Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 111

Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

Hôm sau, Thích Triêu để mấy bé búp bê ở nhà, một mình về nhà cũ gặp cha Thích.

 

Trước khi đi, hắn còn đặc biệt báo cáo lịch trình của mình cho th*m d* Hi biết.

 

Có lẽ vì từng tận mắt chứng kiến người thầy của mình qua đời nên anh Thẩm rất dễ mất cảm giác an toàn. Kể từ khi biết được chuyện này, mỗi khi chuẩn bị làm gì Thích Triêu đều sẽ báo cho anh biết trước một tiếng, sợ anh lại lo lắng nếu không liên lạc được với mình.

 

Về đến nhà cũ, Thích Trầm Minh đang ngồi uống trà trên sofa, hàng lông mày nhíu chặt, có vẻ như ông đã đợi được một lúc rồi.

 

Thấy Thích Triêu bước vào, Thích Trầm Minh hừ một tiếng, đặt mạnh chén trà xuống bàn. Quản gia đứng cạnh khéo léo rời đi để hai cha con nói chuyện riêng.

 

Vì đã ngồi trên vị trí cao quá lâu nên khí chất của Thích Trầm Minh rất uy nghiêm, đặc biệt là khi mặt ông đen sì như vậy. Nếu là người khác nhìn thấy thì e rằng đã sợ đến mức run bần bật.

 

Nhưng bản thân Thích Triêu biết Thích Trầm Minh chỉ là một ông bố ngốc nghếch ngoài lạnh trong nóng nên chẳng sợ gì. Hắn nhìn chén trà đặt trên bàn, nhanh nhẹn đi đến trước mặt đối phương, khéo léo châm thêm một ít.

 

Không khí quanh người Thích Trầm Minh vẫn nặng nề như trước nhưng nếp nhăn trên trán đã giãn ra đôi chút.

 

"Ý con là gì? Không muốn kế thừa công ty nữa à?"

 

"Vâng, con không muốn." Thích Triêu đặt chén trà trước mặt cha: "Cha cũng đừng giận, Thích Phong và Thích Diệp đều rất nỗ lực, đợi thêm vài năm nữa là hai đứa nó có thể tự mình đảm đương rồi."

 

Thích Trầm Minh chăm chú nhìn Thích Triêu. Ban đầu ông định bắt con trai về nhà, dù đánh cũng phải bắt nó thay đổi ý định. Nhưng nhìn ánh mắt Thích Triêu lúc này, ông đột nhiên cảm thấy không cần thiết nữa.

 

Dù Thích Triêu đang cười nhưng ánh mắt đó đã chứng tỏ nó sẽ không nghe lời ông.

 

"Con đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ không kế thừa thì sau này có muốn cũng không được nữa đâu."

 

"Con biết mà."

 

Thích Triêu gật đầu, hoàn toàn không bận tâm chuyện mình không thể kế thừa công ty.

 

Thấy con trai ngoan cố, Thích Trầm Minh lại hừ một tiếng, mặt đen như đáy nồi. Ông uống cạn chén trà rồi đặt xuống bàn, Thích Triêu nhanh chóng châm thêm.

 

Ông khựng lại đôi chút, liếc nhìn ánh mắt biết cười của con trai, môi mấp máy vài lần nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Tối nay con livestream à?"

 

"Vâng, con đã hẹn với Tu Mai rồi, tối nay con sẽ qua tham dự livestream của cô ấy. Nếu tối nay cha rảnh thì có thế xem thử." Chuyện cha Thích biết lịch trình của mình, Thích Triêu cũng không mấy ngạc nhiên. Hắn cười bảo: "Mấy đứa nhỏ nhà con cũng sẽ đi."

 

Vì công việc bận rộn Thích Trầm Minh không mấy ấn tượng với búp bê do Thích Triêu tạo ra, song hai thằng con ngốc nghếch nhà ông ngày nào cũng búp bê của anh hai thông minh thế này, búp bê của anh hai ngoan ngoãn thế kia.

 

Cha Thích có chút định kiến với búp bê, ông đã quen chứng kiến cảnh giới thượng lưu khinh miệt chúng nên thâm tâm không muốn Thích Triêu chế tạo mấy thứ đó.

 

Dù thợ chế tác rất được săn đón, thậm chí thợ chế tác cấp bậc thầy còn được nhận Huy chương Hoàng gia nhưng đối với ông, búp bê chỉ là thứ đồ chơi vô tri, Thích Triêu chế tạo chúng chẳng có ý nghĩa gì.

 

"Nếu con muốn làm thợ chế tác thì hãy làm người giỏi nhất." Đây là yêu cầu duy nhất của Thích Trầm Minh: "Không thì con cút về công ty ngay cho cha."

 

Sao cha thú vị thế nhỉ.

 

Thích Triêu bật cười, cảm thấy rất cảm động. Hắn ghé tới choàng tay qua ôm bả vai Thích Trầm Minh, chân thành nói: "Cha cứ yên tâm đi, con sẽ không làm cha mất mặt đâu."

 

Thích Trầm Minh liếc hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, cử chỉ có chút cứng nhắc, dường như không quá quen với sự thân mật của con trai.

 

"Đừng có lắm lời."

 

Thích Trầm Minh gạt tay hắn ra, đứng dậy nói: "Hiệp hội không phải chỗ tốt lành gì, nếu con quyết tâm muốn làm tiếp, đừng có đi chứng thực thân phận thợ chế tác của bọn họ."

 

"Con biết rồi." Thích Triêu ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Cha nghe được tin tức gì từ Hiệp hội sao?"

 

Thích Trầm Minh có nghe qua vài tin đồn nhưng ông cảm thấy không nhất thiết phải nói ra. Đôi mắt nâu sẫm hơn cả Thích Triêu toát lên vẻ cảnh cáo: "Con chỉ muốn làm nghệ nhân chế tác bình thường thì đừng hỏi nhiều."

 

Muốn chế tạo búp bê thì được.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là ông cho phép Thích Triêu nhúng tay vào chuyện nguy hiểm, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Đế Quốc.

 

"Tất nhiên rồi ạ."

 

Thích Triêu thẳng thắn gật đầu rồi cười nói: "Nhưng nghe ngóng chuyện phiếm thì có sao đâu."

 

Hiệp hội đang thu thập một lượng lớn búp bê cấp S, nếu có cơ hội biết được mục đích của chuyện này, chắc chắn Thích Triêu sẽ không bỏ lỡ.

 

Nghe ngóng chuyện phiếm?

 

Thích Trầm Minh nghi ngờ nhìn Thích Triêu, cố gắng đọc suy nghĩ thật của hắn nhưng nhìn mãi ông vẫn không thấy gì kỳ lạ.

 

Dường như Thích Triêu chỉ định hỏi cho vui mà thôi.

 

Cha Thích nhìn xuống chén trà đã được châm đầy, bầu không khí trong phòng khách chìm vào khoảng lặng. Một lúc sau, ông lên tiếng: "Cũng không có gì, chỉ là dạo này Hoàng đế Lam Tinh lại cấp cho Hiệp hội một khoản tiền lớn. Nếu con vào đó, chắc cha lại bị lừa một mớ."

 

Lời này tuy hợp lý nhưng liên hệ với ngữ cảnh, Thích Triêu cảm thấy cha đang trả lời qua loa để đối phó mình.

 

"Cha yên tâm, con sẽ không gia nhập Hiệp hội đâu."

 

Thích Triêu tạm thời từ bỏ ý định dò hỏi thông tin từ miệng Thích Trầm Minh, chuyển chủ đề sang hai đứa em: "Cha, dạo này Thích Phong và Thích Diệp có về nhà không?"

 

Thích Trầm Minh thấy Thích Triêu không gặng hỏi nữa, đoán hắn thật sự không hứng thú với Hiệp hội thì thầm thở phào nhẹ nhõm, ông nương theo chủ đề của Thích Triêu, trả lời: "Không."

 

Hai cha con trò chuyện qua lại đôi câu, phần lớn là do Thích Triêu dẫn dắt, cha Thích trả lời. Hai cha con hiếm khi hòa thuận bên nhau, đợi đến khi quản gia đến nhắc sắp đến giờ họp, Thích Trầm Minh có phần trầm mặc.

 

Thích Triêu nhìn ra cha không nỡ rời đi, hắn cười nói: "Cha, lúc khác rảnh mình nói chuyện tiếp nhé, gọi cả Thích Phong và Thích Diệp về, cả nhà cùng ăn bữa cơm."

 

"Ừ."

 

Cha Thích bình tĩnh gật đầu, nếp nhăn hai bên sống mũi như nông hơn một tí, thấp thoáng đâu đó ý cười.

 

Sau khi cha Thích rời đi, Thích Triêu nhìn qua quang não, thấy Tu Mai gửi hướng dẫn livestream hơn chục tin nhắn. Vì nãy giờ đang nói chuyện với cha nên hắn chưa tiện trả lời.

 

Hắn ngồi trên sofa nhắn lại vài câu rồi đứng dậy rời đi.

 

Theo Tu Mai kể, cô ấy sẽ livestream trong phòng live chuyên nghiệp, Thích Triêu có thể mang búp bê đến cùng. Suy nghĩ một lát, hắn đồng ý.

 

Vì đã báo trước với mấy đứa nhỏ chuyện livestream nên khi đến giờ xuất phát, cả bọn không quá bất ngờ. Thậm chí vì dạo này toàn học ở nhà nên Li Bạch và Lan Lạc còn có phần hào hứng.

 

So với hai đứa, Hướng Nguyệt điềm tĩnh hơn nhiều.

 

Thích Triêu nhìn Li Bạch và Lan Lạc vui vẻ chui vào xe bay, khóe môi khẽ nhếch lên. Hắn quay sang nhìn Huyền Giám và Sương Giám đang im lặng đứng cạnh.

 

Thực ra hai nhóc con này rất nhút nhát.

 

Những chuyện trước kia ảnh hưởng sâu sắc đến chúng, dù cho hai đứa đã quên hầu hết ký ức trong Hiệp hội nhưng vẫn nhớ cảnh bị nhốt trong lồng, bị đám đông xem như thú lạ.

 

Kể từ khi chào đời đến giờ, cả hai gần như không giao tiếp với những búp bê khác, ngay cả Lan Lạc và Li Bạch cũng hiếm có cơ hội chơi chung với cặp song sinh. Lúc ở biệt thự của anh Thẩm, hai búp bê thường thu mình trong phòng ngủ không chịu ra ngoài, đúng kiểu sợ xã hội.

 

Nghĩ vậy, Thích Triêu dừng bước, vươn tay xoa đầu cả hai: "Huyền Giám và Sương Giám đồng ý đi tham gia livestream với ba, baba vui lắm đó."

 

Dù biết hai đứa sợ xã hội nhưng Thích Triêu không bắt chúng về nhà nghỉ ngơi. Hắn biết, hai bé búp bê đã sẵn sàng vượt qua giới hạn vì mình, việc của hắn không phải là đẩy chúng trở lại vỏ bọc.

 

Đột nhiên được cha khen ngợi, hai đứa có hơi bối rối nhưng chẳng mấy chốc đã vui lên. Ngoại hình của Huyền Giám và Sương Giám trông có phần lạnh lùng xa cách nhưng khi cười, hoa văn kỳ lạ trên gương mặt lập tức phá tan vẻ lạnh nhạt đó, trông sống động hơn hẳn.

 

Thích Triêu dẫn mấy đứa nhỏ lên xe rồi ngồi vào ghế lái, chở cả nhà đến chỗ Tu Mai. Khi gần đến nơi, hắn nhắn tin báo cô biết.

 

Tu Mai đang giải thích điểm chính của livestream lần này cho Vu cổ sư Tiêu Cổ. Thấy tin nhắn hiện lên, khóe miệng cô khẽ cong, nhìn qua búp bê của mình.

 

Vu cổ sư nhận được tín hiệu của mẹ thì nhanh chóng mở fangroup, trên màn hình chạy đầy tin nhắn mong đợi đến giờ livestream.

 

[Chị Tu Mai đúng là hiểu lòng chúng em quá đi, mời được cả ngài Thích đến!!! Huhuhu, chị giỏi quá đi mất!!!]

 

[Huhu, ngài Thích không bao giờ livestream, ngay cả tài khoản mạng xã hội còn chẳng thèm đăng bài. Một tháng thấy ổng ló lên một lần là may lắm rồi, vậy mà sao ngày nào tui cũng mỏi mắt mong chờ...]

 

[Cái tên Thích gì đó giỏi đến thế à? Tui mới lọt hố búp bê có hai tháng à, ai giải thích dùm sao lại tâng bốc anh ta quá vậy?]

 

[Trả lời bên trên, ngài Thích siêu đỉnh, cứ tra trên mạng là biết liền. Bạn tui bảo hai năm trước ổng còn là người thừa kế tập đoàn lớn nhất Lam Tinh, sau khi từ chức thì mày mò tự học cách chế tạo búp bê, chỉ mất nửa năm đã làm ra búp bê cấp S, giờ đã có hai con cấp S trong tay, trong đó có một con là búp bê giả tưởng!!]

 

[Không đến hai năm mà đã làm được hai búp bê cấp S, nếu đem ra đấu giá thì ít nhất cũng phải vài trăm triệu, búp bê giả tưởng đỉnh thế nào thì chắc khỏi cần bàn, tính cả Lam Tinh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.]

 

[...Lừa nhau à, thừa kế tập đoàn đã đành, loại giả tưởng làm gì dễ làm đến thế?]

 

[Lừa mày làm gì?]

 

Fangroup này có tận năm ngàn người, tin nhắn nhảy liên tục không thấy đầu đuôi. Tu Mai xem qua các nền tảng khác thấy còn náo nhiệt hơn, cô yên tâm hẳn.

 

Ngon, kiểu gì livestream của mình cũng hot.

 

Tu Mai hào hứng không thôi, nhìn qua đồng hồ thấy sắp tới giờ bèn lập tức dẫn Vu cổ sư đi đón Thích Triêu. Lúc cô đến nơi, có một chiếc xe bay đang đứng đỗ ở đó.

 

Thấy hai búp bê bước ra, Tu Mai cực kỳ mừng rỡ, là Li Bạch và Hướng Nguyệt, chắc hẳn đây là xe của Thích Triêu rồi.

 

Tu Mai đang định dẫn Vu cổ sư đến đón thì ngay giây sau, có thêm vài búp bê nữa bước ra từ trong xe.

 

Một, hai, ba...??

 

Tu Mai chớp mắt, nghi ngờ mắt mình có vấn đề. Sao có đến tận năm đứa bước ra từ xe của Thích Triêu thế này?

 

Không phải là chỉ có hai thôi sao?

 

Thích Triêu chỉ mới chế tạo búp bê được hai năm gần đây, trong thời gian đó sao có thể làm ra năm con cơ chứ?

 

Không... không thể nào?

 

Tu Mai nuốt nước bọt, thấy Thích Triêu bước xuống, cô ấp úng dò hỏi: "Cậu Thích, mấy con búp bê này đều do anh chế tác hết đấy à?"

 

"Không phải."

 

Tu Mai thở phào nhẹ nhõm. Đúng rồi, bình thường làm một con mất đến tận hai ba năm, sao có thể làm năm con trong hai năm được. Sức mạnh tinh thần sẽ kiệt quệ mất.

 

Thích Triêu làm được Li Bạch và Hướng Nguyệt trong hai năm ngắn ngủi đã được xem là thợ chế tác đỉnh nhất Lam Tinh rồi.

 

"Lan Lạc không phải búp bê do tôi tạo ra." Thích Triêu thông báo trước với Tu Mai: "Tôi không định để thằng bé ở nhà một mình nên mới dẫn đi chung, nhưng mà lát nữa thằng bé sẽ không xuất hiện trên livestream đâu nhé."

 

Lan Lạc là búp bê của anh Thẩm.

 

Thích Triêu biết th*m d* Hi và Hiệp hội bất hòa với nhau nên hắn không định công khai sự tồn tại của Lan Lạc.

 

Tu Mai: ...Anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ.

 

Chân cô mềm nhũn, hóa ra không phải năm con mà là bốn con à?

 

Bốn con?!

 

Trời đất ơi!

 

Tu Mai tròn mắt nhìn Thích Triêu, cỡ này là quái vật rồi chứ đâu phải người nữa? Chắc chắn là quái vật! Hai năm bốn con, trung bình nửa năm một con, sức mạnh tinh thần của anh ta mạnh đến cỡ nào vậy!? Không sợ kiệt sức đổ máu mà chết à?

 

"Sao thế?"

 

Thích Triêu nhìn biểu cảm như vừa thấy ma của Tu Mai, thắc mắc dò hỏi.

 

"Không, không có gì." Tu Mai kìm nén cảm xúc đáp lại. Suy đi tính lại, nếu một lát Thích Triêu tiết lộ chuyện hắn đã tạo ra bốn búp bê trên livestream của mình, kiểu gì mình cũng được lợi, chắc chắn độ hot sẽ tăng lên vùn vụt.

 

Nghĩ đến tiền bạc ùn ùn chảy vào túi, Tu Mai lập tức nghiêm mặt trở lại, nhìn Thích Triêu nồng cháy như nhìn thấy cha mẹ tái sinh: "Chúng ta vào trong chuẩn bị rồi bắt đầu ngay nhé?"

 

Thích Triêu cũng đã đoán được Tu Mai đang nghĩ gì, hắn cười đáp: "Tất nhiên rồi."

 

Cùng lúc đó, cư dân mạng đang ngồi gõ phím hồi hộp chờ livestream bắt đầu. Những người này bao gồm fan Thích Triêu, fan th*m d* Hi, fan Tu Mai, thậm chí còn có nonfan nhiệt tình và tất nhiên là có cả đám antifan đang chực chờ ngồi đợi.

 

Có thể nói Tu Mai đã PR quá thành công, livestream chưa bắt đầu mà đã nổi như cồn.

 

[Huhuhu Li Bạch, Hướng Nguyệt, cuối cùng cũng được gặp hai đứa nó rồi.]

 

[Hôm nay cũng là một ngày mong chờ bé Tiêu Cổ livestream! Tuyệt quá, hôm nay Tiêu Cổ có hai bạn mới, mỗi lần thấy thằng bé livestream một mình là lòng tui lại đau như cắt.]

 

[Thua luôn, xui xẻo thật, mấy thằng ngu chúng mày suốt ngày tôn sùng đồ chơi của đám nhà giàu, có thời gian rảnh thì đi đọc sách bồi bổ trí óc đi.]

 

[Thằng bên trên bị ngu hả? Tao xem stream thì liên quan mẹ gì tới mày? Tốn thời gian của mày hay tốn tiền mày? Quản trời quản đất quản tới tao luôn rồi?]

 

[Không biết ngài Thích được các fan ca ngợi tận mây xanh làm búp bê trong hai năm như thế nào. Có khi xấu xí như mấy con búp bê dị dạng của Thanh Vũ cũng không chứng.]

 

[Siêu đẹp! Tin tui đi!]

 

[Thật đó! Dù ngài Thích làm hai búp bê hai năm nhưng mà Hướng Nguyệt và Li Bạch đều siêu dễ thương! Cả hai đều là cấp S cực hiếm, không những thế còn ngoan ngoãn nữa chứ, nhìn là muốn bắt về nuôi!]

 

Bình luận ào ào như chợ Tết. Đến khi đếm ngược livestream bắt đầu, bình luận trên màn hình còn chạy nhanh hơn nữa.

 

Livestream bắt đầu, Tiêu Cổ vẫy tay chào hỏi như thường lệ sau đó lần lượt giới thiệu những búp bê khách mời hôm nay.

 

Theo thông lệ, búp bê xuất hiện trước sau đó mới đến thợ chế tác.

 

Trên màn hình, có bốn búp bê tinh xảo xinh đẹp ngồi cạnh Vu cổ sư, đầu tiên là một "cậu bé" tóc trắng. Thấy camera lia tới, bé cáo nhỏ Li Bạch có chút bối rối nhưng vẫn ngẩng lên, nhẹ nhàng vẫy tay chào hỏi, dù đeo mặt nạ nhưng đôi mắt vàng ẩn đằng sau vẫn lấp lánh rực rỡ, hai chiếc răng nanh be bé hiện rõ trước màn hình.

 

So với Li Bạch hoạt bát, Hướng Nguyệt tóc đen bình tĩnh hơn nhiều. Cậu ngồi thẳng lưng, khi camera quay tới chỉ khẽ rung đôi tai cún như đang chào hỏi.

 

Tiếp theo là hai búp bê có dáng người thiếu niên, một trắng một đen mang gương mặt tinh xảo, toát lên vẻ lạnh lùng xa cách như tuyết trên đỉnh núi. Trên xương mày hai búp bê này có một hoa văn vô cùng kỳ lạ, chỉ cần nhìn qua là chẳng thể rời mắt.

 

Bình luận tạm thời im ắng vài giây. Một lúc sau, một bình luận run rẩy hiện lên:

 

[Tui có câu hỏi, hôm nay ngoài ngài Thích ra thì có mời thợ chế tác nào nữa không?]

 

[Chắc chắn là có, nghĩ sao vậy. Nhưng mà Tu Mai làm vậy không đúng lắm, không thông báo gì cả. Haiz, ngài Thích quá nổi tiếng, che mất sự tồn tại của thợ chế tác khác luôn rồi.]

 

[Ừm, tui cũng nghĩ vậy. Nhưng hai búp bê tóc đen mắt đen, tóc trắng mắt trắng này đẹp quá, đặc biệt là hoa văn trên mặt... nhìn mà ch** n**c miếng.]

 

[Muốn follow +1]

 

Vu cổ sư Tiêu Cổ từng livestream rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên livestream cùng búp bê khác. Anh biết mẹ kỳ vọng rất lớn vào lần này nên từ lúc bật máy quay đến giờ đã cực kỳ căng thẳng.

 

Thấy cư dân mạng hiểu nhầm, anh vội giải thích: "Sương Giám và Huyền Giám đều là búp bê do chú Thích tạo ra."

 

Li Bạch đã quen với livestream, thấy bình luận chạy trên màn hình cũng gật đầu giới thiệu: "Sương Giám và Huyền Giám là do baba làm á, hai em ấy là em trai của Li Bạch."

 

Cư dân mạng: ??

 

[Ủa, ý là sao?]

 

[Ngốc thật, hahaha. Ý là ngài Thích không chế tạo hai con mà chế tạo bốn con đấy.]

 

Người này vừa trả lời xong chợt nhận ra có gì đó không ổn, lập tức nhắn thêm một câu nữa: [Cái gì?! Bốn con?!]

 

[Hai năm làm bốn con?! Trời má!]

 

[ĐM, ổng là bạch tuộc à?! Đám bên Hiệp hội vùi đầu nghiên cứu ba năm không ra nổi một con búp bê cấp A thấy cái này chắc khóc hết nước mắt luôn mất.]

Bình Luận (0)
Comment