Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 80





Sự cưng chiều của Tần Tụng Chương nhanh chóng khiến bà cả cảnh giác. Nhân dịp Tết, bà ta khách sáo mời Hạng Gia đến ăn bữa cơm đoàn viên, định thăm dò lai lịch của người mới. Bà ta có danh phận, nhà mẹ đẻ lại có thế lực, ngay cả Tần Tụng Chương cũng không thể ngăn cản. Hạng Gia tự rót rượu uống trên bàn ăn, không quan tâm đến lời của bất cứ ai, lạnh lùng và kiêu ngạo. Người đẹp lạnh lùng như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của người thừa kế nhà họ Tần. Khi bị bà hai bắt bẻ, mỉa mai không biết phép tắc, chàng trai trẻ tài giỏi kia đã lịch sự chuyển chủ đề, giúp cô giải vây. Hạng Gia ngây thơ nảy sinh chút lòng biết ơn. Ai ngờ được, ngay khi mọi người tản đi, hắn ta lập tức lột bỏ lớp mặt nạ, để lộ bộ mặt dâm dục vô sỉ? Hạng Gia liều mạng phản kháng, đá đánh la hét, thậm chí còn mở danh bạ, định gọi điện cầu cứu Tần Tụng Chương. Nhưng người đàn ông kia cười khẩy nới lỏng cà vạt, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô quấn chặt hết vòng này đến vòng khác, thì thầm như ác quỷ: “Cô cứ đánh đi, xem bố tôi tin tôi hay tin cô.” “Mẹ kế chê bố già rồi, không còn oai phong được mấy năm nữa, cởi hết quần áo dụ dỗ tôi. Tôi còn trẻ, ít va chạm, không chịu được cám dỗ là chuyện bình thường.” Hắn ta nói những lời trắng trợn, đè cô xuống dưới, thưởng thức dung nhan vừa kinh hãi vừa tuyệt sắc, “Bố tôi thương hoa tiếc ngọc, chưa chắc đã làm gì cô, nhưng mẹ tôi… cô đoán xem, bà ấy sẽ xử lý cô thế nào?” Trong phòng nghỉ lúc nào cũng có người qua lại, hắn đã cưỡng hiếp cô. Hắn dường như rất thích thú trò chơi chà đạp lòng tự trọng, bẻ gãy sự kiêu ngạo này, hết lần này đến lần khác hành hạ cô, say mê lắng nghe tiếng khóc nức nở và thở dốc đứt quãng của cô. Còn cha hắn, lão già coi cô là người thay thế mối tình đầu, đang ở trên lầu nói chuyện với vợ, giữ đủ mặt mũi cho bà ta với tư cách là bà cả. Chuyện này có một lần, sẽ có lần thứ hai. Người đàn ông trẻ tuổi thường xuyên đến biệt thự, mang theo trang sức đắt tiền và hoa tươi thắm, diễn trò hiếu kính với bậc trưởng bối trước mặt người giúp việc, nhưng sau lưng lại chà đạp cô không chút kiêng dè. Người giúp việc quen nhìn sắc mặt chủ nhân, biết Tần Tụng Chương sắp nghỉ hưu, người trước mặt này là người nắm quyền tương lai của nhà họ Tần, ai nấy đều giả điếc giả câm, làm ngơ trước những gì xảy ra với Hạng Gia. Hạng Gia đau buồn nhận ra, thì ra Tần Tụng Chương đối xử với cô vẫn gọi là tốt. Tên cầm thú đội lốt người này đã dùng hành động để nói cho cô biết cách sử dụng đồ chơi đúng cách. Hắn mang đến chai rượu vang được đóng gói đẹp mắt, nói với cô rằng đây là rượu vang đá lâu năm được ủ trong hầm rượu của trang trại sản xuất rượu vang Inniskillin, Canada. Hắn ta nói rượu này rất giống cô, bề ngoài lạnh lùng như hoa trên núi cao, ngậm trong miệng mới biết ngọt ngào và êm dịu, tràn ngập hương trái cây nồng nàn. Nhưng hắn ta không cho cô uống, không cho cô cơ hội gây tê bản thân, trốn tránh hiện thực. Hắn ta mở nút chai, nhét cả chai vào “chỗ đó” của cô. Hạng Gia lạnh đến run người, lục phủ ngũ tạng như bị dao cùn vô hình cào xé, đâm chọc, đau đến toát mồ hôi. Cô trừng mắt nhìn hắn ta đầy căm hận, có một khoảnh khắc nảy sinh ý định cùng hắn chết chung, nhưng giây tiếp theo lại cố nén xuống. Kỳ hạn ba năm sắp đến. Trả hết món nợ này, lấy lại tự do, cô phải cắt đứt quan hệ với người phụ nữ không xứng làm mẹ đó, rời xa nơi này, quên đi tất cả quá khứ nhục nhã. Nếu may mắn, mọi thứ vẫn có thể bắt đầu lại. Cô rất muốn học đại học. Vất vả chờ đến ngày đó, cô hiếm khi chủ động đi tìm Tần Tụng Chương, dè dặt đưa ra yêu cầu, không chút lưu luyến những thứ ông ta ban cho: “Tất cả quần áo và trang sức đều để nguyên vị trí, không hề hư hỏng, cảm ơn ông đã chăm sóc tôi trong thời gian qua.” Cô mong muốn có thể đường ai nấy đi trong hòa bình, nhưng người đàn ông kia chỉ cười hiền lành, coi cô như một cô bé đang dỗi. Ông ta đưa cho cô một bản hợp đồng, không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với cô: “Mẹ em đề nghị gia hạn hợp đồng, giá tăng gấp đôi, nhưng mà, tôi thấy em xứng đáng.” Hạng Gia không thể tin được nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy mỏng manh trước mặt, trang cuối cùng có dấu vân tay đỏ chót của người phụ nữ kia. Họ có từng một giây phút nào nghĩ đến, cô là một con người sống sờ sờ, không phải con mèo con chó, không phải đồ vật không có ý thức tự chủ?! Cô mắng chửi Tần Tụng Chương té tát, dùng hết những từ ngữ ác độc mà mình biết, như một người đàn bà chanh chua chính hiệu. Cô tìm kiếm tung tích của mẹ khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy bà ta trong một sòng bạc ngầm. Người phụ nữ mặc áo khoác lông thú, thành thạo đẩy ra chồng thẻ bài xếp cao như tòa nhà, tiêu tiền như rác. Bà ta dựa sát vào người đàn ông lực lưỡng hút thuốc, trên mặt tiêm không ít thuốc, không có một nếp nhăn nào, căng phồng đến mức kỳ quái. Trong lúc nói cười, bà ta dễ dàng đặt thứ đổi lấy sự trong sạch và lòng tự trọng của con gái lên bàn đánh bạc. Thắng thì tất nhiên vui mừng, thua cũng chỉ là một tiếng thở dài. Chuyện không liên quan đến mình, đương nhiên không đau không ngứa. Còn cảm nhận của Hạng Gia, bà ta không biết, cũng không quan tâm. Một dây thần kinh trong đầu bỗng nhiên đứt đoạn, Hạng Gia lao đến, hất đổ chồng thẻ bài trên bàn, xé nát những tờ tiền đỏ chót, rải khắp nơi như mưa máu. Cô vừa khóc vừa nhìn mẹ. Cô còn chưa khóc, người phụ nữ đã khóc trước, hét lên: “Con bực tức cái gì? Con tức giận cái gì? Mẹ nuôi con khôn lớn, hưởng chút phúc thì làm sao? Ông Tần có chỗ nào không tốt? Người ta chen chúc nhau cũng không lấy được, con có gì mà phải ấm ức?” Người phụ nữ lại nhìn về phía bàn bạc, rõ ràng là đã mất trí: “Hơn nữa, mẹ thua bạc, còn bị xã hội đen truy sát, thật sự không còn cách nào! Con đừng gây rối nữa, đợi mẹ gỡ lại mấy triệu đã thua, sẽ đến thăm con…” “Bà không phải mẹ tôi.” Hạng Gia bỗng nhiên nói. Dưới ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ, cô lại lặp lại một lần nữa: “Bà không phải mẹ tôi, tôi không có người mẹ nào như bà.” Trở về biệt thự, sau khi khóc ròng nửa đêm, tên công tử bột kia lại mò vào. Hạng Gia không nhìn thấy hy vọng thoát thân, không còn nhẫn nhịn nữa, nhân lúc đối phương không chú ý cào mạnh lên mặt hắn, để lại năm vết cào rướm máu. Tần Tụng Chương nổi hứng, đến “ban ơn” cho cô, lại đúng lúc bắt gặp chuyện tốt của cô và con trai mình. Uy quyền bị khiêu khích, người đàn ông nổi trận lôi đình, nghe lời con trai biện hộ, thật sự coi Hạng Gia là kẻ đê tiện ham của. Hạng Gia quỳ trên sàn nhà, quần áo xộc xệch, liên tục cười lạnh: “Tôi quyến rũ hắn? Vậy tôi còn phản kháng làm gì? Lô-gic này có nói được không?” “Đó là… là do cô nghe thấy tiếng xe của bố, vội vàng thoát thân, mới quay ngoắt cào tôi!” Người đàn ông trẻ tuổi biện hộ, hoảng hốt nhìn cha mình. “Đúng là cha nào con nấy, cha thì cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, con thì bắt chước, cắm sừng cha.” Hạng Gia cười khẩy, ánh mắt khinh thường và coi rẻ, khiến Tần Tụng Chương từng trải sóng gió cũng nhất thời không dám nhìn thẳng. Dù sự thật thế nào, cha con gian díu với cùng một người phụ nữ đều là scandal không thể phơi bày trước công chúng. Tần Tụng Chương nghiến răng nghiến lợi, nghe theo ý kiến của con trai, đổ hết tội lỗi lên đầu Hạng Gia, bán cô cho bạn bè. Đều là những lão già, cách chơi của sau biến thái hơn người trước. Cuộc đời của Hạng Gia chính là quá trình liên tục bị đập nát. Cô có tính cách kiên cường, tuy không thoát khỏi vũng bùn nhưng vẫn nghiến răng từng chút từng chút chắp vá lại bản thân, chưa bao giờ thật sự khuất phục trước bất kỳ ai. Vết nứt ngày càng nhiều, ý chí bị bào mòn không ngừng, cuối cùng cũng đến lúc không chịu đựng nổi nữa. Sau khi bị vài người đàn ông trung niên quyền cao chức trọng coi như món ngon vật lạ chia sẻ, đêm khuya, cô chống đỡ cơ thể đầy thương tích, tìm một con dao gọt hoa quả trong bếp. Nước mắt long lanh rơi xuống, cô không chút do dự cứa vào cổ tay, dùng sức đến mức da thịt lật ngược. Lần đầu tiên tự sát, cô vẫn chưa thích nghi với quá trình mất đi sinh mệnh, đau đến mức cắn chặt khăn tắm chịu đựng. Tàn nhẫn hơn là, chịu đựng đau đớn một hồi, cô lại được cứu sống kịp thời. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment