Editor: Mây
Beta: YYone
---
A Cốt là một búp bê rất kiên cường.
Lúc bị Hướng Nguyệt bất ngờ đá xuống đất, cậu quả thật đã nước mắt lưng tròng nhưng cũng chưa bao giờ để lộ cảm xúc thật quá lâu. A Cốt biết sẽ không có ai thương xót mình chỉ vì những giọt nước mắt ấy.
Ngay khi Hướng Nguyệt rút chân về, A Cốt lập tức ôm ngực la lối ăn vạ, níu chân Hướng Nguyệt bắt cậu phải xin lỗi, cầu xin cậu cho mình đi ra ngoài.
"A Cốt chỉ nghe một xíu thôi, A Cốt sẽ về ngay, xíu thôi mà."
A Cốt nói bằng giọng điệu cợt nhả, như thể đôi mắt ầng ậc nước ban nãy chỉ là giả vờ, nhìn là muốn tẩn cho một trận.
Đôi cánh sau lưng Hướng Nguyệt hơi run rồi tan thành từng mảnh sáng vụn, dần dần biến mất trong đêm tối. Cậu lặng lẽ quan sát A Cốt một lúc như đang tìm tòi cảm xúc thật của cậu ta. Song, dù cảm xúc của A Cốt có là gì đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu.
"Không được đi."
Hướng Nguyệt ngừng một chút rồi bổ sung thêm: "Baba đang nói chuyện với cha nuôi."
Nụ cười trên khóe môi A Cốt dần tắt, ánh mắt cũng hiện lên vẻ khó chịu: "Hướng Nguyệt mà cứ thế này thì A Cốt sẽ không thích Hướng Nguyệt nữa đâu."
Vốn dĩ A Cốt rất thích Hướng Nguyệt, dù gì cậu ấy cũng là búp bê đầu tiên khen ngợi A Cốt. Nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy hơi bực bội.
Hướng Nguyệt liếc A Cốt một cái, im lặng không nói gì. Với cậu mà nói thì A Cốt có thích cậu hay không cũng chẳng có gì quan trọng.
Suy cho cùng, nếu không phải vì bây giờ A Cốt cũng gọi Thích Triêu là baba như mình, chắc chắn ban nãy cậu đã ra tay nặng hơn rồi, không chỉ đơn giản là đá xuống khỏi ban công như thế đâu.
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Trái ngược với tình hình trên ban công, không khí trong khu vườn lại rất hài hòa. Thích Triêu và Thẩm Du Hi hiếm có cơ hội ở riêng với nhau. Kể từ khi trong nhà có thêm nhiều búp bê, phải đợi đến khi tụi nhỏ đều ngủ say thì hai người mới có thể dành thời gian cho đối phương.
Cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn đi hơi men nồng sau khi uống rượu. Thích Triêu ngước nhìn vầng trăng đỏ trên bầu trời đêm rồi quay sang nhìn Thẩm Du Hi bên cạnh, vươn tay nắm lấy bàn tay trái của anh.
Thẩm Du Hi cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình, khóe môi còn chưa kịp cong lên đã nghe Thích Triêu hỏi: "Ngày mai anh vẫn còn bận hả?"
"Ừm, anh chưa vẽ xong bản phác thảo búp bê."
Thẩm Du Hi nghiêng đầu nhìn về phía Thích Triêu. Sau đêm nay, khi Mặt trăng máu đã lặn xuống, bên phía Mẫu Thụ sẽ có biến động. Nếu mọi việc thuận lợi thì rất nhanh thôi, anh sẽ tặng Hiệp hội và Viện nghiên cứu một bất ngờ lớn.
"Thế à?" Thích Triêu không quá ngạc nhiên. Hắn uống một ngụm rượu, ngẫm nghĩ một lúc rồi buông tay Thẩm Du Hi ra, đi đến bên khóm hoa trắng lấp lánh mà ban nãy A Cốt chỉ cho mình. Thích Triêu ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào cánh hoa đang nở rộ: "Anh thích loài hoa này à?"
Thẩm Du Hi nhìn thoáng qua, lập tức đoán được tên nhóc nhiều chuyện A Cốt đã kể chuyện này. Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, ly rượu ấm vẫn truyền hơi nóng đến đầu ngón tay.
"Hoa cánh pha lê, đẹp lắm có phải không?" Thẩm Du Hi đặt ly rượu xuống, từ từ bước đến bên Thích Triêu, ngồi xổm cạnh hắn. Lọn tóc vàng bên má khẽ rũ xuống theo động tác của anh, đôi mắt đào hoa ánh lên nét cười dịu dàng: "Sau khi cánh của loài hoa này rụng xuống, quả của nó sẽ biến thành những sợi bông mịn. Chỉ cần thổi một cái là đám bông ấy sẽ phát sáng rồi dần dần tan biến."
Nếu Thích Triêu tra cứu trên quang não, hắn sẽ phát hiện ở Đế Quốc, loài hoa này hiếm đến mức gần như tuyệt chủng. Vậy mà trong khu vườn của Thẩm Du Hi lại có cả một mảng lớn, thậm chí đôi khi anh còn cắt đi vài đóa để mang xuống tầng hầm.
Thẩm Du Hi tựa trán lên cánh tay, nghiêng đầu ngắm Thích Triêu. Bởi vì đã uống rượu nên đôi môi vốn tái nhợt của anh trở nên hồng hào hơn hẳn. Giây phút này, trông anh như một chú mèo nhà vừa được dỗ dành, chẳng còn vẻ lạnh lùng thường thấy trong trường khảo nghiệm.
Thích Triêu thấy vậy thì vươn tay ra xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của Thẩm Du Hi. Anh híp mắt lại, không phản kháng động tác của hắn. Thích Triêu bật cười, rút tay về, lần theo đường nét gương mặt nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: "Anh mất ngủ từ khi nào thế?"
Thẩm Du Hi vốn đang chìm đắm trong những cái chạm thân mật của Thích Triêu. Nghe hắn hỏi vậy, anh sững người, đồng tử khẽ co lại nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ như thể chẳng hiểu hắn nói gì: "Anh đâu có mất ngủ, sao em lại hỏi vậy?"
"Thật không?"
Thích Triêu hỏi lại.
Lẽ ra lúc này, Thẩm Du Hi nên tỏ vẻ tự nhiên, mỉm cười gật đầu, tìm cách lảng sang chuyện khác. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Thích Triêu, anh không khỏi nghi ngờ -- có lẽ lúc hỏi câu này, đối phương đã biết được đáp án.
A Cốt nói sao?
Hàng mi Thẩm Du Hi hơi run. Không đúng, A Cốt biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Cơ mà nếu vậy thì tại sao vô duyên vô cớ Thích Triêu lại hỏi anh chuyện này?
Nghĩ đến đây, Thẩm Du Hi mím môi, sắc mặt thoáng chùng xuống, trả lời bằng giọng điệu bất đắc dĩ: "Giả đấy, anh quên mất bắt đầu từ khi nào rồi."
Anh không muốn kể chuyện này cho Thích Triêu nghe. Chứng mất ngủ liên quan mật thiết đến quá khứ của anh, không thể tách rời. Nếu nói ra, Thẩm Du Hi có cảm giác chẳng mấy chốc Thích Triêu sẽ biết hết mọi thứ về quá khứ của mình.
Nhưng nếu Thích Triêu đã chắc chắn rằng anh bị mất ngủ mà anh lại chối thì kiểu gì cũng khiến hắn nghi ngờ. Những ngón tay của Thẩm Du Hi siết chặt lại, không biết từ bao giờ trong lòng bàn tay đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Thích Triêu không hề biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Thẩm Du Hi đã nghĩ nhiều đến vậy. Ngay khi nghe anh Thẩm thừa nhận mình bị mất ngủ, phản xạ đầu tiên của hắn là muốn hỏi rõ nguyên nhân. Song khi nhìn thấy dáng vẻ cố gắng bình tĩnh và bàn tay siết chặt của Thẩm Du Hi, hắn lập tức hiểu ra gì đó.
Anh Thẩm là kiểu người sống khép kín, hiếm khi nào anh ấy có phản ứng như vậy. Thích Triêu ngừng một lát, ngón tay lướt nhẹ qua đuôi mắt anh: "Bây giờ anh có buồn ngủ không?"
Thẩm Du Hi hơi mở to mắt, một lát sau, anh cụp mi xuống, đoán được dụng ý của Thích Triêu.
Hắn đúng là một người rất dịu dàng.
Thẩm Du Hi nghĩ, chắc hẳn Thích Triêu rất muốn biết nguyên nhân tại sao anh mất ngủ nhưng có lẽ vì thương xót mình, hoặc đã nhìn ra gì đó nên hắn không dò hỏi tiếp nữa mà đổi sang hỏi câu này.
"Buồn ngủ."
Giọng Thẩm Du Hi hơi nhỏ, hàng mi mảnh dài che khuất đi phần nào đôi mắt tự giễu. Lúc ngước mắt lên lần nữa, anh nhìn thẳng vào cặp mắt nâu sẫm của Thích Triêu, nói với giọng điệu như đang làm nũng: "Thích Triêu, anh buồn ngủ lắm."
Thẩm Du Hi choàng tay qua vai Thích Triêu, tựa đầu vào cổ hắn, nhẹ nhàng cọ xát: "Anh buồn ngủ lắm."
Thẩm Du Hi nói liên tiếp ba lần.
Hai người kề sát vào nhau, Thẩm Du Hi có thể cảm nhận được Thích Triêu đang đặt tay ra sau đầu mình, lồng ngực phập phồng cùng hơi ấm phả ra mỗi khi hắn thở khiến cơ thể anh có phần nóng lên.
"Buồn ngủ đến thế à?"
Giọng điệu của Thích Triêu có chút đau lòng.
Thật ra anh không hề buồn ngủ.
Chỉ có điều, Thẩm Du Hi đã nghĩ thông suốt rồi.
Anh rất để tâm đến quá khứ của mình.
Giờ đây, anh có rất nhiều thứ trong tay, cũng là kẻ khiến nhiều người sợ hãi, Thẩm Du Hi đã không còn là cậu bé chỉ biết run rẩy trốn trong tầng hầm năm nào. Nhưng trên thực tế, anh vẫn chưa bao giờ thoát khỏi khoảng thời gian tăm tối ấy.
Nếu anh thật sự buông bỏ được đoạn quá khứ đó, anh hoàn toàn có thể lợi dụng nó để khiến Thích Triêu càng thêm đau lòng, khiến hắn để ý anh hơn nữa.
Dáng vẻ yếu ớt anh thể hiện trước mặt Thích Triêu chỉ là vỏ bọc của anh. Dù đối phương có dùng nó để công kích anh, anh cũng sẽ không bị tổn thương.
Thẩm Du Hi sẽ không bao giờ để ai nhìn thấy vết sẹo thật sự của mình.
"Đừng uống nữa, nếu anh mệt rồi thì mình đi ngủ thôi."
Thích Triêu vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm Du Hi như cũ, hơi dùng sức ở cánh tay phải để bế anh lên.
Người trong lòng rúc đầu vào vai hắn, Thích Triêu không nói nữa, bước từng bước vững vàng.
Thậm chí, hắn còn lơ đễnh nghĩ, anh Thẩm nhẹ thật. Anh còn nhẹ hơn cả mấy búp bê cao 1m6 trong nhà, hắn chỉ cần dùng một tay là đã có thể nhấc bổng anh lên. Rõ ràng đối phương cao đến tận 1m8 nhưng không hiểu sao lại nhẹ thế này.
"Mỗi khi không ngủ được, anh sẽ xuống tầng hầm."
Giọng Thẩm Du Hi vang lên bên tai, Thích Triêu khựng lại, mơ hồ cảm nhận được cánh tay đang choàng qua cổ mình siết chặt hơn, dường như đối phương đang căng thẳng.
Thẩm Du Hi vẫn tựa đầu vào vai Thích Triêu, từ đầu đến cuối không hề ngẩng lên: "Hồi còn nhỏ, lúc bọn họ giết thầy của anh, anh đang trốn dưới đó. Ở đó rất an toàn, anh không phải sợ họ sẽ giết anh."
Giết thầy?
Thích Triêu sững người, thấy hơi lạnh sống lưng. Hắn gần như có thể hình dung ra cảnh một cậu bé trốn trong tầng hầm, run rẩy chứng kiến cảnh tượng thầy giáo của mình bị sát hại.
"Bọn họ là ai?"
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân trầm ổn vang vọng nơi cầu thang. Đúng lúc Thích Triêu nghĩ rằng đối phương không muốn trả lời, giọng nói lành lạnh chợt vang lên bên tai.
"Là những người sống ở khu ổ chuột của quận Cam Phần. Ở đó rất thiếu thốn, thiếu tiền, thiếu đồ ăn, thiếu cả nước sạch."
"Vì để sống sót, họ sẵn sàng cướp đoạt mọi thứ."
"Anh không ngủ được, Thích Triêu." Thẩm Du Hi nói: "Anh tận mắt thấy họ ăn thịt thầy anh, họ cười rất vui vẻ, cứ như thể ăn được thứ gì ngon lắm."
Thích Triêu không bước tiếp được nữa.
Cái hành vi điên rồ gì vậy?
Bỗng chốc, hắn chợt hiểu ra vì sao anh Thẩm lại mất ngủ. Chứng kiến người thân duy nhất của mình bị xé xác bởi những kẻ đã mất đi nhân tính, ai có thể yên giấc nồng đây?
Hắn biết quận Cam Phần rất nghèo khó song Thích Triêu chưa từng nghĩ những người sống ở đó lại có thể làm ra loại chuyện này.
Cổ họng Thích Triêu khô khóc, anh Thẩm kể xong chuyện đó liền im lặng, hắn chỉ có thể ôm chặt đối phương bước lên tầng hai. Lúc đi ngang qua phòng A Cốt, hắn nghe mang máng bên trong có tiếng động, không biết tại sao đến giờ này rồi mà nhóc con quậy phá kia vẫn còn chưa ngủ.
Nhưng giờ Thích Triêu không còn hơi sức đâu để quan tâm đến chuyện ấy nữa, tâm trí hắn đều đã đặt hết vào người đàn ông tóc vàng trong lòng mình.
Vào phòng Thẩm Du Hi, Thích Triêu định đặt anh xuống giường song lại phát hiện anh Thẩm vẫn không có ý định buông tay. Hắn dứt khoát ngồi xuống, tay trái nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Du Hi, tay phải vuốt ve mái tóc anh như đang dỗ dành trẻ con.
Khoảnh khắc này kéo dài rất lâu.
Lâu đến mức Thẩm Du Hi từ từ thoát ra khỏi ký ức tăm tối kia, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay đặt sau lưng mình. Anh chầm chậm ngẩng đầu lên, thẳng lưng cúi xuống nhìn hắn.
Một lát sau, anh nghiêng người hôn xuống.
Ban đầu, nụ hôn của họ rất dịu dàng. Thích Triêu vô cùng cẩn thận, động tác chậm rãi. Nhưng rồi không biết từ lúc nào, không biết ai đã bắt đầu trước, hai người càng lúc càng nhiệt tình hơn.
Bóng tối làm mọi giác quan trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cả người Thích Triêu nóng ran, hắn thở gấp, bàn tay lần theo vạt áo sơ mi của Thẩm Du Hi trượt xuống phần eo mềm dẻo của anh. Lúc sắp tiếp tục lướt tay xuống, đầu óc vốn đang hỗn loạn của hắn bỗng nhớ tới điều gì, Thích Triêu khó khăn xua đi mấy ý nghĩ không nên có.
"Anh Thẩm, anh mệt rồi, đi ngủ trước đi."
Thích Triêu áp trán mình lên trán của Thẩm Du Hi, hơi thở của đối phương cũng nóng rực, tay phải anh siết chặt lấy tay hắn.
Anh Thẩm đã nói anh ấy rất buồn ngủ, chuyện này khi khác làm cũng được, ngủ vẫn quan trọng hơn.
"Anh không muốn ngủ, mình làm tiếp có được không?"
Trong bóng tối, câu nói ấy rõ ràng hệt như tiếng tim đập của Thích Triêu, hơi thở nóng rẫy của đối phương phả vào tai hắn.
Lưng Thích Triêu đã ướt đẫm mồ hôi, hắn biết lúc này mình nên chính trực từ chối. Nhưng khi những ngón tay lành lạnh kia lướt nhẹ qua gáy hắn, khi giọng nói run rẩy kia khe khẽ rót vào tai, sợi dây lý trí căng chặt trong đầu Thích Triêu bỗng đứt phựt.
Trong màn đêm, mười ngón tay đan chặt vào nhau chưa từng buông ra.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện anh Thẩm tận mắt chứng kiến cái chết của thầy giáo, Thích Triêu lại thấy đau lòng. Hắn không biết khi đó anh Thẩm mấy tuổi, nhưng dù là độ tuổi nào đi chăng nữa thì nhìn tình trạng mất ngủ của Thẩm Du Hi có thể thấy, chắc chắn nó đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng anh.
"Anh thích lắm."
Thích Triêu nghe Thẩm Du Hi nói vậy.
Hắn vén những lọn tóc ướt mồ hôi ra sau, nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt Thẩm Du Hi rồi cười khẽ. Nhưng cười xong, chính hắn cũng không biết mình đang cười vì điều gì, có lẽ vì thấy anh Thẩm vui nên cũng vô thức cười theo.
Đây là lần đầu tiên của họ.
Đêm đã khuya, Thẩm Du Hi đã ngủ say. Nhìn những vết đỏ lấm tấm trên làn da trắng muốt, vành tai Thích Triêu nóng lên. Sau khi giúp đối phương lau chùi sạch sẽ, hắn bế anh về phòng mình.
Phòng của anh Thẩm... ừm, không tiện ngủ nữa.
Thích Triêu tắm rửa qua loa rồi quay về giường, định ngủ một giấc. Cơ mà mới ngả lưng xuống, hắn sực nhớ ban nãy mình quên đóng cửa nên quay người đi ra. Đúng lúc Thích Triêu định khép cửa lại, hắn vô tình nghe thấy trong phòng A Cốt có tiếng lục đục.
Trời sắp sáng rồi mà sao A Cốt vẫn chưa ngủ?
Thích Triêu quay đầu nhìn anh Thẩm đang ngủ say trên giường, cẩn thận khép cửa lại rồi bước đến gõ nhẹ lên cửa phòng A Cốt.
Không có tiếng trả lời.
Hắn nghĩ ngợi một lát rồi gõ thêm hai cái, hỏi: "A Cốt, con đang làm gì đấy?"
Vì lo mình sẽ đánh thức anh Thẩm nên Thích Triêu cố ý nhỏ giọng. Nhưng thực ra, hắn biết cách âm ở đây rất tốt, nếu không có tiếng động lớn thì sẽ không vọng qua phòng bên. Đây cũng là lý do vì sao hắn cảm thấy A Cốt vẫn chưa ngủ.
Vài giây sau, cửa mở.
Thích Triêu nhìn thoáng qua Hướng Nguyệt và A Cốt đang đứng trong phòng, lập tức hiểu được tại sao nhóc con này lại thức trắng đêm.
"Dù có chơi thân với nhau đi chăng nữa thì cũng không được phép thức khuya tụ tập quậy phá vào lúc này, có nghe chưa?" Thích Triêu lần lượt gõ đầu hai búp bê: "Trẻ con phải ngủ đúng giờ. Nếu không thì sáng mai năng lượng không đủ, ảnh hưởng đến cơ thể bọn con đấy."
Thích Triêu cũng từng có khoảng thời gian thức chơi game thâu đêm với bạn bè nên không cảm thấy chuyện này có gì lạ. Chỉ có điều hắn thấy hơi ngạc nhiên, không biết hai đứa này thân nhau từ lúc nào.
Chơi thân với nhau?
Đây là lần đầu tiên A Cốt được đánh giá là thân thiết với một búp bê khác.
Nghe vậy, chiếc đuôi vốn đang vẫy nhẹ vì nhìn thấy baba của Hướng Nguyệt bỗng rũ xuống. Cậu không thân với A Cốt, cậu chỉ đang ngăn không cho con búp bê này nghe lén mà thôi.
Ban đầu A Cốt thấy khá hứng thú với mối quan hệ giữa mình và Hướng Nguyệt nhưng khi nhận ra phản ứng của đối phương, ý cười trong đôi mắt xanh lục cũng dần biến mất.
Không những bị Hướng Nguyệt đá đau điếng mà còn bị ghét bỏ. Dù cho trước đây cậu ta từng khen mình, A Cốt cũng không thích cậu ta nữa đâu.
Thích Triêu không hiểu vì sao một câu nói bâng quơ của mình lại khiến hai búp bê có biểu cảm như thế. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi duỗi tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu cả hai.
"Đừng thức khuya nữa, sáng mai A Cốt với Hướng Nguyệt giúp baba nhặt rau tiếp có được không?" Hắn ngừng một chút rồi mỉm cười nói tiếp: "A Cốt và Hướng Nguyệt rất đáng tin cậy, mai bảy giờ có rời giường được không nào?"
Hướng Nguyệt lập tức gật đầu, đôi mắt đỏ rực ánh lên ý cười, chiếc đuôi sau lưng cũng vẫy mạnh hơn: "Dạ được ạ, baba!"
A Cốt vốn đang hậm hực nghe thế cũng nhanh chóng gật đầu, cười hì hì giơ tay lên: "A Cốt cũng được ạ!"
"Được rồi, đi ngủ đi nào."
Thích Triêu cười nói với cả hai.
A Cốt gật đầu, nhìn bóng lưng Hướng Nguyệt rời khỏi phòng mình, cậu nghĩ đến chuyện gì đó, nghiêng đầu nói với Thích Triêu: "Baba, A Cốt thấy ngực hơi đau ạ."
"Đau?"
Ngực là nơi chứa Mẫu Thạch, vị trí này cực kỳ quan trọng. Thích Triêu lập tức sững lại, cau mày hỏi: "Con thấy đau từ khi nào? Có đụng vào thứ gì không? Đột nhiên bị đau hả?"
Chỉ cần nghe giọng điệu nôn nóng của Thích Triêu là đủ để biết hắn lo lắng cho A Cốt đến mức nào.
Hướng Nguyệt quay đầu nhìn A Cốt, sợ đối phương sẽ nói gì đó với baba. Nhưng lúc này, A Cốt chẳng thèm để tâm đến phản ứng của Hướng Nguyệt. Cậu chỉ nhìn Thích Triêu, đôi mắt xanh biếc cong cong.
Nụ cười này không mang ý trêu chọc hay đùa cợt, chỉ đơn thuần là nụ cười vui vẻ như một đứa nhóc vừa được nhận kẹo mà thôi.
"A Cốt lừa baba đấy." A Cốt chân thánh nói: "Baba, con xin lỗi."
Lúc nói lời xin lỗi này, cậu vẫn đang cười. Thích Triêu không biết nhóc con này đang cười cái gì nhưng nhìn bộ dạng hoạt bát thế kia, xem ra không có vấn đề nghiêm trọng. Hắn gõ nhẹ lên đầu A Cốt, bảo cậu mau đi ngủ.
Hướng Nguyệt quan sát A Cốt một lát, đôi tai cún trên đầu hơi run như thể nhận ra điều gì đó.
Sau khi trở về phòng, Thích Triêu thấy người trên giường vẫn ngủ say thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ hôm nay anh Thẩm không bị mất ngủ. Hắn nằm xuống, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, không hiểu sao Thích Triêu lại thấy hơi căng thẳng, yết hầu cũng có phần ngứa ngáy.
Nhưng vì đã quá khuya nên hắn không nghĩ nhiều thêm, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau đó, Thẩm Du Hi nằm cạnh từ từ mở mắt dậy, lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt đang say giấc của Thích Triêu.
Anh chớp mắt, trong đôi mắt ấy chẳng có chút mơ màng nào.
Thẩm Du Hi đã nhận ra mình vẫn chưa thực sự thoát khỏi quá khứ, anh không thể cứ giữ điểm yếu này mãi được.
Anh phải thử bước ra khỏi nó. Bước đầu tiên đó chính là nói cho Thích Triêu biết những ký ức đáng sợ ấy.
Thẩm Du Hi cúi đầu xuống, duỗi tay ra nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi của người đàn ông nằm bên cạnh. Thật ra vẫn còn rất nhiều chuyện anh chưa kể, chẳng hạn như những kẻ ở quận Cam Phần kia là đám người được Hiệp hội thuê đến.
Hay chẳng hạn như, anh và thầy mình rất giống nhau, đều chẳng phải thứ gì tốt lành...
---