Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 102

Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

"Ý cậu là gì?"

 

Môi lão Lưu tái nhợt, ánh mắt ông ta nhuốm màu sợ hãi, nhìn qua là biết bị dọa sợ.

 

Thế nhưng, sắc mặt người đàn ông trước cửa hang còn khó coi hơn. Nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, hắn ta như chợt nhận ra điều gì đó, lập tức chạy đến túm chặt cánh tay lão Lưu, vội vàng nói: "Đi mau! Phải rời khỏi đây ngay!"

 

Lão Lưu bị kéo đi lảo đảo mấy bước song lại không hề phản kháng, chỉ cắm đầu theo sát phía sau.

 

Vừa ra khỏi hang, toàn thân ông lập tức cảm thấy khó chịu, dạ dày cồn cào kêu lên, cơn buồn nôn ập đến khiến ông không nhịn được mà khom lưng xuống, suýt chút nữa đã nôn ra.

 

"Mau lên!"

 

Người đàn ông kia thúc giục.

 

Mặt lão Lưu tái mét, ông vội vã gật đầu.

 

Đêm nay, khu rừng quỷ dị đến mức đáng sợ. Ngoại trừ tiếng gió rít gào, bốn bề không có lấy một âm thanh nào khác. Bầy quái vật từng tràn ra như ong vỡ tổ ban sáng giờ đã hoàn toàn biến mất, sự tĩnh lặng bất thường khiến người ta rợn cả tóc gáy. Nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh, lão Lưu càng thêm hoảng loạn.

 

Người đàn ông đó tên là Trương Ly.

 

Hắn thề có chết cũng không ngờ được mình lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà hắn vừa mới bỏ dở không lâu. Trương Ly sắp phát điên luôn rồi! Nếu xuyên vào một quyển sách bình thường thì không nói làm gì, nhưng mẹ nó vấn đề là cuốn này lại là một bộ truyện rối rắm chẳng có logic, không những vậy mà nó còn có tỷ lệ tử vong cực cao!

 

Trương Ly chưa đọc hết. Vốn dĩ hắn ta không thích thể loại truyện sinh tồn vô tận, mới xem được vài chương đã mất hứng. Nếu sớm biết có ngày mình sẽ xuyên vào đây, hắn đã học thuộc lòng cả bộ truyện ngay từ đầu rồi!

 

Nhưng giờ có hối hận cũng vô ích.

 

Trương Ly cắn răng kéo lão Lưu chạy vào sâu trong rừng, trong đầu cố gắng nhớ lại những tình tiết mơ hồ của quyển truyện. Song vì thời gian đã trôi qua quá lâu, hắn chỉ có thể nhớ mang máng vài điểm quan trọng.

 

Nhân vật chính của truyện tên là Lục Sâm – một Nguyên soái Đế Quốc chính trực quang minh, luôn đặt lợi ích nhân loại lên hàng đầu.

 

Câu chuyện mở đầu bằng góc nhìn của Lục Sâm.

 

Thời điểm đó, hàng loạt người năng lực trong Đế Quốc đột ngột mất tích. Để điều tra, Nguyên soái dẫn theo một đội nhỏ tìm kiếm rồi vô tình lạc vào một nơi bí ẩn. Ở đó, họ đã gặp lại những người năng lực mất tích từ lâu.

 

Trương Ly nhớ những người năng lực bị bắt vào trường khảo nghiệm này đều cực kỳ thê thảm, bầy quái vật trong đây coi việc tra tấn họ là thú vui. Sau khi sự kiện Mặt trăng máu bùng nổ, trường khảo nghiệm này đã biến thành nơi đáng sợ hơn cả địa ngục. Khi đội của Lục Sâm đặt chân đến đây, đó đã là tháng thứ hai sau khi Trăng máu xuất hiện.

 

Là một kẻ từng đọc qua vô số truyện, ngay khi thấy tình tiết này, Trương Ly lập tức ngừng đọc. Quá sáo rỗng! Không cần nghĩ cũng biết kết cục rồi. Chắc chắn Lục Sâm sẽ đại sát tứ phương, giết sạch lũ quái vật, cứu thoát tất cả mọi người. Đương nhiên, trong quá trình đó sẽ không thể thiếu những màn tranh đấu, tàn sát lẫn nhau giữa các người năng lực.

 

"Giờ phải làm gì?"

 

Lão Lưu nhìn bóng lưng Trương Ly phía trước, hai chân mềm nhũn.

 

"Tìm nơi có thể nhìn rõ Trăng máu!"

 

Trương Ly sốt ruột quay đầu hét lên.

 

Nhóm nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện, hắn buộc phải sống sót qua đêm nay dưới nanh vuốt của lũ quái vật rồi mới có thể hội ngộ với họ. Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ may thoát khỏi chốn quỷ quái này.

 

"Trốn ở đâu?" Lão Lưu thở hổn hển hỏi, càng chạy sâu vào rừng, ông càng buồn nôn. Bản năng của cơ thể như đang đang phản kháng lại thứ gì đó phía trước.

 

Cái may duy nhất là Trương Ly xuyên đến ngay thời điểm Trăng máu đã xảy ra. Hắn biết rõ trường khảo nghiệm này sẽ ra sao khi Mặt trăng máu xuất hiện.

 

"Đừng hỏi nữa!"

 

Trong tình cảnh sống còn, Trương Ly chẳng có tâm trí đâu mà trả lời câu hỏi của lão Lưu. Hắn chỉ biết lao đi như điên, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn.

 

Vừa dứt lời, hắn lập tức đè lão Lưu xuống một bụi cỏ. Ngay bên ngoài bụi cỏ là một hồ nước, đây là nơi duy nhất có thể nhìn thấy bầu trời một cách rõ ràng.

 

Lão Lưu chưa kịp lên tiếng thì đã thấy một người đàn ông đang quỳ bên hồ, vốc nước lên uống. Chưa kịp đứng dậy, vô số búp bê dị dạng bỗng dưng xuất hiện phía sau người đó, những bóng đen kia vây kín xung quanh, không để lọt ra bất kì tia sáng nào.

 

Lão Lưu nhận ra người kia. Khi trước, họ đã từng gặp nhau trong hang động.

 

Ông mở to mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông ấy bị lũ búp bê dị dạng xé rách da thịt, tiếng hét thảm thiết hòa cùng những tràng cười ghê rợn vang lên bên tai.

 

Hơi thở của lão Lưu trở nên dồn dập, mồ hôi túa ra trên trán, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Ông nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy bật ra từ cổ họng:

 

"Cậu ta không chết được đâu... Ở chỗ quỷ quái này, dù có bị thương nặng đến mấy cũng có thể tự lành lại."

 

Chưa chắc.

 

Trương Ly biết rõ sau sự kiện Mặt trăng máu sẽ có chuyện gì đó xảy ra với đám quái vật này, chúng trở nên hung tợn hơn gấp bội.

 

Trước đây, dù những sinh vật dị dạng có xuất hiện vào ban đêm, chúng cũng không chủ động tấn công con người. Nhưng kể từ sau đêm nay, quy tắc ấy sẽ không còn nữa.

 

Hơn thế, tốc độ tự lành của con người cũng sẽ chậm lại.

 

Trong truyện không nói rõ chi tiết, nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ hiểu --nếu tốc độ hồi phục không theo kịp mức độ tổn thương thì thứ chờ đợi họ chính là cái chết.

 

Trương Ly thầm nghĩ, hắn liếm đôi môi khô khốc, đợi đến khi những bóng đen kia biến mất mới buông lão Lưu ra, nhỏ giọng cảnh báo:

 

"Ở yên đây, đừng lại gần hồ nước."

 

"Tại sao?" Lão Lưu lo lắng nhìn về phía người đàn ông nằm bên bờ hồ. Dưới ánh trăng đỏ như máu, ông có thể lờ mờ thấy cơ thể loang lổ vết thương của người đó cùng mảng cỏ bị nhuộm đỏ xung quanh.

 

"Dưới Trăng máu chúng ta sẽ không bị truy sát, nhưng với điều kiện là không được bước tới gần hồ."

 

Trương Ly giải thích, hắn từng thấy thiết lập này quá nhảm nhí nên nhớ rất rõ. Hình như có một nhóm người năng lực cố gắng rời khỏi Rừng Khí Độc vào đúng đêm nay rồi bị đám quái vật điên cuồng truy sát. Khi họ chạy đến bờ hồ, lũ quái vật mới chịu dừng lại. Nhưng nếu có ai bước vào phạm vi hồ nước, chúng sẽ lập tức lao vào giết chóc.

 

Dường như... hồ nước này có ý nghĩa đặc biệt đối với bọn chúng.

 

"Thì ra là vậy..."

 

Lão Lưu hốt hoảng gật đầu, lấy tay quệt mồ hôi trán rồi hỏi tiếp:

 

"Vậy tiếp theo nên làm gì?"

 

"Đợi nhóm nhân vật chính đến."

 

Trương Ly không giấu giếm sự thật. Người trước mặt hắn cũng là một người xuyên sách. Ở nơi quỷ quái này, có một người đến từ thế giới của mình vẫn khiến hắn cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

 

Nhóm nhân vật chính?

 

Dù lão Lưu đã bước qua tuổi trung niên nhưng cũng không phải chưa từng nghe đến cụm từ này. Nghĩa là... ông không chỉ xuyên không mà còn xuyên vào trong sách? Liên hệ với tình cảnh hiện tại, nơi ông đang ở là một nơi đầy rẫy quái vật khủng bố, lão Lưu chợt có linh cảm chẳng lành:

 

"Rốt cuộc thể loại của quyển sách này là gì?"

 

Trương Ly sa sầm mặt: "Một quyển truyện kinh dị rác rưởi. Tôi chưa đọc hết, nhưng theo công thức thường thấy thì nơi này nhất định là một khu thử nghiệm biến thái nào đó do một tên phản diện nhàn rỗi dựng nên. Hy vọng tên điên đó sớm bị nhân vật chính xử đi cho rồi."

 

---

 

Ở một nơi khác, trong vườn hoa biệt thự.

 

A Cốt cười tít mắt nói: "Cha con rảnh rỗi lắm. A Cốt từng thấy cha ngồi trong tầng hầm suốt cả đêm, không làm gì cả, chỉ ngồi đó đếm đống kim cương châu báu của mình."

 

"Đếm xuôi một lần rồi lại đếm ngược một lần. Đếm xong thì trời sáng."

 

Chuyện này nghe qua có vẻ rất buồn cười nhưng khi đặt nó vào người Thẩm Du Hi, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy dễ thương không tả được.

 

Thích Triêu nghe A Cốt nói vậy, hắn cau mày hỏi:

 

"Anh Thẩm bị mất ngủ à?"

 

Nếu không phải mất ngủ thì lẽ ra anh có thể đếm chúng vào ban ngày. Việc thức cả đêm để đếm đi đếm lại đống châu báu rõ ràng không phải vì hứng thú mà là để giết thời gian.

 

A Cốt hoàn toàn không ngờ Thích Triêu lại nhạy bén đến vậy.

 

Cậu bỗng thấy hơi giật mình. Cha rất giỏi lợi dụng mọi thứ để đạt được mục tiêu của mình. Khi cần thiết, người cũng chẳng ngại giả vờ yếu đuối. Thế nhưng, quá khứ của cha chính là vùng cấm tuyệt đối.

 

Mà chứng mất ngủ của cha có liên quan mật thiết đến cái quá khứ ấy.

 

A Cốt lo Thích Triêu sẽ lần theo manh mối này để suy đoán ra chuyện trước kia của cha.

 

Cậu rất thích nhìn cha lúng túng song A Cốt chưa bao giờ thực sự đi quá giới hạn.

 

"Đâu có đâu! Cha ngủ ngon lắm!" A Cốt cười híp mắt, nhanh chóng đổi chủ đề: "Người còn rất thích loài hoa này, thỉnh thoảng cha lại kêu anh Mạc Tư ngắt vài bông mang xuống tầng hầm."

 

Thích Triêu thuận theo hướng tay cậu chỉ, nhìn về phía vườn hoa.

 

Loài hoa đó có hình dáng giống hoa bách hợp, mang một màu trắng tinh khiết nhưng trông còn đẹp hơn. Nhụy hoa lấp lánh như những viên kim cương vụn, dưới ánh trăng lại càng tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo.

 

Hàng lông mày đang nhíu chặt của Thích Triêu nhanh chóng giãn ra.

 

Khóe môi hắn khẽ cong, không vạch trần ý đồ của A Cốt mà chỉ im lặng cho qua.

 

Chỉ có điều, xem ra anh Thẩm thực sự thích những thứ lấp lánh.

 

Đến cả hoa cũng vậy.

 

---

 

"Giờ về luôn không?"

 

Trời cũng không còn sớm, Thích Triêu quay sang các búp bê đứng cạnh, cười nói: "Nếu mấy đứa muốn ở lại đây thêm một lúc thì cứ chơi đi. Đến giờ ăn ba sẽ gọi tụi con vào."

 

Hướng Nguyệt vốn đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch hoa cỏ, nghe vậy liền đứng bật dậy, lon ton đi theo Thích Triêu.

 

"Hướng Nguyệt muốn đi về."

 

Thích Triêu nhìn qua cái đuôi của cậu. Chiếc đuôi lông xù đã bị bám chút bụi bẩn, chắc là do vừa rồi lúc ngồi xuống dính phải.

 

"Được, về đi tắm với ba." Hắn ngừng một lúc rồi quay sang bé búp bê màu trắng lấm lem hệt như vừa lăn một vòng dưới đất bên cạnh: "Li Bạch, lát con cũng đi tắm chung với ba có nghe chưa?"

 

"Dạ."

 

Li Bạch cũng không biết tại sao bản thân lại bẩn đến vậy. Rõ ràng là khi nãy cậu chỉ cúi xuống ngửi thử hương hoa thôi, không hiểu sao bộ áo choàng trắng như tuyết lại biến thành một màu xám xịt.

 

Ngược lại, Lan Lạc, Sương Giám và Huyền Giám đứng cạnh đều trông rất sạch sẽ. Nhưng khi thấy Thích Triêu sắp đi, cả bọn cũng muốn theo cùng.

 

Chỉ riêng A Cốt nói chuyện với Thích Triêu nãy giờ là cong đôi mắt xanh lục, vui vẻ nói: "A Cốt chưa muốn về đâu~ A Cốt còn muốn ngắm trăng thêm chút nữa!"

 

Vừa nói, cậu vừa chỉ lên bầu trời nơi vầng trăng đỏ khổng lồ đang tỏa sáng.

 

Thích Triêu gật đầu: "Vậy con cứ ngắm đi, nhớ đừng chạy lung tung đi đâu đấy. Sắp đến giờ ăn rồi."

 

Sáng nay sau khi dẫn bọn trẻ ra vườn tưới hoa, Thích Triêu trở lại phòng khách, thấy trên màn chiếu nói rằng buổi tối sẽ xuất hiện Trăng máu hiếm có ngàn năm mới gặp. Thế là tối đó, hắn liền dẫn mấy búp bê ra ngoài ngắm trăng.

 

Nhưng ngắm trăng cũng chẳng có gì thú vị, chỉ là thấy lạ thì xem thôi. Thích Triêu liếc mắt một cái liền chẳng còn cảm giác gì nữa, có mỗi A Cốt là thấy hứng thú đến kỳ lạ.

 

Đưa đám nhỏ về xong, Thích Triêu vào bếp. Một lát sau, Thẩm Du Hi cũng bước vào.

 

Hắn không nhắc đến chuyện A Cốt vừa kể, song từ đầu đến cuối, hắn chưa từng quên suy đoán của mình, Thích Triêu vẫn cho rằng anh Thẩm bị mất ngủ.

 

Cũng như hắn sẽ không quên những lời tối qua Thẩm Du Hi vô tình tiết lộ trong tầng hầm -- tuy anh có một người thầy tận tâm nhưng quá khứ lại chẳng mấy suôn sẻ.

 

"Anh Thẩm, đợi bọn nhỏ ngủ hết rồi mình ra ngoài ngắm trăng nhé?"

 

"Ngắm trăng?"

 

Thích Triêu gật đầu. Ngắm trăng không phải mục đích chính, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này nói chuyện về chứng mất ngủ của Thẩm Du Hi.

 

Hắn cười nhẹ: "Tối nay là trăng máu mà."

 

Thẩm Du Hi nhìn ý cười trong mắt hắn, đôi mắt đào hoa sâu thẳm hơi suy tư. Ngẫm nghĩ kỹ một lúc thấy chắc chắn bản thân không để lộ điều gì, anh dịu dàng đáp:

 

"Được."

 

---

 

Vầng trăng đỏ lặng lẽ xuyên qua tầng mây, rải ánh sáng xuống mặt đất.

 

Thích Triêu ngồi xuống ghế, đưa một chai rượu cho Thẩm Du Hi.

 

Tối hôm đó, sau khi tất cả búp bê kể cả A Cốt đều đã lên tầng, hai người họ ra ngoài vườn hoa.

 

Thẩm Du Hi nhận lấy chai rượu, cảm nhận được độ ấm của nó, anh hơi khựng lại một chút, đôi mắt đào hoa nhìn sang Thích Triêu:

 

"Em hâm nóng đấy à?"

 

"Ừm." Thích Triêu không phủ nhận.

 

Cơ thể anh Thẩm vốn là thể hàn, rượu này lại lấy từ trong tủ lạnh ra, hắn không dám để anh uống trực tiếp.

 

Ngón tay thon dài, trắng nõn của Thẩm Du Hi nhẹ nhàng siết chặt chai rượu trong tay, khóe môi anh cong lên một vòng cung rất nhỏ.

 

---

 

Cùng lúc đó, trên ban công tầng hai.

 

Cú đêm A Cốt đứng tựa lvào an can, đôi mắt xanh biếc hơi híp lại. Ban đầu, cậu định ra đây để ngắm trăng máu thêm chút nữa, dù gì dạo này cậu cũng không được trực tiếp tham gia vào trường khảo nghiệm nên thấy hơi tiếc nuối.

 

Nhưng không ngờ lại tình cờ gặp phải tình cảnh thú vị thế này.

 

Wow...

 

Hai người họ đang yêu đương vụng trộm với nhau đấy à?

 

"Yêu đương vụng trộm" không phải từ chính xác trong trường hợp này nhưng A Cốt chẳng để tâm.

 

Cậu thích mấy chuyện thú vị này lắm. A Cốt bắt đầu lén lút nhảy lên cành cây gần ban công, định trốn xuống vườn nghe trộm cha và Thích Triêu trò chuyện.

 

Thế nhưng còn chưa kịp nhảy lên cây, giây tiếp theo A Cốt đã bị ai đó đạp về.

 

A Cốt nằm dài dưới đất, nụ cười trên mặt cứng đờ.

 

Hướng Nguyệt dẫm chân lên ngực A Cốt, hơi nghiêng đầu, đôi cánh sau lưng xòe rộng, che khuất cửa sổ ban công. Ánh sáng từ mặt trăng máu chỉ có thể len qua từng khe hở, lác đác rọi xuống.

 

"Không được nghe lén baba nói chuyện."

 

Giọng điệu cậu rất bình thản, hiển nhiên là đã chờ sẵn từ lâu.

 

A Cốt cắn răng, cả đời này cậu chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ! Nghĩ vậy, cậu ấm ức bĩu môi.

 

A Cốt đâu có làm gì đâu.

 

Sao lại không cho A Cốt nghe? Đã vậy, Hướng Nguyệt còn giẫm lên người A Cốt nữa chứ!

 

Hướng Nguyệt nhìn A Cốt đột nhiên rơi nước mắt, đôi tai cún đang lắc lư trên đầu bỗng cứng đờ.

 

Con búp bê này còn biết khóc nữa hả?

 

---

Bình Luận (0)
Comment