Một tuần sau, Hạng Gia dẫn Trình Tấn Sơn đi ăn cùng Kiều Kim.
Quán hải sản lề đường, cá sống tôm sống cua sống chọn tại chỗ, chế biến tại chỗ, kiêm bán đồ nướng, buôn bán rất sầm uất.
Đúng mùa cua, thịt chắc gạch béo, thơm ngon béo ngậy, giá cả cũng phải chăng.
Hạng Gia gọi ba con, định ăn cho đã thèm.
Cô sợ Trình Tấn Sơn không quen ăn, lại gọi thêm một đĩa càng cua cay Tứ Xuyên, một thau tôm càng xanh sốt mười ba vị.
Cua được bưng lên, Trình Tấn Sơn quả nhiên nhìn với ánh mắt nghi ngờ.
"Thứ này có gì mà ăn?" Hắn vụng về gỡ càng cua, học theo Hạng Gia lật mai, chọc chọc hai hàng "quạt nhỏ", "Đây là cái gì?"
"Lá phổi của cua." Hạng Gia bỏ đi những phần không ăn được, tách thành từng miếng nhỏ, dạy Trình Tấn Sơn cách ăn.
Trình Tấn Sơn nếm thử vài miếng, không mấy hứng thú, quay sang ăn càng cua.
Càng cua khá tươi, đầu bếp dùng sống dao đập qua lớp vỏ cứng, vừa ngấm gia vị vừa dễ bóc.
Nước xốt đặc chế, hành, gừng, tỏi, ớt chỉ thiên, rượu gạo và bia, thêm xì dầu, muối, đường nêm nếm, công thức như vậy, hầm đế giày cũng ngon.
Một càng cua kèm một con tôm càng xanh, lại gặm thêm vài miếng đồ nướng, Trình Tấn Sơn ăn uống rất vui vẻ.
Kiều Kim tặng họ hai vé xem concert.
Nói là concert thì không chính xác, ca sĩ không nổi tiếng, phong cách kén người nghe, địa điểm cũng không lớn, coi như là buổi họp mặt fan nhỏ.
"Bạn em cho, tối nay em có việc không đi được, hai người đi đi." Giờ đây cậu ta mặc đồ nữ rất tự nhiên, điệu đà sửa lại bộ tóc giả.
Trình Tấn Sơn nhận vé, thuận miệng hỏi: "Có việc gì vậy?"
Mặt Kiều Kim đỏ lên, không nói gì.
Hạng Gia giẫm chân Trình Tấn Sơn dưới gầm bàn.
Trình Tấn Sơn chậm chạp, còn định nói toạc ra: "Ồ ồ ồ! Hẹn hò à?"
Hạng Gia nhét cánh gà nướng vào miệng hắn, trừng mắt nhìn hắn.
Trình Tấn Sơn cười "hì hì", gặm sạch cánh gà, mút cả xương.
Ăn xong, hai người chào tạm biệt Kiều Kim, tay trong tay đi bộ đến sân vận động nơi tổ chức buổi họp mặt fan.
Thấy có bán củ sen bột nếp hoa quế, Trình Tấn Sơn huých Hạng Gia: "Em còn nhớ lúc mới quen, anh đã cướp của em một bát củ sen bột nếp không?"
Hạng Gia trừng mắt nhìn hắn: "Đương nhiên là nhớ, tám tệ một bát, anh như quỷ đói đầu thai, đến một miếng nước cũng không chừa cho em."
Trình Tấn Sơn cười toe toét, nói: "Em đợi đấy!"
Hắn chạy đến đó, không bao lâu đã ôm một bát củ sen bột nếp quay lại.
Trong nước đường màu hổ phách, những miếng củ sen xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ.
"Đây, bù cho em." Nách hắn kẹp một túi hạt dẻ rang đường, nóng hổi, tỏa ra mùi thơm của mật ong, "Còn có hạt dẻ nữa, ăn nóng cho ngon."
Hạng Gia ngồi cùng hắn trên bậc thềm ven đường, nhìn ánh đèn neon dần sáng lên, dòng người qua lại không ngừng, bên tai là những tiếng nói chuyện của người bán hàng rong và người đi đường, hai người cùng nhau ăn hạt dẻ.
Cô đột nhiên hỏi: "Trình Tấn Sơn, anh có chê em béo không?"
Hắn hơi gia trưởng, chắc hẳn mong muốn người phụ nữ của mình xinh đẹp, đi đâu cũng khiến hắn nở mày nở mặt.
"Mũm mĩm một chút sờ mới thích." Trình Tấn Sơn nói xong, ánh mắt nhìn cô bắt đầu biến chất, ghé sát vào tai cô thì thầm, "Đặc biệt là khi làm từ phía sau, nhìn cái mông em lắc lư, hận không thể bắn hết đạn..."
Mặt Hạng Gia đỏ bừng, "Phì" một cái với hắn: "Anh có biết xấu hổ không?"
Trình Tấn Sơn không biết xấu hổ mà còn lấy làm tự hào: "Biết chứ, sao lại không biết? Anh nói chuyện còn kiêng nể lắm đấy, đợi em thực sự trở thành vợ anh rồi, còn nhiều trò lưu manh hơn nữa!"
Cuối cùng, hắn mới nói thêm một câu nghiêm túc: "Cục cưng à, em thế nào anh cũng thích. Đừng nghĩ nhiều, cứ là chính mình thôi."
Hạng Gia im lặng một lúc, rồi "ừm" một tiếng.
Rõ ràng quen nhau chưa được một năm.
Sao cô lại cảm thấy như đã ở bên nhau rất lâu rồi?
Có lẽ bởi vì từng phút từng giây ở bên hắn đều có màu sắc tươi sáng và nội dung phong phú, dễ dàng lấn át quá khứ nhạt nhòa, thể hiện sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ.
Đây là buổi concert nhỏ nhất mà Hạng Gia từng xem.
Cũng là lần cô xem chăm chú nhất.
Trình Tấn Sơn không có tế bào âm nhạc, nhưng lại hùa theo khán giả la hét, còn nắm tay cô vỗ tay reo hò, rất thích hợp làm người khuấy động không khí.
Khi bài hát tình ca buồn vang lên, Hạng Gia dựa vào vai Trình Tấn Sơn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Khoảnh khắc này, có vô số cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong lồng ngực, trở thành gánh nặng mà cơ thể cô không thể chịu đựng nổi, thúc giục cô nói với hắn điều gì đó.
Ví dụ như, em thích anh.
"Trình Tấn Sơn..." Cô nhìn góc nghiêng tuấn tú của hắn, giọng nói nghẹn ngào.
"Ơ, sao lại khóc?" Trình Tấn Sơn hôn mạnh lên môi cô, lau nước mắt, nói lời yêu thương một cách tự nhiên, "Chồng thích em, chồng yêu em, chồng sẽ luôn ở bên em!"
Hắn biết cô thiếu cảm giác an toàn, vì vậy không ngừng điều chỉnh cách chung sống, hết lòng an ủi cô, quan tâm cô, hận không thể ngày nào cũng tỏ tình tám trăm lần.
Nhưng cô... ngay cả bốn chữ đơn giản cũng không nói nên lời.
Xem concert xong, khán giả ùa ra, chen chúc ở cửa bắt xe.
"Chúng ta đi đường đó nhé?" Hạng Gia chỉ về phía tay trái, cuối đường có một con đường khác cắt ngang, nhìn cũng có khá nhiều xe cộ qua lại, "Chắc bên đó dễ bắt xe hơn."
Trình Tấn Sơn thấy có xe dù chặt chém, về nhà ít nhất cũng phải một trăm tệ, do dự một chút, nghe theo lời đề nghị của cô: "Được thôi."
Đi bộ khoảng ba bốn trăm mét, họ phát hiện con đường đó xa hơn tưởng tượng.
Người đi đường ngày càng ít, hai bên đều là công trường xây dựng dang dở, cần cẩu cao vút in bóng ma mảnh khảnh xuống mặt đất, đèn đường lúc sáng lúc tối, nhấp nháy liên tục.
Hạng Gia lo lắng tiến sát lại gần Trình Tấn Sơn, chủ động nắm tay hắn.
"Sao vậy? Sợ à?" Trình Tấn Sơn nổi lên ý muốn bảo vệ, cười ôm lấy cô, "Đừng sợ, dù có cướp đường, anh cũng bảo vệ được em."
Hắn bắt đầu khoác lác: "Em không biết anh đánh nhau lợi hại cỡ nào đâu? Lúc ở quê, có lần, một đám côn đồ chặn anh trong ngõ, anh một mình cân mười..."
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mất mặt bị ba tên cao to đè xuống đất hành hạ.
Mà Hạng Gia lại chính là người chứng kiến lúc đó.
Không nói khoác được nữa, hắn hơi ngượng ngùng, gãi đầu nhìn quanh, định chuyển chủ đề.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen đi từ phía đối diện đến.
Anh ta rất cao, cao hơn Trình Tấn Sơn một chút, vai rộng eo thon, cử chỉ toát lên vẻ nhanh nhẹn khó tả.
Khi đi ngang qua Hạng Gia, có thứ gì đó "loạt xoạt" rơi xuống đất.
Là một chiếc bật lửa.
Hạng Gia theo bản năng nhặt lên.
Khi đưa lại cho đối phương, ánh mắt chạm nhau, sắc mặt cô trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
Đồng tử người đàn ông đen nhánh, nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, giọng nói đều đều: "Cảm ơn."
Hạng Gia ngây người nhìn vào mắt anh ta, ngừng thở, tay chân cứng đờ, gần như không đứng vững.
Anh ta nhanh chóng rời đi.
Còn cô nhìn trái nhìn phải, tâm trí rối bời, luôn cảm thấy trong bóng tối có vô số bóng đen đang rục rịch, có thể lao đến bất cứ lúc nào.
"Sao vậy?" Trình Tấn Sơn sờ thấy mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cô, lo lắng đỡ lấy cô.
"Không... không sao." Hạng Gia mím môi, đưa ra quyết định trong nháy mắt.
Cô vốn không phải người dũng cảm, ngay cả dũng khí để sống cũng không có, sao một khi muốn bảo vệ ai đó lại như có thêm sức mạnh.
"Trình Tấn Sơn, hình như em làm mất vòng tay rồi." Cô sờ sờ tay áo, nhét chiếc vòng bạc đang đeo trên cổ tay vào bên trong, tỏ vẻ buồn bực, "Lúc xem concert xong ra ngoài vẫn còn mà..."
"Cái gì?" Trình Tấn Sơn lập tức sốt ruột, "Anh quay lại tìm!"
Hắn đi được hai bước lại quay lại: "Em đi cùng anh!"
"Em hơi mệt, muốn nghỉ một lát." Hạng Gia chỉ vào đống gỗ chất đống bên đường, "Ngồi đây đợi anh được không?"
Trình Tấn Sơn không chút nghi ngờ, gật đầu: "Được, vậy em đừng chạy lung tung!"
"Trình Tấn Sơn!" Hạng Gia thấy hắn chạy xa, đột nhiên không nhịn được gọi to.
"Hửm?" Trình Tấn Sơn quay người lại, vừa đáp lại cô vừa lùi lại, "Có việc gì thì gọi điện cho anh, nhiều nhất hai ba phút, anh sẽ quay lại ngay!"
Hạng Gia kìm nước mắt, khàn giọng nói: "Không vội, cứ từ từ tìm..."
Cô ngồi trên đống gỗ mục nát, mặc cho bóng tối một lần nữa bao trùm lấy mình.
Người đàn ông quay lại, phía sau có năm sáu tên thuộc hạ đi theo, đều mặc đồ đen, cao to, vẻ mặt lạnh lùng.
Trình Tấn Sơn hoàn toàn không phải đối thủ.
Hạng Gia cuộn tròn người lại, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào cánh tay.
Cô không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Người đàn ông nói một cách máy móc, không chút hơi ấm: "Cô Nam, tiên sinh bảo chúng tôi đến đón cô về."
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17