Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 78





Mùa thu cũng ngắn ngủi như mùa xuân. Một trận mưa thu một trận lạnh, lá phong chuyển sang màu đỏ chưa được bao lâu đã rụng lả tả khắp mặt đất, dệt thành tấm thảm dày. Giẫm chân lên, phát ra tiếng "rắc rắc". Là âm thanh của gân lá và phiến lá vỡ vụn. Công nhân vệ sinh trở nên bận rộn, Trình Tấn Sơn cũng bận tối mắt tối mũi. Khách hàng của cửa hàng tiện lợi luôn đông như vậy, kỳ động dục của Hạng Gia cũng chính thức đến, triền miên quấn lấy hắn làm “chuyện ấy”. Ga trải giường thường xuyên được giặt giũ, khắp phòng đều là mùi của hắn và cô, nếu gặp phải ngày mưa bất tiện thông gió, ở lâu sẽ rất nồng nặc. Tất nhiên, hắn thích sự ỷ lại của cô. Không nói đến việc đang tuổi trẻ sung mãn, dù sau này lớn tuổi hơn, chức năng cơ thể không theo kịp, uống Viagra cũng phải thỏa mãn cô. Đàn ông sao có thể nói mình bất lực? Vào những ngày nghỉ hiếm hoi, hai người quấn quýt trên giường từ sáng đến tối. Hạng Gia như con bạch tuộc bám chặt lấy hắn, không thích ăn cơm, không thích uống nước, coi “cậu nhỏ” như một phần của cơ thể, hận không thể chiếm hữu 24/24 giờ. Trình Tấn Sơn mơ hồ cảm thấy, cô coi mình như thuốc bổ. Thuốc vừa ngừng, người cũng chẳng còn sống được bao lâu. Hắn thương cô, chiều chuộng cô không giới hạn. “Trình Tấn Sơn…” Đôi mắt đẹp như lưu ly nhìn hắn chăm chú, khiến hắn nóng bừng, cô chu môi muốn hôn, “Đau…” Nào chỉ là đau, cứ tiếp tục thế này, e là sẽ trầy da. “Vậy nghỉ một lát?” Trình Tấn Sơn ngậm lấy đôi môi sưng đỏ của cô hôn nhẹ, trước ngực sau lưng đều là mồ hôi, hơi nóng sưởi ấm cơ thể hơi lạnh của cô, “Ra ngoài đi dạo, mua cho em vài bộ quần áo dày.” Hạng Gia không muốn ra ngoài, bị hắn dỗ dành mãi mới chịu đi. Nhiệt độ đã xuống mười độ, cô không có nhiều quần áo mặc, cũng không chú ý hình tượng, thường mượn áo hoodie dày của hắn để mặc tạm. Trung tâm thương mại đang giảm giá quần áo mùa thu, Trình Tấn Sơn lựa chọn kỹ càng, mua cho Hạng Gia hai chiếc áo len kiểu dáng cơ bản, lại kéo cô đi thử áo khoác dạ. Áo khoác dạ quá đắt, Hạng Gia liên tục lắc đầu, chỉ vào chiếc áo phao màu đen đang giảm giá 50% bên cạnh, nói: “Thích cái đó.” Mặc lên người trông xỉn màu, dù đẹp đến đâu cũng giảm đi vài phần rực rỡ. “Đâu phải anh mua không nổi.” Trình Tấn Sơn nhíu mày khuyên cô. Tuy một chiếc áo khoác dạ gần bằng nửa tháng lương của hắn, nhưng vợ mặc đẹp, làm chồng cũng nở mày nở mặt. Hạng Gia ôm áo phao không buông, khăng khăng: “Em muốn cái này.” Trình Tấn Sơn hết cách với cô, đành trả tiền. Hắn dẫn cô đi xem phim, đi ngang qua nhà hàng Tây sang trọng ở tầng bốn, nghe thấy tiếng đàn piano du dương bên trong. Nốt nhạc như ánh trăng chảy tràn, vừa buồn vừa sâu lắng, tuy Trình Tấn Sơn không có tế bào âm nhạc nhưng vẫn nghe đến say mê. Sắc mặt Hạng Gia lại dần trở nên tái nhợt, dường như nhớ lại chuyện không vui trong quá khứ. Cô cũng biết chơi đàn piano, có lẽ còn giỏi hơn người biểu diễn trong nhà hàng một chút. Đã thi lấy chứng chỉ, đã đạt giải thưởng, đã giành được vô số tràng pháo tay, thì sao chứ? Cuối cùng, tất cả đều biến thành kỹ năng quyến rũ đàn ông. “Thích nghe không?” Trình Tấn Sơn ôm Hạng Gia, cân nhắc mức tiêu thụ của nhà hàng này, nghiến răng nghiến lợi, “Xem phim xong, chúng ta vào đó hưởng thụ một chút.” Hạng Gia lập tức lắc đầu, tỏ vẻ phản đối kịch liệt: “Không thích.” Tối đó, cô nhìn chằm chằm đôi bàn tay thon thả trắng nõn của mình. Không lâu sau, lại chuyển ánh mắt sang vết sẹo trên cổ tay trái. Từ nhẹ nhàng cọ xát đến ra sức chà mạnh, như thể trên đấy dính thứ gì đó bẩn thỉu, không thể nào tẩy sạch được. Trình Tấn Sơn nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường của cô. Hắn lao đến ngăn cản động tác ngày càng điên cuồng của cô, không hỏi gì cả, chỉ ôm chặt lấy cô. “Gia Gia, anh ở đây, không sao đâu, ngoan.” Gọi liên tục mấy lần, cô mới hoàn hồn, vùi mặt vào vai hắn, không nói gì. Nước mắt nóng hổi làm bỏng rát da hắn. Trạng thái của Hạng Gia lại trở nên tồi tệ. Cô quấn khăn dày, nhìn đăm đăm vào cửa sổ trong suốt của cửa hàng tiện lợi, ngồi cả nửa ngày trời. Như một con búp bê vô hồn. Trình Tấn Sơn cũng lo lắng theo, tất cả dây thần kinh thả lỏng đều căng lên, như gặp phải đại địch. Hắn không thể thể hiện sự lo lắng này. Sợ cô áp lực, sợ cô tự trách bản thân, sợ cô hối hận vì đã bước về phía hắn. “Em yêu, tối nay chúng ta ăn lẩu nhé?” Hắn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra mà bàn bạc với cô, “Thèm thịt rồi.” Đôi mắt đờ đẫn một lúc lâu mới chậm rãi chuyển động, như từ địa ngục trở về nhân gian. Cô khó khăn trả lời: “… Được.” Ở nhà có bếp từ. Để có thể ăn được hai vị cùng lúc, Trình Tấn Sơn còn bỏ ra ba mươi tệ mua một cái nồi lẩu hai ngăn. Vào siêu thị, hắn vắt óc tìm chuyện nói với Hạng Gia, không ngừng hỏi: “Nước lẩu hầm thêm thịt nhé! Ăn sườn hay thịt bò?” “Hai loại vừng này khác nhau chỗ nào? Sao giá lại chênh lệch nhiều vậy?” “Nhìn rau mùi này tươi thế! Cái gì? Tinh dịch? Mẹ kiếp!” Giỏ hàng dần chất đầy đồ, đồ mặn có sườn, thịt bò cuộn, thịt gà ác cuộn, chân vịt, lòng vịt, cá trắm đen phi lê, các loại viên thả lẩu, đồ chay có đậu phụ, đậu cuộn chiên, nấm kim châm, bí đao, khoai tây, khoai lang và rau xanh. Nước cốt lẩu cà chua và mỡ bò của Haidilao, một chua một cay, kết hợp hoàn hảo. Sườn ngâm một tiếng, chần qua nước sôi để loại bỏ bọt máu, đun một nồi nước sạch khác, cho tần bì gai, đại hồi, cà chua tươi, táo đỏ, long nhãn khô và rượu nấu ăn vào, hầm trong một tiếng rưỡi. Tranh thủ lúc chờ đợi, từ từ sơ chế nguyên liệu. Quá trình chuẩn bị nguyên liệu tuy rườm rà nhưng lại khiến người ta thấy thoải mái. Gọt vỏ bí đao, cắt thành từng lát mỏng đều nhau; khoai tây và khoai lang dễ bị nát, có thể cắt dày hơn một chút; rau xanh và nấm kim châm rửa sạch, xếp thành đĩa thập cẩm… Phân loại thịt và rau lộn xộn, sắp xếp ra đĩa, không được phép phân tâm, vừa bận rộn vừa trọn vẹn. Đợi sườn hầm chín, đổ cả thịt lẫn nước dùng vào nồi lẩu hai ngăn, cho thêm nước cốt lẩu khác nhau vào. Nước lẩu nhanh chóng sôi lên, Trình Tấn Sơn gắp một đũa lớn thịt bò cuộn cho vào nước lẩu mỡ bò khuấy đều, nóng lòng chờ thịt chín. Tranh thủ lúc này, pha hai bát nước chấm. Nước chấm dầu mè rất thơm, vừng xay với tỏi băm và giấm gạo lâu năm cũng có thể giải ngấy, khẩu vị mỗi người khác nhau, lựa chọn cũng khác nhau. Thịt gà ác cuộn nhúng lẩu cà chua, múc nửa bát nước dùng nếm thử, vị rất ngon miệng. Chân vịt phải ninh một lúc mới ngấm gia vị, còn lòng vịt chỉ cần nhúng mười mấy giây. Viên thả lẩu lần lượt nổi lên, như những chiếc thuyền nhỏ. Hạng Gia cay đến đỏ cả mũi, liên tục hít vào. Cô mở tủ lạnh, lấy ra hai lon bia lạnh, mở một lon cho mình. Trình Tấn Sơn thấy cô uống mạnh, vươn tay ngăn lại: “Lạnh lắm, anh lấy nước ép trái cây cho em.” “Em muốn uống.” Hạng Gia đẩy hắn ra, “ực ực” uống cạn nửa lon, tiếp tục ăn. Uống hết bia, còn có rượu vang đỏ. Uống lẫn lộn dễ say, Trình Tấn Sơn không dám cản quyết liệt, chỉ có thể tranh uống với cô. Uống đến cuối cùng, Hạng Gia cởi áo khoác, cởi cúc áo, nheo mắt nhìn hắn: “Trình Tấn Sơn, làm không?” Trình Tấn Sơn nhìn áo lót lộ ra của cô - hắn chọn cho cô, kiểu dáng kín đáo, nhưng có mặt dây chuyền hình giọt nước và một vòng ren đen, rất hợp gu thẩm mỹ của hắn. Hắn nuốt nước bọt, lắc đầu: “Em say rồi, tối nay không làm.” Cô không được tỉnh táo, tâm trạng lại không tốt, dù là bạn trai bạn gái chính thức, lúc này mà làm gì đó cũng cảm thấy như đang bắt nạt cô. Ngày dài tháng rộng, hắn sẽ không thừa cơ hội. Chỉ một câu nói bình thản như vậy lại bất ngờ chạm vào tuyến lệ của Hạng Gia. Cô gục xuống bàn ăn, khóc nức nở. Trình Tấn Sơn sợ nhất là cô khóc, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh dỗ dành: “Khóc cái gì? Anh lại chọc giận em chỗ nào?” Hắn thử suy đoán tâm lý của cô, giải thích: “Không phải anh không muốn làm, anh rất muốn, sáng mai được không? Đợi em tỉnh ngủ, mấy lần cũng được!” Hạng Gia dang tay ôm lấy hắn. Ôm rất chặt, siết đến mức hắn gần như ngạt thở. Cô ghé sát tai hắn hỏi nhỏ: “Trình Tấn Sơn, anh có muốn biết… chuyện của em trước đây không?” Cuối cùng cũng nói ra câu này. Như bị ma ám. Hắn càng thích cô, càng trân trọng cô, cô càng bất an. Cô cũng muốn lấy hết can đảm đáp lại hắn một chút chân thành. Thực ra, cô rất sợ. Bản chất con người không chịu được thử thách, đợi hắn biết được bí mật đen tối của cô, biết cơ thể mà hắn đã hôn đã yêu này có bao nhiêu người đàn ông đã chạm vào, liệu hắn còn đối xử tốt với cô như vậy không? Cô đã đấu tranh rất lâu. Mê đắm đi kèm với nghi ngờ, hạnh phúc theo sát nỗi đau. Lần đầu tiên cô biết, thì ra tình yêu lại là thứ giày vò người ta như vậy. Nhưng mặt bệnh hoạn trong xương cốt lại rục rịch, cô lại rất muốn xem rốt cuộc hắn yêu cô đến mức nào. Tình cảm chân thành và nồng nhiệt của hắn có đủ để hắn chấp nhận con người thật của cô hay không. Khi hỏi câu này, Hạng Gia căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy. Cô không say, tửu lượng của cô rất tốt, ý thức cũng rất tỉnh táo. Cô nức nở nói: “Em… em chỉ nói lần này thôi…” Sau này chắc chắn cũng không còn dũng khí để nhắc lại nữa. Trình Tấn Sơn hít sâu một hơi. “Anh muốn biết.” Rất nhiều nghi vấn chất chứa trong lòng từ lâu, như một tảng đá nặng, hắn thành thật trả lời câu hỏi của cô, đồng thời ôm cô đến ghế sofa, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt. Hắn bật tất cả đèn lên, rót một cốc nước nóng cho cô, nắm lấy bàn tay đang cuộn chặt của cô, dùng sức tách ra, nhìn chăm chú vào mắt cô: “Em sẵn lòng nói, anh sẽ chăm chú lắng nghe. Khi nào không muốn nói nữa, chúng ta lên lầu ngủ.” Hắn biết điều cô sắp kể là một quá khứ kinh hoàng. Hắn cố gắng tạo ra một môi trường an toàn, cố gắng để cô cảm thấy dù có kinh hoàng đến đâu cũng đã qua rồi, hắn sẽ không ngạc nhiên, càng không ghét bỏ, chán ghét cô. Quyền chủ động nằm trong tay cô, muốn nói thì nói, muốn dừng thì dừng. Hắn thích cô, điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Hạng Gia bình tĩnh lại, ngắt quãng kể về quá khứ. Cô dẫn hắn bước vào bóng tối dày đặc không thể tan đi. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment