*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc./ Đây là chương bùng nổ nhất của thế giới 3 ối giời ơi ~/
Edit: Chị My (tuanh0906)/ Beta: Phong lưu công tử
Khốn kiếp thì khốn kiếp, chửi bới [1] xong, nhiệm vụ cần làm vẫn phải làm. Sau nửa năm lái vòng lái vèo với việc xem mắt, người đàn ông Ninh Tịnh cần phụng chỉ yêu đương trong truyền thuyết cuối cùng đã xuất hiện.
[1] nguyên văn: miệng pháo (嘴炮
): là ngôn ngữ mạng, chỉ việc công kích người khác bằng lời nói, ngoài ra còn được sử dụng với nhiều nghĩa khác.Trước khi gặp anh ta lần đầu tiên, Ninh Tịnh chưa bao giờ tưởng tượng được hệ thống sẽ có ngày " hố" cô sâu đến mức này.
—— Bạn trai nhiệm vụ sắp xếp cho cô thực sự là một kẻ ăn chơi nửa vời [2] với mái tóc vàng lởm chởm, miệng phì phèo điếu thuốc chén rượu, còn thay người yêu như thay áo.
* lật bàn* (╯‵□′)╯︵┻━┻
[2] nguyên văn "杀马特
" – Smart: Là một trào lưu của giới trẻ bắt đầu từ năm 2008, chịu ảnh hưởng của phong cách Rock n" Roll từ Mỹ và khiếu thẩm mỹ từ Nhật, mặc dù người mặc tự nhận mình ăn mặc rất " thông minh, đẳng cấp" nhưng lại bị cư dân mạng gọi là lũ đú bẩn, đám khuyết tật não.Người này tên là Lý Tuấn, lớn hơn Ninh Tịnh hai tuổi. Công bằng mà nói thì anh ta trông cũng không tồi. Lúc cười rộ lên còn mang theo chút bad boy, có thể khiến cho các thiếu nữ mặt đỏ tim đập. Nhưng gu thẩm mỹ dở tệ, thích mặc quần cạp trễ tụt đến tận khe mông, khá là "xôi thịt". Hơn nữa còn không có nghề nghiệp ổn định, đang làm tại club của một người bạn. Kết hợp với lời nói cử chỉ của anh ta thì chỉ kém nước khắc lên trán ba chữ " dân giang hồ" nữa là đủ bộ.
Ninh Tịnh khóc lóc nói: "Hệ thống, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"
Hệ thống: " Nó là phân công ngẫu nhiên. Ta cũng hết cách."
Ninh Tịnh: "Ngươi tưởng ta sẽ tin chắc?! Mắt thẩm mỹ của đối thủ Sở Tinh Trạch bị heo gặm rồi hả? Sao nguyên chủ có thể thích một tên như vậy được nhỉ?"
Hệ thống: "Nếu đã vậy thì thôi ta nói thật cho ngươi biết, tuy nói là phân công ngẫu nhiên, nhưng thật ra cũng không hẳn. Ngươi đừng quên, bản thân nguyên chủ cũng rất thích phong cách " nửa mùa" này. Hơn nữa, lâu như vậy rồi, những người ngươi quen toàn là các thanh niên tuấn tú tài giỏi, nhưng có được việc không? Không đúng không? Bên kia cảm thấy nói không chừng ngươi không thích đám đàn ông bình thường thì sao, cho nên mới tự mở một con đường, tìm người đàn ông có phong cách khác lạ đến cho ngươi."
Ninh Tịnh: "......" Hay lắm, cô hoàn toàn không thể phản bác.
Ninh Tịnh thay đổi số phận đáng nhẽ phải chết do tử tự của nguyên chủ nên mới xuất hiện cuộc gặp gỡ với Lý Tuấn như thế này. Tình huống gặp gỡ cụ thể như sau —— giày cao gót của nguyên chủ bị hỏng, Lý Tuấn giúp cô, và hai người quen nhau như vậy. Đoạn cốt truyện này xảy ra chính xác trong dịp Tết Nguyên Đán.
Nếu là bình thường, đối với loại người bỏ học sớm để bước chân ra ngoài xã hội, mới nhìn sẽ tưởng đây là một người đàn ông bí ẩn với nhiều câu chuyện phía sau, không những thế còn có thể hấp dẫn không ít thiếu nữ đơn thuần. Nhưng nội tâm Ninh Tịnh đã sớm không còn là cô sinh viên ngây ngô mới ra trường, vả lại xung quanh cô còn có rất nhiều tiểu thịt tươi đẹp trai. Sau khi ở cùng Lý Tuấn, cô chỉ cảm thấy sự ra vẻ của anh ta rất nhàm chán.
Vì hoàn thành nhiệm vụ nên Ninh Tịnh không tiện bộc lộ cảm xúc thật, mà chỉ nghiêm túc đóng vai nữ sinh sống trong môi trường sinh hoạt đơn thuần, đang bị Lý Tuấn làm cho mê đảo thần hồn.
Chỉ bằng ánh mắt và ngữ khí, Ninh Tịnh đã khéo léo qua mắt được tất cả mọi người, giống như một cô gái nhỏ đang hoàn toàn chìm đắm trong bể tình. Lý Tuấn cũng bị lừa đến bấn loạn, cho rằng sức hấp dẫn của mình đã mê hoặc được Ninh Tịnh.
Theo cốt truyện, Ninh Tịnh và Lý Tuấn đã nhanh chóng xác định quan hệ chỉ sau một tháng quen biết. Tiến độ hoàn thành cốt truyện cũng từ từ tăng lên 80%.
Sở Tinh Trạch hiện đang theo học tại trường đại học của Ninh Tịnh. Vốn dĩ cậu nhận được lời mời ( offer) từ một số trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng cuối cùng vẫn ở lại trong nước. Ngoại hình nổi bật, thành tích học tập xuất sắc, trẻ tuổi đầy hứa hẹn [3], khiến Sở Tinh Trạch trở thành người nổi tiếng trong trường. Vào kỳ nghỉ đông, với tư cách là một thành viên trong đoàn đại biểu trường, cậu được tiến cử đến nơi khác để tham gia cuộc thi nghiên cứu khoa học của sinh viên diễn ra trong khoảng một tháng rưỡi.
[3] nguyên văn小狼狗
( tiểu chó săn): một từ thông dụng trên Internet, chủ yếu được sử dụng để mô tả những người đẹp trai, lạnh lùng, độc đoán và trẻ tuổi.Trước khi Sở Tinh Trạch rời đi, Ninh Tịnh còn chưa quen biết Lý Tuấn. Chờ đến khi cậu trở về, thế giới đã thay đổi rất nhiều, cô và Lý Tuấn đã nhanh chóng trở thành người yêu.
Xét thấy tính dao động mãnh liệt của Giá trị nhân phẩm, nói thật, Ninh Tĩnh cũng hơi sợ đối với việc Sở Tinh Trạch sẽ phản ứng ra sao sau khi biết đến sự tồn tại của Lý Tuấn. Cho dù ở nơi khác, Sở Tinh Trạch cũng chưa từng gián đoạn nhắn tin, ngoan ngoãn báo cáo chi tiết hằng ngày bản thân làm gì, ăn gì. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, cũng đều đặn gọi điện cho cô.
Chỉ là sau khi "phụng chỉ" yêu đương, tối nào Lý Tuấn cũng sẽ gọi điện tới tán gẫu, dứt lên dứt xuống cũng phải ít nhất nửa tiếng. Cũng may, lúc anh ta gọi điện đến, phần lớn đều là thao thao bất tuyệt nói mình hôm nay ở hộp đêm đã giải quyết loại khách nào, đó là bởi vì anh ta luôn cho rằng Ninh Tịnh thích nghe những chuyện đó. Ninh Tịnh chỉ cần mở loa ngoài, vừa làm việc của mình vừa qua loa trả lời một hai câu, chờ Lý Tuấn nói chán chê rồi mọi thứ sẽ ổn cả.
Nhưng mà chính vì vậy nên thời gian buổi tối của cô luôn bị đóng băng. Rất nhiều lần Sở Tinh Trạch gọi tới đều bắt gặp tình trạng máy bận.
Tối nay, Ninh Tịnh gian nan lắm mới cúp được điện thoại của Lý Tuấn thì điện thoại của Sở Tinh Trạch ngay lập tức gọi tới.
Đầu dây bên kia rất ồn, giọng nói của Sở Tinh Trạch vang lên qua điện thoại như thể gãi tai: "Chị Tịnh, muộn thế này rồi, chị còn đang làm gì vậy? Điện thoại cứ bận suốt."
Ngữ khí của cậu rất dịu dàng, nhưng chẳng hiểu sao Ninh Tịnh cứ cảm thấy mình như nhận được cuộc điện thoại kiểm tra từ vợ vậy. ( =_=)
"Không có gì, chỉ là tán gẫu vài câu với người khác thôi." Ninh Tịnh miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn sợ hãi. Bây giờ cô vẫn không có đủ dũng khí để nói cho Sở Tinh Trạch biết đến sự tồn tại của Lý Tuấn, chỉ chuyển chủ đề hỏi: "Sao chỗ em ồn ào thế?"
"Hôm nay nhóm bọn em giành được giải nhất, có quyền ưu tiên tiến vào vòng trong nên đang chúc mừng." Sở Tinh Trạch đứng lên, rời khỏi đám đông, đi vào toilet, nhẹ nhàng đóng cửa, không gian chợt yên tĩnh hẳn.
"Thật vậy sao? Chúc mừng em. Nói như vậy, các em sẽ sớm bước vào trận chung kết rồi."
"Ừm, theo lịch thi đấu, có lẽ khoảng cuối tuần là em về." Sở Tinh Trạch dựa vào bồn rửa tay, chìa tay dưới vòi cảm ứng, vốc một ít nước xoa xoa lông mày, nửa đùa nửa thật oán giận bảo: " Thi đấu thế này mệt thực sự, em không muốn tham gia vào cuộc thi kiểu này nữa."
Ninh Tịnh nghe hắn làm nũng, khóe miệng vô thức cong lên: " Được rồi, em mà cũng có lúc đau đầu cơ đấy!"
"Không còn cách nào, ở đây phải ngủ chung phòng với người khác, nghỉ ngơi không được tốt."
Ninh Tịnh vừa nghe thế thì lo lắng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, có thể xin đổi phòng không?"
" Dù sao cũng là tuần cuối, chịu một chút vậy. Lúc em không ngủ được thì đeo tai nghe, nghe nhạc." Sở Tinh Trạch ôn nhu nói: "Quan trọng hơn là, em phát hiện chỉ cần trước khi đi ngủ nói chuyện với chị là buổi tối có thể ngủ ngon."
Ninh Tịnh đầu đầy vạch đen: "Này, ý em là chị nói giống như thôi miên?"
Sở Tinh Trạch bật cười: "Sao lại thế. Ý em rõ ràng là "em rất nhớ chị" nha."
Vừa nói dứt lời, đầu dây bên kia chợt im lặng. Sở Tinh Trạch nhìn bản thân trong gương, mỉm cười tưởng tượng ra vẻ mặt của Ninh Tịnh lúc này —— có lẽ đang hơi hoảng loạn, nhưng lại cố giả vờ mình trấn định, thật sự rất đáng yêu.
Pháo đài phòng thủ của Ninh Tịnh, nhìn thì có vẻ khó leo nhưng thật ra không hề kiên cố. Chỉ cần tấn công thêm vài lần là có thể lay động.
Lúc đầu, khi cậu nói những lời này, cô dường không để tâm chút nào, còn đùa giỡn cho qua. Nhưng sau khi lặp lại nhiều lần, thái độ của Ninh Tịnh bắt đầu có chút thay đổi. Chính vì vậy Sở Tinh Trạch biết những lời này có thể khiến trái tim cô dao động, cũng không phải cô không nhận ra những hành vi của cậu, ngược lại còn rất để ý là đằng khác.
Có đôi khi phản ứng còn tốt hơn so với thờ ơ. Thời gian không phải vấn đề, Sở Tinh Trạch cậu có kiên nhẫn, chờ đợi và cũng mong chờ có ngày hàng phòng thủ của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Không biết lần này cô ấy sẽ trả lời thế nào nhỉ?Ninh Tịnh ở đầu dây bên kia có chút cứng họng.
Từ khi hai người không gặp nhau trong một khoảng thời gian, lời nói thăm dò của Sở Tinh Trạch dường như càng ngày càng táo bạo. Một lần hai lần thì thôi, nhưng nhiều lần thì đúng là phải nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Bỗng nhiên, có điện thoại gọi tới, Ninh Tịnh cúi đầu nhìn, hóa ra là Lý Tuấn gọi lại, vừa hay có thể giảm bớt bầu không khí kỳ lạ lúc này. Cô nói với Sở Tinh Trạch: "Có người gọi điện thoại tới, chị cúp máy trước, em nghỉ ngơi sớm một chút."
Sở Tinh Trạch hơi sững sờ, điện thoại đã ngắt. Nghe giọng nói vội vàng ở đầu kia, cậu im lặng buông điện thoại xuống, ánh sáng phản chiếu trong gương khiến mắt cậu hơi tối.
Lại là khoảng thời gian này. Nửa đêm hơn 11, 12 giờ, hầu hết mọi người đều đi ngủ. Bạn bè bình thường sẽ không làm phiền nhau vào giờ này. Trừ phi là việc gấp, hoặc là quan hệ cực kì thân mật, nếu không sẽ chẳng ai gọi điện vào lúc này?
Vì sao, gần đây máy bận đều xuất hiện vào giờ này?
Đầu bên kia, sau khi gác máy, Ninh Tịnh qua loa đối phó với Lý Tuấn hai câu, tắt di động rồi đổ ập xuống giường.
Còn một tuần nữa là Sở Tinh Trạch sẽ về, Ninh Tịnh chính thức từ trạng thái hiên ngang bất khuất biến thành run sợ chờ dao mổ rơi xuống.
Ba ngày sau, sau khi tan học, Ninh Tịnh bị Lý Tuấn rủ đi hẹn hò.
Hôm nay là sinh nhật Lý Tuấn, vũ trường nơi anh ta làm việc, đêm nay sẽ mời một ban nhạc Rock"n roll nổi tiếng tới biểu diễn. Đến cả người bình thường không mấy quan tâm tới rock"n roll như Ninh Tịnh cũng biết ban nhạc này khá nổi tiếng trong giới trẻ. Bình thường Ninh Tịnh toàn viện cớ bận rộn để từ chối nhưng sinh nhật bạn trai mà cũng không xuất hiện thì vô lý quá nên cô đành nhận lời.
Lý Tuấn chuẩn bị một chỗ ở hàng ghế đầu cho Ninh Tịnh: "Anh đi lấy chút đồ uống cho em."
Ninh Tịnh ngồi xuống, cười nói cảm ơn, môi đỏ khẽ nhếch, khuyên tai lập lòe ẩn dưới hàng tóc đen.
Lý Tuấn nhìn thấy thì hơi ngứa ngáy trong lòng. Tới quầy bar, anh ta lấy cho Ninh Tịnh một ly nước trái cây, nhưng tâm trí thì không ngừng miên man. Tuy gã chỉ nhận lệnh tiếp cận Ninh Tịnh, không thực sự thích Ninh Tịnh, nhưng tuyệt phẩm xinh đẹp cứ suốt ngày lượn lờ trước mắt như thế, thử hỏi ai có thể không suy nghĩ vẩn vơ.
Ninh Tịnh lớn lên không chê vào đâu được, có điều tính cách hơi bảo thủ. Bọn họ đã xác định quan hệ được một tuần, nếu đổi là bạn gái cũ của gã thì đã sớm lăn giường lâu rồi. Nhưng tiếp xúc thân mật với Ninh Tịnh, lại mới tới bước nắm tay. Mỗi lần muốn hôn môi, cô đều lấy lý do ngại ngùng để cự tuyệt.
Nếu bây giờ hai người đã là quan hệ bạn trai bạn gái, hưởng một chút thù lao nên có cũng là điều hợp lý chứ nhỉ?
Lý Tuấn mím môi, đặt ly trái cây xuống, quài tay lấy hai lon từ dưới quầy lên, thân lon màu sắc sặc rỡ, bên trên in hai chữ đậm màu đen —— FourLoko. [4]
[4] Four Loko : dạng như nước tăng lực có cồn, có các dòng chứa từ 6% đến 14% nồng độ cồn tùy từng bang. Uống cái này không tốt đâu nha mọi người, nó có chứa cả cồn cả caffeine gây ức chế thần kinh. Loại đồ uống này đã bị cấm bán, nếu ai vẫn đang uống chui thì bỏ đi nhé.Khi Lý Tuấn trở lại vị trí thì buổi biểu diễn đã bắt đầu. Đèn sân khấu nhấp nháy lập lòe ánh xanh, người hâm mộ nhạc Rock cùng nhau thét gào, không khí cuồng nhiệt.
Lý Tuấn cười nói: "Nước trái cây, uống đi, lát nữa anh quay lại với em." Dứt lời liền đi.
Ninh Tịnh quả thật đang khát nước, cô nhìn qua mặt lon, chưa mở, thành phần trên lon ghi không chứa cồn. Sau khi mở lon, đặt dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, nó có mùi trái cây ngọt ngào.
Hệ thống: "Không chứa cồn, không sao."
Ninh Tịnh nếm thử một ngụm, vị trái cây quanh quẩn đầu lưỡi, xem ra đúng là nước trái cây thật.
Uống vài ngụm, Ninh Tịnh buông lon nước xuống.
Cô không có hứng thú với nhạc rock"n roll nên phần lớn thời gian đều nói chuyện phiếm với hệ thống. Biểu diễn kéo dài được hơn một giờ, Lý Tuấn quay lại ngồi cạnh cô, sau đó không đi nữa.
Đến khi buổi biểu diễn kết thúc, đồng hồ đã điểm hơn tám giờ tối. Lý Tuấn nói buổi tối bọn họ còn muốn đi hát karaoke, bảo Ninh Tịnh đi cùng. Ninh Tịnh vừa nghe đã không muốn đi, bèn nói ngày mai mình phải dậy sớm nên muốn về nghỉ ngơi.
Lý Tuấn tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng lập tức nói: "Không sao, vậy để anh đưa em về."
"Không cần đâu, em có thể tự về." Ninh Tịnh đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, cơ thể lảo đảo gần như không đứng vững. Trên mặt Lý Tuấn lập tức rạng rỡ, nhanh tay đỡ lấy eo cô: " Khách khí gì chứ? Hát karaoke sao có thể quan trọng bằng đưa em về nhà."
Ninh Tịnh đỡ trán, trong lòng nâng lên cảnh giác —— loại cảm giác này cô rất quen thuộc, là cảm giác say rượu!
Nhưng làm sao có thể? Chưa nói tới việc cô hôm nay cô chưa động vào rượu, cũng loại trừ khả năng có người bỏ thuốc sau khi mở lon, cho dù thật sự uống phải rượu, cô mới uống tối đa có nửa lon, không thể say nhanh như vậy được.
Trừ phi, lon nước trái cây vừa rồi không phải là nước trái cây bình thường, thậm chí không phải rượu bình thường.
Hệ thống cũng nghĩ đến vấn đề tương tự, sau khi biến mất một lúc mới xuất hiện trở lại, vô cùng sốt ruột lên tiếng: "Ký chủ, nghe ta nói, thức uống Four Loko mà cô vừa uống là loại thức uống lạ thường bán trong hộp đêm nước ngoài, hay còn được gọi với cái tên là rượu mất trí [5]. Không có mùi rượu, giống hệt như nước trái cây thật. Nhưng cho dù tửu lượng tốt đến đâu thì chỉ cần uống hai lon chắc chắn sẽ say. Bởi vì trên thân không viết thành phần có chứa cồn và caffeine nên nó còn từng bị khởi tố."
[5] Nguyên văn: (断片酒
) đoạn phiến tửu: loại rượu uống vào có thể khiến người ta say tới nỗi khi tỉnh rượu hoàn toàn không nhớ gì đã xảy ra.Đầu Ninh Tịnh "ong" lên một tiếng.
Cô vẫn luôn rất cẩn thận khi ra ngoài một mình. Đặc biệt là những nơi phức tạp như thế này, không ăn đồ người khác đưa, không uống đồ uống đã mở nắp hoặc rời khỏi tầm mắt mình, cũng không bao giờ quên nhìn bảng thành phần. Cô làm sao có thể nghĩ tới lại có trường hợp "hố cha" như vậy, đồ uống mà cũng có thể làm giả thành phần.
Thằng cha khốn kiếp Lý Tuấn này, còn dám nói đây là nước trái cây, đúng là bỉ ổi. Trong lòng Ninh Tịnh như có một vạn con thảo nê mã chạy qua: "Hệ thống, loại chuyện thế này, ta sẽ càng vui hơn nếu ngươi có thể nói sớm hơn đấy. "
Hệ thống: " Ngàn lần xin lỗi ngươi, ta chỉ chăm chăm nhìn bảng thành phần là yên tâm. Lẽ ra nên tìm hiểu trước. Là ta thất trách. Ký chủ, nghe ta nói, Four Loko bình thường uống hai lon sẽ hoàn toàn bất tỉnh, nhưng ngươi chỉ uống mấy ngụm nên chưa đến mức bất tỉnh nhân sự. Hiện giờ nếu đã biết Lý Tuấn không có ý tốt, ngươi nên ngay lập tức gửi vị trí cho người đáng tin cậy, tốt nhất là một người bạn nam. Ngoài ra, trước khi người quen tới, nhất định phải duy trì tỉnh táo."
Ninh Tịnh làm theo lời hệ thống, lấy lý do cô cảm thấy lạnh, cần mặc thêm áo khoác, để cho Lý Tuấn rời đi. Ngồi lại sô pha, cô suy nghĩ một lát. Sở Tinh Trạch không có ở đây, cô bèn nhanh chóng gọi cho Ninh Vi, nhưng không ai bắt máy nên đành phải gửi tin nhắn cho Chu Toàn. Nói ngắn gọn tình huống rồi bấm số gọi Chu Toàn bảo hắn phải chú ý đến điện thoại của mình.
Chưa đầy một phút, Chu Toàn đã nhắn tin trả lời, anh ta nói mình sẽ đến ngay lập tức.
Ninh Tịnh buông điện thoại xuống, nghĩ nghĩ, sau đó nhét một cái gạt tàn trên bàn vào túi xách.
Hệ thống nói không sai, cô không say tới mức hoàn toàn không thể phản kháng. Chỉ có điều, Lý Tuấn còn chưa tới Sở gia làm khách. Nhiệm vụ vẫn đang phải tiến hành, không thể tùy tiện chia tay với Lý Tuấn. Cô chỉ có thể tìm cách chuồn đi nhẹ nhàng, cố gắng không làm ảnh hưởng đến cốt truyện kế tiếp.
Lý Tuấn mang áo khoác của hắn tới, mạnh mẽ nửa kéo nửa nâng Ninh Tịnh rời đi.
Ninh Tịnh tuy rằng hơi váng đầu, nhưng may vẫn chưa uống đến bất tỉnh, cố ý ngã trái ngã phải, lại nói buồn nôn và đau bụng, chạy vào nhà vệ sinh trốn một lúc.
Ninh Tịnh đã gửi định vị mấy lần, nhưng tên Chu Toàn chết dẫm kia vẫn không hề có động tĩnh.
Ninh Tịnh bi thương nói: "Nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ, thằng nhãi Chu Toàn này, đúng là không thể dùng được."
Hệ thống: "......" Giỏi, vẫn còn có tâm trạng nói giỡn được.
Cho đến khi hộp đêm đóng cửa thì Lý Tuấn cũng mất hết kiên nhẫn, gã sai nữ nhân viên phục vụ tới giục cô vài lần, Ninh Tịnh không thể tiếp tục trốn được nữa. Khi hai người đi ra cửa quán bar, đồng hồ đã chỉ tới gần 11 giờ đêm, trên đường chỉ còn lác đác vài ba người đi bộ.
Tâm xuân nhộn nhạo suốt cả buổi tối, vừa ra khỏi cửa quán bar, vẫn đứng ven đường nhưng Lý Tuấn đã nhịn không nổi động tay động chân, vuốt ve từ eo Ninh Tịnh dọc lên trên: "Đêm nay đừng về nữa."
Cả người Ninh Tịnh run lên, hất tay hắn ra khỏi eo: "Không, em phải về nhà."
Tay Lý Tuấn lại dán lên, cười hì hì nói: "Anh là bạn trai của em, có gì mà không được? Nhà anh chính là nhà của em."
Ninh Tịnh buột miệng: "Chị em không cho phép em qua đêm bên ngoài."
Lý Tuấn trơ mặt nói tiếp: " Người lớn cả rồi, chị em quản em chặt vậy. Đi thôi, em còn chưa tới nhà anh lần nào đâu."
Dứt lời, liền giơ tay vẫy taxi.
Ninh Tịnh biết cô tuyệt đối không thể ở một mình cùng anh ta. Cho nên cô không thể lên xe. Hơn nữa, con gái nhà người ta đã nói không được mà còn cố ép buộc, có gì khác kẻ hiếp dâm cơ chứ? Đối mặt loại người vô sỉ này, sức chịu đựng của Ninh Tịnh cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm. Cô siết chặt túi xách nặng trĩu, đôi mắt dần trở nên hung dữ.
Ngay khi cô sắp nhịn không nổi giơ tay hành hung, bỗng trên đường vang lên tiếng phanh gấp chói tai. Một chiếc xe thể thao toàn màu đỏ đột nhiên thắng gấp, đầu xe cách Lý Tuấn chưa tới hai mươi centimet.
Lý Tuấn khiếp sợ, gần như đứng không vững, sau khi lùi về phía sau một bước lớn liền chửi ầm lên: "Mẹ kiếp thằng khốn nào, mày có biết lái xe không thì bảo!"
Giây tiếp theo, từ trên ghế lái bước xuống một người tuyệt đối không thể xuất hiện tại đây.
Sở Tinh Trạch đóng sầm cửa xe, trên mặt âm u lãnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tuấn, lạnh đến dọa người.
Lý Tuấn ảo giác mình giống đang bị rắn độc theo dõi, tuy không muốn thừa nhận nhưng trong giây phút đó, gã thật sự sợ sệt người thiếu niên trước mắt, đùa cái gì vậy, thằng nhãi này nhìn qua còn chưa đến hai mươi tuổi. Mặc dù cao hơn gã nửa cái đầu, nhưng nhìn có vẻ không khỏe bằng gã, có gì mà phải sợ?
Lý Tuấn lấy lại bình tĩnh, mắng: " Thằng ranh này ở đâu ra vậy, ông đây đang hẹn hò với bạn gái, đừng có cản đường!"
Đáy mắt Sở Tinh Trạch lóe lên một tia dữ tợn.
Giây kế tiếp, bụng Lý Tuấn liền hứng trọn một quyền thật mạnh. Gã thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy đối phương ra tay đã cảm thấy bộ phận mềm mại của mình quặn lại, gã đau đớn ngã khuỵu xuống đất, mồm còn chưa kịp la lên.
Sở Tinh Trạch không nói không rằng vứt áo khoác trên người Ninh Tịnh xuống, tự mình cởi áo khoác rồi khoác lên người cô, mạnh mẽ nhét cô vào xe, đóng sầm cửa ghế phụ.
Ninh Tịnh cho rằng cậu cũng sẽ lên xe rồi nghênh ngang rời đi. Ai ngờ Sở Tinh Trạch lại quay đầu, đi về phía Lý Tuấn.
Lý Tuấn cũng không phải loại đèn cạn dầu, sau khi tỉnh táo lại liền nhanh chóng bò dậy, sắc mặt xanh mét xông tới.
Hai người cứ thế lao vào đánh nhau trước cửa quán bar. Mới đầu Lý Tuấn còn ỷ vào kinh nghiệm đánh nhau phong phú của mình mà đánh trả được vài ba cái. Nhưng anh ta vừa uống rượu, lại còn gặp phải con nhà võ chân chính, rất nhanh đã lộ ra yếu điểm, bị đánh ngã sõng soài trên mặt đất.
Lý Tuấn đã ngã nhưng Sở Tinh Trạch vẫn không dừng lại.
Rõ ràng đang trong trạng thái bạo nộ, nhưng vẻ mặt cậu lại không bị lửa giận làm cho vặn vẹo. Chỉ có hai mắt đỏ ngầu tiết lộ tâm tình cậu hiện giờ. Có lẽ không muốn gây rắc rối, lúc đánh nhau, Sở Tinh Trạch vẫn tỉnh táo tránh đi những bộ phận trí mạng. Ví dụ như đầu, lá lách, chuyên chọn khớp tay khớp chân, cơ thịt của Lý Tuấn để đánh.
Dưới một loạt cú đấm nhanh và cường độ cao như vậy, Lý Tuấn nhanh chóng đánh mất năng lực phản kháng, chỉ có thể ôm đầu, co rúm người kêu gào.
Tên này tuy hạ lưu, nhưng dù sao cũng là NPC quan trọng, cô không thể anh ta thật sự xảy ra chuyện được. Mặc dù Ninh Tịnh tính có lẽ cốt truyện đã lệch sang đến tận " Ấn Độ" rồi cũng nên. Sau khi ngồi trong xe quan sát một lúc liền hạ cửa xe xuống ngăn cản: "Tinh Trạch, đủ rồi, như thế đủ rồi, đừng gây chuyện nữa."
Sở Tinh Trạch nghe vậy thì cả người cứng đờ, hạ một đòn cuối cùng xuống cánh tay Lý Tuấn vừa ôm Ninh Tịnh rồi mới xoay người lên xe.
Chiếc xe lao vút đi. Cửa sổ hạ xuống một khoảng hở, gió lạnh vù vù táp vào mặt.
Ninh Tịnh lau mặt, liếc qua tốc độ xe, bỗng nhận ra điều không đúng: "Khoan đã, em không có bằng lái! Dừng xe!"
Sườn mặt Sở Tinh Trạch lạnh đến dọa người, cậu mắt điếc tai ngơ.
Ninh Tịnh dùng túi xách đập vào thành cửa kính, gạt tàn thuốc đụng vào kính kêu "rầm" một tiếng: "Chị bảo em dừng xe có nghe không hả!"
Kéttttt ~, Sở Tinh Trạch đột ngột thắng phanh.
Đêm khuya tĩnh lặng, quốc lộ không một bóng người, đèn xe lập loè, chiếu sáng cả một góc đường.
Ninh Tịnh vừa mới thở khẽ một hơi thì trước mặt bỗng ập xuống một cái bóng.
Cô trợn tròn hai mắt, phát giác môi mình bị đối phương cắn mạnh. Không phải kiểu cắn đến chảy máu nhưng chắc chắn là phương thức phát tiết phẫn nộ của người trước mặt.
Ninh Tịnh bị việc này dọa sợ, sửng sốt mất hai ba giây mới dùng sức đẩy bả vai Sở Tinh Trạch ra.
Đôi môi tách ra chưa tới một giây lại bị Sở Tinh Trạch quấn lấy, hôn rất sâu. Lần này không cắn nữa, mà đầu lưỡi ấm áp như thể muốn chui vào trong miệng cô.
Ninh Tịnh bị hôn đến nỗi không thể thở nổi, nghiêng đầu tránh né, dùng sức đẩy cậu ra một lần nữa, giận dữ quát: "Chị bảo em dừng lại! Chị không quản được em nữa rồi phải không?"
"Quản tôi?" Sở Tinh Trạch lặp lại hai từ này, trào phúng nói: "Bố tôi tôi còn không nghe, chị nghĩ vì sao tôi lại cho chị quản, nếu không phải chỉ vì tôi thích chị, chị nghĩ tôi sẽ để cho chị quản sao?"
Ngàn vạn lần không nghĩ tới câu đầu tiên cậu đã thẳng thừng như vậy, đầu Ninh Tịnh như muốn nổ tung.
" Không phải chị đã sớm biết tôi hôn trộm chị rồi sao?" Sở Tinh Trạch nhéo cằm cô, nhìn cô chằm chằm nói: "Đến nước này rồi, chị còn định tiếp tục giả vờ không biết?"