Editor: Mây
Beta: YYone
---
Lúc Thích Triêu ra khỏi bếp, hai thằng em của hắn đã nằm vật vờ trên sofa hoài nghi cuộc đời.
Hai người họ vẫn không hiểu lý do vì sao búp bê cần phải đi học code.
"Hai đứa sao thế?"
Thích Triêu vỗ nhẹ lên đầu hai đứa em: "Sao uể oải quá vậy?"
Thích Phong và Thích Diệp yếu ớt chỉ tay về phía đám búp bê, miệng lắp bắp mãi mà chẳng nói được câu nào hoàn chỉnh.
Thích Triêu nhìn theo hướng tay của cả hai, thấy mấy búp bê nhỏ nhà mình đang ngoan ngoãn ngồi xem quang não, Lan Lạc và Hướng Nguyệt còn kiên nhẫn dạy gì đó cho Huyền Giám, Sương Giám và Li Bạch. Nhìn sao cũng thấy ấm lòng.
Đôi mắt hắn toát lên vẻ vui mừng của bậc cha chú, Thích Triêu quay sang cười bảo: "Bọn trẻ nhà anh ham học, nếu hai đứa rảnh thì dạy tụi nhỏ giúp anh đi."
Không phải!
Anh hai, anh có biết mấy búp bê đang học gì không? Bọn em toàn dân xã hội mà!
Thích Phong và Thích Diệp im lặng nhìn hắn một lúc. Một lát sau, Thích Phong thử mở lời: "Anh hai, anh có biết mấy đứa nó học cái gì không?"
"Giờ anh vẫn chưa biết, tụi nhỏ bảo muốn cho anh một bất ngờ."
Thích Triêu cười cười: "Chắc là học chữ gì đó thôi, Li Bạch không nhạy với chữ nghĩa. Nhìn thằng bé nhăn mặt đau đầu thế kia thì chắc là phần đấy rồi."
Anh ngây thơ quá anh ơi.
Nghe câu trả lời của anh trai, Thích Phong và Thích Diệp bỗng thấy nhẹ lòng hẳn.
Anh hai không biết mấy búp bê đang học gì, nếu anh ấy mà biết thì chắc ảnh còn sốc hơn cả hai người họ.
Búp bê của anh mình kỳ lạ thật.
Mấy búp bê bình thường đâu ai chủ động học code, cũng chẳng có đứa nào nghĩ đến chuyện tạo bất ngờ cho cha như con người.
Nhìn anh hai nói xong câu đó thì quay sang mở máy chiếu cho búp bê, bảo chúng nghỉ ngơi một lúc rồi học tiếp, Thích Phong và Thích Diệp chợt hiểu ra vì sao đám búp bê này lại kỳ lạ như vậy.
Bởi vì anh trai họ xem búp bê như con của mình.
Mở máy chiếu xong, Thích Triêu rời khỏi phòng khách.
Thích Phong và Thích Diệp thì vẫn ngồi tại chỗ. Sau khi suy nghĩ thông suốt, hai đứa lại quay về với dáng vẻ lười biếng thường gặp. Đồ Trang và Tam Nguyệt đang bận bịu trong bếp, hai anh em cũng không muốn làm phiền mấy búp bê học tập, cả hai nằm ườn trên sofa xem phim.
Thỉnh thoảng, bên tai lại văng vẳng tiếng Hướng Nguyệt, Li Bạch và Lan Lạc đang trò chuyện.
"Mình không hiểu mấy cái code này, phải làm sao bây giờ?"
Giọng Li Bạch nghe có chút tủi thân.
"Nhiệm vụ của anh Li Bạch đâu phải phá tường lửa đâu." Hướng Nguyệt bình tĩnh đáp. So với Li Bạch, nhóc Hướng Nguyệt chưa đến một tuổi trông còn giống anh trai hơn.
"Đúng đó, đợi phá tường lửa xong sẽ đến phần đàm phán. Đó mới là sở trường của cậu mà." Lan Lạc nắm tay Li Bạch, mỉm cười an ủi.
Phá tường lửa? Đàm phán?
Hai anh em vốn đã bình tĩnh bỗng ngồi bật dậy. Học code đã đành, giờ còn đàm phán cái gì nữa? Mấy đứa này đang chơi trò gì vậy trời?
Thân là hai thằng nhóc mang trong mình dòng máu trẻ trâu, Thích Phong và Thích Diệp tò mò muốn chết. Cả hai cực kỳ muốn biết kế hoạch của búp bê là gì song điều kiện tiên quyết là cái kế hoạch đó không gây rắc rối cho anh hai họ.
"Rốt cuộc mấy đứa định làm gì vậy?"
Thích Phong và Thích Diệp không nhịn được nữa. Kể từ khi lên đại học, hai người đã không còn là thằng nhóc ngu ngốc năm xưa, hỏi xong họ còn bổ sung thêm: "Nếu cần thì để các chú giúp cho."
Dĩ nhiên nếu đó là chuyện gây phiền phức cho anh hai, hai người họ sẽ ngăn cản ngay lập tức.
"Giúp ạ?"
Hướng Nguyệt là búp bê lên kế hoạch, cậu biết hiện giờ họ cần rất nhiều người giúp sức. Thế là cậu đứng dậy, đôi tai cún trên đầu khẽ rung: "Được, nếu có hai chú giúp, chúng cháu sẽ đỡ vất vả hơn nhiều."
Đến lúc ra về, Thích Phong và Thích Diệp bỗng trầm lặng khác thường. Đồ Trang và Tam Nguyệt bên cạnh thấy thế thì làm lạ.
"Hai người sao thế?"
Đồ Trang nghi hoặc nhìn hai thanh niên vốn thường nhảy nhót như khỉ: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Quả nhiên là búp bê của anh hai có khác."
Thích Diệp đột nhiên lên tiếng.
Ngay giây sau, hai anh em đồng thanh hét lên:
"Ngầu vãi!!!!"
Ở biệt thự, Thích Triêu cũng nhận ra hai đứa em mình có gì đó là lạ. Hắn quay sang hỏi: "Tụi con có biết hai chú bị gì không?"
"Hai chú thấy hứng thú với kế hoạch của tụi con đó baba."
Hướng Nguyệt không có ý định giấu giếm baba, cậu ngẩng đầu nhìn Thích Triêu, nói: "Bọn con đã thêm số quang não của hai chú, tất cả sẽ cố gắng vì kế hoạch ạ."
"Vậy sao?"
Thích Triêu nghe vậy thì càng thêm tò mò nhưng vì biết mấy búp bê muốn giữ bí mật, hắn cũng không hỏi gì thêm, duỗi tay xoa đầu từng đứa một: "Có gì không hiểu cứ hỏi hai chú, họ sẽ giúp các con."
Nếu chỉ là học chữ đếm số thì hai sinh viên đại học như Thích Phong và Thích Diệp dư sức xử lý.
Được Thích Triêu cổ vũ động viên, mấy búp bê hạnh phúc nở nụ cười. Ngay cả Lan Lạc đang lo lắng về chuyện của Mẫu Thụ từ sáng tới giờ cũng không kìm được nụ cười rạng rỡ trên môi.
Nhất định họ sẽ khiến baba vui vẻ.
Lan Lạc thầm nghĩ.
Một lát sau, nhóm búp bê lại quay về với chế độ học tập. Thích Triêu ngồi cạnh quan sát một lúc rồi đứng dậy đi lên phòng sách.
Thích Phong và Thích Diệp đến đây là để nhắc cho hắn biết kỳ hạn hai năm đã đến. Hai năm trước, hắn và cha Thích đã thỏa thuận với nhau, nếu không có gì thay đổi, sớm muộn gì cha cũng sẽ đến đây lôi hắn về thừa kế công ty.
Hai năm trước, Thích Triêu không muốn bỏ nghề chế tác búp bê.
Hai năm sau vẫn vậy.
Hiện giờ, Thích Phong và Thích Diệp đang theo học tại một trong những trường đại học tốt nhất Lam Tinh, sắp tới hai đứa sẽ vào công ty thực tập. Nhìn kiểu gì cũng thấy hai đứa nó hợp hơn hắn nhiều.
Thích Triêu lấy quang não ra gọi video cho cha Thích nhưng chỉ vài giây sau, cuộc gọi đã tự động ngắt.
Tỷ phú mà, bận bịu là chuyện bình thường.
Thích Triêu không quá bất ngờ, hắn mở bàn phím ra gõ chữ, gửi cho cha Thích một tin nhắn.
Quang não vẫn không có thông báo gì mới.
Thích Triêu nhìn thoáng qua rồi cúi đầu vẽ bản phác thảo cho búp bê thứ năm của mình. Hoa văn trên mặt Huyền Giám và Sương Giám vẫn chưa đâu vào đâu, hình cái cây nhỏ trên tờ giấy cũng chưa có manh mối. Trong lòng Thích Triêu ngổn ngang bao nhiêu tâm sự, lúc thiết kế nét vẽ của hắn cũng cứng nhắc đến lạ.
Ngòi bút chì lại gãy đôi trên tờ giấy trắng, Thích Triêu nín thở, ném bút vào ống đựng rồi thở ra một hơi dài. Đôi mắt màu nâu sẫm thất thần nhìn lên trần nhà.
Mình không nên nghĩ nhiều như vậy.
Thích Triêu mím môi, ngón cái lướt trên quang não. Người đứng đầu trong danh bạ của hắn là th*m d* Hi. Thích Triêu biết lúc này anh Thẩm đang bận, không nên làm phiền nhưng nhìn ngòi bút gãy trên giấy, hắn trầm mặc một lúc rồi nhấn gọi.
Tại trường khảo nghiệm cách xa ngàn dặm, quang não trên cổ tay th*m d* Hi đột nhiên rung lên. Anh nhìn thoáng qua màn hình sau đó quay sang mấy búp bê đứng cạnh.
A Cốt và Mạc Tư lập tức hiểu ý, cả hai nhanh chóng đá hai người đàn ông đang run rẩy nằm trên đất ra xa, đảm bảo họ không thể làm phiền khi cha đang gọi điện.
Hai người đàn ông mặt mũi bầm dập cực kỳ hoảng sợ, họ bị đá ngã suýt ho ra máu, vậy là đủ thấy búp bê hoàn toàn không nương tay.
"Nhỏ thôi nào." A Cốt đặt ngón trỏ lên môi, cười tủm tỉm: "Trước kia lúc hai bác tra tấn búp bê, dùng dao cắt từng khúc cơ thể mà còn bắt chúng im lặng. Búp bê làm được, hai bác cũng phải làm được chứ?"
Hai người đàn ông có năng lực đặc biệt sợ hãi trước cái chết, họ run rẩy bịt miệng, tuyệt vọng lùi lại, cố gắng trốn khỏi nơi kinh hoàng này.
A Cốt thấy vậy thì còn cười tươi hơn trước, trông hệt như một tên phản diện chính hiệu.
Mạc Tư nhìn thoáng qua, y không thèm nhiều lời, thẳng tay đánh ngất hai tên kia. So với mấy lời uy h**p của A Cốt, y tin vào năng lực của mình hơn.
th*m d* Hi bình thản dời mắt, nhấn nút nhận cuộc gọi. Thấy hình chiếu của người đàn ông bên kia hiện lên giữa không trung, khóe môi anh cong lên một vòng cung dịu dàng.
"Anh vẫn đang ra ngoài tìm cảm hứng à?"
Thích Triêu nhìn phong cảnh rừng núi phía sau th*m d* Hi, cười hỏi, những u uất trong lòng thoáng chốc đã vơi bớt.
"Ừ."
th*m d* Hi nhẹ nhàng đáp, đôi mắt đào hoa khẽ cong. Nhìn biểu cảm của Thích Triêu, anh mơ hồ đoán ra điều gì: "Có chuyện gì sao?"
Thích Triêu vốn không định nói nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của đối phương, hắn thay đổi ý định, kể sơ qua những chuyện đã xảy ra.
Trong lúc hắn kể, th*m d* Hi chỉ lặng lẽ lắng nghe, không vội ngắt lời. Thích Triêu trút được bầu tâm sự thì cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, trên gương mặt cũng xuất hiện nụ cười ấm áp.
th*m d* Hi biết vấn đề Thích Triêu gặp phải gần đây nhưng đến giờ anh mới biết hóa ra hắn lại để tâm đến thế, thậm chí vì nó mà phiền muộn. Hàng mi anh khẽ rung, đến khi ngẩng đầu lên, trong con ngươi đã là nét dịu dàng, ôn hòa: "Em đã thoải mái hơn chưa?"
Thích Triêu gật đầu. Bản thân hắn không phải loại người mãi đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực, nhất là khi nhìn thấy người yêu xinh đẹp thế này, bao nhiêu khó chịu cũng giảm đi một nửa.
"Mạc Tư với A Cốt đâu rồi anh?"
Chủ đề thay đổi hơi nhanh, th*m d* Hi không biến sắc, nhẹ nhàng đáp: "Bọn nhỏ đang ở cạnh anh này."
"Thế à?"
Thích Triêu cười cười, hắn còn chưa kịp nói gì, A Cốt đứng cạnh đã chồm tới làm mặt quỷ. Mạc Tư im lặng đứng sau lưng th*m d* Hi, gật đầu chào hỏi.
Thích Triêu thấy hành động của hai đứa thì bật cười: "Hai đứa ở ngoài phải nhớ theo sát cha, không được chạy lung tung có biết chưa? Nhất là con đó A Cốt."
"Con nhớ rồi mà baba!" A Cốt giơ tay làm thành hình trái tim hướng về phía Thích Triêu: "Baba cũng đừng có buồn nữa nha, có bọn con ở đây thì chuyện gì cũng giải quyết được!"
Mạc Tư không khéo ăn nói, y biết Thích Triêu đang phiền muộn vì điều gì nhưng lại không biết cách an ủi hắn như A Cốt. Vài giây sau, đôi môi dưới lớp băng vải khẽ mấp máy, Mạc Tư giơ con búp bê vải lên, khàn giọng nói: "Baba vui lên đi ạ."
Thích Triêu thấy lòng mình mềm nhũn, hắn dịu dàng đáp lại vài câu. Vài giây sau, th*m d* Hi nói: "Tổng bộ Hiệp hội vừa bị bọn cướp tấn công, thiêu rụi gần một nửa. Anh nhớ trước kia em có nói em tìm thấy tờ giấy bên trong thư viện Hiệp hội."
"Sau này em ít đến Hiệp hội có được không?" th*m d* Hi dừng một chút, đôi mắt đào hoa ánh lên sự lo lắng và xót xa: "Anh lo lắm."
Dù là hai búp bê hay là người yêu đều quan tâm đến mình, nhận thức này khiến áp lực trong lòng Thích Triêu bỗng chốc tan biến.
Hắn cười cười: "Em biết rồi, anh cứ yên tâm."
th*m d* Hi ừ một tiếng, hai người trò chuyện thêm vài câu rồi tắt máy. Làn gió lạnh thổi qua mái tóc anh, hơi ấm trong mắt dần bị thay thế bởi sự lạnh lẽo.
A Cốt và Mạc Tư nhìn cha. Vài giây sau, A Cốt cười tủm tỉm: "Baba với cha yêu đương nồng thắm quá đi à. Hóa ra khi hai con người yêu nhau, họ sẽ tâm sự chuyện buồn với đối phương."
th*m d* Hi không thèm để ý đến A Cốt. Anh cụp mắt, tính toán xem liệu Thích Triêu có còn đến thư viện của Hiệp hội nữa hay không.
Hiệp hội hiện tại rất bất ổn.
th*m d* Hi không muốn Thích Triêu dính líu với chúng.
Thích Triêu là người biết giữ chữ tín. Nếu hắn đã hứa với anh, chắc chắn hắn sẽ làm được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt th*m d* Hi lại hướng về phía hai người đàn ông nằm bất động trên đất.
"Đám Lục Sâm đang ở ngoài trường khảo nghiệm à?"
"Vâng."
Mạc Tư gật đầu.
"Dẫn chúng vào Rừng Khí Độc." th*m d* Hi dừng một chút rồi tiếp tục: "Mang cả hai người kia theo."
Nhiêu đó mới đủ để dập tắt cơn giận của những bóng đen kia.
Mạc Tư và A Cốt đồng thanh đáp lời.
Sau khi tắt máy, tâm trạng Thích Triêu tốt hơn hẳn. Hắn cúi xuống nhìn bản phác thảo búp bê, cầm bút lên vẽ tiếp. Chưa được bao lâu, quang não hắn chợt rung lên, trên màn hình hiện lên ảnh của cha Thích."
Thích Triêu dừng bút, hắn còn chưa kịp đọc tin nhắn, đối phương đã vội gọi đến.
"Ý của con là gì? Không muốn kế thừa công ty nữa?" Vừa bắt máy, cha Thích đã lạnh giọng hỏi, nếp nhăn trên mặt ông hằn sâu, rõ ràng là rất tức giận.
Thích Triêu đã đoán được trước phản ứng này, hắn lôi lý do mình đã chuẩn bị sẵn ra, bảo bản thân không hứng thú với công ty, Thích Phong và Thích Diệp thích hợp hơn.
Nhưng đối mặt với một người cha đang nóng giận, câu nói kia chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.
"Cha, chắc cha cũng đã đoán được rồi."
Thích Trầm Minh khựng lại.
"Hai năm trước lúc chúng ta thỏa thuận với nhau, hẳn là cha đã nghĩ đến khả năng con sẽ trì hoãn việc này."
Thích Triêu mím môi. Lúc đó cha Thích cho hắn hai năm để hắn nhận ra sự thật nhưng lâu dần, hẳn ông cũng đã đoán được hắn sẽ không từ bỏ việc chế tạo búp bê.
"Vậy thì sao?" Thích Trầm Minh giận dữ, nhìn vẻ bình thản của Thích Triêu, ông ngập ngừng một lúc rồi bình thản nói: "Ngày mai về nhà cũ ngay, cha muốn gặp con."
Thích Trầm Minh biết mình không nói lại được con trai nên chỉ đành bắt nó về nhà một chuyến. Ít nhất mặt đối mặt thẳng thắn với nhau, ông không tin mình không dạy nổi thằng con ngỗ nghịch này.
Thích Triêu chưa kịp nói gì, cha Thích đã vội vàng tắt máy. Hắn đưa tay vuốt tóc, vui vẻ bật cười.
Hắn biết cha Thích là một người mềm lòng, dù bề ngoài có nghiêm khắc đến đâu thì bản chất của ông vẫn là người cha hiền từ. Thế nên dù có bị ông ấy quát mắng bắt về nhà, hắn cũng không thấy căng thẳng.
Thêm lịch trình cho ngày mai xong, Thích Triêu cúi xuống vẽ tiếp bản phác thảo còn dang dở. Chưa đầy mười phút sau, quang não lại reo.
Thích Triêu tưởng cha Thích còn điều gì muốn nói nhưng không ngờ mở quang não lên lại thấy hình đại diện của Tu Mai nhấp nháy.
Tu Mai: [Cậu Thích, về chuyện livestream của búp bê, khi nào thì anh rảnh?]
Tu Mai: [Nếu dạo này không rảnh thì để khi khác cũng được, bên tôi lúc nào cũng sẵn sàng đón tiếp.]
Thích Triêu nhìn màn hình, nhớ lại chuyện đã hứa với Tu Mai, hắn nhắn lại: [Ngoại trừ sáng mai ra thì lúc nào tôi cũng đến được.]
Dường như Tu Mai đang ngồi canh sẵn, hắn vừa gửi tin nhắn là cô đã đáp lời ngay: [Vậy tối mai được không?]
[Được, nhưng mấy đứa nhỏ nhà tôi ngủ sớm, nếu livestream buổi tối thì chắc không được lâu lắm đâu.]
Thích Triêu rất quan tâm đến giấc ngủ của búp bê.
Tu Mai: [Yên tâm, trễ nhất 10 giờ là xong. Coi lâu quá khán giả cũng dễ chán.]
Thích Triêu đồng ý, xem như tạm giải quyết xong chuyện này.
Sau đó, quang não của hắn không có thông báo mới nữa. Thích Triêu tập trung vẽ bản phác thảo búp bê, hai ba tiếng sau, hắn nghỉ ngơi một lúc, vừa mở quang não lên đã thấy một đống thông báo tag tên mình.
[Huhuhu livestream hả!!! Trời ơi tui có đang nằm mơ không?! Ngài Thích nhà tui sắp livestream chung với Tu Mai!!!]
[Nửa năm nay cứ tưởng mình follow nhầm người, má ơi cuối cùng cũng được gặp Li Bạch và Hướng Nguyệt rồi. Hai đứa nó đẹp quá trời quá đất!!!]
[Chị Tu Mai đỉnh quá chị ơi, livestream của Vu cổ sư nhà chị hay cực, lần nào vào xem cũng đều choáng ngợp trước nhan sắc của ẻm. Được thấy búp bê của ngài Thích và Vu cổ sư đứng cạnh nhau, phải nói là may mắn ba đời!!!]
Tin đồn lan nhanh thế?
Nhìn đống bình luận và tin nhắn trên mạng cao ngất ngưởng, Thích Triêu không mấy ngạc nhiên. Tu Mai vốn là người biết lợi dụng sức ảnh hưởng, không PR cho livestream ngày mai mới là chuyện lạ.
Thực ra thì hắn cũng không thiệt.
Thích Triêu biết, nếu muốn trở thành thợ chế tác cấp bậc thầy có ảnh hưởng đến cách nhìn của mọi người về búp bê, độ nổi tiếng là điều không thể thiếu. Lượng follow trên mạng xã hội của hắn vẫn còn quá ít, nếu biết tận dụng cơ hội lần này, đây có thể là một bước tiến cho Thích Triêu.