Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 106

Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

"Anh làm gì đấy?"

 

Đôi cánh sau lưng Hướng Nguyệt cắt ngang qua không khí. Cậu cúi đầu, nhíu mày nói: "Buông em ra."

 

"Không được! Hướng Nguyệt đi đâu cũng phải mang A Cốt theo! Em không thể bỏ rơi bạn thân A Cốt ở đây được!"

 

A Cốt ôm chặt lấy eo Hướng Nguyệt, trong lòng bồn chồn không yên nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi rói như thể cả hai chỉ đang đùa giỡn với nhau mà thôi.

 

Đi trường khảo nghiệm một lần đã là đủ lắm rồi.

 

Hướng Nguyệt mà tới đó nữa thì người phải chịu phạt chính là A Cốt đó!

 

Lan Lạc đuổi theo A Cốt nãy giờ đã lấy lại được chiếc cài sừng hươu, cậu ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy cực kỳ quái dị.

 

A Cốt đang làm gì vậy?

 

Tính cách A Cốt vốn nghịch ngợm, nhiều lúc chỉ biết nghĩ cho niềm vui của bản thân. Hiện tại, có bốn búp bê sẵn sàng lao vào đánh cậu ta, nếu là A Cốt thường ngày thì đáng lẽ đã phải tiếp tục "trò chơi" đang dở dang giữa chừng chứ không phải quay sang ôm lấy Hướng Nguyệt như thế này.

 

Đừng nói là cha đã giao nhiệm vụ cho A Cốt nhé?

 

Nghĩ đến đây, Lan Lạc khựng lại. Ngón tay cậu vô thức bấu vào mép quần, chợt nhận ra một chuyện rất quan trọng. Rốt cuộc thì Hướng Nguyệt đã tìm thấy A Cốt ở đâu?

 

Nhớ đến sự tồn tại của trường khảo nghiệm, ánh mắt Lan Lạc tối sầm xuống.

 

Không, chắc chắn Hướng Nguyệt vẫn chưa biết gì về trường khảo nghiệm.

 

Nếu không, giờ cậu ta không thể giữ bình tĩnh thế này được. Song Lan Lạc hiểu, giờ không biết không có nghĩa là sau này cũng không biết. Để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, điều cậu cần làm bây giờ là giúp đỡ A Cốt.

 

Hiện tại, xem ra A Cốt đã thành công dùng cái mặt dày của mình để cầm chân Hướng Nguyệt. Nhưng nếu sự kiên nhẫn của Hướng Nguyệt cạn kiệt thì chỉ với cái năng lực ăn mòn đó, A Cốt không thể cản Hướng Nguyệt lại được.

 

Quan trọng hơn nữa, Li Bạch, Huyền Giám và Sương Giám đều đang chuẩn bị tiến lên giúp Hướng Nguyệt một tay.

 

Nhìn động tác của ba búp bê đứng cạnh, cảm giác bất an trong lòng Lan Lạc càng lúc càng nặng nề. Cậu mím môi, xoay người chạy về phía biệt thự.

 

Phía bên kia, Hướng Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt tươi cười của A Cốt. Ban đầu, cậu chỉ nghĩ A Cốt đang bày trò quậy phá nhưng theo thời gian dần trôi, Hướng Nguyệt nhận ra có gì đó không đúng.

 

"Anh biết Xích Yêu đang ở đây, đúng không?"

 

Đôi mắt đỏ rực của Hướng Nguyệt nheo lại.

 

A Cốt vừa phải bám chặt lấy Hướng Nguyệt vừa phải đối phó với ba búp bê phía sau, không để họ kéo mình xuống. Dù cậu ta giỏi che giấu thế nào thì lúc này cũng bắt đầu thấy đuối sức.

 

Nghe Hướng Nguyệt nói vậy, A Cốt lập tức bừng tỉnh.

 

Hóa ra là vì Xích Yêu nên Hướng Nguyệt mới bất chợt nhìn về phía trường khảo nghiệm.

 

Xích Yêu hại đời A Cốt rồi.

 

Nghĩ vậy, A Cốt cố ý làm ra vẻ mặt ngơ ngác: "Xích Yêu gì cơ?"

 

Đã cố tình giấu chuyện của Xích Yêu thì mình cũng chẳng cần nương tay làm gì.

 

Hướng Nguyệt cúi đầu liếc cậu ta một cái rồi nhìn sang Li Bạch và mấy búp bê kia, nói: "Anh Li Bạch, Sương Giám, Huyền Giám, mọi người tránh ra đi. Em đi trước đây."

 

Li Bạch và Song Kính không hỏi Hướng Nguyệt định làm gì. Với họ, Hướng Nguyệt làm gì cũng có lý do riêng. Họ lùi lại vài bước, lặng lẽ quan sát hành động của Hướng Nguyệt.

 

Nụ cười trên khóe môi A Cốt cứng đờ. Cậu ta phát hiện đôi cánh sau lưng Hướng Nguyệt đang vỗ nhanh hơn, thậm chí đầu ngón chân mình cũng đã rời khỏi mặt đất. A Cốt sững người, lập tức hiểu ra Hướng Nguyệt muốn làm gì.

 

Nó định dẫn mình đi tìm Xích Yêu sao?

 

Đúng lúc A Cốt định ra tay ngăn cản Hướng Nguyệt, bất chợt từ đằng xa vang lên giọng nói của Thích Triêu.

 

"Hướng Nguyệt, con định kéo A Cốt bay lên trời à?"

 

Ngay khi giọng Thích Triêu vang lên, đôi cánh đang dang rộng của Hướng Nguyệt lập tức ngừng đập: "Vâng, baba."

 

Vừa chạm đất, Hướng Nguyệt đã bị vỗ nhẹ lên đầu.

 

"Không được. A Cốt cao gần bằng con, nếu con kéo thằng bé bay lên, lỡ đâu cả hai cùng ngã xuống thì phải làm sao?"

 

Thích Triêu cảm thấy mấy đứa nhỏ nhà mình không biết tí gì về kiến thức an toàn. Có trời mới biết lúc hắn bị Lan Lạc gọi ra, nhìn thấy A Cốt ôm eo Hướng Nguyệt chuẩn bị bay lên không trung, hắn đã căng thẳng đến mức nào.

 

Bị baba vỗ đầu một cái, Hướng Nguyệt không khỏi cụp đuôi xuống. Cậu muốn giải thích với baba rằng tất cả là do A Cốt không chịu buông tay, song nếu baba hỏi cậu định đi đâu, Hướng Nguyệt không biết phải trả lời thế nào.

 

Bởi lẽ, Xích Yêu chưa từng trực tiếp tổn thương baba.

 

Nếu cậu nói với ba mình muốn tìm Xích Yêu để quyết đấu một trận, e rằng baba sẽ nghĩ cậu quá bốc đồng.

 

Hướng Nguyệt chỉ đành im lặng nhận tội.

 

A Cốt nhìn biểu hiện của Hướng Nguyệt, trầm ngâm một lúc. Vài giây sau, cậu ta cười nói với Thích Triêu: "Baba, A Cốt và Hướng Nguyệt biết lỗi rồi! Sau này tụi con sẽ không bay lung tung nữa, baba cứ yên tâm nhé!"

 

"Ừ, an toàn là trên hết."

 

Nói xong câu đó, Thích Triêu dời mắt nhìn sang Hướng Nguyệt. Thấy đôi tai cún đang buồn bã cụp xuống, hắn bất giác ngẫm lại, cảm thấy mình vẫn chưa nói gì quá đáng. Dù vậy, hắn vẫn bước tới xoa đầu con: "Hướng Nguyệt, sau này phải chú ý an toàn. Rơi từ trên cao xuống rất nguy hiểm, con có hiểu không?"

 

"Con hiểu rồi ạ, baba."

 

Hướng Nguyệt mím môi đáp lời. Thực ra, cậu cũng biết đối với những búp bê không có cánh như A Cốt, bay lên cao là một hành động cực kỳ nguy hiểm. Tuy vậy, lúc nào tên A Cốt này cũng tỏ vẻ ngứa đòn, làm cậu khó kiềm chế cảm xúc.

 

Như vậy là không đúng.

 

Hướng Nguyệt nghĩ, baba đã chấp nhận A Cốt, vậy mình cũng phải đối xử tử tế với anh ta. Ít nhất, không thể khiến A Cốt biến mất khỏi thế giới này được.

 

Còn con búp bê tên Xích Yêu kia đành tìm cơ hội lần sau quyết đấu vậy.

 

Thích Triêu liếc nhìn Hướng Nguyệt, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: "Ba nhớ hồi trước tụi con có nói mấy đứa đang học cái gì đó trên quang não để giúp baba. Tiến độ hiện tại sao rồi?"

 

Giọng hắn chan chứa ý cười, Thích Triêu gợi lên chuyện này cũng là vì muốn đánh lạc hướng các búp bê.

 

Nhưng không ngờ, chủ đề hắn nói đến lại khiến cả đám càng thêm lúng túng.

 

Búp bê và con người khác nhau, bọn họ muốn học thêm thật nhiều kiến thức trên quang não để giúp baba thực hiện ước mơ. Tuy vậy, hiện thực khó hơn nhiều so với mộng tưởng. Dù đám Hướng Nguyệt có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng nhưng khi bắt tay vào thực hiện, mọi thứ lại cực kỳ gian nan

 

Nhìn phản ứng của tụi nhỏ, Thích Triêu lập tức nhận ra mình vừa chạm phải vùng cấm, hắn không khỏi gãi đầu vài cái. Trong mắt hắn, Hướng Nguyệt, Li Bạch và Lan Lạc luôn cố gắng học hỏi từng ngày. Hắn hỏi câu này vốn là muốn tìm đề tài để khen ngợi các búp bê.

 

Nhưng không ngờ chúng vẫn chưa quá hài lòng với bản thân mình.

 

"Mấy đứa học gì trên quang não vậy?"

 

Từ khi mua quang não cho búp bê đến nay, hắn chưa từng giới hạn thời gian sử dụng của tụi nhỏ nhưng Thích Triêu cũng không cho phép chúng lơ là việc học.

 

Thích Triêu nhớ có một khoảng thời gian, ngày nào ba búp bê này cũng len lén làm gì đó trên quang não suốt hàng giờ liền. Biết đám nhỏ chỉ đang cố gắng tìm cách giúp mình, hắn cũng không hỏi chúng học gì trên đó.

 

Tuy vậy, giờ hắn thấy hơi tò mò.

 

Li Bạch và Lan Lạc nhìn nhau, do dự không biết có nên nói với Thích Triêu hay không. Đúng lúc đó, Hướng Nguyệt chợt lên tiếng:

 

"Tạm thời tụi con vẫn chưa nói với ba được ạ."

 

"Được thôi."

 

Thích Triêu không phản đối nhưng vẫn chêm thêm một câu: "Như việc vừa rồi con định kéo A Cốt bay lên vậy, trước khi làm bất cứ điều gì mấy đứa phải chú ý an toàn, không được vượt giới hạn nhớ chưa."

 

Hướng Nguyệt gật đầu.

 

Li Bạch và Lan Lạc cũng nghiêm túc gật gù theo.

 

Nghe baba trò chuyện với ba búp bê kia, A Cốt và Song Kính không hiểu tí gì. Đợi Thích Triêu quay về biệt thự, A Cốt mới tò mò thăm hỏi: "Mấy đứa đang làm gì giấu baba thế? Ước mơ của baba là gì vậy?"

 

Huyền Giám và Sương Giám không nói gì nhưng qua ánh mắt có thể thấy, rõ ràng hai đứa này cũng rất tò mò.

 

"Anh ba cũng đâu có tham gia chung với tụi em đâu, biết nhiều làm chi cho mệt." Lan Lạc cười tủm tỉm đáp lời.

 

Lan Lạc là một búp bê rất thực tế.

 

Vào những lúc cần thiết, cậu có thể vui vẻ hợp tác với A Cốt để che giấu giúp cậu ta. Nhưng khi nguy cơ qua đi, quan hệ này cũng sẽ nhanh chóng tan vỡ.

 

"Tất nhiên nếu Huyền Giám và Sương Giám muốn biết thì anh sẽ kể."

 

Hai búp bê này sẽ không gây thêm phiền hà cho kế hoạch, còn A Cốt thì chỉ biết tạo thêm gánh nặng cho họ thôi.

 

Hướng Nguyệt và Li Bạch còn chưa nói gì vậy mà búp bê cùng sinh ra từ một bàn tay lại liên tục phản bác mình khiến A Cốt có chút bực bội.

 

"A Cốt không biết kế hoạch của mấy người nhưng mấy người đang dùng quang não đúng không?" A Cốt ngừng một chút, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ: "Hướng Nguyệt và Li Bạch có thể không rõ nhưng Lan Lạc thì biết đấy – A Cốt xài quang não giỏi lắm!"

 

Nói xong, A Cốt tự hào ưỡn ngực lên.

 

"Dù sao A Cốt cũng là búp bê đầu tiên dùng quang não của cha để làm việc mà."

 

Nhìn dáng vẻ tự hào của A Cốt, nụ cười trên mặt Lan Lạc dần biến mất. Cậu biết A Cốt nói vậy là để châm chọc mình, bởi lẽ Lan Lạc luôn là búp bê bị cha bài trừ khỏi kế hoạch.

 

Nhưng Hướng Nguyệt nghe thế thì chủ động nhìn A Cốt, hỏi: "Anh xài quang não giỏi lắm hả?"

 

"Đúng rồi đó."

 

A Cốt nhìn Hướng Nguyệt, mơ hồ đoán được điều gì. Khóe môi cậu ta nhếch lên, nếu đúng như cậu nghĩ thì chuyện này thú vị biết mấy.

 

"A Cốt cũng muốn tham gia."

 

"Được thôi."

 

Hướng Nguyệt trả lời rất nhanh. Nghe vậy, A Cốt càng chắc chắn việc này cực kỳ quan trọng đối với các búp bê

 

Vậy càng tốt. Dùng kế hoạch này để cầm chân cả đám ở biệt thự còn đỡ hơn việc ngày ngày ôm eo Hướng Nguyệt ngăn không cho cậu ta đến trường khảo nghiệm.

 

Dù sao trong khoảng thời gian sắp tới, Xích Yêu sẽ ở lại trường khảo nghiệm rất lâu.

 

Khi Thẩm Du Hi quay về, anh ngay lập tức nhận ra bầu không khí trong biệt thự có gì đó là lạ.

 

"Tụi nhỏ đang làm gì thế?"

 

Thẩm Du Hi hỏi Thích Triêu.

 

"Anh có nhớ chuyện bọn trẻ nói muốn học cái gì đó trên quang não để giúp em không?" Thích Triêu cười đáp: "Giờ A Cốt, Sương Giám và Huyền Giám cũng tham gia chung luôn rồi."

 

"Em không muốn biết chúng đang học gì trên quang não à?" Thẩm Du Hi nghiêng đầu nhìn Thích Triêu, đôi mắt đào hoa hơi cong lên.

 

"Muốn biết chứ, nhưng mà tụi nhỏ không chịu nói."

 

Dù nói vậy, ý cười trong mắt Thích Triêu vẫn không hề biến mất.

 

Thẩm Du Hi trầm ngâm quan sát mấy búp bê đang ngồi trên sofa rồi đưa mắt nhìn sang Thích Triêu. Anh còn định nói nếu Thích Triêu muốn biết, tối nay có thể hỏi A Cốt và Mạc Tư.

 

Nhưng giờ xem ra không cần nữa.

 

Mấy búp bê này được Thích Triêu dạy dỗ rất tốt.

 

So với những đứa chỉ biết cắm đầu nghe lệnh thợ chế tác, đám trẻ này đã có suy nghĩ riêng, biết giấu cha làm điều gì đó. Càng lúc chúng càng giống con người hơn, chủ động tiến về phía trước.

 

Thẩm Du Hi nhìn Thích Triêu, hàng mi khẽ run. Có lẽ người này biết rõ điều đó nên mới để chúng tự do làm điều mình muốn.

 

Sự chủ động này khác với sự chủ động lần trước của Xích Yêu, con bé làm thế chỉ để lấy lòng anh.

 

Anh biết, Thích Triêu giống như sợi dây giữ cánh diều. Nếu sợi dây ấy mất đi, đám búp bê kia chẳng khác gì những búp bê cấp S khác.

 

"Tối nay qua phòng anh không?"

 

Thẩm Du Hi nhỏ giọng hỏi.

 

Thích Triêu quay sang nhìn anh, bất giác nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm đó trong phòng Thẩm Du Hi. Tuy cả hai không nói thẳng ra nhưng giữa người lớn với nhau vẫn luôn có một sự ăn ý khó diễn tả.

 

"Qua."

 

Thích Triêu cũng không ngượng ngùng, hắn thoải mái cười đáp: "Vậy giống như tối hôm đó nhé, xong việc thì qua phòng em ngủ."

 

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi khẽ cong lên, anh ừ một tiếng, cảm thấy cái tính ám ảnh sạch sẽ của đối phương rất thú vị.

 

Sau khi làm xong mọi chuyện, Thích Triêu chợt nhớ đến việc mười lăm ngày sau mình phải rời đi, hắn thuận miệng nói với Thẩm Du Hi.

 

"Em định qua thư viện của Hiệp hội để xem thử, nếu không có tư liệu liên quan thì sẽ tìm cách khác."

 

Thẩm Du Hi nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, hàng mi hơi run. Giờ hai người đang sát bên nhau nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đối phương sắp rời đi, trong lòng anh lại trào dâng một cảm giác uất ức và bồn chồn khó xua tan.

 

Cơ mà mười lăm ngày sau lại trùng với yến tiệc hoàng gia. Lúc đó anh có việc bận, không thể để tâm đến Thích Triêu. Nghĩ vậy, Thẩm Du Hi mấp máy môi, nói một tiếng được. Một lát sau, anh lại nói tiếp: "Anh vẫn chưa biết hoa văn trên mặt Sương Giám và Huyền Giám là gì nhưng anh vẫn đang tìm thêm tài liệu. Nếu em không tìm thấy thứ gì liên quan ở Hiệp hội thì cũng đừng quá lo lắng, khi nào về mình cùng nghĩ cách."

 

"Em biết rồi."

 

Thích Triêu cười nhẹ.

 

Thẩm Du Hi ngẩng đầu nhìn nụ cười của Thích Triêu, ngừng lại một chút rồi tiếp lời: "Em muốn đi thư viện, vậy còn các búp bê thì sao? Em định dẫn tụi nhỏ về chung luôn à?"

 

Ý trên mặt chữ, ai nghe cũng hiểu.

 

"Ừm, tạm thời là vậy."

 

Thích Triêu dẫn búp bê đi, vậy nghĩa là thời gian xa cách sẽ dài hơn những gì anh dự đoán.

 

Tâm trạng Thẩm Du Hi chùng xuống, anh còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã nghe Thích Triêu bổ sung: "Xử lý xong việc bên Lâm Kinh em sẽ về đây ngay."

 

Giống với Thẩm Du Hi, đây cũng là lần đầu Thích Triêu yêu đương. Không những vậy, người thương của hắn còn xinh đẹp đến thế này nữa chứ. Nghĩ thế nào thì Thích Triêu cũng không muốn xa anh quá lâu.

 

---

Bình Luận (0)
Comment