Editor: Mây
Beta: YYone
---
Sau đêm hôm ấy, Thích Triêu cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn hẳn. Ngày nào anh Thẩm cũng đi ra ngoài còn đám nhóc trong nhà thì cứ dính chặt lấy quang não, mải mê học hành. Cả đám xúm đầu vào nhau, không biết đang nghịch ngợm thứ gì trên đấy. Trông họ chẳng khác gì một gia đình bình thường sống tại quận Cam Phần.
Thích Triêu ngày ngày tưới cây trồng hoa, xong xuôi thì ngồi cày anime, tự do tự tại hơn cả khi ở nhà. Chớp mắt chẳng bao lâu sau, ngày hẹn với Tu Mai đã đến.
Ngày lên đường, th*m d* Hi không rời nhà như mọi hôm, A Cốt lặng lẽ đứng cạnh anh.
Thích Triêu mỉm cười, bước đến ôm lấy anh Thẩm. Mấy hôm trước, cứ nghĩ đến chuyện phải xa người yêu là lòng hắn lại bứt rứt, không nỡ chút nào. Nhưng đến hôm nay, không hiểu sao hắn lại không cảm thấy nặng nề như tưởng tượng.
"Em sẽ dẫn tụi nhỏ về sớm thôi."
Trong mắt Thích Triêu, bọn họ sẽ không xa cách quá lâu. Vì thế, thay vì chìm trong nỗi buồn chia xa, hắn lại càng mong đến ngày đoàn tụ sắp tới.
th*m d* Hi ừ một tiếng, nhìn lướt qua mấy búp bê đang đứng chờ rồi dời mắt sang Thích Triêu, dịu dàng nói: "Nhớ ngày nào cũng phải gọi video cho anh đấy."
"Em biết rồi mà." Thích Triêu bật cười.
Các búp bê bao gồm cả Mạc Tư ngước lên nhìn hai người lớn trong nhà trò chuyện, Thích Triêu thấy vậy thì hơi lo mình và anh Thẩm thân mật quá sẽ ảnh hưởng đến bọn nhỏ. Hắn không nói thêm gì, chỉ cúi xuống xoa đầu A Cốt và Mạc Tư: "Vài ngày nữa baba về chơi với tụi con nhé."
Mạc Tư ôm chặt búp bê vải, bình thản gật đầu. Kể từ hôm Thích Triêu và cha công khai chuyện tình cảm, y cũng đã sửa lại cách gọi giống như A Cốt, song có lẽ vì chưa quen nên hiếm khi mở miệng kêu "baba".
"Được ạ, baba về sớm nha!" A Cốt cười tươi, nói giọng ngọt xớt, nhìn là biết ngoan ngoãn, đáng yêu đến cỡ nào.
Thích Triêu gật đầu, dẫn Li Bạch, Lan Lạc, Hướng Nguyệt và Song Kính bước vào vòng xoáy không gian. Ngay khi họ rời đi, bầu không khí ấm áp trong phòng khách chùng xuống hẳn. Mi mắt th*m d* Hi khẽ run, anh quay lại nhìn qua A Cốt và Mạc Tư. Nếu nhìn từ bên ngoài, trông anh vẫn không khác gì ngày thường nhưng cả hai đều cảm nhận được tâm trạng cha không tốt chút nào.
A Cốt thừa biết lúc baba đi là lúc cha tính sổ. Chuyện Hướng Nguyệt lạc vào trường khảo nghiệm vẫn còn chưa đâu vào đâu.
Nụ cười trên môi cậu cứng lại, A Cốt cố làm ra vẻ thoải mái: "Cha ơi, mấy ngày nay A Cốt đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Baba và đám Hướng Nguyệt đâu có ai phát hiện ra trường khảo nghiệm đâu."
th*m d* Hi liếc cậu một cái, đoán được cậu định nói gì tiếp theo.
"Mỗi lần Hướng Nguyệt định mon men đến trường khảo nghiệm là A Cốt đã kịp thời xuất hiện chặn đứng cậu ta mà." A Cốt thêm vào, hơi phóng đại tí xíu.
Trên thực tế, Xích Yêu chỉ ở đó có đúng một ngày, mấy hôm sau Hướng Nguyệt không thèm giương cánh ra nữa. Cơ mà A Cốt nói vậy cũng không sai, mấy ngày qua để giữ chân Hướng Nguyệt, cậu đã nhiệt tình tham gia vào kế hoạch giúp đỡ baba.
"Giờ A Cốt là thầy của Hướng Nguyệt luôn rồi đó!" A Cốt kiêu ngạo nói.
"Chúng làm tới đâu rồi?" th*m d* Hi không đào sâu chuyện trường khảo nghiệm nữa, anh cúi xuống nhìn A Cốt.
Mạc Tư cũng quay sang nhìn cậu, y từng góp sức vào kế hoạch của Hướng Nguyệt nhưng do hai ngày qua bận chuyện bên trường khảo nghiệm nên chẳng tham gia gì thêm.
"Mới bắt đầu thôi, phải hai tháng nữa mới có kết quả." A Cốt đáp.
Thấy th*m d* Hi chẳng ngạc nhiên chút nào, cậu hơi ngỡ ngàng rồi sực nhận ra chuyện gì đó, đôi mắt xanh biếc khẽ cong lên: "Cha đoán ra kế hoạch của bọn họ rồi đúng không?"
"Để giúp baba thực hiện ước mơ, mấy búp bê đó đang cố gắng lắm đấy."
"Vậy sao?"
th*m d* Hi nhẹ nhàng hỏi, khóe môi hơi cong. Dạo này, chỉ cần nghe đến tên Thích Triêu là lòng anh lại ấm lên, vui vẻ không cần lý do.
Tuy vậy chẳng mấy chốc, nụ cười ấy đã nhanh chóng tan biến như chưa từng xuất hiện. Anh nhìn A Cốt và Mạc Tư, không hỏi thêm gì nữa, ngước lên nhìn qua cổng biệt thự: "Đi thôi."
---
Phía bên kia, Thích Triêu về đến nhà, để bọn nhỏ ở lại biệt thự rồi lái xe bay đến quán cà phê đã hẹn với Tu Mai. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ, hắn nhìn qua quang não một chút, không thúc giục cô mà quyết định lướt quang não ngồi chờ đối phương.
Lúc Tu Mai đến, thấy Thích Triêu đã ngồi sẵn đó từ bao giờ thì không khỏi bất ngờ. Cô đã đến sớm mười phút mà đối phương còn tới sớm hơn, nhìn là biết chuyện lần này quan trọng với hắn đến mức nào.
Nét mặt Tu Mai nghiêm túc hơn một chút, cô bước tới trước mặt Thích Triêu, áy náy mỉm cười: "Xin lỗi cậu Thích, tôi tới hơi muộn."
"Không đâu, là tại tôi đến sớm thôi." Thích Triêu cười xòa gạt đi.
Kể từ sau lần gặp ở buổi giao lưu, hai người vẫn còn giữ liên lạc với nhau, đôi bên cũng không còn quá xa lạ như trước.
"Bây giờ là mười giờ sáng. Một tiếng nữa, bên kia sẽ gửi thông báo dẫn chúng ta vào thư viện" Tu Mai cập nhật tình hình cho Thích Triêu rồi ngập ngừng hỏi: "Cậu Thích, tôi hỏi một câu được không? Anh muốn đến thư viện để tìm gì vậy?"
Hỏi xong, sợ hắn hiểu nhầm, cô vội bổ sung thêm: "Sách trong thư viện nhiều lắm, tuy trong đó có hệ thống tra cứu riêng biệt nhưng thao tác hơi rườm rà. Thợ chế tác đặc cấp chúng tôi có đặc quyền, nếu biết anh muốn tìm thứ gì thì tôi có thể tra cứu giúp anh."
Thật ra, Tu Mai có chút tính toán riêng. Đưa người ngoài vào thư viện Hiệp hội là trái luật, hắn rời đi càng sớm thì cô càng đỡ lo.
"Ừ, cảm ơn cô. Tôi đang muốn tìm sách liên quan đến bệnh của búp bê." Thích Triêu đáp một câu mập mờ. Hắn không biết hoa văn trên mặt Sương Giám và Huyền Giám là gì, nếu đã tra cứu thì tìm bên phần này là hợp lý nhất.
Sách về đề tài này hiếm, đọc hết trong vài giờ cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, nếu xác định hoa văn đó không phải bệnh, Thích Triêu cũng bớt lo hơn.
"Bệnh của búp bê?" Tu Mai sửng sốt, với hiểu biết của cô, búp bê rất hiếm khi bị "bệnh". Thứ gọi là bệnh thường là do Mẫu Thạch gặp vấn đề, một khi đã vậy thì chỉ còn con đường chết.
Hai búp bê của cô cũng từng ra đi sau một năm chào đời vì Mẫu Thạch hỏng hóc.
Nếu nói không buồn thì là nói dối.
Cô đã dành tận bốn năm tâm huyết cho chúng. Giờ nghĩ lại, Tu Mai vẫn cảm thấy rất khó chịu. Lúc đấy, cô đã là thợ chế tác đặc cấp vậy mà vẫn không thể cứu được búp bê của mình.
Nếu Thích Triêu tìm sách về chuyện này thì e rằng búp bê của hắn cũng gặp vấn đề.
Tu Mai ngẩng đầu nhìn Thích Triêu, cảm thấy hắn chẳng khác gì phiên bản ngày xưa của mình. Song, cô lại nhanh chóng tự phủ nhận ý nghĩ ấy.
Không giống.
Hồi đó, cô còn chẳng buồn tìm cách cứu búp bê nhưng người này thì khác, hắn sẵn sàng làm mọi thứ, thậm chí là lén vào thư viện của Hiệp hội để tìm cách.
Thấy ánh mắt Tu Mai càng lúc càng nặng nề, Thích Triêu cảm thấy hơi mất tự nhiên. Hắn cảm giác đối phương nghĩ quá lên rồi nhưng ngẫm lại lời vừa nói, Thích Triêu không biết mình nói sai câu nào.
"Tôi sẽ nhờ người chuẩn bị."
Tu Mai cúi xuống gõ lạch cạch trên quang não. Cô thừa biết một khi búp bê đã bị bệnh thì gần như là vô phương cứu chữa, song nếu nói thẳng ra bây giờ thì chắc chắn đối phương sẽ không tin.
Cô không phải kiểu người dốc lòng vì búp bê nhưng cũng không ghét những người như Thích Triêu.
Thích Triêu đáp một tiếng cảm ơn, đợi đến đúng giờ hẹn thì cùng Tu Mai đến thư viện.
Thợ chế tác đặc cấp rất có tiếng nói trong Hiệp hội. Trên đường đi, Thích Triêu thấy có mấy người cúi chào Tu Mai. Nhìn phù hiệu trên tay áo, chắc hẳn cấp bậc của họ dưới cấp ba.
"Ngày mai có yến tiệc hoàng gia, mấy thợ chế tác cấp cao đều đang ở lễ đường để chuẩn bị cho nghi thức khai mạc. Đám thợ chế tác còn lại không dám lắm lời đâu."
Tu Mai vừa dứt câu, định rẽ vào thư viện thì vô tình gặp phải hai người đang đi ra. Thấy rõ mặt họ, sắc mặt cô tái mét.
"Thích Triêu, lâu rồi không gặp." Người đầu tiên lên tiếng là người đàn ông ngồi trên xe lăn, đôi môi y nhợt nhạt ốm yếu như sắp tắt thở. Thấy Thích Triêu xuất hiện ở đây, người đó có vẻ khá ngạc nhiên. Người còn lại đứng sau chiếc xe lăn ấy chính là Nguyên soái Đế Quốc – Lục Sâm.
"Lâu rồi không gặp."
Thích Triêu cười cười, ánh mắt có phần lạnh nhạt. Dù hai người là bạn trên danh nghĩa nhưng Thích Triêu cũng không ưa gì Kiều Thịnh. Hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện hầm mỏ đột ngột sụp đổ. Tuy đến nay nguyên nhân vẫn chưa rõ nhưng hắn nghi có liên quan đến người này.
Tu Mai thấy Giáo sư Kiều và Nguyên soái Lục thì căng thằng không thôi, sợ họ phá hỏng kế hoạch. Mãi đến khi thấy Thích Triêu thân thiện chào hỏi đối phương, cô mới thở phào.
Nếu quan hệ giữa đôi bên không tồi thì chắc họ sẽ không hỏi han nhiều quá đâu.
Kiều Thịnh quan sát phản ứng của Tu Mai rồi nhìn qua nụ cười xa cách của Thích Triêu, ánh mắt thoáng trầm đi như suy tư gì đó. Trước khi Lục Sâm đẩy y đi, Kiều Thịnh lại hỏi: "Dạo này th*m d* Hi sao rồi?"
Lục Sâm và Thích Triêu dừng bước.
Thích Triêu biết anh Thẩm và Kiều Thịnh có quen biết với nhau nhưng theo lời anh ấy thì hai người chẳng thân thiết gì. Nghe Kiều Thịnh hỏi thế, Thích Triêu đáp: "Anh ấy vẫn khỏe, cảm ơn anh đã hỏi thăm."
Chỉ một câu ngắn ngủi, Kiều Thịnh đã nghe ra mối quan hệ thân thiết giữa họ, xem ra Thích Triêu cũng chẳng buồn giấu.
"Vậy à?"
Y uể oải đáp, dáng vẻ mệt mỏi ỉu xìu ấy trông như sắp ngất đến nơi. Nhưng nếu nhìn kỹ, người ta sẽ phát hiện ra rằng đôi mắt ẩn sau cặp kính ấy khôn khéo đến lạ.
Nếu y đoán không lầm, ngày mai sẽ là một bước cực kỳ quan trọng trong kế hoạch của th*m d* Hi. Nếu nó thành công, tầng lớp trên của Đế Quốc sẽ gặp khủng hoảng chưa từng có.
"Đàn em của tôi tính tình cố chấp, trước giờ có nhiều chuyện nó chưa nghĩ thông." Kiều Thịnh lôi mối quan hệ ra nói rồi cười nhạt: "Cậu rảnh thì khuyên nó nhiều vào, bảo nó nhìn xa trông rộng một chút."
Thích Triêu là người của th*m d* Hi nhưng đồng thời cũng không phải người của th*m d* Hi. Trong mắt Kiều Thịnh, người này vẫn chưa biết gương mặt thật của tên đó. Dù từng bị th*m d* Hi cảnh cáo bao lần nhưng chỉ cần chọc tức được đối phương, Kiều Thịnh vẫn sẽ làm.
Đàn em?
Không ngờ hai người họ lại có quan hệ thế này. Vậy thầy của anh Thẩm cũng là thầy của Kiều Thịnh sao?
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Thích Triêu nhìn Kiều Thịnh, cười đáp: "Anh Thẩm rất dịu dàng, làm gì cũng ung dung thoải mái, cân nhắc trước sau, không phải kiểu người cố chấp. Cảm ơn Giáo sư Kiều đã lo lắng."
Dịu dàng à?
Kiều Thịnh không ngờ trong mắt Thích Triêu, th*m d* Hi lại là kiểu người ấy. Đôi mắt ẩn sau cặp kính hơi nheo lại, thằng nhóc này diễn hay quá nhỉ.
Y che giấu suy nghĩ trong lòng, ho khan vài tiếng: "Vậy à? Mong là tôi nghĩ nhiều."
Nói xong câu đó, Lục Sâm đẩy Kiều Thịnh rời đi. Thích Triêu dõi theo bóng lưng họ, đôi mắt nâu sẫm hơi trầm xuống. Nghe Tu Mai thúc giục, hắn quay lại, cười nói với cô: "Xin lỗi, chúng ta đi thôi."
Hắn không quan tâm đến lời của Kiều Thịnh.
Nói trắng ra, với hắn Kiều Thịnh chỉ là người quen qua đường còn anh Thẩm là người yêu. Chỉ vì một câu nói bâng quơ mà nghi ngờ người thân thiết nhất thì đúng là ngu xuẩn.
Phía bên kia, Lục Sâm đẩy Kiều Thịnh ra khỏi Hiệp hội.
"Cậu nhắc đến th*m d* Hi làm gì?"
Lục Sâm không hiểu Kiều Thịnh làm thế là có ý gì. Thích Triêu chẳng qua chỉ là một thợ chế tác đặc cấp Hiệp hội không lôi kéo được, chẳng đáng để phí sức.
"th*m d* Hi hiếm khi để ý ai đó đến vậy."
Vì Thích Triêu, th*m d* Hi từng đâm y hai nhát, nghĩ thôi cũng biết đối phương đặc biệt đến cỡ nào.
Với cái tính đa nghi mẫn cảm của th*m d* Hi, chỉ cần Thích Triêu nghi ngờ nó, chắc chắn nó sẽ nổi điên, thậm chí làm ra chuyện dại dột cũng không chừng.
Y im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: "Ngày mai cậu dẫn đội đi đúng không?"
"Ừ." Lục Sâm gật đầu.
"Cứ làm theo lời tôi nói, tìm người mất tích quanh biệt thự của th*m d* Hi. Đừng đào sâu hơn nữa, coi chừng tự rước họa." Kiều Thịnh nói mập mờ.
Thật ra, Lục Sâm từng cho người đi lục soát quanh biệt thự của th*m d* Hi nhưng chẳng tìm thấy manh mối gì. Cấp trên cứ liên tục ép hắn phải tìm ra những người mất tích, Lục Sâm cũng chỉ đành cắn răng làm tới.
"Tôi biết rồi." Hắn gật đầu: "Tôi sẽ dẫn đội đi."
Kiều Thịnh gật đầu, nhìn bầu trời xám xịt trên không, ánh mắt dần trở nên phức tạp. Cuối cùng, hai người họ vẫn đối đầu với nhau.
Không lôi chuyện của trường khảo nghiệm ra ngoài ánh sáng đã là sự nhân nhượng cuối cùng của y dành cho đứa đàn em này.
---
Bên này, Thích Triêu chẳng thèm để ý lời Kiều Thịnh, nhanh chân đi đến thư viện.
"Gần đến giờ tôi sẽ nhắc anh." Tu Mai nói, đưa hắn một mã số: "A-36, sách ghi chép về bệnh của búp bê được đặt trên kệ đó. Anh xem qua đống đó trước đi."
Thích Triêu gật đầu, không nói gì thêm, bước nhanh đến kệ sách Tu Mai đã chỉ, lật xem lia lịa. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thích Triêu vẫn không tìm thấy thứ gì liên quan đến hoa văn trên mặt Song Kính.
Chắc không phải là bệnh.
Xem xong hết đống sách trên kệ, Thích Triêu đang định đổi sang kệ khác thì bất ngờ có một tờ giấy rơi ra từ khe sách, trên giấy có vẽ một cái cây đơn giản bằng bút lông. Hắn nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng nhét nó về chỗ cũ.
Hắn vốn tưởng rằng chuyện đó chỉ là một nốt đệm nhỏ không quá quan trọng nhưng không hiểu sao tối đó, Thích Triêu trằn trọc mãi chẳng ngủ được, đầu óc toàn cái cây ấy.
Sáng hôm sau, tinh thần hắn có chút uể oải, Thích Triêu dứt khoát nhờ Tu Mai dẫn mình vào thư viên thêm lần nữa, hắn muốn tìm lại bức vẽ đó.
Nghe Tu Mai đồng ý, Thích Triêu thầm thở phào.
Hắn không biết đúng lúc ấy, th*m d* Hi bước ra từ vòng xoáy không gian, đặt chân đến Hiệp hội, bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch của mình.