Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 87





Dì Thân nói không sai. Hạng Gia hiểu rõ Vệ Thăng hơn. Cô nghe ra được sự mỉa mai ẩn giấu trong cách xưng hô đó. Cô nhìn thấu từng cử chỉ nhỏ nhặt của y. Ví dụ như, hai tiếng gõ trên tấm thảm là một trong những mệnh lệnh thường xuyên được đưa ra trước đây, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho cô. Cởi hết quần áo, quỳ xuống đất bò đến, cung nghênh chủ nhân trở về. Đó là bổn phận của một con chó cái. Cũng là tư thế nên có khi chuộc lỗi. Trên thực tế, bị y dạy dỗ lâu như vậy, thông qua những thủ đoạn tàn nhẫn liên tục củng cố trí nhớ cơ thể, tuân theo mệnh lệnh đã trở thành bản năng ăn sâu vào xương tủy. Hạng Gia dùng hết ý chí chống lại sự thôi thúc quỳ xuống, tim đập thình thịch vì sợ hãi, dạ dày cuộn trào, gần như muốn nôn. Dòng nước lạnh lẽo lại dâng lên, nhấn chìm cô hoàn toàn, dòng nước này đầy mùi máu tanh, vừa đắng vừa mặn. Những vết roi đã biến mất trên lưng lại hiện ra, vết thương rỉ máu, còn có vô số lỗ kim nhỏ li ti tạo thành hình xăm mới, bị nước ngâm, đau nhói. Hạng Gia cố gắng thẳng lưng, chịu đựng áp lực vô hình, chống lại nỗi sợ hãi ăn sâu vào tận xương tủy, run rẩy gọi: "Vệ tiên sinh." Kẻ yếu luôn bị áp bức, bị tàn phá, bị khống chế, bị xâm phạm, loài động vật ăn cỏ yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn vậy mà dám nhìn thẳng vào y, định ngồi vào bàn đàm phán với y, điều này khiến Vệ Thăng có chút ngạc nhiên. Nhưng, nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì lạ. Hai năm trước dám một mình bỏ trốn, chứng tỏ mọi sự phục tùng đều là giả tạo. Cô vẫn chưa bị thuần hóa hoàn toàn. Nuôi ong tay áo, gai châm vào mắt, Vệ Thăng coi đám cưới long trọng đó như một sự sỉ nhục lớn. "Cách xưng hô vừa rồi của tôi không đủ chính xác." Y nheo mắt nhìn thân hình thay đổi của cô, nụ cười càng lúc càng lạnh, "Em đã mất tư cách làm cô dâu lâu rồi." Y vậy mà lại mê muội vì thứ đồ chơi nhỏ bé này, nghiêm túc cân nhắc kết hôn với cô, còn tạo cho cô một thân phận lý lịch không tồi. Đáng tiếc… "Chó vẫn là chó, không ngẩng mặt lên được." Y kết luận về vụ bỏ trốn hai năm trước một cách đơn giản và thô bạo. Hạng Gia phát hiện, y không hề thay đổi. Dưới ánh mắt kiêu ngạo và khinh miệt như vậy, cuộc đối thoại bình đẳng mà cô mong muốn căn bản không thể tiếp tục. Cô cứ như vậy chịu đựng áp lực vô hình, ngâm mình trong dòng nước lạnh lẽo, cố gắng bình tĩnh bày tỏ suy nghĩ của mình một cách trọn vẹn. "Năm nay tôi đã ba mươi tuổi, vừa béo vừa xấu, sức khỏe cũng không tốt, chắc hẳn càng không lọt vào mắt xanh của Vệ tiên sinh." Hạng Gia luôn thấp thỏm lo âu, nói năng nhanh nhẹn, tư thế cũng hạ thấp vừa phải, "Chuyện bỏ trốn là tôi không biết điều, muốn phạt thế nào, ngài cứ nói." "Còn về... số tiền đánh bạc mà ngài đã trả giúp bà ta, theo lý thì tiền là do bà ta nợ, tôi không nhận được một đồng nào, nhưng chắc hẳn ngài vẫn chưa nguôi giận." Cô hít sâu một hơi, giọng nói hơi run, "Nhưng tôi đã làm chó cho ngài ba năm, chịu không ít khổ cực, ngài xem dịch vụ của tôi đáng giá bao nhiêu tiền, còn thiếu bao nhiêu, tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho ngài sớm nhất có thể." Những vệ sĩ và người giúp việc đứng bên cạnh nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Vệ Thăng, sợ hãi đến mức không dám thở mạnh. "Cô là cái thá gì?" Cây gậy quét ngang, chọc hai cái vào eo cô, lực rất mạnh, chỗ đó lập tức đau nhói. Đã quen với vẻ nhút nhát nịnh nọt của cô, Vệ Thăng cảm thấy người phụ nữ tiều tụy trước mặt này vô cùng xa lạ. Điều không thể chấp nhận nhất là, người cô ở đây nhưng tâm trí lại vẫn đang vọng tưởng thoát khỏi sự khống chế của y. Y mất hết kiên nhẫn, lời nói cũng trở nên khó nghe: "Đã quên lúc cô trần truồng nằm sấp dưới đất liếm chân tôi, nằm ngủ trong nước tiểu của tôi rồi sao? Ai mà không biết cô là thứ đồ bỏ đi gì chứ? Bây giờ còn dám ra điều kiện với tôi với tư cách một con người à?" Hạng Gia nghe ra y không muốn giải quyết êm đẹp, lòng cô trĩu xuống. "Muốn trả hết, cũng được." Y nhìn đồng hồ, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, "Tự mình tắm rửa sạch sẽ, tối mai, tôi mời mấy người bạn đến, thay tôi tiếp đãi bọn họ cho tốt." Trước đây, y từng đưa cô đến một vài buổi tụ tập nhỏ, cũng từng khoe khoang khuôn mặt xinh đẹp, thân hình mềm mại của cô trước mặt bạn bè, hào phóng mời bọn họ chiêm ngưỡng thành quả huấn luyện của mình. Nhưng y rất thích cô, tính chiếm hữu lại quá mạnh, chưa từng đồng ý bất kỳ yêu cầu chia sẻ nào. Bây giờ đã khác. Không ra tay tàn nhẫn, cô sẽ không biết sợ, tự nhiên cũng sẽ không nghe lời. Y muốn tìm lại cảm giác chinh phục tuyệt vời, nhìn thấy ánh lệ tuyệt vọng mà xinh đẹp chỉ xuất hiện trong mắt cô. Hạng Gia lập tức hiểu ý y, như rơi xuống hầm băng. "Bọn họ đều là người sành sỏi, tôi khuyên cô nên nhanh chóng ôn lại những khẩu lệnh và kỹ năng mà tôi đã dạy, tránh vụng về, làm tôi mất mặt." Vệ Thăng bước qua cô, không chút lưu luyến đi về phía thư phòng, "Nếu bọn họ không hài lòng với dịch vụ của cô, tôi sẽ ném cô vào phòng đấu giá, bán lại cho người khác." Đến lúc đó, làm nô lệ tình dục hay làm gái điếm, đều tùy thuộc vào tâm trạng của chủ nhân mới. Chỗ ở mới của Hạng Gia được sắp xếp ở cuối hành lang tầng một, đối diện với phòng của dì Thân. Trước kia cô không ở đây, mà ngủ trên tấm thảm trong phòng ngủ của Vệ Thăng. Trong sân vang lên tiếng chó sủa lớn, dường như ngửi thấy mùi của cô, tiếng sủa càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại ở cửa. Hạng Gia mở cửa, nhìn thấy con chó sói xám đen cao lớn vạm vỡ. Kết hợp hoàn hảo giữa dòng máu của chó chăn cừu Đức và chó sói Carpathia, "Locke" trung thành và hung dữ, là con chó mà Vệ Thăng yêu thích nhất. Cũng coi như là bạn cũ của Hạng Gia. Lúc đó, cô và Locke ăn chung ngủ chung. Thịt bò cẩm thạch và xương bò thượng hạng, đầu kề đầu chui vào cùng một chiếc bát, cô ăn chín, Locke ăn sống. Ăn no rồi nằm trên thảm, ngủ cùng nhau. Khi hứng thú nổi lên, Vệ Thăng sẽ bôi thuốc kích thích chó cái động dục lên chỗ kín của cô, trêu chọc Locke lao vào liếm láp. Bàn chân lông lá và nặng nề đặt lên ngực Hạng Gia, cô hoàn hồn, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, nhẹ nhàng vỗ đầu Locke. Động vật đơn giản hơn con người rất nhiều, Locke nhiệt tình liếm láp khiến mặt cô đầy nước dãi, ngửi ngửi giữa hai chân cô, không ngửi thấy mùi mình thích, vẫn đuôi liên tục, bày tỏ sự chào đón. Nghĩ đến việc Locke đã ăn thịt của Vệ Tam, Hạng Gia cảm thấy nó là sinh vật duy nhất dễ nhìn trong căn biệt thự này, vuốt ve bộ lông mượt mà của nó để thưởng, cúi người ôm nó. Trong phòng sách, Vệ Thăng nhìn thấy cảnh này qua camera giám sát, vẻ mặt càng thêm khó coi. Trên tay y là một xấp tài liệu, ghi lại chi tiết mọi hành động của Hạng Gia trong hai năm qua. Nhưng y không có tâm trạng, cũng không có thời gian để xem. Chỉ là một món đồ chơi nhỏ mà y thích, khi có được, nó đã không còn trong sạch mà đầy khuyết điểm, sau đó qua tay vài người đàn ông, bị mấy người đàn ông ngủ qua, căn bản không quan trọng. Chỉ cần nắm lại trong tay là được. Vì vậy, hắn hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Trình Tấn Sơn. Tối hôm sau, Hạng Gia tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ lót gần như không che được ba điểm nhạy cảm, cổ đeo sợi dây xích lạnh lẽo, một mình đứng trong phòng khách. Nửa tiếng sau, bạn bè của Vệ Thăng sẽ lần lượt bước vào, với vẻ mặt giễu cợt, nói những lời tục tĩu, hào hứng chia nhau ăn thịt cô. Cô sẽ trở thành khúc xương trong miệng người khác. Cảnh tượng này quá quen thuộc, khiến cô nhớ lại lúc mới rơi vào tay Vệ Thăng. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment