Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 105

Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

Chẳng bao lâu sau, Thích Triêu đã nhận ra sự tồn tại của hệ thống. Hắn bình thản xoa tai một cái rồi tiếp tục dùng bữa với anh Thẩm và bọn trẻ như không có chuyện gì xảy ra.

 

Li Bạch là búp bê đầu tiên ăn xong.

 

"Baba, ba định nói chuyện gì vậy ạ?"

 

Li Bạch ngước nhìn Thích Triêu, vui vẻ hỏi. Cậu vừa dứt lời, mấy búp bê khác cũng lần lượt đặt nĩa xuống.

 

Nghe vậy, Thích Triêu nhìn sang Thẩm Du Hi ngồi kế bên. Thấy ý cười trong mắt anh Thẩm, hắn cũng bất giác cười khẽ.

 

Thích Triêu biết, Thẩm Du Hi đồng ý để hắn công khai chuyện của hai người.

 

"Ba với anh Thẩm đang ở bên nhau."

 

Nói xong câu đó, Thích Triêu dừng lại một chút. Lo bọn nhỏ không hiểu ý mình, hắn bèn giải thích thêm: "Baba từng dạy các con rồi, hai người yêu nhau sẽ ở bên nhau. Mấy đứa có còn nhớ không?"

 

Vừa nói, hắn vừa quan sát phản ứng của các búp bê. Thấy vẻ mặt giả vờ kinh ngạc của A Cốt, Thích Triêu tin chắc rằng thằng nhóc này đã đoán ra từ lâu. Không chỉ có A Cốt, có lẽ Mạc Tư và Hướng Nguyệt cũng đã sớm nhận ra chuyện này.

 

Ngược lại, dường như Lan Lạc, Li Bạch và Song Kính không hề biết gì cả.

 

Thẩm Du Hi ngồi cạnh vẫn ôn hòa và bình tĩnh như cũ, chỉ khi nghe Thích Triêu nói hai người đang yêu nhau, ngón tay đặt trên đùi anh mới khẽ run lên, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Anh mím môi, nhận ra Thích Triêu quan trọng với anh hơn những gì anh từng nghĩ rất nhiều.

 

Dẫu vậy, giờ đây Thích Triêu đã thuộc về anh, Thẩm Du Hi không cảm thấy quá bồn chồn. Anh nhìn thoáng qua mấy búp bê trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng: "Tuy ta và Thích Triêu đã ở bên nhau nhưng mọi thứ vẫn như trước đây, các con không cần quá bận tâm."

 

Nói rồi, Thẩm Du Hi sực nghĩ ra gì đó. Anh nhìn qua đám Hướng Nguyệt và Li Bạch, ánh mắt toát lên vẻ hiền từ của bậc trưởng bối: "Mấy đứa có thể tiếp tục gọi ta là cha nuôi hoặc gọi cha giống A Cốt và Mạc Tư, cái nào cũng được."

 

Li Bạch là người đầu tiên lấy lại tinh thần. Cậu thích baba, đồng thời cũng rất thích cha nuôi xinh đẹp. Giờ hai người ở bên nhau, Li Bạch đồng ý hai tay hai chân.

 

Cậu nhìn qua baba, thấy ý cười trong mắt Thích Triêu, Li Bạch vui vẻ reo lên: "Cha ơi!"

 

"Ừ."

 

Nghe Li Bạch gọi, Thẩm Du Hi khẽ nhếch môi, ý cười trong mắt đậm thêm vài phần. Nếu phải chọn một búp bê anh thích nhất trong số những búp bê do Thích Triêu tạo ra, không có gì phải đắn đo, chắc chắn đó chính là Li Bạch. Thẩm Du Hi thích Li Bạch không chỉ vì tính cách cậu có nét giống với Thích Triêu mà còn bởi sự tinh tế và khéo léo toát ra từ con người cậu.

 

Li Bạch rất thông minh, cậu có thể xử lý mọi việc cực kỳ nhanh nhạy, trong cậu có một thứ trực giác sắc bén gần giống bản năng của loài thú hoang.

 

Nghe tin baba với cha nuôi ở bên nhau, khuôn mặt của Sương Giám và Huyền Giám chẳng mảy may đổi sắc. Với hai đứa, bất kể baba chọn thế nào, chúng chỉ cần đứng sau ủng hộ là đủ.

 

Mấy búp bê khác đã đoán ra được chuyện này từ lâu nên phản ứng cũng chẳng có gì bất ngờ. Dù A Cốt có cố tỏ vẻ kinh ngạc nhưng vẻ mặt quá mức phô trương của cậu khiến phản ứng trông cực kỳ giả tạo.

 

So ra, có lẽ búp bê ngỡ ngàng nhất chính là Lan Lạc.

 

Cậu ngồi đó, mơ màng nhìn cha và người mà cậu gọi là baba cách đây không lâu, đầu óc như chưa kịp bắt nhịp. Mãi đến khi nghe tiếng Li Bạch gọi Thẩm Du Hi, Lan Lạc mới chầm chậm lấy lại tinh thần.

 

Baba và cha đã ở bên nhau rồi sao?

 

Lan Lạc có chút hoảng hốt, lòng dạ rối bời.

 

Từ lúc biết con người có cha và mẹ, cậu luôn mơ một ngày nào đó Thích Triêu và Thẩm Du Hi sẽ thành đôi. Thậm chí vì mong muốn ấy, cậu từng cùng A Cốt và Xích Yêu làm chuyện sai trái, khiến cả baba lẫn cha nổi giận.

 

Sau lần đó, Lan Lạc học được cách tôn trọng mong muốn của hai người, không còn cố ép cả hai ở bên nhau nữa. Nhưng thật ra sâu thẳm trong lòng, cậu vẫn khao khát được như những đứa trẻ loài người, mãi mãi ở bên cha và Thích Triêu.

 

Giờ đây, đột nhiên có người nói cho Lan Lạc biết giấc mơ của cậu đã trở thành sự thật, Lan Lạc không khỏi ngẩn người, tự hỏi không biết liệu mình có đang nằm mơ hay gặp ảo giác gì đó không.

 

Cậu sững sờ đến mức khi A Cốt lén tháo chiếc cài sừng hươu trên đầu cậu xuống, Lan Lạc chỉ ngây ngốc nhìn đối phương, chẳng thèm tức giận.

 

Buổi họp gia đình vừa kết thúc, Lan Lạc đã vội bước tới trước mặt Thích Triêu và Thẩm Du Hi, ngập ngừng lên tiếng: "Baba, cha... hai người thật sự ở bên nhau rồi ạ?"

 

Ngón tay Lan Lạc vô thức gảy gảy mép quần, mấy búp bê khác đứng đằng sau dõi theo. A Cốt vẫn cầm chiếc bờm sừng hươu của Lan Lạc trong tay, đôi mắt xanh biếc lóe lên vẻ thích thú.

 

Thú vị ghê, nghe tin baba và cha ở bên nhau, chỉ số IQ của Lan Lạc tụt thẳng xuống đáy.

 

Thích Triêu nhận ra sự bất an trong mắt Lan Lạc. Hắn cúi xuống, nghiêm túc đáp: "Ừ, ba với cha con ở bên nhau rồi."

 

Thái độ rất trịnh trọng.

 

Lời khẳng định ấy khiến mắt Lan Lạc sáng rực lên. Cậu cẩn thận quay sang nhìn Thẩm Du Hi, thấy cha nhẹ nhàng gật đầu, Lan Lạc lập tức phấn khích đến nỗi tay chân luống cuống, chẳng biết để đâu cho ổn.

 

Thích Triêu nhìn cậu, đôi mắt nâu sẫm ánh lên ý cười: "Lan Lạc, con sờ đầu mình xem."

 

Hắn biết Lan Lạc luôn mong hai người thành đôi, giờ kích động thế này cũng chẳng có gì lạ. Tuy vậy, hắn không muốn tụi nhỏ nhà mình lúc nào cũng rụt rè, câu nệ. So ra, đùa nghịch ầm ĩ hợp với chúng hơn.

 

Lan Lạc nghe thế thì đưa tay sờ lên tóc mình. Không thấy chiếc cài sừng hươu quen thuộc đâu, cậu giật mình quay lại, phát hiện nó đang nằm gọn trong tay A Cốt.

 

Hai búp bê nhìn nhau. A Cốt không thèm suy nghĩ đã lập tức quay người chạy biến, vừa chạy vừa cười toe toét khiêu khích, tự mình bắt đầu một trò đuổi bắt, Lan Lạc vội vàng lao theo.

 

Nhìn từ ngoài, cảnh này chẳng khác gì anh em trong nhà đang chơi đùa vui vẻ.

 

Thích Triêu hài lòng gật gù. Hắn quay sang mấy búp bê còn lại, cười bảo: "Tụi con cũng đi chơi đi, tiện thể trông chừng hai đứa kia, đừng để chúng đánh nhau thật."

 

Li Bạch và mấy đứa khác lập tức gật đầu, lần lượt rời đi. Chúng biết, thời gian tới sẽ là lúc từng đứa thay nhau quyết đấu với A Cốt.

 

Thẩm Du Hi nhìn mấy búp bê thẳng thừng chạy ra ngoài, thoáng nhận ra chuyện gì đó. Song, vậy là đủ để chứng minh A Cốt đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.

 

Ngoài A Cốt ra, chẳng có con búp bê nào giỏi thu hút sự chú ý đến vậy.

 

"Anh Thẩm, lát anh có ra ngoài không?"

 

Thích Triêu quen miệng hỏi, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên má Thẩm Du Hi ra sau tai anh.

 

Thẩm Du Hi ngẩng đầu nhìn Thích Triêu. Cảm nhận động tác dịu dàng ấy, khóe miệng anh cong lên, ánh mắt lộ ra vẻ ấm áp: "Có."

 

Anh đang tò mò muốn biết tình hình ở trường khảo nghiệm.

 

"Được."

 

Thích Triêu thuận thế rút tay về, nắm lấy tay Thẩm Du Hi kéo anh vào bếp, cười nói: "Sáng nay em có làm bánh quy cho anh. Lát nữa đi, anh nhớ mang theo nhé."

 

Từ lúc xuống lầu, ngửi thấy mùi ngọt thoang thoảng trên người Thích Triêu, Thẩm Du Hi đã đoán được phần nào. Anh biết đối phương luôn thích làm mấy món ăn vặt.

 

Thẩm Du Hi vốn không thích đồ ngọt nhưng những thứ Thích Triêu làm ra lại rất vừa miệng anh. Anh biết Thích Triêu đã tỉ mỉ cân chỉnh theo khẩu vị của mình.

 

Cảm giác được người khác quan tâm không tệ chút nào.

 

Khóe môi Thẩm Du Hi khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Nhìn bóng lưng Thích Triêu, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả.

 

Ở bên Thích Triêu càng lâu, anh càng không cho phép bất kỳ ai phá hoại cuộc sống hiện tại.

 

Dù là Đế Quốc hay Hiệp hội.

 

Sau khi Thẩm Du Hi rời đi, căn biệt thự trở nên trống trải hơn hẳn. Thích Triêu đứng trong phòng, từ tầng hai nhìn xuống khu vườn có thể thấy các búp bê đang rượt đuổi A Cốt. Phải công nhận A Cốt chạy trốn giỏi thật. Lan Lạc đuổi mãi mà vẫn chưa tóm được.

 

Hắn bật cười, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh điện tử rất nhỏ. Thích Triêu lên tiếng: "Hệ thống? Mày đến rồi à?"

 

[Chào ký chủ.]

 

Hệ thống ngừng một chút, đã lâu lắm rồi nó không đến gặp Thích Triêu. Không phải vì nó tự ý rời nhiệm vụ mà là vì nó cố tình đến thế giới chính để tra cứu thêm dòng thời gian của nơi đây.

 

Do mức độ bảo mật của thế giới này quá cao nên dù nó liên tục xin phép cấp trên, tất cả những gì nó nhận được chỉ một phần thông tin về phản diện.

 

Nhìn sườn mặt của ký chủ, hệ thống không khỏi nhớ lại những gì mình đã tìm ra.

 

Phản diện Thẩm Du Hi vừa sinh ra đã bị bỏ rơi ở bãi rác của quận Cam Phần.

 

Trước sáu tuổi, mọi thông tin về anh ta hoàn toàn là một khoảng trống. Sau sáu tuổi, anh được một thầy giáo nhặt về nuôi. Mười ba tuổi, thầy giáo qua đời. Mười sáu tuổi, anh trở thành nghệ nhân chế tác búp bê. Mười tám tuổi, anh bắt đầu xây dựng trường khảo nghiệm, lần lượt tạo ra năm con búp bê.

 

Theo dòng thời gian ban đầu của thế giới này, năm ba mươi tư tuổi, Thẩm Du Hi sẽ phát động "Sự kiện Mặt Trăng Máu". Rồi đến năm ba mươi lăm tuổi, anh ta sẽ chính thức đối đầu với Đế Quốc. Từ đó trở đi, những con búp bê do anh tạo ra lần lượt tử vong – có đứa bị kẻ thù giết, cũng có đứa bị chính tay anh tiêu diệt.

 

Thật thảm khốc.

 

Hệ thống thầm nghĩ, dù đám búp bê này đều là một đám ác ma không có tình người nhưng chúng vẫn luôn kính trọng và trung thành với Thẩm Du Hi. Anh ta đã tự tay giết chết đám búp bê ấy... nhiêu đó là đủ để tưởng tượng được ở giai đoạn cuối của thế giới này, Thẩm Du Hi điên cuồng đến mức nào.

 

Đáng sợ hơn nữa, hệ thống biết đến cuối cùng, Thẩm Du Hi như phát điên, không biết anh ta đã dùng cách gì để biến mình thành một quái vật không giống con người. Anh không chỉ tiêu diệt nhóm nhân vật chính và phá hủy cả Đế Quốc mà còn kéo cả chiều không gian này chôn cùng anh ta, tất cả chìm vào bóng tối vĩnh cửu.

 

Hệ thống đã biết kết cục của thế giới này từ lâu nhưng mỗi lần nghĩ đến, nó vẫn không khỏi rùng mình.

 

Theo phân tích của tiền bối, ban đầu Thẩm Du Hi không có ý định hủy diệt Đế Quốc hay Lam Tinh. Có lẽ anh đã chịu một cú sốc nào đó mới dẫn đến hành động như vậy.

 

Nhưng dù là kế hoạch hay cú sốc anh gặp phải sau này, tất cả vẫn đang là ẩn số. Điều duy nhất rõ ràng chính là cái kế hoạch của phản diện thực chất bắt nguồn từ ý tưởng của thầy giáo anh.

 

Từ đó có thể thấy, vị thầy giáo kia cũng chẳng phải người tốt lành gì.

 

"Hệ thống?"

 

Thích Triêu gọi một tiếng.

 

Hệ thống lập tức hoàn hồn, nó vội đáp: [Sao vậy, ký chủ?]

 

Nó buồn rầu nghĩ, thất thần trước mặt ký chủ, đây đúng là sai sót không thể tha thứ. Nếu tiền bối mà biết, chắc chắn nó sẽ bị phạt nặng.

 

"Không có gì đâu. Chỉ là hồi đó tao thấy trong cửa hàng có món gọi là 'Nguồn dữ liệu hệ thống', cái đó là thứ dùng cho bọn mày có phải không?" Thích Triêu hỏi.

 

[Đúng vậy.] Hệ thống hơi ngẩn ra, thắc mắc không biết hắn hỏi chuyện này để làm gì nhưng vẫn trả lời theo bản năng: [Hệ thống có thể dùng nguồn dữ liệu để nâng cấp cấp bậc của mình.]

 

"Thì ra là vậy." Thích Triêu cười nhẹ. Sau đó, hắn mở cửa hàng, mua một phần nguồn dữ liệu vừa nhắc đến và tặng ngay cho hệ thống.

 

[Ký... ký chủ.]

 

Hệ thống ngỡ ngàng, nó không ngờ ký chủ lại tặng quà cho mình. Cái nguồn dữ liệu này đắt đỏ lắm. Với một hệ thống non trẻ như nó, lần duy nhất nó được sở hữu thứ này là khi hợp tác với ký chủ kiếm được một khoản lớn.

 

"Tao với anh Thẩm đang ở bên nhau." Thích Triêu cười cười: "Nếu khi trước Tổng cục không chọn tao, tao cũng chẳng có cơ hội ở bên anh ấy. Cái này coi như quà cảm ơn đi."

 

Nghe ký chủ nói vậy, lại thấy thông báo quà tặng trong cửa hàng đã được gửi đến tài khoản, hệ thống bỗng thấy lòng mình nặng trĩu. Giờ đối với nó, món quà kia chẳng khác gì một củ khoai nóng bỏng tay.

 

Nó biết phản diện sẽ không từ bỏ kế hoạch của mình. Điều đó có nghĩa là cú sốc mà Thẩm Du Hi gặp phải sau này có thể sẽ không thay đổi, chuyện không gian bị hủy diệt là cái kết không thể tránh.

 

Thế mà ký chủ vẫn cảm ơn nó. Hệ thống khó chịu đến mức muốn hét lên. Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, nó định nói hết sự thật cho ký chủ biết.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, nó kìm lại. Nếu vi phạm thỏa thuận bảo mật, thứ chờ đợi nó là bị tiêu hủy hoàn toàn.

 

Hệ thống còn trẻ, từ khi ra đời đến nay mới được mười tám năm. Nó chưa muốn "chết" nhưng lương tâm cắn rứt lại khiến nó đau đớn không thôi.

 

Thích Triêu nhận ra sự im lặng bất thường của hệ thống, hắn thăm hỏi vài câu.

 

Hắn không hỏi thì thôi chứ hắn vừa mở lời, hệ thống lại càng hoảng loạn. Đúng lúc này, ký chủ ở thế giới bên cạnh lại bắt đầu gọi nó.

 

Trong khoảng thời gian ở thế giới chính, ký chủ bên kia cứ liên tục khóc lóc tìm nó. Lúc đó hệ thống bận tra cứu nên không để ý. Giờ bị gọi lần nữa, nó lập tức thở phào, vội nói: [Ký chủ, cảm ơn quà của ngài. Ký chủ bên cạnh đang gọi tôi, tôi đi xử lý một chút, xong sẽ quay lại ngay.]

 

"Không sao." Thích Triêu rất chu đáo: "Bên tao không gấp, mày cứ từ từ xử lý chuyện của mày đi, không cần vội."

 

Ký chủ càng tử tế, hệ thống càng áy náy: [Cảm ơn ký chủ.]

 

Sau khi hệ thống rời đi, căn phòng bỗng yên tĩnh hẳn. Thích Triêu ngẫm nghĩ một lúc rồi bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn dưới lầu, mấy búp bê đã chạy đâu mất tăm.

 

Hắn đang định xuống lầu tìm tụi nhỏ thì đột nhiên quang não trong túi rung nhẹ một cái.

 

Tu Mai: [Cậu Thích, bên tôi đã xử lý xong. Nếu không có vấn đề gì thì mười lăm ngày nữa, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê trước trụ sở Hiệp hội. Đến lúc đó, tôi sẽ dẫn cậu vào thư viện.]

 

Thích Triêu đáp lại một câu cảm ơn rồi cất quang não vào túi. Ngón tay cái khẽ xoa lên màn hình đã tối đen, con ngươi hắn trầm xuống như đang mải suy tư chuyện gì.

 

Cùng lúc đó, Hướng Nguyệt tựa vào gốc cây, nhìn Li Bạch, Lan Lạc và Song Kính đang rượt đuổi A Cốt.

 

Dù bị mấy búp bê khác rượt chạy khắp nơi nhưng A Cốt vẫn chẳng hề tỏ ra lép vế. Cậu như một con gián tràn đầy năng lượng, chạy loạn khắp sân chẳng biết mệt, nhờ kinh nghiệm bị đánh đập bao năm nên những chỗ trốn của gián đều quỷ quyệt đến mức khó lường.

 

Nhìn dáng vẻ A Cốt, Hướng Nguyệt biết ngay cậu chẳng có ý định đối đầu trực diện với mấy búp bê kia.

 

Baba sắp đến rồi.

 

Nghĩ vậy, Hướng Nguyệt không giúp anh Li Bạch bắt lấy A Cốt. Cậu biết, trước mặt baba, bọn họ không được phép đánh nhau.

 

Hơn nữa, Hướng Nguyệt khẽ cụp mi, A Cốt đã bị "hành" đủ rồi. Cậu nhớ rất rõ, trong vụ việc lần đó còn có một kẻ khác nữa. Có một con búp bê tên Xích Yêu cũng là kẻ chủ mưu.

 

Dù so với Xích Yêu, A Cốt đúng là đáng trách hơn thật.

 

Trong không khí thoảng qua một mùi hương nhàn nhạt lạ lẫm.

 

Hướng Nguyệt nhìn theo hướng mùi hương, đôi mắt đỏ híp lại. Cậu nhớ trong biệt thự có một căn phòng cũng mang mùi này. Dù rất nhạt nhưng Mạc Tư từng nói, đó là phòng của Xích Yêu.

 

Xích Yêu sao?

 

Hướng Nguyệt đứng dậy, đôi cánh đen đã xuất hiện sau lưng từ lúc nào không hay. Cậu nhẹ nhàng đập cánh, cuốn theo vài cọng cỏ khô trên mặt đất.

 

A Cốt vốn đang cười toe toét, nghịch ngợm như một con báo đen trêu chó chọc mèo, phấn khích chạy nhảy khắp nơi trong sân. Cậu định quay sang nhìn người bạn mới quen thì bất chợt phát hiện ra Hướng Nguyệt đang chăm chú nhìn về nơi xa.

 

Mà hướng cậu ta nhìn chính là trường khảo nghiệm.

 

A Cốt giật mình, nụ cười trên mặt bỗng cứng lại. Tên nhóc này định đến trường khảo nghiệm đấy à.

 

Thấy Hướng Nguyệt nhón chân, vỗ cánh chuẩn bị bay lên, A Cốt lập tức lao tới, ôm chặt lấy eo cậu.

 

Đừng mà! Hướng Nguyệt!

 

Nếu cậu dám đến trường khảo nghiệm, nhiệm vụ của A Cốt sẽ thất bại. A Cốt sẽ chết đấy, chết thật đấy!

 

---

Bình Luận (0)
Comment