Tối hôm đó, Vệ Thất mở tiệc nhỏ cho vài vệ sĩ làm việc nặng nhọc, bảo đầu bếp làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Trình Tấn Sơn luôn cảm thấy bầu không khí trong phòng ăn riêng có gì đó kỳ lạ, đồ ăn cũng quá mức xa hoa.
Thịt cá đầy đủ, hải sản yến sào, rượu ngoại cao cấp chưa từng thấy, từng bao thuốc lá xịn…
Giống như đang ăn bữa ăn cuối cùng.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Trình Tấn Sơn không khỏi rùng mình.
Cũng may hắn gan dạ, thấy hai bên đều có “đồng nghiệp” cao to lực lưỡng canh chừng, khó mà thoát thân, bèn thả phanh ăn uống.
Xé một cái đùi gà bóng nhẫy, gắp một miếng thịt ba ba, rồi lại thêm một con cua gạch.
Hắn không thích ăn cua, nhưng không cưỡng lại thứ quý giá này, nếm thử gạch cua, nhai cả vỏ lẫn thịt hai cái rồi nhổ ra, dù sao cũng không phải tiền của hắn.
Ăn sạch bào ngư với tỏi băm, Trình Tấn Sơn lau miệng, nhìn món vi cá trước mặt Vệ Cửu: “Anh bạn, món này anh không ăn thì cho tôi nhé?”
Cả bàn đều nhìn hắn.
Lưng hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Trình Tấn Sơn vừa nói cười tự nhiên, vừa thầm khen mình bình tĩnh.
Người làm việc lớn, núi Thái Sơn sụp trước mặt mà sắc mặt không đổi, làm sao có thể bị mấy con tép riu này dọa cho được?
Hắn ung dung bưng bát sứ nhỏ tinh xảo lại, ăn hai ba ngụm hết sạch, ợ một tiếng rõ to.
Ăn nhiều đồ ngon như vậy, ước tính cũng phải cả ngàn tệ.
Mười mấy năm trước hắn đói rét, cái bụng chịu nhiều thiệt thòi, lần này ăn cho bõ, có chết cũng chết no.
Trình Tấn Sơn đứng dậy, hai vệ sĩ bên cạnh như lâm đại địch, cũng đứng lên theo.
“Anh bạn tránh ra, đi tiểu tí.” Hắn thấy bữa tiệc Hồng Môn Yến này hơi phô trương, nhe răng cười, lấy tăm xỉa vụn thịt trong kẽ răng, “Rượu để dành cho tôi đấy nhé, lát nữa bảo đầu bếp làm thêm hai đĩa hoa quả, giải ngấy.”
Hắn lấc cấc đi ra ngoài.
Vệ Thất dẫn người đi theo, vào nhà vệ sinh, đứng ở bồn tiểu bên cạnh hắn.
Uống không ít rượu và nước ép, Trình Tấn Sơn tiểu một mạch dài, sảng khoái vô cùng.
Vệ Thất đột nhiên lên tiếng: “Tiên sinh muốn gặp cậu.”
Trong lòng anh ta có chút tình cảm khó nói với Hạng Gia, vì vậy đã âm thầm quan sát Trình Tấn Sơn mấy ngày nay.
Lúc đầu là khinh thường và coi rẻ, chỉ thấy người này lỗ mãng đến nực cười, tối nay lại có chút thay đổi.
Ít nhất, không phải ai cũng có được loại tâm lý vững vàng trước nguy hiểm này.
Trình Tấn Sơn “ừ” một tiếng, thậm chí còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sớm kết thúc sớm giải thoát, dù sự giải thoát này là dành cho hắn và Hạng Gia, hay chỉ mình Hạng Gia.
Cho dù Vệ Thăng không lên tiếng, hắn cũng định tối nay sẽ hành động, leo theo cửa sổ lên tầng hai tìm cơ hội.
“Bây giờ à?” Hắn kéo quần lên, thắt chặt dây lưng, “Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, về phòng lấy sạc dự phòng đã.”
“Không cần.” Vệ Thất đưa tay ra, thái độ không cho phép từ chối, “Điện thoại có thể giao cho tôi giữ.”
Cũng không cho hắn cơ hội chào tạm biệt Kiều Kim.
Trình Tấn Sơn bĩu môi, ngoan ngoãn giao điện thoại ra.
Dẫn hắn đến phòng huấn luyện đã được chuẩn bị sẵn, khi đi đến góc cầu thang, Vệ Thất do dự một chút, phá lệ nhắc nhở: “Cô Nam không phải người chúng ta có thể mơ tưởng, làm người phải biết tự lượng sức mình…”
Ý anh ta là, hành sự phải biết kiềm chế, thái độ cung kính, gặp lúc Vệ Thăng vui vẻ, có khi còn giữ được mạng.
Nhưng Trình Tấn Sơn lại tỏ vẻ cứng đầu, nhanh chóng phản bác: “Cô ấy không phải cô Nam gì cả, cô ấy là vợ tôi.”
Thật là điên rồ.
Ba nhân vật sắp cùng chung một phòng, chắc không có ai bình thường.
Vệ Thất lắc đầu, khẽ gõ cửa, sau đó cùng bảy tám vệ sĩ đứng thành hai hàng, chờ lệnh.
Cùng chờ đợi còn có con chó Locke đã bị bỏ đói hai bữa.
Chó săn trưởng thành tính tình không tốt, cáu kỉnh đi đi lại lại trong hành lang, nhe nanh, nước dãi “nhỏ tong tong” xuống sàn.
Đẩy cửa phòng ra, Trình Tấn Sơn cài cúc áo đồng phục, chỉnh lại cổ áo, sải bước đi vào.
Trời đã tối, rèm cửa được kéo kín mít, ánh đèn đỏ sẫm ma mị và nguy hiểm.
Đối diện là một chiếc tivi màn hình phẳng ít nhất 80 inch được đặt dựa vào tường.
Hạng Gia cúi đầu, đứng bên cạnh chiếc giường kim loại.
Ánh mắt hắn ngay lập tức dán chặt vào Hạng Gia.
Mới mấy ngày không gặp, cô đã gầy đi rất nhiều.
Mặc một chiếc váy voan mỏng màu đen, chỉ dài đến đùi, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, phần ngực thiết kế khoét sâu hình chữ V, hai bầu ngực mềm mại căng tròn như ẩn như hiện.
Chân đi giày cao gót mảnh, trên quai giày mảnh đính những viên kim cương nhỏ, mười ngón chân tròn trịa xinh xắn co lại.
Trình Tấn Sơn lần đầu tiên thấy Hạng Gia trang điểm.
Lớp trang điểm rất nhẹ, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng, khí chất cô độc và yếu đuối, cùng với thân hình gợi cảm quyến rũ, tạo nên sức hút mâu thuẫn nhưng chết người.
Quá xinh đẹp.
Trình Tấn Sơn vô thức nín thở, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Xúc động, phẫn nộ, áy náy, xót xa… đủ loại cảm xúc cuộn trào, cổ họng nghẹn lại.
Hắn tốn bao nhiêu tâm tư, khó khăn lắm mới nuôi được chút thịt, giờ lại mất hết rồi sao?!
Cục cưng của hắn được nâng niu như trứng mỏng, mấy ngày nay đã chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu uất ức?
“Gia Gia…” Trình Tấn Sơn cuối cùng cũng run giọng lên tiếng, “Là anh, chồng đến cứu em đây.”
Hạng Gia nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống.
Cùng lúc đó, sắc mặt cô càng lúc càng đỏ, hai chân trắng nõn khép chặt, cố gắng che giấu phản ứng của cơ thể.
“Vợ yêu?” Trình Tấn Sơn nhận ra điều bất thường, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
Lúc này hắn mới chú ý đến tiếng vo ve nhỏ.
Âm thanh đó phát ra từ chỗ kín của cô.
Vệ Thăng từ trong bóng tối bước ra, tay cầm một chiếc điều khiển nhỏ.
Y thản nhiên tăng mức độ rung, ép Hạng Gia cong lưng, phát ra tiếng thở dốc khó nhịn.
“Mẹ kiếp!” Trình Tấn Sơn hiểu ra, lập tức nổi điên, xắn tay áo lao tới.
Có lẽ vì uống nhiều rượu nên bước chân hơi loạng choạng, chưa chạm vào Vệ Thăng, đã bị y đấm một cú.
Kẻ sống trong nhung lụa, vì sở thích mà tập quyền anh, do không biết thực lực của hắn nên không hề nương tay mà dùng hết sức lực.
Chàng trai cao gầy như con diều bay ra hai ba mét, đập vào giá đỡ của chiếc giường kim loại, phát ra tiếng “ầm” rất lớn.
Hắn đau đến mức hét lên, cũng giống như Hạng Gia cong lưng, máu mũi chảy đầm đìa.
Yếu hơn tưởng tượng.
Thật nực cười.
Phát hiện hắn chỉ là một kẻ ba lăng nhăng, ánh mắt Vệ Thăng càng thêm khinh thường.
Không cần gọi thuộc hạ, chỉ một mình y cũng có thể dập tắt hoàn toàn khí thế của tên nhóc này.
Hạng Gia sắp đến cao trào bị cảnh tượng này dọa sợ, theo bản năng đưa tay ra đỡ, lại bị Vệ Thăng quát.
“Đừng quên em đã hứa với tôi điều gì.” Y lạnh lùng nhắc nhở, đồng thời tăng mức độ rung của chiếc máy rung đang ở trong cơ thể cô lên mức cao nhất.
Hạng Gia ngây người nhìn Trình Tấn Sơn đang ở ngay gần đó.
Không biết có phải bị gãy xương không, hắn không nói nên lời, nhìn qua với khuôn mặt bê bết máu, trông rất thảm hại và đáng thương.
Chỉ có đôi mắt, vẫn sáng như sao.
Vệ Thăng nói đúng.
Có báu vật dễ rước họa vào thân.
Cô là người mang xui xẻo, chỉ mang đến tai ương vô tận cho Trình Tấn Sơn, thậm chí còn gây ra họa sát thân.
Vệ Thăng còn nói, cô rất giỏi lừa người, chi bằng phối hợp với y diễn một vở kịch.
Nếu diễn khiến y hài lòng, nếu khiến Trình Tấn Sơn hoàn toàn hết hy vọng, nói không chừng có thể tha mạng cho hắn.
Cô không còn lựa chọn nào khác.
Hạng Gia lại cúi đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng của Trình Tấn Sơn, cố gắng tập trung cảm nhận sự kích thích mạnh mẽ của món đồ chơi.
Lên đỉnh trước mặt hai người đàn ông, lòng tự trọng mong manh của cô hoàn toàn sụp đổ.
Dịch thể chảy xuống ào ạt, cô không đứng vững, suýt ngã, được Vệ Thăng đỡ lấy.
Người đàn ông vuốt ve tóc cô như một phần thưởng, trầm giọng nói: “Làm tốt lắm. Giao cả thể xác lẫn tinh thần cho chủ nhân, không cần nghĩ gì cả, như vậy thoải mái hơn nhiều đúng không?”
Thoải mái lắm.
Giống như trước đây, biến thành thú cưng không có bản ngã, thành công cụ tình dục không có ý thức, không cần phải phiền não vì tình yêu của thế gian, cũng không cần phải đối mặt với ánh mắt sững sờ thất vọng của người thương…
Chỉ cần giao tất cả cho y, giao cho người đàn ông mạnh mẽ và tàn độc như ác quỷ.
“Nói cho hắn nghe.” Y ôm Hạng Gia từ phía sau, đối mặt với Trình Tấn Sơn, nhìn xuống tên nhóc bẩn thỉu hèn mọn như chó chết, “Em gọi tôi là gì?”
Trình Tấn Sơn thở hổn hển, nhìn chằm chằm người phụ nữ ngoan ngoãn với vẻ khó tin, nhìn đôi môi được tô son màu đỏ rượu của cô.
Hạng Gia nhắm mắt, dựa vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.
Ngực phập phồng dữ dội, cuối cùng cô vẫn nhẫn tâm, khàn giọng đáp: “Chủ nhân…”
Trên mặt Vệ Thăng hiện lên nụ cười của kẻ chiến thắng.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Y bật tivi, ra hiệu cho Trình Tấn Sơn quay đầu lại nhìn.
Màn hình rất sáng, hắn bị hoa mắt vài giây mới hoàn toàn thích nghi.
Trình Tấn Sơn nhìn thấy Hạng Gia thời trẻ quỳ trên sàn ở lối vào.
Mái tóc dài được búi lên, cài vài chuỗi ngọc trai trắng muốt, đôi mắt thanh tú chứa đựng nỗi buồn man mác, trông còn xinh đẹp hơn bây giờ.
Cô không mặc gì cả, ống kính dần chuyển ra sau lưng, trên chiếc eo thon thả, in hình một thiên sứ đang hấp hối.
“Đừng nhìn…” Hạng Gia có dấu hiệu suy sụp tinh thần, run rẩy, lần đầu tiên nói chuyện với hắn trong đêm nay.
“Trình Tấn Sơn, đừng nhìn…” Quá khứ nhục nhã và xấu xí nhất, cố gắng hết sức cũng không thể nói ra được, bị Vệ Thăng tàn nhẫn xé toạc, giọng cô khàn đặc đến rợn người, đưa tay giật lấy điều khiển tivi, nhưng lại bị Vệ Thăng ôm chặt trong ngực.
Trình Tấn Sơn hoàn hồn, ngoan ngoãn nhắm chặt mắt.
Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17