Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 71





Kể từ khi dọn đến sống cùng nhau, số lần hai người thân mật chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trình Tấn Sơn ngốc nghếch tin vào lý do Hạng Gia muốn kiêng khem, hoàn toàn không ngờ rằng cô đã chán hắn, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới. Nếu kiểu chơi này vẫn không thể thu hút sự chú ý của cô, hắn còn có thể làm gì? Kiều Kim đã lấy lòng cô bằng cách nào? Trình Tấn Sơn bất lực, ngậm vòng cổ sang một bên, ngẩn ngơ dựa vào cơ thể mềm mại thơm tho của cô. Hiện tại cô vẫn cho phép hắn dựa vào, vài ngày nữa, liệu có đề nghị ngủ riêng không? Nhưng hắn rất thích ôm cô nằm trên chiếc giường lớn này. Hắn không muốn ngủ sofa, càng không muốn nằm đất. Nhận thấy cảm xúc suy sụp của Trình Tấn Sơn, cùng với việc tối nay đã từ chối hắn vài lần, Hạng Gia có chút áy náy. Cô sờ hắn cách lớp quần lót, phát hiện cơ thể hắn nóng rực. "... Đừng đè lên tôi, nặng quá." Cô nghiêng khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng đẩy bụng hắn ra, cho hắn lăn xuống khỏi người mình, hai người nằm nghiêng đối mặt nhau. Hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, hắn chớp chớp mắt nhìn cô, chăm chú và đáng thương, giống như một chú cún lớn bị tủi thân. Hạng Gia đưa tay vào trong. Hơi thở của Trình Tấn Sơn lập tức trở nên dồn dập. Hắn có chút mừng rỡ, đồng thời lại không nhịn được nghĩ, phải chăng cô đã làm chuyện có lỗi với hắn, vì áy náy nên mới bù đắp? Niềm vui trở nên không vui. Hắn hoàn toàn không còn hứng thú, chưa được mấy cái đã rút tay cô ra, đặt lên ngực cọ cọ. "Thôi, ngủ đi." Hắn cũng từ chối cô. Tâm tư của Hạng Gia còn nặng nề hơn. Không biết nghĩ linh tinh gì mà cô trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, Trình Tấn Sơn nhờ đồng nghiệp trực thay, lén lút theo dõi Hạng Gia. Phát hiện Hạng Gia thay một bộ quần áo khác, cùng Kiều Kim lén lút ra ngoài, hắn nghiến răng nghiến lợi. Kiều Kim có biết trạng thái tâm lý của cô lúc này không? Nếu có chuyện gì xảy ra, hắn tìm ai đòi người? Hai người đi vào trung tâm thương mại, dạo chơi hơn một tiếng đồng hồ. Công bằng mà nói, Kiều Kim có mắt nhìn hơn hắn, mấy chiếc váy chọn đều rất đẹp. Vấn đề là những chiếc váy đó đều hở lưng hoặc hở chân, Hạng Gia ngày thường ăn mặc kín đáo như vậy, làm sao lại ưng được? Vừa nghĩ vậy, Trình Tấn Sơn lại thấy Hạng Gia gật đầu, ôm váy đi vào phòng thử đồ. Không lâu sau, Kiều Kim thừa lúc nhân viên không chú ý, cũng chui vào trong. Chết tiệt?! Trình Tấn Sơn kinh hãi, xông về phía trước hai bước, lại dừng lại. Hắn ngồi xổm ở góc tường, gãi đầu rối tung. Vẫn là nỗi lo lắng đó, hắn cùng lắm cũng chỉ là thú cưng Hạng Gia nuôi, chủ nhân ra ngoài ve vuốt mèo hoang chó hoang, dù trong lòng có tức giận thì có tư cách gì nổi giận? Nhưng Hạng Gia chưa từng chơi hắn trong phòng thử đồ!!! Cô giỏi như vậy, lúc này trong phòng thử đồ không biết là cảnh tượng gì. Trí tưởng tượng của Trình Tấn Sơn quá nghèo nàn, hoàn toàn không thể đoán được. Cô sẽ thay đồ trước mặt Kiều Kim sao? Cử chỉ điệu bộ vô cùng quyến rũ, bất kỳ người đàn ông bình thường nào nhìn thấy cũng sẽ biến thành sói mà lao thẳng vào. Cô sẽ vén váy lên, ra lệnh cho Kiều Kim quỳ xuống liếm sao? Trình Tấn Sơn không cho rằng kỹ năng liếm của mình kém hơn cậu ta. Hoặc là... trong phòng thử đồ chắc chắn có gương phải không? Trình Tấn Sơn tưởng tượng ra rất nhiều trò kinh khủng với tấm gương, bực bội đến mức cào móng tay lên tường. Nói đi cũng phải nói lại, không phải Hạng Gia rất ghét tiếp xúc cơ thể với người khác giới sao? Hắn còn tưởng chỉ có mình hắn là đặc biệt. Hóa ra vẫn là nhìn mặt. May mà không lâu sau, Hạng Gia và Kiều Kim đi ra. Biểu cảm của hai người bình thường, tư thế đi đứng cũng không có gì khác lạ. Hạng Gia đặt những chiếc váy đã chọn lên quầy thu ngân, Kiều Kim thanh toán một cách rất tự nhiên, nhận túi đồ, chạy sang cửa hàng nữ trang tiếp theo. Trình Tấn Sơn theo dõi cả buổi chiều, lại nhìn thấy Hạng Gia nói dối, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô còn muốn đổ thêm dầu vào lửa, đề nghị: "Ngày mai là Tết Trung thu, Kiều Kim một mình ở ngoài khá cô đơn, chúng ta mời cậu ấy đến nhà ăn cơm nhé?" Trình Tấn Sơn ôm ngực, thái dương giật giật. "Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Biểu cảm của hắn trở nên u ám, ánh mắt cũng không còn chút ấm áp nào, khiến Hạng Gia cảm thấy có chút xa lạ. "Không đồng ý thì thôi." Hạng Gia thản nhiên trả lời. Thực ra, là Kiều Kim nghe nói cô biết nấu ăn, nũng nịu muốn đến nhà ăn chực. Tuy nhiên, cô đưa ra đề nghị này ít nhiều cũng có ý muốn thử Trình Tấn Sơn. Cô muốn nhìn thấy hắn ghen tuông nổi giận, muốn hắn thể hiện sự quan tâm mãnh liệt. Mặc dù cô không biết nếu hắn thật sự ghen, bản thân cô có thể làm gì để đáp lại tấm lòng nồng nhiệt và quý giá này. Nhưng Trình Tấn Sơn dịu lại, lại đồng ý: "Đùa với em thôi, sao lại không đồng ý? Bạn của em chính là bạn của tôi, lúc nào cũng hoan nghênh." Trong lòng hắn thầm nhủ: phải bình tĩnh, phải độ lượng, phải để Kiều Kim thấy được tấm lòng rộng lượng của hắn, rồi tự động rút lui. Hạng Gia sững sờ, sắc mặt cũng trở nên u ám tương tự. Tết Trung thu năm nay đến sớm, sớm hơn Quốc khánh hơn hai mươi ngày. Vừa là ngày lễ truyền thống, lại có khách đến nhà, đương nhiên phải chuẩn bị cho chu đáo. Trình Tấn Sơn đảm nhận nhiệm vụ mua sắm, nghiến răng nghiến lợi mua ba quả lựu hạt mềm vừa mới được mang ra chợ bán. Mười đồng một quả, đắt đến mức khó tin. Cá sống tôm sống tất nhiên không thể thiếu, thịt bò hầm nước tương tuy giá cao nhưng được cái tiện lợi. Mua thêm hai cân thịt ba chỉ, một mớ rau muống, coi như đủ cả. Những năm trước đều ăn bánh trung thu kiểu Quảng Đông, vỏ bánh vàng ươm mềm mịn, nhưng ăn nhiều lại hơi ngấy. Năm nay đổi khẩu vị, mua vài hộp bánh trung thu kiểu Tô Châu. Nhân bánh cũng na ná nhau, chủ yếu nằm ở cách làm vỏ bánh. Bánh trung thu kiểu Tô Châu trông đơn giản mộc mạc, vỏ bánh trắng không qua xử lý khuôn, hơi đơn điệu, nhiều nhất là in một bông hoa đỏ nhỏ. Thật sự nếm thử mới thấy từng lớp vỏ giòn tan, ẩn chứa bí mật. Cách làm vỏ giòn khá cầu kỳ. Bột mì thường, mỡ heo, đường trắng trộn lẫn với nhau, cho nước sôi vào nhào đều, tạo thành nguyên liệu vỏ bánh dầu; bột mì ít gluten và mỡ heo trộn thành dầu bột. Sau khi ủ hai mươi phút, chia thành từng phần nhỏ, vỏ bánh dầu bọc bơ, túm chặt miệng, cán thành hình dài, cuộn từ một đầu, lặp đi lặp lại ba lần, lần cuối cán thành hình tròn. Bọc nhân bánh vào, cho vào lò nướng chín, trông không cầu kỳ nhưng ăn vào lại giòn tan. Hạng Gia chọn mỗi loại nhân một hộp. Hạt dẻ hoa hồng, mè đen muối tiêu, đậu đỏ xay nhuyễn, ngũ nhân bát bảo, thịt xông khói mỡ heo, mỗi loại bốn cái, đóng gói hình trụ tròn đơn giản. Trình Tấn Sơn đứng bên cạnh nói móc: "Đúng là mưa móc đều khắp nhỉ?" "Gì cơ?" Hạng Gia hơi nhíu mày, phát hiện thái độ của hắn đối với mình đã xấu đi. Mới đi chợ được bao lâu đã không kiên nhẫn rồi sao? "Không có gì." Trình Tấn Sơn cố nuốt cơn tức xuống. Hắn chỉ vào ô sắp hết bánh ở đằng xa: "Lấy thêm hộp nhân lòng đỏ trứng muối nữa, em thích ăn mà." Hạng Gia hiếm khi hứng chí, làm một bàn đầy thức ăn, nhân lúc trời chưa lạnh lắm, bày ra dưới giàn nho trong sân. Kiều Kim mang theo hai chai rượu vang đỏ khô đến, nói là xin được từ bạn bè, chất lượng không tệ, cho Hạng Gia uống chơi. Trong bữa ăn, miệng cậu ta như được bôi mật, không ngừng khen Hạng Gia nấu ăn ngon, lại líu lo kể về những bộ phim gần đây có doanh thu phòng vé tốt, hoàn toàn coi Trình Tấn Sơn như không khí. Trình Tấn Sơn cắm cúi uống rượu, rượu vang hết lại xách ra một thùng bia, nhất quyết phải so tửu lượng với Kiều Kim. Kiều Kim không thích kiểu người như hắn, lại càng muốn tránh hiềm nghi với bạn trai của bạn thân, mặc kệ hắn khiêu khích thế nào, cũng không chịu uống. Trình Tấn Sơn càng nhìn Kiều Kim càng ngứa mắt, chỉ cảm thấy mình bị cắm sừng, dưới ánh trăng tròn vành vạnh, tự chuốc say bí tỉ. Ăn xong, Kiều Kim chu đáo rửa bát, chỉ vào Trình Tấn Sơn đang nằm gục trên bàn: "Chị, có cần em giúp chị đưa anh ta vào trong không?" "Không cần." Hạng Gia lắc đầu, tiễn cậu ta ra cửa. Cô quay lại gọi Trình Tấn Sơn: "Trình Tấn Sơn, vào nhà ngủ." Gọi mấy lần, Trình Tấn Sơn mới miễn cưỡng mở hé mắt. Hàng mày anh tuấn nhíu chặt, hắn khó khăn điều chỉnh tiêu cự vào khuôn mặt Hạng Gia, bỗng nhiên bĩu môi, cáu kỉnh nói: "Hạng Gia, em không có tim." Đứng núi này trông núi nọ. Đúng là đồ đàn bà xấu xa. Hạng Gia ngẩn người, bàn tay định đỡ hắn bỗng chốc trở nên lạnh ngắt. Cuối cùng hắn cũng không chịu nổi sự lạnh nhạt xa cách của cô, bắt đầu oán trách rồi sao? Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment