Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 79





Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình không có tình yêu thương sẽ không cảm thấy cha mẹ sai, mà chỉ cảm thấy bản thân mình sai. Chắc chắn là do cô chưa đủ tốt, không xứng đáng được yêu thương. Nhưng Hạng Gia thật sự đã rất cố gắng. Hợp tác với mẹ và những chú nhiếp ảnh gia khác nhau chụp rất nhiều ảnh, kiếm được không ít tiền. Người phụ nữ quen được một anh bạn trai sành điệu trẻ hơn mình vài tuổi, tạm thời yên ổn, tận hưởng cuộc sống. Ảnh bị phát tán, gây ra sóng gió không nhỏ ở trường, Hạng Gia buộc phải chuyển trường, tính cách cũng trở nên khép kín hơn, nhưng lại càng học hành chăm chỉ hơn. Để mặc người phụ nữ ăn mặc cho mình như búp bê, cô nói những lời ngây thơ non nớt: “Mẹ, đợi con thi đỗ đại học trọng điểm, tìm được công việc tốt, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mua cho mẹ rất nhiều quần áo và trang sức đẹp.” Người phụ nữ chu môi đỏ chót, ôm cô vào lòng, hôn hít khen ngợi: “Con gái mẹ là ngoan nhất, nghe lời nhất, mẹ yêu con nhất.” Nhưng người đàn ông mặc áo sơ mi hoa bên cạnh lại hiến kế: “Thi đại học làm gì? Không bằng vào giới giải trí. Nhìn con bé xinh đẹp thế này, sau này biết đâu lại thành minh tinh, cho mẹ nằm trên đống tiền mà ngủ!” Mắt người phụ nữ sáng lên, cảm thấy đây là một ý kiến hay. Ngôi sao tương lai, chắc chắn không thể có quá nhiều scandal, công việc chụp ảnh tạm thời bị gác lại, xét về ngắn hạn, đối với Hạng Gia cũng coi như là chuyện tốt. Cô mơ mơ màng màng nghe theo sự sắp xếp của mẹ, luyện piano, học nhảy, chưa tốt nghiệp cấp hai đã có thể nói tiếng Anh lưu loát. Con thuyền nhỏ mỏng manh, yếu ớt lênh đênh giữa gió lạnh, từ vòng xoáy này của cuộc đời, trôi về phía ghềnh thác hiểm trở tiếp theo. Cô càng lúc càng xinh đẹp, đi trên đường cũng bị người săn tìm tài năng bám theo, trong túi xách của mẹ nhét đầy danh thiếp. Hạng Gia theo bản năng nhận thức được sự nguy hiểm kèm theo vẻ đẹp này, không thích đến những nơi đông người, không thích giao tiếp, không thích nói chuyện. Nhưng mẹ nói như vậy không được, nữ minh tinh nào trong giới giải trí mà không phải là người khéo ăn nói, giao tiếp rộng? Người phụ nữ dẫn cô đi gặp đủ loại người kỳ quái, ánh mắt những người đàn ông đó nhìn cô như nhìn miếng thịt mỡ, ngồi thêm một lúc trong bữa tiệc, toàn thân như dính đầy keo nhớp nháp kinh tởm, từng lỗ chân lông đều thấm đẫm mùi thuốc lá và rượu, về nhà phải tắm rất lâu mới có thể làm sạch bản thân. Năm mười sáu tuổi, mẹ đăng ký cho cô tham gia một chương trình tuyển chọn nổi tiếng trong nước. Hạng Gia nhờ ngoại hình xinh đẹp và khả năng vũ đạo chuyên nghiệp, thuận lợi vượt qua vòng sơ tuyển, một đường thăng tiến. Mặc trang phục biểu diễn được cắt may vừa vặn đứng ở hậu trường, cô buồn bã nghĩ - nếu cuộc thi thuận lợi, sau này chắc là không có cơ hội học đại học nữa. Nhưng ra mắt có thể kiếm tiền, có thể làm mẹ vui. Mẹ vui, cô cũng vui. Hạng Gia hít sâu một hơi, bước lên sân khấu. Cô sinh ra là để làm nghề này, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn, tỏa sáng rực rỡ, không ai sánh bằng. Nhưng cô không biết, mẹ cô tham lam vô độ, thay đổi thất thường. Trong bữa tiệc mừng sau vòng bán kết, Hạng Gia uống một cốc nước ép trái cây bị bỏ thuốc, trở nên mê man. Cô bị mẹ tự tay dìu vào phòng khách sạn, đưa lên giường của người đàn ông đã ngoài năm mươi. Ông trùm thương mại địa phương, nhà đầu tư lớn nhất đằng sau chương trình tạp kỹ này vừa nhìn đã chấm cô, chỉ đích danh muốn cô làm chim hoàng yến. Giới giải trí lắm thị phi, có thể nổi tiếng hay không vẫn chưa biết, nhưng bám vào núi vàng này thì là vinh hoa phú quý thực sự. Người phụ nữ quyết đoán thay đổi lập trường, coi thường ước mơ và nỗ lực của con gái, không chút kiêng dè sắp đặt cơ thể cô, hủy hoại cuộc đời cô. Đến khi Hạng Gia tỉnh lại, đã phạm phải sai lầm lớn. Cô cuộn chặt chăn quanh người, co rúm thành một cục nhỏ, khóc đến tan nát cõi lòng, không dám nhìn vết máu nhỏ trên ga trải giường. Người đàn ông tên Tần Tụng Chương, mang khí chất của người đứng đầu, mặt mũi uy nghiêm, nhưng đối với cô gái ngây thơ này lại tỏ ra kiên nhẫn. “Tôi đã đưa tiền cho mẹ em rồi, ngoan ngoãn đi theo tôi, sẽ không bạc đãi em đâu.” Ông ta cho cô xem lịch sử chuyển khoản, liên tục rất nhiều khoản, cộng lại là một con số khổng lồ, “Ba năm sau, nếu em muốn đi, tôi có thể cho em tự do.” Từ mười sáu đến mười tám tuổi, là tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của một cô gái. Càng lớn tuổi, càng khao khát cơ thể trẻ trung, sức sống tràn trề. Cho dù không làm gì cả, chỉ cần nhìn và ngửi, cũng sẽ cảm thấy thời gian đã qua quay ngược trở lại, bản thân vẫn là chàng trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết năm nào. Cả thế giới hoàn toàn đảo lộn. Hạng Gia không cam lòng, cố gắng gọi điện cho mẹ, nhưng vẫn không ai nghe máy. Mãi đến nhiều ngày sau, khi cô chuyển đến căn biệt thự mà Tần Tụng Chương mua, nhìn những người giúp việc đi lại đông đúc đến mức khó tin, mới nhận được cuộc gọi video của người phụ nữ. Người phụ nữ đang đi biển nghỉ mát, tận hưởng dịch vụ mát-xa của trai bao, không những không có chút áy náy nào, mà còn bắt đầu kể công: “Con gái mẹ thật giỏi giang, thật có phúc! Ông Tần đối xử tốt với con chứ? Mẹ không hại con chứ? Ôi chao, biệt thự lớn thế này, có phòng đàn không? Có bể bơi không?” Bà ta hạ giọng, khuyên Hạng Gia: “Mẹ biết con có chí khí, nhưng con thử nghĩ xem, nếu thật sự vào giới giải trí, không biết có bao nhiêu ông lớn muốn dùng quy tắc ngầm với con, dù mẹ muốn bảo vệ con, cũng không chắc chắn lần nào cũng ngăn được. Cây đại thụ như ông Tần thì khác, chỉ cần đi theo ông ấy, ai dám bắt nạt con? Dỗ dành ông ấy vui vẻ, biết đâu ông ấy còn bỏ tiền đầu tư phim cho con! Xin một vai nữ chính, sau này vẫn là minh tinh!” Hạng Gia tức đến run người. Cô ném mạnh điện thoại vào tường đối diện, khóc lớn. Dù cô có muốn hay không, cuối cùng vẫn trở thành chim hoàng yến của người đàn ông giàu có. Không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng Tần Tụng Chương canh chừng cô rất chặt, trong biệt thự ngoài người giúp việc còn có bảo vệ, lại còn lắp đặt hệ thống giám sát tiên tiến, khó mà trốn thoát. Hơn nữa, cô chưa thành niên, cũng không có khả năng tự nuôi sống bản thân, ngay cả kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất cũng rất thiếu, mang theo khuôn mặt khuynh thành như vậy mà bỏ trốn, biết đâu kết cục còn thảm hơn bây giờ. Công bằng mà nói, Tần Tụng Chương ra tay rộng rãi, đối xử với cô rất tốt. Người giúp việc cung kính với cô, sáng tối đều đặn mang đến hai phần tổ yến huyết thượng hạng, đựng trong chén sứ nhỏ tinh xảo, nói là có thể dưỡng nhan. Nhưng nhìn món canh bổ máu thịt be bét, cô chỉ cảm thấy như đang châm chọc bản thân. Dù cô có ho ra máu, liều mạng, dốc hết sức lực xây dựng một cái tổ, thì trong mắt mẹ cũng không bằng cái lồng vàng sáng lấp lánh, nặng trĩu sao? Tần Tụng Chương có gia đình, còn có vài người tình, một tháng chỉ đến ba bốn lần. Có lẽ vì tuổi tác đã cao, nhu cầu tình dục của ông ta không lớn, ba lần thì có hai lần chỉ nói chuyện phiếm với cô, hỏi cô gần đây làm gì, muốn gì. Nhưng lần còn lại, đối với Hạng Gia cũng như chảo dầu sôi lửa bỏng. Cô lựa chọn chuốc say bản thân, để ông ta cưỡng bức. Không biết gì cả, có thể tự lừa dối bản thân, giả vờ như mình vẫn còn trong sạch. Tần Tụng Chương cũng không tức giận, sau khi thỏa mãn, còn dặn dò người giúp việc tắm rửa cho cô. Hạng Gia có lẽ là người ngoan ngoãn nhất trong số những người phụ nữ của Tần Tụng Chương. Không tranh sủng, không gây sự, yêu cầu về vật chất rất thấp, còn uống thuốc tránh thai đúng giờ. Cô khiến ông ta nhớ đến mối tình đầu của mình - cô gái vừa nghệ sĩ vừa u sầu đó. Hai người quen biết từ nhỏ, có vô số chuyện để nói, cũng từng mơ ước về một mái ấm gia đình không giàu có nhưng ấm áp. Nhưng ông ta vì muốn bám víu quyền quý, đã bỏ rơi cô trong quá khứ phai màu, mải mê theo đuổi danh lợi, như cá gặp nước. Khi phụ nữ trở thành nguồn tình dục dễ dàng có được, dù là đáng yêu hay xinh đẹp, dù biết hát hay biết nhảy, cũng không còn khác biệt gì lớn. Đều na ná nhau, nhàm chán vô vị. Tần Tụng Chương dần dần đối xử với Hạng Gia khác đi. Trang sức quý giá chất thành núi, phòng quần áo treo đầy váy dạ hội cao cấp và túi xách phiên bản giới hạn của mùa mốt. Biết cô muốn học đại học, tuy ông ta không chịu nới lỏng quản thúc, nhưng lại bỏ ra mức lương cao thuê vài giáo sư đã nghỉ hưu, dạy kèm riêng cho cô. Nhưng Hạng Gia không hề cảm kích. Cô học hút thuốc, học uống rượu, thường xuyên chuốc say bản thân, ngồi trên cửa sổ, lạnh lùng nhìn ông ta cười. Trong mắt tràn ngập hận thù. Không biết là hận ông ta, hận người mẹ tàn nhẫn, hay hận bản thân bất lực, hận số phận nghiệt ngã. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment