Hạng Gia bị bọn họ lôi lên xe, nhét vào ghế sau.
Người đàn ông dẫn đầu ngồi ngay bên cạnh, gọi điện báo cáo ngắn gọn: "Tiên sinh, đã đón được người rồi, dự kiến mười giờ sáng mai sẽ về đến nơi."
Cô tốn bao công sức trốn chạy, để che giấu thân phận, đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực.
Vậy mà chỉ mất có mười một tiếng để bị bắt về.
Chiếc xe màu đen hòa vào màn đêm, như một con thú nhanh nhẹn chạy dọc theo con đường, nhanh chóng lên đường cao tốc.
Càng lúc càng xa Trình Tấn Sơn, Hạng Gia nghĩ đến việc hắn sẽ phát điên tìm cô, sẽ lo lắng sợ hãi, liền cảm thấy đau như cắt.
"Cô Nam, xin đưa điện thoại cho tôi." Người đàn ông này tên là Vệ Thất, coi như là người quen cũ, đối xử với cô cũng khá lịch sự, "Đừng làm khó chúng tôi."
"Tôi..." Hạng Gia định mở miệng, mới phát hiện giọng mình khàn đặc, như thể đã mất hết sức lực trong phút chốc.
Cô ho khan hai tiếng, cố gắng tranh thủ: "Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại, nói với anh ấy một tiếng."
Ngừng một chút, cô cười khổ: "Nói là tôi tự nguyện quay về, để anh ấy hết hy vọng."
Ít nhất, cũng nên có một lời tạm biệt tử tế.
Gặp phải tình huống như tối nay, cô chỉ có thể rời xa hắn.
Báo cảnh sát thì không kịp nữa rồi.
Mà Vệ Thất chọn cách gặp mặt cô trước, là đang ép cô lựa chọn.
Hoặc là hợp tác với bọn họ, ngoan ngoãn đi theo; hoặc là phản kháng quyết liệt, khiến mạng sống của Trình Tấn Sơn gặp nguy hiểm.
Người có cả thế lực đen lẫn trắng, chuyện tàn nhẫn gì mà không làm được?
Trình Tấn Sơn không thể dây vào bọn họ.
Lấy trứng chọi đá, không có ý nghĩa gì.
Nhưng ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi này cũng bị Vệ Thất từ chối thẳng thừng.
"Cô Nam, cô là người thông minh, nên hiểu rằng, mất tích sẽ tốt cho cậu ta hơn là chia tay." Nghe ý của anh ta, bọn họ đã theo dõi cô một thời gian dài, rất rõ ràng về mối quan hệ giữa cô và Trình Tấn Sơn, "Lỡ như cậu ta phát hiện ra điều gì bất thường mà đi theo tìm đến đó, cô biết rõ hậu quả hơn chúng tôi mà."
Hạng Gia im lặng một lúc, nước mắt chảy dài trên má.
Cô chấp nhận đề nghị của anh ta, giao điện thoại ra.
Vệ Thất không tự ý xem mà trực tiếp tắt máy, cho vào túi chống nước cất giữ cẩn thận.
Hạng Gia tựa đầu vào cửa xe, nhìn những ánh đèn đường màu vàng nhạt vụt qua nhanh chóng bên đường, cảm thấy đường cao tốc đầy cám dỗ chết người.
Tốc độ xe nhanh như vậy, không ai biết cô có ý định tự sát, nếu cô đột nhiên mở cửa xe nhảy xuống, bọn họ căn bản không kịp ngăn cản.
Đến lúc đó, hoặc là đầu rơi máu chảy, hoặc là trực tiếp bị cuốn vào gầm xe phía sau.
Dù chết thảm thế nào, cũng tốt hơn là quay về chịu hành hạ.
Nhưng mà… Trình Tấn Sơn thì sao?
Thật là mỉa mai.
Cô vừa mới từ bỏ ý định tự sát, số phận độc ác lại ép cô phải đối mặt với những chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Hạng Gia cố gắng nói điều gì đó, để đánh lạc hướng ý muốn tự sát của mình.
Cô hỏi Vệ Thất: "Mấy người theo dõi tôi từ ngày nào? Ngày tôi đi tảo mộ cho bà sao?"
"Không, sớm hơn thế, khoảng hai ba tháng trước đã tra được tung tích của cô rồi." Đây là một chủ đề tương đối an toàn, Vệ Thất trả lời khách sáo, "Cô rất cẩn thận, không dễ dàng đến những nơi vắng người, không tiện ra tay, chúng tôi còn bị mất dấu hai lần. Về sau quyết định chia làm hai nhóm, một nhóm tiếp tục theo dõi, một nhóm mai phục gần mộ của bà cụ."
"Tại sao hôm đó không ra tay?" Hạng Gia càng nghe càng cảm thấy nỗi tuyệt vọng bóp nghẹt cổ họng, không còn chút khả năng trốn thoát nào.
"Ban đầu định làm vậy." Vệ Thất do dự một chút, cân nhắc lựa lời, tránh kích động cô, "Nhưng tiên sinh nói... để cô vui vẻ thêm vài ngày nữa."
Hạng Gia cười lạnh liên tục.
Không phải do lương tâm trỗi dậy, mà là thích thú với việc đùa giỡn cô trong lòng bàn tay.
Lần nào cũng vậy, khi cô tưởng rằng mình đã nắm bắt được tia hy vọng, sắp thoát khỏi kiếp nạn, y liền lặng lẽ xuất hiện phía sau, bẻ gãy tay chân cô, giẫm nát lòng tự trọng của cô, đứng trên cao ngắm nhìn cô giãy giụa trong đau khổ.
Bầu trời tối đen như mực, dần dần sáng lên.
Cho đến sáng, Hạng Gia vẫn chưa chợp mắt.
Xe cần đổ xăng, dừng ở trạm dừng chân.
Vệ Thất tự mình trông chừng Hạng Gia, ngay cả khi cô đi vệ sinh cũng đi theo đến cửa, không rời nửa bước.
Thuộc hạ đến cửa hàng tiện lợi mua bữa sáng, mang về một túi lớn bánh bao và vài bát cháo.
"Cô Nam, cháo bát bảo được không?" Vệ Thất hỏi nhân bánh bao, rồi quát khẽ, "Cô Nam không ăn được cay, đi xem có vị nào thanh đạm hơn không, nếu không có thì lấy bánh mì cũng được."
Tại sao không ăn được cay?
Chẳng phải là để tiện cho người đó sử dụng sao?
Có một khoảng thời gian, y lười súc ruột, cô phải sống bằng thức ăn lỏng suốt một tháng, cuối cùng vì suy dinh dưỡng và vết thương bị viêm mà phải nhập viện, bệnh triền miên rất lâu.
Để giữ sức, Hạng Gia cố gắng dùng thìa nhựa ăn hai miếng.
Gạo đen, gạo trắng, gạo lứt dai dai trộn lẫn vào nhau, nho khô ngâm nở trắng múp míp, lạc, đậu đỏ, táo đỏ có màu đỏ sẫm đẹp mắt, trên cùng còn có kỷ tử đỏ tươi.
Nguyên liệu đầy đủ như vậy, cũng cho không ít đường trắng, nhưng vào miệng Hạng Gia, tất cả đều biến thành vị đắng chát.
Cô vừa ăn vừa khóc, nước mắt rơi vào cháo, càng khó nuốt hơn.
Vệ Thất bề ngoài lịch sự nhưng lòng dạ rất cứng rắn, tự nói về những việc tiếp theo: "Tiên sinh đang ở nơi khác, còn một cuộc họp nữa mới về, tối nay mới có thời gian gặp cô. Vẫn ở căn biệt thự đó, quản gia cũng không thay đổi, dì Thân sẽ sắp xếp chu đáo việc ăn ở cho cô."
"Vệ Tam đâu?" Hạng Gia nghẹn ngào, hỏi một câu rất nhạy cảm.
Vệ Thất giật mình, im lặng một lúc, nói thật: "Anh ta tự ý thả cô đi, phạm sai lầm lớn, tối hôm đó đã bị chặt thành từng mảnh, đem cho chó của tiên sinh ăn."
"Ồ." Hạng Gia không hề bất ngờ, nhìn chằm chằm Vệ Thất với vẻ trả thù, nói bóng gió: "Lúc đó anh ta nói với tôi rằng, chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu, không biết lúc chết có hối hận không."
Vệ Tam giúp cô trốn thoát, cô cũng trả giá tương ứng.
Giao dịch này có đáng giá hay không, chỉ có người trong cuộc mới nói rõ được.
Hạng Gia biết, mấy tên thân tín của người đó, bao gồm cả Vệ Thất, đều có chút ý đồ với cô.
Điều này cũng không có gì lạ, dù sao bọn họ cũng thường xuyên chứng kiến cảnh cô bị dạy dỗ, đôi khi còn giúp vui.
Đều là đàn ông, sao có thể không có chút phản ứng.
Chỉ là gan có đủ lớn, đầu óc có đủ tỉnh táo hay không thôi.
Cô cũng biết, bọn họ lén lút thèm muốn cô, dùng đủ loại suy nghĩ ghê tởm để tưởng tượng về cô.
Nhưng xét cho cùng, đều là coi thường cô.
Chỉ là một con chó cái được chủ nhân nuôi mà thôi, còn không tự trọng bằng bọn họ nhưng lại được bọn họ bảo vệ và phục vụ, thật không công bằng.
Hạng Gia chán ghét kiểu đạo đức giả, kiểu tự cho mình là đúng này.
Sắc mặt Vệ Thất trở nên cứng đờ, sau đó không nói chuyện với cô nữa.
Đến nơi vừa quen vừa lạ, đi dọc theo con đường rợp bóng cây dài vào gara, Hạng Gia phát hiện, người đó lại có thêm vài chiếc xe sang.
Đôi khi cuộc sống chính là bất công như vậy, người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo.
Đi thang máy lên lầu, tất cả những người giúp việc quen biết hay không quen biết đều đeo cùng một loại mặt nạ, bề ngoài lịch sự lễ phép nhưng trong lòng thì khinh thường.
Dì Thân vẫn nghiêm khắc như hai năm trước, nhìn cô từ đầu đến chân với vẻ soi mói, cau mày chọn quần áo phù hợp cho cô trong phòng thay đồ rộng gần bằng căn hộ hai phòng ngủ.
Việc này không dễ dàng.
Quần áo đều là đồ cũ, cô béo lên kha khá so với lúc đó, eo tích tụ rất nhiều mỡ, chỉ cần nhìn qua cũng biết không mặc vừa.
Dì Thân cố gắng tìm một chiếc váy dài rộng thùng thình, giọng nói the thé, không giấu được vẻ chán ghét đối với trạng thái hiện tại của cô: "Đi tắm trước đi, tẩy sạch lớp sừng trên người, làm tóc trước khi tiên sinh về..."
"Không cần, tôi mặc bộ này." Hạng Gia kéo chặt chiếc áo khoác bông màu đen mà Trình Tấn Sơn mua, như thể đang cố gắng níu giữ chút hơi ấm cuối cùng, "Bà cứ làm việc của bà đi, không cần quan tâm đến tôi."
Dì Thân định nói lại thôi, thấy cô không biết điều, cuối cùng cũng bỏ cuộc, cảnh cáo: "Cô còn hiểu tiên sinh hơn tôi, nên biết rằng, chọc giận ngài ấy sẽ không có kết cục tốt đẹp."
Nhưng dù có lấy lòng y thì có tác dụng gì?
Tiếp tục làm chó cho y, vẫy đuôi van xin, sống lay lắt sao?
Cô không thể sống những ngày tháng không có lòng tự trọng như vậy thêm dù chỉ một ngày.
Hạng Gia muốn thử nói với y, rằng cô đã không còn xinh đẹp, không còn trẻ trung, không còn tư cách làm chó cái của y nữa.
Y nuốt không trôi cục tức, muốn cô phải trả giá bằng máu, cũng không sao.
Chỉ cần còn giữ được cái mạng rách nát này, thì vẫn còn hy vọng quay về bên Trình Tấn Sơn.
Cô ngồi trong phòng khách, đợi đến tận chín giờ tối.
Người đàn ông cuối cùng cũng trở về.
Một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi, sở hữu hai đặc điểm mâu thuẫn vừa nho nhã vừa tàn nhẫn.
Mười phần vốn liếng, mười phần may mắn, cộng thêm mười phần bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã có thể hô mưa gọi gió.
Y tháo kính, cởi áo vest đưa cho dì Thân, ánh mắt lơ đãng lướt qua Hạng Gia, như đang nhìn một chậu hoa mới được thêm vào phòng khách.
Đôi môi mỏng sắc bén nhếch lên, y cười khẽ, cầm cây gậy hình rắn, gõ hai cái lên tấm thảm vàng lộng lẫy.
Giọng nói trầm ấm vang lên: "Chào mừng cô dâu của tôi trở về."
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17