*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sở Tinh Trạch nghe vậy thì siết chặt đôi đũa trong tay
Hệ thống: " Đinh! Giá trị nhân phẩm giảm mạnh, tổng giá trị hiện tại: 0 điểm."
Ninh Tịnh: "...." Nhân sinh vốn luôn thăng trầm, Ninh Tịnh cô đã sớm bĩnh tĩnh.
Sở Tinh Trạch buông đũa, thong thả lau miệng, lạnh nhạt lên tiếng: " Chị Tịnh còn nhỏ, chưa cần phải vội vàng xem mắt như vậy."
Để không kích động thêm Sở Tinh Trạch nên Ninh Tịnh nói nhanh: " Chuyện này cứ để tự nhiên đi, em thấy cũng không nên cưỡng ép nhiều."
" Thôi được, tất cả đều đã lớn, tự em quyết định là được."
Ninh Tịnh gật đầu, nhanh chóng gõ hệ thống tỉnh lại.
Căn cứ theo tuyến truyện ban đầu thì việc xem mắt của nguyên chủ nhất định sẽ xảy ra. Ninh Tịnh nghệt mặt như vậy là vì sự kiện này nếu cô đoán không lầm thì phải diễn ra vào nửa năm trước khi nhiệm vụ kết thúc chứ không phải bây giờ.
Nói cách khác, tình tiết quan trọng trong cốt truyện đã bị đẩy lên trước thời hạn một năm.
Ninh Tịnh: " Cốt truyện lại bị đẩy nhanh rồi sao?"
Hệ thống: " Có khả năng là vậy. Nhưng ta đoán nó chỉ khác biệt trong phạm vi bình thường thôi, chắc là không có vấn đề lớn gì đâu. Có điều cũng còn một khả năng khác......"
Ninh Tịnh cảnh giác hỏi: " Khả năng gì...."
Hệ thống: " Ngươi còn nhớ thế giới của Nhan Ngàn Lan không? Sự kiện quan trọng bị đẩy lên trước là bởi vì nhiệm vụ cốt truyện bị gia tăng, tiến độ cũng theo đó mà kéo dài ra. Nhưng mà trường hợp này cực kì hi hữu xảy ra, ta nghĩ ngươi chắc không xui xẻo đến mức liên tục gặp chuyện này hai lần đâu."
.....
Cái gọi là giới thiệu bạn trai cho Ninh Tịnh của Ninh Vi, thật ra cũng chỉ do tâm huyết nhất thời dâng trào, định giới thiệu một ít bạn bè cùng đàn em cho Ninh Tịnh mà thôi. Ninh Tịnh hoàn toàn có thể từ chối gặp mặt.
Nhưng Ninh Tịnh lại không làm như vậy.
Tuy trên bàn cơm hôm đó có uyển chuyển từ chối lời đề nghị của Ninh Vi, nhưng một tuần sau Ninh Tịnh vẫn lục đục đi gặp những người mà Ninh Vi giới thiệu. Số lần cô gặp mặt mấy đối tượng xem mắt đó không nhiều, chỉ là mỗi tháng gặp nhau một, hai ngày, qua lại với mỗi đối tượng một khoảng thời gian rồi tìm lý do chặt đứt quan hệ.
Buổi chiều, vào lúc chưa tới giờ cơm tối.
Trong nhà hàng Tây trang hoàng thanh lịch, hai ly nước lọc được đặt trên bàn cạnh cửa sổ. Hệ thống lò sưởi hoạt động hết công suất, cửa kính bị bao phủ bởi tầng sương trắng xoá. Đá trong ly gần như đã tan hết, chỉ sót lại vài vụn đá nhỏ xíu.
Ninh Tịnh hơi cụp mắt, thất thần dựa lưng vào thành ghế, yên lặng chạm nhẹ màn hình di động cho sáng lên.
Còn 10 phút nữa là sẽ đến 5 giờ chiều.
Ngồi đối diện cô là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đeo giày da, tóc tai vuốt bóng bẩy. Đối lập hoàn toàn với thái độ dửng dưng của Ninh Tịnh, người này nhìn qua có vẻ nhiệt tình hơn nhiều, có thể dùng bốn từ " miệng lưỡi lưu loát" để hình dung anh ta.
" Nói như vậy, hiện tại em vẫn đang là sinh viên sao?"
" Vâng"
" Nghe nói em học chuyên ngành Tài Chính. Em học năm mấy rồi?"
" Năm 4"
" Tuổi đó cũng không còn nhỏ" Người đàn ông mặc vest hài lòng gật đầu: " Em đã có dự định gì cho tương lai chưa?"
Không đợi Ninh Tịnh trả lời, người đàn ông mặc vest đã tự thao thao bất tuyệt nào là kế hoạch tương lai sắp tới, nào là mục tiêu cuộc sống, bao năm nữa thì kết hôn, kết hôn xong dự định sinh mấy đứa con, tất cả liệt kê từng cái một, thỉnh thoảng còn mượn cớ để thể hiện mình hào phóng ra sao.
Nói đến chỗ kích động, người đàn ông mặc vest còn khua chân múa tay, nước miếng văng tứ tung. Cô đã ngồi đây gần một tiếng đồng hồ, trên bàn từ đầu đến cuối vẫn chỉ có hai ly nước lọc miễn phí hết chỏng chơ, không khí vô cùng khó xử.
Ninh Tịnh: "...."
Hệ thống: "..."
Ninh Tịnh: " Kể cả khi ta ở thế giới thực cũng chưa từng bị bắt đi xem mắt như thế này, không ngờ bây giờ lại được trải nghiệm qua."
Hệ thống: " Cảm giác thế nào?"
Ninh Tịnh đau khổ trả lời: " Như bị tảng đá lớn nện trúng ngực ấy. À đúng rồi, trí tuệ nhân tạo các ngươi có đi xem mắt không?"
Hệ thống: " Bọn ta là sinh sản vô tính "
Ninh Tịnh: "...."
Hệ thống nói thêm: " Có điều, nếu quả thật ở thế giới chúng ta có một hệ thống như tên kia thì cũng xứng đáng bị khinh bỉ."
Người đàn ông mặc vest nói gì Ninh Tịnh hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ giả vờ thỉnh thoảng gật đầu, tỏ vẻ mình không ngủ gật, nhưng mắt lúc nào cũng ngó trộm thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại. Cuối cùng thì đồng hồ cũng nhảy lên 17:00. Ninh Tịnh như được ân xá, ngắt ngang đề tài người trước mặt, xách túi đứng lên rồi nói: " Xin lỗi anh, bây giờ tôi phải về trường gặp thầy giáo để sửa lại luận văn, cuộc hẹn hôm nay coi như kết thúc, tạm biệt."
Người đàn ông mặc vest ngay lập tức đứng dậy, tha thiết nói: " Sao em lại đi vội như vậy? Để anh đưa em đi."
" Không cần"
Người đàn ông mặc vest kéo cổ tay Ninh Tịnh lại làm cô rùng hết cả mình, anh ta còn cố tình dựa sát vào cô nói: " Vậy chúng ta trao đổi cách thức liên lạc trước đi, ngày mai lại cùng em nói chuyện tiếp, em có Wechat không, tên Wechat của anh là Trời cao biển rộng, số Wechat là...."
Bỗng nhiên cửa kính bên cạnh vang lên tiếng gõ, hai người kinh ngạc quay lại, nhìn ra thấy Sở Tinh Trạch đang đứng bên ngoài.
Năm phút sau, hai người sóng vai dưới ánh chiều tà, cùng nhau tản bộ tới trạm xe bus, vệ sĩ đi sau giữ một khoảng cách nhất định với hai người. Họ không phải không có xe đưa đón, chẳng qua là cả hai đều thích cảm giác làm một người dân bình thường.
Chen chúc trong khoang xe bus chật chội, Sở Tinh Trạch kéo Ninh Tịnh đến một góc trong cùng, dùng hai tay làm lá chắn để cô khỏi xô đẩy vào đám đông. Ninh Tịnh nắm tay vịn đưa lưng về phía cậu. Cái cổ trắng ngần lộ ra phía sau lớp áo khoác.
Sở Tinh Trạch chăm chú nhìn vào gáy Ninh Tịnh, không biết làm sao lại nhớ tới cái đêm cậu bí mật hôn trộm lên môi cô trong căn phòng tối.
Đêm đó, cô cả người toàn mùi rượu được cậu cõng về nhà, mềm như bún nằm oặt ở trên giường. Cậu bực mình vì cô quá thờ ơ trước sự an toàn của bản thân, dám say rượu ở nơi đông người như vậy, nhưng nhìn con ma men bất tỉnh nhân sự trên giường, muốn mắng cũng chỉ có thể nhịn mai nói, bây giờ để cho cô ngủ ngon cái đã.
Sở Tinh Trạch khuỵu gối cúi người giúp cô cởi giày cao gót.
Trong ánh đèn mờ ảo, bàn chân cô trắng nõn, mỗi một ngón chân đều mượt mà đáng yêu. Mắt cá chân mảnh khảnh tưởng như một tay là có thể cầm hết, hình dáng bắp chân vừa tuyệt đẹp lại vừa rắn chắc. Người cậu ngày đêm tưởng niệm đang không phòng bị nằm ngay trước mắt cậu, ngực trái Sở Tinh Trạch trướng đau, cậu không biết bàn tay đã đặt lên gối cô từ bao giờ, cả đôi môi cũng vô thức vờn trên môi cô.
Trong nháy mắt khi hai môi chạm vào nhau, máu trong người như nổi điên sôi trào, cảm giác kích thích cùng cấm kỵ lan toả khắp cơ thể. Sợ hãi cô tỉnh lại, nhưng cũng cầu mong cô nhìn thấy. Vừa day dứt khi phụ sự kì vọng của cô vừa đổ tội tất cả là do cô tự chuốc lấy.
Bánh kem sau tấm cửa kính thiêng liêng mà bấy lâu nay cậu khát vọng nhưng không có được. Hiện tại cửa kính đã biến mất, bảo cậu làm sao có thể nhịn không liếm nó?
Đây không phải xúc động nhất thời, đây là con dã thú sau khi bị kích thích cơn đói khát, liếm rồi lại liếm khối thịt mà nó không thể ăn. Lý do cậu không một miếng ăn chọn cô là bởi vì cậu vẫn còn một tia lý trí. Thay vì chiếm lấy cô một cách ép buộc thì thứ cậu mong muốn hơn chính là cô tự nguyện thích mình.
Sở Tinh Trạch thở dốc, nhẹ nhàng di dời tầm mắt, ánh mắt vô thức dừng lại trên cổ tay trắng ngần của cô.
Vừa rồi hình như người đàn ông mặc áo vest kia chạm vào chỗ này?
Ánh mắt Sở Trinh Trạch trầm xuống, thấp giọng hỏi: " Chị Tịnh, chị định lần nào cũng như thế này sao?"
Ninh Tịnh nghiêng đầu nói: " Cái gì cơ?"
Sở Tịnh Trạch muốn nói lại thôi, ngừng hai giây mới nhìn cô chăm chú nói: " Nếu chị không muốn gặp những người đàn ông đó thì đừng gặp, có em ở đây, sẽ không ai có thể ép buộc chị."
Ninh Tịnh giật thót, cô hiểu ý Sở Trinh Trạch muốn nói gì nhưng vẫn cố tình giả ngu, hihi haha nói: " Hôm nay là sự cố thôi mà. Yên tâm đi, chị tự có chừng mực"
Sở Tinh Trạch nhíu mày nhìn Ninh Tịnh.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng rõ ràng từ sau đêm say rượu đó, thái độ của Ninh Tịnh đối với cậu dường như có sự thay đổi. Không phải xa lánh cậu nhưng cứ vấn đề nào có liên quan đến cậu là cô sẽ vô thức lảng tránh.
Là do cậu suy nghĩ quá nhiều ư?
Ninh Tịnh cúi đầu, chuyển dời tầm mắt, nhìn biển quảng cáo lấp lánh dán trên thân xe bus lướt qua khung cửa kính.
Cô không muốn gặp mặt mấy người đàn ông kia, nhưng cô lại không thể ngừng đi xem mắt.
Không phải cô thật sự muốn tìm bạn trai, giả vờ õng ẹo "miệng nói không nhưng thân thể thành thật", cô làm vậy là bởi vì sự kiện nguyên chủ đi xem mắt có liên quan mật thiết đến tiến độ hoàn thành cốt truyện. Trong những tình tiết tiếp theo của thế giới này, sẽ xuất hiện một nhân vật có thể xoay chuyển toàn cục câu chuyện, người đó cũng chính là một trong những đối tượng xem mắt của nguyên chủ.
Theo như những gì mà hệ thống nhắc nhở thì tiến độ hoàn thành cốt truyện đã lên đến 75%. Ninh Tịnh không tham dự vào chuyện làm ăn của Sở gia, nhưng cô biết Sở gia sẽ sớm vì một cái hạng mục đấu thầu mà nổ súng khai hoả nội bộ, có lẽ bây giờ cũng đã bắt đầu đấu đá ngầm rồi cũng nên.
Sở gia nắm trong sản nghiệp của cả hắc đạo và bạch đạo. Sở Tinh Thụ cùng đối thủ có mối thù không đội trời chung. Đặc biệt là trên tay anh ta còn nắm giữ không ít nhược điểm trí mạng của đối phương. Trong lần đấu thầu này, đối phương bất cẩn cho nên khả năng ngồi tù rất cao. Chính vì vậy nên bên kia đang làm mọi cách để có thể tấn công phe của Sở Tinh Thụ.
Đánh rắn phải đánh bảy tấc, đánh người phải đánh vào chỗ yếu nhất của hắn ta, đây chính là lý do mà Ôn Duyệt bị theo dõi.
Ôn Duyệt ban đầu được giấu trong một toà biệt thự trên danh nghĩa của Sở Tinh Thụ. Chỗ đó kín tiếng thì kín tiếng nhưng lại không an toàn. Cân nhắc đến sự an toàn của Ôn Duyệt, nên không lâu sau đó Sở Tinh Thụ đã chuyển cô ta về bên nhà cũ để bảo vệ tốt hơn.
Nhà chính Sở gia được bảo vệ nghiêm ngặt, ra vào đều phải qua chốt bảo an kiểm duyệt, khắp nơi đều trang hoàng cameras. Đừng nói là đạn, đến cả con ruồi còn không bay vào nổi.
Đáng tiếc cho Sở Tinh Thụ phòng trái phòng phải nhưng lại không ngờ được cô em gái bé bỏng mình mang về sẽ gặp được tình yêu đích thực của đời mình ở đây, đó chính là đại khí vận giả Sở Tinh Vân. Anh ta lại càng không thể ngờ được, dù anh ta có suy sét cẩn thận đến mấy thì vẫn có sai sót, Ôn Duyệt bị một kẻ giả mạo làm khách quý âm thầm bắt ra ngoài.
Mà kẻ mang danh khách quý này, lại chính là người Ninh Vi giới thiệu xem mắt cho nguyên chủ, cũng là bạn trai lúc đó của cô ấy.
Tên đó nguỵ trang thành một thanh niên hiền lành vô hại, sau khi lấy được lòng tin của nguyên chủ thì tiến vào Sở gia làm khách, thực ra kẻ đó chính là nằm vùng do đối thủ của Sở Tinh Thụ phái đến.
Lúc đầu khi nghe xong Ninh Tịnh cũng có hoài nghi, nguyên chủ không phải mười mấy tuổi đã cúp điện trong buồng tắm rồi sao, nhiệm vụ này chẳng nhẽ là xác chết vùng dậy? Nhưng sau đó hệ thống có giải thích, thực ra người bắt Ôn Duyệt đi có thể mang nhiều thân phận khác nhau, chẳng hạn như người làm vườn, tài xế, vv. Nhưng sau khi Ninh Tịnh thay đổi vận mệnh của nguyên chủ thì kẻ giả mạo lại có nhiều thêm 1 sự lựa chọn. Trải qua quá trình suy xét cẩn thận, nhiệm vụ cuối cùng thay đổi quỹ đạo, vị trí hợp lý nhất bây giờ chính là lấy thân phận bạn trai của nguyên chủ để tiếp cận Ôn Duyệt.
Ôn Duyệt chết là tình tiết quan trọng dẫn đến xung đột phân tranh mấy chục năm giữa đại khí vận giả và vai ác, cũng là yếu tố thiết yếu để hình thành nên thế giới này.
Sau khi Ninh Tịnh đi vào đã thay đổi rất nhiều giả thiết về nguyên chủ, ví dụ như chuyện học tập, hay là hình tượng bad girl, vv, nhưng chúng đều là tình tiết râu ria nên hệ thống mặc cô thích làm thế nào thì làm, thích cái gì thì sửa cái đó. Tuy nhiên chuyện lần này có ảnh hưởng rất lớn tới cốt truyện nên Ninh Tịnh cần tuân theo các yêu cầu để hoàn thành nhiệm vụ " tạo cơ hội cho tên nằm vùng bắt được Ôn Duyệt."
Theo những gì hệ thống nói thì tên nằm vùng này sẽ không xuất hiện sớm như vậy.
Đối thủ của Sở Tinh Trạch sau khi điều tra được nguyên chủ chạy khắp nơi xem mắt thì nửa năm trước khi nhiệm vụ kết thúc mới an bài gián điệp xuất hiện trước tầm mắt nguyên chủ.
Đây là lý do tại sao Ninh Tịnh không thẳng thừng từ chối khi Ninh Vi đòi giới thiệu bạn trai cho cô, nếu cô cứ liên tục từ chối các cuộc xem mắt thì sẽ không tạo nên lỗ hổng cho đối thủ của Sở Tinh Thụ xen vào, mà bên kia không xen vào thì sẽ không có tình tiết lẻn vào Sở gia bắt cóc Ôn Duyệt, nói một cách khác là làm như vậy cốt truyện sẽ trở nên lộn xộn.
Tóm tắt một cách đơn giản dễ hiểu thì bây giờ Ninh Tịnh ngoài việc phải phụng chỉ xem mắt thì còn phải phụng chỉ nói chuyện yêu đương.
Đối mặt với nhiệm vụ chết tiệt này, Ninh Tịnh thật sự muốn cự tuyệt 1 vạn lần. Biết rõ đối phương là phần tử sói đội lốt cừu mà vẫn phải làm bộ như không biết gì cả, cô cảm thấy cực kì nực cười(=_=)
Công tử: Lần đầu tiên có phúc lợi