước sốt trở nên sền sệt, màu sắc của đậu phụ đỏ tươi, lúc này rắc một ít hành lá xanh mướt lên trên, có thể tắt bếp. Xào thêm một đĩa rau cải xanh, ăn kèm với dưa chua mua ở siêu thị, là đủ cho bữa tối hôm nay. Món ăn đưa cơm như vậy, nhưng Trình Tấn Sơn lại không có khẩu vị. Cầm đũa đảo qua đảo lại một hạt cơm hồi lâu, hắn thăm dò: "Cứ ở hiệu sách mãi cũng chán nhỉ? Bên cạnh còn có một quán net, mai tôi làm thẻ thành viên cho em nhé?" Hạng Gia dứt khoát từ chối: "Quán net toàn mùi thuốc lá, hôi lắm." "Vậy thì thuê một phòng riêng." Trình Tấn Sơn nhíu mày, vì muốn ngăn cách cô và Kiều Kim, hắn cũng không màng đến việc tiết kiệm tiền nữa, "Em thích đọc sách, bản điện tử cũng giống nhau mà? Đọc mệt thì có thể chơi game, xem phim." Hạng Gia cúi đầu ăn cơm, dùng sự im lặng để thể hiện sự phản đối. Một lúc sau, Trình Tấn Sơn đành chịu thua: "Thôi bỏ đi, em thích ở đâu thì ở đó." Quán net thì an toàn sao? Chẳng phải càng nhiều nhóc con hơn sao? Căn bản không thể đề phòng. Nguyên nhân của chuyện này vẫn là do bản thân hắn. Hắn phải nghĩ cách giữ lấy trái tim cô. Buổi tối, Trình Tấn Sơn tắm rửa sạch sẽ, giật lấy cuốn sách trong tay Hạng Gia. Hắn quỳ bên cạnh cô, mạnh dạn dùng hai tay ôm lấy cô. Dưới ánh đèn ấm áp, bóng của hắn kéo dài chồng lên cơ thể cô đang mặc váy ngủ. Hạng Gia có chút căng thẳng, lại có chút khó hiểu, ngây người nhìn hắn. Khuôn mặt tuấn tú dần phóng to, đôi môi hơi khô cọ cọ vào mặt cô. Không có ai hướng dẫn, kỹ thuật hôn của hắn vẫn chẳng tiến bộ chút nào, chỉ biết cọ xát và liếm láp. Liếm như kiểu chó con, nhiệt tình và vội vàng, đôi khi quá mạnh, để lại dấu đỏ rõ ràng trên da. Nhưng tối nay lại khác. Hắn liếm rất dịu dàng. Như đang thưởng thức một viên kẹo ngon lành... không, so sánh với sô-cô-la có lẽ chính xác hơn. Đầu lưỡi từ từ làm tan chảy bề mặt, cảm nhận sự mềm mại, mượt mà, ngậm trong miệng, không nỡ nuốt xuống một hơi. Nước bọt tiết ra quá nhiều, nhỏ xuống mặt cô, hắn lại lo lắng hút lại. Hạng Gia cảm thấy mình càng lúc càng mềm nhũn, càng lúc càng ẩm ướt, từ thể rắn hóa lỏng, sắp sửa tan chảy trong miệng hắn. Nụ hôn tràn đầy sự yêu thương và trân trọng, khiến trái tim cô run lên. Khi môi hắn lướt qua sống mũi, sắp chạm đến môi cô, cô dùng chút lý trí cuối cùng quay mặt sang phía cửa sổ. Nếu không nhầm, đây vẫn là nụ hôn đầu của hắn. Cô bẩn thỉu như vậy, không xứng đáng có được. Đôi mắt sáng như sao hơi tối lại, nhưng Trình Tấn Sơn không ép buộc. Hắn lùi lại, lấy một chiếc vòng cổ da màu đen quen thuộc từ tủ đầu giường. Cái đầu hơi gai góc cọ cọ vào cổ cô vài cái, hắn lúng búng mời gọi: "Chơi một lúc không? Ra sân cũng được." Trước đây hắn đã xem vài bộ phim hoạt hình không đứng đắn. Lúc đó hắn không hiểu tại sao nam phụ đáng thương, rõ ràng biết bạn gái đã làm chuyện đó với nam chính, mà vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn làm những hành động hèn mọn hơn, lấy lòng bạn gái, níu kéo bạn gái. Chẳng có chút khí phách đàn ông nào. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên có thể đồng cảm. Không phải không có tâm huyết, mà là quá quan tâm. Tuy nhiên, Hạng Gia chậm rãi lắc đầu, từ chối lời mời của hắn. Cô không còn có thể thoải mái bắt nạt hắn, đùa giỡn hắn nữa. Trong lòng Trình Tấn Sơn vang lên một tiếng "thịch". Hắn muốn nổi giận, muốn cười lạnh, đồng thời lại muốn khóc một cách vô dụng. Chán thật rồi sao? Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment