Trình Tấn Sơn đi làm, Hạng Gia ở nhà dọn dẹp.
Cô lơ đãng, khi khâu quần áo vô tình đâm vào tay, đầu ngón tay rỉ ra một giọt máu nhỏ.
Thật ra, lúc bà được chôn cất, cô chỉ đứng từ xa khấu đầu vài cái.
Bây giờ câu nệ những quy tắc lễ nghi này, có phần dư thừa.
Bà cũng sẽ không quan tâm đến những thứ hình thức này.
Mục đích chính, là thử.
Xem xem có còn ai âm thầm theo dõi cô không, người đó có còn giữ ác ý với cô không.
Lý trí mách bảo, tuổi cô đã không còn nhỏ, dung mạo tiều tụy hơn trước rất nhiều, thân hình phát tướng, không còn chải chuốt, không còn sức hấp dẫn chết người nữa.
Mà người ngồi trên đỉnh kim tự tháp, trước mặt có vô số con mồi tươi mới xinh đẹp, không cần thiết phải đeo bám một mình cô.
Có lẽ chỉ là cô nghĩ nhiều, suy nghĩ lung tung.
Nhưng suy đoán này vẫn cần được kiểm chứng.
Cô không thể sống trong sợ hãi cả đời.
Tự an ủi mình như vậy, Hạng Gia lo lắng bất an bắt đầu hành trình.
Ngôi làng đó cách đây không gần, lên xe buýt lúc tám giờ tối, đến nơi đã sáu giờ sáng hôm sau.
Cô xếp hàng bên đường, mua một hộp bánh há cảo nhân bò.
Bánh há cảo ở đây rất to, gấp khoảng ba lần bánh chẻo bình thường.
Bán theo cái, hai tệ một cái.
Vỏ bánh được gấp thành hình chiếc thuyền nhỏ, bọc kín phần nhân thịt đầy nước.
Một chiếc chảo nông lớn bằng gang đen, xếp đầy bánh há cảo bên trong và bên ngoài.
Đáy chảo nóng lên, rưới dầu hạt cải vào, vừa chiên vừa rán, đảo qua đảo lại, không lâu sau, bánh há cảo chuyển sang màu vàng ruộm.
Khi ăn, phải cắn một miếng nhỏ trước, hút hết phần nước bên trong, sau đó chấm giấm hoặc chấm tương ớt, từ từ thưởng thức lớp vỏ giòn tan và phần nhân thịt thơm ngon.
Vừa gặp mặt, Trình Tấn Sơn đã nôn nóng bốc một cái, bị nước thịt bên trong làm bỏng phải kêu lên.
"Anh ăn từ từ thôi." Hạng Gia còn mua thêm bánh tart trứng mới nướng, định ăn dọc đường, thấy hắn đói bụng, liền mở hộp giấy đưa cho hắn.
Trình Tấn Sơn ăn đến miệng đầy dầu mỡ, lại dùng cái miệng dính đầy dầu hôn cô một cái.
Sợ trong làng mua đồ bất tiện, hắn đã chuẩn bị sẵn hoa quả bánh kẹo làm đồ cúng, còn mua thêm hương nến, vàng mã và một túi lớn vàng thỏi.
"Em xem còn thiếu gì không?" Trình Tấn Sơn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm.
"Đủ rồi." Hạng Gia mỉm cười, lấy khăn giấy lau mặt cho hắn.
Trên xe buýt không có nhiều người, Trình Tấn Sơn chuẩn bị đầy đủ, mang theo cả pin dự phòng, dùng điện thoại rất tự tin.
Hắn và Hạng Gia tựa đầu vào nhau xem một bộ phim hài, hắn vô tư lự, cười ha hả, Hạng Gia lại lo lắng, liên tục mất tập trung.
"Buồn ngủ rồi à?" Đèn trong xe tắt, Trình Tấn Sơn đứng dậy, lấy một chiếc áo khoác dự phòng từ trong ba lô ra, làm gối kê lên ghế của mình, để Hạng Gia nằm ngủ.
Hắn chuyển sang chỗ trống ở hàng ghế sau, nhìn cô qua lưng ghế, mắt sáng long lanh.
Hạng Gia ngủ một lúc, mơ màng mở mắt ra, thấy Trình Tấn Sơn đang ngồi xổm trên lối đi cạnh đầu cô, lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra ăn.
Bánh gạo nhỏ vị cay, hắn sợ làm ồn cô, ngậm vài miếng trong miệng, dùng nước bọt từ từ làm mềm, lặng lẽ nuốt xuống.
Quay đầu lại phát hiện bị cô bắt gặp, hắn hơi ngại ngùng, lại gần hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói: "Anh canh cho em đấy, ngủ đi."
Hạng Gia sờ mặt hắn, lại ngủ tiếp.
Xe buýt khá đúng giờ, vừa qua sáu giờ đã dừng lại bên đường.
Trình Tấn Sơn tay xách nách mang đưa Hạng Gia xuống xe, đi dọc theo đường lớn khoảng hai ba dặm, rẽ vào một con đường mòn nhỏ.
Ngô mùa thu đã chín, đứng san sát nhau, như những người lính canh oai vệ.
Nông dân cần cù lần lượt ra đồng, xung quanh dần dần trở nên náo nhiệt.
Hạng Gia không thích nơi đông người, nhưng hôm nay thì ngoại lệ.
Không khí sôi động xua tan dần nỗi bất an trong lòng cô.
Cô phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy ở đầu bên kia cánh đồng, có một tòa nhà hai tầng màu xanh trắng.
Là đồn cảnh sát.
Cho dù ác mộng thực sự ập đến, cô cũng có cách đối phó.
Sau khi đã yên tâm hơn, Hạng Gia mới nhận ra con đường đến nghĩa trang một cách khó khăn, cuối cùng cũng tìm thấy cây thông cổ thụ đã hơn trăm năm tuổi.
Hai năm trước, vào một ngày mưa, cô đã quỳ ở đây khấu đầu trước mộ bà, sau đó vội vàng bỏ chạy.
"Chính là ở đó." Hạng Gia chỉ vào tấm bia mộ màu xám trắng.
Trình Tấn Sơn bước đến, không chút do dự quỳ xuống, khấu đầu ba cái thật kêu, nói: "Bà ơi, cháu là Trình Tấn Sơn, cháu rể của bà, hôm nay đến thăm bà, mang cho bà ít tiền tiêu."
Hắn vừa bày đồ cúng vừa lẩm bẩm: "Bà phù hộ cho cháu và Gia Gia bình an, sống đến đầu bạc răng long, nếu trúng số thì càng tốt..."
Hạng Gia quỳ bên cạnh hắn, nhìn bức ảnh hiền từ của bà, mắt cay cay vì ngọn lửa đang bốc cháy, không kìm được nước mắt.
"Đừng khóc đừng khóc." Trình Tấn Sơn vội vàng lau nước mắt cho cô, "Mọi chuyện đã qua rồi, đừng khóc nữa! Sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em gấp bội!"
"Thế này đi, chúng ta nhờ bà làm chứng, nếu Trình Tấn Sơn này dám làm chuyện có lỗi với Hạng Gia, nhất định sẽ bị trời đánh, không được chết tử tế!" Hắn thấy cô nức nở không ngừng, liền bắt đầu thề thốt.
"Đừng nói bậy." Hạng Gia vừa khóc vừa cười, đẩy hắn một cái.
Trình Tấn Sơn cười "hì hì", có lúc muốn lấy chiếc nhẫn vàng trong túi ra, cầu hôn thật lãng mạn, nhưng lại cảm thấy ở nghĩa trang không may mắn, bèn cố nhịn xuống.
Sau khi đốt vàng mã xong, Hạng Gia đưa Trình Tấn Sơn đi xem ngôi nhà mà cô đã sống ba năm.
Sau khi bà mất, ngôi nhà hoàn toàn bị bỏ hoang, tường gạch đổ một nửa, bên trong mọc đầy cỏ dại.
Trình Tấn Sơn nhanh nhẹn trèo qua tường, đỡ Hạng Gia sang.
Cửa bị khóa, Hạng Gia bốc một nắm đất từ góc sân, cho vào hộp mang về làm kỷ niệm.
"Em ở căn phòng đó." Cô chỉ cho Trình Tấn Sơn căn phòng hướng mặt trời mọc, "Bà nói em sức khỏe yếu, phải thường xuyên tắm nắng, nên nhường căn phòng tốt nhất cho em."
"Bà thấy em hay khóc, hay nghĩ quẩn, liền tìm một đống vở chưa dùng hết, bảo em viết hết những chuyện không vui vào đó, coi như là cách để xả stress, viết xong bà sẽ giúp em đốt từng quyển một." Cô cười khổ, bản thân cô cũng quên mất năm đó mình đã viết những gì, "Anh đừng nghĩ bà không biết chữ, nhưng lại giỏi hơn nhiều bác sĩ tâm lý, cách này rất hiệu quả với em."
"Sau đó... lại xảy ra một số chuyện..." Trí nhớ của cô trở nên hỗn loạn, biểu cảm cũng cứng nhắc hơn rất nhiều, "Sau khi làm việc ở 'Giai Hảo', hình như em cũng viết được hai quyển... không nhớ đã đốt chưa..."
"Về rồi anh sẽ đốt giúp em." Trình Tấn Sơn ghi nhớ kỹ, nắm tay cô đi về.
Đi ngang qua một con mương nhỏ, hắn đột nhiên nhặt mấy viên đá dẹt dưới đất, nói với Hạng Gia: "Vợ ơi, nhìn này!"
Hạng Gia nghe tiếng quay đầu lại, thấy hắn cúi người xuống, dùng sức ném những viên đá đi.
Những viên đá nhỏ nhảy trên mặt nước yên ả, lao về phía xa.
"Kỷ lục của anh là mười hai lần, giỏi không?" Trẻ con nông thôn có rất nhiều kỹ năng mà ở thành phố lớn không thể thể hiện được, hắn đắc ý khoe khoang, xua tan nỗi buồn trong lòng Hạng Gia.
Hạng Gia không nhịn được cười, cũng thử làm theo, viên đá chỉ nhảy lên một cái rồi chìm xuống nước.
"Anh dạy em." Trình Tấn Sơn ôm cô, cầm tay cô chỉ dạy.
Hai người chơi hồi lâu, còn nhặt thêm vài viên đá cuội trắng tròn mang về làm kỷ niệm.
Lên xe buýt về, bước vào nhà lúc hai giờ sáng, không có chuyện gì xảy ra.
Hạng Gia tắm rửa sạch sẽ, nhìn dòng nước trong suốt chảy xuống cống, cảm giác như những thứ ô uế đeo bám cô như hình với bóng đang dần dần rời khỏi cơ thể, đi đến nơi mà chúng nên đến.
Cô lại trở thành một người sạch sẽ.
Trở thành một con người.
Cô ngồi trên ghế, hưởng thụ làn gió nóng từ máy sấy tóc, bàn bạc với Trình Tấn Sơn về việc sẽ đi đâu chơi vào ngày nghỉ tiếp theo.
Cô nghĩ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17