Editor: Mây
Beta: YYone
---
Baba?
Nghe A Cốt gọi thế, Thích Triêu còn chưa kịp phản ứng, mấy búp bê đứng đằng sau đã đồng loạt quay sang nhìn A Cốt.
"Anh vừa mới nói cái gì?"
Lan Lạc kéo vạt áo của A Cốt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu ta. Trên mặt cậu vẫn là nụ cười rạng rỡ thường thấy, trông như thể cậu không nghe rõ A Cốt vừa nói gì.
Đôi mắt xanh biếc của A Cốt hơi nheo lại, vui vẻ cười nói: "Không nghe thấy à? Anh gọi chú Thích là baba đó?"
Vừa dứt lời, nét mặt của những búp bê đứng xung quanh đã hiện lên vẻ khó chịu. Lan Lạc nhìn dáng vẻ bông đùa của A Cốt, cậu cúi đầu xuống, ánh mắt dần trở nên u ám. Lan Lạc đưa tay xoắn lấy vạt áo, cảm giác nặng nề trong lòng cứ ứ mãi không tan.
A Cốt gọi Thích Triêu là baba.
Đến Lan Lạc còn chưa từng gọi Thích Triêu như vậy. Thế mà tên A Cốt mà cậu ghét nhất lại là người đầu tiên làm điều đó.
Lan Lạc thích Thích Triêu.
Mỗi lần nghe thấy Li Bạch và Hướng Nguyệt gọi Thích Triêu là baba, Lan Lạc đều thấy rất ngưỡng mộ. Nhất là sau khi Sương Giám và Huyền Giám chào đời, lại có thêm hai búp bê nữa gọi Thích Triêu như thế.
Lần đầu gặp mặt, Thích Triêu đã tự xưng là ba với Lan Lạc. Lúc đó Lan Lạc đang giả vờ ngoan ngoãn nhưng vì khúc mắc trong lòng, cậu chưa bao giờ gọi Thích Triêu là "baba".
Dần dần về sau, Thích Triêu cũng không còn tự xưng là ba trước mặt Lan Lạc nữa, cậu cũng đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để gọi hắn như thế.
Trong lòng Lan Lạc đã thầm gọi Thích Triêu là baba vô số lần nhưng chưa bao giờ dám nói ra thành lời. Cậu sợ sẽ bị Thích Triêu từ chối, sợ sẽ bị hắn phủ nhận.
Dẫu cậu biết Thích Triêu nhất định không bao giờ làm vậy nhưng sâu trong thâm tâm, nỗi bất an và lo lắng vẫn không ngừng trào dâng.
Ngày qua ngày, cậu vẫn luôn do dự và giằng co.
Thế mà bây giờ, chỉ một tiếng gọi của A Cốt đã khiến tất cả đắn đo, trăn trở trước đây của cậu trở nên nực cười. Lan Lạc thở dốc, muốn mở miệng nói gì đó nhưng chợt nhận ra không biết phải nói gì.
Thích Triêu đứng bên cạnh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lan Lạc và A Cốt. Hắn nhìn vẻ mặt tươi cười của A Cốt, cười hỏi: "Con biết rồi à?"
Thực ra Thích Triêu cũng không định giấu mấy đứa nhỏ. Hắn và anh Thẩm cũng đã bên nhau khá lâu rồi, nếu không phải vì công việc quá bận rộn thì đã nói chuyện này cho bọn trẻ biết từ đời nào.
"Biết cái gì cơ ạ?"
A Cốt cười híp mắt như thể không hiểu Thích Triêu đang nói gì. Cậu nói với giọng điệu chân thành: "A Cốt thích chú Thích Triêu lắm luôn, vậy nên con mới muốn thử gọi chú là baba thôi."
A Cốt rất tinh ý, biết rằng nếu cha và Thích Triêu chưa chủ động công khai chuyện tình cảm mà mình lại lỡ miệng nói ra thì chắc chắn sẽ bị xử lý. Vì thế, nghe câu hỏi không đầu không đuôi của Thích Triêu, A Cốt không hề nương theo đó mà thừa nhận.
"Nếu chú không thích vậy A Cốt sẽ không gọi nữa." Giọng điệu của A Cốt nghe có vẻ rất biết điều.
Câu này có một nửa là lời thật lòng. Trong mắt A Cốt, Thích Triêu là người đối xử tốt với cậu nhất. Khác với tình cảm có trộn lẫn với lợi dụng của cha, Thích Triêu thích cậu chỉ đơn thuần là thích mà thôi.
Đó là lý do vì sao A Cốt muốn gọi Thích Triêu là baba.
Dĩ nhiên, lý do còn lại là vì cậu muốn thấy bộ dáng tức giận của đám búp bê đứng đằng sau.
Đời búp bê rất nhàm chán.
A Cốt thích khiêu chiến với thử thách cho đời vui hơn.
Thích hắn nên mới muốn gọi hắn là baba à?
Thích Triêu nghe xong câu trả lời của A Cốt, dời mắt nhìn xuống đôi mắt xanh biếc ranh mãnh kia. Hắn khẽ nhếch môi, không hoàn toàn tin những gì A Cốt nói.
A Cốt là một đứa nhóc thông minh nhưng lại cực kỳ nghịch ngợm. Thằng bé nói nó không biết chuyện giữa hắn và anh Thẩm, Thích Triêu không hề tin câu này. Song, hắn cũng không ghét mấy trò đùa tinh quái của A Cốt.
Hắn xoa đầu A Cốt, nói: "Nói trước nhé, là chính con gọi ba như vậy đó, ba không có ép con đâu."
Giọng hắn trầm thấp, đượm ý cười rõ rệt, ngầm đồng ý để A Cốt kêu mình là baba.
Vốn A Cốt không có cảm giác gì đặc biệt nhưng khi nghe Thích Triêu nói vậy, không hiểu sao trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác khác lạ. Cậu tránh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Mỗi khi cảm xúc này xuất hiện, A Cốt sẽ cố ý chuyển hướng sự chú ý của mình, dốc sức ổn định cảm giác không được tự nhiên trong lòng.
Nhưng khi nhận ra tầm mắt của tất cả các búp bê đều đang dồn cả vào mình, cảm giác bối rối ấy bỗng lặn đâu mất tăm.
Cậu ưỡn ngực quay lại, mỉm cười rạng rỡ, đắc ý giơ tay lên: "Vậy là từ giờ các em đều là em trai của A Cốt hết rồi đó! A Cốt sẽ làm một người anh tốt!"
Dù là Li Bạch, Hướng Nguyệt hay Song Kính, ai ai cũng sững sờ, dường như vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật này.
Chỉ có Lan Lạc là vẫn cúi gằm mặt không đáp.
Đợi đến khi Thích Triêu chuẩn bị dẫn các búp bê về biệt thự, Lan Lạc mới đột nhiên vươn tay ra nắm chặt lấy tay hắn.
Thích Triêu cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy mỗi đỉnh đầu của búp bê nhỏ tóc vàng. Hắn có thể cảm nhận được bàn tay búp bê đang nắm lấy tay mình hơi run. Đang định mở miệng hỏi, búp bê tóc vàng bỗng căng thẳng lên tiếng: "Ba... Baba."
Như sợ bị từ chối, cậu không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám nắm chặt lấy tay của Thích Triêu.
Thích Triêu nghe tiếng gọi ấy mà lòng như tan chảy.
Hắn vốn không để tâm đến chuyện Lan Lạc chưa từng gọi mình là ba. Dù gì thì hành vi của nguyên chủ quá kinh tởm, Thích Triêu có thể thông cảm cho Lan Lạc. Song giờ nghe Lan Lạc chủ động gọi mình như thế, Thích Triêu không khỏi bật cười, nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
"Ừm, sao vậy Lan Lạc?"
Lan Lạc nghe thấy câu trả lời của hắn thì chậm rãi ngẩng đầu lên. Môi cậu mấp máy, đôi mắt xanh lam bối rối nhìn Thích Triêu một lúc nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời, chỉ nhào tới ôm chặt lấy eo Thích Triêu.
Ba đồng ý rồi.
Lan Lạc vùi đầu vào eo Thích Triêu, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ấy, cảm giác hạnh phúc cứ thế trào dâng.
Thích Triêu cúi xuống nhìn Lan Lạc đang ôm chặt eo mình không buông, không hiểu sao thằng bé lại phản ứng mạnh đến thế. Thế nhưng ngẫm nghĩ một lúc, hắn cũng không đẩy ra mà cúi xuống bế Lan Lạc ngồi lên tay mình.
"Mình về phòng khách trước đã."
Mái tóc xoăn nhẹ của Lan Lạc hơi rối bởi động tác vừa rồi. Thích Triêu giơ tay lên giúp cậu chỉnh trang tóc tai rồi quay đầu nhìn sang mấy búp bê đứng bên cạnh.
Cả đám đều đang nhìn chằm chằm A Cốt, sợ mình chỉ cần chớp mắt một cái thôi là A Cốt sẽ cướp ba đi mất.
Thích Triêu bật cười: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào!"
"Dạ!"
Li Bạch, Hướng Nguyệt và Song Kính đồng loạt gật đầu. Vốn tầm mắt của cả bọn còn đang tập trung vào A Cốt nhưng khi thấy Thích Triêu bế Lan Lạc lên, tất cả đều quay sang nhìn Lan Lạc.
Ngay cả A Cốt đang cười tủm tỉm cũng quay sang quan sát Lan Lạc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ này của Lan Lạc đó.
Li Bạch cũng muốn được baba bế.
Đôi mắt vàng dưới lớp mặt nạ hơi sáng lên. Hiển nhiên, so với việc đối đầu với A Cốt, chuyện này quan trọng hơn nhiều.
Nét mặt của Hướng Nguyệt, Sương Giám và Huyền Giám đều trông rất bình thản nhưng từ ánh mắt đang dán chặt vào Lan Lạc có thể nhìn ra, các búp bê không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
A Cốt cười tủm tỉm, khi nhận ra các búp bê đều đang tập trung nhìn Lan Lạc ngồi trên tay Thích Triêu, đôi mắt xanh biếc của cậu ta khẽ cong lên.
Thú vị quá đi.
A Cốt thầm nghĩ. Lần nào gặp Thích Triêu là y như rằng lần đó sẽ có chuyện hay ho xảy ra.
Thích Triêu bế Lan Lạc vào phòng khách, đặt cậu xuống ghế sofa. Hắn không biết mấy búp bê nhà mình đang nghĩ gì, chỉ định bật máy chiếu lên cho bọn nhỏ xem phim hoạt hình. Đúng lúc đó, bỗng nhiên hắn cảm thấy vạt áo mình bị ai đó kéo nhẹ.
"Ba ơi, Li Bạch cũng muốn được bế ạ."
Li Bạch đưa hai tay về phía Thích Triêu.
"Được."
Thích Triêu chưa bao giờ từ chối yêu cầu của mấy đứa nhỏ, nhất là những mong muốn đơn giản thế này lại càng không.
Thích Triêu bế Li Bạch lên rồi đặt cậu xuống, nhìn nhóc con nhà mình vui vẻ xoay quanh như một chú hồ ly trắng lông xù. Ý cười trong mắt hắn còn chưa tan thì đã bắt gặp mấy búp bê khác đứng cạnh đang lặng lẽ nhìn mình.
Hắn lập tức hiểu ý của tụi nhỏ.
Khác với Lan Lạc và Li Bạch có vóc dáng nhỏ con, Hướng Nguyệt, Sương Giám và Huyền Giám đều cao khoảng 1m6, bế ba đứa ngồi lên tay thì có hơi quá sức.
Nghĩ vậy, Thích Triêu lần lượt đi đến trước mặt từng búp bê, bế chúng lên, nhấc lên cao một hồi rồi đặt xuống.
Tuy cả ba vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại lộ rõ niềm vui.
"Mấy đứa cao quá, giờ ba không bế tụi con trên tay được. Đợi baba tập luyện một thời gian rồi tính tiếp nhé." Nói xong, Thích Triêu bước đến bế A Cốt, đối xử công bằng với cậu như tất cả những búp bê khác.
Thấy A Cốt có chút không tự nhiên, hắn bật cười trêu chọc: "Sao? Còn biết ngại à?"
A Cốt lập tức phản bác, cười nói: "Sao có thể chứ! A Cốt chưa bao giờ biết ngại là gì."
Thích Triêu không tranh luận với cậu, hắn đặt điều khiển từ xa lên bàn, nói với nhóm búp bê: "Mấy đứa ngồi đây xem hoạt hình đi, ba đi tưới hoa."
Biệt thự của Thẩm Du Hi có rất nhiều hoa, phần lớn trong số đó Thích Triêu chưa từng thấy bao giờ. Giữa mùa đông gió rét, chúng vẫn nở rực rỡ.
"A Cốt biết lượng nước nên tưới của từng loại nè!"
A Cốt vui vẻ nói.
"Vậy A Cốt đi tưới hoa với ba nhé?"
"Tất nhiên rồi!"
A Cốt vẫn nhớ nhiệm vụ của mình là gì. Chỉ cần cậu ở bên Thích Triêu thì kiểu gì đám Hướng Nguyệt cũng sẽ theo sát không rời.
Quả nhiên, năm búp bê đang ngồi trên sofa xem hoạt hình vừa nghe vậy lập tức đứng dậy đòi đi theo.
"Mấy đứa cũng muốn đi chung à?" Thích Triêu tưởng bọn trẻ thấy thích khu vườn trong sân, hắn cười nói: "Vậy thì cùng đi thôi."
Vườn hoa được chăm sóc rất tốt.
Vừa ra đến nơi, A Cốt đã nhanh nhảu giới thiệu: "Cha thích nơi này lắm đó."
"Nhưng nơi người thích nhất vẫn là tầng hầm."
A Cốt bổ sung thêm một câu. Người cha u ám của cậu dành phần lớn thời gian trong ngày chui rúc dưới tầng hầm tối đen như mực. Miễn cưỡng lắm cha mới dành nửa tiếng một ngày để ra vườn phơi nắng, đảm bảo nhu cầu cần thiết cho cơ thể mà thôi.
"Vậy sao?"
Thích Triêu không biết mục đích thật sự của Thẩm Du Hi khi ra ngoài vườn, chỉ nghĩ rằng đối phương thích những bông hoa rực rỡ trong sân. Song khi nghe A Cốt nói Thẩm Du Hi thích tầng hầm hơn, hắn hơi khựng người lại, chợt nhớ đến nơi tối tăm không một tia sáng ấy.
"Chắc hẳn A Cốt hiểu cha lắm phải không?"
Nghe vậy, A Cốt nhìn qua Thích Triêu như thể đã đoán ra hắn muốn hỏi gì đó. Đôi mắt xanh biếc hơi híp lại, cậu gật đầu thật mạnh: "Đúng rồi đó! A Cốt là búp bê hiểu cha nhất trên đời! Baba có gì muốn hỏi A Cốt ạ?"
Nếu Thích Triêu muốn hỏi về kế hoạch của cha, A Cốt tuyệt đối sẽ không trả lời. Nhưng nếu hắn muốn hỏi về mấy sở thích kỳ quái của cha, cậu sẽ vui vẻ giải đáp ngay lập tức.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt A Cốt càng rạng rỡ hơn.
Cùng lúc đó, tại trường khảo nghiệm.
Lão Lưu tập tễnh bước đi một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy hang động nơi mình tỉnh lại. Ông lập tức nằm phịch xuống, cảm giác an tâm lan tràn khắp cơ thể.
Thế nhưng, ông còn chưa kịp bò vào trong đã thấy có bốn, năm người bước ra từ trong hang.
Lão Lưu ngẩn người, đôi môi tái nhợt hơi mấp máy, định giải thích nguyên do mình biến mất suốt mấy ngày qua. Song những người đó trông rất vội vàng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn ông một cái đã khoác balo lên vai rồi nhanh chóng chạy đi.
Lão Lưu sững sờ, mãi đến khi bò vào hang mới phát hiện trong hang không có một ai.
Họ đã đi đâu cả rồi?
Lão Lưu nhớ rất rõ, ngày đầu tiên ông tỉnh lại ở đây, người cầm đầu cả nhóm có nói lúc nào hang động này cũng có người trông chừng, đề phòng những nhóm nhỏ khác trong trường khảo nghiệm đến tranh giành địa bàn.
Lão Lưu cảm thấy hơi bất an, lo lắng chờ đợi từ ban ngày đến tận ban đêm. Càng chờ, tinh thần ông càng bên bờ vực sụp đổ.
Tiếng gió rít gào bên ngoài, bóng tối như một con thú khổng lồ đang nuốt chửng lý trí con người từng chút một, đáng sợ hơn bất kỳ khoảnh khắc nào trước kia.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông mặc quần áo rách rưới, ánh mắt hoảng loạn đột ngột xông vào trong hang. Lão Lưu còn chưa kịp mừng vì cuối cùng cũng có người xuất hiện thì đã nghe đối phương vội vàng hỏi: "Hôm nay là ngày Mặt trăng máu có phải không?"
Mặt trăng máu?
Rừng cây nơi này vừa cao lại vừa rậm rạp, rất khó để thấy rõ ánh trăng. Nhưng vì ban nãy lão Lưu nằm chờ bên ngoài hang động rất lâu, khi gió lớn thổi qua những tán cây, ông lờ mờ thấy được ánh trăng đêm nay có màu đỏ.
Ông gật đầu, định mở miệng hỏi đối phương rốt cuộc những người trong hang động đã đi đâu thì bỗng thấy sắc mặt người đàn ông đó trở nên tái nhợt.
Lão Lưu nghe thấy tiếng người đó lẩm bẩm: "Mặt trăng máu... Xong rồi... Sao lại xuyên đến đúng thời điểm này chứ?!"
Xuyên?
Lão Lưu kích động hỏi: "Cậu cũng đột nhiên xuyên đến nơi này sao?!"
Nhưng người đàn ông đối diện chỉ cười thê lương, không trả lời câu hỏi của ông mà vẫn liên tục lẩm bẩm: "Chuyện đó có còn quan trọng nữa không?"
"Dù sao chúng ta cũng sắp chết hết rồi, tất cả đều sẽ bị phản diện giết sạch."
Rõ ràng người này biết gì đó. Lão Lưu nghe câu nói của đối phương, nhìn về phía cánh rừng đen kịt phía sau lưng người đàn ông, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Phía bên kia, Thẩm Du Hi nhìn lên vầng trăng màu đỏ máu treo trên bầu trời, Mạc Tư lặng lẽ đứng cạnh chờ đợi anh.
"Đi thôi, về ăn cơm."
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi hơi nheo lại. Anh rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng sắp xảy ra nhưng về nhà ăn tối đúng giờ vẫn quan trọng hơn.
Khuya nay quay lại sau vẫn chưa muộn.
Phản diện thản nhiên nghĩ, dáng vẻ hệt như một nô lệ tư bản, làm đúng giờ, nghỉ đúng lúc --- về nhà ăn một bữa cơm với gia đình rồi lại tăng ca, chịu thương chịu khó cần mẫn kiếm chút tiền công nuôi cả nhà.