Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 92





Hạng Gia im lặng một lát, không chọn gì cả. Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Tôi quen cậu ấy." Đây là thông tin Vệ Thăng đã biết, cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hẳn là cậu ấy đến tìm tôi." Không thể tỏ ra quá quan tâm, cũng không thể giả vờ ngốc nghếch, khiến Vệ Thăng không vui. Sự thẳng thắn và trực tiếp của cô khiến Vệ Thăng có chút bất ngờ. Người đàn ông nhướng mày, hỏi: "Hai người có quan hệ gì?" Kẻ quê mùa đó, không bằng cấp, không năng lực, chẳng ra gì. Đối với Vệ Thăng, đừng nói coi hắn là mối đe dọa, ngay cả liếc nhìn thêm một cái cũng là ban ơn. "Cậu ấy thích tôi, vẫn luôn theo đuổi tôi." Hạng Gia cố ý hướng Trình Tấn Sơn đến hình tượng kẻ si tình, cụp mắt xuống, nắm lấy dây áo choàng tắm, từng chút từng chút cuộn vào lòng bàn tay, "Tôi không đồng ý." Câu trả lời này hợp tình hợp lý, cũng có thể thỏa mãn sự tò mò của Vệ Thăng. "Đã ngủ với nhau chưa?" Y nheo mắt, hỏi đến vấn đề mấu chốt. Hạng Gia lắc đầu, nhớ tới thể chất nhạy cảm của mình, có chút xấu hổ bổ sung: "Đã xảy ra vài lần quan hệ ngoài, không cho cậu ấy vào trong." Biết cô không còn trong trắng là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác. Nếu để Vệ Thăng biết, cô và Trình Tấn Sơn đã làm rất nhiều lần, khó đảm bảo y sẽ không làm ra chuyện gì điên rồ. Cô rất nhớ Trình Tấn Sơn. Nhưng cô càng muốn bảo vệ hắn. "Cậu ta cũng nhịn được?" Tâm trạng Vệ Thăng quả nhiên tốt hơn một chút, cười khẩy một tiếng khó hiểu. "Khá có bản lĩnh, vậy mà tìm được đến đây, cũng si tình thật." Y lại vòng vo trở lại chủ đề, tiếp tục thăm dò, "Hay là giữ cậu ta lại, cho cô có người bầu bạn?" Hạng Gia cười khổ một tiếng: "Tôi thấy không cần thiết lắm. Cậu ấy không có đầu óc, lỡ như nhìn thấy tôi, chỉ sẽ làm ầm ĩ, gây phiền phức cho ngài..." "Nhưng cũng khá thú vị, phải không?" Vệ Thăng đã quyết định, thích thú quan sát phản ứng của cô. Trong lòng cô chùng xuống, không dám nói tiếp. Trình Tấn Sơn không ngờ buổi phỏng vấn lại thuận lợi như vậy. Chiều hôm đó, hắn đã nhận được thông báo đi làm vào ngày hôm sau. Kiều Kim đi cùng mắng hắn xối xả. "Anh tưởng anh là ai? Nhân vật chính trong phim hành động à? Anh chỉ là nhân vật phụ thôi!" Thời gian ở chung càng lâu, Kiều Kim cũng học được cách chửi thề, giậm chân chỉ trích Trình Tấn Sơn hành sự lỗ mãng, "Cho dù chị Hạng Gia thật sự ở trong căn biệt thự đó, cho dù anh thật sự tìm được chị ấy, thì sao? Mua một tặng một à? Tôi có thể giúp anh, nhưng tôi không muốn nhặt xác cho anh!" Trình Tấn Sơn bận rộn thu dọn quần áo, vẻ mặt gan dạ của kẻ ngây thơ, một câu nói chặn lại mọi lời khuyên can: "Tôi không đợi được, Hạng Gia càng không đợi được." Hắn biết chuyến này lành ít dữ nhiều. Nhưng mỗi giây chậm trễ, Hạng Gia lại càng đau khổ thêm một giây. Hắn không có thời gian cũng không có bản lĩnh bày mưu tính kế, làm gì đi được theo hướng lập chí nằm gai nếm mật. Cứ làm thôi. Hắn luôn luôn hành động nhanh hơn suy nghĩ, dự định phải hành động trước rồi tính tiếp. Trước khi phỏng vấn, hắn không biết những kẻ đó đã để mắt tới Hạng Gia từ khi nào, có nhận ra hắn không, trong lòng cứ thấp thỏm. Nếu bọn chúng không nhận ra, hắn nhân cơ hội trà trộn vào, tìm cơ hội đưa Hạng Gia bỏ trốn, Kiều Kim ở bên ngoài tiếp ứng, phương pháp này nhanh chóng và hiệu quả nhất. Nếu bọn chúng nhận ra hắn, thì lại nghĩ cách khác. Trình Tấn Sơn chỉ mang theo một bộ quần áo, nghe nói biệt thự có đồng phục, còn phát đồ dùng sinh hoạt, nên cũng không có gì phải chuẩn bị. Hắn nhét sạc pin vào ba lô, nói với Kiều Kim đã im lặng: "Tôi coi cậu là anh em... không đúng, là chị em... cũng không đúng, là bạn bè, đúng rồi, là bạn bè, tôi tin tưởng cậu." "Chúng ta giữ liên lạc, vừa phát hiện manh mối gì, tôi sẽ báo cho cậu ngay lập tức, coi như là để lại đường lui." Thấy Kiều Kim sắp khóc, hắn gãi đầu, khịt mũi, "Nếu đột nhiên mất liên lạc, nhớ báo cảnh sát giúp tôi. Chúng ta đi làm qua đường chính quy, được pháp luật lao động bảo vệ mà, phải không?" Lỡ như có chuyện gì, chết ở trong đó, cũng coi như có lý do chính đáng, nhờ cảnh sát vào cuộc điều tra. Còn việc có thể cứu được Hạng Gia hay không, có thể lật đổ tên súc sinh họ Vệ kia hay không, chỉ có thể phó mặc cho số phận. Mấy ngày đầu đi làm rất thuận lợi. Trình Tấn Sơn phụ trách đi tuần tra bên ngoài cùng một tên vệ sĩ tên Vệ Cửu, nhân cơ hội nhanh chóng làm quen với bố cục biệt thự. Sự giàu có của chủ nghĩa tư bản vượt quá sức tưởng tượng của hắn, chỉ riêng một căn biệt thự này đã có hai bể bơi, một sân gôn, gara đậu đầy xe sang. Nếu đi bộ, một ngày có thể gãy chân. Vệ sĩ và người giúp việc ăn cơm ở nhà ăn tập thể, đồ ăn không phải dạng vừa đâu, lại còn là buffet. Trình Tấn Sơn bưng khay, gắp hai cái bánh mì mochi, hai quả trứng trà, một cái bánh hành, bưng một bát mì Trùng Khánh, thêm một lon coca, coi như là bữa sáng cho hôm nay. Hương thơm của mochi rất nồng, vị ngọt nhưng lại nhạt, trong những lỗ khí lớn nhỏ ẩn giấu rất nhiều mè đen, ăn rất dai, ăn rồi lại muốn ăn nữa. Hắn vừa ăn vừa dò hỏi, tiếc là Vệ Cửu như người câm, hỏi mười câu cũng không đổi được một câu trả lời. Lúc này, Vệ Thất từ phía sau vỗ vai hắn, nói: "Ăn xong thì qua phụ một tay, chuyển vài thứ." "Được!" Trình Tấn Sơn lập tức đồng ý, nhét cả nửa cái bánh mì vào miệng, hai má phồng lên như chú chuột hamster. Ăn uống no nê, hắn theo Vệ Thất đến tầng hầm, thấy trong xe tải chất khá nhiều thùng giấy, đủ loại kích cỡ, không biết bên trong là gì. Lúc chuyển thùng, Trình Tấn Sơn "vô tình" ngã, một chiếc hộp da nhỏ màu đen tinh xảo từ bên trong rơi ra. "Xin lỗi, xin lỗi!" Hắn luống cuống cúi người nhặt, nhân lúc không ai để ý mở khóa, thấy cả hộp toàn dụng cụ huấn luyện. Hắn nhận ra bịt mắt, bịt miệng, vòng cổ, roi da, còn có vài thứ không nhận ra, đoán là loại cao cấp hơn. Trình Tấn Sơn giật mình. "Cẩn thận chút, đều là đồ đặt làm riêng cho cô Nam, làm hỏng thì trừ lương." Vệ Thất ở bên cạnh nhắc nhở bằng giọng điệu mỉa mai. Cô Nam? Trình Tấn Sơn đáp một tiếng, xếp hộp lại, chuyển vào thang máy. Còn một cái thùng, to một cách kỳ lạ. Bốn vệ sĩ khệ nệ khiêng lên, giống như khiêng một cỗ quan tài. "Các anh đi theo lên trên, khiêng đến phòng huấn luyện, hỏi dì Thân đặt ở đâu." Vệ Thất dặn dò. Trong đó có cả Trình Tấn Sơn. Mọi chuyện thuận lợi đến mức quá đáng. Cho dù ngây thơ đến đâu, cũng nhận ra có gì đó không đúng. Bên trong biệt thự là nơi tuyệt mật, càng đừng nói đến tầng hai nơi Vệ Thăng ở. Một tên vệ sĩ đang trong thời gian thử việc như hắn, căn bản không có quyền vào. Vệ Thất như thể... đang cố tình tạo cơ hội cho hắn vậy. Trình Tấn Sơn bất an giữ chặt thùng, lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh. Tầng hai có rất nhiều phòng, theo chỉ dẫn của một người phụ nữ lớn tuổi, bọn họ đi vào một căn phòng u ám. Bốn bức tường sơn màu xám đậm, đóng đầy móc sắt. Người giúp việc đang bóc thùng, treo đủ loại dụng cụ huấn luyện lên tường. Nhiều roi da, dây mây, xích sắt như vậy... khiến hắn nhớ đến những dụng cụ giết mổ dính đầy máu trong lò mổ. Giữa phòng đặt một chiếc giường kim loại lạnh lẽo. Kiểu dáng hơi giống loại dùng để khám phụ khoa, nói chính xác chỉ có hơn nửa cái giường, hai bên cố định giá đỡ bằng thép không gỉ cao, phần đầu còn nối với các thiết bị và dây điện phức tạp. Xác định căn phòng này vẫn đang được bố trí, Trình Tấn Sơn cố gắng kìm nén nỗi lo lắng, cùng các vệ sĩ khác từ từ đặt thùng xuống sát tường. Thùng giấy được mở ra, bên trong là một "người đàn bà théo". Một trong những dụng cụ tra tấn tàn nhẫn nhất của châu Âu thời Trung Cổ, Vệ Thăng đã ra lệnh cho thợ thủ công chế tạo hoàn hảo theo chiều cao và vóc dáng của Hạng Gia. Khung thép rỗng, hình dáng rất giống áo giáp, nhưng bên trong lại phân bố đều những chiếc đinh sắt dài mười phân, ước tính sơ bộ có tới hàng trăm chiếc. Bắt những tên tội phạm không nghe lời nhốt vào trong, từ từ đóng cửa cũng đầy đinh sắt lại. Nhìn từng chiếc đinh đâm vào cơ thể, đau đớn chảy máu, nhưng không thể thoát ra, dù có ý chí kiên cường đến đâu cũng sẽ sụp đổ. Trình Tấn Sơn dựa vào kích thước của dụng cụ, bước đầu xác định sự tồn tại của Hạng Gia. Dễ dàng nhìn thấy nhiều bí mật như vậy, hắn nhận ra gần như mình đã bị lộ. Tuy nhiên, dù biết là bẫy, vẫn phải nghiến răng nhảy vào. Đợi đến khi tên súc sinh họ Vệ kia dùng những thủ đoạn biến thái này lên người Hạng Gia, thì làm gì cũng đã muộn. Hắn nhìn vào trong phòng thêm lần nữa, ghi nhớ bố cục trong đầu, rồi theo mọi người xuống lầu, tiếp tục chuyển đồ. Hắn không biết, ngay đối diện phòng huấn luyện, chỉ cách một cánh cửa, Vệ Thăng đang ôm Hạng Gia thưởng thức nhất cử nhất động của hắn. "Cậu ta rất quan tâm đến cô đấy." Người phụ nữ nặng nề ngồi trên đùi, rất có trọng lượng, Vệ Thăng không hề ghét bỏ, một tay luồn vào trong quần áo, mân mê bộ ngực của cô. Hạng Gia lại bắt đầu nôn khan. Vệ Thăng cau mày: "Cô bị làm sao vậy?" Có thể yêu đương mặn nồng với tên nhà quê đó, lại không thể chịu đựng được sự đụng chạm của y, đạo lý gì đây? Hạng Gia nhân cơ hội vùng ra, đứng bên cạnh bàn làm việc, không chịu nhìn vào màn hình máy tính xách tay đang chiếu hình ảnh giám sát nữa. Cô lạnh lùng, thậm chí có chút chán ghét: "Tôi không muốn nhìn cậu ta như kẻ ngốc đi khắp nơi dò hỏi, cũng biết cậu ta không có bản lĩnh cứu tôi ra ngoài. Vệ tiên sinh, chơi trò mèo vờn chuột với một mình tôi còn chưa đủ sao? Sao phải lôi người không liên quan vào?" "Thật sự là người không liên quan sao?" Nụ cười của Vệ Thăng trở nên lạnh lùng, ánh mắt càng lạnh hơn, khiến Hạng Gia rùng mình. Y lấy ra một chiếc điện thoại từ ngăn kéo, mở khóa ngay trước mặt Hạng Gia, mở album ảnh, click vào một bức ảnh. Trong ảnh, Trình Tấn Sơn đang lè lưỡi trước quạt điện, trông ngốc nghếch, nhưng lại rất rạng rỡ. Hạng Gia sững người, mắt trở nên ẩm ướt. Cô mím môi, nói dối lòng: "Thấy cậu ta như vậy rất ngốc, tiện tay chụp một tấm, có vấn đề gì sao?" "Ồ." Vệ Thăng lướt trên màn hình vài cái, mở ra một đoạn video ngắn. Đến cả Hạng Gia cũng quên mất mình đã quay đoạn video này. Người phụ nữ cưỡi trên chiếc eo thon gọn của người đàn ông, tham lam đón nhận hắn vào trong. Quần lót cũng quên cởi, kéo sang một bên, âm hộ căng tròn phập phồng, nơi giao nhau dịch thể tràn lan. Ống kính hướng lên trên, lướt qua khuôn mặt của Trình Tấn Sơn, ghi lại vẻ mặt say mê, tiếng thở dốc kìm nén của hắn. Cô nhất thời cao hứng quay lại để làm kỷ niệm, không để lộ mặt mình, nếu là người khác thẩm vấn, có lẽ còn có thể chối cãi. Nhưng đối phương là Vệ Thăng. Y quen thuộc với cơ thể cô, biết người lên giường với Trình Tấn Sơn chính là cô. Hạng Gia cứng người, không nói một lời. "Cái này gọi là quan hệ ngoài?" Vệ Thăng cười một tiếng, khiến Hạng Gia lạnh sống lưng. Y dựa người ra sau, khoanh hai tay lại, lạnh lùng nhìn cô, đưa ra một kết luận khiến y rất khó chịu - "Hạng Tâm Nam, cô lại lừa tôi." Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17
Bình Luận (0)
Comment